• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-528

Chương 528





Chương 528: Bán nhà đi nước ngoài







Châu Mỹ Duy không hề trở lại bệnh viện nữa,



mười bảy triệu rưỡi tiền thế chấp kia cô ấy cũng



không yêu cầu lấy lại nữa. Dường như báy giờ tiền



bạc đối với cô ấy không cần tính toán chỉ li gì cả,



không còn quan tâm đến nó nữa.







Cô ấy thay lại quần áo bình thường mặc hàng



ngày, sau đó trực tiếp đến văn phòng môi giới bất



động sản, giống như những người đến bán nhà



bình thường khác, cô ấy hỏi sơ qua về quá trình,



thủ tục cần làm.







Trước khi kết hôn, cô ấy có một căn hộ nhỏ



hơn bảy mươi mét vuông ở ngoại ô Đông Ninh



của thành phố, trả góp dần theo tháng, vẫn còn



năm năm nữa mới trả hết







“… Cho dù chưa trả hết nhưng chúng tôi cũng



có thể nghĩ cách để giúp cô bán đi, nhưng về giá cả thì..”







“Chỉ cần anh có thể bán nó đi được trong ba



ngày, lấy được tiền mặt thì cho dù với giá thấp



hơn một nửa so với giá trên thị trường thì tôi cũng.



có thể chấp nhận được” Châu Mỹ Duy như chưa



từng thảo luận mấy cái nhỏ nhặt khác, chỉ qua loa



nói ra mấy yêu cầu của mình rồi rời đi.







Người môi giới bất động sản nghe cô ấy nói



chỉ lấy một nửa giá thì vội vàng đáp ứng sẽ lập



tức đi làm ngay, cam đoan với cô ấy vài ngày sau



sẽ giúp cô bán được nhà.







Mấy ngày nay, cô ấy vẫn luôn bận rộn nhiều



việc, đi qua đi lại các phòng ban đế xin công



chứng rồi ký tên.



€ô ấy đem chiếc thẻ sim điện thoại cũ vứt đi



và thay một thẻ sim mới.



Ba ngày sau, nhân viên ở văn phòng môi giới



bất động sản kia hào hứng gọi



có người đã đồng ý mua nhà và sẽ chuyển tiền



mặt ngay lập tức, còn muốn cùng với Châu Mỹ.



Duy trả giá thêm, giảm xuống còn ba trăm năm.



mươi triệu, thủ tục và những thứ linh tinh khác



đều được bên môi giới bất động sản lo toàn bộ.







Châu Mỹ Duy gần như không suy nghĩ gì cả



mà liền đồng ý: “Được”







Nhân viên bên môi giới bất động sản thật sự



không nghĩ có thể dễ dàng mặc cả cô ấy như vậy.



Căn cứ vào kinh nghiệm của mình mà nói, một



người muốn bán nhà trong thời gian ngắn như



vậy thì chắc chắn trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó rồi.



Nhưng ấn tượng mà Châu Mỹ Duy đem lại



cho anh ta là khuôn mặt không có chút đau



thương nào cả, cũng không có phiền muộn lo âu



hay gì. Cô ấy rất bình tĩnh, lại quá im lặng.







Lucy đang cảm thấy vô cùng buồn bực khó



chịu, cô ta cảm thấy không thể làm không công



cho Kiều Bích Ngọc được nữa rồi, nhưng nếu mở



miệng đòi tiền cô thì cô ta lại cảm thấy có gì đó



rất thô thiến. Tóm lại là tinh thần cô ta đang rất



không bình thường, Lucy đành cố tình biến mất



trong vài ngày.







Kiều Bích Ngọc muốn tìm Châu Mỹ Duy,



nhưng nếu không có Lucy giúp đỡ thì không khác



gì mò kim đáy biển, không biết phải làm thế nào.







Kiều Bích Ngọc không tìm thấy ai cả, bên Bùi



Hưng Nam cùng chẳng có tin tức gì cả.



Nhà họ Bùi, phía trong sân.







“Đã muộn thế này rồi, anh còn muốn đi đâu



nữa, mọi người trong nhà đang chờ anh ăn cơm đấy.







Quan Liên vẫn còn đeo tạp đề, hai tay đeo.



găng tay dày để bưng một bát canh sâm Mỹ: ”..



Mấy ngày này anh lúc nào cũng bận trong bận



ngoài, anh xem, đã gầy đi bao nhiêu rồi này”







Đầu Bùi Hưng Nam cũng không quay lại, tiếp



tục đi ra phía cửa lớn: “Mọi người cứ ăn đi, tôi có



việc cần phải làm”







Quan Liên đặt bát canh xuống, vội vàng chạy



tới, giữ chặt lấy anh ta.



