Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Ngọn lửa tàn nhẫn năm đó cùng với tiếng gào khóc thảm thiết của cha mẹ trong mỗi giấc mơ cứ ám lấy Lưu Ly. Khung cảnh cô khóc đến khàn giọng khi nhìn thấy ngôi nhà hoang tàn cháy thành tro bụi. Nghĩ đến cha mẹ, Lưu Ly như con diều đứt dây, bây giờ lại gặp Diệp Sở, cảm xúc đau khổ dày vò bao bọc lấy.
Cô căm hận nói:
"Tôi đã từng nghĩ, tôi mất cha mất mẹ, cuộc đời tôi sau này sẽ chỉ là một mảng tối tăm. Nhưng, kể từ khi ông xuất hiện, tôi như người mù tìm được ánh sáng. Tôi vui vẻ, tôi hạnh phúc, tôi cảm ơn ông trời cho tôi tháng ngày sống trong yêu thương, trong nhung lụa"
"Cứ như thế, ngày lại qua ngày, cho đến khi tôi biết sự thật cái chết của cha mẹ mình, ông có hiểu cảm giác đó không? Hóa ra chính ông đẩy tôi xuống vực sâu tận cùng của đáy xã hội rồi cũng lại chính ông cứu vớt tôi, chẳng qua tất cả đều là thú vui của ông thôi chứ gì? Nhìn tôi ngu ngốc xem ông là tất cả, có phải ông rất thỏa mãn?"
Nói đến đây, mắt Lưu Ly ửng đỏ. Cô cố gắng nuốt ngược dòng lệ nóng vào trong làm cho sự uất ức cùng xót xa đau khổ lại càng trào dâng mãnh liệt. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt âm u của Diệp Sở, một chữ lại một chữ nói ra, mỗi câu mỗi từ cô nói nếu giống như cây kim châm tẩm độc hung hăng giày xéo tâm can của Diệp Sở. Đau... không chỉ đơn thuần là đau...
Diệp Sở lặng đi, giờ phút này hắn biết tất cả của hắn đã mất hết rồi. Lưu Ly không còn yêu thương hắn nữa, cô sẽ không chờ đợi hắn nữa, đáy mắt cô chỉ còn lại nỗi căm thù. Diệp Sở muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thể nói được. Rõ ràng chuyện này không phải hắn gây ra, có điều bây giờ cô có tin hắn không?
Rất lâu sau, hắn khó khăn mở miệng, như gấp gáp như khẩn khoản cầu xin:
"Lưu Ly, con nghe ta nói... Chuyện không phải như con nghĩ...Con hãy tin ta..."
"Ông buông tôi ra, bao nhiêu năm qua đã quá đủ rồi. Nếu Ninh Ngọc không nói, liệu ông sẽ lừa tôi cả đời hay sao?"
Diệp Sở nói, trong giọng nói chứa đựng hàng vạn nỗi tang thương, hắn lạc giọng cầu xin cô:
"Ta cầu xin con, con hãy nghe ta nói....Ta cầu xin con...."
Có lẽ đây là chuyện duy nhất trên đời khiến Diệp Sở mất kiểm soát. Khóe mắt Diệp Sở nhòe đi, hắn vội tới mức cả gương mặt đều không còn huyết sắc. Hắn chưa từng cầu xin ai, chưa từng hạ giọng với ai, cũng chưa từng khó xử với ai, nhưng hiện tại thì sao? Hắn đang cầu xin Lưu Ly, hắn đang cầu xin cô cho hắn cơ hội, chỉ là một cơ hội mà thôi!
Lưu Ly không kìm được nữa, những giọt nước mắt mặn chát hòa với nỗi thống khổ tuôn rơi, gương mặt cô đẫm lệ. Cô gạt tay Diệp Sở ra rồi đi thẳng vào nhà. Dứt khoát. Nhanh chóng. Không bao giờ quay đầu lại.
Diệp Sở đứng đó, hắn gào thét trong tuyệt vọng:
"Lưu Ly, con hãy nghe ta nói..."
Nhưng cô vẫn bỏ mặc hắn, cô không quan tâm nữa, cô mệt mỏi quá, mệt mỏi đến tột cùng. Rốt cuộc, giữa hai người tại sao lại phải đi đến bước này!
Những vệ sĩ ngầm đi theo Lưu Ly và Diệp Sở cảm thấy bất an. Họ chưa bao giờ thấy tiểu thư và ông chủ cãi nhau to tiếng đến mức độ này. Lại nhìn thấy ông chủ nói cầu xin tiểu thư, họ khi ấy mới hiểu được cái gì gọi là tự tôn, tất cả đều không quan trọng trước mặt người mình thương!
Diệp Sở đứng trước cổng nhà Thùy Vân đã ba ngày, suốt ba ngày hắn không ăn không ngủ chỉ chăm chú nhìn vào cánh cửa sổ khép hờ trên tầng lầu. Hắn muốn nhìn thấy cô, muốn cho cô một lời giải thích, nhưng không gặp được cô hắn biết phải làm sao?
Gương mặt Diệp Sở lại trở nên tiều tụy hơn, thỉnh thoảng bầu trời còn đổ mưa to gió lớn làm hắn lạnh run nhưng cũng không lạnh bằng tim hắn lúc này.
Lưu Ly, con tại sao lại không tin ta?
Thùy Vân ngồi trong nhà nhìn ra, thấy Diệp Sở vẫn cô độc đứng ở đó. Cô không kìm được bèn nói với Lưu Ly:
"Chú Diệp ông ấy đứng đó đã ba ngày rồi, Lưu Ly mày ra gặp ông ấy đi!"
Lưu Ly không trả lời, cô nhìn ra cổng thấy hắn vẫn kiên định đứng đó, lòng quặn thắt, nhưng cô vẫn nhất quyết không đi. Đã muộn rồi, có gặp cũng chẳng giải quyết được gì, kết thúc sớm, bớt khổ đau...
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, đến sáng ngày thứ tư...
Diệp Sở vẫn đứng đó đợi Lưu Ly, một vệ sĩ quần áo nhơ nhuốc, trên người đầy vết máu do đạn bắn, hốt hoảng chạy đến:
"Ông chủ, không xong rồi. Biên giới có mai phục, toán người trước đó đều bị bắt sạch, Kha và số hàng cũng nằm trong tay Trùm Văn Dư"
Diệp Sở nhắm mắt lại, tựa như phải suy nghĩ rất lâu. Hắn không nặng không nhẹ nói:
"Đi biên giới!"
Diệp Sở nghĩ muốn để cho Lưu Ly chút thời gian, hắn giải quyết chuyện ở biên giới xong nhất định sẽ quay về tìm cô. Cô nhất định phải đợi hắn...
Diệp Sở xoay người bước lên xe, trước khi đi hắn nhìn lại khung cửa sổ ấy một lần nữa. Trong miệng thì thầm những lời cay đắng:
"Con vẫn không chịu gặp ta. Lưu Ly, ta lạnh lùng cũng không lạnh lùng bằng con, ta tàn nhẫn cũng không tàn nhẫn bằng con. Bao nhiêu năm qua thứ con cho ta chỉ là sự thương hại..."
Cô căm hận nói:
"Tôi đã từng nghĩ, tôi mất cha mất mẹ, cuộc đời tôi sau này sẽ chỉ là một mảng tối tăm. Nhưng, kể từ khi ông xuất hiện, tôi như người mù tìm được ánh sáng. Tôi vui vẻ, tôi hạnh phúc, tôi cảm ơn ông trời cho tôi tháng ngày sống trong yêu thương, trong nhung lụa"
"Cứ như thế, ngày lại qua ngày, cho đến khi tôi biết sự thật cái chết của cha mẹ mình, ông có hiểu cảm giác đó không? Hóa ra chính ông đẩy tôi xuống vực sâu tận cùng của đáy xã hội rồi cũng lại chính ông cứu vớt tôi, chẳng qua tất cả đều là thú vui của ông thôi chứ gì? Nhìn tôi ngu ngốc xem ông là tất cả, có phải ông rất thỏa mãn?"
Nói đến đây, mắt Lưu Ly ửng đỏ. Cô cố gắng nuốt ngược dòng lệ nóng vào trong làm cho sự uất ức cùng xót xa đau khổ lại càng trào dâng mãnh liệt. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt âm u của Diệp Sở, một chữ lại một chữ nói ra, mỗi câu mỗi từ cô nói nếu giống như cây kim châm tẩm độc hung hăng giày xéo tâm can của Diệp Sở. Đau... không chỉ đơn thuần là đau...
Diệp Sở lặng đi, giờ phút này hắn biết tất cả của hắn đã mất hết rồi. Lưu Ly không còn yêu thương hắn nữa, cô sẽ không chờ đợi hắn nữa, đáy mắt cô chỉ còn lại nỗi căm thù. Diệp Sở muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thể nói được. Rõ ràng chuyện này không phải hắn gây ra, có điều bây giờ cô có tin hắn không?
Rất lâu sau, hắn khó khăn mở miệng, như gấp gáp như khẩn khoản cầu xin:
"Lưu Ly, con nghe ta nói... Chuyện không phải như con nghĩ...Con hãy tin ta..."
"Ông buông tôi ra, bao nhiêu năm qua đã quá đủ rồi. Nếu Ninh Ngọc không nói, liệu ông sẽ lừa tôi cả đời hay sao?"
Diệp Sở nói, trong giọng nói chứa đựng hàng vạn nỗi tang thương, hắn lạc giọng cầu xin cô:
"Ta cầu xin con, con hãy nghe ta nói....Ta cầu xin con...."
Có lẽ đây là chuyện duy nhất trên đời khiến Diệp Sở mất kiểm soát. Khóe mắt Diệp Sở nhòe đi, hắn vội tới mức cả gương mặt đều không còn huyết sắc. Hắn chưa từng cầu xin ai, chưa từng hạ giọng với ai, cũng chưa từng khó xử với ai, nhưng hiện tại thì sao? Hắn đang cầu xin Lưu Ly, hắn đang cầu xin cô cho hắn cơ hội, chỉ là một cơ hội mà thôi!
Lưu Ly không kìm được nữa, những giọt nước mắt mặn chát hòa với nỗi thống khổ tuôn rơi, gương mặt cô đẫm lệ. Cô gạt tay Diệp Sở ra rồi đi thẳng vào nhà. Dứt khoát. Nhanh chóng. Không bao giờ quay đầu lại.
Diệp Sở đứng đó, hắn gào thét trong tuyệt vọng:
"Lưu Ly, con hãy nghe ta nói..."
Nhưng cô vẫn bỏ mặc hắn, cô không quan tâm nữa, cô mệt mỏi quá, mệt mỏi đến tột cùng. Rốt cuộc, giữa hai người tại sao lại phải đi đến bước này!
Những vệ sĩ ngầm đi theo Lưu Ly và Diệp Sở cảm thấy bất an. Họ chưa bao giờ thấy tiểu thư và ông chủ cãi nhau to tiếng đến mức độ này. Lại nhìn thấy ông chủ nói cầu xin tiểu thư, họ khi ấy mới hiểu được cái gì gọi là tự tôn, tất cả đều không quan trọng trước mặt người mình thương!
Diệp Sở đứng trước cổng nhà Thùy Vân đã ba ngày, suốt ba ngày hắn không ăn không ngủ chỉ chăm chú nhìn vào cánh cửa sổ khép hờ trên tầng lầu. Hắn muốn nhìn thấy cô, muốn cho cô một lời giải thích, nhưng không gặp được cô hắn biết phải làm sao?
Gương mặt Diệp Sở lại trở nên tiều tụy hơn, thỉnh thoảng bầu trời còn đổ mưa to gió lớn làm hắn lạnh run nhưng cũng không lạnh bằng tim hắn lúc này.
Lưu Ly, con tại sao lại không tin ta?
Thùy Vân ngồi trong nhà nhìn ra, thấy Diệp Sở vẫn cô độc đứng ở đó. Cô không kìm được bèn nói với Lưu Ly:
"Chú Diệp ông ấy đứng đó đã ba ngày rồi, Lưu Ly mày ra gặp ông ấy đi!"
Lưu Ly không trả lời, cô nhìn ra cổng thấy hắn vẫn kiên định đứng đó, lòng quặn thắt, nhưng cô vẫn nhất quyết không đi. Đã muộn rồi, có gặp cũng chẳng giải quyết được gì, kết thúc sớm, bớt khổ đau...
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, đến sáng ngày thứ tư...
Diệp Sở vẫn đứng đó đợi Lưu Ly, một vệ sĩ quần áo nhơ nhuốc, trên người đầy vết máu do đạn bắn, hốt hoảng chạy đến:
"Ông chủ, không xong rồi. Biên giới có mai phục, toán người trước đó đều bị bắt sạch, Kha và số hàng cũng nằm trong tay Trùm Văn Dư"
Diệp Sở nhắm mắt lại, tựa như phải suy nghĩ rất lâu. Hắn không nặng không nhẹ nói:
"Đi biên giới!"
Diệp Sở nghĩ muốn để cho Lưu Ly chút thời gian, hắn giải quyết chuyện ở biên giới xong nhất định sẽ quay về tìm cô. Cô nhất định phải đợi hắn...
Diệp Sở xoay người bước lên xe, trước khi đi hắn nhìn lại khung cửa sổ ấy một lần nữa. Trong miệng thì thầm những lời cay đắng:
"Con vẫn không chịu gặp ta. Lưu Ly, ta lạnh lùng cũng không lạnh lùng bằng con, ta tàn nhẫn cũng không tàn nhẫn bằng con. Bao nhiêu năm qua thứ con cho ta chỉ là sự thương hại..."
Bình luận facebook