Thiện Minh vốn định cho đứa nhỏ một chỗ ngủ so với nuôi chó cũng không khác gì là trải cho nó một cái thảm trên mặt đất. Nhưng từ sau khi phát hiện thằng nhóc này trời sinh chống muỗi, đêm nào Thiện Minh đi ngủ cũng để nó bên cạnh mình, từ đó về sau không phải chịu sự quấy rối của bọn muỗi trong đêm nữa.
Nhưng khác với lúc trước, đứa nhỏ không chủ động bò lên người hắn trước khi đi ngủ nữa, chỉ ngẫu nhiên ngủ mơ sẽ chui vào lòng hắn.
Cuộc sống địa ngục của bạn nhỏ Thẩm Trường Trạch, từ khi thương thế của Thiện Minh lành lại thì chính thức bắt đầu.
Vị trí sơn cốc của bọn họ trở thành một tràng diện Tu La hoàn hảo, Thiện Minh dùng biện pháp huấn luyện tân binh để bắt đầu huấn luyện một đứa nhỏ năm tuổi, hơn nữa chút không nương tay.
Mỗi ngày đứa nhỏ ngoài gánh vác khối lượng huấn luyện thể lực ngoài sức tưởng tượng còn phải học tập đủ loại tri thức, thí dụ như kĩ xảo vật lộn, cách sử dụng súng ống vũ khí, tri thức về các loại đạn dược, hướng đi và cách phân bố các dòng kinh mạch trong cơ thể người, thường thức về động thực vật, cùng với các loại tri thức tác chiến. Tóm lại, Thiện Minh tận hết sức lực để dạy nó làm thế nào giết chết kẻ địch.
Ngoài những thứ đó ra, đứa nhỏ bị yêu cầu mỗi ngày học thuộc hai trăm từ đơn tiếng Anh, không hoàn thành sẽ không được ăn cơm.
Thiện Minh phát hiện đầu óc đứa nhỏ này cực kì thông minh, chỉ dùng hai lần cuối tuần là có thể dùng tiếng Anh đối thoại cơ bản với nó. Dưới sự cưỡng chế huấn luyện của hắn, lượng từ vựng của đứa nhỏ đột nhiên tăng mạnh, bắt đầu có thể nói chuyện với người xung quanh.
Một tháng sau, Thiện Minh đem nhiệm vụ giáo dục nó phân cho vài người. Đám lính đánh thuê này đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của chủ thuê nên căn bản không có việc gì, bắt đầu cùng với Thiện Minh dạy dỗ nó.
Trong mấy vị “giáo viên” này, chỉ có Jobert và Pearl hiền hòa hơn một ít, tuy rằng Jobert luôn lấy một đống dòi bọ ghê tởm để giảng bài cho nó, mà Pearl thì trực tiếp bắt nó quan sát việc giải phẫu một thi thể, nhưng ít ra bọn họ sẽ không vì nó không hoàn thành nhiệm vụ mà không cho nó ăn cơm, tuy rằng khi học xong giờ của họ đứa nhỏ cũng không còn khẩu vị muốn ăn nữa.
Trong tất cả mọi người, chỉ có lão đại và cái người tên Jim không tiếp xúc với Thẩm Trường Trạch. Kỳ thật Al là người duy nhất có thể nói tiếng Trung trừ Thiện Minh, chẳng qua Al không có hứng thú với trẻ nhỏ. Mỗi lần Al đi qua chỗ đứa nhỏ, đứa nhỏ đều có cảm giác bởi vì nó quá lùn nên Al không phát hiện ra nó, mà Jim thì chỉ cần tới gần nó một bước, Thiện Minh sẽ có biểu cảm dữ tợn, lộ ra sát ý rõ ràng, giống như gà mái đang bảo vệ con.
Thời gian đứa nhỏ bởi vì mỏi mệt và ủy khuất mà khóc càng ngày càng ít, khi nó biết nước mắt là vô dụng, còn không bằng giảm bớt lượng nước trên người mình, miễn cho Thiện Minh bỗng nhiên nổi hứng bắt nó phải tiến hành đặc huấn nhịn ăn.
Mỗi ngày khi vừa có cảm giác tỉnh lại, chờ đợi nó chính là lượng huấn luyện thể lực cường độ, các loại tri thức quái đản nhiều không đếm được, và cả Thiện Minh coi nó như người hầu mà tùy ý sai bảo, mỗi ngày nó đều vì đồ ăn và được nghỉ ngơi thật nhiều mà phấn đấu.