Hôm nay Bùi Thanh Tùng mới xuất hiện rồi,



anh còn muốn đi đâu nữa, anh nên ở cùng nó



nhiều hơn chứ.”



Tâm trạng của Bùi Hưng Nam vốn đang bực



bội: “Trong nhà nhiều người như vậy ở với nó



không cần tôi”



“Làm sao có thể giống nhau được cơ chứ. Từ



nhỏ nó đã rất thích anh”



Bà Bùi cũng đã đi đến: “Hưng Nam, đã tối lắm



rồi, con còn vội đi đâu hả? Dù có bận thế nào thì



con cũng phải biết dành thời gian cho gia đình



của mình chứ.”







Nói xong, bà Bùi đau lòng mà nhìn về phía



đứa cháu có khuôn mặt nhỏ nhẫn vẫn còn chút



suy yếu kia: “… Đứa nhỏ này luôn cần có người dỗ



dành, làm cho nó yên tâm, nếu không buổi tối ngủ



sẽ gặp ác mộng”







Lúc này điện thoại di động trong túi quần của



Bùi Hưng Nam vang lên, tỉnh thần anh ta đang



căng thẳng, màn hình hiện lên một dấy số lạ, anh



†a định trả lời.







Bà Bùi chộp lấy điện thoại, trực tiếp bấm kết



thúc cuộc gọi, vẻ mặt không vui: “Số máy lạ thì



trông con vội vàng như vậy, bảo con dành nhiều



thời gian cho gia đình hơn thì con lại không vui



Hưng Nam, con còn có coi đây là nhà nữa hay không?”



Nhiều ngày áp lực như vậy, Bùi Hưng Nam đã



đè nén rất nhiều cảm xúc mà không thể phát tiết



ra: “Mẹ nói đây là nhà, vậy mẹ có biết rằng Châu



Mỹ Duy mất tích rồi không?”



Hiếm khi thấy anh ta trừng mắt đối diện với mẹ mình.



Bà Bùi thấy anh ta chỉ vì một người phụ nữ



mà nổi giận với mình, vẻ mặt bi thương.



Ông Bùi vội vàng đi lại đây, nghiêm khắc giáo



huấn một câu: “Hưng Nam, sao con có thể ăn nói



như thế với mẹ của mình”



Bùi Hưng Nam cũng ý thức được giọng điệu










của mình như vậy là không đúng, quay đầu lại và



không nói gì cả.



Quan Liên đi vào giữa, rất tự nhiên mà kéo lấy



tay Bùi Hưng Nam, nhẹ nhàng khuyên: “Người



một nhà cả mà, có việc gì thì ngồi xuống cùng



nhau nói chuyện…” Cô ta kéo anh đi về phía bàn



ăn: “Để con lấy thêm bát canh cho cha mẹ, anh



chắc cũng đói bụng rồi”







Quan Liên xử lý rất khéo léo, ngẩng đầu cũng



không quên đỡ hai vị trưởng bối bước lên bậc



thang, nói một câu: “Cha, mẹ, chúng ta mau đến



bàn ăn cơm thôi.”







Mặc dù việc làm của Quan Liên trước đây



thực sự khiến nhà họ Bùi bọn họ đau đầu, nhưng



từ khi cô ta sinh ra Bùi Thanh Tùng, hai ông bà



Bùi rất dung túng cho cô ta, luôn một lòng ngóng



trông Quan Liên có thể cùng với Bùi Hưng Nam



cả đời thì tốt rồi.







Mấy tháng gần đây thấy cô ta thay đổi nhiều



như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng. Dù sao thì



Quan Liên cũng là mẹ ruột của Bùi Thanh Tùng,



với loại quan hệ huyết thống này thì người phụ nữ



khác dù có tốt đến đâu cũng không thể thay thế được.







Sắc mặt của Bùi Hưng Nam không tốt lắm



nhưng đành phải để Quan Liên kéo vào bàn ăn



bên kia, cả nhà họ Bùi cùng quây quần ăn với



nhau bữa cơm.







“… Món canh này Quan Liên hầm rất ngon



Ông Bùi uống một ngụm canh nóng, khen ngợi một câu.







Quan Liên nở nụ cười thật tươi, lại gắp cho



ông mấy miếng: “Món này là món mực xào mà



con mới học được, cha mẹ thử xem có hợp khẩu vị không ạ”







Gần đây Quan Liên càng thay đối thành người



con dâu hiền lành, đảm đang hơn. Bà Bùi thổi



nguội một thìa cháo, sau đó cấn thận mà đút cho.







Bùi Thanh Tùng ngồi ở ghế trẻ em bên cạnh, rồi



ngẩng đầu lên thở dài: “Thú vui bình thường của



chúng ta đôi khi chỉ là được ngồi ăn với nhau là



may mắn rồi..”







