• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 445-447

Chương 445 : Nói cho tôi biết Đường Tuấn Nghĩa đang ở đâu



Kiều Bích Ngọc và những người khác ở lại nhà họ Lục ăn cơm tối. Cô Quách Linh vội vàng gọi điện thoại cho nhà họ Quách để báo cáo, vừa cầm điện thoại vừa liếc mắt lườm Kiều Bích Ngọc như thể sợ cô sẽ đi tố cáo.

Bên đầu điện thoại kia, ông cụ Quách nghe nói việc xem mắt của Thanh Châu và Lục Khánh Nam thất bại, thật đáng tiếc, nhưng ông ấy cũng không thế ép buộc được.

Bà Lục thường thích tự tay mình nấu ăn nhưng đồ ăn bình thường nhà làm lại sợ tiếp đãi không chu đáo. Bữa cơm này là đế nghênh đón Quách Linh và Giang Mỹ Linh nên bà ta đặc biệt đặt sơn hào hải vị ở nhà hàng. Ngược lại những món ăn sang trọng này lại khiến đám người Quách Linh ăn rất vui Về.

Ông Lục có tính tình rất ôn hòa, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười mỉm. Lục Khánh Nam rõ ràng là theo gen của cha. Anh thứ hai và anh thứ ba nhà họ Lục thì khá giống bà Lục, tính cách tương đổi cởi mở, hòa đồng. Hai người, một người kia nói rằng chính bản thân giới tính không xác định, người còn lại thì có tính cách lạ thường, thích đi đào mộ cổ. Còn anh cả nhà họ Lục thì hôm nay vắng mặt… Vị trí ngồi kia trống không, lều Bích Ngọc để ý thấy tối nay nhà họ.

Lục tiếp khách có phần miễn cưỡng khi cười, dường như có chuyện gì đó khiến toàn nhà họ Lục lo lắng, Anh thứ hai nhà họ Lục nhanh chóng hoàn thành bữa tối, sau đó đứng dậy gật đầu với những vị khách lớn tuổi như cô Quách Linh, Giang Mỹ Linh rồi nói: “Cháu mời các bác dùng bữa…” Bước chân của anh ta có chút gấp gáp, đi nhanh ra phía ngoài cửa đế gọi điện thoại.

Một lát sau, anh thứ hai nhà họ Lục quay lại, ghé sát vào tai ông Lục nhỏ giọng nói vài câu, sau khi nghe xong, vẻ mặt ông ta lập tức trở nên nghiêm trọng. Ngay sau đó, mấy cha.

con nhà họ Lục rời bàn ăn đi vào phòng làm việc.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Quách Linh cũng thấy nhà họ Lục hôm nay có chút kỳ quái, vẻ mặt tức giận, trong lòng suy nghĩ rắng quả nhiên nhà họ Lục không thể bằng nhà họ Quách rề nếp phép tắc, khinh nhẹ khách quý.

Vẻ mặt của bà Lục hơi xấu hổ: “Chắc là có tin tức về con trai lớn của tôi, hôm nay thật sự là ngại quá.” Thực ra bà Lục cũng đã rất hối hận về việc nhận lời xem mắt với người nhà họ kia.

Mà mới đây nhà họ Quách cũng phiền vì con trai lớn của mình mất tích, nhưng nhà họ Quách đã đích thân lên tiếng, bà ta cũng không dễ từ chối. Vấn đề của con trai lớn nhà bà ta còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Quách Cao Minh.

“Đã tìm thấy anh cả nhà họ Lục chưa?” Kiều Bích Ngọc không đi đang trò chuyện, cô vội vàng ngắt lời.

người lớn Quách Linh lập tức trừng mắt với cô, quát một tiếng: “Việc này không đến lượt cô lên tiếng, đừng làm cho nhà họ Quách mất mặt!” Kiều Bích Ngọc trực tiếp coi bà ta là không khí, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế rồi chạy tới chỗ bà Lục, thúc giục: “Bác Lục, rốt cuộc là đã tìm thấy anh cả nhà họ Lục chưa.

“Bác, bác cũng không rõ lắm” Bà Lục vì lo lắng mà trở nên căng thẳng, hồi hộp. Ánh mắt hướng về phía phòng làm việc rồi lại thở dài, “Bác trai Lục của cháu đã nói bác đừng lo lắng nhiều quá, họ sẽ tìm ra cách…” Quách Linh không thế chịu đựng được việc cô xem thường mình, vẻ mặt tức giận, tay đập mạnh xuống bàn: “Bây giờ cô còn không biết cả lớn nhỏ, lát nữa theo tôi về…” Kiều Bích Ngọc cũng nổi giận, “Cô Quách Linh, cô cũng sắp thành bà già sáu mươi tuổi rồi, đừng có nổi bệnh công chúa nữa!” “Cô, cô.

Từ trước đến giờ Quách Linh chưa từng bị mắng là “bà già” như vậy, bà ta tức giận đến nỗi hơi thở cũng không còn được bình thường.

Bị kích động khiến Quách Linh quên cả lễ ‘ô là cái đồ nghị, bà ta lớn tiếng chửi bởi khốn kiếp, hôm nay xem tôi có dạy dỗ được cô không…

Bà Lục nhìn Quách Linh nhà họ Quách ngang ngược, đang không biết nên giải quyết thế nào thì may là Lục Khánh Nam từ phòng làm việc chạy nhanh tới. “Kiều Bích Ngọc” Anh ta gọi cô.

Quách Linh thấy Lục Khánh Nam chạy tới, lúc này mới tỉnh táo mà nhận ra đây là nhà họ Lục, còn phải chú ý đến thể diện. Sau đó liền nghe thấy Lục Khánh Nam hướng về phía này nói “Quách Cao Minh tìm cô? vừa nói vừa giơ giơ điện thoại di động lên.

Điều này thực sự khiến Quách Linh nghiến răng nghiến lợi vì đứa cháu trai không coi ai ra của mình.

“Bên kia sao lại ồn ào vậy?” Kiều Bích Ngọc cầm điện thoại di động, cô còn chưa kịp mở miệng nói thì Quách Cao.

