Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Dưới đài, Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ Đào Dục Huyên sẽ làm như vậy, anh đang định lên giải vây cho Đào Du Du. Bây giờ nhìn thấy Đào Dục Huyên khí thế bừng bừng ngồi trước đàn piano, nhưng nhịn không được muốn thưởng thức con trai thiên tài của anh có thể làm ra việc gì.
Kỳ thật, đừng nói là đánh đàn, chỉ cần Đào Dục Huyên vừa nói những lời này, cũng không thể làm cho người khác tin được đây là những lời xuất phát từ miệng của một cậu bé bốn tuổi.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, vểnh tai lên, chuẩn bị nghe một cậu bé có khí thế bất phàm này có thể đàn ra cái gì.
Công chúa Daisy vẻ mặt khinh thường đứng một bên, chờ Đào Dục Huyên đàn lên nốt nhạc thứ nhất.
Đào Dục Huyên ngồi trước đàn piano, hít sâu một hơi, hai tay nhẹ nhàng đặt trên phím đàn, lúc tất cả mọi người bày ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe, đột nhiên hai bàn tay nhỏ bé của cậu đánh trên phím đàn, trong lúc nhất thời, một loạt tạp âm vang lên trong đại sảnh, trong chớp mắt, tất cả mọi người đều bịt kín lỗ tai.
“Đây là cái gì vậy? Đây không phải đang làm loạn sao?”
“Đào quản gia này sao không trông coi con của mình, sao trong bữa tiệc quan trọng như vậy lại để con trai mình làm loạn chứ.”
“Con tưởng rằng cậu bé này có bản lĩnh lớn bao nhiêu, thật sự không được dạy dỗ tốt.”
“Rốt cuộc là Đào quản gia quản lý đứa nhỏ này thế nào.”
“……”
“……”
Âm thanh phê bình Đào Dục Huyên liên tục vang lên, Đào DU Du nghe những âm thanh này, trong lúc nhất thời xấu hổ không chịu được, cô đẩy đám người chuẩn bị xông lên sân khấu kéo Đào Dục Huyên xuống.
Nhưng cô vừa đi được vài bước, tay cô lại bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại.
cô quay đầu, nhìn thấy người kéo tay cô không phải ai khác, đúng là Vũ Văn Vĩ Thần mặt lạnh, anh nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo cô đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Vũ Văn Vĩ Thần biết, tuy Đào Dục Huyên còn nhỏ, nhưng tâm trí lại vô cùng thành thục, cậu bé làm như vậy nhất định có lý do riêng của mình, anh tin rằng cậu bé có thể xử lý tốt.
Hơn nữa, cho dù có lên đó náo loạn, chỉ cần có thể giải vây cho Đào Du Du, cũng không quan hệ.
Ngay lúc mọi người đang phiền hà Đào Dục Huyên gây nên tiếng ồn, đột nhiên tiếng ồn này ngừng lại, chỉ tạm ngừng nửa giây, sau đó tiếng nhạc du dương phiêu lãng vang lên giữa buổi yến tiếc.
Ánh mắt mọi người hoảng sợ tập trung nhìn vào Đào Dục Huyên, chỉ thấy cậu hơi nhắm mắt lại, đầu hơi ngẩng lên, hoàn toàn không nhìn đến phím đàn, ngón tay xinh đẹp lại nhảy nhót trên phím đàn, nếu không tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe, ai cũng sẽ không nghĩ đến, tiếng đàn du dương động lòng người lại phát ra từ một đứa trẻ bốn tuổi.
Điều khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên nhất là bản nhạc nay, họ chưa từng nghe qua.
Đào Du Du cũng bị tiếng nhạc này làm cho giật mình, đây là con trai của cô sao?
cô nhớ là cô chưa từng đưa cậu bé đi học đánh đàn piano, sao cậu lại có thể đàn tốt như vậy.
Tuy rằng kỹ năng đánh đàn của cô rất tệ, nhưng mà trình độ xem xét và thưởng thức vẫn phải có, trình độ này của Đào Dục Huyên, còn lợi hại hơn so với Beethoven hoặc Chopin. Nhưng nhìn vào tất cả các nghệ sĩ trên thế giới, ngoại trừ những nghệ sĩ piano hàng đầu ra thì quả thực rất khó tìm được người có tài năng biểu diễn như vậy.
