Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Lăng Nhược Nhược xem như đang mai danh ẩn tích, nàng tuyệt không muốn có bất kì quan hệ gì với hoàng gia, cha của cục cưng là ai đều không trọng yếu, dù sao nàng đã nghĩ thông suốt, con dù sao cũng đã sinh, nàng còn có thể lựa chọn sao?
Không thể! Như vậy cứ thoải mái chập nhận đi, cũng may, nàng thực thích cục cưng. Bởi vậy, cha của cục cưng có là ai, nàng cũng không quan tâm, dù sao trước kia không phải nàng là người có gì gì đó với hắn.
Kỳ thật, lúc trước nàng không tin cha cục cưng là Tát Nhãn, cũng từng hoài nghi chuyện này, nhưng Thái Hậu lại nói, lúc nàng còn chưa sinh, bà từng thỉnh Thái y kiểm tra qua, cha của cục cưng trừ bỏ Tát Nhãn thì không còn ai khác. Nàng đối với lời Thái Hậu là bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng.
Khi rời đi Tát Hoàn, lòng nàng đột nhiên có chút đau đớn, nàng bỗng nghĩ đến, hẳn là nàng có cảm tình với nam nhân này, càm tình như vậy đột nhiên, như vậy lơ đãng.
“Mẹ, phụ vương có tới tìm chúng ta không?” Bé tạm thời không có thầy dạy, nên mỗi ngày đều ở cùng với nàng, nhưng lần nào cũng nhắc đến Tát Hoàn.
Nàng mỉm cười với bé, sờ sờ đầu bé nói: “Cục cưng, về sau đừng nhắc tới phụ vương nữa, lúc trước không có phụ vương, con và mẹ không phải vẫn sống rất vui sao?”
Bé mê hoặc nhìn nàng, có chút không rõ ý của nàng, bất quá, bé thực thông minh, càng biết nghe lời. Bé ngoan ngoãn nói: “Mẹ, cục cưng chỉ cần mẹ là đủ rồi, chỉ cần ở cùng với mẹ, cục cưng đều rất vui.”
“Cục cưng ngoan.” Nàng nở nụ cười, có chút chua sót, có chút khổ sở. Đứa nhỏ của nàng, thật biết nghe lời, thật thông minh, thật đáng yêu, lại bởi vì một gã phụ thân, đành khiến bé chịu ủy khuất.
“Mẹ cũng ngoan.” Bé cười ôm lấy nàng, bắt đầu làm nũng.
Lăng Nhược Nhược cảm động, có con như thế, nàng còn có cầu mong gì nữa.
Nhìn bầu trời xanh bên ngoài, mây trắng trôi nhè nhẹ, ánh nắng tươi sáng, một vùng tràn đầy sức sống. Nàng khẽ cúi đầu, cười tủm tỉm nói với bé: “Cục cưng, mẹ dẫn con đi ăn cơm dã ngoại, rồi đi thả diều.” Cuộc sống như thế này, bây giờ không tận hưởng thì còn đợi đến khi nào?
Bé vừa nghe, cao hứng nhảy dựng lên, vỗ bàn tay nhỏ bé oa oa kêu to: “Mẹ, hay quá, chúng ta đi chơi diều, chúng ta đi chơi diều thôi.” Đã lâu không ra khỏi nhà chơi đùa, bé thực khẩn cấp muốn đi ngay.
Lăng Nhược Nhược vội vàng gọi người lấy giấy bút, thanh trúc, keo hồ, rồi cùng bé hưng trí bừng bừng bắt tay làm diều.
Làm được một nửa, một người hoang mang rối loạn chạy vào, nghiễm nhiên chính là Trương bá, vẻ mặt thất kinh, thấy nàng liền sốt ruột nói: “Tiểu thư, có người tìm đến đây, còn bức họa của ngài.”
Nàng cả kinh, thiếu chút nữa cắt đứt giấy. Buông dao nhỏ, nàng vội vàng hỏi: “Vậy các ngươi nói thế nào? Trăm ngàn đừng để bọn họ biết ta ở đây.”
Trương bá lau một phen mồ hôi trên trán, miễn cưỡng trấn định xuống, hắn vừa thở vừa nói: “Tiểu thư, chúng ta cái gì cũng chưa nói, chỉ nói chưa thấy qua ngài.”
“Trương bá, người trong thôn gặp ta trở về hẳn là không nhiều lắm, các ngươi trăm ngàn phải ổn định, đừng để bị người khác hù dọa. Người tìm ta không phải tới giết ta hay hại ta, các ngươi chỉ cần trấn tĩnh là được.” Nàng nói mấy câu xem như cho Trương uống thuốc an thần, sợ bọn họ chưa thấy qua loại tình hình này, sẽ lộ ra chân tướng.
“Vâng, tiểu thư.” Trương bá yên tâm, lời tiểu thư nói lập tức khiến lá gan hắn dài ra, hơn nữa biệt viện của tiểu thư nằm dưới chân núi, bao quanh bởi rừng trúc, trừ bỏ người chuyên môn đến quét tước chăm sóc, liền không có ai khác tiến vào, mà người gặp qua tiểu thư cũng không nhiều.
Lăng Nhược Nhược yên tâm gật gật đầu, may mà nàng làm việc thường rất ít ra mặt, chủ yếu là cho người ta chuẩn bị. Nơi bí mật này, chỉ có Hoa mụ mụ biết. Hoa mụ mụ không nói, người khác tự nhiên cũng không biết, đối với Hoa mụ mụ, nàng đặc biệt yên tâm.