Minh đã hạ thấp giọng mà hỏi ngược cô một câu.

“Không có gì” Cô cầm điện thoại di động, đi đến cửa sổ sát đất bên kia.

Quách Cao Minh làm sao mà không nghe ra được đó là giọng của cô Quách Linh, the thé đến chói tai.

Vê cơ bản Kiều Bích Ngọc sẽ không nói cho anh biết về những chuyện này, anh mà có chủ động hỏi đến thì cô cũng lạnh nhạt mà bỏ qua. Ngược lại, Quách Cao Minh hy vọng rằng cô có thể nói với anh nhưng cô không muốn nói cho anh biết.

“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Kiều Bích Ngọc hỏi anh vì không nghe thấy có phản hồi nào.

Quách Cao Minh nhất thời không trả lời được, tối qua anh về thì cô đã ngủ rồi. Sáng sớm hôm sau anh đi ra ngoài khi cô còn chưa tỉnh dậy, buổi chiều quay trở về nhà thì cô lại ở bên nhà họ Lục. Chỉ là đột nhiên cảm giác khoảng thời gian này cũng không thể nói chuyện với cô một cách cấn thận.

“Hôm nay ở nhà nấu món Phật nhảy tường” Anh nói xong mà cũng không hiểu tại sao mình nói vậy, nhưng cả nhà họ Quách thì đều biết rằng Kiều Bích Ngọc thích ăn món Phật nhảy tường.

”Tôi đã ăn no ở nhà họ Lục rồi.” Cô không rõ vì sao Quách Cao Minh lại nói chuyện nhàm chán như vậy, thật ra thì cô cũng không có sở thích ăn uống lảm.

Có vẻ như Quách Cao Minh không có gì quan trọng để nói với cô, nhưng đột nhiên Kiều Bích Ngọc lại có việc gấp muốn nhờ anh.

“Quách Cao Minh, anh cử người đi nghe ngóng tin tức anh cả nhà họ Lục và Đường Tuấn Nghĩa đi… Tôi sợ hai người đó gặp phải nguy hiểm” Quách Cao Minh im lặng một lúc, thật bất ngờ khi cô đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Giọng Kiều Bích Ngọc lúc này gấp gáp hơn: “Anh nhờ người đi điều tra một chút, xem hai người đó có nhập cảnh vào Italia hay không… Trước đó, cô có nhấn mạnh: “Đường Tuấn Nghĩa cũng mất liên lạc hai tháng rồi” “Tôi biết” Giọng Quách Cao Minh trở nên phức tạp, Anh vẫn luôn cử người đi tìm tung tích Đường Tuấn Nghĩa, nhưng mỗi lần nói đến cái tên “Đường Tuấn Nghĩa” với cô thì luôn làm cho tâm tư của anh trở nên phức tạp, hai người đều im lặng không nói gì “Về nhà sớm đi” Cuối cùng Quách Cao Minh nói với cô qua điện thoại di động như vậy.

Kiều Bích Ngọc ừm một tiếng rồi cô cúp điện thoại di động trước.

“Kiều Bích Ngọc, làm sao mà cô biết được cả hai đều đi qua Italia2” Lục Khánh Nam bước đến, vừa lúc nghe được nội dung cuộc trò chuyện của cô với Quách Cao Minh.

Cô đưa điện thoại di động trả lại cho Lục Khánh Nam, tùy ý có lệ: “Anh đoán xem.” Lục Khánh Nam cũng không hỏi Quách Linh ở trên bàn ăn có vẻ tức giận, lạnh giọng nói với bà Lục như thế nhà họ Lục tiếp đãi không chu đáo.

“Xem ra nhà họ Lục bận rất nhiều việc, chúng tôi sẽ không làm phiền nữa, bây giờ chúng tôi đi về ngay” Bà Lục vốn là muốn lịch sự mời khách vào phòng khách uống chút trà và ăn trái cây rồi mới để họ rời đi, nhưng bà Lục cũng khá khó chịu với thái độ ngang ngược của Quách Linh nên không muốn quan tâm nhiều đến vị khách này.

Bà Lục đã biếu rất nhiều quà để nhà họ Quách mang đi. Người lái xe nhà họ Quách cũng rất nhanh chóng đến đón họ về.

“Cháu cũng tiễn mọi người về” Lục Khánh Nam cầm chìa khóa xe, trôi chảy nói.

Bữa tối hôm nay vốn là để hai bên cùng nhau bàn bạc về đám hỏi, nhưng bây giờ chưa giải quyết ốn thỏa, dùng bữa xong cảm thấy không vui, không vừa ý. Thái độ kiêu ngạo của Quách Linh như muốn mở miệng nói không cần.

Kiều Bích Ngọc nói trước một tiếng: “Lục Khánh Nam, tôi ngồi xe của anh.” Cô không khách khí mà cùng Lục Khánh Nam đi ra ngoài trước. Ở phía sau, Quách Linh tức giận nghiến răng Giang Mỹ Linh vẫn luôn im lặng, nhưng thấy Kiều Ngọc Bích quen biết một người đàn ông như thế, bà ta đột nhiên trở nên khó chịu. Đi đến trước cửa xe, bà ta nói: “Khánh Nam, làm phiền cháu rồi, bọn bác đi một xe rất thoải mái rồi” Lúc sáng, người lái xe nhà họ Quách đã lái chiếc Bugatti màu đen dừng đợi ngoài cửa cách tầm một mét. Trên mặt Lục Khánh Nam nở nụ cười thường ngày, nhưng nói chuyện lại hơi kỳ lạ: “Không phiền đâu ạ, cháu cũng muốn ghé qua nhà họ Quách tìm Quách Cao Minh bàn bạc một chuyện, Kiều Bích Ngọc thích ngồi xe của cháu thì cháu sẽ đưa cô ấy về…” Hai chiếc xe tách nhau trên đường về nhà họ Quách, Kiều Bích Ngọc cuối cùng không phải đối mặt với người lớn. Mặc dù chỉ: là nửa giờ đồng hồ nhưng cô cũng cảm thấy thể xác và tinh thần không thoải mái. Nếu như ngồi cùng xe với cô Quách Linh và Giang Mỹ Linh thì chắc chẩn cô sẽ bị mắng té tát.

