Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
“Ta phi.” Lăng Nhược Nhược không hình tượng hung hăng xì hắn một tiếng khinh miệt, phi thường khinh thường, phi thường khinh thường hắn. Đối với kẻ từng đối đãi mình như thế, nàng rất khó có thái độ tốt, không lấy chổi đuổi hắn, lẽ ra hắn nên cám ơn nàng.
“Ngươi……” Tát Hoàn giận, nàng đây là thái độ gì? Hắn đường đường là Vương gia một nước, hạ mình đến chỗ nàng, nàng ngược lại bất kính với mình như thế.
Lăng Nhược Nhược nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của hắn liền cao hứng, trong lòng thích muốn chết, bất quá nàng không biểu lộ ra, đỡ cho cái nam nhân kia bị mình chọc tức chết tại chỗ, nàng cũng không muốn hiện tại phải dắt cả nhà đào vong a.
“Ta cái gì mà ta, ta còn sống rất tốt, hiện tại sinh long hoạt hổ đứng trước mặt ngươi.” Nàng không để ý đến hắn tức giận, giọng điệu đầy châm chọc.
Tát Hoàn vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ. Nàng rất có thể nói, còn mình ở nàng trước mặt lại nói không ra nửa câu đầy đủ, hắn tức đến mức muốn giậm chân, nhưng lại không có cách nào.
Nàng âm thầm cao hứng, hừ, muốn cùng nàng đấu võ mồm ư, không có cửa đâu! Nàng là ai chứ? Là người hiện đại văn minh hơn hắn không biết bao nhiêu lần xuyên qua thời không a.
“Nếu không có chuyện gì, mời Vương gia trở về đi, Vương phi nhà ngài đang chờ ngài trở về mới ngủ được a. Chuyện đột nhập nhà dân, ta sẽ không truy cứu.” Nàng làm bộ đại nhân có đại lượng, nhàn nhàn nói.
Lần này Tát Hoàn không giận, ngược lại còn cười, hắn vẫn như cũ trấn tĩnh, nhàn nhã ngồi xuống ghế, nhìn nàng cười hỏi: “Ngươi ghen?”
Từ ghen như kim đâm đến nàng, nàng cuống quít lên, phát hỏa quát: “Bệnh thần kinh, ngươi có tật xấu a. Ghen? Ta ghen cái gì? Chúng ta đã sớm thành người lạ, không thể ở chung, ta ăn cái quỷ dấm chua gì a, ta lại không tật xấu.” Nàng tức giận đến mức không thèm để ý, mắng mỏ kêu to.
Phanh.
Tiếng đập bàn thật lớn đột ngột vang lên, Lăng Nhược Nhược sợ tới mức thiếu chút nữa chân mềm ra, vội vàng theo thói quen đưa tay đặt lên ngực, nghe trái tim đập cực nhanh.
“Ngươi không cần lỗ mãng như vậy, vừa ra vương phủ ngươi đã không còn một chút bộ dáng của tiểu thư khuê các, ngươi dù gì cũng là một thiên kim tiểu thư.” Tát Hoàn chưa từng gặp nữ nhân nào lỗ mãng như vậy, càng chưa từng nghe qua lời nói khó nghe như thế, khiến hắn không khỏi tức giận dùng sức đập bàn một cái.
Vớ vẩn! Lăng Nhược Nhược từng gặp qua những kẻ khi dễ người khác, nhưng chưa gặp qua kiểu khi dễ như vậy. Cho ngươi một chút nhan sắc, ngươi liền mở phường nhuộm a. Cho ngươi chút ánh mặt trời, ngươi liền tưởng mình sáng lắm.
Phanh.
Ăn miếng trả miếng, nàng cũng lửa giận bừng bừng, đập bàn một cái, đau đến nhe răng, nhưng vẫn giả bộ thập phần khí thế nói: “Mẹ nó, ta và vương phủ của ngươi đã sớm không còn liên quan, ngươi quản ta nhiều như vậy làm gì? Chết tiết, đau chết ta. Mẹ nó, thiên kim tiểu thư lại như thế nào, tiểu thư khuê các thì sao? Lão nương chính là thế này, ngươi quản được sao?” Nàng vừa mắng vừa xoa tay, đau chết mất, đập bàn có một chút đã khiến tay nàng tê rần, sau liền đau muốn chết.
