Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Diệp Sở lái xe về đến biệt thự đã là mười hai giờ mười lăm, đêm khuya lạnh giá u ám. Xe qua lại thành phố cũng thưa thớt dần. Hắn không cần bóp còi cửa cổng cũng tự động mở ra, bốn vệ sĩ trực đêm đứng hai bên đồng loạt cúi chào. Cánh cửa to lớn từ từ khép lại đem chiếc ô tô lùi dần vào trong như mãnh hổ đang nuốt trọn con mồi.
Lái xe suốt bốn tiếng đồng hồ nhưng Diệp Sở không mệt một chút nào, hắn vẫn còn rất tỉnh táo.
"Ông chủ, ông chủ...Tiểu thư cô ấy..." bà quản gia già vẫn không dám ngủ, bà ngồi đợi Diệp Sở suốt từ lúc chiều Lưu Ly đi cho đến tận bây giờ.
Diệp Sở cởi chiếc áo ba-đờ-xuy đắt tiền ra tùy tiện vứt trên ghế, hắn ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc rồi hút. Từng vòng khói trắng lượn lờ tản mát ra như mang theo sự u ám lạnh lẽo vây quanh khuôn mặt anh tuấn của Diệp Sở.
Mặc dù giọng nói vẫn bình thường nhưng hàn khí trong lời nói lại khiến người đối diện phải run rẩy:
"Chỉ có một cô bé mười tám tuổi mà các người cũng không giữ được, rốt cuộc tôi trả lương để làm gì?"
Bà quản gia run cầm cập, lập tức bà cùng các vệ sĩ đồng loạt quỳ xuống, họ đều cúi đầu không dám nói câu nào.
Bầu trời lúc mười hai giờ khuya đen đặc đến đáng sợ, gió lạnh ùa qua lại càng gợn lên sự mệt mỏi trong lòng người.
Diệp Sở xua xua tay, hắn chán ghét nói:
"Qùy ở trước mặt tôi có ích lợi gì? Biến hết đi!" những người đó lập tức lui ra không chậm trễ.
Diệp Sở vốn định đi thẳng đến nhà của Thùy Vân để tìm Lưu Ly, nhưng hắn nghĩ có lẽ bây giờ cô đã ngủ rồi nên không muốn quấy rầy. Diệp Sở vào thư phòng, đóng cửa lại. Hắn thức trắng đêm để suy nghĩ nên nói chuyện với bé con thế nào, nếu cô không đồng ý quay về thì sao? Những chuyện cô biết liệu có bao gồm cả chuyện của Tần Yên?
Năm đó lúc nhận được kết quả điều tra từ trên tay của thuộc hạ, Diệp Sở cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Không ngờ gia đình của Lưu Ly lại từng là đối tượng bị khách nhân của Nhẫn thuê Nhẫn đi ám sát. Càng trùng hợp hơn nữa khi người thực hiện phi vụ đó chính là Tần Yên!
Thời điểm ấy Diệp Sở chỉ nghĩ chuyện này nên giấu đi là tốt nhất, nếu hắn đã nhận nuôi Lưu Ly rồi tức là quá khứ của cô sẽ vĩnh viễn biến mất, từ nay trở về sau chỉ còn lại hiện tại và tương lai an an ổn ổn ở bên cạnh hắn. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Tần Yên, đối với Diệp Sở Tần Yên chính là vết thương lòng thời tuổi trẻ, là người con gái hắn đã nợ rất nhiều. Diệp Sở không muốn vì chuyện của Lưu Ly mà phải lôi cô vào cuộc, dù sao cô cũng đã không còn trên cõi đời này nữa...
Cứ nghĩ quyết định ngày ấy của mình là đúng đắn, vẫn cố chấp mà nuôi dưỡng Lưu Ly. Nhưng khi Lưu Ly càng lớn, tình cảm của Diệp Sở càng thay đổi, hắn bắt đầu sinh ra một loại cảm giác sợ hãi. Hắn sợ Lưu Ly biết tất cả, sợ cô sẽ sinh hận mà ruồng bỏ hắn, mặc dù chuyện này đối với Nhẫn chỉ là một cuộc giao dịch.
Mỗi lần nhìn vào ánh mắt tươi tắn lạc quan của Lưu Ly, Diệp Sở lại càng không đành lòng, hắn dùng đủ mọi biện pháp cắt đứt hết những manh mối còn sót lại, hắn chỉ mong cô có thể ở bên cạnh hắn, cứ như vậy... cả đời cũng được...