Con của anh nếu không phải là một thiên tài đặc biệt, như vậy nhất định là bị quỷ nhập rồi.
Đây cũng khó tránh khỏi hoảng sợ.
cô thật sự không thể tin được khúc nhạc này là do con trai cô đàn.
thật không thể tin.
Còn có một người giống như Đào Du Du không thể tin được sự thật trước mắt này, cô không phải là ai khác, đúng là người bạn nhảy lúc nãy của Đào Dục Huyên, bây giờ đang là người đẹp đứng bên cạnh Lý Trường Dũng - Mạc Lâm.
Lúc Đào Dục Huyên đàn nốt nhạc đầu tiên, cô khiếp sợ trừng to hai mắt, tiếp tục lắng nghe, một lúc lâu sau nước mắt lưng tròng.
"Doãn Trạch..." Môi run run nhẹ nhàng gọi tên người mà ngày đêm cô nhớ thương. không đợi đến lúc Đào Dục Huyên diễn xong, cô nhanh chóng chạy lên sân khấu.
"Mạc Lâm, em làm gì vậy?" Lý Trường Dũng đứng bên kia cũng cảm giác được Mạc Lâm có điểm không thích hợp, ông ta nắm lấy tay cô, lập tức kéo về phía mình.
"Đây là khúc nhạc Doãn Trạch viết tặng tôi, trên đời này ngoại trừ anh ấy ra, không có ai biết bài nhạc viết tay này, cậu bé nhất định là quen biết Doãn Trach, ông buông tôi ra, tôi muốn đến hỏi cậu bé ấy..." Mạc Lâm giãy giụa muốn thoát khỏi Lý Trường Dũng, nước mắt không kìm nén nổi chảy dài trên má.
"Em điên rồi sao? Doãn Trạch đã qua đời trong vụ nổ kia rồi, đứa nhỏ này mới vài tuổi, làm sao cậu bé ấy có thể quen biết Doãn Trạch." Lý Trường Dũng ôm lấy Mạc Lâm, không để cô lộn xộn.
"Buông tôi ra, tôi muốn đến hỏi cậu bé..." Nhưng Mạc Lâm hoàn toàn không tin những gì ông ta nói, cô tiếp tục giãy giụa muốn trốn thoát sự giam cầm của ông ta.
Đúng lúc này, Đào Dục Huyên đã biểu diễn xong. Cậu cầm lấy micro lên, sau đó đi đến trước mặt quan khách dưới đài nói: "Dục Huyên bêu xấu, mong là sẽ không làm bẩn tai các ông bà cô chú dì anh chị, cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Bản nhạc viết tay này chắc mọi người chưa từng nghe qua, đây là của một người chú đưa cho Dục Huyên, chú ấy nói với Dục Huyên, nếu sau này có cơ hội, nhất định phải biểu diễn cho dì xinh đẹp nghe, hơn nữa còn nói với dì ấy, mặc kệ bọn họ có cách xa bao nhiêu, thì tim của chú ấy đều có hình bóng của dì. Cảm ơn mọi người."
nói xong, cậu quay đầu nhìn về phía công chúa Daisy với vẻ mặt không thể tin được, rồi nói: "Xin mời công chúa Daisy bên dưới lên biểu diễn cho mọi người xem."
Sau đó, làm động tác "mời" đối với công chúa Daisy, ý bảo cô có thể bắt đầu.
Nếu nói, công chúa Daisy tràn đầy lòng tin khi ở trên sân khấu, nhưng sau khi xem Đào Dục Huyên biểu diễn xong, cô ta hoàn toàn không có dũng khí đứng trước đàn dương cầm.
cô tâ đã từng là bông hoa vinh dự của đất nước, trong thế giới của cô, chưa từng xuất hiện đối thủ về biểu diễn piano.