Nói xong, bà ta quay đầu nhìn Bùi Hưng Nam



đang ăn cơm một cách máy móc ở đối diện, nhắc



nhở một câu: “Hưng Nam, khi nào đến cục dân



chính đăng kí kết hôn lại đi”







Bùi Hưng Nam đang cầm đũa dừng lại một



chút, lập tức ngẩng đầu lên.







Quan Liên lại nói trước, dường như cảm thấy



có chút xấu hổ: “Mẹ, sau này con và Hưng Nam



sẽ từ từ giải quyết, không cần vội.







*… Các bạn cùng lớp trong trường của Bùi



Thanh Tùng đều đang nói nó có đến hai người



mẹ, nói rằng là kỳ lạ. Hai đứa là người lớn rồi, việc



gì nên giải quyết rõ ràng ra việc ấy, đừng làm ảnh



hưởng đến đứa nhỏ..”







Bà Bùi một lòng vì đứa cháu nhỏ của mình mà suy nghĩ.



Bùi Hưng Nam hừ một tiếng, buông đôi đũa



xuống, nghiêm túc nói: “Mẹ, con và Quan Liên



không thể tái hôn được.”







Không khí hòa thuận vui vẻ của cả nhà nhanh



chóng bị phá vỡ.







Ông Bùi có vẻ rất không hài lòng với con trai



của mình, cũng tức giận mà buông đôi đũa



xuống, lấy thân phận trưởng bối của mình ra dạy



bảo: “Con đang nói cái gì vậy hả? Bây giờ con còn



không hài lòng gì ở Quan Liên nữa? Người ta đã



vất vả giặt quần áo rồi lại nấu cơm cho chúng ta



như vậy rồi, con còn nói linh tỉnh cái gì nữa!”







“Mọi người đều cho rằng Châu Mỹ Duy không



ôn tại nữa rồi phải không?” Bùi Hưng Nam gần



như quát lên.







“Ban đầu mẹ cũng tưởng tính tình Châu Mỹ



Duy rất tốt, kết quả là cô ta năm lần bảy lượt cố



tình gây sự rồi bỏ nhà ra đi mà chẳng có lý do gì



cả. Bây giờ không biết người chạy đi đâu rồi thì



còn trông đợi cô ta quay lại an phận ở nhà họ Bùi nữa à”







Bà Bùi nghiêm mặt như giáo huấn đứa con



dâu không đâu vào đâu kia: “Cô ta mà học theo



Kiều Bích Ngọc thì nhà họ Bùi chúng ra không



chứa nổi đâu”







“Vậy vì sao Châu Mỹ Duy phải bỏ nhà ra đĩ?”



Đột nhiên Bùi Hưng Nam đứng dậy khỏi ghế,



tức giận lớn tiếng với cha mẹ mình.



Cảm xúc kìm nén nhiều năm qua trong lòng



anh ra như nói hết ra: “.. Còn không phải bị chúng



ta ép buộc , cô ấy không có nhà để về thì cô ấy



đã kêu ca oán trách câu nào chưa? Là con làm



chồng vô dụng, đến cả đứa trẻ trong bụng cô ấy



cũng không còn nữa, các người đã vừa lòng chưa!”







Cha mẹ Bùi khiếp sợ, trong lúc nhất thời



không biết phải nói cái gì cả. Đứa con trai thứ hai



này của bọn họ tuy không phải là đứa có tính



cách dịu ngoan gì nhưng tuyệt đối sẽ không dám



quát tháo trước mặt cha mẹ như bây giờ.



Hơn nữa, Bùi Hưng Nam nói là, Châu Mỹ Duy



đã không còn đứa nhỏ nữa rồi.







Quan Liên là người nhanh chóng tỉnh táo lại



nhất, cô ta lập tức nằm được trọng điểm, nhỏ



giọng hỏi một câu như muốn xác nhận lại một



chút: “Châu Mỹ Duy thật sự không còn đứa nhỏ nữa ư?”







Sắc mặt Bùi Hưng Nam tái nhợt, tay nắm chặt



“… Cô Mỹ Duy là vì con mới bỏ đi”



Trên bàn cơm, Bùi Thanh Tùng đột nhiên



khóc lên. Mấy ngày hôm trước cậu bé mới làm



phẫu thuật ruột thừa, đứa nhỏ khôi phục rất



chậm, khuôn mặt nhỏ nhản lúc này vẫn còn tái



nhợt, vừa nói vừa khóc đến thảm thương: “… Con



không phải con ruột của cha, con đã sớm biết rồi,



con không có cha, con không có cha”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom