• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 467-469

Chương 467: Không vào hang cọp thì làm sao có thể bắt được cọp con



‘Sau khi tỉnh rượu, cảm giác đầu tiên của Kiều Bích Ngọc là đau đầu, đầu cô đau đến sắp nứt ra.

Cô nắm trên một chiếc giường mềm mại, đạp đạp mấy lần mới mơ mơ màng màng mở mắt ra. Bác Lan Quế gõ cửa rồi bước vào, nhìn về phía giường lớn. Thấy cô đã tỉnh, bác Lan Quế lập tức đi tới: “Mợ chủ! Mợ muốn uống chút nước không?” Thật ra bác Lan Quế cũng không có quá nhiều kinh nghiệm phục vụ người say rượu hoặc tỉnh rượu. Từ trước đến nay, người nhà họ Quách đều không thích uống rượu bia, hạn chế sử dụng những thứ có thể gây nghiện như bia, rượu.

Vì vậy tối qua, Kiều Bích Ngọc và Quách Thanh Châu uống quá nhiều, say không còn biết gì nữa, bị người khác ôm về, làm tất cả mọi người trong nhà đều rất giật mình.

Phụ nữ trong gia đình lại ra ngoài uống rượu bia, còn say như chết. Thật là không có phép tắt gì cải “Tối qua, ông cụ rất tức giận.’ Bác Lan Quế thở dài Đầu óc Kiều Bích Ngọc vẫn chưa phản ứng kịp, cô vội vàng ngồi dậy: “Tôi… Tối qua tôi uống say, tôi có ồn ào âm ï gì không?” Bác Lan Quế nhìn dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ của cô, cô vẫn còn mơ mơ màng màng, thân phận hai người khác nhau nên bà ta cũng không thể trực tiếp dạy dỗ, nhưng bà ta vẫn phải nói rõ chuyện này, hy vọng sau này: Kiều Bích Ngọc đều phạm sai lâm nữa “Mợ vẫn luôn nằm ngủ, nhưng cô Thanh Châu…” Bác Lan Quế kể lại một cách tỉ mi, Nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, khi ông cụ Quách nhìn thấy dáng vẻ say khướt của hai người, ông ta lập tức nổi giận đùng đùng, nhất là cô Thanh Châu nhà họ… Sau khi say

rượu, cô Thanh Châu liên tục ầm ï, vừa khóc lóc vừa ồn ào, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, có vẻ rất khó chịu.

Mặc dù họ đã gọi bác sĩ đến và cho ta ấy uống thuốc giải rượu, nhưng cô ta vẫn liên tục nôn mửa, làm ầm ï, dù dỗ kiểu nào cũng không có tác dụng. Lần này, toàn bộ người giúp việc trong nhà họ Quách đều luống cuống. Từ trước đến giờ, cô chủ Thanh Châu của họ là một người rất ngoan ngoãn và luôn tuân thủ phép tắt. Ai biết khi uống say, cô ta giống như biến thành một người khác vậy, hơn nữa cô ta còn rất dễ cáu, lôi cổ áo một người đàn ông rồi cho anh ta một nằm đấm.

Tối hôm qua họ bị dẫn vặt giày vò như một trò đùa. Sau khi kết thúc mọi việc, bà chủ của họ mảng ầm lên, tức giận vì Kiều Bích Ngọc đã dạy hư Quách Thanh Châu, nếu không Quách Thanh Châu không thể uống rượu như vậy. Mặc dù ông ấy không nói gì, nhưng nghe thấy mấy lời của bà chủ, sắc mặt ông ấy cũng rất khó coi Bác Lan Quế nhìn Quách Thanh Châu, sau đó lại thở dài một hơi: “Sau này, khi ở bên ngoài mợ đừng uống quá nhiều, cũng đừng dẫn cô Thanh Châu theo” Đây là một lời khuyên.

Kiều Bích Ngọc uống say thì không sao cả, chủ yếu là Quách Thanh Châu… Nếu cô ta xảy ra chuyện gì, chắc chắn Kiều Bích Ngọc sẽ bị mảng, còn làm hại cả cậu Cao Minh của họ.

466-1.jpg


“Anh ta đến công ty rồi à?” Hình như Kiều Bích Ngọc có vẻ sốt ruột, lập tức đưa tay lấy điện thoại di động ở đầu giường, muốn gọi điện thoại cho anh ngay.

Thấy dáng vẻ vội vàng của cô, bác Lan Quế lấy điện thoại di động giúp cô, sau đó vội vàng nói: “Sáng nay, cậu Cao Minh vẫn chưa đến công ty. Bây giờ cậu chủ đang ở trong phòng làm việc. Mợ đừng sốt ruột, để tôi đi gọi cậu chủ…” Trong lòng bác Lan Quế lại xúc động một lăn nữa, mợ chủ Kiều Bích Ngọc còn giày vò người khác hơn còn hơn toàn bộ mấy vị chủ nhà nhà họ Quách cộng lại với nhau. Họ chỉ có thể nói là ánh mắt của cậu Cao Minh quá đặc biệt, Quách Cao Minh từ phòng làm việc đi tới phòng ngủ, câu thứ nhất mà Kiều Bích Ngọc nói là: “Tôi không muốn nghỉ việc.” Quách Cao Minh đứng bên mép giường, nhìn mái tóc bù xù rối tung của cô. Tối qua cô say rượu, sau khi tỉnh lại cô vẫn chưa kịp sửa sang lại, cô đang ôm chăn tựa vào đầu giường, ngẩng đầu nói chuyện này với anh, anh nhíu mày.