Vốn tưởng rằng sẽ làm cho Đào Du Du xấu hổ một trận, nhưng không nghĩ đến ngay cả cơ hội giao thủ với Đào Du Du cũng không có, bị con trai của cô giết chết ngay lập tức.
Kỳ thật, đừng nói là đánh đàn, chỉ cần Đào Dục Huyên vừa nói những lời này, cũng không thể làm cho người khác tin được đây là những lời xuất phát từ miệng của một cậu bé bốn tuổi.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, vểnh tai lên, chuẩn bị nghe một cậu bé có khí thế bất phàm này có thể đàn ra cái gì.
Công chúa Daisy vẻ mặt khinh thường đứng một bên, chờ Đào Dục Huyên đàn lên nốt nhạc thứ nhất.
Đào Dục Huyên ngồi trước đàn piano, hít sâu một hơi, hai tay nhẹ nhàng đặt trên phím đàn, lúc tất cả mọi người bày ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe, đột nhiên hai bàn tay nhỏ bé của cậu đánh trên phím đàn, trong lúc nhất thời, một loạt tạp âm vang lên trong đại sảnh, trong chớp mắt, tất cả mọi người đều bịt kín lỗ tai.
“Đây là cái gì vậy? Đây không phải đang làm loạn sao?”
“Đào quản gia này sao không trông coi con của mình, sao trong bữa tiệc quan trọng như vậy lại để con trai mình làm loạn chứ.”
“Con tưởng rằng cậu bé này có bản lĩnh lớn bao nhiêu, thật sự không được dạy dỗ tốt.”
“Rốt cuộc là Đào quản gia quản lý đứa nhỏ này thế nào.”
“……”
“……”
Âm thanh phê bình Đào Dục Huyên liên tục vang lên, Đào DU Du nghe những âm thanh này, trong lúc nhất thời xấu hổ không chịu được, cô đẩy đám người chuẩn bị xông lên sân khấu kéo Đào Dục Huyên xuống.
Nhưng cô vừa đi được vài bước, tay cô lại bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại.
cô quay đầu, nhìn thấy người kéo tay cô không phải ai khác, đúng là Vũ Văn Vĩ Thần mặt lạnh, anh nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo cô đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Vũ Văn Vĩ Thần biết, tuy Đào Dục Huyên còn nhỏ, nhưng tâm trí lại vô cùng thành thục, cậu bé làm như vậy nhất định có lý do riêng của mình, anh tin rằng cậu bé có thể xử lý tốt.
Hơn nữa, cho dù có lên đó náo loạn, chỉ cần có thể giải vây cho Đào Du Du, cũng không quan hệ.
Ngay lúc mọi người đang phiền hà Đào Dục Huyên gây nên tiếng ồn, đột nhiên tiếng ồn này ngừng lại, chỉ tạm ngừng nửa giây, sau đó tiếng nhạc du dương phiêu lãng vang lên giữa buổi yến tiếc.
Ánh mắt mọi người hoảng sợ tập trung nhìn vào Đào Dục Huyên, chỉ thấy cậu hơi nhắm mắt lại, đầu hơi ngẩng lên, hoàn toàn không nhìn đến phím đàn, ngón tay xinh đẹp lại nhảy nhót trên phím đàn, nếu không tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe, ai cũng sẽ không nghĩ đến, tiếng đàn du dương động lòng người lại phát ra từ một đứa trẻ bốn tuổi.
Điều khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên nhất là bản nhạc nay, họ chưa từng nghe qua.
Đào Du Du cũng bị tiếng nhạc này làm cho giật mình, đây là con trai của cô sao?
cô nhớ là cô chưa từng đưa cậu bé đi học đánh đàn piano, sao cậu lại có thể đàn tốt như vậy.
Tuy rằng kỹ năng đánh đàn của cô rất tệ, nhưng mà trình độ xem xét và thưởng thức vẫn phải có, trình độ này của Đào Dục Huyên, còn lợi hại hơn so với Beethoven hoặc Chopin. Nhưng nhìn vào tất cả các nghệ sĩ trên thế giới, ngoại trừ những nghệ sĩ piano hàng đầu ra thì quả thực rất khó tìm được người có tài năng biểu diễn như vậy.
Con của anh nếu không phải là một thiên tài đặc biệt, như vậy nhất định là bị quỷ nhập rồi.
Đây cũng khó tránh khỏi hoảng sợ.
cô thật sự không thể tin được khúc nhạc này là do con trai cô đàn.
thật không thể tin.
Còn có một người giống như Đào Du Du không thể tin được sự thật trước mắt này, cô không phải là ai khác, đúng là người bạn nhảy lúc nãy của Đào Dục Huyên, bây giờ đang là người đẹp đứng bên cạnh Lý Trường Dũng - Mạc Lâm.
Lúc Đào Dục Huyên đàn nốt nhạc đầu tiên, cô khiếp sợ trừng to hai mắt, tiếp tục lắng nghe, một lúc lâu sau nước mắt lưng tròng.
"Doãn Trạch..." Môi run run nhẹ nhàng gọi tên người mà ngày đêm cô nhớ thương. không đợi đến lúc Đào Dục Huyên diễn xong, cô nhanh chóng chạy lên sân khấu.
"Mạc Lâm, em làm gì vậy?" Lý Trường Dũng đứng bên kia cũng cảm giác được Mạc Lâm có điểm không thích hợp, ông ta nắm lấy tay cô, lập tức kéo về phía mình.
"Đây là khúc nhạc Doãn Trạch viết tặng tôi, trên đời này ngoại trừ anh ấy ra, không có ai biết bài nhạc viết tay này, cậu bé nhất định là quen biết Doãn Trach, ông buông tôi ra, tôi muốn đến hỏi cậu bé ấy..." Mạc Lâm giãy giụa muốn thoát khỏi Lý Trường Dũng, nước mắt không kìm nén nổi chảy dài trên má.
"Em điên rồi sao? Doãn Trạch đã qua đời trong vụ nổ kia rồi, đứa nhỏ này mới vài tuổi, làm sao cậu bé ấy có thể quen biết Doãn Trạch." Lý Trường Dũng ôm lấy Mạc Lâm, không để cô lộn xộn.
"Buông tôi ra, tôi muốn đến hỏi cậu bé..." Nhưng Mạc Lâm hoàn toàn không tin những gì ông ta nói, cô tiếp tục giãy giụa muốn trốn thoát sự giam cầm của ông ta.
Đúng lúc này, Đào Dục Huyên đã biểu diễn xong. Cậu cầm lấy micro lên, sau đó đi đến trước mặt quan khách dưới đài nói: "Dục Huyên bêu xấu, mong là sẽ không làm bẩn tai các ông bà cô chú dì anh chị, cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Bản nhạc viết tay này chắc mọi người chưa từng nghe qua, đây là của một người chú đưa cho Dục Huyên, chú ấy nói với Dục Huyên, nếu sau này có cơ hội, nhất định phải biểu diễn cho dì xinh đẹp nghe, hơn nữa còn nói với dì ấy, mặc kệ bọn họ có cách xa bao nhiêu, thì tim của chú ấy đều có hình bóng của dì. Cảm ơn mọi người."
nói xong, cậu quay đầu nhìn về phía công chúa Daisy với vẻ mặt không thể tin được, rồi nói: "Xin mời công chúa Daisy bên dưới lên biểu diễn cho mọi người xem."
Sau đó, làm động tác "mời" đối với công chúa Daisy, ý bảo cô có thể bắt đầu.
Nếu nói, công chúa Daisy tràn đầy lòng tin khi ở trên sân khấu, nhưng sau khi xem Đào Dục Huyên biểu diễn xong, cô ta hoàn toàn không có dũng khí đứng trước đàn dương cầm.
cô tâ đã từng là bông hoa vinh dự của đất nước, trong thế giới của cô, chưa từng xuất hiện đối thủ về biểu diễn piano.
Vốn tưởng rằng sẽ làm cho Đào Du Du xấu hổ một trận, nhưng không nghĩ đến ngay cả cơ hội giao thủ với Đào Du Du cũng không có, bị con trai của cô giết chết ngay lập tức.
Bình luận facebook