Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132
Rất nhanh, có một cô gái cầm cái hộp đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, anh tùy ý đưa tay vào lấy, sau đó cầm một viên lên, cúi đầu nhìn qua, quả nhiên giống như anh dự đoán.
Sau khi cô gái nhìn nhìn thấy quả cầu thủy tinh màu đỏ trong tay Vũ Văn Vĩ Thần, lập tức hô lớn: “Chúc mừng ngài Tổng Thống của chúng ta đã lấy được quả cầu thủy tinh màu đỏ.”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn lên tay Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó người chủ trì trên sân khấu nói: “Xem ra cũng cảm thấy đã đến lúc ngài Tổng Thống tìm một nữ chủ nhân cho phủ Tổng Thống rồi, nhưng mà không biết ai sẽ may mắn bắt được quả cầu thủy tinh màu đỏ đây, cô ấy là người có đủ tư cách trở thành nữ chủ nhân của phủ Tổng Thống không? Quẻ bói đêm nay có thể bảo vệ được không?”
Ngay lúc người chủ trì vừa dứt lời, lập tức nghe được giọng nói của một cô gái hô lớn: “Chúc mừng công chúa Daisy là chủ nhân của quả cầu thủy tinh màu đỏ……………”
Trong chớp mắt, Đào Du Du bị một màn này dọa sợ hãi.
Có cần phải trùng hợp như vậy không?
Sự thật này làm cho người khác nghĩ đến bên trong còn có một màn đen tối.
Cùng lúc này Tiêu Nhã Hinh cũng tham gia trò chơi này lấy được một quả cầu thủy tinh trong suốt, trong một khắc cô nghe công bố đáp án, nhịn không được bĩu môi khinh thường nói: “Loại trò chơi lừa bịp này chỉ có thể lừa được đứa trẻ ba tuổi.”
Nói xong, cô phát hiện không biết từ lúc nào Đào Dục Huyên đã đứng bên cạnh mình, vì vậy đẩy nhẹ vai cậu bé: “Cậu nói có đúng không?”
“Tôi đã bốn tuổi rồi." Đào Du Huyên đang trầm tư bị Tiêu Nhã Hinh đẩy một cái, cậu rất khó chịu ngẩng mặt lên, u oán nhìn cô, sau đó lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục lâm vào trầm tư.
..........................
"Ha ha, Tổng Thống, chúc mừng ngài, tôi... Tôi không thể giúp ngài, đây là ý trời, có phải không?" Đào Du Du nhìn quả cầu thủy tinh nhỏ trong tay Vũ Văn Vĩ Thần, bày ra vẻ mặt lực bất tòng tâm.
"Hừ.... Ai nói không giúp được?" Vũ Văn Vĩ Thần phản đối hừ nhẹ một tiếng, sau đó nắm lấy tay Đào Du Du kéo lên sân khấu.
Lúc này, người chủ trì muốn mời Vũ Văn Vĩ Thần và công chúa Daisy lấy được quả cầu thủy tinh màu đỏ lên sân khấu, đã nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần bước lên sân khấu trước.
"Xem ra ngài Tổng Thống của chúng ta gấp đến độ muốn lên phát biểu cảm nghĩ về mối nhân duyên trời ban này rồi." Ngài chủ trì nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần khí thế hiên ngang bước lên sân khấu, hơi kích động nói.
Nhưng mà anh ta không hiểu vì sao Vũ Văn Vĩ Thần lên phát biểu cảm nghĩ còn dẫn theo quản gia của mình chứ?
Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần lên sân khấu, vẫn nắm tay Đào Du Du không buông.
Nhận lấy micro trong tay người chủ trì, trước tiên anh mỉm cười cúi đầu chào mọi người, sau đó nói: "Trò chơi này rất thú vị, nhưng mà, làm cho mọi người hơi tiếc nuối, vì sao hết lần này đến lần khác người lấy được quả cầu màu đỏ lại là tôi? Nếu ở lập trường là người đàn ông độc thân còn lại, nhất định sẽ có một đoạn nhân duyên tốt đẹp."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Ngả Cầm Thị dưới sân khấu cũng biến sắc, loại dự cảm xấu tràn ngập trong lòng.