“Ban nấy sao cô không gọi Thanh Châu qua đây?” Lục Khánh Nam biết cô phải chịu những phiền toái từ cô Quách Linh. Giang Mỹ Linh dường như cũng không thích cô, những người này thường thích làm cáo mượn oai hùm, nếu những người bên ngoài không vì lợi ích của nhà họ Quách, họ làm sao có thể làm càn như vậy. Nói khó nghe thì là những người chanh chua, đanh đá và ngang ngược.

Lục Khánh Nam đang lái xe, cố ý giảm tốc độ xuống, đi theo sát chiếc xe Bugatti phía trước. Kiều Bích Ngọc ngồi ghế kế bên duỗi người, cô vừa ngáp vừa mơ hồ nói: “Tôi không thích ngồi cùng Quách Thanh Châu cho lắm” “Vì sao?” Lục Khánh Nam tò mò quay đầu nhìn cô, lúc này Kiều Bích Ngọc nhìn về phía trước, sắc mặt đột nhiên biến sắc, hét lớn: “Nhìn phía trước, cấn thận!” “Phía trước có người lao ra, mau dừng xe địt Chiếc xe phanh gấp, tiếng két chói tay vang lên.

“Chết tiệt” Lục Khánh Nam hung hăng chửi một câu, “Đồ điên, đột nhiên lao ra đường có phải muốn chết rồi không hả?” Chiếc xe dừng hẳn, người lao ra đường vừa rồi dáng dấp nhìn không rõ, quần áo dơ bấn nhiều ngày chưa giặt, đầu tóc bù xù, trông rất lôi thôi. Anh ta ngã cách xe tâm.

một mét, năm bất động Kiều Bích Ngọc thăm dò một chút, tay kéo ống tay áo của Lục Khánh Nam: “Trông không giống người giả vờ bị đụng xe” “Người này hình như thš kinh không được bình thường, điên cuồng chạy về phía đường chính. Anh ta trông rất hoảng hốt như thể có ai đó truy đuổi phía sau..” “Chúng ta xuống xe xem sao.” Cô vừa nói vừa mở cửa xe.

Vốn là Lục Khánh Nam không đồng ý, hai người nên báo cảnh sát rồi đợi cảnh sát tới thì xuống xe Kiều Bích Ngọc chủ động đi xuống xe, Lục Khánh Nam cũng không thể giữ cô lại, vì vậy anh cũng xuống xe theo cô. Anh còn định nói vài câu đế cô cẩn thận không bị lừa.

“Người này trông hơi quen…” Kiều Bích Ngọc chăm chú nhìn người đàn ông đang bất tỉnh năm trên đường, xem xét kỹ từng chỉ tiết trên khuôn mặt, đột nhiên quay đầu lại, hoảng hốt nhìn về phía Lục Khánh Nam hét to: “Mau tới đây đi, người này có phần giống anh lớn của anh.” Lục Khánh Nam kinh ngạc, vẻ mặt đột nhiên trở nên khẩn trương tiến lại gần.

Kiều Bích Ngọc cũng muốn ngồi xuống đế nhìn kỹ người đàn ông đang bất tỉnh kia, cô vừa khom lưng thì nghe được tiếng động lạ của bụi cây xanh bên đường.

“Đây thật sự là anh lớn của tôi!” Lục Khánh Nam nhận ra ngay lập tức, hét lên đầy xúc động.

Còn ánh mắt nghỉ ngờ của Kiều Bích Ngọc thì chú ý đến động tĩnh của bụi cây xanh kia. Vì tò mò, cô bước nhanh tới bụi cây và nhìn thấy Quách Thanh Châu Cô ta đang khóc.

Quách Thanh Châu ngồi trên bãi cỏ lộn xôn bẩn thiu, áo choàng rơi khỏi người, hai tay tự ôm chặt lấy chính mình, thân thể còn đang run rẩy, có vẻ cô ta rất sợ hãi.

Kiều Bích Ngọc giật mình vì cô nhớ lại cảnh tượng quen thuộc này, lần trước khi cô ở bệnh viện tại Nhật Bản, cô cũng bất ngờ gặp Quách Thanh Châu đang khóc.

“Không phải em ngồi ở xe phía trước sao, tại sao lại ở đây?” Bây giờ Kiều Bích Ngọc căn bản cũng không có tâm trạng an ủi cô, thay vào đó là vẻ mặt cảnh giác, nhìn cô ta chãm chăm: “Tôi hỏi em, sao em lại ở đây?” Cô ta vẫn vùi đầu vào khóc Kiều Bích Ngọc không chịu nối cô ta khóc lóc một cách yếu đuối như vậy, bực bội nói: “Quách Thanh Châu, em đừng giả bộ nữa, tôi không tin lần nào cũng trùng hợp như vậy, rốt cuộc là vì sao em lại ở đây, sao lại khóc ở đây?” Vừa nói, Kiều Bích Ngọc vừa quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang bất tỉnh nẵm trên đường, nghiến răng nghiến lợi: “Toàn thân anh cả nhà họ Lục đều là vết thương chẳng chịt, em lại đột nhiên ở đây…Có phải là em trói anh cả nhà họ Lục lại không?” Nghĩ tới khả năng này, Kiều Bích Ngọc càng thêm nóng nảy, mặc kệ bộ dạng thảm hại của cô ta, hai tay kích động lắc lắc bả vai cô ta: “Quách Thanh Châu, cuối cùng là em biết những gì, đừng khóc, nín đi, nói cho tôi biết Đường Tuấn Nghĩa đang ở đâu?” “Chắc hẳn Đường Tuấn Nghĩa ở cùng với anh cả nhà họ Lục đúng không?”

