Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 475-480
Chương 475: Cục cưng à, tôi phải đi rồi
Kiều Bích Ngọc nhìn Đường Tuấn Nghĩa một lúc lâu, cảm xúc có chút hỗn loạn, lập tức đứng dậy đi lấy hồ sơ bệnh án ở dưới cuối giường, cùng với đó là một tớ kết quả chụp CT.
Mọi thứ đều rất bình thường, chụp CT não cũng không cho ra kết quả gì khác lạ Bản thân Đường Tuấn Nghĩa có chứng chỉ hành nghề, có thiên phú hơn người, khả năng của anh ta vượt trội hơn rất nhiều người, nhưng hiện giờ, chính bán thân mình còn không biết mình đang bị làm sao, vậy thì sao những bác sĩ kia có thể giúp được.
Châu Mỹ Duy không hiếu y khoa, đề nghị: ‘Không thì sang bệnh viện khác thử xem, hoặc là xuất ngoại kiếm tra.
Đường Tuấn Nghĩa không hề hoảng loạn.
Thần sắc anh ta thản nhiên như không, nhìn về phía cuốn lịch treo tường, ba ngày sau là ngày rắm.
“Cục cưng ơi, tôi muốn xuất viện” Đột nhiên, anh ta nhỏ giọng nói Kiều Bích Ngọc không đồng ý: “Bệnh của cậu còn chưa khám ra đấy, xuất viện gì chứ, ngoan ngoãn ở đây.
cho tôi” “Tính tình của Đường Tuấn Nghĩa chính là như thế, anh.
ta nói muốn xuất viện thì chính là muốn xuất viện.
Anh ta đứng dậy, xuống cuối giường lấy ra một cái túi, bên trong là một vài túi hồ sơ văn kiện, đưa cho cô.
“Đây là cái gì?” ‘Đường Tuấn Nghĩa nhìn cô, mở miệng đáp, có hơi do dự: “Giúp tôi giao cho Lục Khánh Phong, là… là… Văn kiện của công ty” Nghe thấy đây là văn kiện của công ty, Kiều Bích Ngọc không nghĩ gì nhiều lập tức nhận lấy Đột nhiên, có một người quen xuất hiện ở cửa phòng “Hóa ra mày suốt ngày ở bên ngoài cò cưa với người đàn.
ông khác, để tao xem lần này mày giải thích sao đây” Cô Quách Linh đứng cầm điện thoại, chụp lại hình ảnh mấy.
người trong phòng.
Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, lập tức bực bội: “Cô ba à, cô năm chữa bệnh trong bệnh viện mà còn chạy lung tung khâp nơi thế này, chân cô đã khỏi chưa vậy!” Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi “Úi chà, thế rồi tính sao đây, dọa tao à?” ‘Vết thương khi Quách Linh bị người ta đánh đã khỏi được bảy phần, chỉ có điều hiện giờ vẫn căn bó bột, hai người gặp nhau lập tức cãi nhau ầm7.
Quách Linh lại gần túm tay Kiều Bích Ngọc, âm u nói “Kiều Bích Ngọc, mày đã gả vào nhà họ Quách rồi còn suốt ngày ở bên ngoài đong đưa với người khác.
Kiều Bích Ngọc giận dữ không thôi, cái bà cô này lần trước bị người ta làm gấy chân, không biết gì đã lu loa lên là do cô hại, nói xấu cô.
‘Đồ bà cô già mà không nên nết này, Kiều Bích Ngọc.
thẳng thản vặn ngược lại: “Cô ba, cô cũng đã là người có gia đình, suốt ngày mở miệng ra là nhà họ Quách chúng ôi thế này thế nọ, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, cô suốt ngày nói như thế, không thấy xấu hố sao.” Quách Linh thấy cô dám đốp chát với minh, sắc mặt lập tức tái mét: “Mày, cái đồ lãng loàn diêm dúa này.
mà xem cô dâu cháu cưới về đây này, đồ độc ác…
Đột nhiên cô ba cao giọng lên gào khóc, nghẹn ngào tố cáo.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc thay đổi, nhìn ra ngoài hành lang, thấy Quách Cao Minh đang cùng Lục Khánh Nam đi tới, Một câu cuổi cùng của Kiều Bích Ngọc, họ đều đã nghe rõ rằng Độc ác.
Kiều Bích Ngọc không thèm phản bác, cô không muốn phải nhẫn nhục chịu đựng mấy con người này nữa, cô sẽ không tiếp tục nhịn Cô ba tập tễnh bước đi, lê cái chân đang bó bột đến.
bên cạnh Quách Cao Minh, lấy điện thoại ra, mở bức ảnh chụp Kiều Bích Ngọc ngồi cạnh Đường Tuấn Nghĩa khi nấy: “Cao Minh à, cháu nhìn đi, vợ cháu vừa mới đong đưa với người đàn ông khác đấy…” Quách Cao Minh nhìn lướt qua bức ảnh, rồi ngấng đầu nhìn Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc chỉ thấy nực cười, cuối cùng thì cô cũng hiểu, hôm qua Quách Cao Minh vội vàng kéo cô đến bệnh viện như thế là bởi anh nghĩ cô đã ngoại tình, cô đi tìm người khác, hóa ra đến tận giờ anh vẫn không tin tưởng cô.
Làm dâu nhà giàu, điều tối ky chính là tiếp xúc nhiều với người khác giới, chỉ hơi chạm tay hay gặp mặt cũng có thể bị quy tội thành người lăng loàn không tuân thủ đạo làm dâu, Sắc mặt Kiều Bích Ngọc lạnh như băng, bước lại gần cánh cửa, sau đó, cô đưa tay ra, đột nhiên đóng sâm cửa lại Mấy người kia đang đứng ở ngoài phòng bệnh, rầm một tiếng, sắc mặt Kiều Bích Ngọc tối đi, cô không hề muốn nói thêm một từ nào với những người này nữa.
Cửa đã đóng lại, nhưng người ở bên ngoài vẫn có thế tiến vào, Quách Cao Minh tiến lên mở cửa ra, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Kiều Bích Ngọc.
“Đường Tuấn Nghĩa, bị bệnh gì?” Bõng, anh hỏi.
“Người thân của anh rất tệ ” ‘Đường Tuấn Nghĩa bước đến trước mặt Kiều Bích Ngọc, như cố tình bảo vệ cô ở sau lưng mình, đôi mắt xanh thẩm nhìn thẳng vào mắt Quách Cao Minh, thản nhiên nói: Người bên cạnh anh rất phiên” Bình thường Đường Tuấn Nghĩa không hay nói chuyện, hai người nhìn nhau, lời Đường Tuấn Nghĩa vừa nói, đã biểu hiện rõ thái độ của anh ta, ghét người nhà họ Quách, những con người chanh chua đấu đá lân nhau trong giới thượng lưu.
Mạc Cảnh Sơn cũng xông vào, ông ta đến đây để làm thủ tục xuất viện, nhìn thoáng qua Quách Cao Minh, cảm xúc đầu tiên là bài xích người nhà họ Quách, nhưng lý trí lại hy vọng Quách Cao Minh có thể giúp đỡ, vì dù sao.
bệnh của Đường Tuấn Nghĩa cũng rất phức tạp.
Đường Tuấn Nghĩa coi như Quách Cao Minh không, tồn tại, nói với Kiều Bích Ngọc: “Cái túi kia, đừng làm mất.” Anh ta rất hiếm khi căn dặn điều gì Tay Kiều Bích Ngọc được Đường Tuấn Nghĩa nắm lấy, như là lần cuối cùng nắm tay, đôi mắt sâu thắm của.
Đường Tuấn Nghĩa nhìn cô, cất giọng nói trầm thấp êm tai lên, khẽ nói với cô: ‘Cục cưng à, tôi phải đi rồi” Kiều Bích Ngọc giật mình, chợt thấy trong đầu hoảng hốt, khi cô muốn cầm lấy tay Đường Tuấn Nghĩa thì Đường Tuấn Nghĩa đã buông tay cô ra rồi ‘Đường Tuấn Nghĩa và Mạc Cảnh Sơn cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Cứ thế, nhìn bóng lưng gầy gò cao thắng của Đường.
Tuấn Nghĩa, như chẳng hề có bệnh tật khác thường, tuấn tú thản nhiên Nhưng dáng người đẹp đẽ đó, làm người ta có cảm giác khó nẳm bắt, sẽ tan biến ngay lập tức.
Cô ba đứng ngoài cửa nhìn thấy hết mọi chuyện, lại bắt đầu la làng: ‘Ối trời ơi, các người nhìn đi, nhất định là làm việc trái lương tâm giờ muốn bỏ trốn đấy..” Kiều Bích Ngọc đến bên cạnh bà ba, bất thình lình giơ chân lên giảm một cái Một bên chân của bà ta đang bó bột, chân còn lại vừa bị Kiều Bích Ngọc đạp cho một cái thật mạnh, cả người bà ta lảo đảo, ngã ngồi ra phía sau, hét ầm lên.
không có gì tốt đẹp hết, phải ly hôn ngay với loại cháu dâu ác độc này, nhà họ Quách chúng ta không nhận nó…” Kiều Bích Ngọc ở xa vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét của bà cô, Châu Mỹ Duy chạy bước nhỏ theo sau, nhỏ.
giọng hỏi: “Cậu, đạp bà ta một cái như thế, có ốn không đó?” Châu Mỹ Duy cảm thấy bà cô này không phải dạng vừa, nhất định sẽ làm ầm ï lên.
Kiều Bích Ngọc chắng hề hối hận chút nào, thản nhiên đáp: “Mình muốn đạp bà ta lâu lắm rồi” Châu Mỹ Duy thấy cô nói thẳng nói thật như vậy, dở khóc dở cười.
Đến tối, Quách Linh gọi điện về nhà họ Quách, khóc lóc kế lế về chuyện hôm nay bị Kiều Bích Ngọc đạp ở bệnh viện, nói cô không biết lễ phép, tỉnh tình hư đốn, tóm lại là không xứng làm cháu dâu nhà họ Quách.
“Cha ơi, con bị nó coi thường chỉ là việc nhỏ, con có thể nể mặt Cao Minh mà tha cho nó… Nhưng hai đứa trẻ con thì tuyệt đối không thể cho tiếp xúc nhiều với Kiều.
Bích Ngọc được, trẻ con còn nhỏ không biết được đúng, sai thế nào, hạng người như Kiều Bích Ngọc không xứng đáng làm mẹ, nhất định sẽ làm hại đến chúng…” Bà ta biết rõ cha mình để ý đến cái gì, chính là người thừa kế nhà họ Quách.
Cúp máy rồi, ông cụ Quách nhíu mày, trầm mặc.
Người quản gia già đã làm việc nhiều năm lên tiếng “Ông chủ, xin đừng quá phiên não, con cháu tự có phúc.
của con cháu” Hai đứa trẻ tuy là cháu đích tôn, nhưng ông ta biết, trong lòng ông cụ Quách coi trong nhất đứa cháu nội mà bản thân tự mình nuôi lớn, nếu không phải vậy thì với thân.
phận của Kiều Bích Ngọc sẽ không bao giờ có thể bước chân vào cổng nhà họ Quách, chỉ có điều Quách Cao Minh
thích nên được bỏ qua mà thôi.
lôm qua bà bảo mẫu có nói Ông cụ Quách đã già nhưng trí không giả, bảo mẫu phòng trẻ tới đây mách chuyện, ông cụ không can thiệp nhưng cũng biết sự tình đại khái như thế nào.
Quản gia không dám giấu diếm: “Nói là ban đêm cô chủ có qua phòng trẻ kế chuyện cố tích… Câu chuyện có chút đặc biệt, ảnh hưởng tới giấc ngủ của hai đứa bé.
Tối đến nhà chính ăn cơm, Kiều Bích Ngọc đã có cảm giác trong không khí có mùi thuốc súng thoang thoảng, nhưng cô chẳng thèm để tâm, cúi đầu ăn cơm như thường, Nhà họ Quách không có thói quen nói chuyện trên bàn cơm, ai nấy đều giữ theo khuôn phép.
Tâm trạng của Kiều Bích Ngọc rất tệ, chẳng có hứng.
ăn gì, tùy tiện ăn vài miếng rồi để đũa xuống, đứng dậy, nói một câu: “Mời mọi người ăn cơm” Cô đứng dậy rời đi, không ai lên tiếng.
Nhưng sau khi Kiều Bích Ngọc ra khỏi nhà chính, cô.
phát hiện có người đi theo mình, quay đầu lại xem, là ông quản gia.
Quách cũng thích những người con dâu khiêm tốn đoan trang, kiểu như Kiều Bích Ngọc chưa bao giờ nấm trong số những lựa chọn hàng đầu cho vị trí con dâu.
Kiều Bích Ngọc không thích bị dò xét như thế này, có.
cảm giác mình như một con heo đang nắm trên thớt chờ.
người trả giá, rất khó chịu.
lều Ngọc thẳng thần nói: “Chiều hôm nay, là tôi cố tình đạp cô ba một cái” Đôi mắt cô trong suốt, không iề có chút áy náy: “Vì tôi nhìn bà ta không vừa mắt, cách nói chuyện rất khó nghe.” “Cô ba, dù gì đi nữa cũng là người lớn trong nhà” Ông quản gia đang thay mặt ông cụ Quách đến giảng đạo lý vì có nhiều lời không thích hợp để ông cụ tự mình nói ra, miễn cho làm tổn hại tới tình ông cháu nhà họ.
Quách.
Tâm trạng của Kiều Bích Ngọc đang không tốt, không muốn nghe mấy lời này, hỏi ngược lại: “Sao vậy, chẳng lẽ ông nội muốn đế tôi đến bệnh viện xin lỗi cô ba? Đế bà ta đạp lại tôi một cái?” Quản gia nhìn cô, nhìn thẳng vào sự bất tuân lộ liễu.
của cô.
“Ông chủ chỉ muốn cô có thế khiêm tốn, trưởng thành và bình tĩnh hơn, đừng để gia đình lục đục không yên, thân là nữ chủ nhân tương lai nhà họ Quách, cô có rất nhiều thứ.
cần phải học…” Kiều Bích Ngọc ngắt lời ông ta, cười lạnh: “Nói cho ông nội biết, cái chức nữ chủ nhân này tôi không đảm đương nổi” Quản gia nghe cô nói vậy, sắc mặt lập tức nghiêm túc.
hơn: ‘Không thể nói lung tung như thế đâu” “Mấy người con gái của ông có tính thế nào, chẳng lẽ các người không biết?” Kiều Bích Ngọc quyết định ngả bài hết, nhìn thẳng vào ông ta.
‘ác người chỉ đang bao che khuyết điểm mà thôi, cảm thấy người nhà mình không sai, tôi là cháu dâu, là con nhà người ta nên yêu cầu một đống thứ gì mà vợ hiền mẹ đảm. Xin lỗi, tôi không học được giọng điệu giống cô.
ba, tôi cũng biết tôi không phải là cháu dâu lý tưởng trong suy nghĩ của các người, không băng các người cân nhắc đề xuất của cô ba thử xem, gọi Quách Cao Minh ra đây ly hôn với tôi là được, tôi không có quyền ý kiến gì, các người thích làm gì thì làm!” Nói đến cuối cùng, cô không hề che giấu sự tức giận.
của mình.
Kiều Bích Ngọc bực bội quay người đi khỏi.
Để lại quản gia kinh ngạc đứng yên tại chỗ, người khác mong được làm cháu dâu nhà họ Quách mà không được, cô lại có thể thản nhiên nói ra hai chữ ly hôn.
Ngoài cửa nhà chính, Quách Cao Minh lẳng lặng đứng trong ánh sáng mập mờ, gió đêm thổi qua, anh đã nghe thấy hết cuộc trò chuyên của quản gia và Kiều Bích Ngọc.
Chương 476: Đường Tuấn Nghĩa, thỏa thuận chuyển nhượng tài sản thừa kế
Mọi việc dường như chưa từng xảy ra vậy, ngoài trừ việc Kiều Bảo Ngọc gần đây trở nên yên tĩnh rất Nếu nói thẳng ra thì, ở nhà họ Quách bây giờ, Kiều Bảo Ngọc nhìn ai cũng thấy không vừa mắt, ngay cả Trần Thanh, người hầu thân cận nhất với cô, cô cũng không muốn để ý tới “Nếu như ông nội cảm thấy tôi không xứng làm mẹ của hai đứa bé thì ông ta tự đi mà tìm một người mẹ mới cho hai đứa nó đi”
Kiều Bảo Ngọc bị chặn bên ngoài phòng của hai đứa nhỏ, mấy người bảo mẫu ngăn cô lại không cho cô vào trong khiến Kiều Bảo Ngọc tức giận Người bảo mẫu già đứng về phía ông cụ Quách, mà người này, tuổi cũng đã lớn nên hay ÿ già lên mặt, tư tưởng vẫn còn chút bảo thủ, bà ta không thích những chuyện trong nhà giàu ly hôn hay đổi con dâu gì đó.
Vậy nên người phụ nữ như Kiều Bảo Ngọc chắc chắn khiến bà ta khinh thường, trong lòng bà ta luôn nghĩ Kiều Bảo Ngọc là loại không phải người khéo ăn khéo nói, không biết nhìn trước ngó sau, gả vào nhà giàu như thế này cũng trở thành tốt thí của người ta, về cơ bản sẽ chẳng ai thật sự để tâm đến cô cả.
“Đây là chuyện ông chủ yêu cầu, xin cô đừng làm khó người hầu như chúng tôi” Bà bảo mẫu già ngoài miệng nghe như vô cùng cung kính, lễ phép nhưng, trong con mắt đục ngầu của bà ta lại ánh lên vẻ khiêu.
khích, “Được, được lãm, tôi làm sao dám làm khó dễ cho.
mấy người cơ chứ!” Kiều Bảo Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói.
Bà bảo mẫu già mắng: “Sao phải sợ cô ta chứ, loại phụ nữ như cô ta ngồi cái ghế mợ chủ kia chẳng được bao lâu đâu” Bà ta gặp rất nhiều bà này phu nhân kia, ai nấy đều là kẻ không thiếu tiền nhưng bà ta chưa từng gặp có ai phô trương, tùy tiện như Kiều Bảo Ngọc cả.
“Kẻ nhát gan này!” Kiều Bảo Ngọc phẫn nộ, đập bàn đứng phắt dậy quát lên.
Cô bỗng nhiên quát lên khiến đồng nghiệp không khỏi đổ dồn ánh mắt về phía các cô, không ít ánh nhìn đây thương cảm nhìn Châu Mỹ Duy. Mấy ngày nay.
Kiều Bảo Ngọc bị khó ở, mặt lúc nào cũng cau cau có có khiến cho mọi người không dám cả đến gần, mà lúc này Châu Mỹ Duy lại không may đứng mũi chịu sào.
Các đồng nghiệp thực ra cũng không biết chuyện có chuyện gì, cũng chỉ biết rng lúc này Kiều Bảo Ngọc nóng nảy vô cùng, áp suất xung quanh người cô bỗng hạ thấp tới âm độ, lạnh lẽo vô cùng, chỉ vậy cũng đủ hiểu tâm trạng của cô xấu tới mức nào.
Kiều Bảo Ngọc không nói thêm mà trực tiếp dắt tay Châu Mỹ duy rời khỏi công tự, vẻ mặt không hài lòng mà nhìn Châu Mỹ Duy chẩm chấm: “Sao cậu cứ kéo dài lãng nhãng như vậy, Mỹ Duy, cậu như vậy thật nhát cáy” Châu Mỹ Duy ấp úng, nhỏ giọng nói: “Vì mình lo lắng, nếu mình thật sự mang thai thì sao, mang thai lúc này sẽ khiến nhà họ Bùi cảm thấy quá đột ngột Mà, nếu không có thai thì chẳng phải bị hụt một phen sao?”
“Cậu cứ suốt ngày lo người này nghĩ cho người kia, sao cậu không lo cho chính mình chứ, trong bụng cậu còn có một sinh mạng nữa đấy!” Mấy ngày nay Kiều Bảo Ngọc vô cùng nóng nảy, cô nói nhanh như gió, cũng hơi lớn tiếng có vẻ như là đang giận chó đánh mèo.
“Chúng ta không thế lúc nào cũng nhường nhường nhịn nhịn người khác, cũng có những chuyện chúng ta không thể nhường nhịn được, phải học cách phản kháng, cậu không thấy những người kia thật quá đáng, tại sao cứ phải nhẫn nhịn chứ, mình nhìn cậu như vậy cảm thấy rất không đành lòng!” Kiều Bảo Ngọc tức giận bày tỏ, cô nói cho Châu Mỹ Duy cũng như đang nói cho chính mình nghe. Mấy ngày nay ở nhà họ Quách cô thực sự phải nhẫn nhịn sự tức giận của mình rất nhiều, cô bây giờ như quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thế nố tung, tổn thương, người khác.
“Bây giờ mình lập tức đưa cậu tới bệnh viện làm xét nghiệm luôn!” Kiều Bảo Ngọc lập tức gọi một chiếc taxi đế tránh việc Châu Mỹ Duy cuối cùng lại do dự không chịu quyết.
“Trước thái độ quyết liệt của Kiều Bảo Ngọc, Châu Mỹ Duy chỉ ngoan ngoãn im lặng đi theo. Cô ấy cũng hiểu mình như vậy thật quá nhu nhược, trong lòng cô.
cũng chỉ biết thở dài. Mấy ngày nay cô đã do dự, đản đo mãi nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí đối diện một mình, nên hôm nay cô mới đến tìm Kiều Bảo.
Ngọc để cô ấy đi tới bệnh viện cùng cô, khi được ở cạnh Kiều Bảo Ngọc lòng cô cũng thấy an tâm hơn rất nhiều.
Kiều Bảo Ngọc làm việc lúc nào cũng rất nhanh nhẹn, hai người hoàn thành thủ tục đăng ký, xếp hàng sau tới gặp bác sĩ phụ khoa, tồi rất nhanh có kết quả siêu âm.
“Mang thai 4 tháng rồi”
Chương 477: Huy hiệu của gia tộc.
Strozzi Bầu không khí gần đây của nhà họ Quách có chút căng thẳng, mặt mày Kiều Bích Ngọc cứ đăm đm suy nghĩ như xem ai còn thiểu nợ cô vậy.
Sau khi Kiều Bích Ngọc từ bên ngoài trở về, trông cô vẫn luôn lo lắng bất an, lúc ăn cơm chiều tại nhà chính cũng bồn chồn không yên lòng.
Giờ về đến nhà họ Quách rồi, oán khí ấy như vẫn còn quanh quẩn, trong Kiều Bích Ngọc dường như lại lo lằng đến chuyện khác nữa Bàn ăn của nhà họ Quách rất yên lặng, tối nay Quách Cao Minh cũng vội trở về cùng dùng bữa. Anh đột nhiên nói: “Cặp sinh đôi sẽ được đưa về Uyển Như…” Ông cụ Quách đang ngồi giữa cau mày, không hài lòng mà nhìn về phía anh.
Những người khác trên bàn cũng đồng loạt nhìn Quách Cao Minh, nghe xem anh định nói gì tiếp.
Quách Cao Minh thấy vậy cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Tiếng Anh của cô thì không tệ lảm, nhưng tiếng Pháp thì cô không biết một tí nào cả.
“Nhóc Thanh đâu rồi?” Kiều Bích Ngọc cầm túi văn kiện, vừa vội chạy về Uyển Như, vừa gọi điện thoại Người nghe điện thoại là Mạc Cảnh Sơn: “Nó đang ngủ. Cô tìm nó có chuyện gì không?” “Lần trước ở bệnh viện tôi có nhờ anh ta lấy giúp tôi ti văn kiện. Hôm nay tôi đưa cho Lục Khánh Phong nhưng Lục Khánh Phong lại nói là không phải là văn kiện của công ty. Có phải nhóc Thanh lấy nhầm văn kiện rồi không?” Kiều Bích Ngọc nói, giọng cô trở nên căng thẳng rong vô thức.
“Nếu không phải văn kiện của công ty thì chắc nó là của cô” Giọng Mạc Cảnh Sơn hơi lạnh lùng.
Mặc dù ông ta không biết là văn kiện gì nhưng ít nhất thì Đường Tuấn Nghĩa không thể lấy nhầm được, chắc chản là cố ý rồi “Chú gọi Tuấn Nghĩa dậy nghe máy đi, đế tôi hỏi cậu ta một chút. Không biết cậu ta đưa cho tôi cái gì nữa, biết tôi ghét nhất tiếng Pháp lại còn đưa mấy cá hợp đồng lớn toàn tiếng Pháp cho tôi” Kiều Bích Ngọc càng nghĩ càng thấy không đúng lắm.
“Hôm nay Đường Tuấn Nghĩa không khỏe lắm, để nó ngủ một giấc đã, nó còn dặn tôi đêm nay đừng vào làm phiền. Có chuyện gì thì sáng mai hẳng hỏi lại”
Nghe Mạc Cảnh Sơn nói vậy, sức khỏe Đường Tuấn Nghĩa gần đây không tốt, nếu đã ngủ thì không nên làm phiền anh ta Kiều Bích Ngọc đè lại sự sốt ruột: “Tôi biết tồi. Vậy sáng ngày mai tôi gọi lại”
Cô phải hiểu được nội dung của mấy bản hợp đông, tiếng Pháp này ngay. Vội vàng quay về phòng ngủ, mở, máy tính lên tìm một người phiên dịch, nhưng tiếng Pháp rất khó tìm, những văn kiện này cũng là riêng tư, để người ngoài đọc được cũng không hay, mà dò từng từ một trên máy tính cũng chỉ dịch được ý gần đúng mà thôi “Hay nhờ Quách Cao Minh giúp?” Một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu của Kiều Bích Ngọc.
Tiếng Pháp của Quách Cao Minh rất tốt, hơn nữa là nếu muốn tìm hiếu về căn bệnh của Đường Luật, muốn tìm bác sĩ thì quan hệ của Quách Cao Minh chắc chắn có thể giúp được.
Nhưng ngày hôm đó ở bệnh viện, Đường Tuấn Nghĩa đã ngất lời cô, anh ta không muốn Quách Cao.
Minh nhúng tay vào.
Tính tình của Đường Tuấn Nghĩa từ nhỏ đã rất bướng binh.
Nghĩ đến điều này, Kiều Bích Ngọc quyết định không nói với Quách Cao Minh nữa, dù sao đây cũng là quyết định của Đường Tuấn Nghĩa. Cô nhìn chồng văn kiện lớn trên tay, nhìn chằm chằm vào thứ tiếng Pháp mà mình ghét nhất, tập trung dịch cả đêm.
Mà ở bên kia, Quách Cao Minh trở lại phòng làm việc luôn, anh cũng dành cả đêm trong phòng làm việc.
‘Thật ra trong bữa tối, anh muốn nói rằng về sau cấp sinh đôi sẽ đưa Kiều Bích Ngọc chăm sóc, để cô không phải ra ngoài làm việc nữa, giảm bớt mâu thuẫn với nhà họ Quách đi.
“Đường Tuấn Nghĩa.” Quách Cao Minh ngồi dựa vào ghế, tay phải cầm bút phê văn kiện, trong mắt ẩn chứa bao cảm xúc phức tạp.
Trong lòng anh có một thứ gọi là áy náy với Đường Tuấn Nghĩa, anh không thể nói ra mà cũng không thể nói với ai được.
Năm đó anh và Đường Tuấn Nghĩa cũng là bạn tốt của nhau, nhiều người ra sức lấy lòng anh như vậy nhưng anh lại chủ động đi kết bạn với tên tài giỏi tự kỉ này của nhà họ Đường.
‘Đường Tuấn Nghĩa thực sự rất thông minh, không chỉ có vẻ ngoài tuyệt vời và nổi bật, tư duy của anh ta thường khiến cho Quách Cao Minh phải ngạc nhiên.
Vì sự giáo dục đây nghiêm khắc của nhà họ Quách cùng với những ký ức về việc mẹ mình – Giang Mỹ Linh phản bội cha của mình, từ nhỏ anh đã có ác cảm từ tân sâu trong đáy lòng với phụ nữ.
Dù năm ấy anh cũng đã hai mươi hai tuối, đã là tuổi trưởng thành rồi nhưng đối với mấy thứ tình cảm nam nữ thì chưa có tí kinh nghiệm nào cả.
Trong tiềm thức của anh, hôn nhân vì lợi ích là cách tốt nhất để chọn bạn đời cho mình.
Kết hôn với anh, không cần bất cứ nền tảng tình cảm nào cả, chỉ cần người phụ nữ kia an phận rồi sinh ra một người thừa kế, sau đó có không hợp nữa thì chỉ cần ly hôn là xong.
Nhưng ngày hôm đó, khi anh từ nước ngoài trở về đã nghe nói Đường Tuấn Nghĩa đang ở gần một trường đại học ở thành phố Hải Châu, vốn là muốn đi gặp Đường Tuấn Nghĩa, nhưng thế nào lại gặp được Kiều Bích Ngọc.
Năm đó Kiều Bích Ngọc mới mười bảy tuổi, cô đột nhiên nhảy từ trên một cây đại thụ xuống, không kịp.
tránh mà lao vào người anh.
Vào lúc mà anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cô ấy cứ.
vậy mà xuất hiện trong cuộc đời anh.
‘Vào lúc đó, Quách Cao Minh thừa nhận rằng mình.
đã bị dọa sợ.
Điều buồn cười nhất là lúc ẩy Kiều Bích Ngọc thậm.
chí còn chưa chắc đã nhị nh đã vội vàng đứng, dây mà cậy mạnh mắng mỏ anh trước.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ánh mắt giận dữ của cô, giọng nói của cô ấy cùng sự mềm mại khi nhào vào lòng anh kia mới khiến anh không thế nào quên được.
Anh xin vào làm trợ giảng trong trường đại học của cô, anh còn bí mật cho người đến xem quán trà sữa mà cô làm việc. Toàn những việc mà khiến anh nghĩ lại thấy vô cùng ngớ ngẩn trong suốt quãng đời còn lại mất Vậy mà KỈ: Bích Ngọc vẫn không biết anh là ai Cuối cùng thì anh cũng hiểu, hóa ra lý do ngày hôm đó Đường Tuấn Nghĩa đột nhiên đến thành phố Hải Châu là vì Kiều Bích Ngọc, bọn họ quen nhau từ khi còn nhỏ, là thanh mai trúc mã.
Cuộc đời Kiều Bích Ngọc sớm đã có một người đàn ông tốt như vậy bên cạnh, cho nên anh đã bị bỏ qua ‘Đây có tính là cướp người phụ nữ của anh em tốt không nhỉ? Quách Cao Minh ném bút xuống bàn, vẻ mặt lạnh lùng. Đó là lý do tại sao mỗi khi đối mặt với Đường Tuấn Nghĩa, anh lại không kiềm chế được có chút bối rối vì áy náy.
Nếu anh không chen chân vào, Đường Tuấn Nghĩa với Kiều Bích Ngọc có lẽ… Vì nhiều người nói họ rất thân thiết mà.
”..Giờ cô ấy là của tôi” Quách Cao Minh thì thầm một mình.
Như lúc trước vì lòng tự tôn của mình mà tức giận khi bị cô bỏ sang một bên, anh đã từng nghĩ đến việc từ bỏ cô. Không biết vì sao, vì sao anh lại cố chấp đến như vậy. Nhưng anh cũng chỉ quan tâm đến kết quả mà thôi Màn hình máy tính chợt lóe sáng, anh vừa nhận được một email mới.
Quách Cao Minh liếc mắt nhìn màn hình một cái, anh đánh dấu lại những tin tức quan trọng bắng các dấu sao rồi mới ngồi thẳng người, cầm chuột nhấp để mở hộp thư.
Anh đã cho người đi điều tra về đồng xu cũ mà Kiều Bích Ngọc đã từng nói.
Lúc đầu anh cũng không quan tâm lắm nên chỉ chụp ảnh và yêu cầu kiểm tra hoa văn của đồng xu cũ để xem nó đến từ đâu nhưng không ai biết cả.
Vì có nguồn gốc không rõ nên Quách Cao Minh mới đần dần bắt đầu chú ý đến nó.
“Huy hiệu của gia tộc Strozzi” Anh cau mày nhìn phần giải thích trong email, anh phải mất rất nhiều thời gian mới có thế tìm ra ngưồn gốc thực sự của đồng xu cũ này Gia tộc Strozzi đã có tuổi đời lên đến hàng nghìn năm, hiện vẫn chưa có thông tin về thời gian xuất hiện cụ thể nhưng các giao dịch chính của gia tộc Strozzi đều tập trung ở Ý.
Hiện tại không có bất cứ thông tin nào về các thành viên trong gia tộc Strozzi. Họ rất ít khi công khai với bên ngoài, các giao dịch chủ yếu là do các nhân viên ở công ty tại Ý phụ trách một cách gián tiếp.
Vẻ mặt của Quách Cao Minh nghiêm lại, ít thông tin vậy khiến anh không hài lòng cho lảm.
Anh cầm điện thoại gọi thẳng cho người đã điều tra: “Các anh điều tra lâu như vậy cũng chỉ tìm được.
như này sao.” “Cậu Cao Minh, thực sự chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, ngay cả những thương nhân người Ý cũng không biết nhiều về gia tộc Strozzi..” “Nhưng có một tin tức về người đứng đầu của gia tộc Strozzi. Chúng tôi không chắc tin này có đúng sự.
thật hay không, vì vậy chúng tôi không dám viết nó vào trong email? Quách Cao Minh không lên tiếng, đầu bên kia biết tính cách của anh nên tự giác nghiêm túc báo cáo từng chút một.
“Nghe nói gia tộc Strozzi có một phong tục. Họ sẽ bầu ra một người đứng đầu. Người đứng đầu của gia tộc có quyền quyết định tuyệt đổi, có nhiều vợ và đông con. Vì vậy nên mâu thuẫn trong gia tộc trở nên rất nghiêm trọng” Dừng lại một chút, anh ta lại nói thêm: “Chúng tôi cho rắng những đồng xu cũ mà cô chủ đã lấy được.
chính là do những người từng làm việc trên đảo trộm được..” Quách Cao Minh hỏi: “Đảo nào?” Người bên kia ngập ngừng một chút: “Cậu Cao.
Minh, cái này thì… Trước mắt thì chúng tôi cũng chưa rõ lắm. Thông tin mà chúng tôi tìm được vô cùng hạn chế. Những thông tin này đều lấy từ lời kể của một người đánh cá ở đó, không biết có đúng hay là không” “Hình như người đứng đầu của gia tộc Srozzi sống trên một hòn đảo ở Đại Tây Dương.
Truyền thống của gia tộc họ là người đứng đầu cùng vợ con của ông ta sẽ không được rời khỏi đảo trong suốt quãng đời còn lại.. Vào ngày mười lắm sẽ có tiếng hét thảm thiết trên đảo, ngay cả mặt trăng cũng màu đỏ như máu. Hầu hết người đứng đầu của bọn họ sẽ có khiếm khuyết về cơ thể hoặc có tuổi thọ rất ngắn” Có một truyền thuyết rất lâu trước kia kế lại răng người đứng đầu của gia tộc Strozzi có năng lực biết trước tương lai, có thần giao cách cảm để giao.
tiếp với nhau, năng lực làm của cải được mở rộng nhanh chóng, thành ra họ trở nên tham lam, kiêu ngạo, vì những ham muốn ích kỷ của mình mà giết người vô số kể, Cuối cùng bọn họ bị nguyền rủa, thế hệ sau vẫn có những năng lực đó nhưng cơ thể lại chịu sự tra tấn hay không được chết gi: Đó đều là những điều được “nghe nói” thôi, bởi vì không có ghi chép rõ ràng nào trong sách cả Còn có những người khi được hỏi về gia tộc Strozzi thì đều tỏ ra sợ hãi, không dám nói nhiều, hoặc cũng có thể do gia tộc này đã tồn tại mấy trăm năm một cách bí ẩn cứ như được phong thần rồi vậy. Dù thế nào thì để điều tra rõ ràng thì vẫn không hề dễ dàng chút nào.
“Cậu Cao Minh, mong cậu có thể bảo người mang đồng xu cũ kia của cô chủ cho chúng tôi để chúng tôi có thế tiếp tục điều tra thêm, chắc sẽ giúp được nhiều hơn nữa” Đã nhiều năm như vậy qua đi, gia tộc Strozzi lại bí ấn như vậy thế mà có để lại huy hiệu đại diện của người đứng đầu gia tộc. Khi điều tra, nhiều nhà sưu tâm nối tiếng đã bảo đó chỉ là đồ giả, nhưng qua nhiều lần xác định thì đồng xu cũ đó chính là thật.
Quách Cao Minh nghe xong vẫn im lặng không nói gì Anh không có hứng thú với những tin đôn về gia tộc Strozzi, nhưng giờ ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là tại sao Kiều Bích Ngọc lại có thể có được một đồng xu cổ hiếm có như vậy.
“Vẽ vấn đề này, thì vì đế điều tra rõ hơn nên tôi đã bảo người đưa đồng xu cũ đến Ý.” Quách Cao Minh vừa nói vừa đi về phía bên phải của giá sách trong phòng làm việc.
Anh lấy ra một chiếc hộp da màu nâu sẵm ở trên giá sách thứ năm, mở ra xem, anh bông hốt hoảng, Hộp trống không Đồng xu cũ đặt trong này đã biển mất.
Quách Cao Minh tỏ vẻ nghỉ ngờ, lúc đó anh đã bỏ đồng xu cũ vào trong chiếc hộp da này, nhưng vì ban đầu anh không coi trọng đồng xu cũ này cho lắm nên đã không cài mật khẩu. Hơn nữa, người bình thường không được vào trong phòng làm việc của nhà họ Quách.
Kiều Bích Ngọc lấy nó đi rồi? ”… Gọi cô chủ đến phòng làm việc đi” Quách Cao.
Minh nghiêm mặt bẩm vào bộ đàm đặt trên mặt bàn.
Chương 478: Kiều Bích Ngọc so sánh mấy bản hợp đồng tiếng Pháp kia trong vài giờ liền mà choáng váng.
Tất cả cổ phần trong công ty đều được chuyển giao cho Kiều Bích Ngọc” Kiều Bích Ngọc sửng sốt lúc cô dịch xong, nhìn thấy tên của chính mình.
Đầu óc cô lúc này như bị xoay vòng vòng khi nhìn đến những hợp đồng lớn này. Chúng được liệt kê thành bất động sản, cố phiếu, cổ phần trong công ty.
Cô chưa bao giờ hiểu mấy vấn đề kinh tế thương mại gì đó, nhưng mấy văn kiện này đều do Đường Tuấn Nghĩa ký và đóng dấu cả.
“Điều này nghĩa là gì chứ?” Kiều Bích Ngọc lấm bẩm một mình với một cảm xúc rối loạn đầy bất an.
Tiếng chuông của điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô hoàn hồn lại, cầm điện thoại lên, là một số máy lạ gọi đến “Xin hỏi có phải là cô Kiều Bích Ngọc không?” “Vâng” Kiều Bích Ngọc do dự một chút rồi trả lời Một giọng nói xa lạ, bình tĩnh cất lên rất lịch sự: ‘Xin chào, tôi là luật sư trưởng của công ty luật ZX..”
“Hay đế tôi bảo lái xe Còn chưa kịp dứt lời, vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc.
đã sa sầm lại, giật vội lấy chìa khóa xe, một phút đồng hồ chậm trễ nữa cũng không muốn.
Cô ấn cửa xe, trực tiếp nhảy vào chiếc xe thể thao, khởi động rồi lập tức lùi xe quay đầu. Trong vòng nửa phút, chiếc xe thế thao Ferrari màu đen chói mắt đã lao nhanh như gió, biến mất khỏi tầm mắt.
Người quản lý nhà để xe sững sờ tại chỏ.
Lập tức không lâu sau đó, có một vài người vội vàng chạy đến, một người hầu gái lo lắng hét lên: “Cô chủ!” Người hầu gái chạy đến thở hồng hộc: “Cô chủ.
Cô ấy đang ở đâu rồi?” Xét về thể lực và tốc độ chạy trốn, những người hầu này thật sự không thể đuổi kịp Kiều Bích Ngọc.
“Lái xe đi tồi” Quản lý nhà để xe nói sự thật, nhưng anh ta cũng thấy hình như sắp có chuyện không hay rồi. Anh ta cẩn thận ngấng đầu lên nhìn, đột nhiên cả người trở nên căng thẳng, Quách Cao Minh đang đi về phía bên này.
“Cậu chủ Cao Minh” Vậi vàng cung kính gọi một tiếng Biểu cảm của Quách Cao Minh có chút khó coi Đầu tiên là anh nhìn thấy bóng chiếc xe thể thao Ferrari đang được phóng khỏi nhà để xe đế lại dấu vết của lốp xe ở trên sàn, đủ đế có thế thấy được Kiều Bích Ngọc đang lái xe với một tâm trạng khẩn trương như nào.
Những người đứng trong nhà xe không ai dám lên tiếng, Quách Cao Minh im lặng, anh quay người trở về Uyển Như.
Người quản lý nhà đế xe và người giúp việc đồng thời thở phào nhẹ nhõm: “May quá, tôi còn tưởng phải lập tức đuổi theo” Nếu bây giờ mà đuổi theo, nhất định là sẽ cãi nhau, nếu Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc mà cãi nhau thì chẳng ai khuyên được cả Người hầu gái do dự nói: “Có nên nói với ông cụ một tiếng không?” Người quản lý nhà để xe châm điếu thuốc rồi dửng dưng nói: “Vợ chồng thi thoảng cãi nhau to nhỏ là chuyện bình thường. Vợ chồng tôi cũng cãi nhau suốt ngày mà, không sao đâu, đừng làm to chuyện lên làm dì cả” Nhìn lên trên, qua tấm kính lớn được đặt trên nóc nhà để xe, vừa lúc thấy được một vầng trăng tròn đã lên cao.
Ánh trăng mờ ảo. Đêm nay là đêm mười lăm.
“Cô có thấy trăng đêm nay, viền của nó, nhìn như là bị nhuộm đỏ vậy.” Quản lý nhà đế xe vẫn không ngừng nhìn văng trăng trên đầu mình mà lấm bẩm.
“Anh nói cái gì vậy không biết!” Người hầu gái lười để ý đến anh ta, vội vàng lại trở về Uyển Như. Lúc này cô ta không có tâm trạng mà để ý đến trăng tròn.
Dưới ánh trăng.
Kiều Bích Ngọc phóng qua hai lần đèn đỏ, đạp mạnh chân ga, dường như chưa hiề dừng lại dù chỉ nửa giây. Cuối cùng mới dừng lại, cô để xe bên ngoài chung cư của Đường Tuấn Nghĩa, đóng sâm cửa lại, mặc kệ cho xe đỏ ven đường có bị ăn hóa đơn phạt hay không.
‘Vừa rồi như phóng hết tốc độ cực hạn của xe, gió đêm liên tục ập vào hai má cô, làm rối tung mái tóc.
dài của cô. Cả người Kiều Bích Ngọc đều hơi lạnh cả rồi, chỉ có nhịp tim vẫn đập nhanh không chịu bình tính lại Cô hồi hộp đến nỗi tế bào toàn thân như cũng run lên theo. Đầu tiên cô tìm được chìa khóa dự phòng của ‘Đường Tuấn Nghĩa trong hộc để đồ của căn hộ, sau đó chạy đến hướng thang máy. Cô ghét cái thang máy này, sao lại phải chờ lâu thế cơ chứ.
Đứng ở cửa tháng máy, cô cố gắng hít thở thật sâu, cố gắng kiên nhãn…
*„.Không hiếu tự nhiên chuyến nhượng đống tài sản này cho tôi làm gì nữa!” Kiều Bích Ngọc tức giận mắng thành tiếng.
Vào trong thang máy, ấn mạnh số tầng muốn lên, nhìn chãm châm vào số tầng đang nhảy trên màn hình, trong lòng cô tràn đầy lo lảng. Cô chẳng thể vui vẻ gì khi Đường Tuấn Nghĩa đưa cho cô toàn bộ tài sản của anh ta đâu. Đường Tuấn Nghĩa là đồ ngốc, anh ta lại muốn làm chuyện ngu ngốc gì nữa đây không biết.
“Không phải chỉ là bệnh thôi à, có bệnh thì đi chữa thôi. Lúc nhỏ tôi cũng đã như thể này, lớn lên rồi thì cũng như vậy thôi” ‘Vừa đến nhà của Đường Tuấn Nghĩa, Kiều Bích Ngọc đã vội vàng chạy tới, tức giận đập cửa: “Nhóc Thanh kia, cậu ra đây cho tôi!” Cô giận dữ mà hét lên, lấy chìa khóa căn hộ kia ra để mở cửa.
Khi cô xoay nấm cửa rồi bước vào trong. Bên trong tối đem nhưng mực, cô đứng hình một lúc. Kiều Bích Ngọc tinh ý nhận ra sự bất thường trong căn phòng này.
Đầu tiên cô theo bản năng vươn tay bật tất đèn trong phòng kia, hai lần bật tắt công tắc lên xuống.
nhưng đèn vẫn không sáng lên “Mất điện rồi sao?” Kiều Bích Ngọc lại suy nghĩ miên man: “Mấy chỗ gần đây đều sáng đèn cả mà, làm sao mà mất điện được..” Xong lập tức lấy điện thoại ra bật chế độ đèn pin, ánh sáng yếu ớt Kiều Bích Ngọc đi tiếp vào trong căn hộ: “Nhóc.
Thanh.” cô hét lên một tiếng.
Cô chợt đứng khựng lại, đồ đạc trong nhà đều lộn xôn hết cả lên như vừa bị đập phá vậy. Sau đó cô lại nghe rõ được tiếng thở dốc trầm thấp vọng ra từ phòng ngủ, Nghe như ai đó đang phải chịu đựng đau đớn mà lại phải cố kìm lại, chỉ còn một tiếng gâm gừ trầm thấp.
Kiều Bích Ngọc không để ý được nhiều như vậy nữa, trái tim cô như đang nhảy lên. Từ trước đến nay cô vẫn luôn sợ bóng tối, cả khi đi ngủ cũng phải mở, đèn ngủ. Cô nắm chặt lấy ánh sáng yếu ớt từ đèn pin của điện thoại di động, vội vàng chạy tới Trong phòng ngủ cũng tối đen, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn pin điện thoại, cảnh tượng trước mắt hiện ra Khăn trải giường lộn xôn đã bị xé rách dưới đất, tủ quần áo bị phá nát, đồ đạc đặt ở đầu giường thì vỡ tan tành, phía sau cánh cửa gỗ của phòng ngủ là vết năm móng tay cào ghê người, có máu, năm vết máu.
Giống như đau đớn đến không chịu nối, năm ngón tay ở mỗi bàn tay còn như siết lấy, muốn trút hết cơn đau bãng cách cào nát cánh cửa này.
Kiều Bích Ngọc bị dọa đến choáng váng, cả căn phòng là sự tàn phá, sự cố gảng trong tuyệt vọng, “Nhóc Thanh..” Ánh sáng đèn pin trên điện thoại di động của cô chiếu qua giường, Đường Tuấn Nghĩa đang giấy giụa trong đống quần áo và ga trải giường lộn xộn, anh ta còn đang dùng cà vạt để siết cố mình.
“Trái tim Kiều Bích Ngọc như bị thắt lại, cô lập tức chạy tới: “Cậu làm gì vậy hả, buông ra đi. Cậu định thất chết đấy à!” Cô dùng sức kéo tay anh ta ra, thở gấp.
gấp mà hét lên, hai mắt đỏ hoe.
“..Đau, đau quá” Chỉ còn lại một chút lý trí, Đường Tuấn Nghĩa lẩm bẩm kêu cứu như một đứa trẻ.
Cuối cùng Kiều Bích Ngọc cũng kéo được cà vạt ra rồi ném nó đi xa “Nhóc Thanh, nhóc Thanh..” Kiều Bích Ngọc ôm lấy.
đầu của anh ta sốt sảng gọi. Khi cô chạm vào cơ thể anh ta thì nó lạnh băng như xác chết, khiến cho trái tìm của Kiều Bích Ngọc run lên. Cả người của anh ta toàn là vết thương, trên trán và cả sau lưng toàn mồ hôi lạnh.
Ngón tay cô run rẩy đưa đến mũi anh ta, hình như không còn thở.
Kiều Bích Ngọc sợ hãi đến choáng váng một lúc lâu, như thể não của cô đã ngừng hoạt động theo rồi vậy.
Mãi cho đến khi cô từ từ cảm nhận được nhịp thở yếu ớt của Đường Tuấn Nghĩa, huyết mạch của anh vẫn còn đập, lúc ấy cô mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Kiều Bích Ngọc vẫn không ngừng nói với bản thân mình, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Cô đứng dậy đỡ Đường Tuấn Nghĩa nãm thẳng ra đất. Trước tiên cô phải bật ngưồn điện trong nhà lên đã, công tắc chắc là do Đường Tuấn Nghĩa tự dập rồi Đừng sợ, không được sợ nữa.
Cô hít một hơi thật sâu: “Không sao, không sao cả.
đâu..” Cô lẩm bẩm an ủi rồi động viên, có lẽ là cho.
Đường Tuấn Nghĩa, cũng có thể cho chính cô.
Tìm được chốt mở của công tắc ngưồn điện rồi mở, lên, trong phòng đột nhiên sáng đèn, ánh sáng trắng chói mắt khiến Kiều Bích Ngọc cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng giờ khi nhìn rõ hiện trường mới thấy có bao nhiêu lộn xộn, bao nhiêu khiển người ta sợ hãi Cửa nhà vẫn khóa trái, vậy không có người ngoài lên vào được, nên trong phòng… Là do Đường Tuấn Nghĩa tự mình gây ra.
Kiều Bích Ngọc lập tức chạy vào trong phòng ngủ, sau đó cô nghe thấy một giọng nói: “Không được, đế cho người khác biết.” Đường Tuấn Nghĩa nâm trên sàn nhà dường như đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, khàn giong, yếu ớt nói từng chữ một.
Dưới ánh đèn, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy anh ta lúc này bị thương khắp nơi, không thể chật vật hơn được nữa, năm ngón tay thon dài ở môi bàn tay cũng thảm như vậy. Móng tay thì gãy, đầu ngón tay dinh đây mạt cưa lẫn lộn với cả máu khiến cô thật sự sợ hãi muốn khóc.
“Nhóc Thanh, cậu nhất định phải sống..” Cô nằm.
chặt lấy tay anh ta, thì thào cầu nguyện: “Sẽ không sao, chắc chắn là sẽ không sao.
Kiều Bích Ngọc lau đi giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi, cô nhanh chóng bình tính lại, liên tục xác nhận Đường Tuấn Nghĩa đang thở và động mạch còn đập, Cô không biết phải làm gì cả, có nên gọi cấp cứu không? Kiều Bích Ngọc lặng lẽ ngồi bên cạnh anh ta, đặt tay lên động mạch chủ trên cổ của anh ta, cảm nhận được nhịp đập của mạch máu, trái tim cô mới dần thôi không nhảy nhót nữa Cuối cùng, Kiều Bích Ngọc đã không gọi xe cấp.
cứu mà thay vào đó là gọi cho Mạc Cảnh Sơn, bảo ông ta nhanh chóng đến căn hộ của Đường Tuấn Nghĩa.
“Bây giờ đi luôn ư?” Mạc Cảnh Sơn ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Kiều Bích Ngọc, hỏi: “Nhưng.
chiều nay lúc tôi về, Đường Tuấn Nghĩa còn cố ý dặn là đêm nay không được đến.
“Tôi, tôi muốn chú đến đây ngay!” Kiều Bích Ngọc vẫn ngang ngược tùy hứng như vậy nhưng vì giọng nói còn run rẩy nên không có tính đe dọa nào cả.
Mạc Cảnh Sơn cau mày lại, cảm giác thấy được có gì đó không bình thường lắm, lập tức trả lời: “Ba mươi phút nữa tôi sẽ tới đó” Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Kiều Bích Ngọc văn có chút không yên. Cô như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà cứ không ngừng xác nhận nhịp thở của Đường Tuấn Nghĩa và cả số lần mạch đập của anh ta.
Kiều Bích Ngọc không dám kéo anh ta lên trên giường, đành phải để anh ta nấm thẳng trên sàn, cầm chăn gối xuống.
Ba mươi phút đợi Mạc Cảnh Sơn làm cô không khỏi nghĩ đến mấy chuyện kinh khủng. Vậy nên, để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, cô dọn dẹp lại căn phòng bừa bộn này, cứ qua ba phút là cô lại quay lại để xác nhận mạch đập của Đường Tuấn Nghĩa.
Cánh cửa bị gõ.
Kiều Bích Ngọc vội vàng chạy tới mở cửa, cô kinh ngạc.
Quách Cao Minh đứng ngoài cau mày nhìn khuôn mặt hoảng hốt và tái nhợt của cô.
Chương 479: Vợ chồng giật chăn của nhau
Kiều Bích Ngọc giật mình, nhìn chằm chằm vào.
Quách Cao Minh đứng ở trước cửa Ngay lúc ấy, Mạc Cảnh Sơn cũng vội vàng từ phía sau chạy đến, thở hổn hến rồi hỏi to: “Có chuyện gì thế này?” Ông ta tự nhiên nhận được điện thoại, chạy đến nơi thì gặp Kiều Bích Ngọc và Quách Cao Minh đều đang ở đây, làm ông ta trở nên căng thẳng hơn.
Kiều Bích Ngọc không nhìn Quách Cao Minh nữa mà nhìn sang phía của Mạc Cảnh Sơn, bình tĩnh nói “Mau vào đi, nhóc Thanh… Cậu ta không khỏe cho lắm” Nói xong có chút vội vàng mà tránh đường cho Mạc Cảnh Sơn đi vào.
Mạc Cảnh Sơn và Quách Cao Minh cùng vào cửa, nhìn cô một cách kỳ lạ. Mà giờ chuyện này cũng không quan trọng lâm, hai người họ lập tức vào trong nhà kiểm tra xem có chuyện gì đã xảy ra. Hiện lên trước mắt họ là một mớ hồn độn đang được dọn dẹp dở, ông 1a thốt lên: “Ôi, sao mà lung tung hết cả lên thế này, là ai đã làm ra chuyện này?” Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, vội vàng mắng ông ta một tiếng: “Chú đừng quan tâm nó nữa, nhóc Thanh đang ở trên phòng ngủ” Mạc Cảnh Sơn có vẻ lúng túng, lập tức chạy nhanh vào phòng ngủ.
có chút chột dạ mà không dám nhìn thẳng vào anh.
Nhưng cô vẫn còn nhớ câu nói “Không được để cho người khác biết” của Đường Tuấn Nghĩa. Dù sao đây cũng là bí mật ngâm giữa cô và Đường Tuấn Nghĩa. Cô phải giữ đúng lời hứa của mình Quách Cao Minh không tức giận nhưng ánh mắt nhìn về phía cô rất phức tạp.
Hai người cứ đứng giãng co như vậy, Kiều Bích Ngọc đứng sát vào cánh cửa đang khép hờ để ngăn cản tầm mắt của anh, nhưng không cần vào anh cũng có thể nhìn thấy được một đống hỗn độn trong phòng ‘Đêm yên tĩnh, gió đêm lướt nhẹ qua mái tóc dài của Kiều Bích Ngọc.
Cô và anh cứ nhìn thẳng về phía trước, chẳng nói câu gì nói nhau, cô đành phải cúi đầu nhìn xuống chút.
“Để tôi vào xem” Kiều Bích Ngọc chỉ có thể tin được khi tận mắt nhìn thấy Đường Tuấn Nghĩa đã ổn.
Mạc Cảnh Sơn nghiêm mặt, có chút trách cô: “Cô là một người phụ nữ đã có gia đình, nửa đêm nửa hôm vào nhà của một người đàn ông độc thân khác hình như không hay cho lầm nhỉ?“
Mạc Cảnh Sơn không phải không muốn cho Kiều Bích Ngọc vào xem Đường Tuấn Nghĩa, chỉ là nếu cô vào thì ông ta không thể ngăn cản được Quách Cao.
Minh ở cửa được. Vì vậy ông ta đành phải đuổi cả hai người đi Kiều Bích Ngọc không phải dễ chịu đi như vậy “Đêm nay tôi sẽ ở lại đây” Cô đưa ra quyết định của mình.
Mạc Cảnh Sơn cao giọng chế nhạo: “Vậy thì phải hỏi xem chồng của cô có đồng ý không đã, ha ha” Lúc này Kiều Bích Ngọc có chút không muốn đối mặt với Quách Cao Minh cho lâm, biết mình đã đuối lý, cô đành do dự mở miệng: “Tôi, tôi và Đường Tuấn Nghĩa đều trong sạch, không có cái khác…” Mạc Cảnh Sơn lợi dụng lúc Kiều Bích Ngọc đang nói mà dùng sức đẩy cô về phía sau một cái thật mạnh, cánh cửa cũng bị đóng sâm và khóa lại.
Đối với cô gái nhỏ khó chơi này Mạc Cảnh Sơn phải biết nên làm thế nào mà, nói lý lẽ phải trái trắng đen với cô làm gì, hành động luôn cho nhanh.
Kiều Bích Ngọc bị Mạc Cảnh Sơn đẩy làm cho choáng váng.
