Chap 2 :
Chuông báo vào lớp , ông thầy giáo điểm danh rồi bắt đầu bài giảng của mình phía bên trên bục giảng . Tuy mệt và buồn ngủ nhưng tôi phải cố mà mở mắt , dỏng tai lên nghe nếu không muốn bị hụt kiến thức . Có đôi khi đi làm mệt quá , tôi dùng chiếc điện thoại 2700 cùi bắp của mình để ghi âm lại , lúc về nhà thì tranh thủ mở ra nghe mặc dù âm thanh không được tốt cho lắm nếu không muốn nói là dở tệ .Tuy thế , tôi không muốn việc mình đi làm thêm sẽ ảnh hưởng đến việc học của bản thân . Tự nhủ trong lòng phải cố gắng vì bố mẹ ở dưới quê ,tôi lấy tay vỗ vỗ vào mặt mình mấy cái cho tỉnh ngủ rồi cắm cúi ghi chép . Uể oải đến hết buổi học , khoác chiếc balo lên vai rồi xuống bãi dắt xe . Nhìn chiếc xe đạp cùi mía của mình lạc lõng giữa một đống những chiếc xe máy sáng bóng , có đôi khi tôi hơi chạnh lòng rồi lại tự mỉm cười chua chát cho cái số phận của mình . Nhấn pê đan ,chiếc xe đạp của tôi lao đi vun vút trên mặt đường trong tiết trời u ám của một ngày mùa đông .
Về tới phòng , tôi thay quần áo rồi úp mỳ tôm . Ôm bát mỳ nóng hổi trong tay , tôi chui vào chăn mà húp xụp xoạp , trong lòng thì tự nhủ rằng " Ăn mỳ TÔM cho chắc xương " . Có lẽ bạn sẽ nghĩ điều đó thật vớ vẩn nhưng nó lại giúp tôi ăn một cách ngon hơn . Húp xong bát mỳ , tôi đem bát vào nhà vệ sinh rửa qua loa rồi úp lên giá . Mệt mỏi cộng với trong người còn ê ẩm , tôi cần một giấc ngủ trưa cho riêng mình .
Tôi thức dậy vào lúc 1h chiều . Chui vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân xong , tôi dắt xe đạp ra khỏi nhà không quên khóa cửa cẩn thận . Điểm đến của tôi là một quán cà phê nằm trên đường Đại Cồ Việt . Tới nơi , tôi dựng xe rồi vào bên trong quán .
_Đến rồi hả con ? - cô Tâm ( chủ quán ) nói khi vừa thấy tôi . Cô đang trong quầy pha chế bấm cái máy tính tành tạch , chắc là làm sổ sách .
_Dạ vâng , con chào cô . - tôi đáp lại .
_Ừm . Trời lạnh lắm , con cố gắng làm việc nha .
_Dạ , con cám ơn cô . Thôi , con vào trong thay đồ đây ạ .
_Ừ .
Chào cô Tâm , tôi vào trong nhà kho lôi bộ đồng phục bảo vệ trong tủ sắt ra rồi mang vào nhà vệ sinh để thay .Công việc của tôi là làm bảo vệ quán và dắt xe cho khách , ngày hai ca chiều và tối . Nói chung công việc cũng nhàn chỉ có điều là phải ngồi ngoài trời cả buổi nên lạnh , gặp hôm trời mưa thì xác định cả người bị ướt như chuột lột . Nhìn trong gương , tôi thấy mình thật quái dị với bộ đồ bảo vệ rộng thùng thình trong khi người tôi lại gầy gò như que củi , phần cạp quần thì dúm dó một cục ở phía đai sau . Trông tôi chả giống một thằng bảo vệ tý nào . Thây kệ , tôi mang bộ quần áo ở nhà của mình trở lại nhà kho cất vào trong cái tủ sắt rồi đi ra trước cửa quán . Chỗ làm việc của tôi gồm một cây dù , một bộ bàn ghế nhựa và tôi là sếp ở đây . Mới đầu chiều , quán còn vắng nên thỉnh thoảng tôi mới phải đứng dậy dắt xe cho khách còn đâu thì toàn ngồi một chỗ . Nhác thấy tiếng xe máy , tôi chỉnh chu lại trang phục , cố nặn một nụ cười thật tươi rồi niềm nở đứng dậy để đón khách . Nhưng trái ngược với điều tôi suy nghĩ , một dáng người mà tôi chẳng ưa gì cho cam xuất hiện - con gái của cô Tâm . Ngay lập tức nụ cười trên môi của tôi trở nên cứng ngắc .