“Dù sao tôi sẽ không nghỉ việc. Cứ như vậy địt Kiều Bích Ngọc lại nhấn mạnh một lần nữa, kiên trì như cây ngay không sợ chết đứng.

Tối qua cô uống quá nhiều, bây giờ tỉnh rượu lại cảm thấy cổ họng rất khô, giọng nói hơi khàn khàn. Cô xoay người, lại năm lên giường và đắp chăn ngủ tiếp.

Bác Lan Quế đứng ngoài phòng nhìn thấy cảnh này, bà ta cũng vội thay. Đây là…

Mợ chủ gọi cậu Cao Minh của họ tới, sau đó thông báo với anh, Nếu mấy năm trước, bọn họ sẽ không dám tin là có người phụ nữ nào dám nói chuyện với cậu Cao Minh của họ như vậy, mà anh cũng không thay đổi sắc mặt hay đóng sâm cửa.

Bây giờ, Quách Cao Minh không những không dập cửa ra ngoài, mà còn đi về phía bàn tròn, rót nửa ly nước ẩm rồi đi đến mép giường: “Đừng ngủ quá nhiều!” “Tôi buồn ngủ!” “Dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp!” Kiều Bích Ngọc nhắm mắt uống hai ngụm nước ấm, sau đó đấy anh ra: “Tôi không muốn!” Quách Cao Minh cũng không tức giận, tự ý đứng thẳng người, bảo bác Lan Quế để vài nữ giúp việc đến trông nom cô, để cô ngủ thêm một tiếng nữa, đến thời gian thì gọi cô dậy ăn cơm. Anh nói xong, lại bình tĩnh tự nhiên quay về phòng làm việc và giải quyết công việc của mình “Vâng!” Bác Lan Quế gật đầu.

466-1-1.jpg


“Cậu Cao Minh cũng chưa chín chắn khi xử lý quan hệ hôn nhân” Bác Lan Quế để nữ giúp việc Thanh Thanh vào trông nom Kiều Bích Ngọc. Bà ta ra khỏi phòng ngủ và nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Nữ giúp việc trong Biệt thự Uyến Như: thường nói chuyện linh tinh về chuyện riêng của Kiều Bích Ngọc, tất cả họ đều đồng ý răng có lẽ đời trước Kiều Bích Ngọc đã cứu vớt cả hệ ngân hà, nên đời này mới gả cho cậu chủ Cao Minh của họ. Thật sự quá hâm một Kiều Bích Ngọc ngủ đủ rồi tự nhiên tỉnh lại, nữ giúp việc Thanh Thanh lập tức đi tới mép giường, hỏi cô cần gì.

Có thế nói Thanh Thanh là nữ giúp việc thân thiết nhất bên cạnh Kiều Bích Ngọc. Cô †a khác với bác Lan Quế, cô ta còn nhỏ, vẫn chưa thành niên, suy nghĩ vẫn chưa chín chắn lắm. Kiều Bích Ngọc tùy tiện hỏi thăm xem tối qua sau khi cô về nhà có chuyện gì xảy ra. Hôm qua cô uống quá nhiều, cũng không biết rõ những chuyện sau đó. Thanh Thanh kế đúng sự thật cho cô, không giấu bất cứ một chỉ tiết nào.

“Sau khi uống say, Thanh Châu ra tay đánh người ư?” Kiều Bích Ngọc nghe Thanh Thanh nói, sau khi say, Quách Thanh Châu trở nên vô cùng ầm ĩ, hơn nữa đột nhiên rất cáu gắt, tấn công một nam giúp việc, cho anh ta một nắm đấm vào sống mũi, làm anh ta chảy cả máu mũi. Đúng là giật mình! “Mợ chủ! Tôi muốn nói điểm chính là. Tối qua, ông cụ và bà chủ trách cô vì đã dẫn cô Thanh Châu ra ngoài uống rượu…” Thanh Thanh không biết làm sao. Tại sao mợ chủ của họ không quan tâm hơn về vấn đề quan trọng, liên quan đến mình? Kiều Bích Ngọc tiếp tục hỏi một chuỗi vấn đề: “Tối qua, khi Thanh Châu đánh người, camera có quay lại không? Lúc ấy, có phải cô †a rất mạnh không? Tại sao tự dưng cô ta lại tấn công một nam giúp việc?” Thanh Thanh than thở, nhưng vẫn kế đúng sự thật cho cô: “Đêm qua tôi không có.

mặt ở hiện trường, nhưng tôi nghe mấy người khác nói… sau khi say, cô Thanh Châu sơ sót đánh nam giúp việc kia, mọi người cũng không dám nói quá rố ràng, còn có người nhìn thấy mũi anh ta chảy máu.

Chuyện này xảy ra trong phòng khách lớn ở nhà chính, bên đó có camera, nhưng phải tìm ông Dung Hiên mới có thể kiểm tra camera và biết được cả quá trình” Cô chủ say rượu đánh người, những người giúp việc như họ cũng không dám để lộ ra. Dù camera thật sự ghi lại một vài cảnh tượng, chắc chẩn chúng cũng sẽ bị thủ tiêu.

Tất nhiên, Kiều Bích Ngọc cũng hiểu những đạo lý này.

Cô nhìn nữ giúp việc trẻ tuổi, tràn trề thanh xuân bên cạnh mình, đột nhiên hỏi một câu: “Thanh Thanh! Cô và nữ giúp việc bên chỗ Thanh Châu có thân thiết không?” Thanh Thanh ngạc nhiên, không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy.