"Tin tưởng trước khi giới thiệu qua công chúa Daisy, nhất định mọi người đều biết rõ vị Đào quản gia bên cạnh tôi rồi. Như vậy, trong lòng tôi cũng không thể gạt mọi người, sở dĩ tôi nói tôi là người không hợp với vị trí chủ nhân của quả cầu pha lê màu đỏ, là vì tôi đã có người trong lòng rồi. Trong mọi người ở đây, không ít người đều nghe qua vị quản gia này của tôi, không sai, theo lẽ thường, tôi không nên mướn một cô gái trẻ tuổi đảm nhiệm chức quản gia bên cạnh tôi, nhưng mà mọi người đều biết, loại duyên phận này thật kỳ diệu. Chúng tôi quen biết nhau ở phủ Nghị Trưởng của Thành Quốc, khi đó cô ấy đúng lúc làm quản gia của phủ Nghị Trưởng. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, thì bị vẻ bề ngoài thuần khiết động lòng người của cô ấy hấp dẫn, từ đó về sau, bản thân lâm vào bể tình không kìm chế nổi. Sau đó tôi gặp ngài Nghị Trưởng nói với ngài ấy tôi yêu mến vị quản gia này, thì giúp tôi hoàn thành ước nguyện, đồng ý lời cầu xin của tôi cho cô ấy đến phủ Tổng Thống ở Thương Quốc. Như thế, có thể nói một màn ngày hôm nay, định không nghĩ cho mọi người biết chuyện này sớm, nhưng mà bây giờ tôi ngẫu nhiên lấ được quả cầu thủy tinh màu đỏ, vì không muốn phụ lòng công chúa Daisy, vì vậy tôi chỉ có thể nói ra sự thật. Cuối cùng, xin chúc cho công chúa Daisy sớm ngày tìm được chân mệnh thiên tử..." Vũ Văn Vĩ Thần nói một mạch lưu loát, không chút xíu suy nghĩ, lưu loát trôi chảy như học thuộc lòng.
Đào Du Du nghe anh nói mình thuần khiết động lòng người, cùng nói với anh rơi vào bể tình, làm cô nổi da gà suýt chút rơi đầy trên mặt đất.
Trong đầu hiện lên hình ảnh vẻ mặt anh uy hiếp cô, khinh bỉ cô, mắng cô.
Sao anh ta không đi làm diễn viên? Công phu biểu diễn này cùng với khả năng học thuộc lời, có thể trực tiếp lấy được ảnh đế Oscar hay không?
Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, dưới khán đài vang lên một tràn tiếng thở dài, trong chớp mắt sắc mặt công chúa Daisy biến thành màu gan heo.
cô cảm thấy loại đùa giỡn này vô cùng xấu hổ, nhưng mình là công chúa, thời gian tu dưỡng ở bên ngoài nói với cô rằng, bây giờ cần phải trấn định, cô phải bày ra phong thái của một công chúa.
Vì vậy, giờ phút này, trên mặt cô lập tức nở nụ cười ôn nhu.
Đào Du Du bị Vũ Văn Vĩ Thần làm công cụ lợi dụng, giờ phút này áp lực trong lòng rất lớn, cô có thể cảm nhận được ánh mắt ghen ghét của vài cô gái bên dưới khàn đài phóng về phía mình, những ánh mắt đó như đang nói: "dựa vào cái gì? hoàn cảnh bản thân của không hiển hách, có phải mắt ngài Tổng Thống bị mù rồi không?"
Bị ánh mắt oán giận của mọi người nhìn đến làm cô không được tự nhiên, Đào Du Du nhịn không được cả người run rẩy. Vũ Văn Vĩ Thần cảm giác được tay cô hơi run, thoáng dùng sức nắm chặt tay cô, lúc ánh mắt cô nhìn về phía anh, anh cho cô một ánh mắt nồng nàn yên tâm.
Được rồi, không biết ánh mắt này của anh có tác dụng gì, nhưng cô biết mình không có đường lui, ánh mắt công kích của mọi người đều vây quanh cô, lòng của cô cũng dần dần bình tĩnh lại, cơ thể từ từ thả lỏng, không bao lâu sau, khóe môi lộ ra một tia mỉm cười nhạt.
Sau khi cô gái nhìn nhìn thấy quả cầu thủy tinh màu đỏ trong tay Vũ Văn Vĩ Thần, lập tức hô lớn: “Chúc mừng ngài Tổng Thống của chúng ta đã lấy được quả cầu thủy tinh màu đỏ.”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn lên tay Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó người chủ trì trên sân khấu nói: “Xem ra cũng cảm thấy đã đến lúc ngài Tổng Thống tìm một nữ chủ nhân cho phủ Tổng Thống rồi, nhưng mà không biết ai sẽ may mắn bắt được quả cầu thủy tinh màu đỏ đây, cô ấy là người có đủ tư cách trở thành nữ chủ nhân của phủ Tổng Thống không? Quẻ bói đêm nay có thể bảo vệ được không?”
Ngay lúc người chủ trì vừa dứt lời, lập tức nghe được giọng nói của một cô gái hô lớn: “Chúc mừng công chúa Daisy là chủ nhân của quả cầu thủy tinh màu đỏ……………”
Trong chớp mắt, Đào Du Du bị một màn này dọa sợ hãi.
Có cần phải trùng hợp như vậy không?
Sự thật này làm cho người khác nghĩ đến bên trong còn có một màn đen tối.
Cùng lúc này Tiêu Nhã Hinh cũng tham gia trò chơi này lấy được một quả cầu thủy tinh trong suốt, trong một khắc cô nghe công bố đáp án, nhịn không được bĩu môi khinh thường nói: “Loại trò chơi lừa bịp này chỉ có thể lừa được đứa trẻ ba tuổi.”
Nói xong, cô phát hiện không biết từ lúc nào Đào Dục Huyên đã đứng bên cạnh mình, vì vậy đẩy nhẹ vai cậu bé: “Cậu nói có đúng không?”
“Tôi đã bốn tuổi rồi." Đào Du Huyên đang trầm tư bị Tiêu Nhã Hinh đẩy một cái, cậu rất khó chịu ngẩng mặt lên, u oán nhìn cô, sau đó lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục lâm vào trầm tư.
..........................
"Ha ha, Tổng Thống, chúc mừng ngài, tôi... Tôi không thể giúp ngài, đây là ý trời, có phải không?" Đào Du Du nhìn quả cầu thủy tinh nhỏ trong tay Vũ Văn Vĩ Thần, bày ra vẻ mặt lực bất tòng tâm.
"Hừ.... Ai nói không giúp được?" Vũ Văn Vĩ Thần phản đối hừ nhẹ một tiếng, sau đó nắm lấy tay Đào Du Du kéo lên sân khấu.
Lúc này, người chủ trì muốn mời Vũ Văn Vĩ Thần và công chúa Daisy lấy được quả cầu thủy tinh màu đỏ lên sân khấu, đã nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần bước lên sân khấu trước.
"Xem ra ngài Tổng Thống của chúng ta gấp đến độ muốn lên phát biểu cảm nghĩ về mối nhân duyên trời ban này rồi." Ngài chủ trì nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần khí thế hiên ngang bước lên sân khấu, hơi kích động nói.
Nhưng mà anh ta không hiểu vì sao Vũ Văn Vĩ Thần lên phát biểu cảm nghĩ còn dẫn theo quản gia của mình chứ?
Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần lên sân khấu, vẫn nắm tay Đào Du Du không buông.
Nhận lấy micro trong tay người chủ trì, trước tiên anh mỉm cười cúi đầu chào mọi người, sau đó nói: "Trò chơi này rất thú vị, nhưng mà, làm cho mọi người hơi tiếc nuối, vì sao hết lần này đến lần khác người lấy được quả cầu màu đỏ lại là tôi? Nếu ở lập trường là người đàn ông độc thân còn lại, nhất định sẽ có một đoạn nhân duyên tốt đẹp."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Ngả Cầm Thị dưới sân khấu cũng biến sắc, loại dự cảm xấu tràn ngập trong lòng.
