CHƯƠNG 11
Trận mưa tầm tã bắt đầu trút xuống từ sau nửa đêm, mãi cho đến hừng đông mà không có dấu hiệu muốn dừng. Vốn tất cả mọi người đều ngủ trong lều, sau tất cả đều trốn vào trong xe, cái loại lạnh lẽo ẩm ướt này thật khiến cả người khó chịu.
Sau hừng đông, bọn họ ăn qua loa gì đó rồi bắt đầu đi tiếp.
Quốc lực của Myanmar thiếu thốn, đường cao tốc trên toàn bộ quốc gia có thể đếm được trên đầu ngón tay. Những nơi thưa thớt người ở thường chỉ có đường đất, chỉ cần mưa to một trận thì tình hình giao thông sẽ cực kỳ tồi tệ. Đường càng ngày càng lầy lội, càng ngày càng khó đi, may mà gầm xe cao, động cơ khỏe, nếu không thực sự là không qua được rất nhiều vũng lầy, đôi khi người phải xuống xe để đẩy.
Tới khi bọn họ đuổi tới bên ngoài khu rừng thì so với dự tính đã chậm mất bảy giờ, thời gian đã là nửa đêm. Lúc này mà tiến vào khu rừng là vô cùng không an toàn, Al chỉ huy mọi người đậu xe thành vòng tròn, đầu xe lần lượt xếp xen kẽ nhau, một nửa vào trong, một nửa ra ngoài. Đồng thời có bốn người tuần tra ban đêm, cứ hai giờ đổi một lần, buổi tối thì ở trong xe ăn cơm nghỉ ngơi.
Sau khi cơm nước xong, Al chạy đến xe Thiện Minh, dùng dụng cụ điện tử tra ra bản đồ khu rừng, cùng Thiện Minh nghiên cứu đường đi ngày mai. Hai người thảo luận xong thì đều cho rằng ngày mai không đi được, bây giờ đường bên trong rừng chắc chắn xe không thể đi, nếu đi bộ thì rất tiêu hao nhân lực. Bọn họ tính đợi một ngày, nhìn nhìn xem sắc trời có trong hơn hay không.
Cuối cùng Al nghiêm túc nhìn Thiện Minh, trong mắt mang theo một tia sầu lo, “Thiện, anh có dự cảm không tốt lắm.”
Thiện Minh nhìn mưa to bên ngoài xe, “Nếu dưới thời tiết này mà bị tập kích, chúng ta lại không quen thuộc địa hình và hoàn cảnh, như vậy thì thật không xong.”
“Không chỉ là như thế này, đối với nhiệm vụ lần này anh cũng có chút lo lắng.”
Thiện Minh gật gật đầu, “Tôi cũng thấy có chút không thích hợp, anh có biết thứ lần này chúng ta vận chuyển……”
“Quá ít , phải không?”
Ánh mắt Thiện Minh tối lại, “Đúng vậy, hai trăm cân, quá ít, giá giao dịch thậm chí không đủ trả tiền thuê cho chúng ta.”
“Khi anh cùng chủ thuê đàm phán cũng có hỏi hắn chuyện này, hắn nói hắn và đám người Mexico kia là lần đầu tiên hợp tác, đối phương không tín nhiệm hắn, lần giao dịch này chỉ tính toán xem mức độ hàng, cùng với kiểm tra độ tin cậy của hắn. Mục đích chủ yếu của hắn lần này cũng không phải kiếm tiền, mà là muốn giữ chân vị khách sộp kia.”
Thiện Minh nói: “Lỡ như mục đích chủ yếu của hắn không phải là hàng mà là hy vọng chúng ta đi tiêu diệt đối thủ của hắn?”
Al lắc đầu, “Chắc là không phải, đối phương cũng sẽ không dốc toàn bộ lực lượng, cho dù có người tập kích chúng ta chẳng qua cũng là người chúng thuê mà thôi. Nói thật, nếu hắn hy vọng chúng ta giúp hắn tiêu diệt hang ổ của đối phương, hắn có trả thêm nhiều tiền anh cũng không muốn đáp ứng. Dù sao chúng ta không quen thuộc nơi này, anh sẽ không làm một cuộc mua bán không nắm chắc chút nào, nếu không phải lần này hắn ra giá thật sự rất mê người, anh đã định bỏ qua luôn rồi.”
Thiện Minh trầm tư , “Nếu…… hắn lấy chúng ta làm mồi thì sao?”
