Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-193
Chương 193: Uống Say
CHƯƠNG 193: UỐNG SAY
Bùi Danh Chính thuận theo ánh mắt của Đường Nhật Khanh quay đầu lại, thấy Tiêu Nhạc Phi đang đứng ở phía sau, biểu cảm trên mặt có chút thay đổi.
Tiêu Nhạc Phi mỉm cười, nhẹ giọng hỏi thăm: "Không ngờ lại gặp được Bùi tổng ở đây, đã lâu không gặp!”
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu, xem như đáp lại, lúc anh đang muốn quay đầu lại thì Tiêu Nhạc Phi nói tiếp: "Bùi tổng, không uống cùng nhau một chén sao?”
Cũng đã nói như vậy, Bùi Danh Chính đương nhiên không cách nào từ chối, anh liền đứng dậy, bưng ly rượu trong tay lên, cùng Tiêu Nhạc Phi chạm cốc sau đó uống một hơi cạn sạch.
Uống xong một ly rượu, Tiêu Nhạc Phi vẫn không có ý định rời đi, anh ta mỉm cười, ánh mắt rơi trên người Đường Nhật Khanh: “Cô Đường, chúng ta cũng là bạn cũ, hôm nay gặp mặt chi bằng uống cùng nhau một ly, thế nào?”
Sau khi Đường Nhật Khanh và Tiêu Nhạc Phi so chiêu từ lần trước, cô liền biết được sự lợi hại của anh ta, Đường Nhật Khanh cũng hướng về phía anh ta cười cười, nói khẽ: "Thật xin lỗi Thẩm tổng, tôi không uống rượu.”
"Thật chứ?" Tiêu Nhạc Phi vẫn không có ý định bỏ qua, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt âm u của Bùi Danh Chính đang đứng bên cạnh, tiếp tục đứng trước mặt anh trêu chọc Đường Nhật Khanh: "Cô Đường đừng gạt tôi, tôi đã từng được chứng kiến tửu lượng của cô nha.”
Anh ta cố tình sử dụng giọng điệu khiến cho người khác hiểu lầm, ý nghĩa sâu xa, giọng nói không lớn không nhỏ, đủ để cho những người xung quanh nghe được rõ ràng.
Trong chốc lát, căn phòng đang ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh vài phần, ánh mắt mọi người đều mờ mịt không hiểu nhìn qua phía bọn họ ở bên này.
Đến nay còn ai không biết thân phận của Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính là gì, Tiêu Nhạc Phi ngay trước mặt Bùi Danh Chính trắng trợn trêu chọc Đường Nhật Khanh, ai biết Bùi Danh Chính sẽ phản ứng thế nào?
Tạo thành thế hình chân vạc, đủ loại mập mờ không thể nói khiến cho người ta tưởng tượng, hai người đàn ông và một người phụ nữ đối chọi khiến cho mọi người vô cùng mong chờ.
Không đợi Đường Nhật Khanh trả lời, Bùi Danh Chính đã tiến lên nửa bước, ngăn ở trước người Đường Nhật Khanh, ánh mắt âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Nhạc Phi: "Cô ấy nói không uống, thì chính là không uống."
Tiêu Nhạc Phi vẫn mang bộ mặt vô hại như cũ, hai bên má lúm lại càng thêm phần ngây thơ, chỉ có cặp mắt kia sáng tỏ như chim ưng, biến hóa khó lường.
"Bùi tổng, chỉ là một ly rượu mà thôi, anh dù không nể mặt tôi cũng nể mặt Hoa tổng một chút chứ.”
Tiêu Nhạc Phi nói, cố ý giương mắt nhìn Hoa Trác đang ngồi cách đó không xa, Hoa Trác đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên này, trên mặt nở nụ cười, cũng không ngăn cản.
Tiêu Nhạc Phi quả nhiên tâm tư đủ sâu, cố ý lấy Hoa Trác ra làm bia đỡ đạn, nếu Bùi Danh Chính không cho Đường Nhật Khanh uống, như vậy thì trước mặt nhiều người là không nể mặt Hoa Trác.
Trong chốc lát, những lão tổng bên cạnh đều nhìn về phía Bùi Danh Chính, đợi anh đưa ra quyết định.
Đường Nhật Khanh cũng thấy được nếu lúc này vì một ly rượu mà đắc đội Hoa Trác, thật là lợi bất cập hại.
Cô hít sâu một hơi, vươn tay lấy ly rượu vang đỏ trên bàn bên cạnh, miệng mỉm cười, đang định nói, nhưng không ngờ Bùi Danh Chính ở bên cạnh đột nhiên vươn tay ra, trực tiếp lấy mất ly rượu ở trong tay cô.
Anh nâng ly ngửa đầu uống, ly rượu rất nhanh đã nhìn thấy đáy, sau đó anh trực tiếp lấy ly rỗng đảo ngược, hướng Tiêu Nhạc Phi ra hiệu, sau đó đặt ly rượu trở lại trên bàn, cười lạnh hỏi: “Thẩm tổng có phải là một người đàn ông háo sắc hay không? Hết lần này đến lần khác ép buộc phụ nữ uống rượu, hành vi này không thể coi là của một người đàn ông lịch sự.”
Trong giọng điệu của anh bí mật mang theo ý cười, giống như nói đùa, thế nhưng sự chế giễu ở trong đó không cần nói cũng biết, người ngoài đương nhiên nghe thấy cũng hiểu được.
Nụ cười trên mặt Tiêu Nhạc Phi chìm xuống mấy phần, anh ta hắc hắc cười làm lành hai tiếng, nói khẽ: "Chỉ là nói đùa thôi, làm gì nghiêm trọng như lời của Bùi tổng.”
Nói xong, anh ta liền xoay người rời đi, sắc mặt cũng trở nên u ám.
Hai người so chiêu, ai thua ai thắng đều đã thấy rõ.
Một chút sóng gió đi qua, mọi người lại tiếp tục uống rượu cười nói, chuyện vừa rồi giống như chưa từng xảy ra.
Bọn họ ngồi xuống lần nữa, dường như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm, uống rượu.
Bùi Danh Chính đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, nhẹ nhàng nói: "Đợi chút nữa đi cùng anh qua kính Hoa Trác một ly rượu, em uống nước trái cây.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, lập tức nhẹ gật đầu đáp ứng.
Từng người từng người đều hướng về phía Hoa Trác mời rượu, đợi đến khi không còn một ai, lúc này Bùi Danh Chính mới đứng dậy, cùng Đường Nhật Khanh đi về phía Hoa Trác.
Hoa Trác nhìn thấy Bùi Danh Chính, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, đứng dậy tán thưởng nói: “Bùi tổng quả nhiên không tầm thường."
"Hoa tổng quá khen, mọi người đều là trong giới kinh doanh với nhau, còn phải học hỏi rất nhiều, hôm nay có thể gặp mặt Hoa tổng cũng là một cơ hội hiếm có.”
Bùi Danh Chính nói một cách khéo léo và lịch sự, không quá nịnh nọt nhưng cũng không thất kính, Hoa Trác nghe được những lời này thì cười không ngậm được mồm.
Hoa Trác lại nhìn về phía Đường Nhật Khanh đang đứng ở bên cạnh, cười nói: "Người bên cạnh Bùi tổng cũng rất tuyệt vời, hai người rất xứng đôi, một đôi trời sinh.”
Đường Nhật Khanh hướng về phía Hoa Trác cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn Hoa tổng khen ngợi.”
Ba người cùng nhau nâng ly, Đường Nhật Khanh lấy nước trái cây thay rượu, trò chuyện vui vẻ.
Ở một bên khác, sắc mặt Tiêu Nhạc Phi u ám, đáy mắt anh ta vô cùng lạnh lẽo và bàn tay vô thức nắm thật chặt.
Lần này bất kể dùng phương pháp gì anh ta cũng nhất định phải nắm được mảnh đất này!
Bữa tiệc chuẩn bị kết thúc, Bùi Danh Chính uống tương đối nhiều rượu, trong lúc vô thức đôi mắt không còn sáng như ban đầu nữa, ngược lại có thêm vài phần mơ màng.
Mọi người chào nhau sau đó lần lượt rời đi, sau khi Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính đến chào tạm biệt Hoa Trác thì trực tiếp rời khỏi phòng khách.
Đường Nhật Khanh có chút lo lắng cho Bùi Danh Chính, vừa định hỏi thăm thì thấy thân thể anh đột nhiên nghiêng về phía cô, trong lòng cô hoảng hốt, vội vàng vươn tay đỡ lấy cánh tay của anh.
Cô biết tửu lượng của Bùi Danh Chính luôn rất tốt, có điều hôm nay uống tương đối nhiều, bây giờ nhìn bước chân của anh đều không ổn định, chắc là đã uống say.
Đường Nhật Khanh vừa vịn anh đi về phía trước vừa lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho Thường Hiện để ông ta đến đại sảnh đón.
Vừa cúp điện thoại, Đường Nhật Khanh cất điện thoại đi thì có một giọng nói trầm thấp bên tai vang lên: “Ai nói tôi say? Hả?”
Nghe được ý trong câu hỏi của Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh không nhịn được cười.
Từ trước đến nay luôn có một định luật thế này, người uống say chưa bao giờ biết nhận mình đã say, bây giờ Bùi Danh Chính chắc là đang ở tình trạng như vậy.
Mặc dù trong lòng Đường Nhật Khanh không đồng ý với anh, nhưng trên mặt vẫn thuận theo anh: “Được được được, anh không say, cẩn thận dưới chân một chút, chúng ta đi vào trong thang máy.”
Bùi Danh Chính cụp mắt, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng hỏi lại: "Đường Nhật Khanh, em không tin tôi?"
Động tác của Đường Nhật Khanh hơi dừng lại sau đó ngước mắt lên nhìn sang phía anh.
Không ngờ những suy nghĩ trong lòng của cô lại bị anh nhìn thấy, anh có phải thật sự đã say hay không?
"Đương nhiên là tôi tin…” Đường Nhật Khanh cong môi mỉm cười, đang định mở miệng thì đội nhiên hai bên mặt bị đôi bàn tay to lớn nâng lên, ngay sau đó Bùi Danh Chính cúi đầu, hôn lên môi của cô.
Mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi của Đường Nhất Khanh, cô sửng sốt một chút, không hề nghĩ Bùi Danh Chính sẽ làm như vậy.
Mấy giây sau, Bùi Danh Chính ngẩng đầu lên, ánh mắt khóa chặt trong đôi mắt của cô, khẽ cong môi, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi thật sự không say.”
Anh thật sự không say, mặc dù uống không ít nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Đúng lúc này, thang máy xuống đến tầng một, cửa thang máy tự động mở ra, Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính vẫn đang duy trì động tác thân mật vừa rồi, chưa tách ra, bên ngoài cửa thang máy truyền đến một trận khí lạnh.
Đường Nhật Khanh kịp phản ứng trước, cô bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thấy bên ngoài cửa thang máy có khoảng năm sáu người đang đứng đấy, lập tức sững sờ một lúc.
Những người kia đều nhìn cô và Bùi Danh Chính với ánh mắt khó tả, không dám bước tới cũng không dám đi ra, bầu không khí có chút lúng túng không thể giải thích được.
Đường Nhật Khanh vội vàng phản ứng lại, lúng túng cười một cái, vội vàng khéo Bùi Danh Chính ra khỏi thang máy.
Bùi Danh Chính đi được hai bước, đột nhiên đưa tay ra ôm eo cô, cười nhẹ nói: "Đường Nhật Khanh, tôi say rồi, hôm nay em chăm sóc tôi…”
CHƯƠNG 193: UỐNG SAY
Bùi Danh Chính thuận theo ánh mắt của Đường Nhật Khanh quay đầu lại, thấy Tiêu Nhạc Phi đang đứng ở phía sau, biểu cảm trên mặt có chút thay đổi.
Tiêu Nhạc Phi mỉm cười, nhẹ giọng hỏi thăm: "Không ngờ lại gặp được Bùi tổng ở đây, đã lâu không gặp!”
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu, xem như đáp lại, lúc anh đang muốn quay đầu lại thì Tiêu Nhạc Phi nói tiếp: "Bùi tổng, không uống cùng nhau một chén sao?”
Cũng đã nói như vậy, Bùi Danh Chính đương nhiên không cách nào từ chối, anh liền đứng dậy, bưng ly rượu trong tay lên, cùng Tiêu Nhạc Phi chạm cốc sau đó uống một hơi cạn sạch.
Uống xong một ly rượu, Tiêu Nhạc Phi vẫn không có ý định rời đi, anh ta mỉm cười, ánh mắt rơi trên người Đường Nhật Khanh: “Cô Đường, chúng ta cũng là bạn cũ, hôm nay gặp mặt chi bằng uống cùng nhau một ly, thế nào?”
Sau khi Đường Nhật Khanh và Tiêu Nhạc Phi so chiêu từ lần trước, cô liền biết được sự lợi hại của anh ta, Đường Nhật Khanh cũng hướng về phía anh ta cười cười, nói khẽ: "Thật xin lỗi Thẩm tổng, tôi không uống rượu.”
"Thật chứ?" Tiêu Nhạc Phi vẫn không có ý định bỏ qua, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt âm u của Bùi Danh Chính đang đứng bên cạnh, tiếp tục đứng trước mặt anh trêu chọc Đường Nhật Khanh: "Cô Đường đừng gạt tôi, tôi đã từng được chứng kiến tửu lượng của cô nha.”
Anh ta cố tình sử dụng giọng điệu khiến cho người khác hiểu lầm, ý nghĩa sâu xa, giọng nói không lớn không nhỏ, đủ để cho những người xung quanh nghe được rõ ràng.
Trong chốc lát, căn phòng đang ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh vài phần, ánh mắt mọi người đều mờ mịt không hiểu nhìn qua phía bọn họ ở bên này.
Đến nay còn ai không biết thân phận của Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính là gì, Tiêu Nhạc Phi ngay trước mặt Bùi Danh Chính trắng trợn trêu chọc Đường Nhật Khanh, ai biết Bùi Danh Chính sẽ phản ứng thế nào?
Tạo thành thế hình chân vạc, đủ loại mập mờ không thể nói khiến cho người ta tưởng tượng, hai người đàn ông và một người phụ nữ đối chọi khiến cho mọi người vô cùng mong chờ.
Không đợi Đường Nhật Khanh trả lời, Bùi Danh Chính đã tiến lên nửa bước, ngăn ở trước người Đường Nhật Khanh, ánh mắt âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Nhạc Phi: "Cô ấy nói không uống, thì chính là không uống."
Tiêu Nhạc Phi vẫn mang bộ mặt vô hại như cũ, hai bên má lúm lại càng thêm phần ngây thơ, chỉ có cặp mắt kia sáng tỏ như chim ưng, biến hóa khó lường.
"Bùi tổng, chỉ là một ly rượu mà thôi, anh dù không nể mặt tôi cũng nể mặt Hoa tổng một chút chứ.”
Tiêu Nhạc Phi nói, cố ý giương mắt nhìn Hoa Trác đang ngồi cách đó không xa, Hoa Trác đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên này, trên mặt nở nụ cười, cũng không ngăn cản.
Tiêu Nhạc Phi quả nhiên tâm tư đủ sâu, cố ý lấy Hoa Trác ra làm bia đỡ đạn, nếu Bùi Danh Chính không cho Đường Nhật Khanh uống, như vậy thì trước mặt nhiều người là không nể mặt Hoa Trác.
Trong chốc lát, những lão tổng bên cạnh đều nhìn về phía Bùi Danh Chính, đợi anh đưa ra quyết định.
Đường Nhật Khanh cũng thấy được nếu lúc này vì một ly rượu mà đắc đội Hoa Trác, thật là lợi bất cập hại.
Cô hít sâu một hơi, vươn tay lấy ly rượu vang đỏ trên bàn bên cạnh, miệng mỉm cười, đang định nói, nhưng không ngờ Bùi Danh Chính ở bên cạnh đột nhiên vươn tay ra, trực tiếp lấy mất ly rượu ở trong tay cô.
Anh nâng ly ngửa đầu uống, ly rượu rất nhanh đã nhìn thấy đáy, sau đó anh trực tiếp lấy ly rỗng đảo ngược, hướng Tiêu Nhạc Phi ra hiệu, sau đó đặt ly rượu trở lại trên bàn, cười lạnh hỏi: “Thẩm tổng có phải là một người đàn ông háo sắc hay không? Hết lần này đến lần khác ép buộc phụ nữ uống rượu, hành vi này không thể coi là của một người đàn ông lịch sự.”
Trong giọng điệu của anh bí mật mang theo ý cười, giống như nói đùa, thế nhưng sự chế giễu ở trong đó không cần nói cũng biết, người ngoài đương nhiên nghe thấy cũng hiểu được.
Nụ cười trên mặt Tiêu Nhạc Phi chìm xuống mấy phần, anh ta hắc hắc cười làm lành hai tiếng, nói khẽ: "Chỉ là nói đùa thôi, làm gì nghiêm trọng như lời của Bùi tổng.”
Nói xong, anh ta liền xoay người rời đi, sắc mặt cũng trở nên u ám.
Hai người so chiêu, ai thua ai thắng đều đã thấy rõ.
Một chút sóng gió đi qua, mọi người lại tiếp tục uống rượu cười nói, chuyện vừa rồi giống như chưa từng xảy ra.
Bọn họ ngồi xuống lần nữa, dường như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm, uống rượu.
Bùi Danh Chính đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, nhẹ nhàng nói: "Đợi chút nữa đi cùng anh qua kính Hoa Trác một ly rượu, em uống nước trái cây.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, lập tức nhẹ gật đầu đáp ứng.
Từng người từng người đều hướng về phía Hoa Trác mời rượu, đợi đến khi không còn một ai, lúc này Bùi Danh Chính mới đứng dậy, cùng Đường Nhật Khanh đi về phía Hoa Trác.
Hoa Trác nhìn thấy Bùi Danh Chính, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, đứng dậy tán thưởng nói: “Bùi tổng quả nhiên không tầm thường."
"Hoa tổng quá khen, mọi người đều là trong giới kinh doanh với nhau, còn phải học hỏi rất nhiều, hôm nay có thể gặp mặt Hoa tổng cũng là một cơ hội hiếm có.”
Bùi Danh Chính nói một cách khéo léo và lịch sự, không quá nịnh nọt nhưng cũng không thất kính, Hoa Trác nghe được những lời này thì cười không ngậm được mồm.
Hoa Trác lại nhìn về phía Đường Nhật Khanh đang đứng ở bên cạnh, cười nói: "Người bên cạnh Bùi tổng cũng rất tuyệt vời, hai người rất xứng đôi, một đôi trời sinh.”
Đường Nhật Khanh hướng về phía Hoa Trác cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn Hoa tổng khen ngợi.”
Ba người cùng nhau nâng ly, Đường Nhật Khanh lấy nước trái cây thay rượu, trò chuyện vui vẻ.
Ở một bên khác, sắc mặt Tiêu Nhạc Phi u ám, đáy mắt anh ta vô cùng lạnh lẽo và bàn tay vô thức nắm thật chặt.
Lần này bất kể dùng phương pháp gì anh ta cũng nhất định phải nắm được mảnh đất này!
Bữa tiệc chuẩn bị kết thúc, Bùi Danh Chính uống tương đối nhiều rượu, trong lúc vô thức đôi mắt không còn sáng như ban đầu nữa, ngược lại có thêm vài phần mơ màng.
Mọi người chào nhau sau đó lần lượt rời đi, sau khi Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính đến chào tạm biệt Hoa Trác thì trực tiếp rời khỏi phòng khách.
Đường Nhật Khanh có chút lo lắng cho Bùi Danh Chính, vừa định hỏi thăm thì thấy thân thể anh đột nhiên nghiêng về phía cô, trong lòng cô hoảng hốt, vội vàng vươn tay đỡ lấy cánh tay của anh.
Cô biết tửu lượng của Bùi Danh Chính luôn rất tốt, có điều hôm nay uống tương đối nhiều, bây giờ nhìn bước chân của anh đều không ổn định, chắc là đã uống say.
Đường Nhật Khanh vừa vịn anh đi về phía trước vừa lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho Thường Hiện để ông ta đến đại sảnh đón.
Vừa cúp điện thoại, Đường Nhật Khanh cất điện thoại đi thì có một giọng nói trầm thấp bên tai vang lên: “Ai nói tôi say? Hả?”
Nghe được ý trong câu hỏi của Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh không nhịn được cười.
Từ trước đến nay luôn có một định luật thế này, người uống say chưa bao giờ biết nhận mình đã say, bây giờ Bùi Danh Chính chắc là đang ở tình trạng như vậy.
Mặc dù trong lòng Đường Nhật Khanh không đồng ý với anh, nhưng trên mặt vẫn thuận theo anh: “Được được được, anh không say, cẩn thận dưới chân một chút, chúng ta đi vào trong thang máy.”
Bùi Danh Chính cụp mắt, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng hỏi lại: "Đường Nhật Khanh, em không tin tôi?"
Động tác của Đường Nhật Khanh hơi dừng lại sau đó ngước mắt lên nhìn sang phía anh.
Không ngờ những suy nghĩ trong lòng của cô lại bị anh nhìn thấy, anh có phải thật sự đã say hay không?
"Đương nhiên là tôi tin…” Đường Nhật Khanh cong môi mỉm cười, đang định mở miệng thì đội nhiên hai bên mặt bị đôi bàn tay to lớn nâng lên, ngay sau đó Bùi Danh Chính cúi đầu, hôn lên môi của cô.
Mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi của Đường Nhất Khanh, cô sửng sốt một chút, không hề nghĩ Bùi Danh Chính sẽ làm như vậy.
Mấy giây sau, Bùi Danh Chính ngẩng đầu lên, ánh mắt khóa chặt trong đôi mắt của cô, khẽ cong môi, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi thật sự không say.”
Anh thật sự không say, mặc dù uống không ít nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Đúng lúc này, thang máy xuống đến tầng một, cửa thang máy tự động mở ra, Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính vẫn đang duy trì động tác thân mật vừa rồi, chưa tách ra, bên ngoài cửa thang máy truyền đến một trận khí lạnh.
Đường Nhật Khanh kịp phản ứng trước, cô bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thấy bên ngoài cửa thang máy có khoảng năm sáu người đang đứng đấy, lập tức sững sờ một lúc.
Những người kia đều nhìn cô và Bùi Danh Chính với ánh mắt khó tả, không dám bước tới cũng không dám đi ra, bầu không khí có chút lúng túng không thể giải thích được.
Đường Nhật Khanh vội vàng phản ứng lại, lúng túng cười một cái, vội vàng khéo Bùi Danh Chính ra khỏi thang máy.
Bùi Danh Chính đi được hai bước, đột nhiên đưa tay ra ôm eo cô, cười nhẹ nói: "Đường Nhật Khanh, tôi say rồi, hôm nay em chăm sóc tôi…”
Bình luận facebook