Kiều Bích Ngọc sốt sảng hỏi cô ta, nhìn về phía đường thì Lục Khánh Nam đã gọi điện thoại báo tin cho nhà họ Lục, xe cứu thương cũng đã đến đưa Lục Khánh Phong đi bệnh viện. Còn Đường Tuấn Nghĩa thì sao? Tìm thấy Lục Khánh Phong rồi, còn Đường Tuấn Nghĩa đang ở đâu? Trong lòng Kiều Bích Ngọc nóng như lửa đốt, bị tiếng khóc của cô ta làm bản thân càng thêm tức giận: “Quách Thanh Châu, tôi không biết là em đang giả vờ ngu ngốc hay ngây thơ… Tôi cảnh cáo em, em dám làm tổn thương những người thân bên cạnh tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho em” Cuối cùng chỉ có thể buông cô ta ra.

Quách Thanh Châu vẫn không ngừng khóc.

Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên thở một hơi dài, bầu trời hôm nay bị mây đen che đi ánh trăng. Toàn bộ bầu trời tối đen không một ánh sao.

Lúc này, cách đó không xa Lucy trốn sau một gốc cây xanh, cô ta rất kinh ngạc khi nghe được những gì Kiều Bích Ngọc vừa nói…

Chương 446: Lucy bám theo Kiều Bích Ngọc



Lucy kìm nén bực bội đợi đến sáu giờ chiều, cuối cùng cũng tới giờ tan làm, lao ra khỏi đại sảnh của công ty như một mũi tên, hét to: “Mẹ nó… ”, chửi bậy bằng nhiều từ vô cùng khác biệt.

Từ nhỏ, Lucy đã là một cô nhị, tự sinh tự t suốt hai mươi mấy năm, không có gì phải bận tâm lo lắng, cô vốn luôn tự do tự tại nhưng lại thiếu Quách Cao Minh một món nợ ân tình, cách thức trở nợ này thực sự muốn.

lấy luôn cái mạng già của cô ta mà Đi thẳng đến quây rượu của quán bar: “Nguy Bắc, mang rượu lên, phải ly lớn!” Cô ta quát một tiếng với bartender, gần đây cô ta thực sự khó chịu muốn hỏng luôn rồi.

“Ông chủ cho cô đi làm việc kiếm tiền, không cần nỗ lực bán mạng ở bên ngoài cô còn không muốn” Bartender của quán bar nhìn cô.

“Để anh mỗi ngày đi đối diện với một đám bà tám, anh chấp nhận không hả!” Lucy hung hăng trừng anh ta.

Ngụy Bắc cố tình trưng ra vẻ mặt bỉ ổi nói: “Ôi, người ở tầng cao nhất của IP&G đều là cực phẩm đó, toàn là người đẹp vây xung quanh, chết dưới hoa mâu đơn, làm quỷ cũng phong lưu” Lucy khinh bỉ anh ta: “Có ông chủ nào đáng vẻ thô kệch như anh, anh cùng lắm chỉ có thể làm bãi phân dưới hoa mẫu đơn” Mấy người ngồi cạnh đều là người quen của quán bar, nghe thấy Lucy mắng Ngụy Bắc tới nghẹn họng thì không ngần ngại cười sẵng sặc “Hay là nói với cậu chủ Minh, điều chuyển Lucy sang chỗ này của chúng ta..” Đột nhiên gương mặt Lucy trở nên dữ tợn, lầm bầm chửi bới: “Tâm can bảo bối của ông chủ không ở đây, tôi tới đây làm cái rằm gì” Luey bắt đầu ghi hận Quách Cao Minh ở trong lòng, đặc biệt là cái cô Kiều Bích Ngọc kia, đều do cô hại.

Ngụy Bắc lắc đầu, biểu thị đồng tình với cô ta.

“Không ngờ cô cũng có ngày trở thành vệ sĩ, sâu bám đuôi” Mấy người còn lại cùng nhau thở dài: “How poorl” (Thật tội nghiệp) Cô ta thê thảm đủ lắm rồi, đám người kia còn ở đó trêu chọc cô ta, đập bàn một cái thật mạnh, đôi mắt âm độc liếc qua liếc lại: “Tất cả im cmn hết cho tôi!” Tuy ông chủ Minh đẹp trai anh dũng, nhưng bọn họ biết rõ Lucy này mới là nhân vật hung ác, đừng chọc vào người phụ nữ này là tốt nhất Đúng lúc đó, có một em trai nhỏ mệnh không tốt chạy vào, vội vàng hô to: “Chị Lucy, cậu chủ Minh bảo bây giờ chị tới nhà họ Lục một chuyến…” Ánh mắt Lucy hung dữ, đột nhiên đứng dậy, túm lấy cố áo của anh ta, đấm mạnh một cái trước.

Quả đấm này thực sự rất đau, anh trai nhỏ rất vô tội, khóe miệng trào máu nhưng vẫn làm tròn bổn phận: “Cậu chủ Minh, cậu chủ Minh bảo chị tới nhà họ Lục theo dõi cô Ngọc ngay bây giờ..” “Tôi đi cái mịa anh!” Trận nổi giận của.

Lucy dọa em giai chuyển lời kia sợ rồi Mọi người trong quán bar kinh ngạc cùng nhau thốt lên: “Oh, poor Jack.” (Ôi, Jack thật đáng thương) Tâm trạng Lucy vô cùng khó chịu, cảm thấy mình cứ như con cún nhỏ bị người ta đẩy tới đẩy lui, uống hai cốc bia lạnh liên tiếp mới hơi tỉnh táo lại, dù cô ta không tình nguyện thế nào đi chăng nữa, cuối cùng dưới ánh mắt đám người Nguy Bắc, cô ta sâm mặt rời khỏi chỗ ngồi.

“Kiều Bích Ngọc lại bắt nạt cô gái được chiều chuộng rồi..” Lucy bám theo, chuyến này coi như.

không uống công, cô ta trốn sau dãy cây đại thụ xanh mướt, tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy Kiều Bích Ngọc với vẻ mặt tức giận đang lớn tiếng trách mắng Quách Thanh Châu ngồi xổm trên thảm cỏ…

“Quách Thanh Châu, cô đừng giả bộ nữa, tôi không tin lần nào cũng trùng hợp như vậy, rốt cuộc tại sao cô lại ở đây, và tại sao lại ngồi đây khóc!” “Có phải cô trói anh Phong lại không?” “Nói cho tôi biết Đường Tuấn Nghĩa đang ở đâu đi “Quách Thanh Châu, tôi thực sự không biết cô ngốc thật hay giả ngốc nữa… Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám gây tổn thương đến người thân bên cạnh tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Từ lời Kiều Bích Ngọc nói có thể biết được rất nhiều thông tin, mà cô gái luôn được chiều chuộng Quách Thanh Châu kia dường như bị cái gì đó dọa, cứ khóc mãi.” Hiện trường hơi âm ÿ, người nhà học Lục đều chạy tới, Lục Khánh Phong ngất bên kia đường được khiêng lên xe cấp cứu.

Tài xế nhà họ Quách mở xe Bugatti ra, cuối cùng cũng tìm thấy Quách Thanh Châu, cô ba nhà họ Quách cho rằng Kiều Bích Ngọc làm Quách Thanh Châu khóc, mảng cô một trận, Kiều Bích Ngọc chẳng đặt cô ba nhà họ.

Quách kia vào trong mắt, trái lại luôn đề phòng nhìn chấm chấm Quách Thanh Châu.

Giao thông bên này thông thuận rất nhanh, người nhà họ Lục đều đi tới bệnh viện, Kiều Bích Ngọc chỉ có thể ngồi cùng một chiếc xe với Quách Thanh Châu về nhà họ Quác! Lucy lạnh lùng quan sát tất cả sự việc xây ra.

“Tìm thấy Lục Khánh Phong rồi” Sự yên tĩnh của ban đêm được khôi phục, Lucy vô cùng có trách nhiệm gọi điện thoại cho Quách Cao Minh: “Tôi vẫn luôn theo dõi.. vẻ mặt của Lục Khánh Phong có gì đó không đúng, vô cùng hoảng hốt, dường như không ngần ngại chạy thẳng ra ngoài đường, cảm giác giống như bị nhốt lại một thời gian rồi, lúc anh ta chạy ra đường lớn, đúng lúc đụng phải Lục Khánh Nam lái xe đi qua Quách Cao Minh ở đầu dây điện thoại bên kia lắng lặng nghe, không nói gì cả.

Lucy biết anh luôn nghiêm túc, lạnh lùng với cấp dưới như thế, tiếp tục nói: “Bây giờ, Lục Khánh Phong đã được đưa tới bệnh viện, chắc không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhà họ Lục cử người trông coi nghiêm ngất, chờ anh ta tỉnh lại có thế biết chuyện gì xảy ra Nói xong, cô ta bổ sung một câu: “Kiều Bích Ngọc hôm nay có chút kỳ quái” “Sao lại kỳ quái?” Đầu dây bên kia hỏi lại một câu.

Mắt Lucy lóe lên vẻ gian xảo, giọng điệu vẫn bình tĩnh báo cáo tiếp: “Cô ta và phụ nữ nhà họ Quách… ở chung không tốt lắm” Đây là sự thật lều Bích Ngọc và cô ba nhà họ Quách, Giang Mỹ Linh, ngay cả với Quách Thanh Châu cũng không ổn lắm.

Luey trước giờ luôn báo cáo đúng sự thật, làm việc gọn gàng nhanh chóng, khiến người ta vô cùng yên tâm Nhưng cô ta có tâm tư riêng.

Cố ý bỏ qua một số chỉ tiết nhỏ.

Lucy vẫn không thích làm vệ sĩ cho người khác, công việc cứ như đi chơi này chính là một nỗi sỉ nhục của cô ta, nhưng đêm nay lại khác, đêm nay cô ta rất muốn đi theo dõi Kiều Bích Ngọc.

Dựa theo trực giác của cô ta thì Kiều Bích Ngọc nhất định có chuyện gì đó không nói ra.

Lucy lẻn vào nhà họ Quách một cách thuận lợi, trong bóng tối, cô ta thấy đèn điện sáng rực khắp khu chính nhà họ Quách, căn phòng to lớn tráng lệ, mấy người phụ nữ đang đứng đối diện cãi nhau.

“Thanh Châu rõ ràng phải ở trên xe mấy cô, tại sao tự nhiên cô ta lại xuất hiện trên thảm cỏ?” Kiều Bích Ngọc lạnh lùng nói.

“Bây giờ chúng tôi mới là người phải hỏi cô, tại sao cô lại làm Thanh Châu khóc?” “Chuyện đó không liên quan tới tôi “Lúc chúng tôi xuống xe đã nhìn thấy con bé đang ngồi khóc, chỉ có một mình cô đang ở cạnh con bé, cô còn muốn chối cãi sao!” Cuối cùng ông cụ Quách tức giận tới tái mặt, khiến cho tết cả đều im miệng lại, mọi chuyện coi như đã kết thúc Kiểu tranh cãi của một gia đình không hòa thuận thế này chỉ là việc cỏn con, Lucy chẳng quan tâm, cô ta tiếp tục đi theo Kiều Bích Ngọc tới phòng ngủ ở biệt thự Uyển Như.

Luey phát hiện, Kiều Bích Ngọc hình như đặc biệt quan tâm tới việc anh trai của Lục Khách Nam có tỉnh lại hay không, Sau khi cô trở lại phòng ngủ, gọi điện thoại cho Lục Khánh Nam hai lần liền: “Anh trai anh tỉnh lại chưa?” “Mọi người đang ở bệnh viện nào, phòng số bao nhiêu..” Cô hình như muốn tự mình qua đó xem một chút Lucy nằm nhoài ra bên ngoài ban công, có thể nghe thấy rất rõ ràng những gì Kiều Bích Ngọc nói chuyện, và cả gương mặt lo läng dưới ánh đèn phòng ngủ sáng như ban ngày.

“Đèn phòng này cực kỳ chói mắt” Lucy lại chú ý tới chuyện vặt vãnh này.

Cô ta nhíu mày nhìn căn phòng rộng rãi, Kiều Bích Ngọc hình như cố ý sai người tăng cường độ ánh sáng của tất cả đèn bên trong.

446-1.jpg


vào lò lửa cho nung chảy!” [Cô đúng là giận quá mất khôn!] Một giọng nam mơ hồ nhẹ nhàng vang lên trong phòng.

[Nếu cô muốn biết thì tôi nói cho cô biết, Đường Tuấn Nghĩa chết rồi..] “Mày nói láo!” khi Kiều Bích Ngọc nghe thấy chữ “chết” thì cứng đờ, nóng giận đến đỏ mắt, mạnh mẽ ném đồng tiền cổ ra phía ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi nói “Mày chỉ toàn nói hươu nói vượn!” [Ngày mại là trăng tròn..] giọng nói mơ hồ dần biến mất, đồng tiền cổ bị vứt vào trong đêm tối.

Lucy chưa từng kinh ngạc đến v: thần kinh Kiều Bích Ngọc thực sự có vấn đề y như lời đồn thổi bên ngoài, bên trong căn phòng sáng như ban ngày, Kiều Bích Ngọc ngồi trên giường không nói năng gì nữa Lucy nhíu mày, bất giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng sáng dần dần lộ ra sau mây đen…

Chương 447: Cố chấp cái gì, đến bệnh viện đợi đi



Đèn phòng ngủ của Kiều Bích Ngọc sáng như ban ngày, thậm chí còn hơi chói mắt, trong khi cả bốn phía đều bị bao phủ bởi bóng tối đen như mực, căn phòng ánh đèn sáng choang kia nổi bật quá mức.

Rạng sáng, cô vẫn bật hết tất cả đèn lên.

Dì Phương gõ cửa, đi vào, trên tay bưng một bát thuốc an thần mới sắc xong, bác sĩ dặn cô phải luôn uống thuốc đúng giờ.

Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, đột nhiên tức giận mảng: “Tôi không có bệnh!” Dì Phương ngạc nhiên, cảm thấy tâm trạng cô hôm nay vô cùng cáu kinh, nhưng cũng không nghĩ nhiều lảm, vẫn đặt bát thuốc lên bàn, giọng nói ôn hòa: “Loại thuốc.

đông y này dù có bệnh hay không đều có thể uống, giúp an thần, ngủ ngon.” “Đêm nay, cậu Minh hình như có việc bận không trở về nhà, cô nghỉ sớm một chút đi” Dì Phương nhanh chóng nói xong, rón rén bước ra ngoài, đóng cửa lại, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng bát bị ném vỡ.

Dì Phương cau mày đứng ngoài cửa, mỗi tối đều có hai nữ giúp việc túc trực ngoài cửa phòng ngủ chính, cô giúp việc hoảng sợ, sau khi bác sĩ kê thuốc cho cô chủ, mấy người giúp việc các cô luôn lo lẳng sẽ phát sinh sự cố gì đó.

“Dì Phương, dạo gần đây cô chủ rất khác thường, bưng thuốc lên cho cô ấy nhưng cô ấy không chịu uống, buối tối khi đi ngủ còn phải bật toàn bộ đèn đến mức chói mắt..” Dì Phương giận dữ mắng một tiếng: “Muốn ở nhà họ Quách thì nói ít một chút” “Vâng Người nữ giúp việc cúi đầu theo khuôn khép.

Trong căn phòng đèn sáng chói như ban ngày kia, Kiều Bích Ngọc lo lắng bất an, cô không ngủ được, đầu óc hỗn loạn, tâm tư rối bời, hàng loạt nghỉ vấn phức tạp chồng chất trong đầu, tâm trạng thì bưồn bực không yên.

Đêm nay Quách Cao Minh hình như lại có việc bận, anh thực sự rất bận rộn, hai người bọn họ có rất ít thời gian có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng không thể nói rố qua một cuộc điện thoại được, làm sao để mở lời, đầu óc cô.

loạn tới mức muốn nổ tung luôn rồi “Cô chủ, cô muốn đi đâu thế?” Lần này hai nữ giúp việc đứng ngoài cửa sợ muốn chết luôn rồi, Kiều Bích Ngọc thay quần áo, nửa đêm nửa hôm muốn ra ngoài “Tôi tới bệnh viện, thăm anh trai của Lục Khánh Nam” Kiều Bích Ngọc vừa tìm chìa khóa xe trong túi xách, vừa nhanh chóng nói: “Nếu như có ai hỏi tới thì nói tôi cần đến chỗ nhà họ Lục bên kia một chuyến, lúc đó tôi là người chứng kiến, bọn họ cần tôi qua đó nói rõ sự việc…

“Nhưng mà, nhưng mà..” Nữ giúp việc do dự, cảm thấy không thỏa đáng: “Cô chủ, bây giờ đã là hai giờ sáng rồi, hay đợi đến gần sáng rồi bảo tài xế đưa cô đi..” Kiều Bích Ngọc mặt lạnh xuống, nhìn các c nửa đêm nửa ‘Chuyện nhỏ nhặt như v: hôm, mấy người muốn đi quấy rầy ông nghỉ ngơi sao hả!” Tay phải cô nằm chặt lấy chìa khóa xe.

“Không, không phải” Người nữ giúp việc bị khí thế của cô dọa giật mình, lập tức cúi đầu xuống.

“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, điện thoại của tôi còn pin, cũng không tắt máy” Kiều Bích Ngọc ném lại một câu, giày cao gót cộp cộp cộp bước nhanh xuống lầu, ngay cả tài xế trực dưới lâu cũng bị cô từ chối, tự cô lái xe còn nhanh hơn.

Ban ngày con đường lớn ùn tắc, nửa đêm rạng sáng thế này lại vô cùng trống trải, yên ảng, Kiều Bích Ngọc đi với tốc độ rất nhanh, giống như đang phát tiết buồn phiền ức chế trong lòng Cô thực sự không thể nào ngủ được, cô cứ ở mãi trong phòng ngủ hưởng thụ sự thoải mái, nhưng lại càng khiến cô lẳng xuống.

Thấp thỏm, bất an trong lòng dường như không còn chỗ chứa, cô vô cùng buồn bực, quyết định đến bệnh viện chờ Lục Khánh Phong tỉnh lại, có lẽ sau khi Lục Khánh Phong tỉnh lại cô có thể biết được chút gì đó.

Người nhà họ Lục thấy Kiều Bích Ngọc vội vã chạy tới thì đều giật mình.

“Tình hình hiện tại của anh Phong thế nào rồi, lúc nào có thể tỉnh lại?” Trên mặt Kiều Bích Ngọc tràn đầy vẻ nôn nóng bất an, cô lái xe thể thao mui trần đến đây, gió đêm thối khiến lòng cô hơi ngốn ngang, mà cô hình như cũng không chú ý lễ phép với những người này.

“Đã làm kiếm tra tống thế, không có gì đáng lo, chỉ bị thiếu chất dinh dưỡng, bác sĩ nói trong hai mươi tư giờ tới có thể sẽ tỉnh.” Bà Lục vừa nói vừa đứng cạnh đánh giá cô, hỏi ngược lại: “Cháu tự mình đi tới đây sao?” “Vâng” Bà Lục nhíu mày: “Nhưng bây giờ là hai giờ sáng..” Cảm thấy khá khó hiếu, một người phụ nữ vội vã chạy tới bệnh viện như vậy, cứ như không thể đợi thêm một giây phút nào nữa.

“Bích Ngọc, cháu về nhà họ Quách nghỉ người trước đi, chuyện của Khánh Phong, cháu có lòng rồi Kiều Bích Ngọc tìm một ghế trống ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Cháu không buồn ngủ, cháu ở đây đợi cùng mọi người” Cô nói vô cùng tự nhiên, ông bà Lục liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không được ổn cho lắm, Kiều Bích Ngọc và đứa con trai lớn của bọn họ cũng không qua lại thân thiết cho lảm, chuyện này sao lại.. Hơn nữa, cô còn là cháu dâu nhà họ Quách.

Bà Lục nhìn cô ngồi trên ghế của bệnh viện, cảm thấy không thích hợp: “Bích Ngọc, cháu không cần phải ngồi chờ ở bệnh viện thế này đâu, hay là để bác Lục đưa cháu về.

“Cháu ở nhà họ Quách cũng không ngủ được” Kiều Bích Ngọc không ngẩng đầu lên, mơ hồ nói một câu.

Bà Lục hơi ngờ vực nhìn cô, không biết bản thân có nghe nhầm không nữa.

Cậu hai nhà họ Lục đi tới, người trẻ tuối nên chẳng cần nhiều quy củ, lễ tiết: “Mẹ, cô ấy muốn ở lại đây, sao mẹ lỡ đuổi người ta đi được chứ” Bà Lục tức giận trừng mắt với đứa con thứ này của mình.

Cậu hai nhà họ Lục đánh giá Kiều Bích Ngọc một chút, trực tiếp ngồi xuống cái ghế trống cạnh cô, hỏi: “Nghe mọi người nói lúc Khánh Nam lái xe thì anh cả của tôi tự mình lao ra, cô ngồi ở ghế lái phụ, lúc ấy có nhìn thấy vẻ mặt của anh cả tôi thế nào không, anh ấy có nói gì đó không..” Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên, giọng điệu vô cùng nhẹ nói cho anh ta biết: “Vẻ mặt anh Phong rất hoang mang, giống như bị cái gì dọa sợ vậy, tôi thấy anh ta vừa chạy.

vừa ngoảnh lại nhìn phía sau, hình như đang bị ai đó truy đuổi. Anh ta đột nhiên lao ra đường lớn, Lục Khánh Nam phanh gấp, quay vô lăng ra hướng khác, ban đầu chúng tôi không biết đó là anh Phong, anh ấy lúc đó đầu bù tóc rối, mặt mũi lem luốc, quần áo bẩn thỉu, xe không đụng vào anh ta, anh ta ngã xuống trước mui xe bất tỉnh, chưa nói được câu gì..” “Xem ra anh cả tôi thực sự gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn rồi” Giọng điệu của cậu hai nhà họ Lục hơi tức giận: “Tìm được người đó là ai? Chúng tôi nhất định không tha cho anh ta” Ánh mắt Kiều Bích Ngọc rất bình tĩnh nhìn lại anh ta: “Tìm được người đó thì nhớ báo cho tôi biết.” Cậu hai nhà họ Lục ngơ ngác một lúc, anh ta không ngờ có sẽ nói vậy.

Anh ta cũng không bận tâm lắm, cười cợt: “Cô yên tâm đi, nếu anh cả tôi tỉnh lại, chúng tôi có đào ba tấc đất lên cũng phải tìm ra anh ta.” Cậu hai nhà họ Lục đưa cho cô một ly cà phê nóng, anh ta cảm thấy vị cháu dâu này nhà họ Quách không giả tạo, không nhu nhược, yếu đuối, khó trách em tư nhà anh ta muốn làm bạn với cô.

“Khánh Nam vừa nhận một cuộc điện thoại, Cao Minh gọi cho cậu ấy, tôi cũng không rõ là chuyện gì nữa” Cậu hai nhà họ Lục coi Kiều Bích Ngọc như người trong nhà nên nói hết thảy: “Hình như Bùi Hưng Nam sẽ tới đây, chắc là liên quan đến chuyện của anh cả Kiều Bích Ngọc uống một ngụm cà phê nóng, lãnh đạm ừ một tiếng.

Màn đêm yên tĩnh trôi qua, ánh năng chiếu qua cửa sổ, sắc mặt của Kiều Bích Ngọc dưới ánh ban mai có hơi nhợt nhạt, khí sắc không tốt Tám giờ sáng, các bác sĩ tới kiếm tra phòng.

Người nhà họ Lục đang nói chuyện với bác sĩ, Kiều Bích Ngọc cũng đến đứng cạnh nghe.