Trong mắt Al lộ ra một tia âm ngoan, hắn cười lạnh nói: “Khả năng này anh cũng suy xét qua, hai trăm cân hàng, cùng với sự bảo vệ của chúng ta, quả thật là rêu rao mồi. Anh đã chuẩn bị tốt cho chuyện này, cho nên một khi tình huống này phát sinh chúng ta sẽ đi vòng vèo trở về, bắt hắn phải trả tiền thuê gấp đôi.”
Thiện Minh cười nói: “Anh thật đúng là nô lệ đồng tiền, vì tiền mà phiêu lưu thế nào cũng dám mạo hiểm.”
Al xoa tóc của hắn, “Này không phải là nghề của chúng ta sao, lại nói, nếu anh không kiếm tiền làm sao mà nuôi sống được đám các cậu.”
Thiện Minh né đầu ra, “Al, tôi không phải trẻ con.”
Al cười nhạo nói: “Từ vài năm trước cậu đã nói với anh như vậy rồi, nhưng bây giờ nói mới hơi có sức thuyết phục một chút, bởi vì cậu đã có đứa nhỏ.” Al nhìn Thẩm Trường Trạch đang cuộn mình ngủ khò khò phía trước.
Thiện Minh nhìn theo ánh mắt hắn, không khỏi cười cười, “Al, nó thật thông minh, về sau nó sẽ trở thành một tay đắc lực trong quân đoàn lính đánh thuê của chúng ta.”
Al bĩu môi, “Mười năm sau? Chúng ta không chắc có thể sống tới lúc đó đâu.”
Thiện Minh lười biếng duỗi eo, “Ai quan tâm có thể sống tới khi nào, hôm nay sống được thống khoái là đủ rồi.”
Al thấp giọng cười, “Anh về xe anh đây.”
“Ừ, tôi đi ngủ.”
Al chỉ chỉ má mình, ôn nhu cười nói: “Hôn anh một cái chúc ngủ ngon nào.”
Thiện Minh vỗ đét vào lưng hắn một cái, “Đừng đùa.”
Sau khi Al xuống xe, Thiện Minh quấn lấy Pearl, ngồi xuống ghế sau. Hắn nằm nghiêng trên ghế nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng không khí xung quanh vừa ẩm vừa lạnh, cực kì không thoải mái. Thiện Minh chống đỡ trong chốc lát, thật sự không ngủ được, liền nghiêng người từ ghế nằm ra ghế trước, lấy ngón tay chọc chọc cái má mềm mềm thịt thịt của đứa nhỏ.
Đứa nhỏ rất nhanh tỉnh lại, đôi mắt buồn ngủ nhìn mông lung, nhìn đến Thiện Minh trên đỉnh đầu, cực kì ủy khuất nhỏ giọng nói, “Làm gì?”
Thiện Minh vươn cánh tay ra ôm nó lên.
Đứa nhỏ đang ngủ say, lúc này rất không muốn liền từ chối vài cái, giọng nói mang theo tiếng nức nở vì ngủ không đủ, “Làm gì nha?”
“Đến ngủ cùng ta, buổi tối thật con mẹ nó lạnh.” Nói xong liền ngang ngược ôm đứa nhỏ từ ghế trước ra ghế sau, sau đó nhét vào trong lòng mình.
Thân thể đứa nhỏ rất bé xinh, nằm đâu cũng có thể ngủ, chui vào trong lòng Thiện Minh, tìm một tư thế thoải mái, lại tiếp tục mơ màng.
Trong lòng ôm một thứ ấm áp, Thiện Minh cảm thấy cả người đều thoải mái, dựa vào ghế nằm mà nặng nề ngủ.
Tất cả mọi người bị một tiếng súng ầm vang làm bừng tỉnh, cả người Thiện Minh nhảy dựng lên, đầu lập tức đụng vào nóc xe, làm cho hắn choáng váng mất vài giây.
Dino hô to một tiếng, “Có người đánh lén!” Nói xong cúi thấp thắt lưng, dán vào cửa sổ nhìn động tĩnh bên ngoài.
Thiện Minh lập tức lấy súng ra, hắn lau đi hơi nước trên kính xe, nhìn đội gác đêm của họ bắn súng vào trong rừng, súng bắn ra không hề có kết cấu, đặc biệt hỗn loạn.
Thiện Minh đẩy đứa nhỏ ra, mở cửa xe nhảy xuống, hô lớn: “Đừng nổ súng, ngồi xổm xuống đất.”