Cô tức giận đập cửa: “Sao chú lại không biết xấu hổ như thế chứ? Dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra ngoài rồi khóa cửa lại, là tôi báo cho chú đến đây đấy. Mở cửa ra cho tôi, mở cửa!” “„.Tôi muốn xem nhóc Thanh thế nào rồi!” Sau nhiều lần đe dọa và cảnh cáo không có hiệu quả, Kiều Bích Ngọc tức giận đã vào cửa, nói: “Nếu nhóc Thanh mà có làm sao thì ngày mai tôi sẽ cho bộ xương già của chú một trận!” Vậy mà còn nghe thấy tiếng Mạc Cảnh Sơn hừ một tiếng khinh bỉ ở trong.
Kiều Bích Ngọc mang trong mình một tâm trạng phức tạp bước ra khỏi khu chung cư cùng với Quách Cao Minh.
Vừa ra đến ngoài, hai chiếc xe thế thao sang trọng đang đỗ ở ven đường vô vô cùng dễ thu hút sự chú ý, chiếc Ferrari màu đen do Kiều Bích Ngọc lái, còn chiếc Porsche màu xám đậm đỏ ngay phía sau kia là do Quách Cao Minh lái đến.
Thì giờ cũng môi người lái một xe về nhà họ Quách thôi, đó là điều mà Kiều Bích Ngọc nghĩ đến đầu tiên.
Nhưng khi cô nhìn sang, cô lại thấy Quách Cao Minh đang đứng cạnh cửa xe Porsche, cửa ghế cạnh lái đã bị anh mở ra. Quách Oao Minh đứng cạnh, im lặng nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Ý là cô phải qua đó và ngồi cùng xe với anh về nhà.
Kiều Bích Ngọc quen anh lâu như vậy rồi cũng biết, vẻ mặt nghiêm nghị đó của Quách Cao Minh có nghĩa là anh sắp tức giận rồi đấy ‘Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc có chút khó xử, do dự.
một lúc lại không dám tự mình lái xe trở về, đành phải ngoan ngoãn bước đến chỗ anh rồi ngồi vào ghế cạnh lái Quách Cao Minh đóng sầm cửa xe lại, anh chẳng nói chẳng rằng, nhanh chóng ngồi vào ghế lái bên kia.
Quách Cao Minh cũng không nhìn cô nữa, vừa lái xe vừa nhìn đường phía trước, bên trong xe im lặng đến đáng sợ.
Quách Cao Minh lái xe mà tâm tình rất khó chịu, dường như đã quên luôn phải hỏi cô về “huy hiệu của gia tộc Strozzi”, phóng xe nhanh hơn bình thường, Trở biệt thự Uyến Như nhà họ Quách.
Dì Phương với một vài người giúp việc thận trọng mà chào bọn họ một tiếng. Kiều Bích Ngọc để lại câu “Không ăn bữa tổi”, lúc này nhóm giúp việc của Uyển Như mới giải tán.
Bầu không khí ở Uyển Như có chút căng thắng, Kiều Bích Ngọc không cần hỏi cũng biết là vì sao, Chắc.
chấn là vì trước đó Quách Cao Minh ở nhà đã làm gì khiến nhóm giúp việc lo sợ rồi.
Cô có chút thông cảm với mọi người ở nhà và cả ở công ty.
Thật ra cô cũng tin tưởng răng Quách Cao Minh sẽ không trực tiếp mà mất bình tính tức giận với cô, kể cả vừa rồi cô ngăn anh ngoài cửa nhà của Đường Tuấn Nghĩa.
Sau khi trở lại phòng ngủ ở Uyển Như, cô lấy một bộ đồ ngủ ra, vừa đi vào phòng tắm vừa suy nghĩ lung tung.
“Đêm nay có nên nói cho anh ta một chút chuyện của Đường Tuấn Nghĩa?” “Tâm trạng bây giờ của anh ta chắc chắn là không tốt Đúng lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, cánh cửa của một phòng tầm khác trong phòng ngủ cũng mở ra, Quách Cao Minh mặc đồ ngủ đi ra.
Hai người nhìn nhau Kiều Bích Ngọc nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, bước nhanh đến bên giường, chui vào trong chăn.
Quách Cao Minh cũng rất bình tính, anh vững vàng bước đến bên kia giường, mở chăn ra rồi nắm xuống.
Kiều Bích Ngọc đang vùi trong chăn mà cảm thấy hơi lo lảng, cứ nghĩ rằng anh sẽ hỏi cô gì đó, nhưng Quách Cao Minh vẫn im lặng như bình thường.
Sau đó, Quách Cao Minh vươn tay chỉnh đèn ngủ tối đi một chút, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Kiều Bích Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, may là anh không ép buộc cô, Nhưng đột nhiên, anh kéo mạnh chăn đi.
Không biết là Quách Cao Minh có phải cố tình kéo chăn hay không, Kiều Bích Ngọc đang vùi phía bên kia giường bị kéo đi bất ngờ, hai người bỗng tiếp xúc rất gần nhau, mùi hương sau khi tầm xong vẫn còn thoang thoảng Bọn họ cùng lùi về hai bên giường, mỗi người ôm một bên chăn.
Kiều Bích Ngọc có hơi bực bội, cô không muốn nói nhưng vừa nãy Quách Cao Minh giật chăn hơi mạnh rồi đó. Vẫn còn giật Quách Cao Minh, anh giật chăn làm cái gì vậy!” Kiều Bích Ngọc không chịu nối nữa, quay đầu lại mắng anh, Cô xoay người lại nhìn anh, ngay lúc đó, Quách Cao Minh cũng bình tính nhìn cô với ánh mất phức tạp, Dường như đã đạt được mong muốn của mình, anh đơn giản buông tay ra.. Không giật chăn của cô nữa.
“Anh đang làm cái gì vậy?” Nhịp tim của cô bắt đầu đập loạn, đây là cái thái độ gì vậy.
“Tự dưng giật chăn chẳng có lý do gì cả.
Quách Cao Minh nhếch mắt, không nói gì.
Kiều Bích Ngọc bị ánh mắt nóng rực của anh mà trong lòng càng bối rối. Cô lập tức quay sang bên kia, quay lưng lại với anh.
Một lúc lâu sau, một bên giường nhỏ giọng oán giận: ”…Đồ trẻ con” Kiều Bích Ngọc quấn chặt chăn lại rồi nhằm mắt ngủ.
Ánh sáng đầu giường yếu ớt, Kiều Bích Ngọc đã quen bật đèn nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ Quách Cao Minh lại từ từ quay sang bên cạnh, theo ánh sáng màu vàng nhạt mà nhìn Kiều Bích Ngọc thở đều đều, cô đang ngủ.
”..Đúng là trẻ con thật” Quách Cao Minh bỗng nhiên nói nhỏ.
Anh đưa tay ra kéo chăn của Kiều Bích Ngọc chỉ vì sợ cô sẽ ngủ mất.
Đôi khi anh cũng chẳng biết mình muốn làm cái gì cả, có thế là chỉ muốn ép cô nói chuyện với anh, hoặc.
chờ cô quay đầu lại nhìn anh một cái thôi Quách Cao Minh nhìn lên ô cửa kính. Bên ngoài trời rất lạnh, trăng tròn đã đân bị những đám mây dày che khuất. Đêm nay anh không ngủ được.
Chương 480: Không thích cô nghĩ đến người khác
Tối qua Kiều Bích Ngọc vứt lại một chiếc Ferrari ở lê đường, đến chìa khóa xe cũng quên mang đi, xe đỗ bên đường không đúng nơi quy định không biết đã nhận được bao nhiêu giấy phạt.
Sáng sớm, tài xế nhà họ Quách đã lái xe trở về, trông vô cùng thê thảm.
Chiếc xe Ferrari hạng sang, ghế và vô lãng không biết bị mấy người ác ý ném đầy rác và nước bẩn làm bẩn hết cả chiếc xe, rất may là mặc dù chìa khóa vẫn nắm ở trong xe, nhưng đã bị hệ thống khóa lại, nên bọn đó không thể lái xe đi được.
Cô Quách Linh thấy cô không để ý tới mình, sắc mặt trở nên khó coi, cao giọng hỏi:” Nửa đêm qua cô lái xe ra ngoài để đi đâu vậy?” “Nói trúng tim đen rồi, không dám nói chứ gì!”
Cả hai đi bộ đến nhà chính, người giúp việc bận rộn từ sáng sớm lặng lẽ nhìn cô Quách Linh hùng hổ dọa người, mà Kiều Bảo Ngọc lại tỏ vẻ như không có gì Người giúp việc nhà họ Quách rất rõ, cô Quách Linh là người không dễ chọc vào, từ nhỏ đã là đứa con gái mà ông cụ Quách cưng nhất, tính tình ngạo mạn không coi ai ra gì Nói trắng ra thì cũng là vì hai chữ lợi ích mà Kiều.
Bảo Ngọc gả vào nhà họ Quách, có quyền lên tiếng khiêu khích Quách Linh, vì vậy Quách Linh luôn chĩa mũi nhọn vào Kiều Bảo Ngọc.
Người làm của nhà họ Quách lén lút chen lấn nhau, người làm ở biệt thự Uyển Như rất biết bắt nạt người khác, chỉ cần dì Phương với Trần Thanh thôi cũng đủ để làm chuyện đó.
Mợ cả của bọn họ tuy rằng rất lười nhác, nhưng tuyệt đối không phải một quả hồng nhão nhoét.
Kiều Bảo Ngọc hai người bọn họ cùng đi đến nhà ăn của nhà chính, người làm xung quanh trong lòng đều có chút tính toán.
“Tôi đang nói chuyện với cô, người nhà họ Kiều các cô đều không có giáo dục như vậy sao!” Quách Linh tức giận quát mảng.
Kiều Bảo ngọc cảm thấy bà ta thật phiền phức, liền dừng bước, quay đầu lại, lạnh lùng vứt ra một câu: “Tối qua tôi ra ngoài lén lút với đàn ông đấy, bà vừa lòng chưa!” Quách Linh liền kinh ngạc, không ngờ rằng cô lại trực tiếp nhanh chóng thừa nhận như vậy.
‘Tranh thủ cơ hội thêm đâu vào lửa, nhân lúc ông cụ Quách và Quách Cao Minh đều ở trên bàn ăn, bà ta lập tức khoa tay múa chân kích đông lớn giọng: “Mọi người đều nghe thấy rồi đấy, nó, nó thừa nhận, nó nhận là đêm qua nó lái xe ra ngoài tìm đàn ông đó” “Mới sáng sớm đã ồn ào cả lên!” Ông cụ Quách khó chịu, quát lên.
Quách Linh thấy ông cụ Quách tức giận, cũng không dám hó hé nữa.
Lần trước bà ta bị người ta đánh gãy chân, nhất định là do Kiều Bảo Ngọc làm, nhưng Kiều Bảo ngọc.
có chết cũng không nhận là mình làm, bà ta cũng không có chứng cứ, hai bên cứ như vậy giãng co với nhau.
Nếu như bà ta đi gây sự một cách vô lý, thì cha bà ta sẽ đuổi bà ta về nhà chồng của mình mất, ‘Tất cả bọn họ đều không biết, thật sự thì lân này bà ta về nhà họ Quách chủ yểu chính là muốn xin tiền, thứ hai là vợ chồng bà ta đã đường ai nấy đi Quách Linh tức giận nhìn Kiều Bảo Ngọc, chỉ đành im lặng ngồi ăn sáng.
Kiều Bảo Ngọc là con cháu, giống như thường ngày người hướng về phía ông cụ Quách và Giang Mỹ Linh, chào hỏi bọn họ một tiếng “ông nội” “mẹ”, sau đó ngồi xuống bên cạnh Quách Cao Minh dùng bữa sáng.
Bàn ăn sáng của nhà họ Quách đều là mệnh ai người nấy ăn, không dễ dàng mở miệng làm phiền, đều có suy nghĩ của mỗi người.
Ông cụ Quách bữa sáng hôm nay ăn tận năm cái bánh bao, đặt đũa xuống, đôi mắt đục nhìn Kiều Bảo Ngọc ngồi hướng đối diện mình, ông đương nhiên là biết chuyện nửa đêm hôm qua Kiều Bảo Ngọc lái xe một mình đi ra ngoài.
Một người phụ nữ đã có gia đình một mình lái xe ra ngoài lúc nửa đêm, thật sự là không được hay ho cho lắm.
Nhưng ông cũng không phải là một ông già cổ hủ, với xã hội hiện đại ngày nay, phụ nữ có bạn bè là nam ở bên ngoài là điều bình thường, “Ông nội, con còn có việc, con xin phép!” Kiều Bảo Ngọc ấn một bát cháo thịt và trứng, uống hết nửa ly nước cam, sau đó đặt cốc nước xuống, nhẹ nhàng đứng dậy.
Tính cách của Quách Linh chính là không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, đâu ngấng lên, cố họng lanh lảnh nói: “Yo yo, mới sáng sớm đã vội vàng chạy ra ngoài, cô lại muốn đi đâu đớ?” Sắc mặt của Kiều Bảo Ngọc trở nên căng thẳng, liếc nhìn ánh mắt của từng người trên bàn, sau đó dừng lại một giây trên người Quách Cao Minh.
Âm thanh vừa vặn trả lời: “Đi đến nhà của một người bạn, cậu ấy đang bị ốm” Rất rõ ràng, cô muốn nhanh chóng đi đến chung cư của Đường Tuấn Nghĩa Quách Cao Minh dường như không quá để ý, anh cũng không ngước đầu lên nhìn, tiếp tục dùng nĩa và dao ăn mì ý và bít tết một cách tao nhã.
Nhưng Quách Linh thì như nằm được sơ hở, nhân Tình hình hiện tại hỏi ép cô: “Bạn nào? đứa đó tên là gì, là con gái hay con trai!”
Ông cụ Quách đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời bà ta: “Để tài xế đưa con đi” Kiều Bảo Ngọc có chút ngơ ngác, ông nội rất hiếm khi can thiệp vào chuyện riêng tư của cô, nhưng mà cô cũng không có gì phải sợ, nếu để cho ông nội biết cô đến chung cư của một người đàn ông cũng không vấn đề gì, không cần chối bỏ, tài xế đi theo sau cô đi ra khỏi nhà chính Quách Linh liếc mắt nhìn bóng lưng của Kiều Bảo Ngọc, vẻ mặt tức tối, đợi cô làm ra chuyện gì rắc rổi lại tiếp tục làm khó cô.
“Để mắt tới con dâu nhà mình đi” Ông cụ Quách hừ lạnh một tiếng, tay căm gây chuẩn bị đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Quách Cao Minh ngước đầu lên nhìn về hướng ông rõ, bèn chưng bày bộ mặt của người lớn nói với Quách Cao Minh: “Quách Cao Minh, sao con có thể có thái độ như vậy khi nói chuyện với mẹ của con chứ” “Chúng ta cùng đều là vì muốn tốt cho con thôi, con bé Kiều Bảo Ngọc đó nếu không quản nó, sau này không biết nó sẽ lại gây ra rắc rối gì.”
Quách Cao Minh nhìn cô Quách Linh với vẻ mặt lạnh lùng, bởi vì Quách Linh yếu thế hơn, đứa cháu trai này không dễ dàng dạy bảo tý nào, chỉ đành im lặng.
Giang Mỹ Linh sớm biết đứa con trai này của bà ta có tính cách lạnh lùng, một câu cũng không nói nhưng cũng khiến người khác phải kiêng dè.
Bữa sáng hôm nay thật nhạt nhếo, Quách Cao.
Minh vừa đứng dậy liền rời đi Quách Thanh Châu ngồi ở góc bàn ăn, không ai biết đến sự tôn tại của cô, lăng lẽ nhìn bóng lưng anh mình, rõ ràng là đang rất tức giận.
“Thanh Châu biết, anh trai rất ghét phụ nữ lảm nhảm ở bên tai của mình Ở bên cạnh anh ấy, phải ngoan ngoãn, phải yên tĩnh.
Quách Cao Minh đi dạo một mình quanh hồ sen, đi men theo hành lang hướng trung tâm của đình nghỉ chân, gió thối bay những chiếc lá sen xanh to, hoa sen đã bắt đầu tàn đi, sống ở nhà họ Quách nhiều năm như vậy, anh cũng không có ý định đi ngắm nhìn những bông sen này.
Đối với những thứ mà anh đã không quan tâm đến, thì có lộng lẫy rực rỡ đến đâu thì cũng như vậy.
Sau khi Kiều Bảo Ngọc được nhà họ Quách rước về làm con dâu, cô thường kêu la rằng hồ sen này rất u ám, như vậy anh mới có chút để ý đến nó.
“Tại sao Đường Tuấn Nghĩa lại đột nhiên chuyển hết tài sản của mình như vậy?” nhấc điện thoại lên thăm dò chuyện anh đang quan tâm.
Tối qua khi về phòng ngủ nhìn thấy Kiều Bảo Ngọc đem cả đống hợp đồng đều là tiếng pháp anh đã cảm thấy không ổn.
“Tống giám đốc Quách, nguyên nhân cụ thế là gì, chuyện này thực sự không rõ ràng… con người của cậu 1a từ trước tới nay làm việc đều rất bất thường, mấy năm gần đây người trong giới tài chính rất là kiêng kị cậu ta, nên việc anh ta đột nhiên chuyển hết tài sản riêng của mình đi như vậy, là hành động của thương, nghiệp hay hành động cá nhân, tạm thời tôi vẫn chưa dám kết luận.” Người đàn ông đang nói chuyện với quách Cao Minh cũng là một người có tiếng tăm trong ngành, nhưng mỗi lần đối đầu với Đường Tuấn Nghĩa đều phải đau đầu.
“Nhưng mà, tôi nghe ngóng được, Đường Tuấn Nghĩa ủy thác cho công ty luật sư đế chuyển nhượng tài sản của mình lăn này thật sự là nghiêm túc, cậu ta còn đặc biệt dặn dò luật sư giúp đỡ cho cô chủ thành lập một quỹ tín thác, gửi vào trong đó cổ phiếu và trái phiếu mà anh đã đứng tên, bao gồm một số bất động sản và một số lượng lớn tiền mặt” Số tài sản khống lồ như vậy được chuyến nhượng đi, Kiều Bảo Ngọc chỉ cần ký tên xác nhận, chắc chắn cô sẽ trở thành người phụ nữ giàu nhất thành phố Bắc An này.
Quách Cao Minh nắm chặt điện thoại, nét mặt hiện giờ có chút phức tạp.
‘Đường Tuấn Nghĩa tự nhiên đem hết tài sản của mình cho Kiều Bảo Ngọc, là có ý gì? Anh biết, quan hệ giữa hai người bọn họ rất than thiết, “Đường Tuấn Nghĩa lần này bệnh rất nặng.” Quách Cao Minh giữ vững suy nghĩ của mình.
Tính cách của Đường Tuấn Nghĩa là đối với thế giới này không nắm không buông, nếu như có xảy ra chuyện mà cậu không thế khống chế được, cậu sẽ tùy cơ mà ứng biến, thậm chí sẽ không phản kháng lại, tài sản trong tay được xử lý một cách máy móc như vậy, đến di thư cũng không biết viết” Sau khi quách Cao Minh ngất điện thoại đi, anh im lặng suy nghĩ một hồi lâu, anh luôn biết Kiều Bảo Ngọc và Đường Tuấn Nghĩa sẽ không xảy ra chuyện vượt quá giới hạn, nhưng anh thấy không vui vẻ gì cả, chỉ là không thích cô cứ luôn để ý đến người khác như vậy.
Kiều Bích Ngọc nhìn Đường Tuấn Nghĩa một lúc lâu, cảm xúc có chút hỗn loạn, lập tức đứng dậy đi lấy hồ sơ bệnh án ở dưới cuối giường, cùng với đó là một tớ kết quả chụp CT.
Mọi thứ đều rất bình thường, chụp CT não cũng không cho ra kết quả gì khác lạ Bản thân Đường Tuấn Nghĩa có chứng chỉ hành nghề, có thiên phú hơn người, khả năng của anh ta vượt trội hơn rất nhiều người, nhưng hiện giờ, chính bán thân mình còn không biết mình đang bị làm sao, vậy thì sao những bác sĩ kia có thể giúp được.
Châu Mỹ Duy không hiếu y khoa, đề nghị: ‘Không thì sang bệnh viện khác thử xem, hoặc là xuất ngoại kiếm tra.
Đường Tuấn Nghĩa không hề hoảng loạn.
Thần sắc anh ta thản nhiên như không, nhìn về phía cuốn lịch treo tường, ba ngày sau là ngày rắm.
“Cục cưng ơi, tôi muốn xuất viện” Đột nhiên, anh ta nhỏ giọng nói Kiều Bích Ngọc không đồng ý: “Bệnh của cậu còn chưa khám ra đấy, xuất viện gì chứ, ngoan ngoãn ở đây.
cho tôi” “Tính tình của Đường Tuấn Nghĩa chính là như thế, anh.
ta nói muốn xuất viện thì chính là muốn xuất viện.
Anh ta đứng dậy, xuống cuối giường lấy ra một cái túi, bên trong là một vài túi hồ sơ văn kiện, đưa cho cô.
“Đây là cái gì?” ‘Đường Tuấn Nghĩa nhìn cô, mở miệng đáp, có hơi do dự: “Giúp tôi giao cho Lục Khánh Phong, là… là… Văn kiện của công ty” Nghe thấy đây là văn kiện của công ty, Kiều Bích Ngọc không nghĩ gì nhiều lập tức nhận lấy Đột nhiên, có một người quen xuất hiện ở cửa phòng “Hóa ra mày suốt ngày ở bên ngoài cò cưa với người đàn.
ông khác, để tao xem lần này mày giải thích sao đây” Cô Quách Linh đứng cầm điện thoại, chụp lại hình ảnh mấy.
người trong phòng.
Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, lập tức bực bội: “Cô ba à, cô năm chữa bệnh trong bệnh viện mà còn chạy lung tung khâp nơi thế này, chân cô đã khỏi chưa vậy!” Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi “Úi chà, thế rồi tính sao đây, dọa tao à?” ‘Vết thương khi Quách Linh bị người ta đánh đã khỏi được bảy phần, chỉ có điều hiện giờ vẫn căn bó bột, hai người gặp nhau lập tức cãi nhau ầm7.
Quách Linh lại gần túm tay Kiều Bích Ngọc, âm u nói “Kiều Bích Ngọc, mày đã gả vào nhà họ Quách rồi còn suốt ngày ở bên ngoài đong đưa với người khác.
Kiều Bích Ngọc giận dữ không thôi, cái bà cô này lần trước bị người ta làm gấy chân, không biết gì đã lu loa lên là do cô hại, nói xấu cô.
‘Đồ bà cô già mà không nên nết này, Kiều Bích Ngọc.
thẳng thản vặn ngược lại: “Cô ba, cô cũng đã là người có gia đình, suốt ngày mở miệng ra là nhà họ Quách chúng ôi thế này thế nọ, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, cô suốt ngày nói như thế, không thấy xấu hố sao.” Quách Linh thấy cô dám đốp chát với minh, sắc mặt lập tức tái mét: “Mày, cái đồ lãng loàn diêm dúa này.
mà xem cô dâu cháu cưới về đây này, đồ độc ác…
Đột nhiên cô ba cao giọng lên gào khóc, nghẹn ngào tố cáo.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc thay đổi, nhìn ra ngoài hành lang, thấy Quách Cao Minh đang cùng Lục Khánh Nam đi tới, Một câu cuổi cùng của Kiều Bích Ngọc, họ đều đã nghe rõ rằng Độc ác.
Kiều Bích Ngọc không thèm phản bác, cô không muốn phải nhẫn nhục chịu đựng mấy con người này nữa, cô sẽ không tiếp tục nhịn Cô ba tập tễnh bước đi, lê cái chân đang bó bột đến.
bên cạnh Quách Cao Minh, lấy điện thoại ra, mở bức ảnh chụp Kiều Bích Ngọc ngồi cạnh Đường Tuấn Nghĩa khi nấy: “Cao Minh à, cháu nhìn đi, vợ cháu vừa mới đong đưa với người đàn ông khác đấy…” Quách Cao Minh nhìn lướt qua bức ảnh, rồi ngấng đầu nhìn Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc chỉ thấy nực cười, cuối cùng thì cô cũng hiểu, hôm qua Quách Cao Minh vội vàng kéo cô đến bệnh viện như thế là bởi anh nghĩ cô đã ngoại tình, cô đi tìm người khác, hóa ra đến tận giờ anh vẫn không tin tưởng cô.
Làm dâu nhà giàu, điều tối ky chính là tiếp xúc nhiều với người khác giới, chỉ hơi chạm tay hay gặp mặt cũng có thể bị quy tội thành người lăng loàn không tuân thủ đạo làm dâu, Sắc mặt Kiều Bích Ngọc lạnh như băng, bước lại gần cánh cửa, sau đó, cô đưa tay ra, đột nhiên đóng sâm cửa lại Mấy người kia đang đứng ở ngoài phòng bệnh, rầm một tiếng, sắc mặt Kiều Bích Ngọc tối đi, cô không hề muốn nói thêm một từ nào với những người này nữa.
Cửa đã đóng lại, nhưng người ở bên ngoài vẫn có thế tiến vào, Quách Cao Minh tiến lên mở cửa ra, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Kiều Bích Ngọc.
“Đường Tuấn Nghĩa, bị bệnh gì?” Bõng, anh hỏi.
“Người thân của anh rất tệ ” ‘Đường Tuấn Nghĩa bước đến trước mặt Kiều Bích Ngọc, như cố tình bảo vệ cô ở sau lưng mình, đôi mắt xanh thẩm nhìn thẳng vào mắt Quách Cao Minh, thản nhiên nói: Người bên cạnh anh rất phiên” Bình thường Đường Tuấn Nghĩa không hay nói chuyện, hai người nhìn nhau, lời Đường Tuấn Nghĩa vừa nói, đã biểu hiện rõ thái độ của anh ta, ghét người nhà họ Quách, những con người chanh chua đấu đá lân nhau trong giới thượng lưu.
Mạc Cảnh Sơn cũng xông vào, ông ta đến đây để làm thủ tục xuất viện, nhìn thoáng qua Quách Cao Minh, cảm xúc đầu tiên là bài xích người nhà họ Quách, nhưng lý trí lại hy vọng Quách Cao Minh có thể giúp đỡ, vì dù sao.
bệnh của Đường Tuấn Nghĩa cũng rất phức tạp.
Đường Tuấn Nghĩa coi như Quách Cao Minh không, tồn tại, nói với Kiều Bích Ngọc: “Cái túi kia, đừng làm mất.” Anh ta rất hiếm khi căn dặn điều gì Tay Kiều Bích Ngọc được Đường Tuấn Nghĩa nắm lấy, như là lần cuối cùng nắm tay, đôi mắt sâu thắm của.
Đường Tuấn Nghĩa nhìn cô, cất giọng nói trầm thấp êm tai lên, khẽ nói với cô: ‘Cục cưng à, tôi phải đi rồi” Kiều Bích Ngọc giật mình, chợt thấy trong đầu hoảng hốt, khi cô muốn cầm lấy tay Đường Tuấn Nghĩa thì Đường Tuấn Nghĩa đã buông tay cô ra rồi ‘Đường Tuấn Nghĩa và Mạc Cảnh Sơn cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Cứ thế, nhìn bóng lưng gầy gò cao thắng của Đường.
Tuấn Nghĩa, như chẳng hề có bệnh tật khác thường, tuấn tú thản nhiên Nhưng dáng người đẹp đẽ đó, làm người ta có cảm giác khó nẳm bắt, sẽ tan biến ngay lập tức.
Cô ba đứng ngoài cửa nhìn thấy hết mọi chuyện, lại bắt đầu la làng: ‘Ối trời ơi, các người nhìn đi, nhất định là làm việc trái lương tâm giờ muốn bỏ trốn đấy..” Kiều Bích Ngọc đến bên cạnh bà ba, bất thình lình giơ chân lên giảm một cái Một bên chân của bà ta đang bó bột, chân còn lại vừa bị Kiều Bích Ngọc đạp cho một cái thật mạnh, cả người bà ta lảo đảo, ngã ngồi ra phía sau, hét ầm lên.
không có gì tốt đẹp hết, phải ly hôn ngay với loại cháu dâu ác độc này, nhà họ Quách chúng ta không nhận nó…” Kiều Bích Ngọc ở xa vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét của bà cô, Châu Mỹ Duy chạy bước nhỏ theo sau, nhỏ.
giọng hỏi: “Cậu, đạp bà ta một cái như thế, có ốn không đó?” Châu Mỹ Duy cảm thấy bà cô này không phải dạng vừa, nhất định sẽ làm ầm ï lên.
Kiều Bích Ngọc chắng hề hối hận chút nào, thản nhiên đáp: “Mình muốn đạp bà ta lâu lắm rồi” Châu Mỹ Duy thấy cô nói thẳng nói thật như vậy, dở khóc dở cười.
Đến tối, Quách Linh gọi điện về nhà họ Quách, khóc lóc kế lế về chuyện hôm nay bị Kiều Bích Ngọc đạp ở bệnh viện, nói cô không biết lễ phép, tỉnh tình hư đốn, tóm lại là không xứng làm cháu dâu nhà họ Quách.
“Cha ơi, con bị nó coi thường chỉ là việc nhỏ, con có thể nể mặt Cao Minh mà tha cho nó… Nhưng hai đứa trẻ con thì tuyệt đối không thể cho tiếp xúc nhiều với Kiều.
Bích Ngọc được, trẻ con còn nhỏ không biết được đúng, sai thế nào, hạng người như Kiều Bích Ngọc không xứng đáng làm mẹ, nhất định sẽ làm hại đến chúng…” Bà ta biết rõ cha mình để ý đến cái gì, chính là người thừa kế nhà họ Quách.
Cúp máy rồi, ông cụ Quách nhíu mày, trầm mặc.
Người quản gia già đã làm việc nhiều năm lên tiếng “Ông chủ, xin đừng quá phiên não, con cháu tự có phúc.
của con cháu” Hai đứa trẻ tuy là cháu đích tôn, nhưng ông ta biết, trong lòng ông cụ Quách coi trong nhất đứa cháu nội mà bản thân tự mình nuôi lớn, nếu không phải vậy thì với thân.
phận của Kiều Bích Ngọc sẽ không bao giờ có thể bước chân vào cổng nhà họ Quách, chỉ có điều Quách Cao Minh
thích nên được bỏ qua mà thôi.
lôm qua bà bảo mẫu có nói Ông cụ Quách đã già nhưng trí không giả, bảo mẫu phòng trẻ tới đây mách chuyện, ông cụ không can thiệp nhưng cũng biết sự tình đại khái như thế nào.
Quản gia không dám giấu diếm: “Nói là ban đêm cô chủ có qua phòng trẻ kế chuyện cố tích… Câu chuyện có chút đặc biệt, ảnh hưởng tới giấc ngủ của hai đứa bé.
Tối đến nhà chính ăn cơm, Kiều Bích Ngọc đã có cảm giác trong không khí có mùi thuốc súng thoang thoảng, nhưng cô chẳng thèm để tâm, cúi đầu ăn cơm như thường, Nhà họ Quách không có thói quen nói chuyện trên bàn cơm, ai nấy đều giữ theo khuôn phép.
Tâm trạng của Kiều Bích Ngọc rất tệ, chẳng có hứng.
ăn gì, tùy tiện ăn vài miếng rồi để đũa xuống, đứng dậy, nói một câu: “Mời mọi người ăn cơm” Cô đứng dậy rời đi, không ai lên tiếng.
Nhưng sau khi Kiều Bích Ngọc ra khỏi nhà chính, cô.
phát hiện có người đi theo mình, quay đầu lại xem, là ông quản gia.
Quách cũng thích những người con dâu khiêm tốn đoan trang, kiểu như Kiều Bích Ngọc chưa bao giờ nấm trong số những lựa chọn hàng đầu cho vị trí con dâu.
Kiều Bích Ngọc không thích bị dò xét như thế này, có.
cảm giác mình như một con heo đang nắm trên thớt chờ.
người trả giá, rất khó chịu.
lều Ngọc thẳng thần nói: “Chiều hôm nay, là tôi cố tình đạp cô ba một cái” Đôi mắt cô trong suốt, không iề có chút áy náy: “Vì tôi nhìn bà ta không vừa mắt, cách nói chuyện rất khó nghe.” “Cô ba, dù gì đi nữa cũng là người lớn trong nhà” Ông quản gia đang thay mặt ông cụ Quách đến giảng đạo lý vì có nhiều lời không thích hợp để ông cụ tự mình nói ra, miễn cho làm tổn hại tới tình ông cháu nhà họ.
Quách.
Tâm trạng của Kiều Bích Ngọc đang không tốt, không muốn nghe mấy lời này, hỏi ngược lại: “Sao vậy, chẳng lẽ ông nội muốn đế tôi đến bệnh viện xin lỗi cô ba? Đế bà ta đạp lại tôi một cái?” Quản gia nhìn cô, nhìn thẳng vào sự bất tuân lộ liễu.
của cô.
“Ông chủ chỉ muốn cô có thế khiêm tốn, trưởng thành và bình tĩnh hơn, đừng để gia đình lục đục không yên, thân là nữ chủ nhân tương lai nhà họ Quách, cô có rất nhiều thứ.
cần phải học…” Kiều Bích Ngọc ngắt lời ông ta, cười lạnh: “Nói cho ông nội biết, cái chức nữ chủ nhân này tôi không đảm đương nổi” Quản gia nghe cô nói vậy, sắc mặt lập tức nghiêm túc.
hơn: ‘Không thể nói lung tung như thế đâu” “Mấy người con gái của ông có tính thế nào, chẳng lẽ các người không biết?” Kiều Bích Ngọc quyết định ngả bài hết, nhìn thẳng vào ông ta.
‘ác người chỉ đang bao che khuyết điểm mà thôi, cảm thấy người nhà mình không sai, tôi là cháu dâu, là con nhà người ta nên yêu cầu một đống thứ gì mà vợ hiền mẹ đảm. Xin lỗi, tôi không học được giọng điệu giống cô.
ba, tôi cũng biết tôi không phải là cháu dâu lý tưởng trong suy nghĩ của các người, không băng các người cân nhắc đề xuất của cô ba thử xem, gọi Quách Cao Minh ra đây ly hôn với tôi là được, tôi không có quyền ý kiến gì, các người thích làm gì thì làm!” Nói đến cuối cùng, cô không hề che giấu sự tức giận.
của mình.
Kiều Bích Ngọc bực bội quay người đi khỏi.
Để lại quản gia kinh ngạc đứng yên tại chỗ, người khác mong được làm cháu dâu nhà họ Quách mà không được, cô lại có thể thản nhiên nói ra hai chữ ly hôn.
Ngoài cửa nhà chính, Quách Cao Minh lẳng lặng đứng trong ánh sáng mập mờ, gió đêm thổi qua, anh đã nghe thấy hết cuộc trò chuyên của quản gia và Kiều Bích Ngọc.
Chương 476: Đường Tuấn Nghĩa, thỏa thuận chuyển nhượng tài sản thừa kế
Mọi việc dường như chưa từng xảy ra vậy, ngoài trừ việc Kiều Bảo Ngọc gần đây trở nên yên tĩnh rất Nếu nói thẳng ra thì, ở nhà họ Quách bây giờ, Kiều Bảo Ngọc nhìn ai cũng thấy không vừa mắt, ngay cả Trần Thanh, người hầu thân cận nhất với cô, cô cũng không muốn để ý tới “Nếu như ông nội cảm thấy tôi không xứng làm mẹ của hai đứa bé thì ông ta tự đi mà tìm một người mẹ mới cho hai đứa nó đi”
Kiều Bảo Ngọc bị chặn bên ngoài phòng của hai đứa nhỏ, mấy người bảo mẫu ngăn cô lại không cho cô vào trong khiến Kiều Bảo Ngọc tức giận Người bảo mẫu già đứng về phía ông cụ Quách, mà người này, tuổi cũng đã lớn nên hay ÿ già lên mặt, tư tưởng vẫn còn chút bảo thủ, bà ta không thích những chuyện trong nhà giàu ly hôn hay đổi con dâu gì đó.
Vậy nên người phụ nữ như Kiều Bảo Ngọc chắc chắn khiến bà ta khinh thường, trong lòng bà ta luôn nghĩ Kiều Bảo Ngọc là loại không phải người khéo ăn khéo nói, không biết nhìn trước ngó sau, gả vào nhà giàu như thế này cũng trở thành tốt thí của người ta, về cơ bản sẽ chẳng ai thật sự để tâm đến cô cả.
“Đây là chuyện ông chủ yêu cầu, xin cô đừng làm khó người hầu như chúng tôi” Bà bảo mẫu già ngoài miệng nghe như vô cùng cung kính, lễ phép nhưng, trong con mắt đục ngầu của bà ta lại ánh lên vẻ khiêu.
khích, “Được, được lãm, tôi làm sao dám làm khó dễ cho.
mấy người cơ chứ!” Kiều Bảo Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói.
Bà bảo mẫu già mắng: “Sao phải sợ cô ta chứ, loại phụ nữ như cô ta ngồi cái ghế mợ chủ kia chẳng được bao lâu đâu” Bà ta gặp rất nhiều bà này phu nhân kia, ai nấy đều là kẻ không thiếu tiền nhưng bà ta chưa từng gặp có ai phô trương, tùy tiện như Kiều Bảo Ngọc cả.
“Kẻ nhát gan này!” Kiều Bảo Ngọc phẫn nộ, đập bàn đứng phắt dậy quát lên.
Cô bỗng nhiên quát lên khiến đồng nghiệp không khỏi đổ dồn ánh mắt về phía các cô, không ít ánh nhìn đây thương cảm nhìn Châu Mỹ Duy. Mấy ngày nay.
Kiều Bảo Ngọc bị khó ở, mặt lúc nào cũng cau cau có có khiến cho mọi người không dám cả đến gần, mà lúc này Châu Mỹ Duy lại không may đứng mũi chịu sào.
Các đồng nghiệp thực ra cũng không biết chuyện có chuyện gì, cũng chỉ biết rng lúc này Kiều Bảo Ngọc nóng nảy vô cùng, áp suất xung quanh người cô bỗng hạ thấp tới âm độ, lạnh lẽo vô cùng, chỉ vậy cũng đủ hiểu tâm trạng của cô xấu tới mức nào.
Kiều Bảo Ngọc không nói thêm mà trực tiếp dắt tay Châu Mỹ duy rời khỏi công tự, vẻ mặt không hài lòng mà nhìn Châu Mỹ Duy chẩm chấm: “Sao cậu cứ kéo dài lãng nhãng như vậy, Mỹ Duy, cậu như vậy thật nhát cáy” Châu Mỹ Duy ấp úng, nhỏ giọng nói: “Vì mình lo lắng, nếu mình thật sự mang thai thì sao, mang thai lúc này sẽ khiến nhà họ Bùi cảm thấy quá đột ngột Mà, nếu không có thai thì chẳng phải bị hụt một phen sao?”
“Cậu cứ suốt ngày lo người này nghĩ cho người kia, sao cậu không lo cho chính mình chứ, trong bụng cậu còn có một sinh mạng nữa đấy!” Mấy ngày nay Kiều Bảo Ngọc vô cùng nóng nảy, cô nói nhanh như gió, cũng hơi lớn tiếng có vẻ như là đang giận chó đánh mèo.
“Chúng ta không thế lúc nào cũng nhường nhường nhịn nhịn người khác, cũng có những chuyện chúng ta không thể nhường nhịn được, phải học cách phản kháng, cậu không thấy những người kia thật quá đáng, tại sao cứ phải nhẫn nhịn chứ, mình nhìn cậu như vậy cảm thấy rất không đành lòng!” Kiều Bảo Ngọc tức giận bày tỏ, cô nói cho Châu Mỹ Duy cũng như đang nói cho chính mình nghe. Mấy ngày nay ở nhà họ Quách cô thực sự phải nhẫn nhịn sự tức giận của mình rất nhiều, cô bây giờ như quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thế nố tung, tổn thương, người khác.
“Bây giờ mình lập tức đưa cậu tới bệnh viện làm xét nghiệm luôn!” Kiều Bảo Ngọc lập tức gọi một chiếc taxi đế tránh việc Châu Mỹ Duy cuối cùng lại do dự không chịu quyết.
“Trước thái độ quyết liệt của Kiều Bảo Ngọc, Châu Mỹ Duy chỉ ngoan ngoãn im lặng đi theo. Cô ấy cũng hiểu mình như vậy thật quá nhu nhược, trong lòng cô.
cũng chỉ biết thở dài. Mấy ngày nay cô đã do dự, đản đo mãi nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí đối diện một mình, nên hôm nay cô mới đến tìm Kiều Bảo.
Ngọc để cô ấy đi tới bệnh viện cùng cô, khi được ở cạnh Kiều Bảo Ngọc lòng cô cũng thấy an tâm hơn rất nhiều.
Kiều Bảo Ngọc làm việc lúc nào cũng rất nhanh nhẹn, hai người hoàn thành thủ tục đăng ký, xếp hàng sau tới gặp bác sĩ phụ khoa, tồi rất nhanh có kết quả siêu âm.
“Mang thai 4 tháng rồi”
Chương 477: Huy hiệu của gia tộc.
Strozzi Bầu không khí gần đây của nhà họ Quách có chút căng thẳng, mặt mày Kiều Bích Ngọc cứ đăm đm suy nghĩ như xem ai còn thiểu nợ cô vậy.
Sau khi Kiều Bích Ngọc từ bên ngoài trở về, trông cô vẫn luôn lo lắng bất an, lúc ăn cơm chiều tại nhà chính cũng bồn chồn không yên lòng.
Giờ về đến nhà họ Quách rồi, oán khí ấy như vẫn còn quanh quẩn, trong Kiều Bích Ngọc dường như lại lo lằng đến chuyện khác nữa Bàn ăn của nhà họ Quách rất yên lặng, tối nay Quách Cao Minh cũng vội trở về cùng dùng bữa. Anh đột nhiên nói: “Cặp sinh đôi sẽ được đưa về Uyển Như…” Ông cụ Quách đang ngồi giữa cau mày, không hài lòng mà nhìn về phía anh.
Những người khác trên bàn cũng đồng loạt nhìn Quách Cao Minh, nghe xem anh định nói gì tiếp.
Quách Cao Minh thấy vậy cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Tiếng Anh của cô thì không tệ lảm, nhưng tiếng Pháp thì cô không biết một tí nào cả.
“Nhóc Thanh đâu rồi?” Kiều Bích Ngọc cầm túi văn kiện, vừa vội chạy về Uyển Như, vừa gọi điện thoại Người nghe điện thoại là Mạc Cảnh Sơn: “Nó đang ngủ. Cô tìm nó có chuyện gì không?” “Lần trước ở bệnh viện tôi có nhờ anh ta lấy giúp tôi ti văn kiện. Hôm nay tôi đưa cho Lục Khánh Phong nhưng Lục Khánh Phong lại nói là không phải là văn kiện của công ty. Có phải nhóc Thanh lấy nhầm văn kiện rồi không?” Kiều Bích Ngọc nói, giọng cô trở nên căng thẳng rong vô thức.
“Nếu không phải văn kiện của công ty thì chắc nó là của cô” Giọng Mạc Cảnh Sơn hơi lạnh lùng.
Mặc dù ông ta không biết là văn kiện gì nhưng ít nhất thì Đường Tuấn Nghĩa không thể lấy nhầm được, chắc chản là cố ý rồi “Chú gọi Tuấn Nghĩa dậy nghe máy đi, đế tôi hỏi cậu ta một chút. Không biết cậu ta đưa cho tôi cái gì nữa, biết tôi ghét nhất tiếng Pháp lại còn đưa mấy cá hợp đồng lớn toàn tiếng Pháp cho tôi” Kiều Bích Ngọc càng nghĩ càng thấy không đúng lắm.
“Hôm nay Đường Tuấn Nghĩa không khỏe lắm, để nó ngủ một giấc đã, nó còn dặn tôi đêm nay đừng vào làm phiền. Có chuyện gì thì sáng mai hẳng hỏi lại”
Nghe Mạc Cảnh Sơn nói vậy, sức khỏe Đường Tuấn Nghĩa gần đây không tốt, nếu đã ngủ thì không nên làm phiền anh ta Kiều Bích Ngọc đè lại sự sốt ruột: “Tôi biết tồi. Vậy sáng ngày mai tôi gọi lại”
Cô phải hiểu được nội dung của mấy bản hợp đông, tiếng Pháp này ngay. Vội vàng quay về phòng ngủ, mở, máy tính lên tìm một người phiên dịch, nhưng tiếng Pháp rất khó tìm, những văn kiện này cũng là riêng tư, để người ngoài đọc được cũng không hay, mà dò từng từ một trên máy tính cũng chỉ dịch được ý gần đúng mà thôi “Hay nhờ Quách Cao Minh giúp?” Một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu của Kiều Bích Ngọc.
Tiếng Pháp của Quách Cao Minh rất tốt, hơn nữa là nếu muốn tìm hiếu về căn bệnh của Đường Luật, muốn tìm bác sĩ thì quan hệ của Quách Cao Minh chắc chắn có thể giúp được.
Nhưng ngày hôm đó ở bệnh viện, Đường Tuấn Nghĩa đã ngất lời cô, anh ta không muốn Quách Cao.
Minh nhúng tay vào.
Tính tình của Đường Tuấn Nghĩa từ nhỏ đã rất bướng binh.
Nghĩ đến điều này, Kiều Bích Ngọc quyết định không nói với Quách Cao Minh nữa, dù sao đây cũng là quyết định của Đường Tuấn Nghĩa. Cô nhìn chồng văn kiện lớn trên tay, nhìn chằm chằm vào thứ tiếng Pháp mà mình ghét nhất, tập trung dịch cả đêm.
Mà ở bên kia, Quách Cao Minh trở lại phòng làm việc luôn, anh cũng dành cả đêm trong phòng làm việc.
‘Thật ra trong bữa tối, anh muốn nói rằng về sau cấp sinh đôi sẽ đưa Kiều Bích Ngọc chăm sóc, để cô không phải ra ngoài làm việc nữa, giảm bớt mâu thuẫn với nhà họ Quách đi.
“Đường Tuấn Nghĩa.” Quách Cao Minh ngồi dựa vào ghế, tay phải cầm bút phê văn kiện, trong mắt ẩn chứa bao cảm xúc phức tạp.
Trong lòng anh có một thứ gọi là áy náy với Đường Tuấn Nghĩa, anh không thể nói ra mà cũng không thể nói với ai được.
Năm đó anh và Đường Tuấn Nghĩa cũng là bạn tốt của nhau, nhiều người ra sức lấy lòng anh như vậy nhưng anh lại chủ động đi kết bạn với tên tài giỏi tự kỉ này của nhà họ Đường.
‘Đường Tuấn Nghĩa thực sự rất thông minh, không chỉ có vẻ ngoài tuyệt vời và nổi bật, tư duy của anh ta thường khiến cho Quách Cao Minh phải ngạc nhiên.
Vì sự giáo dục đây nghiêm khắc của nhà họ Quách cùng với những ký ức về việc mẹ mình – Giang Mỹ Linh phản bội cha của mình, từ nhỏ anh đã có ác cảm từ tân sâu trong đáy lòng với phụ nữ.
Dù năm ấy anh cũng đã hai mươi hai tuối, đã là tuổi trưởng thành rồi nhưng đối với mấy thứ tình cảm nam nữ thì chưa có tí kinh nghiệm nào cả.
Trong tiềm thức của anh, hôn nhân vì lợi ích là cách tốt nhất để chọn bạn đời cho mình.
Kết hôn với anh, không cần bất cứ nền tảng tình cảm nào cả, chỉ cần người phụ nữ kia an phận rồi sinh ra một người thừa kế, sau đó có không hợp nữa thì chỉ cần ly hôn là xong.
Nhưng ngày hôm đó, khi anh từ nước ngoài trở về đã nghe nói Đường Tuấn Nghĩa đang ở gần một trường đại học ở thành phố Hải Châu, vốn là muốn đi gặp Đường Tuấn Nghĩa, nhưng thế nào lại gặp được Kiều Bích Ngọc.
Năm đó Kiều Bích Ngọc mới mười bảy tuổi, cô đột nhiên nhảy từ trên một cây đại thụ xuống, không kịp.
tránh mà lao vào người anh.
Vào lúc mà anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cô ấy cứ.
vậy mà xuất hiện trong cuộc đời anh.
‘Vào lúc đó, Quách Cao Minh thừa nhận rằng mình.
đã bị dọa sợ.
Điều buồn cười nhất là lúc ẩy Kiều Bích Ngọc thậm.
chí còn chưa chắc đã nhị nh đã vội vàng đứng, dây mà cậy mạnh mắng mỏ anh trước.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ánh mắt giận dữ của cô, giọng nói của cô ấy cùng sự mềm mại khi nhào vào lòng anh kia mới khiến anh không thế nào quên được.
Anh xin vào làm trợ giảng trong trường đại học của cô, anh còn bí mật cho người đến xem quán trà sữa mà cô làm việc. Toàn những việc mà khiến anh nghĩ lại thấy vô cùng ngớ ngẩn trong suốt quãng đời còn lại mất Vậy mà KỈ: Bích Ngọc vẫn không biết anh là ai Cuối cùng thì anh cũng hiểu, hóa ra lý do ngày hôm đó Đường Tuấn Nghĩa đột nhiên đến thành phố Hải Châu là vì Kiều Bích Ngọc, bọn họ quen nhau từ khi còn nhỏ, là thanh mai trúc mã.
Cuộc đời Kiều Bích Ngọc sớm đã có một người đàn ông tốt như vậy bên cạnh, cho nên anh đã bị bỏ qua ‘Đây có tính là cướp người phụ nữ của anh em tốt không nhỉ? Quách Cao Minh ném bút xuống bàn, vẻ mặt lạnh lùng. Đó là lý do tại sao mỗi khi đối mặt với Đường Tuấn Nghĩa, anh lại không kiềm chế được có chút bối rối vì áy náy.
Nếu anh không chen chân vào, Đường Tuấn Nghĩa với Kiều Bích Ngọc có lẽ… Vì nhiều người nói họ rất thân thiết mà.
”..Giờ cô ấy là của tôi” Quách Cao Minh thì thầm một mình.
Như lúc trước vì lòng tự tôn của mình mà tức giận khi bị cô bỏ sang một bên, anh đã từng nghĩ đến việc từ bỏ cô. Không biết vì sao, vì sao anh lại cố chấp đến như vậy. Nhưng anh cũng chỉ quan tâm đến kết quả mà thôi Màn hình máy tính chợt lóe sáng, anh vừa nhận được một email mới.
Quách Cao Minh liếc mắt nhìn màn hình một cái, anh đánh dấu lại những tin tức quan trọng bắng các dấu sao rồi mới ngồi thẳng người, cầm chuột nhấp để mở hộp thư.
Anh đã cho người đi điều tra về đồng xu cũ mà Kiều Bích Ngọc đã từng nói.
Lúc đầu anh cũng không quan tâm lắm nên chỉ chụp ảnh và yêu cầu kiểm tra hoa văn của đồng xu cũ để xem nó đến từ đâu nhưng không ai biết cả.
Vì có nguồn gốc không rõ nên Quách Cao Minh mới đần dần bắt đầu chú ý đến nó.
“Huy hiệu của gia tộc Strozzi” Anh cau mày nhìn phần giải thích trong email, anh phải mất rất nhiều thời gian mới có thế tìm ra ngưồn gốc thực sự của đồng xu cũ này Gia tộc Strozzi đã có tuổi đời lên đến hàng nghìn năm, hiện vẫn chưa có thông tin về thời gian xuất hiện cụ thể nhưng các giao dịch chính của gia tộc Strozzi đều tập trung ở Ý.
Hiện tại không có bất cứ thông tin nào về các thành viên trong gia tộc Strozzi. Họ rất ít khi công khai với bên ngoài, các giao dịch chủ yếu là do các nhân viên ở công ty tại Ý phụ trách một cách gián tiếp.
Vẻ mặt của Quách Cao Minh nghiêm lại, ít thông tin vậy khiến anh không hài lòng cho lảm.
Anh cầm điện thoại gọi thẳng cho người đã điều tra: “Các anh điều tra lâu như vậy cũng chỉ tìm được.
như này sao.” “Cậu Cao Minh, thực sự chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, ngay cả những thương nhân người Ý cũng không biết nhiều về gia tộc Strozzi..” “Nhưng có một tin tức về người đứng đầu của gia tộc Strozzi. Chúng tôi không chắc tin này có đúng sự.
thật hay không, vì vậy chúng tôi không dám viết nó vào trong email? Quách Cao Minh không lên tiếng, đầu bên kia biết tính cách của anh nên tự giác nghiêm túc báo cáo từng chút một.
“Nghe nói gia tộc Strozzi có một phong tục. Họ sẽ bầu ra một người đứng đầu. Người đứng đầu của gia tộc có quyền quyết định tuyệt đổi, có nhiều vợ và đông con. Vì vậy nên mâu thuẫn trong gia tộc trở nên rất nghiêm trọng” Dừng lại một chút, anh ta lại nói thêm: “Chúng tôi cho rắng những đồng xu cũ mà cô chủ đã lấy được.
chính là do những người từng làm việc trên đảo trộm được..” Quách Cao Minh hỏi: “Đảo nào?” Người bên kia ngập ngừng một chút: “Cậu Cao.
Minh, cái này thì… Trước mắt thì chúng tôi cũng chưa rõ lắm. Thông tin mà chúng tôi tìm được vô cùng hạn chế. Những thông tin này đều lấy từ lời kể của một người đánh cá ở đó, không biết có đúng hay là không” “Hình như người đứng đầu của gia tộc Srozzi sống trên một hòn đảo ở Đại Tây Dương.
Truyền thống của gia tộc họ là người đứng đầu cùng vợ con của ông ta sẽ không được rời khỏi đảo trong suốt quãng đời còn lại.. Vào ngày mười lắm sẽ có tiếng hét thảm thiết trên đảo, ngay cả mặt trăng cũng màu đỏ như máu. Hầu hết người đứng đầu của bọn họ sẽ có khiếm khuyết về cơ thể hoặc có tuổi thọ rất ngắn” Có một truyền thuyết rất lâu trước kia kế lại răng người đứng đầu của gia tộc Strozzi có năng lực biết trước tương lai, có thần giao cách cảm để giao.
tiếp với nhau, năng lực làm của cải được mở rộng nhanh chóng, thành ra họ trở nên tham lam, kiêu ngạo, vì những ham muốn ích kỷ của mình mà giết người vô số kể, Cuối cùng bọn họ bị nguyền rủa, thế hệ sau vẫn có những năng lực đó nhưng cơ thể lại chịu sự tra tấn hay không được chết gi: Đó đều là những điều được “nghe nói” thôi, bởi vì không có ghi chép rõ ràng nào trong sách cả Còn có những người khi được hỏi về gia tộc Strozzi thì đều tỏ ra sợ hãi, không dám nói nhiều, hoặc cũng có thể do gia tộc này đã tồn tại mấy trăm năm một cách bí ẩn cứ như được phong thần rồi vậy. Dù thế nào thì để điều tra rõ ràng thì vẫn không hề dễ dàng chút nào.
“Cậu Cao Minh, mong cậu có thể bảo người mang đồng xu cũ kia của cô chủ cho chúng tôi để chúng tôi có thế tiếp tục điều tra thêm, chắc sẽ giúp được nhiều hơn nữa” Đã nhiều năm như vậy qua đi, gia tộc Strozzi lại bí ấn như vậy thế mà có để lại huy hiệu đại diện của người đứng đầu gia tộc. Khi điều tra, nhiều nhà sưu tâm nối tiếng đã bảo đó chỉ là đồ giả, nhưng qua nhiều lần xác định thì đồng xu cũ đó chính là thật.
Quách Cao Minh nghe xong vẫn im lặng không nói gì Anh không có hứng thú với những tin đôn về gia tộc Strozzi, nhưng giờ ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là tại sao Kiều Bích Ngọc lại có thể có được một đồng xu cổ hiếm có như vậy.
“Vẽ vấn đề này, thì vì đế điều tra rõ hơn nên tôi đã bảo người đưa đồng xu cũ đến Ý.” Quách Cao Minh vừa nói vừa đi về phía bên phải của giá sách trong phòng làm việc.
Anh lấy ra một chiếc hộp da màu nâu sẵm ở trên giá sách thứ năm, mở ra xem, anh bông hốt hoảng, Hộp trống không Đồng xu cũ đặt trong này đã biển mất.
Quách Cao Minh tỏ vẻ nghỉ ngờ, lúc đó anh đã bỏ đồng xu cũ vào trong chiếc hộp da này, nhưng vì ban đầu anh không coi trọng đồng xu cũ này cho lắm nên đã không cài mật khẩu. Hơn nữa, người bình thường không được vào trong phòng làm việc của nhà họ Quách.
Kiều Bích Ngọc lấy nó đi rồi? ”… Gọi cô chủ đến phòng làm việc đi” Quách Cao.
Minh nghiêm mặt bẩm vào bộ đàm đặt trên mặt bàn.
Chương 478: Kiều Bích Ngọc so sánh mấy bản hợp đồng tiếng Pháp kia trong vài giờ liền mà choáng váng.
Tất cả cổ phần trong công ty đều được chuyển giao cho Kiều Bích Ngọc” Kiều Bích Ngọc sửng sốt lúc cô dịch xong, nhìn thấy tên của chính mình.
Đầu óc cô lúc này như bị xoay vòng vòng khi nhìn đến những hợp đồng lớn này. Chúng được liệt kê thành bất động sản, cố phiếu, cổ phần trong công ty.
Cô chưa bao giờ hiểu mấy vấn đề kinh tế thương mại gì đó, nhưng mấy văn kiện này đều do Đường Tuấn Nghĩa ký và đóng dấu cả.
“Điều này nghĩa là gì chứ?” Kiều Bích Ngọc lấm bẩm một mình với một cảm xúc rối loạn đầy bất an.
Tiếng chuông của điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô hoàn hồn lại, cầm điện thoại lên, là một số máy lạ gọi đến “Xin hỏi có phải là cô Kiều Bích Ngọc không?” “Vâng” Kiều Bích Ngọc do dự một chút rồi trả lời Một giọng nói xa lạ, bình tĩnh cất lên rất lịch sự: ‘Xin chào, tôi là luật sư trưởng của công ty luật ZX..”
“Hay đế tôi bảo lái xe Còn chưa kịp dứt lời, vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc.
đã sa sầm lại, giật vội lấy chìa khóa xe, một phút đồng hồ chậm trễ nữa cũng không muốn.
Cô ấn cửa xe, trực tiếp nhảy vào chiếc xe thể thao, khởi động rồi lập tức lùi xe quay đầu. Trong vòng nửa phút, chiếc xe thế thao Ferrari màu đen chói mắt đã lao nhanh như gió, biến mất khỏi tầm mắt.
Người quản lý nhà để xe sững sờ tại chỏ.
Lập tức không lâu sau đó, có một vài người vội vàng chạy đến, một người hầu gái lo lắng hét lên: “Cô chủ!” Người hầu gái chạy đến thở hồng hộc: “Cô chủ.
Cô ấy đang ở đâu rồi?” Xét về thể lực và tốc độ chạy trốn, những người hầu này thật sự không thể đuổi kịp Kiều Bích Ngọc.
“Lái xe đi tồi” Quản lý nhà để xe nói sự thật, nhưng anh ta cũng thấy hình như sắp có chuyện không hay rồi. Anh ta cẩn thận ngấng đầu lên nhìn, đột nhiên cả người trở nên căng thẳng, Quách Cao Minh đang đi về phía bên này.
“Cậu chủ Cao Minh” Vậi vàng cung kính gọi một tiếng Biểu cảm của Quách Cao Minh có chút khó coi Đầu tiên là anh nhìn thấy bóng chiếc xe thể thao Ferrari đang được phóng khỏi nhà để xe đế lại dấu vết của lốp xe ở trên sàn, đủ đế có thế thấy được Kiều Bích Ngọc đang lái xe với một tâm trạng khẩn trương như nào.
Những người đứng trong nhà xe không ai dám lên tiếng, Quách Cao Minh im lặng, anh quay người trở về Uyển Như.
Người quản lý nhà đế xe và người giúp việc đồng thời thở phào nhẹ nhõm: “May quá, tôi còn tưởng phải lập tức đuổi theo” Nếu bây giờ mà đuổi theo, nhất định là sẽ cãi nhau, nếu Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc mà cãi nhau thì chẳng ai khuyên được cả Người hầu gái do dự nói: “Có nên nói với ông cụ một tiếng không?” Người quản lý nhà để xe châm điếu thuốc rồi dửng dưng nói: “Vợ chồng thi thoảng cãi nhau to nhỏ là chuyện bình thường. Vợ chồng tôi cũng cãi nhau suốt ngày mà, không sao đâu, đừng làm to chuyện lên làm dì cả” Nhìn lên trên, qua tấm kính lớn được đặt trên nóc nhà để xe, vừa lúc thấy được một vầng trăng tròn đã lên cao.
Ánh trăng mờ ảo. Đêm nay là đêm mười lăm.
“Cô có thấy trăng đêm nay, viền của nó, nhìn như là bị nhuộm đỏ vậy.” Quản lý nhà đế xe vẫn không ngừng nhìn văng trăng trên đầu mình mà lấm bẩm.
“Anh nói cái gì vậy không biết!” Người hầu gái lười để ý đến anh ta, vội vàng lại trở về Uyển Như. Lúc này cô ta không có tâm trạng mà để ý đến trăng tròn.
Dưới ánh trăng.
Kiều Bích Ngọc phóng qua hai lần đèn đỏ, đạp mạnh chân ga, dường như chưa hiề dừng lại dù chỉ nửa giây. Cuối cùng mới dừng lại, cô để xe bên ngoài chung cư của Đường Tuấn Nghĩa, đóng sâm cửa lại, mặc kệ cho xe đỏ ven đường có bị ăn hóa đơn phạt hay không.
‘Vừa rồi như phóng hết tốc độ cực hạn của xe, gió đêm liên tục ập vào hai má cô, làm rối tung mái tóc.
dài của cô. Cả người Kiều Bích Ngọc đều hơi lạnh cả rồi, chỉ có nhịp tim vẫn đập nhanh không chịu bình tính lại Cô hồi hộp đến nỗi tế bào toàn thân như cũng run lên theo. Đầu tiên cô tìm được chìa khóa dự phòng của ‘Đường Tuấn Nghĩa trong hộc để đồ của căn hộ, sau đó chạy đến hướng thang máy. Cô ghét cái thang máy này, sao lại phải chờ lâu thế cơ chứ.
Đứng ở cửa tháng máy, cô cố gắng hít thở thật sâu, cố gắng kiên nhãn…
*„.Không hiếu tự nhiên chuyến nhượng đống tài sản này cho tôi làm gì nữa!” Kiều Bích Ngọc tức giận mắng thành tiếng.
Vào trong thang máy, ấn mạnh số tầng muốn lên, nhìn chãm châm vào số tầng đang nhảy trên màn hình, trong lòng cô tràn đầy lo lảng. Cô chẳng thể vui vẻ gì khi Đường Tuấn Nghĩa đưa cho cô toàn bộ tài sản của anh ta đâu. Đường Tuấn Nghĩa là đồ ngốc, anh ta lại muốn làm chuyện ngu ngốc gì nữa đây không biết.
“Không phải chỉ là bệnh thôi à, có bệnh thì đi chữa thôi. Lúc nhỏ tôi cũng đã như thể này, lớn lên rồi thì cũng như vậy thôi” ‘Vừa đến nhà của Đường Tuấn Nghĩa, Kiều Bích Ngọc đã vội vàng chạy tới, tức giận đập cửa: “Nhóc Thanh kia, cậu ra đây cho tôi!” Cô giận dữ mà hét lên, lấy chìa khóa căn hộ kia ra để mở cửa.
Khi cô xoay nấm cửa rồi bước vào trong. Bên trong tối đem nhưng mực, cô đứng hình một lúc. Kiều Bích Ngọc tinh ý nhận ra sự bất thường trong căn phòng này.
Đầu tiên cô theo bản năng vươn tay bật tất đèn trong phòng kia, hai lần bật tắt công tắc lên xuống.
nhưng đèn vẫn không sáng lên “Mất điện rồi sao?” Kiều Bích Ngọc lại suy nghĩ miên man: “Mấy chỗ gần đây đều sáng đèn cả mà, làm sao mà mất điện được..” Xong lập tức lấy điện thoại ra bật chế độ đèn pin, ánh sáng yếu ớt Kiều Bích Ngọc đi tiếp vào trong căn hộ: “Nhóc.
Thanh.” cô hét lên một tiếng.
Cô chợt đứng khựng lại, đồ đạc trong nhà đều lộn xôn hết cả lên như vừa bị đập phá vậy. Sau đó cô lại nghe rõ được tiếng thở dốc trầm thấp vọng ra từ phòng ngủ, Nghe như ai đó đang phải chịu đựng đau đớn mà lại phải cố kìm lại, chỉ còn một tiếng gâm gừ trầm thấp.
Kiều Bích Ngọc không để ý được nhiều như vậy nữa, trái tim cô như đang nhảy lên. Từ trước đến nay cô vẫn luôn sợ bóng tối, cả khi đi ngủ cũng phải mở, đèn ngủ. Cô nắm chặt lấy ánh sáng yếu ớt từ đèn pin của điện thoại di động, vội vàng chạy tới Trong phòng ngủ cũng tối đen, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn pin điện thoại, cảnh tượng trước mắt hiện ra Khăn trải giường lộn xôn đã bị xé rách dưới đất, tủ quần áo bị phá nát, đồ đạc đặt ở đầu giường thì vỡ tan tành, phía sau cánh cửa gỗ của phòng ngủ là vết năm móng tay cào ghê người, có máu, năm vết máu.
Giống như đau đớn đến không chịu nối, năm ngón tay ở mỗi bàn tay còn như siết lấy, muốn trút hết cơn đau bãng cách cào nát cánh cửa này.
Kiều Bích Ngọc bị dọa đến choáng váng, cả căn phòng là sự tàn phá, sự cố gảng trong tuyệt vọng, “Nhóc Thanh..” Ánh sáng đèn pin trên điện thoại di động của cô chiếu qua giường, Đường Tuấn Nghĩa đang giấy giụa trong đống quần áo và ga trải giường lộn xộn, anh ta còn đang dùng cà vạt để siết cố mình.
“Trái tim Kiều Bích Ngọc như bị thắt lại, cô lập tức chạy tới: “Cậu làm gì vậy hả, buông ra đi. Cậu định thất chết đấy à!” Cô dùng sức kéo tay anh ta ra, thở gấp.
gấp mà hét lên, hai mắt đỏ hoe.
“..Đau, đau quá” Chỉ còn lại một chút lý trí, Đường Tuấn Nghĩa lẩm bẩm kêu cứu như một đứa trẻ.
Cuối cùng Kiều Bích Ngọc cũng kéo được cà vạt ra rồi ném nó đi xa “Nhóc Thanh, nhóc Thanh..” Kiều Bích Ngọc ôm lấy.
đầu của anh ta sốt sảng gọi. Khi cô chạm vào cơ thể anh ta thì nó lạnh băng như xác chết, khiến cho trái tìm của Kiều Bích Ngọc run lên. Cả người của anh ta toàn là vết thương, trên trán và cả sau lưng toàn mồ hôi lạnh.
Ngón tay cô run rẩy đưa đến mũi anh ta, hình như không còn thở.
Kiều Bích Ngọc sợ hãi đến choáng váng một lúc lâu, như thể não của cô đã ngừng hoạt động theo rồi vậy.
Mãi cho đến khi cô từ từ cảm nhận được nhịp thở yếu ớt của Đường Tuấn Nghĩa, huyết mạch của anh vẫn còn đập, lúc ấy cô mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Kiều Bích Ngọc vẫn không ngừng nói với bản thân mình, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Cô đứng dậy đỡ Đường Tuấn Nghĩa nãm thẳng ra đất. Trước tiên cô phải bật ngưồn điện trong nhà lên đã, công tắc chắc là do Đường Tuấn Nghĩa tự dập rồi Đừng sợ, không được sợ nữa.
Cô hít một hơi thật sâu: “Không sao, không sao cả.
đâu..” Cô lẩm bẩm an ủi rồi động viên, có lẽ là cho.
Đường Tuấn Nghĩa, cũng có thể cho chính cô.
Tìm được chốt mở của công tắc ngưồn điện rồi mở, lên, trong phòng đột nhiên sáng đèn, ánh sáng trắng chói mắt khiến Kiều Bích Ngọc cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng giờ khi nhìn rõ hiện trường mới thấy có bao nhiêu lộn xộn, bao nhiêu khiển người ta sợ hãi Cửa nhà vẫn khóa trái, vậy không có người ngoài lên vào được, nên trong phòng… Là do Đường Tuấn Nghĩa tự mình gây ra.
Kiều Bích Ngọc lập tức chạy vào trong phòng ngủ, sau đó cô nghe thấy một giọng nói: “Không được, đế cho người khác biết.” Đường Tuấn Nghĩa nâm trên sàn nhà dường như đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, khàn giong, yếu ớt nói từng chữ một.
Dưới ánh đèn, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy anh ta lúc này bị thương khắp nơi, không thể chật vật hơn được nữa, năm ngón tay thon dài ở môi bàn tay cũng thảm như vậy. Móng tay thì gãy, đầu ngón tay dinh đây mạt cưa lẫn lộn với cả máu khiến cô thật sự sợ hãi muốn khóc.
“Nhóc Thanh, cậu nhất định phải sống..” Cô nằm.
chặt lấy tay anh ta, thì thào cầu nguyện: “Sẽ không sao, chắc chắn là sẽ không sao.
Kiều Bích Ngọc lau đi giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi, cô nhanh chóng bình tính lại, liên tục xác nhận Đường Tuấn Nghĩa đang thở và động mạch còn đập, Cô không biết phải làm gì cả, có nên gọi cấp cứu không? Kiều Bích Ngọc lặng lẽ ngồi bên cạnh anh ta, đặt tay lên động mạch chủ trên cổ của anh ta, cảm nhận được nhịp đập của mạch máu, trái tim cô mới dần thôi không nhảy nhót nữa Cuối cùng, Kiều Bích Ngọc đã không gọi xe cấp.
cứu mà thay vào đó là gọi cho Mạc Cảnh Sơn, bảo ông ta nhanh chóng đến căn hộ của Đường Tuấn Nghĩa.
“Bây giờ đi luôn ư?” Mạc Cảnh Sơn ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Kiều Bích Ngọc, hỏi: “Nhưng.
chiều nay lúc tôi về, Đường Tuấn Nghĩa còn cố ý dặn là đêm nay không được đến.
“Tôi, tôi muốn chú đến đây ngay!” Kiều Bích Ngọc vẫn ngang ngược tùy hứng như vậy nhưng vì giọng nói còn run rẩy nên không có tính đe dọa nào cả.
Mạc Cảnh Sơn cau mày lại, cảm giác thấy được có gì đó không bình thường lắm, lập tức trả lời: “Ba mươi phút nữa tôi sẽ tới đó” Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Kiều Bích Ngọc văn có chút không yên. Cô như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà cứ không ngừng xác nhận nhịp thở của Đường Tuấn Nghĩa và cả số lần mạch đập của anh ta.
Kiều Bích Ngọc không dám kéo anh ta lên trên giường, đành phải để anh ta nấm thẳng trên sàn, cầm chăn gối xuống.
Ba mươi phút đợi Mạc Cảnh Sơn làm cô không khỏi nghĩ đến mấy chuyện kinh khủng. Vậy nên, để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, cô dọn dẹp lại căn phòng bừa bộn này, cứ qua ba phút là cô lại quay lại để xác nhận mạch đập của Đường Tuấn Nghĩa.
Cánh cửa bị gõ.
Kiều Bích Ngọc vội vàng chạy tới mở cửa, cô kinh ngạc.
Quách Cao Minh đứng ngoài cau mày nhìn khuôn mặt hoảng hốt và tái nhợt của cô.
Chương 479: Vợ chồng giật chăn của nhau
Kiều Bích Ngọc giật mình, nhìn chằm chằm vào.
Quách Cao Minh đứng ở trước cửa Ngay lúc ấy, Mạc Cảnh Sơn cũng vội vàng từ phía sau chạy đến, thở hổn hến rồi hỏi to: “Có chuyện gì thế này?” Ông ta tự nhiên nhận được điện thoại, chạy đến nơi thì gặp Kiều Bích Ngọc và Quách Cao Minh đều đang ở đây, làm ông ta trở nên căng thẳng hơn.
Kiều Bích Ngọc không nhìn Quách Cao Minh nữa mà nhìn sang phía của Mạc Cảnh Sơn, bình tĩnh nói “Mau vào đi, nhóc Thanh… Cậu ta không khỏe cho lắm” Nói xong có chút vội vàng mà tránh đường cho Mạc Cảnh Sơn đi vào.
Mạc Cảnh Sơn và Quách Cao Minh cùng vào cửa, nhìn cô một cách kỳ lạ. Mà giờ chuyện này cũng không quan trọng lâm, hai người họ lập tức vào trong nhà kiểm tra xem có chuyện gì đã xảy ra. Hiện lên trước mắt họ là một mớ hồn độn đang được dọn dẹp dở, ông 1a thốt lên: “Ôi, sao mà lung tung hết cả lên thế này, là ai đã làm ra chuyện này?” Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, vội vàng mắng ông ta một tiếng: “Chú đừng quan tâm nó nữa, nhóc Thanh đang ở trên phòng ngủ” Mạc Cảnh Sơn có vẻ lúng túng, lập tức chạy nhanh vào phòng ngủ.
có chút chột dạ mà không dám nhìn thẳng vào anh.
Nhưng cô vẫn còn nhớ câu nói “Không được để cho người khác biết” của Đường Tuấn Nghĩa. Dù sao đây cũng là bí mật ngâm giữa cô và Đường Tuấn Nghĩa. Cô phải giữ đúng lời hứa của mình Quách Cao Minh không tức giận nhưng ánh mắt nhìn về phía cô rất phức tạp.
Hai người cứ đứng giãng co như vậy, Kiều Bích Ngọc đứng sát vào cánh cửa đang khép hờ để ngăn cản tầm mắt của anh, nhưng không cần vào anh cũng có thể nhìn thấy được một đống hỗn độn trong phòng ‘Đêm yên tĩnh, gió đêm lướt nhẹ qua mái tóc dài của Kiều Bích Ngọc.
Cô và anh cứ nhìn thẳng về phía trước, chẳng nói câu gì nói nhau, cô đành phải cúi đầu nhìn xuống chút.
“Để tôi vào xem” Kiều Bích Ngọc chỉ có thể tin được khi tận mắt nhìn thấy Đường Tuấn Nghĩa đã ổn.
Mạc Cảnh Sơn nghiêm mặt, có chút trách cô: “Cô là một người phụ nữ đã có gia đình, nửa đêm nửa hôm vào nhà của một người đàn ông độc thân khác hình như không hay cho lầm nhỉ?“
Mạc Cảnh Sơn không phải không muốn cho Kiều Bích Ngọc vào xem Đường Tuấn Nghĩa, chỉ là nếu cô vào thì ông ta không thể ngăn cản được Quách Cao.
Minh ở cửa được. Vì vậy ông ta đành phải đuổi cả hai người đi Kiều Bích Ngọc không phải dễ chịu đi như vậy “Đêm nay tôi sẽ ở lại đây” Cô đưa ra quyết định của mình.
Mạc Cảnh Sơn cao giọng chế nhạo: “Vậy thì phải hỏi xem chồng của cô có đồng ý không đã, ha ha” Lúc này Kiều Bích Ngọc có chút không muốn đối mặt với Quách Cao Minh cho lâm, biết mình đã đuối lý, cô đành do dự mở miệng: “Tôi, tôi và Đường Tuấn Nghĩa đều trong sạch, không có cái khác…” Mạc Cảnh Sơn lợi dụng lúc Kiều Bích Ngọc đang nói mà dùng sức đẩy cô về phía sau một cái thật mạnh, cánh cửa cũng bị đóng sâm và khóa lại.
Đối với cô gái nhỏ khó chơi này Mạc Cảnh Sơn phải biết nên làm thế nào mà, nói lý lẽ phải trái trắng đen với cô làm gì, hành động luôn cho nhanh.
Kiều Bích Ngọc bị Mạc Cảnh Sơn đẩy làm cho choáng váng.
Cô tức giận đập cửa: “Sao chú lại không biết xấu hổ như thế chứ? Dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra ngoài rồi khóa cửa lại, là tôi báo cho chú đến đây đấy. Mở cửa ra cho tôi, mở cửa!” “„.Tôi muốn xem nhóc Thanh thế nào rồi!” Sau nhiều lần đe dọa và cảnh cáo không có hiệu quả, Kiều Bích Ngọc tức giận đã vào cửa, nói: “Nếu nhóc Thanh mà có làm sao thì ngày mai tôi sẽ cho bộ xương già của chú một trận!” Vậy mà còn nghe thấy tiếng Mạc Cảnh Sơn hừ một tiếng khinh bỉ ở trong.
Kiều Bích Ngọc mang trong mình một tâm trạng phức tạp bước ra khỏi khu chung cư cùng với Quách Cao Minh.
Vừa ra đến ngoài, hai chiếc xe thế thao sang trọng đang đỗ ở ven đường vô vô cùng dễ thu hút sự chú ý, chiếc Ferrari màu đen do Kiều Bích Ngọc lái, còn chiếc Porsche màu xám đậm đỏ ngay phía sau kia là do Quách Cao Minh lái đến.
Thì giờ cũng môi người lái một xe về nhà họ Quách thôi, đó là điều mà Kiều Bích Ngọc nghĩ đến đầu tiên.
Nhưng khi cô nhìn sang, cô lại thấy Quách Cao Minh đang đứng cạnh cửa xe Porsche, cửa ghế cạnh lái đã bị anh mở ra. Quách Oao Minh đứng cạnh, im lặng nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Ý là cô phải qua đó và ngồi cùng xe với anh về nhà.
Kiều Bích Ngọc quen anh lâu như vậy rồi cũng biết, vẻ mặt nghiêm nghị đó của Quách Cao Minh có nghĩa là anh sắp tức giận rồi đấy ‘Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc có chút khó xử, do dự.
một lúc lại không dám tự mình lái xe trở về, đành phải ngoan ngoãn bước đến chỗ anh rồi ngồi vào ghế cạnh lái Quách Cao Minh đóng sầm cửa xe lại, anh chẳng nói chẳng rằng, nhanh chóng ngồi vào ghế lái bên kia.
Quách Cao Minh cũng không nhìn cô nữa, vừa lái xe vừa nhìn đường phía trước, bên trong xe im lặng đến đáng sợ.
Quách Cao Minh lái xe mà tâm tình rất khó chịu, dường như đã quên luôn phải hỏi cô về “huy hiệu của gia tộc Strozzi”, phóng xe nhanh hơn bình thường, Trở biệt thự Uyến Như nhà họ Quách.
Dì Phương với một vài người giúp việc thận trọng mà chào bọn họ một tiếng. Kiều Bích Ngọc để lại câu “Không ăn bữa tổi”, lúc này nhóm giúp việc của Uyển Như mới giải tán.
Bầu không khí ở Uyển Như có chút căng thắng, Kiều Bích Ngọc không cần hỏi cũng biết là vì sao, Chắc.
chấn là vì trước đó Quách Cao Minh ở nhà đã làm gì khiến nhóm giúp việc lo sợ rồi.
Cô có chút thông cảm với mọi người ở nhà và cả ở công ty.
Thật ra cô cũng tin tưởng răng Quách Cao Minh sẽ không trực tiếp mà mất bình tính tức giận với cô, kể cả vừa rồi cô ngăn anh ngoài cửa nhà của Đường Tuấn Nghĩa.
Sau khi trở lại phòng ngủ ở Uyển Như, cô lấy một bộ đồ ngủ ra, vừa đi vào phòng tắm vừa suy nghĩ lung tung.
“Đêm nay có nên nói cho anh ta một chút chuyện của Đường Tuấn Nghĩa?” “Tâm trạng bây giờ của anh ta chắc chắn là không tốt Đúng lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, cánh cửa của một phòng tầm khác trong phòng ngủ cũng mở ra, Quách Cao Minh mặc đồ ngủ đi ra.
Hai người nhìn nhau Kiều Bích Ngọc nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, bước nhanh đến bên giường, chui vào trong chăn.
Quách Cao Minh cũng rất bình tính, anh vững vàng bước đến bên kia giường, mở chăn ra rồi nắm xuống.
Kiều Bích Ngọc đang vùi trong chăn mà cảm thấy hơi lo lảng, cứ nghĩ rằng anh sẽ hỏi cô gì đó, nhưng Quách Cao Minh vẫn im lặng như bình thường.
Sau đó, Quách Cao Minh vươn tay chỉnh đèn ngủ tối đi một chút, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Kiều Bích Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, may là anh không ép buộc cô, Nhưng đột nhiên, anh kéo mạnh chăn đi.
Không biết là Quách Cao Minh có phải cố tình kéo chăn hay không, Kiều Bích Ngọc đang vùi phía bên kia giường bị kéo đi bất ngờ, hai người bỗng tiếp xúc rất gần nhau, mùi hương sau khi tầm xong vẫn còn thoang thoảng Bọn họ cùng lùi về hai bên giường, mỗi người ôm một bên chăn.
Kiều Bích Ngọc có hơi bực bội, cô không muốn nói nhưng vừa nãy Quách Cao Minh giật chăn hơi mạnh rồi đó. Vẫn còn giật Quách Cao Minh, anh giật chăn làm cái gì vậy!” Kiều Bích Ngọc không chịu nối nữa, quay đầu lại mắng anh, Cô xoay người lại nhìn anh, ngay lúc đó, Quách Cao Minh cũng bình tính nhìn cô với ánh mất phức tạp, Dường như đã đạt được mong muốn của mình, anh đơn giản buông tay ra.. Không giật chăn của cô nữa.
“Anh đang làm cái gì vậy?” Nhịp tim của cô bắt đầu đập loạn, đây là cái thái độ gì vậy.
“Tự dưng giật chăn chẳng có lý do gì cả.
Quách Cao Minh nhếch mắt, không nói gì.
Kiều Bích Ngọc bị ánh mắt nóng rực của anh mà trong lòng càng bối rối. Cô lập tức quay sang bên kia, quay lưng lại với anh.
Một lúc lâu sau, một bên giường nhỏ giọng oán giận: ”…Đồ trẻ con” Kiều Bích Ngọc quấn chặt chăn lại rồi nhằm mắt ngủ.
Ánh sáng đầu giường yếu ớt, Kiều Bích Ngọc đã quen bật đèn nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ Quách Cao Minh lại từ từ quay sang bên cạnh, theo ánh sáng màu vàng nhạt mà nhìn Kiều Bích Ngọc thở đều đều, cô đang ngủ.
”..Đúng là trẻ con thật” Quách Cao Minh bỗng nhiên nói nhỏ.
Anh đưa tay ra kéo chăn của Kiều Bích Ngọc chỉ vì sợ cô sẽ ngủ mất.
Đôi khi anh cũng chẳng biết mình muốn làm cái gì cả, có thế là chỉ muốn ép cô nói chuyện với anh, hoặc.
chờ cô quay đầu lại nhìn anh một cái thôi Quách Cao Minh nhìn lên ô cửa kính. Bên ngoài trời rất lạnh, trăng tròn đã đân bị những đám mây dày che khuất. Đêm nay anh không ngủ được.
Chương 480: Không thích cô nghĩ đến người khác
Tối qua Kiều Bích Ngọc vứt lại một chiếc Ferrari ở lê đường, đến chìa khóa xe cũng quên mang đi, xe đỗ bên đường không đúng nơi quy định không biết đã nhận được bao nhiêu giấy phạt.
Sáng sớm, tài xế nhà họ Quách đã lái xe trở về, trông vô cùng thê thảm.
Chiếc xe Ferrari hạng sang, ghế và vô lãng không biết bị mấy người ác ý ném đầy rác và nước bẩn làm bẩn hết cả chiếc xe, rất may là mặc dù chìa khóa vẫn nắm ở trong xe, nhưng đã bị hệ thống khóa lại, nên bọn đó không thể lái xe đi được.
Cô Quách Linh thấy cô không để ý tới mình, sắc mặt trở nên khó coi, cao giọng hỏi:” Nửa đêm qua cô lái xe ra ngoài để đi đâu vậy?” “Nói trúng tim đen rồi, không dám nói chứ gì!”
Cả hai đi bộ đến nhà chính, người giúp việc bận rộn từ sáng sớm lặng lẽ nhìn cô Quách Linh hùng hổ dọa người, mà Kiều Bảo Ngọc lại tỏ vẻ như không có gì Người giúp việc nhà họ Quách rất rõ, cô Quách Linh là người không dễ chọc vào, từ nhỏ đã là đứa con gái mà ông cụ Quách cưng nhất, tính tình ngạo mạn không coi ai ra gì Nói trắng ra thì cũng là vì hai chữ lợi ích mà Kiều.
Bảo Ngọc gả vào nhà họ Quách, có quyền lên tiếng khiêu khích Quách Linh, vì vậy Quách Linh luôn chĩa mũi nhọn vào Kiều Bảo Ngọc.
Người làm của nhà họ Quách lén lút chen lấn nhau, người làm ở biệt thự Uyển Như rất biết bắt nạt người khác, chỉ cần dì Phương với Trần Thanh thôi cũng đủ để làm chuyện đó.
Mợ cả của bọn họ tuy rằng rất lười nhác, nhưng tuyệt đối không phải một quả hồng nhão nhoét.
Kiều Bảo Ngọc hai người bọn họ cùng đi đến nhà ăn của nhà chính, người làm xung quanh trong lòng đều có chút tính toán.
“Tôi đang nói chuyện với cô, người nhà họ Kiều các cô đều không có giáo dục như vậy sao!” Quách Linh tức giận quát mảng.
Kiều Bảo ngọc cảm thấy bà ta thật phiền phức, liền dừng bước, quay đầu lại, lạnh lùng vứt ra một câu: “Tối qua tôi ra ngoài lén lút với đàn ông đấy, bà vừa lòng chưa!” Quách Linh liền kinh ngạc, không ngờ rằng cô lại trực tiếp nhanh chóng thừa nhận như vậy.
‘Tranh thủ cơ hội thêm đâu vào lửa, nhân lúc ông cụ Quách và Quách Cao Minh đều ở trên bàn ăn, bà ta lập tức khoa tay múa chân kích đông lớn giọng: “Mọi người đều nghe thấy rồi đấy, nó, nó thừa nhận, nó nhận là đêm qua nó lái xe ra ngoài tìm đàn ông đó” “Mới sáng sớm đã ồn ào cả lên!” Ông cụ Quách khó chịu, quát lên.
Quách Linh thấy ông cụ Quách tức giận, cũng không dám hó hé nữa.
Lần trước bà ta bị người ta đánh gãy chân, nhất định là do Kiều Bảo Ngọc làm, nhưng Kiều Bảo ngọc.
có chết cũng không nhận là mình làm, bà ta cũng không có chứng cứ, hai bên cứ như vậy giãng co với nhau.
Nếu như bà ta đi gây sự một cách vô lý, thì cha bà ta sẽ đuổi bà ta về nhà chồng của mình mất, ‘Tất cả bọn họ đều không biết, thật sự thì lân này bà ta về nhà họ Quách chủ yểu chính là muốn xin tiền, thứ hai là vợ chồng bà ta đã đường ai nấy đi Quách Linh tức giận nhìn Kiều Bảo Ngọc, chỉ đành im lặng ngồi ăn sáng.
Kiều Bảo Ngọc là con cháu, giống như thường ngày người hướng về phía ông cụ Quách và Giang Mỹ Linh, chào hỏi bọn họ một tiếng “ông nội” “mẹ”, sau đó ngồi xuống bên cạnh Quách Cao Minh dùng bữa sáng.
Bàn ăn sáng của nhà họ Quách đều là mệnh ai người nấy ăn, không dễ dàng mở miệng làm phiền, đều có suy nghĩ của mỗi người.
Ông cụ Quách bữa sáng hôm nay ăn tận năm cái bánh bao, đặt đũa xuống, đôi mắt đục nhìn Kiều Bảo Ngọc ngồi hướng đối diện mình, ông đương nhiên là biết chuyện nửa đêm hôm qua Kiều Bảo Ngọc lái xe một mình đi ra ngoài.
Một người phụ nữ đã có gia đình một mình lái xe ra ngoài lúc nửa đêm, thật sự là không được hay ho cho lắm.
Nhưng ông cũng không phải là một ông già cổ hủ, với xã hội hiện đại ngày nay, phụ nữ có bạn bè là nam ở bên ngoài là điều bình thường, “Ông nội, con còn có việc, con xin phép!” Kiều Bảo Ngọc ấn một bát cháo thịt và trứng, uống hết nửa ly nước cam, sau đó đặt cốc nước xuống, nhẹ nhàng đứng dậy.
Tính cách của Quách Linh chính là không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, đâu ngấng lên, cố họng lanh lảnh nói: “Yo yo, mới sáng sớm đã vội vàng chạy ra ngoài, cô lại muốn đi đâu đớ?” Sắc mặt của Kiều Bảo Ngọc trở nên căng thẳng, liếc nhìn ánh mắt của từng người trên bàn, sau đó dừng lại một giây trên người Quách Cao Minh.
Âm thanh vừa vặn trả lời: “Đi đến nhà của một người bạn, cậu ấy đang bị ốm” Rất rõ ràng, cô muốn nhanh chóng đi đến chung cư của Đường Tuấn Nghĩa Quách Cao Minh dường như không quá để ý, anh cũng không ngước đầu lên nhìn, tiếp tục dùng nĩa và dao ăn mì ý và bít tết một cách tao nhã.
Nhưng Quách Linh thì như nằm được sơ hở, nhân Tình hình hiện tại hỏi ép cô: “Bạn nào? đứa đó tên là gì, là con gái hay con trai!”
Ông cụ Quách đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời bà ta: “Để tài xế đưa con đi” Kiều Bảo Ngọc có chút ngơ ngác, ông nội rất hiếm khi can thiệp vào chuyện riêng tư của cô, nhưng mà cô cũng không có gì phải sợ, nếu để cho ông nội biết cô đến chung cư của một người đàn ông cũng không vấn đề gì, không cần chối bỏ, tài xế đi theo sau cô đi ra khỏi nhà chính Quách Linh liếc mắt nhìn bóng lưng của Kiều Bảo Ngọc, vẻ mặt tức tối, đợi cô làm ra chuyện gì rắc rổi lại tiếp tục làm khó cô.
“Để mắt tới con dâu nhà mình đi” Ông cụ Quách hừ lạnh một tiếng, tay căm gây chuẩn bị đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Quách Cao Minh ngước đầu lên nhìn về hướng ông rõ, bèn chưng bày bộ mặt của người lớn nói với Quách Cao Minh: “Quách Cao Minh, sao con có thể có thái độ như vậy khi nói chuyện với mẹ của con chứ” “Chúng ta cùng đều là vì muốn tốt cho con thôi, con bé Kiều Bảo Ngọc đó nếu không quản nó, sau này không biết nó sẽ lại gây ra rắc rối gì.”
Quách Cao Minh nhìn cô Quách Linh với vẻ mặt lạnh lùng, bởi vì Quách Linh yếu thế hơn, đứa cháu trai này không dễ dàng dạy bảo tý nào, chỉ đành im lặng.
Giang Mỹ Linh sớm biết đứa con trai này của bà ta có tính cách lạnh lùng, một câu cũng không nói nhưng cũng khiến người khác phải kiêng dè.
Bữa sáng hôm nay thật nhạt nhếo, Quách Cao.
Minh vừa đứng dậy liền rời đi Quách Thanh Châu ngồi ở góc bàn ăn, không ai biết đến sự tôn tại của cô, lăng lẽ nhìn bóng lưng anh mình, rõ ràng là đang rất tức giận.
“Thanh Châu biết, anh trai rất ghét phụ nữ lảm nhảm ở bên tai của mình Ở bên cạnh anh ấy, phải ngoan ngoãn, phải yên tĩnh.
Quách Cao Minh đi dạo một mình quanh hồ sen, đi men theo hành lang hướng trung tâm của đình nghỉ chân, gió thối bay những chiếc lá sen xanh to, hoa sen đã bắt đầu tàn đi, sống ở nhà họ Quách nhiều năm như vậy, anh cũng không có ý định đi ngắm nhìn những bông sen này.
Đối với những thứ mà anh đã không quan tâm đến, thì có lộng lẫy rực rỡ đến đâu thì cũng như vậy.
Sau khi Kiều Bảo Ngọc được nhà họ Quách rước về làm con dâu, cô thường kêu la rằng hồ sen này rất u ám, như vậy anh mới có chút để ý đến nó.
“Tại sao Đường Tuấn Nghĩa lại đột nhiên chuyển hết tài sản của mình như vậy?” nhấc điện thoại lên thăm dò chuyện anh đang quan tâm.
Tối qua khi về phòng ngủ nhìn thấy Kiều Bảo Ngọc đem cả đống hợp đồng đều là tiếng pháp anh đã cảm thấy không ổn.
“Tống giám đốc Quách, nguyên nhân cụ thế là gì, chuyện này thực sự không rõ ràng… con người của cậu 1a từ trước tới nay làm việc đều rất bất thường, mấy năm gần đây người trong giới tài chính rất là kiêng kị cậu ta, nên việc anh ta đột nhiên chuyển hết tài sản riêng của mình đi như vậy, là hành động của thương, nghiệp hay hành động cá nhân, tạm thời tôi vẫn chưa dám kết luận.” Người đàn ông đang nói chuyện với quách Cao Minh cũng là một người có tiếng tăm trong ngành, nhưng mỗi lần đối đầu với Đường Tuấn Nghĩa đều phải đau đầu.
“Nhưng mà, tôi nghe ngóng được, Đường Tuấn Nghĩa ủy thác cho công ty luật sư đế chuyển nhượng tài sản của mình lăn này thật sự là nghiêm túc, cậu ta còn đặc biệt dặn dò luật sư giúp đỡ cho cô chủ thành lập một quỹ tín thác, gửi vào trong đó cổ phiếu và trái phiếu mà anh đã đứng tên, bao gồm một số bất động sản và một số lượng lớn tiền mặt” Số tài sản khống lồ như vậy được chuyến nhượng đi, Kiều Bảo Ngọc chỉ cần ký tên xác nhận, chắc chắn cô sẽ trở thành người phụ nữ giàu nhất thành phố Bắc An này.
Quách Cao Minh nắm chặt điện thoại, nét mặt hiện giờ có chút phức tạp.
‘Đường Tuấn Nghĩa tự nhiên đem hết tài sản của mình cho Kiều Bảo Ngọc, là có ý gì? Anh biết, quan hệ giữa hai người bọn họ rất than thiết, “Đường Tuấn Nghĩa lần này bệnh rất nặng.” Quách Cao Minh giữ vững suy nghĩ của mình.
Tính cách của Đường Tuấn Nghĩa là đối với thế giới này không nắm không buông, nếu như có xảy ra chuyện mà cậu không thế khống chế được, cậu sẽ tùy cơ mà ứng biến, thậm chí sẽ không phản kháng lại, tài sản trong tay được xử lý một cách máy móc như vậy, đến di thư cũng không biết viết” Sau khi quách Cao Minh ngất điện thoại đi, anh im lặng suy nghĩ một hồi lâu, anh luôn biết Kiều Bảo Ngọc và Đường Tuấn Nghĩa sẽ không xảy ra chuyện vượt quá giới hạn, nhưng anh thấy không vui vẻ gì cả, chỉ là không thích cô cứ luôn để ý đến người khác như vậy.
Bình luận facebook