Sau hai tháng cắm rễ ở căn cứ lâm thời, có một ngày đột nhiên Al gọi tất cả mọi người đi.
Đứa nhỏ nhìn đám người lớn đều đi vào lều trại thủ lĩnh, có vẻ là đang họp, rốt cuộc nó cũng có cơ hội thở phào, vụng trộm đi vào phòng bếp hung hăng ăn một bữa.
Nó đã đoán đúng, quả thật Al triệu tập họ đi họp.
Cuối cùng chủ thuê cũng có tin tức, sau khi nuôi không bọn họ ba tháng, chủ thuê nhận được một đơn đặt hàng thuốc phiện với số lượng lớn đến từ Mexico. Nhiệm vụ lần này là muốn bọn họ đem hai trăm cân ma túy vận chuyển đến phía tây biên giới Myanmar và Bangladesh, khi qua biên giới thì giao cho người Mexico nhận, nhiệm vụ của bọn họ hoàn thành .
Bangladesh là một đất nước bần cùng lạc hậu, các loại tội phạm hoạt động hung hăng ngang ngược, hàng năm có rất nhiều thuốc phiện và hàng lậu từ nơi này được vận chuyển đi các nơi thế giới theo đường biển.
Vận chuyển không phải là chuyện khó, bọn họ có biện pháp tránh khỏi thế lực của chính phủ, nhưng giao dịch lần này liên quan đến sự tranh đấu giữa các trùm thuốc phiện vùng Tam Giác Vàng, một chuyến này tuyệt đối là vô cùng hung hiểm. Chủ thuê của bọn họ vì muốn thôn tính các thế lực khác nên đã dùng thủ đoạn khá độc ác đoạt lấy món hời lớn từ Mexico này trong tay một ông trùm khác, một chuyến này chắc chắn sẽ bị vồ tới.
Mấy tháng trước bọn họ từng vì một giao dịch của chủ thuê mà tổn thất ba người, sau khi nhiệm vụ chấm dứt Al đã suy xét tới việc rút lui, dù sao tổn thất ba người không phải việc nhỏ, quân đoàn lính đánh thuê của họ tổng cộng cũng mới hơn năm mươi người.
Nhân số của quân đoàn lính đánh thuê thông thường có thể đề cao danh vọng của nó, nhưng trên quốc tế chỉ có vài tổ chức lính đánh thuê như vậy, chỉ cần chất không cần lượng, danh tiếng cực cao, bọn họ chính là một trong số đó. Quân đoàn lính đánh thuê mấy trăm người và mấy chục người, loại khách hàng sẽ không giống nhau. Ví dụ như Al sẽ tuyệt đối không đi chống lại sự đối đầu quy mô lớn của quốc gia và chính phủ, mà những đội lính đánh thuê đạt mấy trăm người bình thường chỉ hoạt động trong phạm vi cố định, phạm vi nghiệp vụ khẳng định không rộng như của họ, cho nên nhân số và thực lực cũng không bằng. Nhưng đối với một đoàn lính đánh thuê đã qua tinh chọn mà nói, vài người chết cũng là tổn thất lớn.
Kết quả chủ thuê nghe được bọn họ muốn chạy thì lập tức tăng giá, hơn nữa tặng bọn họ rất nhiều trang bị tiên tiến, khi Al nhìn thấy một thùng AK47 và Desert Eagle, hắn thỏa hiệp .
Khi họp thì Al cùng các thành viên chủ chốt nghiên cứu bản đồ và thảo luận kế hoạch tác chiến. Có một đoạn quốc lộ mà khả năng bọn họ lọt vào tập kích gần như bằng 0, nhưng khi tới gần biên giới có khoảng hơn 30km đường núi, người ở rất thưa thớt, xe chỉ có thể đi đường đất. Gần đây Myanmar nhiều mưa, nếu trời bỗng nhiên đổ mưa to làm cho xe không qua được, có thể sẽ phải đi bộ xuyên qua rừng rậm. Đối phương muốn xuống tay thì nơi này là địa điểm tốt nhất.