*Mợ chủ, chúng tôi phụ trách hai khu vực khác nhau, nên tôi cũng không quen nữ giúp việc bên kia” “Vậy cô lập tức xin chuyển qua đó đii” Kiều Bích Ngọc dứt khoát mở miệng: “Qua đó rồi dò hỏi những người xung quanh, thăm dò xem bình thường Quách Thanh Châu là người như thế nào? Trước đây có chuyện gì kỳ lạ đã xảy ra không?” “Đi tìm hiểu kỹ một chút, sau đó tôi sẽ tăng lương cho cô.” “Mợ chủ! Vấn đề không phải là tiền bạc!” Thanh Thanh cảm thấy rất khó xử, cô ta cảm thấy mình làm vậy giống như đi làm gián điệp, làm chuyện xấu, trong lòng rất băn khoăn.

“Thanh Thanh! Vậy cô muốn cái gì?” Kiều Bích Ngọc tươi cười rực rỡ, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Trước kia, cô vẫn thường nói là hai người chúng ta, tuy hai mạng sống nhưng luôn đồng lòng mà. Đúng không?” Kiều Bích Ngọc vừa uy hiếp vừa dụ dỗ: “Được rề Bây giờ chính là lúc tôi cš cô giúp đỡ, nhớ phải cố gắng hết sức, không vào hang cọp thì làm sao có thế bắt được cọp con?” Cô nói xong lại mỉm cười, vỗ vỗ đầu cô ta Thanh Thanh vô cùng căng thẳng, nhưng khi cô tha nhìn nụ cười vừa thân thiết vừa vô lương tâm của Kiều Bích Ngọc, cô ta không biết phải từ chối như thế nào.

Càng ngày mợ chủ của họ càng không thèm nói lý lẽ.

“Được rồi!” Thanh Thanh mang trách nhiệm nặng rề lên thân minh, nhầm mắt đồng ý với cô: “Nếu tôi hỏi thăm được chuyện gì kỳ quái, tôi sẽ lập tức quay lại…”

Chương 468: Hai vợ chồng chia giường ngủ riêng



Quách Cao Minh cho rằng cô nói “Không nghỉ việc” là do cô uống quá nhiều rượu, say đến mức mơ mơ màng màng, đầu óc không tỉnh táo nên nói bậy bạ.

Sáng hôm sau, Kiều Bích Ngọc vào phòng thay đồ thay quần áo, còn cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.

Quách Cao Minh nhíu mày, kéo cô lại: “Em đi đâu đấy?” “Hôm qua tôi đã nói với anh rồi mà? Tôi sẽ không nghỉ việc! Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ tiếp tục đi làm ở công ty anh Lục!” Người khác đi làm còn cần phải suy xét xem ông chủ là người thế nào. Cô – Kiều Bích Ngọc không cần phiền phức như vậy! Cô cứ dứt khoát đi làm là được.

Dù sao trước đó anh Lục cũng nói rồi, anh ta không muốn cô trở thành ký sinh trùng của nhà “Hôm qua, em dẫn Thanh Châu ra ngoài làm xăng làm bậy như vậy mà vẫn chưa đủ à?” Quách Cao Minh không thích cô đi làm ở công ty kia, trong giọng nói của anh cũng ẩn chứa đầy lửa giận.

*Tôi muốn đi làm, chuyện này không liên quan gì với Thanh Châu. Tôi chỉ cảm thấy là tôi làm việc ở đó thì tốt hơn. Nếu bây giờ ra ngoài, làm nhân viên trong công ty khác thì tôi lại không quen ai, vừa vặn anh Lục và Cây.

Cột cũng đi làm ở công ty đó…

468.jpg


Thấy anh chỉ nhìn chằm chằm mà không nói một lời, Kiều Bích Ngọc cũng cảm thấy hơi chột dạ, đành phải thẳng thăn thành thật với anh: “Tôi… Hôm qua tôi đột nhiên có một giấc mơ… Tôi mơ thấy khi tôi còn bé, mẹ tôi vô cùng lạnh nhạt đuổi Đường Tuấn Nghĩa đi, để anh ấy đừng chơi với tôi nữa…” Từ nhỏ Đường Tuấn Nghĩa đã không.

được người lớn yêu thích. Trước mặt những người lớn, anh ta quá mức quái lạ, lại không nói lời nào. Một đứa con riêng của nhà họ Đường, lại là một kẻ ngu, tất nhiên cha mẹ sẽ không thích cho con mình tiếp xúc nhiều với anh ta.

Kiều Bích Ngọc cũng không hiểu nổi tại sao cô lại đột nhiên mơ thấy chuyện hồi bé.

Hơn nữa, cô cũng không hề thân thiết với mẹ đẻ nhưng lại mơ thấy cảnh tượng như vậy, vì thế cô vô cùng ấn tượng.

Quách Cao Minh nhìn chảm chằm vào.

cô, ánh mắt anh ngày càng nóng bỏng, trong mắt đang đè nén nhiều tình cảm phức tạp.

Dù thế nào, anh cũng không thể nhúng tay vào tuổi thơ của cô.

*Gân đây Đường Tuấn Nghĩa bị bệnh, tôi không thể bỏ mặc, không quan tâm anh ấy” Kiều Bích Ngọc cũng biết là anh không muốn nghe cô nhắc đến những chuyện trước kia, nên cô chỉ nói một câu đơn giản như vậy.

“Tôi và con thì sao? Anh hỏi ngược lại Kiều Bích Ngọc ngạc nhiên ngẩng đầu Từ trước đến nay, Quách Cao Minh vẫn luôn yên lãng chống đỡ, cô không ngờ anh sẽ nhắc đến vấn đề này.