_Tên kia , nhìn cái gì mà nhìn . Còn không lại giúp tôi dắt xe hả ? - con nhỏ Hoài quát tôi .
_Ơ... dạ , em xin lỗi . - tôi sực tỉnh rồi mau chóng chạy lại dắt xe cho nhỏ .
_Cẩn thận đấy , xước xe bây giờ .
Tôi chẳng thèm đáp lại mà lẳng lặng dắt chiếc SH của nhỏ vào bãi . Nếu có cãi lại thì nhỏ sẽ tìm một cái cớ nào đó để hạnh họe tôi cho bằng được . Chẳng biết tại sao nhỏ luôn tỏ thái độ khó chịu như vậy với tôi kể từ khi tôi bắt đầu làm việc ở đây . Mới đầu tôi còn nói lại một vài câu sau dần cũng mặc kệ nhỏ muốn làm gì thì làm . Sự thật , tôi cũng chẳng ưa nhỏ chút nào nhưng đang phải đi làm thuê cho người ta nên phải cố mà cam chịu .
_Này , tên kia ... - nhỏ Hoài gọi tôi .
_Dạ vâng , có chuyện gì không chị ?
_Đã bảo anh bao nhiêu lần rồi , sao cứ kêu tôi là chị hoài vậy . Tôi còn thua tuổi anh mà , chẳng lẽ trông tôi già vậy sao ? - nhỏ Hoài phàn nàn về cách xưng hô của tôi . Đây cũng không phải là lần đầu tiên nhỏ đề cập đến chuyện này .
_Dạ , đó là quy định của quán , em không thể thay đổi được . Mong chị thông cảm .
_Quy định thì cũng là do chủ đặt ra . Từ mai tôi cấm anh kêu tôi là chị .
_Nhưng mà...
Chẳng để tôi nói hết lời , nhỏ Hoài đã cắt ngang :
_Đương nhiên anh có thể tiếp tục gọi tôi như thế nếu muốn bị mất việc .
_Tôi ... Vâng !
_Coi như anh biết điều .
Nhỏ Hoài gật gù tỏ vẻ hài lòng rồi bỏ vào trong quán . Tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm quay trở lại chỗ ngồi của mình , miễn sao nhỏ không làm ảnh hưởng đến bát cơm của tôi là được . Sống trong hoàn cảnh cơm áo gạo tiền , có đôi khi ta phải bỏ đi cái tôi của mình nếu muốn có một cuộc sống yên ổn . Làm đến 6h tối thì nhỏ Hoài mang cơm ra cho tôi . Đĩa cơm chỉ có một ít rau và vài miếng thịt luộc , tuy đơn giản nhưng nó còn " sang trọng " gấp nhiều lần những bát mỳ tôm của tôi . Ở quê , chỉ vào những dịp lễ tết hay có giỗ thì nhà tôi mới có một ít thịt mỡ , còn bình thường chỉ có bát muối lạc với dưa góp đã là ngon lắm rồi . Ấy vậy mà tôi vẫn thích những bữa cơm đạm bạc bên gia đình bởi nó có ba , có mẹ và đứa em trai nhỏ của tôi . Trở về với thực tại , nhỏ Hoài cầm đĩa cơm vất cái cạch xuống mặt bàn rồi bỏ vào trong quán . Chẳng thèm quan tâm đến thái độ của nhỏ , tôi lặng lẽ cầm đĩa cơm lên ăn . Vừa nuốt xong miếng cơm thì điện thoại đổ chuông . Đặt chiếc đĩa xuống bàn , tôi nhấc máy :
_Alo .
_Thành à , tôi Tùng đây . - tiếng thằng Tùng vang lên ở đầu dây bên kia .
_Ừm , gọi tôi có chuyện gì không vậy ? - tôi hỏi .
_Không có gì , tối nay sinh nhật tôi , ông nhớ đến nhé .
_À...ờ , tối nay tôi bận làm thêm rồi , xin lỗi ông vậy .
_Ông xin nghỉ một buổi thì có chết ai . Sinh nhật Tùng đẹp trai chứ có phải cứt đái gì đâu . - thằng Tùng đùa qua điện thoại .
_Nhưng mà ... - tôi ngập ngừng .
_Ông mà từ chối thì không bạn bè gì nữa nhé . - thằng Tùng rào trước .
Sau một lúc suy nghĩ , tôi mới miễn cưỡng đồng ý :
_Để tôi hỏi bà chủ đã , nếu được thì lát nữa tôi gọi lại cho ông .
_OK , tôi đợi .
Chuông báo vào lớp , ông thầy giáo điểm danh rồi bắt đầu bài giảng của mình phía bên trên bục giảng . Tuy mệt và buồn ngủ nhưng tôi phải cố mà mở mắt , dỏng tai lên nghe nếu không muốn bị hụt kiến thức . Có đôi khi đi làm mệt quá , tôi dùng chiếc điện thoại 2700 cùi bắp của mình để ghi âm lại , lúc về nhà thì tranh thủ mở ra nghe mặc dù âm thanh không được tốt cho lắm nếu không muốn nói là dở tệ .Tuy thế , tôi không muốn việc mình đi làm thêm sẽ ảnh hưởng đến việc học của bản thân . Tự nhủ trong lòng phải cố gắng vì bố mẹ ở dưới quê ,tôi lấy tay vỗ vỗ vào mặt mình mấy cái cho tỉnh ngủ rồi cắm cúi ghi chép . Uể oải đến hết buổi học , khoác chiếc balo lên vai rồi xuống bãi dắt xe . Nhìn chiếc xe đạp cùi mía của mình lạc lõng giữa một đống những chiếc xe máy sáng bóng , có đôi khi tôi hơi chạnh lòng rồi lại tự mỉm cười chua chát cho cái số phận của mình . Nhấn pê đan ,chiếc xe đạp của tôi lao đi vun vút trên mặt đường trong tiết trời u ám của một ngày mùa đông .
Về tới phòng , tôi thay quần áo rồi úp mỳ tôm . Ôm bát mỳ nóng hổi trong tay , tôi chui vào chăn mà húp xụp xoạp , trong lòng thì tự nhủ rằng " Ăn mỳ TÔM cho chắc xương " . Có lẽ bạn sẽ nghĩ điều đó thật vớ vẩn nhưng nó lại giúp tôi ăn một cách ngon hơn . Húp xong bát mỳ , tôi đem bát vào nhà vệ sinh rửa qua loa rồi úp lên giá . Mệt mỏi cộng với trong người còn ê ẩm , tôi cần một giấc ngủ trưa cho riêng mình .
Tôi thức dậy vào lúc 1h chiều . Chui vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân xong , tôi dắt xe đạp ra khỏi nhà không quên khóa cửa cẩn thận . Điểm đến của tôi là một quán cà phê nằm trên đường Đại Cồ Việt . Tới nơi , tôi dựng xe rồi vào bên trong quán .
_Đến rồi hả con ? - cô Tâm ( chủ quán ) nói khi vừa thấy tôi . Cô đang trong quầy pha chế bấm cái máy tính tành tạch , chắc là làm sổ sách .
_Dạ vâng , con chào cô . - tôi đáp lại .
_Ừm . Trời lạnh lắm , con cố gắng làm việc nha .
_Dạ , con cám ơn cô . Thôi , con vào trong thay đồ đây ạ .
_Ừ .
Chào cô Tâm , tôi vào trong nhà kho lôi bộ đồng phục bảo vệ trong tủ sắt ra rồi mang vào nhà vệ sinh để thay .Công việc của tôi là làm bảo vệ quán và dắt xe cho khách , ngày hai ca chiều và tối . Nói chung công việc cũng nhàn chỉ có điều là phải ngồi ngoài trời cả buổi nên lạnh , gặp hôm trời mưa thì xác định cả người bị ướt như chuột lột . Nhìn trong gương , tôi thấy mình thật quái dị với bộ đồ bảo vệ rộng thùng thình trong khi người tôi lại gầy gò như que củi , phần cạp quần thì dúm dó một cục ở phía đai sau . Trông tôi chả giống một thằng bảo vệ tý nào . Thây kệ , tôi mang bộ quần áo ở nhà của mình trở lại nhà kho cất vào trong cái tủ sắt rồi đi ra trước cửa quán . Chỗ làm việc của tôi gồm một cây dù , một bộ bàn ghế nhựa và tôi là sếp ở đây . Mới đầu chiều , quán còn vắng nên thỉnh thoảng tôi mới phải đứng dậy dắt xe cho khách còn đâu thì toàn ngồi một chỗ . Nhác thấy tiếng xe máy , tôi chỉnh chu lại trang phục , cố nặn một nụ cười thật tươi rồi niềm nở đứng dậy để đón khách . Nhưng trái ngược với điều tôi suy nghĩ , một dáng người mà tôi chẳng ưa gì cho cam xuất hiện - con gái của cô Tâm . Ngay lập tức nụ cười trên môi của tôi trở nên cứng ngắc .
_Tên kia , nhìn cái gì mà nhìn . Còn không lại giúp tôi dắt xe hả ? - con nhỏ Hoài quát tôi .
_Ơ... dạ , em xin lỗi . - tôi sực tỉnh rồi mau chóng chạy lại dắt xe cho nhỏ .
_Cẩn thận đấy , xước xe bây giờ .
Tôi chẳng thèm đáp lại mà lẳng lặng dắt chiếc SH của nhỏ vào bãi . Nếu có cãi lại thì nhỏ sẽ tìm một cái cớ nào đó để hạnh họe tôi cho bằng được . Chẳng biết tại sao nhỏ luôn tỏ thái độ khó chịu như vậy với tôi kể từ khi tôi bắt đầu làm việc ở đây . Mới đầu tôi còn nói lại một vài câu sau dần cũng mặc kệ nhỏ muốn làm gì thì làm . Sự thật , tôi cũng chẳng ưa nhỏ chút nào nhưng đang phải đi làm thuê cho người ta nên phải cố mà cam chịu .
_Này , tên kia ... - nhỏ Hoài gọi tôi .
_Dạ vâng , có chuyện gì không chị ?
_Đã bảo anh bao nhiêu lần rồi , sao cứ kêu tôi là chị hoài vậy . Tôi còn thua tuổi anh mà , chẳng lẽ trông tôi già vậy sao ? - nhỏ Hoài phàn nàn về cách xưng hô của tôi . Đây cũng không phải là lần đầu tiên nhỏ đề cập đến chuyện này .
_Dạ , đó là quy định của quán , em không thể thay đổi được . Mong chị thông cảm .
_Quy định thì cũng là do chủ đặt ra . Từ mai tôi cấm anh kêu tôi là chị .
_Nhưng mà...
Chẳng để tôi nói hết lời , nhỏ Hoài đã cắt ngang :
_Đương nhiên anh có thể tiếp tục gọi tôi như thế nếu muốn bị mất việc .
_Tôi ... Vâng !
_Coi như anh biết điều .
Nhỏ Hoài gật gù tỏ vẻ hài lòng rồi bỏ vào trong quán . Tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm quay trở lại chỗ ngồi của mình , miễn sao nhỏ không làm ảnh hưởng đến bát cơm của tôi là được . Sống trong hoàn cảnh cơm áo gạo tiền , có đôi khi ta phải bỏ đi cái tôi của mình nếu muốn có một cuộc sống yên ổn . Làm đến 6h tối thì nhỏ Hoài mang cơm ra cho tôi . Đĩa cơm chỉ có một ít rau và vài miếng thịt luộc , tuy đơn giản nhưng nó còn " sang trọng " gấp nhiều lần những bát mỳ tôm của tôi . Ở quê , chỉ vào những dịp lễ tết hay có giỗ thì nhà tôi mới có một ít thịt mỡ , còn bình thường chỉ có bát muối lạc với dưa góp đã là ngon lắm rồi . Ấy vậy mà tôi vẫn thích những bữa cơm đạm bạc bên gia đình bởi nó có ba , có mẹ và đứa em trai nhỏ của tôi . Trở về với thực tại , nhỏ Hoài cầm đĩa cơm vất cái cạch xuống mặt bàn rồi bỏ vào trong quán . Chẳng thèm quan tâm đến thái độ của nhỏ , tôi lặng lẽ cầm đĩa cơm lên ăn . Vừa nuốt xong miếng cơm thì điện thoại đổ chuông . Đặt chiếc đĩa xuống bàn , tôi nhấc máy :
_Alo .
_Thành à , tôi Tùng đây . - tiếng thằng Tùng vang lên ở đầu dây bên kia .
_Ừm , gọi tôi có chuyện gì không vậy ? - tôi hỏi .
_Không có gì , tối nay sinh nhật tôi , ông nhớ đến nhé .
_À...ờ , tối nay tôi bận làm thêm rồi , xin lỗi ông vậy .
_Ông xin nghỉ một buổi thì có chết ai . Sinh nhật Tùng đẹp trai chứ có phải cứt đái gì đâu . - thằng Tùng đùa qua điện thoại .
_Nhưng mà ... - tôi ngập ngừng .
_Ông mà từ chối thì không bạn bè gì nữa nhé . - thằng Tùng rào trước .
Sau một lúc suy nghĩ , tôi mới miễn cưỡng đồng ý :
_Để tôi hỏi bà chủ đã , nếu được thì lát nữa tôi gọi lại cho ông .
_OK , tôi đợi .
Bình luận facebook