“Ngươi……” Tát Hoàn một lần nữa bị nàng chọc giận đến nghẹn lời, chỉ có thể căm tức nhìn nàng, hai tay siết chặt, sắc mặt xanh mét.
“Mẹ……” Lúc này, một giọng nói nhỏ như muỗi kêu đột nhiên truyền vào lỗ tai hai người, lập tức thổi tan không khí khẩn trương.
Tiểu bảo bảo vẻ mặt buồn ngủ, mắt nhập nhèm, vừa dụi dụi mắt to, vừa mơ hồ hỏi, sau đó mới mở to ánh mắt, tò mò nhìn bọn họ.
“Cục cưng.” Lăng Nhược Nhược liếc một cái xem thường nam nhân trước mặt, nàng biết lúc nãy bọn họ to tiếng đã đánh thức bé, lập tức chạy qua ôm lấy hắn.
“Mẹ, ngươi cùng thúc thúc đang làm cái gì?” Bé thực ngây thơ hỏi, hết sức nhu thuận, không khóc không nháo.
Làm gì? Còn có thể làm gì? Nếu có đao có súng, bọn họ đã sớm đấu võ, chứ không ngồi đây đấu võ mồm.
“Không có gì, mẹ có việc cần thương lượng với thúc thúc, có phải đã đánh thức cục cưng không? Thực xin lỗi, mẹ không tốt, đã làm ồn cục cưng, mẹ xin lỗi ngươi.” Lăng Nhược Nhược trở mặt còn nhanh hơn lật sách, trước sau như thể hai người, vừa rồi còn hỏa bạo thô lỗ, liền hóa thành lễ độ hơn người.
Tát Hoàn thấy mà ngây người, đây là lần đầu tiên hắn biết một người có công phu biến sắc mặt cao như thế, mà người này còn là tiền nhiệm Vương phi của hắn.
“Ngươi……” Tát Hoàn giận, nàng đây là thái độ gì? Hắn đường đường là Vương gia một nước, hạ mình đến chỗ nàng, nàng ngược lại bất kính với mình như thế.
Lăng Nhược Nhược nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của hắn liền cao hứng, trong lòng thích muốn chết, bất quá nàng không biểu lộ ra, đỡ cho cái nam nhân kia bị mình chọc tức chết tại chỗ, nàng cũng không muốn hiện tại phải dắt cả nhà đào vong a.
“Ta cái gì mà ta, ta còn sống rất tốt, hiện tại sinh long hoạt hổ đứng trước mặt ngươi.” Nàng không để ý đến hắn tức giận, giọng điệu đầy châm chọc.
Tát Hoàn vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ. Nàng rất có thể nói, còn mình ở nàng trước mặt lại nói không ra nửa câu đầy đủ, hắn tức đến mức muốn giậm chân, nhưng lại không có cách nào.
Nàng âm thầm cao hứng, hừ, muốn cùng nàng đấu võ mồm ư, không có cửa đâu! Nàng là ai chứ? Là người hiện đại văn minh hơn hắn không biết bao nhiêu lần xuyên qua thời không a.
“Nếu không có chuyện gì, mời Vương gia trở về đi, Vương phi nhà ngài đang chờ ngài trở về mới ngủ được a. Chuyện đột nhập nhà dân, ta sẽ không truy cứu.” Nàng làm bộ đại nhân có đại lượng, nhàn nhàn nói.
Lần này Tát Hoàn không giận, ngược lại còn cười, hắn vẫn như cũ trấn tĩnh, nhàn nhã ngồi xuống ghế, nhìn nàng cười hỏi: “Ngươi ghen?”