Quả nhiên, Trương bá ứng phó xong đám quan binh kia, liền lập tức báo lại vô sự, thỉnh nàng yên tâm.
Không thể! Như vậy cứ thoải mái chập nhận đi, cũng may, nàng thực thích cục cưng. Bởi vậy, cha của cục cưng có là ai, nàng cũng không quan tâm, dù sao trước kia không phải nàng là người có gì gì đó với hắn.
Kỳ thật, lúc trước nàng không tin cha cục cưng là Tát Nhãn, cũng từng hoài nghi chuyện này, nhưng Thái Hậu lại nói, lúc nàng còn chưa sinh, bà từng thỉnh Thái y kiểm tra qua, cha của cục cưng trừ bỏ Tát Nhãn thì không còn ai khác. Nàng đối với lời Thái Hậu là bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng.
Khi rời đi Tát Hoàn, lòng nàng đột nhiên có chút đau đớn, nàng bỗng nghĩ đến, hẳn là nàng có cảm tình với nam nhân này, càm tình như vậy đột nhiên, như vậy lơ đãng.
“Mẹ, phụ vương có tới tìm chúng ta không?” Bé tạm thời không có thầy dạy, nên mỗi ngày đều ở cùng với nàng, nhưng lần nào cũng nhắc đến Tát Hoàn.
Nàng mỉm cười với bé, sờ sờ đầu bé nói: “Cục cưng, về sau đừng nhắc tới phụ vương nữa, lúc trước không có phụ vương, con và mẹ không phải vẫn sống rất vui sao?”
Bé mê hoặc nhìn nàng, có chút không rõ ý của nàng, bất quá, bé thực thông minh, càng biết nghe lời. Bé ngoan ngoãn nói: “Mẹ, cục cưng chỉ cần mẹ là đủ rồi, chỉ cần ở cùng với mẹ, cục cưng đều rất vui.”
“Cục cưng ngoan.” Nàng nở nụ cười, có chút chua sót, có chút khổ sở. Đứa nhỏ của nàng, thật biết nghe lời, thật thông minh, thật đáng yêu, lại bởi vì một gã phụ thân, đành khiến bé chịu ủy khuất.
“Mẹ cũng ngoan.” Bé cười ôm lấy nàng, bắt đầu làm nũng.
Lăng Nhược Nhược cảm động, có con như thế, nàng còn có cầu mong gì nữa.
Nhìn bầu trời xanh bên ngoài, mây trắng trôi nhè nhẹ, ánh nắng tươi sáng, một vùng tràn đầy sức sống. Nàng khẽ cúi đầu, cười tủm tỉm nói với bé: “Cục cưng, mẹ dẫn con đi ăn cơm dã ngoại, rồi đi thả diều.” Cuộc sống như thế này, bây giờ không tận hưởng thì còn đợi đến khi nào?
Bé vừa nghe, cao hứng nhảy dựng lên, vỗ bàn tay nhỏ bé oa oa kêu to: “Mẹ, hay quá, chúng ta đi chơi diều, chúng ta đi chơi diều thôi.” Đã lâu không ra khỏi nhà chơi đùa, bé thực khẩn cấp muốn đi ngay.
Lăng Nhược Nhược vội vàng gọi người lấy giấy bút, thanh trúc, keo hồ, rồi cùng bé hưng trí bừng bừng bắt tay làm diều.
Làm được một nửa, một người hoang mang rối loạn chạy vào, nghiễm nhiên chính là Trương bá, vẻ mặt thất kinh, thấy nàng liền sốt ruột nói: “Tiểu thư, có người tìm đến đây, còn bức họa của ngài.”
Nàng cả kinh, thiếu chút nữa cắt đứt giấy. Buông dao nhỏ, nàng vội vàng hỏi: “Vậy các ngươi nói thế nào? Trăm ngàn đừng để bọn họ biết ta ở đây.”
Trương bá lau một phen mồ hôi trên trán, miễn cưỡng trấn định xuống, hắn vừa thở vừa nói: “Tiểu thư, chúng ta cái gì cũng chưa nói, chỉ nói chưa thấy qua ngài.”
“Trương bá, người trong thôn gặp ta trở về hẳn là không nhiều lắm, các ngươi trăm ngàn phải ổn định, đừng để bị người khác hù dọa. Người tìm ta không phải tới giết ta hay hại ta, các ngươi chỉ cần trấn tĩnh là được.” Nàng nói mấy câu xem như cho Trương uống thuốc an thần, sợ bọn họ chưa thấy qua loại tình hình này, sẽ lộ ra chân tướng.
“Vâng, tiểu thư.” Trương bá yên tâm, lời tiểu thư nói lập tức khiến lá gan hắn dài ra, hơn nữa biệt viện của tiểu thư nằm dưới chân núi, bao quanh bởi rừng trúc, trừ bỏ người chuyên môn đến quét tước chăm sóc, liền không có ai khác tiến vào, mà người gặp qua tiểu thư cũng không nhiều.
Lăng Nhược Nhược yên tâm gật gật đầu, may mà nàng làm việc thường rất ít ra mặt, chủ yếu là cho người ta chuẩn bị. Nơi bí mật này, chỉ có Hoa mụ mụ biết. Hoa mụ mụ không nói, người khác tự nhiên cũng không biết, đối với Hoa mụ mụ, nàng đặc biệt yên tâm.
Quả nhiên, Trương bá ứng phó xong đám quan binh kia, liền lập tức báo lại vô sự, thỉnh nàng yên tâm.
Bình luận facebook