"Tin tưởng trước khi giới thiệu qua công chúa Daisy, nhất định mọi người đều biết rõ vị Đào quản gia bên cạnh tôi rồi. Như vậy, trong lòng tôi cũng không thể gạt mọi người, sở dĩ tôi nói tôi là người không hợp với vị trí chủ nhân của quả cầu pha lê màu đỏ, là vì tôi đã có người trong lòng rồi. Trong mọi người ở đây, không ít người đều nghe qua vị quản gia này của tôi, không sai, theo lẽ thường, tôi không nên mướn một cô gái trẻ tuổi đảm nhiệm chức quản gia bên cạnh tôi, nhưng mà mọi người đều biết, loại duyên phận này thật kỳ diệu. Chúng tôi quen biết nhau ở phủ Nghị Trưởng của Thành Quốc, khi đó cô ấy đúng lúc làm quản gia của phủ Nghị Trưởng. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, thì bị vẻ bề ngoài thuần khiết động lòng người của cô ấy hấp dẫn, từ đó về sau, bản thân lâm vào bể tình không kìm chế nổi. Sau đó tôi gặp ngài Nghị Trưởng nói với ngài ấy tôi yêu mến vị quản gia này, thì giúp tôi hoàn thành ước nguyện, đồng ý lời cầu xin của tôi cho cô ấy đến phủ Tổng Thống ở Thương Quốc. Như thế, có thể nói một màn ngày hôm nay, định không nghĩ cho mọi người biết chuyện này sớm, nhưng mà bây giờ tôi ngẫu nhiên lấ được quả cầu thủy tinh màu đỏ, vì không muốn phụ lòng công chúa Daisy, vì vậy tôi chỉ có thể nói ra sự thật. Cuối cùng, xin chúc cho công chúa Daisy sớm ngày tìm được chân mệnh thiên tử..." Vũ Văn Vĩ Thần nói một mạch lưu loát, không chút xíu suy nghĩ, lưu loát trôi chảy như học thuộc lòng.
Đào Du Du nghe anh nói mình thuần khiết động lòng người, cùng nói với anh rơi vào bể tình, làm cô nổi da gà suýt chút rơi đầy trên mặt đất.
Trong đầu hiện lên hình ảnh vẻ mặt anh uy hiếp cô, khinh bỉ cô, mắng cô.
Sao anh ta không đi làm diễn viên? Công phu biểu diễn này cùng với khả năng học thuộc lời, có thể trực tiếp lấy được ảnh đế Oscar hay không?
Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, dưới khán đài vang lên một tràn tiếng thở dài, trong chớp mắt sắc mặt công chúa Daisy biến thành màu gan heo.
cô cảm thấy loại đùa giỡn này vô cùng xấu hổ, nhưng mình là công chúa, thời gian tu dưỡng ở bên ngoài nói với cô rằng, bây giờ cần phải trấn định, cô phải bày ra phong thái của một công chúa.
Vì vậy, giờ phút này, trên mặt cô lập tức nở nụ cười ôn nhu.
Đào Du Du bị Vũ Văn Vĩ Thần làm công cụ lợi dụng, giờ phút này áp lực trong lòng rất lớn, cô có thể cảm nhận được ánh mắt ghen ghét của vài cô gái bên dưới khàn đài phóng về phía mình, những ánh mắt đó như đang nói: "dựa vào cái gì? hoàn cảnh bản thân của không hiển hách, có phải mắt ngài Tổng Thống bị mù rồi không?"
Bị ánh mắt oán giận của mọi người nhìn đến làm cô không được tự nhiên, Đào Du Du nhịn không được cả người run rẩy. Vũ Văn Vĩ Thần cảm giác được tay cô hơi run, thoáng dùng sức nắm chặt tay cô, lúc ánh mắt cô nhìn về phía anh, anh cho cô một ánh mắt nồng nàn yên tâm.
Được rồi, không biết ánh mắt này của anh có tác dụng gì, nhưng cô biết mình không có đường lui, ánh mắt công kích của mọi người đều vây quanh cô, lòng của cô cũng dần dần bình tĩnh lại, cơ thể từ từ thả lỏng, không bao lâu sau, khóe môi lộ ra một tia mỉm cười nhạt.
Bình luận facebook