Chỉ có điều, người tính không bằng trời tính, đến cuối cùng... Lưu Ly vẫn biết được...
Lái xe suốt bốn tiếng đồng hồ nhưng Diệp Sở không mệt một chút nào, hắn vẫn còn rất tỉnh táo.
"Ông chủ, ông chủ...Tiểu thư cô ấy..." bà quản gia già vẫn không dám ngủ, bà ngồi đợi Diệp Sở suốt từ lúc chiều Lưu Ly đi cho đến tận bây giờ.
Diệp Sở cởi chiếc áo ba-đờ-xuy đắt tiền ra tùy tiện vứt trên ghế, hắn ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc rồi hút. Từng vòng khói trắng lượn lờ tản mát ra như mang theo sự u ám lạnh lẽo vây quanh khuôn mặt anh tuấn của Diệp Sở.
Mặc dù giọng nói vẫn bình thường nhưng hàn khí trong lời nói lại khiến người đối diện phải run rẩy:
"Chỉ có một cô bé mười tám tuổi mà các người cũng không giữ được, rốt cuộc tôi trả lương để làm gì?"
Bà quản gia run cầm cập, lập tức bà cùng các vệ sĩ đồng loạt quỳ xuống, họ đều cúi đầu không dám nói câu nào.
Bầu trời lúc mười hai giờ khuya đen đặc đến đáng sợ, gió lạnh ùa qua lại càng gợn lên sự mệt mỏi trong lòng người.
Diệp Sở xua xua tay, hắn chán ghét nói:
"Qùy ở trước mặt tôi có ích lợi gì? Biến hết đi!" những người đó lập tức lui ra không chậm trễ.
Diệp Sở vốn định đi thẳng đến nhà của Thùy Vân để tìm Lưu Ly, nhưng hắn nghĩ có lẽ bây giờ cô đã ngủ rồi nên không muốn quấy rầy. Diệp Sở vào thư phòng, đóng cửa lại. Hắn thức trắng đêm để suy nghĩ nên nói chuyện với bé con thế nào, nếu cô không đồng ý quay về thì sao? Những chuyện cô biết liệu có bao gồm cả chuyện của Tần Yên?
Năm đó lúc nhận được kết quả điều tra từ trên tay của thuộc hạ, Diệp Sở cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Không ngờ gia đình của Lưu Ly lại từng là đối tượng bị khách nhân của Nhẫn thuê Nhẫn đi ám sát. Càng trùng hợp hơn nữa khi người thực hiện phi vụ đó chính là Tần Yên!
Thời điểm ấy Diệp Sở chỉ nghĩ chuyện này nên giấu đi là tốt nhất, nếu hắn đã nhận nuôi Lưu Ly rồi tức là quá khứ của cô sẽ vĩnh viễn biến mất, từ nay trở về sau chỉ còn lại hiện tại và tương lai an an ổn ổn ở bên cạnh hắn. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Tần Yên, đối với Diệp Sở Tần Yên chính là vết thương lòng thời tuổi trẻ, là người con gái hắn đã nợ rất nhiều. Diệp Sở không muốn vì chuyện của Lưu Ly mà phải lôi cô vào cuộc, dù sao cô cũng đã không còn trên cõi đời này nữa...
Cứ nghĩ quyết định ngày ấy của mình là đúng đắn, vẫn cố chấp mà nuôi dưỡng Lưu Ly. Nhưng khi Lưu Ly càng lớn, tình cảm của Diệp Sở càng thay đổi, hắn bắt đầu sinh ra một loại cảm giác sợ hãi. Hắn sợ Lưu Ly biết tất cả, sợ cô sẽ sinh hận mà ruồng bỏ hắn, mặc dù chuyện này đối với Nhẫn chỉ là một cuộc giao dịch.
Mỗi lần nhìn vào ánh mắt tươi tắn lạc quan của Lưu Ly, Diệp Sở lại càng không đành lòng, hắn dùng đủ mọi biện pháp cắt đứt hết những manh mối còn sót lại, hắn chỉ mong cô có thể ở bên cạnh hắn, cứ như vậy... cả đời cũng được...
Chỉ có điều, người tính không bằng trời tính, đến cuối cùng... Lưu Ly vẫn biết được...
Bình luận facebook