“Anh… Anh và hai đứa bé đều có người khác chăm sóc, trong nhà cũng có bác sĩ riêng, còn có nhiều người giúp việc như vậy…” Kiều Bích Ngọc không được tự nhiên trước ánh mắt của anh, giống như cô đã làm sai điều gì. Ánh mắt của anh quá sâu xa, cô nghiêng đầu qua một bên và nói nhỏ: “Đường Tuấn Nghĩa khác với anh.

Từ nhỏ, bên cạnh anh ấy không có bất cứ người nào cả” Vì thuyết phục anh, Kiều Bích Ngọc đỏ mắt nói với anh một bí mật “Khi còn bé, Đường Tuấn Nghĩa từng thử tự tử, anh ấy không sợ hãi, cũng không cảm thấy đau đớn, anh ấy không có cảm giác gì với thế giới này. Anh ấy đã nói anh ẩy cũng không biết tại sao mình phải còn sống… Sau đó tôi xông tới đè cổ tay anh ấy, gọi Mạc Cảnh Sơn đưa anh ấy đến bệnh viện, ép buộc anh ấy phải thề, không cho phép anh ấy tiếp tục làm những chuyện ngu ngốc như vậy, nếu không cả đời tôi sẽ không để ý đến anh ấy” Kiều Bích Ngọc vô cùng kích động, nhưng ánh mắt của Quách Cao Minh càng ngày càng tỉnh táo.

“Em muốn nói là anh ta sống vì em hả?” Quách Cao Minh cúi đầu tự giễu, lại như đang lẩm bẩm một mình.

“Anh cũng biết rõ là tôi với Đường Tuấn Nghĩa không hề mập mờ như người khác nghĩ mài” Kiều Bích Ngọc đột nhiên tức giận, cô cảm thấy anh quá vô tình, không có một chút lòng thương hại nào đối với Đường Tuấn Nghĩa: “Tôi và Đường Tuấn Nghĩa chỉ như người thân trong gia đình mà thôi” “Vậy em có coi mình là người nhà họ Quách không?” Giọng nói của anh bình tĩnh một cách kỳ lạ Kiều Bích Ngọc ngạc nhiên nhìn anh, Quách Cao Minh đối mặt với cô, dứt khoát nói thẳng vào điểm chính: “Tại sao em lại để Lucy điều tra Thanh Châu?” Kiều Bích Ngọc có cảm giác lúng túng vì bị người khác vạch trần, nhưng cô cũng không cảm thấy xấu hố mà ngược lại còn cảm thấy tức giận: “Anh biết rồi! Cái gì anh cũng biếu” Mỗi lần cô đối mặt với anh, cô đều có cảm giác mệt mỏi như vậy, bởi vì Quách Cao.

Minh có thói quen kiếm soát mọi thứ trong tay, mỗi giờ mỗi phút đều phái người nhìn chắm chăm vào cô, không tin tưởng cũng không tôn trọng cô.

Cô thẹn quá thành giận: “Quách Cao Minh! Tôi cũng dứt khoát nói thẳng cho anh biết, dù anh có tin hay không, cô em gái của anh – Quách Thanh Châu… Cô ta có xu hướng bạo lực, cô ta đã ra tay với tôi nhiều lần rồi, hành động thì quái dị, tôi cũng không biết cô †a thứ quỷ quái gì nữa!” Quách Cao Minh thật sự rất bất ngờ khi nghe cô nói nhưng vậy, nhưng anh cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó vô cùng tỉnh táo nói ra ba chữ: “Không thể nào!” Quách Thanh Châu và anh lớn lên bên nhau, tại sao anh lại không biết tính tình em gái mình.

Nghe anh nói như vậy, Kiều Bích Ngọc mệt mỏi, xoay người sải bước đi ra ngoài, chỉ đế lại một câu: “Tóm lại, tôi sẽ không nghỉ việc” “Kiều Bích Ngọc!” Quách Cao Minh nhìn về phía bóng lưng của cô, quát to một tiếng, muốn cô lập tức.

dừng lại Kiều Bích Ngọc dừng chân như ý muốn của anh, cô quay đầu nhưng trên mặt đầy lửa giận, trừng mắt nhìn anh: “Quách Cao Minh! ©ó mấy lời tôi đã nhịn rất lâu rồi. Bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi không có cách nào trao đổi với cậu chủ nhà họ Quách là anh. Loại người đứng trên cao nhìn xuống như anh luôn tự cho là mình đúng, không để tôi có quyền lựa chọn, làm gì cũng nói là vì muốn tốt cho tôi, tôi sẽ không trở thành con rối của anh!”

“Còn nữa, anh không muốn tin tưởng tôi, tôi cũng không sao cả… Tình cảm vợ chồng là cái gì chứ? Tôi với anh còn không quen thuộc bằng tôi với nữ giúp việc. Trong một năm, có hơn nửa năm anh đi công tác ở nước ngoài. Chúng ta đã quen biết lâu như vậy mà ngay cả một lần đi xem phim, chúng ta cũng không có. Anh không biết những gì tôi đã từng trải qua, tôi cũng không biết quá khứ của anh. Từ đầu đến cuối, chúng ta chỉ tụ tập lại một chỗ để sống cho qua ngày mà thôi!” Kiều Bích Ngọc mảng luôn một mạch, sau đó cũng không thèm quay đầu lại, giậm chân thình thịch chạy xuống lâu.

Cô lái xe như bay rời khỏi nhà, giống như vội vã muốn rời khỏi nhà họ Quách như cái nhà tù vậy.

Chỉ đế lại Quách Cao Minh đứng im tại chỗ, säc mặt buồn bực và một đám người giúp việc trong Biệt thự Uyển Như, mọi người đều đang lo lắng không yên.