“Bệnh nhân tuy không nguy hiếm đến tính mạng nhưng anh ta rất suy yếu, trong trạng thái mất nước nghiêm trọng thế này thì tốt nhất không gọi anh ta tỉnh tại, cố gắng hết sức đế tế bào não của anh ta tự phục hồi… Mặt khác..” Các bác sĩ điều trị chính, mặc áo blouse trắng, đều quay đầu nhìn ông Lục, kéo tay áo.

của bệnh nhân lên cao: “Mạch máu trên đôi tay này của anh ta có rất nhiều vết kim, chúng tôi nghỉ ngờ khoảng thời gian trước anh ta liên tục được truyền dịch…” Bà Lục nhìn cánh tay trắng nốn của đứa con cả nhà mình đầy rấy vết kim tiêm, viền mắt đỏ lên, vô cùng đau lòng, còn thêm gương mặt trắng bệch tiều tụy, thân hình gầy gò do thiểu dinh dưỡng, vừa nhìn đã biết khoảng thời gian trước nhất định phải chịu không ít khổ cực Cậu hai nhà họ Lục tức giận mảng chửi: “Để tôi biết là do ai làm, tôi chắc chắn sẽ không để anh ta yên ổn!” Kiều Bích Ngọc lại khá bình tĩnh, cô chăm chú nhìn Lục Khánh Phong nằm trên giường bệnh, anh ta nằm ngay ngắn ở đấy, hơi thở nặng nề, cau mày, hình như trong giấc mơ anh ta cũng chứa đầy tâm sự lo lãng, ngủ không yên giấc.

Mọi người được mời ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ dặn dò bọn họ không được tuỳ tiện vào quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, vì vậy, Kiều Bích Ngọc cũng không tìm được cơ hội nào đế lén lút vào lay Lục Khánh Phong tỉnh đậy rồi hỏi chuyện.

Cô gắng gượng chống đỡ, vì ban ngày bệnh viện rất tấp nập, bác sĩ y tá và bệnh nhân đi lại khắp nơi, cô và người nhà họ Lục ngồi yên lặng ở ngoài phòng bệnh, chờ đợi, Lại đến lúc hoàng hôn buông xuống, Một ngày cứ nhanh chóng trôi qua một cách bình lặng như thế, người nhà họ Lục không hiểu Kiều Bích Ngọc kiên trì đợi ở bệnh viện làm cái gì, nhưng vẫn không đuổi cô về Trong khoảng thời gian ở đó, dì Phương có gọi cho Kiều Bích Ngọc một cuộc điện thoại, xác định Kiều Bích Ngọc vẫn luôn ở trong bệnh viện, không đi đâu lung tung nên không bắt cô trở về nhà họ Quách, chỉ bảo cô chuyển điện thoại cho bà Lục, nói mấy câu vô cùng khách sáo nhờ người nhà họ Lục chăm sóc, chú ý tới Kiều Bích Ngọc. Từ trước đến nay, nhà họ Quách luôn coi trọng quy củ, nề nếp, nhưng bà Lục lại cảm thấy hình như nhà họ Quách đang áp dụng một kiểu giám sát vô hình đối với Kiều Bích Ngọc.

Cậu hai nhà họ Lục và Kiều Bích Ngọc ở cạnh nhau một ngày, nói đùa với cô: “Quách Cao Minh sợ cô bỏ đi mất à?” Kiều Bích Ngọc suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói với anh ta: “Quách Cao Minh đã bảo tôi đeo đồng hồ dành cho trẻ em rồi” Có hệ thống định vị Cậu hai nhà họ Lục vừa nghe vậy thì cười thật to.

Nhà họ Lục có bốn đứa con trai là bọn họ, suốt ba mươi năm, ngày nào cũng vậy, mẹ anh ta luôn oán giận trong nhà không có con gái, hôm nay cuối cùng cũng biết thêm được chút kiến thức, trong nhà mà có con gái thì thực sự sẽ rất thú vị.

“Cô có mệt lảm không?” Kiều Bích Ngọc có vẻ rất mệt mỏi.

Nhưng cô kiên quyết: “Không mệt” Cậu hai nhà họ Lục không biết cách ở chung với phái nữ, cũng không khuyên cô đi về nhà nghỉ, anh ta đứng lên, thấy thời gian không còn sớm nữa: “Chúng ta đi đến nhà ăn bệnh viện ăn cơm đi.” Ở bệnh viện luôn có các bác sĩ, y tá túc trực, bọn họ cũng thuê một số người đến.

canh để đề phòng bất trắc, ở ngoài cửa phòng bệnh sắp một ngày một đêm rồi, chưa ăn được bữa cơm nào đàng hoàng cả “Ở tầng dưới của bệnh viện có một nhà ăn.

Ông bà Lục cũng đồng ý đi ra ngoài ăn, ở bệnh viện nhịn một ngày một đêm rồi thực sự cũng rất mệt mỏi.

Nhưng Kiều Bích Ngọc lắc đầu: “Cháu không đi đâu, mọi người mua giúp cháu một cái bánh mì.

Người nhà họ Lục biết cô gái này rất bướng bỉnh, không chịu nghe ai khuyên, người nhà họ Lục có chút khó xử, chẳng hiểu nổi tại sao Kiều Bích Ngọc lại cố chấp đến vậy, cậu hai nhà họ Lục nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ con gái trong nhà luôn ương bướng Vậy sao, Mấy người nhà họ Lục đi ra ngoài bệnh viện hóng gió một lát, Kiều Bích Ngọc ngồi tựa vào ghế nhằm mắt nghỉ, khoảng năm phút sau, cô mới mở mắt ra.

Thời gian đi ăn tối, hành lang bệnh viện không có mấy người Ở cửa phòng bệnh có hai vệ sĩ, bọn họ cũng biết Kiều Bích Ngọc là người mình, không đề phòng cô chút nào.

Kiều Bích Ngọc nhân cơ hội đi vào phòng bệnh: “Lục Khánh Phong!” Cô gọi người đang nắm trên giường một tiếng, cái tên này khá xa lạ đối với Kiều Bích Ngọc, cô với cậu cá nhà họ Lục còn chưa từng nói chuyện với nhau một câu nào.

Nhưng cô thực sự không muốn chờ đợi thêm nữa, cô đã chờ ở đây một ngày một đêm rồi.

“Lục Khánh Phong, anh mau tỉnh lại đi!” “Tôi hỏi anh, có phải Đường Tuấn Nghĩa ở cùng anh không?“
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom