Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-191
Chương 191: Em Bản Lĩnh Lớn Rồi
CHƯƠNG 191: EM BẢN LĨNH LỚN RỒI
Sau khi Bùi Danh Chính và Sara chào hỏi đơn giản, Sara mới phát hiện Đường Nhật Khanh bên cạnh, khóe miệng cô cong lên nhìn Đường Nhật Khanh, trước mắt lập tức lóe sáng, chủ động đi lên.
"Vị này nhất định là bạn gái của Danh Chính đi?" Sara nói, chớp chớp mắt với cô, vươn tay ra: "Chào cô, tôi là Sara."
"Chào cô, tôi là Đường Nhật Khanh." Đường Nhật Khanh cong môi cười với cô ấy, bắt tay nhẹ với cô ấy.
Bùi Danh Chính nhàn nhạt mở miệng: "Thời gian này có vài trường hợp chính thức phải tham dự, em thiết kế cho cô ấy vài bộ quần áo, dựa vào sở thích của cô ấy."
Sara giơ tay OK với anh: "Để em lo."
Nói xong, cô ấy kéo Đường Nhật Khanh đến phía sau đo.
Đường Nhật Khanh trước nay chưa từng nghe Bùi Danh Chính nhắc tới, anh còn có người bạn là nhà thiết kế, hôm nay vừa gặp, đối phương xinh đẹp lại phóng khoáng, hơn nữa, quan hệ hai người còn tốt như vậy, có khó tránh khỏi hơi ghen tỵ.
Đường Nhật Khanh đang ngẩn ngơ, đột nhiên nghe thấy Sara nhẹ giọng nói: "Danh Chính trước nay chưa từng dẫn phụ nữ đến chỗ tôi, xem ra anh ấy nhất định thật lòng với cô."
Lời này nghe như tán thưởng, nhưng bình dấm chua đã mở Đường Nhật Khanh lại không tự chủ suy nghĩ nhiều, tìm tòi ra ý tứ khác.
Cô không nhịn được hỏi một câu: "Cô và Bùi Danh Chính quen biết rất lâu rồi sao?"
Sara vừa cầm thước dây, nghe thấy Đường Nhật Khanh nói vậy, nụ cười trên mặt càng nồng đậm: "Cũng không xem ra lâu, cũng ba năm đi."
Đường Nhật Khanh nghe vậy, trong lòng "lộp bộp" một lát, ba năm rồi, còn không xem ra lâu? Nên biết cô và Bùi Danh Chính cũng chỉ mới quen biết vài tháng mà thôi...
Sara cầm thước dây đo cho Đường Nhật Khanh, không nhịn được mở miệng cảm thán: "Hoàn toàn là tiêu chuẩn vàng, phụ nữ Đường Nhật Khanh nhìn trúng, quả nhiên không tầm thường."
Cô ấy cười vỗ vỗ vai Đường Nhật Khanh, đi nhanh đến bên cạnh ghi lại chỉ số, sau đó cầm catalog kiểu dáng và màu sắc đến cho Đường Nhật Khanh lựa chọn.
Đường Nhật Khanh trong lòng hỗn loạn, nhất thời không có tâm trạng gì, cô vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói: "Sara, không cần chọn kiểu, ánh mắt cô tốt như vậy, giúp tôi quyết định là được."
Sara nghe vậy, tiện tay đặt catalog xuống, gật gật đầu: "Cũng được, tôi đi chọn vài bộ, cô thử trước, tôi xác nhận trước phong cách của cô."
Đường Nhật Khanh gật đầu đồng ý, không bao lâu, trợ lý của Sara đẩy giá quần áo tới, bên trên treo vài bộ lễ phục phong cách khác nhau, nhưng mỗi bộ đều có điểm mạnh thiết kế đặc biệt.
Đường Nhật Khanh theo trợ lý cũng vào phòng thử đồ, trước thay một bộ váy lụa dài màu trắng tinh khôi, cô vừa ra khỏi phòng thử đồ, Sara đã liên tục gật đầu, sau đó lại kêu cô đi thay bộ khác.
Bộ thứ hai là váy dài màu đen, trước ngực và sau lưng lộ ra không ít, chỉ là vị trí thon nhất ở phần eo thiết kế layer, tua rua liên kết hai phần trên dưới quần áo, vị trí layer hoàn toàn có thể lộ phần eo nhỏ ra, như ẩn như hiện, cực kỳ quyến rũ.
Đường Nhật Khanh thay bộ này, vừa ra khỏi phòng thử đồ, đã nhìn thấy Bùi Danh Chính và Sara đứng cách đó không xa.
Sara tiện tay cầm cà vạt lên, so trên người Bùi Danh Chính một chút, sau đó lắc lắc đầu, cười mở miệng: "Vẫn là cái màu xám đẹp."
Cô ấy nói xong, thu tay về, nhìn thấy cà vạt Bùi Danh Chính hơi nhăn, giờ tay ra, động tác tự nhiên vuốt phẳng nếp nhăn trước ngực anh.
Động tác này rơi vào trong mắt Đường Nhật Khanh, tất cả hoài nghi ban nãy bây giờ dường như đều được xác thực, lòng cô căng thẳng, có chút khó chịu.
Đường Nhật Khanh vừa muốn lui về phòng thử đồ lại, thì Sara và Bùi Danh Chính không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cô, cô tiến cũng không phải mà lùi cũng không phải, nhất thời chỉ có thể đứng đó, không cử động.
Khoảnh khắc nhìn thấy Đường Nhật Khanh mặc váy đen, đáy mắt Bùi Danh Chính lóe lên ánh sáng, ánh mắt rơi trên phần eo cô, con ngươi lại u ám vài phần.
Cô như tinh linh trong đêm tối, cao quý lại mị hoặc, lộ ra vòng eo thon gọn trắng nõn không tày vòng tay, động một cái là run rẩy, hấp dẫn tất cả ánh mắt anh.
Một giây sau, anh liền đi nhanh về phía trước, mày bất giác nhíu lại.
Còn không đợi Đường Nhật Khanh phản ứng lại, Bùi Danh Chính đã giơ tay kéo tay cô, kéo cô về phòng thử đồ, giơ tay trực tiếp kéo rèm lên.
"Xoẹt" một tiếng, rem hoàn toàn ngăn cách thế giới bên ngoài, phòng thử đồ chỉ có hai người họ.
Đường Nhật Khanh ngước mắt, đối diện với sắc mặt nặng nề của người đàn ông, có chút không hiểu, đang định mở miệng thì cảm thấy eo nóng lên, hai bên eo đã bị hai tay to của anh che lại, nóng như vậy, chính là truyền từ lòng bàn tay anh đến.
Cô đang muốn mở miệng, thì nghe thấy Bùi Danh Chính lạnh lùng nói: "Váy này không được."
Đường Nhật Khanh sững sờ, còn không kịp hỏi lại cảm thấy anh cúi đầu khom người áp sát về phía cô vài phần, trầm giọng nói: "Quá lộ."
Váy này chỉ lộ phần eo, phần lưng sau ngực che rất kín, đã xem như là một bộ rất nghiêm túc, nhưng không nghĩ tới Bùi Danh Chính vẫn cảm thấy lộ.
Đường Nhật Khanh đang muốn mở miệng, đột nhiên nhớ tới hình ảnh Bùi Danh Chính và Sara khi cô đi ra nhìn thấy lúc nãy, bất giác trong lòng không vui.
Cô cố ý tức giận mở miệng: "Em cảm thấy rất tốt, em thích bộ này."
Nghe thấy Đường Nhật Khanh nói vậy, Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, vài giây sau, anh nhẹ giọng nói: "Mua bộ này nhưng không thể mặc ra ngoài."
Đường Nhật Khanh cố ý làm trái ý anh, lạnh giọng hỏi lại: "Mua quần áo không phải vì mặc ra ngoài sao?"
Bùi Danh Chính im lặng một lát, nhìn khuôn mặt nhỏ cố ý tức giận của cô, đột nhiên hiểu rõ.
Tay đặt ở eo cô đột nhiên siết chặt, môi Bùi Danh Chính như có như không lướt qua gò má cô, giọng điệu cũng nhẹ nhàng rất nhiều: "Em là đang ghen sao?"
Lúc Đường Nhật Khanh thử đồ lúc nãy, Sara nửa đùa với anh, nói cảm thấy sự ghen tuông của Đường Nhật Khanh, bây giờ anh thấy bộ dạng cô như vậy, cũng phát hiện ra cô dường như thật sự ghen.
Đường Nhật Khanh bất giác phủ nhận: "Không có."
Cô yếu ớt không mở mắt, không dám nhìn ánh mắt của Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính cười nhẹ, ôm cô lùi về phía sau nửa bước, trực tiếp ép cô lên tường phòng thử đồ, anh giơ tay, nhẹ nhàng đặt trên đầu cô, trầm giọng hỏi: "Thật sao?"
Thấy Đường Nhật Khanh không chịu trả lời, anh không tức giận mà còn cười, đột nhiên không kịp phòng bị cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh nhíu mày, vừa nhớ tới hành động thân mật ban nãy của Sara và Bùi Danh Chính, cô nhịn không được tức giận.
Cô giơ tay ra, muốn đẩy Bùi Danh Chính, thử vài lần, nhưng không đẩy được anh ra, ngược lại bị anh ôm càng chặt.
Đường Nhật Khanh gấp gáp, trực tiếp mở miệng cắn lên môi anh, lập tức, Bùi Danh Chính nhíu mày, bị đau hừ một tiếng, lại vẫn không buông cô ra.
Vị tanh nhàn nhạt tràn ra khóe môi, Bùi Danh Chính cố ý nắm tay cô không buông, hôn cô đến sắp không thở nổi mới chịu buông ra.
Sắc mặt Đường Nhật Khanh đỏ bừng, lại giống như rất tủi thân, đang nghĩ muốn đẩy Bùi Danh Chính ra, ánh mắt rơi trên môi dưới hơi sưng của người đàn ông, không nhịn được sững sờ.
Anh nhíu mày, đáy mắt lại có ý cười: "Đường Nhật Khanh, em bản lĩnh lớn rồi, hử?"
CHƯƠNG 191: EM BẢN LĨNH LỚN RỒI
Sau khi Bùi Danh Chính và Sara chào hỏi đơn giản, Sara mới phát hiện Đường Nhật Khanh bên cạnh, khóe miệng cô cong lên nhìn Đường Nhật Khanh, trước mắt lập tức lóe sáng, chủ động đi lên.
"Vị này nhất định là bạn gái của Danh Chính đi?" Sara nói, chớp chớp mắt với cô, vươn tay ra: "Chào cô, tôi là Sara."
"Chào cô, tôi là Đường Nhật Khanh." Đường Nhật Khanh cong môi cười với cô ấy, bắt tay nhẹ với cô ấy.
Bùi Danh Chính nhàn nhạt mở miệng: "Thời gian này có vài trường hợp chính thức phải tham dự, em thiết kế cho cô ấy vài bộ quần áo, dựa vào sở thích của cô ấy."
Sara giơ tay OK với anh: "Để em lo."
Nói xong, cô ấy kéo Đường Nhật Khanh đến phía sau đo.
Đường Nhật Khanh trước nay chưa từng nghe Bùi Danh Chính nhắc tới, anh còn có người bạn là nhà thiết kế, hôm nay vừa gặp, đối phương xinh đẹp lại phóng khoáng, hơn nữa, quan hệ hai người còn tốt như vậy, có khó tránh khỏi hơi ghen tỵ.
Đường Nhật Khanh đang ngẩn ngơ, đột nhiên nghe thấy Sara nhẹ giọng nói: "Danh Chính trước nay chưa từng dẫn phụ nữ đến chỗ tôi, xem ra anh ấy nhất định thật lòng với cô."
Lời này nghe như tán thưởng, nhưng bình dấm chua đã mở Đường Nhật Khanh lại không tự chủ suy nghĩ nhiều, tìm tòi ra ý tứ khác.
Cô không nhịn được hỏi một câu: "Cô và Bùi Danh Chính quen biết rất lâu rồi sao?"
Sara vừa cầm thước dây, nghe thấy Đường Nhật Khanh nói vậy, nụ cười trên mặt càng nồng đậm: "Cũng không xem ra lâu, cũng ba năm đi."
Đường Nhật Khanh nghe vậy, trong lòng "lộp bộp" một lát, ba năm rồi, còn không xem ra lâu? Nên biết cô và Bùi Danh Chính cũng chỉ mới quen biết vài tháng mà thôi...
Sara cầm thước dây đo cho Đường Nhật Khanh, không nhịn được mở miệng cảm thán: "Hoàn toàn là tiêu chuẩn vàng, phụ nữ Đường Nhật Khanh nhìn trúng, quả nhiên không tầm thường."
Cô ấy cười vỗ vỗ vai Đường Nhật Khanh, đi nhanh đến bên cạnh ghi lại chỉ số, sau đó cầm catalog kiểu dáng và màu sắc đến cho Đường Nhật Khanh lựa chọn.
Đường Nhật Khanh trong lòng hỗn loạn, nhất thời không có tâm trạng gì, cô vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói: "Sara, không cần chọn kiểu, ánh mắt cô tốt như vậy, giúp tôi quyết định là được."
Sara nghe vậy, tiện tay đặt catalog xuống, gật gật đầu: "Cũng được, tôi đi chọn vài bộ, cô thử trước, tôi xác nhận trước phong cách của cô."
Đường Nhật Khanh gật đầu đồng ý, không bao lâu, trợ lý của Sara đẩy giá quần áo tới, bên trên treo vài bộ lễ phục phong cách khác nhau, nhưng mỗi bộ đều có điểm mạnh thiết kế đặc biệt.
Đường Nhật Khanh theo trợ lý cũng vào phòng thử đồ, trước thay một bộ váy lụa dài màu trắng tinh khôi, cô vừa ra khỏi phòng thử đồ, Sara đã liên tục gật đầu, sau đó lại kêu cô đi thay bộ khác.
Bộ thứ hai là váy dài màu đen, trước ngực và sau lưng lộ ra không ít, chỉ là vị trí thon nhất ở phần eo thiết kế layer, tua rua liên kết hai phần trên dưới quần áo, vị trí layer hoàn toàn có thể lộ phần eo nhỏ ra, như ẩn như hiện, cực kỳ quyến rũ.
Đường Nhật Khanh thay bộ này, vừa ra khỏi phòng thử đồ, đã nhìn thấy Bùi Danh Chính và Sara đứng cách đó không xa.
Sara tiện tay cầm cà vạt lên, so trên người Bùi Danh Chính một chút, sau đó lắc lắc đầu, cười mở miệng: "Vẫn là cái màu xám đẹp."
Cô ấy nói xong, thu tay về, nhìn thấy cà vạt Bùi Danh Chính hơi nhăn, giờ tay ra, động tác tự nhiên vuốt phẳng nếp nhăn trước ngực anh.
Động tác này rơi vào trong mắt Đường Nhật Khanh, tất cả hoài nghi ban nãy bây giờ dường như đều được xác thực, lòng cô căng thẳng, có chút khó chịu.
Đường Nhật Khanh vừa muốn lui về phòng thử đồ lại, thì Sara và Bùi Danh Chính không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cô, cô tiến cũng không phải mà lùi cũng không phải, nhất thời chỉ có thể đứng đó, không cử động.
Khoảnh khắc nhìn thấy Đường Nhật Khanh mặc váy đen, đáy mắt Bùi Danh Chính lóe lên ánh sáng, ánh mắt rơi trên phần eo cô, con ngươi lại u ám vài phần.
Cô như tinh linh trong đêm tối, cao quý lại mị hoặc, lộ ra vòng eo thon gọn trắng nõn không tày vòng tay, động một cái là run rẩy, hấp dẫn tất cả ánh mắt anh.
Một giây sau, anh liền đi nhanh về phía trước, mày bất giác nhíu lại.
Còn không đợi Đường Nhật Khanh phản ứng lại, Bùi Danh Chính đã giơ tay kéo tay cô, kéo cô về phòng thử đồ, giơ tay trực tiếp kéo rèm lên.
"Xoẹt" một tiếng, rem hoàn toàn ngăn cách thế giới bên ngoài, phòng thử đồ chỉ có hai người họ.
Đường Nhật Khanh ngước mắt, đối diện với sắc mặt nặng nề của người đàn ông, có chút không hiểu, đang định mở miệng thì cảm thấy eo nóng lên, hai bên eo đã bị hai tay to của anh che lại, nóng như vậy, chính là truyền từ lòng bàn tay anh đến.
Cô đang muốn mở miệng, thì nghe thấy Bùi Danh Chính lạnh lùng nói: "Váy này không được."
Đường Nhật Khanh sững sờ, còn không kịp hỏi lại cảm thấy anh cúi đầu khom người áp sát về phía cô vài phần, trầm giọng nói: "Quá lộ."
Váy này chỉ lộ phần eo, phần lưng sau ngực che rất kín, đã xem như là một bộ rất nghiêm túc, nhưng không nghĩ tới Bùi Danh Chính vẫn cảm thấy lộ.
Đường Nhật Khanh đang muốn mở miệng, đột nhiên nhớ tới hình ảnh Bùi Danh Chính và Sara khi cô đi ra nhìn thấy lúc nãy, bất giác trong lòng không vui.
Cô cố ý tức giận mở miệng: "Em cảm thấy rất tốt, em thích bộ này."
Nghe thấy Đường Nhật Khanh nói vậy, Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, vài giây sau, anh nhẹ giọng nói: "Mua bộ này nhưng không thể mặc ra ngoài."
Đường Nhật Khanh cố ý làm trái ý anh, lạnh giọng hỏi lại: "Mua quần áo không phải vì mặc ra ngoài sao?"
Bùi Danh Chính im lặng một lát, nhìn khuôn mặt nhỏ cố ý tức giận của cô, đột nhiên hiểu rõ.
Tay đặt ở eo cô đột nhiên siết chặt, môi Bùi Danh Chính như có như không lướt qua gò má cô, giọng điệu cũng nhẹ nhàng rất nhiều: "Em là đang ghen sao?"
Lúc Đường Nhật Khanh thử đồ lúc nãy, Sara nửa đùa với anh, nói cảm thấy sự ghen tuông của Đường Nhật Khanh, bây giờ anh thấy bộ dạng cô như vậy, cũng phát hiện ra cô dường như thật sự ghen.
Đường Nhật Khanh bất giác phủ nhận: "Không có."
Cô yếu ớt không mở mắt, không dám nhìn ánh mắt của Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính cười nhẹ, ôm cô lùi về phía sau nửa bước, trực tiếp ép cô lên tường phòng thử đồ, anh giơ tay, nhẹ nhàng đặt trên đầu cô, trầm giọng hỏi: "Thật sao?"
Thấy Đường Nhật Khanh không chịu trả lời, anh không tức giận mà còn cười, đột nhiên không kịp phòng bị cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh nhíu mày, vừa nhớ tới hành động thân mật ban nãy của Sara và Bùi Danh Chính, cô nhịn không được tức giận.
Cô giơ tay ra, muốn đẩy Bùi Danh Chính, thử vài lần, nhưng không đẩy được anh ra, ngược lại bị anh ôm càng chặt.
Đường Nhật Khanh gấp gáp, trực tiếp mở miệng cắn lên môi anh, lập tức, Bùi Danh Chính nhíu mày, bị đau hừ một tiếng, lại vẫn không buông cô ra.
Vị tanh nhàn nhạt tràn ra khóe môi, Bùi Danh Chính cố ý nắm tay cô không buông, hôn cô đến sắp không thở nổi mới chịu buông ra.
Sắc mặt Đường Nhật Khanh đỏ bừng, lại giống như rất tủi thân, đang nghĩ muốn đẩy Bùi Danh Chính ra, ánh mắt rơi trên môi dưới hơi sưng của người đàn ông, không nhịn được sững sờ.
Anh nhíu mày, đáy mắt lại có ý cười: "Đường Nhật Khanh, em bản lĩnh lớn rồi, hử?"
Bình luận facebook