Bốn người gác đêm đều ngồi xuống, dịch dần từng bước vào sau các xe, Al từ một cửa xe nhảy ra, hô lớn: “Thiện, lấy ống phóng rocket ra! Nổ súng có cái rắm gì mà dùng, đến người cũng không nhìn thấy.”
Thiện Minh mở hòm dự bị ra, bằng tốc độ nhanh nhất lắp ráp khẩu m72, sau đó đạp cửa xe một cái, một tay cầm lấy túi hành lý, nhảy dựng lên, trở mình trèo lên đỉnh xe, sau đó vác ống phóng rocket lên vai, phịch một tiếng bạo vang. Chỗ cách đó không xa trong rừng nổ tung thành một mảnh hoa lửa hoa mỹ, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng có người bị tạc bay, bóng người phía sau ánh lửa thì gom lại một đoàn.
Bắn xong một phát này hắn lập tức nhảy xuống xe, bằng không mục tiêu quá lớn, lập tức sẽ bị đánh thành tổ ong vò vẽ. Sau khi nhảy xuống hắn ném ống phóng rocket sang một bên, cầm lấy súng tự động hô: “Al, anh dẫn người xem hàng thế nào, tôi mang vài người đi vào, giết chết bọn ngốc này.”
Al mệnh lệnh các tay súng bắn tỉa chuẩn bị che giấu, kính ngắm hồng ngoại ban đêm sáng lên điểm đỏ thật nhỏ, càn quét qua lại trong rừng cây hắc ám, tựa như ác ma nhìn quét ánh mắt con mồi. Đối phương chắc là không dự đoán được bên này có tay súng bắn tỉa, trong rừng lập tức im lặng, phảng phất như gió thổi cỏ lay cũng có thể nghe được.
Pearl nhảy lên một chiếc xe khác, lấy ra kính ngắm ban đêm, lăn đến bên chân Thiện Minh, Thiện Minh lấy ngón tay ngoắc bốn người đi theo hắn, sau đó ném kính ngắm ban đêm cho bọn họ, trong số những người này còn có Jim.
Tên Jim này, khi đối mặt cùng người tác chiến thì hoàn toàn không có ưu thế, nhưng trong tình huống ánh sáng kém và hoàn cảnh ác liệt, bằng vóc dáng nhỏ gầy dáng và tốc độ tuyệt hảo, có thể ở trong bóng đêm lặng yên không một tiếng động bẻ gãy cổ kẻ thù. Hắn là kẻ ám sát tốt nhất của “Du Chuẩn”, này cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều người khinh bỉ ham mê của hắn nhưng vẫn giữ hắn lại, dù sao quân đoàn lính đánh thuê cũng không phải đội quân chính nghĩa, bọn họ chỉ giữ lại người hữu dụng.
Năm người mang theo kính ngắm, cúi thấp người, nhờ bóng tối mà lặng lẽ đi vào trong rừng.
Trong tình huống cự lý tác chiến quá gần, súng tự động không có công dụng gì, Thiện Minh đem mp5 yêu quý của hắn giắt sau lưng, sau đó một tay nắm chặt súng lục, vì phòng ngừa địch nhân đánh lén, hắn rút cả mã tấu trong giày ra.
Thiện Minh ham mê mã tấu so với Jobert ham mê phụ nữ không khác nhau lắm, cho dù chỉ là yêu thích thì cũng phải sưu tập đủ loại mã tấu. Hắn yêu nhất chính là thanh đao cong dùng cực kì thuận tay của Nê-pan sản xuất này.
Toàn thân thanh đao này được xử lý carbon, tay cầm và thân đao màu đen mang đầy hương vị của một người cường ngạnh, độ cong của đao lại phi thường phù hợp với nguyên lý cơ học, Thiện Minh vung nó thật giống như vung cánh tay mình, lưỡi đao sắc bén xé gió, có thể dễ dàng cắt đứt xương cổ một người đàn ông trưởng thành.
Tay Thiện Minh nắm chặt thành quyền, vươn cánh tay cao ngang tới vai, yêu cầu bốn người khác đi thành hàng ngang tới. Bốn người nhận được mệnh lệnh của hắn, tản ra hai bên, sau đó xếp thành một hàng thẳng tắp đi tới.
Rất nhanh hai người cách hắn xa nhất đã trở nên cực kì mơ hồ, Thiện Minh trở tay nắm chặt đao, đi vào trong rừng thật cẩn thận, đôi mắt lợi hại quét qua từng tấc đất lọt vào trong tầm nhìn của mình.
Những người đó cách hắn không xa lắm, hắn có thể cảm giác được.
Bình luận facebook