Sau khi đi hết quốc lộ, bọn họ định ra kế hoạch chia đội ra đi ba đường, đi theo một thế trận tam giác đều, các đỉnh cách xa nhau không vượt qua 3 km, phân biệt mang theo lượng ma túy giống nhau, nếu một phương lọt vào tập kích, hai phương còn lại lấy đúng năm phút đồng hồ để xuất hiện bên ngoài kẻ thù, tiến hành công kích và cứu viện.
Sau khi đưa đồ tới biên giới, nhiệm vụ của bọn họ hoàn thành, tiếp theo sẽ về lại hang ổ, bởi vậy sau khi rời đi chỗ này, bọn họ sẽ không đi vòng vèo nữa.
Đợi cuộc họp chấm dứt, Al giữ một mình Thiện Minh lại.
Thiện Minh ngậm một điếu thuốc, lấy ngón tay chỉ lên bản đồ, “Tôi biết anh muốn nói gì, mang theo thằng nhóc sẽ không tiện phải không?”
“Đương nhiên, giờ chúng ta phải đi chấp hành nhiệm vụ, này cũng không phải là chạy bộ huấn luyện của nó, không ai có tinh lực mà chăm sóc nó đâu.”
“Cứ cho nó đứng cùng Pearl là được, anh yên tâm, khi tất yếu tôi sẽ để ý nó, tôi sẽ không để nó liên lụy mọi người.”
Al lắc đầu, “Nếu nó có thể sống trở lại tổng bộ, tôi liền cho nó thân phận của đoàn viên chính thức.”
Thiện Minh cười nói: “Vậy nó sẽ là lính đánh thuê nhỏ tuổi nhất.”
Al cũng cười nói: “Đúng vậy, nhỏ hơn tuổi cậu hồi đó, tám tuổi.”
Thiện Minh phun ra khói thuốc, ánh mắt vì hồi ức mà có chút mê ly, “Tám tuổi…… khi tôi được cha nhặt về, tuổi cũng không khác nó lắm, nhưng ở thời điểm kia tôi đã từng giết người.”
Al vuốt vuốt tóc của hắn, “Đây là vận mệnh của cậu, nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu.”
Thiện Minh ngẩn người, lập tức cười to, “Này đương nhiên là chuyện tốt, tôi rất may mắn vì đã giết cái đồ súc sinh kia.”
Al nhìn hắn, lộ ra nụ cười ôn hòa.
Khi Thiện Minh trở lại lều của mình, đứa nhỏ đã ưỡn cái bụng nhỏ phình ra mà ngủ khò khò.
Bọn họ tiến hành hội nghị tác chiến cũng đã cho đứa nhỏ thời gian nghỉ ngơi ban ngày, lúc này không ăn no uống đã ngủ ngon thì còn đợi đến khi nào?
Một cái đùi nhỏ đầy thịt của đứa nhỏ rơi ra bên ngoài giường, tay thì vuốt bụng, ngủ cực kì ngon.
Thiện Minh đi tới ngồi xổm bên giường, có hứng thú nhìn nó.
Tuy rằng hắn không từng nhìn thấy nhiều bé trai lắm, nhưng mà Thẩm Trường Trạch tuyệt đối là xinh đẹp hiếm thấy, ngũ quan nó tinh xảo như búp bê, mắt to gần như chiếm nửa khuôn mặt, làn da vừa trắng vừa mềm, tóc vừa đen vừa mượt, khó trách mỗi lần Jim nhìn thấy nó đều giống như ném đi linh hồn mà thèm nhỏ dãi ba thước.
Nghĩ đến ý đồ của Jim với đứa nhỏ, Thiện Minh liền cảm thấy ghê tởm. Trước đây tuy rằng biết trò tồi tệ của Jim nhưng hắn không chính mắt nhìn thấy, hơn nữa quân đoàn có quy định cứng nhắc, cho dù hắn chán ghét Jim nhưng chưa bao giờ công khai khiêu khích. Nhưng bây giờ vừa nghĩ đến ánh mắt Jim nhìn Thẩm Trường Trạch ánh mắt, Thiện Minh liền bắt đầu nghiêm túc suy xét xem lần tác chiến này có nên không dấu vết mà trừ bỏ Jim không.
Thiện Minh không có thể chịu được Jim dùng kia ánh mắt *** tà kia nhìn đứa nhỏ, nếu Jim dám can đảm chạm đứa nhỏ một cái, Thiện Minh tuyệt đối sẽ thiến hắn.
Nghĩ đến ngày mai sẽ rời đi nơi này, bước lên hành trình hung hiểm nặng nề, Thiện Minh khó được nhân từ mà để đứa nhỏ ngủ ngon.
Hắn nhấc cái chân ngắn của đứa nhỏ đặt lên trên giường, sau đó xoay người lên giường, nằm bên cạnh nó.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Thiện Minh cảm giác được bên ngoài lều có người, lập tức mở mắt.
Giây tiếp theo, Pearl cố ý đè thấp giọng, nói bên ngoài lều, “Thiện, anh đã ngủ chưa?”
Thiện Minh lướt qua đứa nhỏ xuống giường, nhẹ giọng nói: “Đến đây.”
Đứa nhỏ giật mình, có vẻ không bị đánh thức .
Thiện Minh đi ra ngoài lều trại, nhìn thấy Pearl chỉ mặc áo ngủ tơ tằm mỏng manh, đứng ở trước mặt hắn, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện bên dưới lớp áo.
Thiện Minh nhận được ám chỉ, ôm eo nàng nhẹ giọng nói: “Bảo bối, không ngủ được?”
Pearl bám lên bờ vai của hắn, ôn nhu nói: “Ngày mai sẽ rời khỏi nơi này, anh đã trở lại hơn hai tháng nhưng chúng ta đến một thời khắc ở chung cũng không có, thời gian của anh đều cho hết một vị mỹ nhân khác trên giường anh rồi.”
Thiện Minh cười nói: “Anh và nó ngủ chung thì ngủ rất ngon, em biết không, nó có thể đuổi muỗi đấy.”
Pearl nhẹ nhàng hôn khóe môi hắn, “Em không tin……” Nàng dùng thân thể cọ xát Thiện Minh, “Em rất nhớ anh.”
Thiện Minh đưa tay với vào áo ngủ của nàng, vuốt ve làn da bóng loáng của nàng, “Em có thể đi tìm Al.”
Pearl cười nhẹ, “Al là Al, anh là anh, khoái cảm các anh cho em là không hề giống nhau.”
Thiện Minh áp đảo nàng trên cỏ, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, “Chỗ nào không giống?”
“Biểu hiện ra một chút anh sẽ biết thôi……”
Đứa nhỏ bị âm thanh kỳ quái đánh thức, nhìn thấy bên người nó không có ai, trong lòng có một tia căng thẳng. Nó nhảy xuống giường, muốn nhìn một chút xem Thiện Minh có ở bên ngoài không, kết quả càng đến gần cửa lều, âm thanh quái dị kia lại càng rõ ràng, thật giống như có người đang thở phì phò từng ngụm lớn. Nó thật cẩn thận xốc lên một cái khe, chỉ thấy trên cỏ bên ngoài lều, Thiện Minh đè trên người Perl, hai người đều trần truồng, kịch liệt hôn môi, thân thể gắt gao dây dưa cùng một chỗ.
Đứa nhỏ mở to hai mắt nhìn, mặc dù nó không quá hiểu được bọn họ đang làm cái gì nhưng nó vẫn cảm nhận được một cảm giác xấu hổ khó nói.
Ánh mắt nó gắt gao nhìn chằm chằm cặp đùi thon dài và vòng eo không ngừng đưa đẩy, tinh tế lại phi thường hữu lực của Thiện Minh.
Tuổi nó còn quá nhỏ, đối với quan niệm về cái đẹp còn cực kì mơ hồ, nhưng nó vẫn cảm thấy thân thể của Thiện Minh cực kì dễ nhìn. Tứ chi thon dài hữu lực, cơ thịt bóng loáng căng đầy, không có chỗ nào không tản ra vẻ đẹp của sinh mệnh mạnh mẽ và dụ hoặc khó nói nên lời.
Đứa nhỏ dần dần cảm thấy tim đập cực kì nhanh, nó biết mình đang làm một chuyện không được cho phép, nó biết chuyện này là xấu hổ, nhưng nó không có cách nào dời ánh mắt khỏi thân thể cha nuôi mình, nó chỉ là cảm thấy dễ nhìn, chỉ là hiếu kì bọn họ đang làm cái gì.
Mồ hôi chảy xuôi theo nửa bên mặt tuấn mỹ của Thiện Minh, ở trong lòng đứa nhỏ để lại một kí ức không thể xóa nhòa.
Bình luận facebook