Từ ghen như kim đâm đến nàng, nàng cuống quít lên, phát hỏa quát: “Bệnh thần kinh, ngươi có tật xấu a. Ghen? Ta ghen cái gì? Chúng ta đã sớm thành người lạ, không thể ở chung, ta ăn cái quỷ dấm chua gì a, ta lại không tật xấu.” Nàng tức giận đến mức không thèm để ý, mắng mỏ kêu to.
Phanh.
Tiếng đập bàn thật lớn đột ngột vang lên, Lăng Nhược Nhược sợ tới mức thiếu chút nữa chân mềm ra, vội vàng theo thói quen đưa tay đặt lên ngực, nghe trái tim đập cực nhanh.
“Ngươi không cần lỗ mãng như vậy, vừa ra vương phủ ngươi đã không còn một chút bộ dáng của tiểu thư khuê các, ngươi dù gì cũng là một thiên kim tiểu thư.” Tát Hoàn chưa từng gặp nữ nhân nào lỗ mãng như vậy, càng chưa từng nghe qua lời nói khó nghe như thế, khiến hắn không khỏi tức giận dùng sức đập bàn một cái.
Vớ vẩn! Lăng Nhược Nhược từng gặp qua những kẻ khi dễ người khác, nhưng chưa gặp qua kiểu khi dễ như vậy. Cho ngươi một chút nhan sắc, ngươi liền mở phường nhuộm a. Cho ngươi chút ánh mặt trời, ngươi liền tưởng mình sáng lắm.
Phanh.
Ăn miếng trả miếng, nàng cũng lửa giận bừng bừng, đập bàn một cái, đau đến nhe răng, nhưng vẫn giả bộ thập phần khí thế nói: “Mẹ nó, ta và vương phủ của ngươi đã sớm không còn liên quan, ngươi quản ta nhiều như vậy làm gì? Chết tiết, đau chết ta. Mẹ nó, thiên kim tiểu thư lại như thế nào, tiểu thư khuê các thì sao? Lão nương chính là thế này, ngươi quản được sao?” Nàng vừa mắng vừa xoa tay, đau chết mất, đập bàn có một chút đã khiến tay nàng tê rần, sau liền đau muốn chết.
“Ngươi……” Tát Hoàn một lần nữa bị nàng chọc giận đến nghẹn lời, chỉ có thể căm tức nhìn nàng, hai tay siết chặt, sắc mặt xanh mét.
“Mẹ……” Lúc này, một giọng nói nhỏ như muỗi kêu đột nhiên truyền vào lỗ tai hai người, lập tức thổi tan không khí khẩn trương.
Tiểu bảo bảo vẻ mặt buồn ngủ, mắt nhập nhèm, vừa dụi dụi mắt to, vừa mơ hồ hỏi, sau đó mới mở to ánh mắt, tò mò nhìn bọn họ.
“Cục cưng.” Lăng Nhược Nhược liếc một cái xem thường nam nhân trước mặt, nàng biết lúc nãy bọn họ to tiếng đã đánh thức bé, lập tức chạy qua ôm lấy hắn.
“Mẹ, ngươi cùng thúc thúc đang làm cái gì?” Bé thực ngây thơ hỏi, hết sức nhu thuận, không khóc không nháo.
Làm gì? Còn có thể làm gì? Nếu có đao có súng, bọn họ đã sớm đấu võ, chứ không ngồi đây đấu võ mồm.
“Không có gì, mẹ có việc cần thương lượng với thúc thúc, có phải đã đánh thức cục cưng không? Thực xin lỗi, mẹ không tốt, đã làm ồn cục cưng, mẹ xin lỗi ngươi.” Lăng Nhược Nhược trở mặt còn nhanh hơn lật sách, trước sau như thể hai người, vừa rồi còn hỏa bạo thô lỗ, liền hóa thành lễ độ hơn người.
Tát Hoàn thấy mà ngây người, đây là lần đầu tiên hắn biết một người có công phu biến sắc mặt cao như thế, mà người này còn là tiền nhiệm Vương phi của hắn.
Bình luận facebook