Từ đầu đến cuối, chúng ta chỉ tụ tập lại một chỗ để sống cho qua ngày mà thôi! Giọng nói trong trẻo của cô vẫn đang vang.

vọng bên tai anh., cô tức giận và thẳng thản, bình thản để lộ những câu nói từ tận đáy lòng. Câu này mới là câu nói đã kiềm chế từ lâu ở tận đáy lòng của cô! Kiều Bích Ngọc đột nhiên quay lại công ty, Châu Mỹ Duy và mấy người gái mập đều tỏ ra nhiệt liệt hoan nghênh. Những ngày.

Kiều Bích Ngọc trở về công ty, có vẻ cuộc sống của họ sôi động hơn hẳn.

468-1.jpg


Nhưng Kiều Bích Ngọc lại không hề chần chờ, cô dứt khoát bỏ vào máy hủy giấy: “Thứ không có tác dụng gì, dù trước đó cậu đã cố gắng bao nhiêu cũng đều là uổng phí!” Đôi khi, Châu Mỹ Duy cảm thấy Kiều Bích Ngọc rất ác độc với bản thân mình.

“Cậu và Quách Cao Minh cãi nhau rất nghiêm trọng sao?” Châu Mỹ Duy kéo cô đến phòng trà nước.

“Cũng không có gì” Kiều Bích Ngọc pha cho mình một ly cà phê rồi ngồi xuống và từ từ thưởng thức, sau đó lại nói thêm một câu: “Minh và anh ta chia giường ngủ riêng” Châu Mỹ Duy khiếp sợ nhìn có.

“Chia giường ngủ riêng ư2” Nghiêm trọng như vậy à? “Nhà họ Quách có rất nhiều phòng ngủ cho khách” Kiều Bích Ngọc thì xem thường, tiếp tục nhấp nháp cà phê của mình, cô cảm thấy hơi đăng quá, nên lại hăng hái chạy lại chỗ ngăn kéo tìm đường và sữa bò để pha vào cho dễ uống hơn, Mỹ Duy thấy cô còn tâm trạng pha cà phê, lo lắng hỏi cô: “Lần này cãi nhau vì chuyện gì?” Vợ chồng chia giường ngủ riêng thì chắc chắn là chuyện gì quan trọng rồi, hơn nữa từ trước đến giờ Quách Cao Minh đều nhường nhịn Kiều Bích Ngọc, tại sao lần này lại âm 7 thành như vậy.

Rốt cuộc Kiều Bích Ngọc cũng pha xong ly cà phê của mình, cô thêm một ít sữa bò và nước đường, sau đó uống thử một ngụm, rất hài lòng ngẩng đầu lên và nói một cách vô cùng kiên quyết: “Dù sao lân này tôi chắc.

chắn sẽ không bỏ qua!” “Tôi kể ra một đống khuyết điểm của anh †a, cục đá chết tiệt! Tự mình tỉnh táo lại đi! Nếu anh ta không tự ý thức được, vậy cứ tiếp tục chia giường ngủ riêng thôi! Ai sợ ai chứ!” Sắc mặt Kiều Bích Ngọc trở nên tối tăm, một hơi tiêu diệt hết ly cà phê nóng.

Mỹ Duy đột nhiên buồn cười, dáng vẻ này của cô cứ giống như càng lớn tuổi, tính tình càng bướng bỉnh như con nít, cứ như một nữ lưu manh!

Chương 469: Ai nói vợ tôi không tốt Nơi này là câu lạc bộ.



Quách Cao Minh không thích tham gia vào những buối xã giao đông người, anh có hơi ít bạn bè, nhưng cũng không đến nỗi quá cô đơn. hầu hết bạn bè của anh là bạn ở Câu lạc bộ Quyền anh, Câu lạc bộ Bắn súng, hoặc.

những người bạn làm quen khi đua ngựa ở vùng ngoại ô thành phố.

Vừa vào câu lạc bộ, Quách Cao Minh đi thẳng lên đài và đánh hai trận, mái tóc ngắn đen nhánh, trên trán đầy mồ hôi. Đánh hơn năm mươi phst, Quách Cao Minh Mới cởi găng ra và bắt tay đối phương, anh vào phòng tắm tảm rửa đồi đổi một bộ đồ mới và bước ra ngoài.

Không ít người đang ở dưới đài vây xem, Lục Khánh Nam nhìn một vị tuyến thủ áo xanh vừa mới xuống đài, nhìn gò má trái của đối phương đang có máu ứ đọng, anh ta mim cười đưa cho đối phương một ly rượu Brandy.

“Hôm nay không được may mắn nhỉ?” Lục Khánh Nam nói thẳng, cười nhạo anh bạn này.

Đối phương nhận lấy ly rượu, hào phóng uống một hơi cạn sạch, cố ý lắc đầu với vẻ mặt đau khổ: “Tối nay tâm trạng Cao Minh rất bực bội à?” Tối nay, anh ta đánh với Quách Cao Minh hai trận, vô cùng vất vả, cuối cùng thật sự không chịu nối, không phản ứng kịp, gò má đều bị đánh sưng, có máu ứ đọng luôn.

Lục Khánh Nam cười ha ha ha: “May mắn ông đây tránh thoát một kiếp!” Thật may là có cái tên ngốc này lên đài đánh với Quách Cao Minh, nếu không tối nay anh ta lại phải chịu khổ rồi.

Lục Khánh Nam tươi cười có vẻ hả hê, bị đối phương đấm một đấm vào bụng, sau đó anh ta gào lên một tiếng.

Mọi người đều là khách quen của câu lạc bộ này. Đàn ông phải chịu nhiều áp lực công việc nặng rề, ngoài những quán rượu ồn ào, quán bar, một số người rất thích vận động mạnh để phát tiết, ở đây đều là bạn cũ cả Thân là một người đàn ông đã lập gia đình, có vợ có con, Bùi Hưng Nam đến trẻ một chút nên đã bỏ lỡ trận đánh vừa rồi.

nhưng nhìn thấy đáng vẻ tươi cười xấu xa, đáng khinh của Lục Khánh Nam, anh ta cũng có thể đoán ra một vài chỉ tiết.

“Cao Minh và Kiều Bích Ngọc cãi nhau à?” Bùi Hưng Nam vừa ngồi xuống, Ngụy Bắc ở quầy bar rất quen thuộc đưa cho anh †a một ly cocktail nồng độ thấp. Vợ anh ta không cho phép anh ta uống rượu có rồng độ cao, anh ta nghe nhiều lần cũng đúng là nhớ kỹ trong lòng, sau đó dần dần tạo thành thói quen.

Lục Khánh Nam là một người cô đơn, không có vợ quản lý, lại tiếp tục gọi một ly rượu Brandy.

Anh†a uống một hớp, rượu lạnh băng thật thoải mái, sau đó anh ta mở miệng: “Bùi Hưng Nam! Anh nói sai rồi! Không phải Cao Minh và Kiều Bích Ngọc cãi nhau.” “Nếu lúc nào anh nhìn thấy tâm trạng Cao Minh không tốt, vậy chắc chắn là Kiều Bích Ngọc và Cao Minh cãi nhau, anh nói ngược rồi. Có bao giờ Cao Minh chủ động cãi nhau đâu, đều do đồ yêu quái Kiều Bích Ngọc…

468-2.jpg


nói gì Ngụy Bắc vô cùng thành thạo mang rượu lên cho anh.

Quách Cao Minh là ông chủ của câu lạc bộ này, trên quầy bar sưu tập rất nhiều rượu quý, đều dành riêng cho anh. Có một lần Lucy lấy hết can đảm, liều chết uống một chai trong đó, toàn bộ câu lạc bộ đều căng thẳng hơn nửa tháng, Thực tế đã chứng minh Quách Cao Minh là một ông chủ rất hào phóng. Hay nói cách khác hơn, anh sẽ không chú ý đến những chuyện nhỏ như vậy, anh hiếm khi nổi giận đùng đùng, nhưng cũng rất khó có thể nhìn.

thấy anh tươi cười vui vẻ. Các nhân viên trong câu lạc bộ đều vô cùng kiêng ky anh nhưng cũng rất kính nể anh.

Vi vậy, khi nghe họ trò chuyện, Ngụy Bắc.

vô cùng tò mà về “Kiều Bích Ngọc” trong miệng Lục Khánh Nam. Anh ta vừa mang rượu lên cho họ, vừa vềnh tai lẳng nghe nội dung bát quái, muốn hiểu biết thêm về “Bà chủ” của mình.

“Cao Minh! Để tôi dạy cho anh một cách đối phó với phụ nữ. Tôi đảm bảo với anh, lúc nào cách đó cũng có hiệu quả một trăm phần trăm” Lục Khánh Nam uống rất hăng, mọi người trong câu lạc bộ cũng chơi đùa rất vui vẻ, anh ta quyết định truyền dạy cho Quách Cao Minh một vài bí quyết riêng: ‘Nếu như.

phụ nữ đột nhiên tranh cãi vô lý, vậy suốt ba ngày, anh đừng để ý đến cô ta. Nhiều nhất là bảy ngày, sau bảy ngày cô ta sẽ nhận lỗi Trước kia, bạn gái của Lục Khánh Nam đều như vậy. Khi họ phát cáu ồn ào, anh ta cứ thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ họ mấy ngày, như vậy họ sẽ ngoan ngoãn nhận lỗi Quách Cao Minh quay đầu nhìn anh ta, chân mày hơi nhíu lại, giống như đang suy nghĩ tính thiết thực của phương án này.

Bùi Hưng Nam nhìn hai người bọn họ, cuối cùng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng: “Lục Khánh Nam! Anh đừng có đưa ra mấy cái ý kiến ngu ngốc!” “Sao lại ngu ngốc! Tôi là người từng trải mà, đó là kinh nghiệm thực tế của tôi đấy” Lục Khánh Nam nói chuyện vô cùng tự tin: Những người phụ nữ kia… Anh không để ý đến cô ta mấy ngày, cô ta sẽ tự tỉnh lại…

“Đó là vì trong đám bạn gái của cậu, không có một người nào tên là Kiều Bích Ngọc. Ha ha ha…” Bùi Hưng Nam cảm thấy cách xử lý của anh ta thật sự không đáng tin Quách Cao Minh cũng nhanh chóng nhận ra, những chiêu Lục Khánh Nam dùng để đối phó với những loại phụ nữ khác đều không đáng tin, ít nhất anh có thể chắc chắn là chúng đều không có tác dụng gì đối với Kiều Bích Ngọc.

Để cho Kiều Bích Ngọc tỉnh lại à? Quách Cao Minh cảm thấy mình nãm mơ còn thực tế hơn.

Tối hôm qua, Kiều Bích Ngọc như cây.

ngay không sợ chết đứng, không cho phép anh vào phòng ngủ, ném cho anh một cái gối kèm một câu nói “Chia giường ngủ riêng”.

Sau đó Kiều Bích Ngọc mang theo lửa giận đóng sâm cửa lại, còn kêu gào muốn để anh tự tỉnh lại.

Quách Cao Minh nghĩ lại cái vị đang ở nhà mình rồi nhíu mày, những chuyện này đều là chuyện nhà, không thể nói với mấy người anh em này, chuyện này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của đàn ông. Anh tiếp tục im lặng, lại bưng ly rượu lên và uống một hớp.

Lục Khánh Nam nhìn thấy dáng vẻ yên lặng của Quách Cao Minh, lại nhìn sang Bùi Hưng Nam vẫn luôn nhẹ nhàng mím môi cười khẽ. Tại sao hai người này đều là đàn ông đã lập gia đình, nhưng họ lại khác nhau nhiều đến vậy.

“Tôi đã nói rồi, tính tình Châu Mỹ Duy rất tốt. Quan Linh vào ở trong nhà họ Bùi, Châu Mỹ Duy cũng không nói nửa câu, nếu Kiều Bích Ngọc thay vào đó, nhà họ Bùi đã bị cô †a phá hủy từ lâu rồi.” Lục Khánh Nam đột nhiên xúc động. Anh †a cảm thấy sau khi kết hôn, một người đàn ông có hạnh phúc hay không, còn tùy thuộc vào cô dâu mà anh ta cưới.

468-5.jpg


Lục Khánh Nam đang không hề lo lắng, chăm chú thưởng thức rượu, nghe thấy Quách Cao Minh bất thình lình hỏi ngược, anh ta cũng cảm thấy hoảng sợ, một hớp.

rượu bị nghẹn giữa cổ họng, anh ta sặc sụa ho khan liên tục…Anh ta vội vàng kéo khăn giấy trên bàn, không còn hình tượng gì. Suýt nữa anh ta sặc rượu chết rồi Ngụy Bắc vẫn luôn nghe trộm, thật sự không ngờ… Từ trước đến nay ông chủ luôn lạnh nhạt, nghiêm túc, hóa ra lại là người bao che như vậy…

Đây đúng là tin tức động trời! Sau đó, anh ta lại cảm thấy hơi buồn cười, anh ta không chú ý nên tay run, ly thủy tỉnh rơi xuống đất vỡ tan, điều này lại vô tình giảm bớt sự xấu hổ của Bùi Hưng Nam.

“Thật sự xin lỗi!” Ngụy Bắc xin lỗi mọi người một tiếng, giả vờ như vừa tồi mình không nghe thấy nội dung mà họ nói, chỉ chăm chú cúi đầu thu dọn mảnh vỡ.

Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc rất quen thuộc, anh ta lập tức nháy mắt ra hiệu, ý bảo Ngụy Bắc nói sang chuyện khác.

Ngụy Bắc rất khó xử, cũng không biết phải làm sao. Anh ta làm việc bên ngoài, tất nhiên không muốn đắc tội với nhà quyền quý, chỉ đành nhắm mắt nhắc Quách Cao Minh một câu: “Lucy nói… Cô ta cũng không biết tại sao mợ chủ muốn điều tra cô Thanh Châu” Lục Khánh Nam vội vàng tiếng lời: “Kiều Bích Ngọc và Lục Thanh Châu sao thế, họ có thân thiết không?” Mặc dù từ trước đến nay, Bùi Hưng Nam luôn không thích Châu Mỹ Duy tiếp xúc quá u Bích Ngọc, dù sao không phải nhà ai cũng nuôi nổi một người như Kiều Bích Ngọc. Mặc kệ cô chanh chua hay tùy hứng, cô vẫn là vợ của Quách Cao Minh.

Quách Cao Minh sẽ bao che cô, không cần phân biệt đúng sai “Thanh Châu suýt nữa thành con dâu nhà họ Lục các anh mà, đúng không?” Bùi Hưng Nam cũng cùng nhau nói sang chuyện khác. Sau này, muốn nhắc đến Kiều Bích Ngọc, họ còn phải âm thầm, len lén nói khi không có Quách Cao Minh.

“Lần trước, cô Quách Linh đến nhà tôi, nói với mẹ tôi về chuyện coi mắt, suýt hù chết tôi rồi! Tôi thật sự không thể hiểu nổi, tại sao bọn họ lại nghĩ đến chuyện kết hợp hai chúng tôi chứ?” Nhớ đến chuyện đó, Lục Khánh Nam vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Nếu thật sự cưới Quách Thanh Châu, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ vô cùng nhàm chán Lục Khánh Nam kể đúng sự thật cho Quách Cao Minh: “Cô Ba của anh không có ý định tốt đẹp gì, ngoài sáng thì nói là mình đại biểu nhà họ Quách, đến bàn chuyện cưới hỏi, nhưng trước mặt mẹ tôi thì cứ lặp đi lặp lại nói Quách Thanh Châu chỉ là một đứa con nuôi, còn nói cô ta bị bệnh tự kỷ, không biết có di truyền cho đời con hay không, toàn những lời tổn thương cô ta…” Thật ra Lục Khánh Nam khá thích những người như Kiều Bích Ngọc, mặc dù hơi tùy hứng một chút, nhưng cô không vui thì cô sẽ nói ngay, không giống với mấy quý bà quý cô nhà quyền quý như cô Quách Linh, toàn trên mặt nói một đàng, trong lòng lại nghĩ một nẻo.

Nghe anh ta nói vậy, Quách Cao Minh cũng không cảm thấy bất ngờ, vẻ mặt anh vẫn rất bình tính, anh cũng biết rố tính tình cô mình, bà ta làm vậy cũng chẳng có gì đáng bất ngờ.

“Hình như cô Quách Linh tính toán muốn gả Thanh Châu cho một đứa cháu nào đó của mình. Tính tình Thanh Châu rất dễ khống chế, tám mươi phần trăm là cô Quách Linh không có ý tốt!” Lục Khánh Nam nói thẳng: “Tôi thật sự không thích hợp với những cô gái yên tính như Thanh Châu. Tôi vẫn luôn xem cô ta như em gái mình, nếu thật sự phải tìm cho cô ta một người yêu, nên tìm một người đàn ông có tính cách tốt lại dịu dàng…” Quách Cao Minh không đồng ý, Quách Thanh Châu đã đến tuổi lập gia đình, cô của anh sẽ lo chuyện tìm đối tượng cưới gả cho.

Thanh Châu, anh sẽ không hỏi tới những chuyện này.

“Thanh Châu đồng ý là được rồi!” Dù sao nhà họ Quách không cần phụ nữ trong nhà phải thông gia, mặc kệ hoàn cảnh.

xuất thân của đối phương thế nào, chỉ cần Thanh Châu thích, ông nội lại yêu thương Thanh Châu như vậy, chắc chắn ông ấy cũng sẽ đồng ý thôi “Tính tình Thanh Châu như vậy… Cô ta thích kiểu đàn ông như thế nào?” Lục Khánh Nam vẫn không thể nào tưởng tượng ra được.

Một cô gái yên tĩnh như Quách Thanh Châu, giống như mọi lúc mọi nơi đều không có cảm giác an toàn, luôn đề phòng toàn bộ thế giới xung quanh, cô ta sẽ thích kiểu đàn ông nào đây? Lần trước Thanh Châu và Kiều Bích Ngọc cùng đến nhà tôi chơi, các anh không thấy thôi… Chậc chậc… Đúng là hai loại tính cách trái ngược! Thanh Châu im lặng theo sau lưng tôi, Kiều Bích Ngọc lại leo tít lên cây, cô †a còn nói cô ta muốn trộm một con sóc…

Lục Khánh Nam đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào Quách Cao Minh và hỏi anh: *Nghe nói, cây đại thụ của hàng xóm nhà tôi bị người ta mua. Cả một cây to bị đào tận gốc mang đi…” Thật đúng dịp! Trong cây kia có ba con sóc mà lần trước Kiều Bích Ngọc nói là cô muốn trộm.

Sắc mặt Quách Cao Minh vẫn không thay đổi, anh ngẩng đầu nhìn anh ta.

Chính anh đã cho người đến mua cây đấy! Lục Khánh Nam không còn lời nào để nói tiếp, khuôn mặt hơi vặn vẹo… Chuyện này là thật sao? Không sợ tên trộm đến trộm đồ, chỉ sợ bị tên trộm nhớ thương! Kiều Bích Ngọc không từ bỏ ý định, chắc.

chắn cô ta đã dùng cách nào đó để nhắc đến mấy con sóc kia với Quách Cao Minh…

Ngụy Bắc vừa lau ly rượu, vừa nghe bọn họ nói chuyện. Anh ta cũng nghe người ta đồn chuyện Quách Cao Minh đột nhiên phái người đi mua một cái cây, Lucy từng châm chọc nhiều lần trong câu lạc bộ, Kiều Bích Ngọc nói là cô muốn nuôi thú cưng, mấy con sóc bên nhà hàng xóm của Lục Khánh Nam thật đáng yêu, sau đó bọn họ lập tức đào cây.

Ngụy Bắc đột nhiên bật cười, nói xen vào: “Thật ra mợ chủ rất thích hợp đi làm ở câu lạc bộ.” Anh ta nghe nói Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc cãi nhau, nguyên nhân là Kiều Bích Ngọc đi làm bên ngoài, không muốn từ chức.

Anh ta làm việc ở câu lạc bộ, tin tức vô cùng nhanh nhạy.

“Anh rất quan tâm đến cô ta à?” Quách Cao Minh rất bình tĩnh hỏi ngược lại Ngụy Bắc lập tức biết mình nói bậy, vội vàng tươi cười trả lời: “Tôi chỉ trò chuyện một chút thôi! Dù sao cô ấy cũng là bà chủ của 1ôi, tôi cảm thấy con người của bà chủ rất thú vị!’ Cứ liều mạng khen Kiều Bích Ngọc thì chắc chắn không sai được.

Nghe được hai chữ “Bà chủ”, tâm trạng Quách Cao Minh đúng là khá hơn nhiều.

Ngụy Bắc đoán đúng suy nghĩ của anh, cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, anh ta còn cười hì hì: “Ngay cả loại người kỳ dị, không thích giao tiếp với phụ nữ như Lucy cũng thích kết bạn với bà chủ” Ngày đó Kiều Bích Ngọc nói muốn nhờ Luey điều tra Quách Thanh Châu giúp mình, Lucy cao ngạo như vậy mà lại lập tức bắt tay điều tra thật Quách Cao Minh nghe người khác nói Lucy điều tra Quách Thanh Châu, anh ta cảm t šy quá kỳ lạ nên mới lên tiếng hỏi cô ta, lúc này mới biết đây là ý của Kiều Bích Ngọc.

Nhưng Quách Cao Minh cũng không bảo Lucy ngừng điều tra.

“Kiều Bích Ngọc nói Thanh Châu đã ra tay với cô ấy nhiều lần rồi, Thanh Châu có xu hướng bạo lực không?” Ngày đó anh và Kiều Bích Ngọc cãi nhau, cô còn nhắc đến chuyện này. Đến giờ Quách Cao Minh vẫn không tin nổi Quan điểm của Lục Khánh Nam vào Bùi Hưng Nam đều giống nhau: “Không thể nào!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom