• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chàng ceo của tôi bản full (2 Viewers)

  • Chap-218

Chương 218: Tuyết Đối Không Nhân Nhượng




CHƯƠNG 218: TUYẾT ĐỐI KHÔNG NHÂN NHƯỢNG
Sắc mặt của người đàn ông bên cạnh lạnh lẽo đến cực điểm, Đường Nhật Khanh nghe thấy tiếng xì xào của các quan khách ở phía sau cũng không tự chủ được mà cau mày.
Bản kế hoạch cuối cùng để tham gia đấu thầu lần này là do cô hoàn thành, theo lý này mà nói, trừ giám đốc Lý của phòng kế hoạch, Bùi Danh Chính và cô ra sẽ không có người nào nhìn ra được bản kế hoạch cuối cùng, thế nhưng sao có thể bị rò rỉ ra ngoài chứ?
Đường Nhật Khanh không thể hiểu nổi, rất nhanh giám đốc Lý đã diễn thuyết xong, cúi người chào mọi người, các quan khách yên lặng trong giây lát, sau đó có một vài tiếng vỗ tay vang lên.
Ngại ngùng cực điểm, trải qua sự việc lần này đối với vương giả như tập đoàn nhà họ Bùi sẽ là một vết nhơ khó sạch.
Giám đốc Lý đi xuống, nhìn thấy Bùi Danh Chính thì lắp bắp: “Tổng giám đốc Bùi, xin lỗi...”
Bùi Danh Chính lạnh lùng liếc qua anh ta, nhưng không nói gì mà nhìn sang một bên khác.
Đường Nhật Khanh thuận theo ánh mắt của anh cũng nhìn theo, nhìn sang một bên khác, Tiêu Nhạc Phi và Hoa Trác đang ngồi cùng nhau, hai người đang nói chuyện rất vui vẻ, cục diện hiện nay đã rõ rồi.
Bản kế hoạch tham gia đấu thầu của tập đoàn nhà họ Bùi và tập đoàn nhà họ Tiêu có sự giống nhau nhiều như vậy, nhưng so với tập đoàn nhà họ Bùi càng thêm hoàn thiện, hơn nữa người đại diện đã diễn thuyết thành công và xuất sắc, vì thế, Hoa Trác chắc chắn sẽ thích tập đoàn nhà họ Tiêu.
Sau khi tất cả các đại diện của các công ty lên bục diễn thuyết, Hoa Trác bước lên cảm ơn và nói kết quả trúng thầu sẽ được công khai sớm nhất có thể, sau đó là chuẩn bị cho mọi người một bữa tiệc.
Lần này có không ít công ty là đến để giao lưu học hỏi chứ không phải nhằm mục đích trúng thầu mà đến, nhưng họ không ngờ lại thấy được trò hay của tập đoàn nhà họ Bùi và nhà họ Tiêu, tự nhiên cũng rất vui mừng.
Đoàn người tản ra, Bùi Danh Chính đứng lên, cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, bấm một dãy số rồi lạnh lùng phân phó: “Chuyện ở buổi đấu thầu, đi điều tra đi!”
Các tài liệu cần bảo mật như hồ sơ dự thầu cũng có thể bị rò rỉ, như vậy nói rõ trong nội bộ công ty không an toàn nữa rồi, khi không có bất kỳ chứng cứ nào, anh sẽ không dễ dàng hoài nghi bất kỳ ai, bao gồm Đường Nhật Khanh và giám đốc Lý.
Tắt điện thoại, Bùi Danh Chính quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Nhật Khanh và Tiêu Nhạc Phi đang ở cùng nhau, không biết đang nói cái gì, ngay lập tức lông mày của anh nhíu chặt lại, ánh mắt sa sầm đi vài phần.
“Cô Đường, cô không cảm thấy chúng ta gần đây rất có duyên sao? Mặc kệ là vô tình gặp hay gặp trong công việc, tóm lại cũng là gặp nhau, không bằng tối nay tôi mời cô dùng cơm? Tôi biết có một nhà hàng hải sản rất ngon, không biết cô có nhận lời không?”
Đáy mắt của Đường Nhật Khanh rất lạnh lẽo, nhớ đến vừa rồi nội dung diễn thuyết của người đại diện của tập đoàn nhà họ Tiêu khi nãy thì không nhịn được tức giận: “Tổng giám đốc Tiêu, làm người không thể quá thiếu đạo đức, bản kế hoạch tham gia dự thầu của công ty các anh sao mà có, sợ rằng trong lòng anh còn hiểu rõ hơn bất kỳ ai nhỉ?”
Tiêu Nhạc Phi nghe thế cũng không tức giận mà còn mỉm cười: “Cô Đường có ý gì? Là cảm thấy bản kế hoạch dự thầu của công ty chúng ta là ăn cắp của tập đoàn nhà họ Bùi? Thế nhưng vừa rồi hai nhà lên bục diễn thuyết, dựa vào bản sự nha, ai tốt ai xấu, mọi người đều nhìn thấy, trong lòng tự có phán đoán.”
“Anh!” Đường Nhật Khanh siết chặt nắm đấm, sớm biết Tiêu Nhạc Phi miệng lưỡi sắc bén, chỉ sợ cô không lấy ra chứng cứ thì không thể nói lại được anh ta.
Tiêu Nhạc Phi mất dày tiếp tục hỏi: “Cô Đường, tối nay có muốn cùng tôi dùng cơm không?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, biết không thể mọi được thông tin hữu hiệu gì từ anh ta thì trực tiếp quay người rời khỏi,
Vừa mới đi được vài bước, khi cô ngẩng lên thì nhìn thấy Bùi Danh Chính đang đứng cách cô không xa, ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm cô.
Bước chân của Đường Nhật Khanh hơi ngừng lại, trong lòng biết khi cô nói chuyện với Tiêu Nhạc Phi chắc chắn đã bị anh nhìn thấy rồi.
Cô nhanh chóng bước tới, chờ đợi Bùi Danh Chính mở miệng hỏi, thế nhưng anh chỉ yên lặng nhìn cô mà không hề hỏi gì, Đường Nhật Khanh hít thở sâu, mở miệng nói: “Em vừa rồi muốn từ miệng anh ta xem có lấy được chút thông tin nào không thôi, nhưng mà anh ta cái gì cũng không nói.”
Bùi Danh Chính trầm mặc trong nháy mắt, nhàn nhạt nói: “Tôi đã cho người đi điều tra rồi.”
Không mất nhiều thời gian thì có thể biết rốt cuộc chuyện nào là như thế nào.
Đường Nhật Khanh gật gật đầu, nhẹ nhàng hỏi ý kiến của Bùi Danh Chính: “Chúng ta đi chưa?”
Cảm xúc của Bùi Danh Chính lúc này rất thâm trầm và lạnh lẽo, nhưng cô hỏi thì vẫn gật đầu, dẫn Đường Nhật Khanh và giám đốc Lý rời đi.
Còn chưa ra đến cửa thì đột nhiên có người bước tới, trực tiếp ngăn cản.
“Tổng giám đốc Bùi, sao mà đi sớm vậy? Không đỡi bữa tiệc kết thúc rồi mới rời đi sao?”
Tiêu Nhạc Phi không biết từ đâu chui ra, anh ta mỉm cười với Bùi Danh Chính, còn cố ý dùng giọng điệu chủ nhà ra nói.
Hành vi lần của anh ta rõ ràng là đang khiêu khích.
Không chờ Bùi Danh Chính mở miệng, giám đốc Lý ở bên cạnh bước lên nửa bước: “Tổng giám đốc Tiêu, cậu không phải chủ của buổi đấu thầu này, tổng giám đốc Bùi của chúng tôi khi nào muốn rời đi, cậu có thể quản được sao?”
“Giám đốc Lý, tôi chỉ là quan tâm tổng giám đốc Bùi mà thôi, anh kích động như vậy làm cái gì?” Tiêu Nhạc Phi vẫn mỉm cười như cũ: “Đúng rồi giám đốc Lý, vừa rồi anh diễn thuyết ở trên rất tuyệt nha! Thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt!”
Anh ta vừa nói vừa vươn tay vỗ vỗ vào vai giám đốc Lý nữa.
“Cậu!” Giám đốc Lý tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng lại không nói ra được gì.
Bùi Danh Chính đột nhiên mở miệng, âm thanh âm lãnh đến cực điểm: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tránh xa!”
Dứt lời, anh trước tiếp sải bước, bỏ qua Tiêu Nhạc Phi.
Đường Nhật Khanh lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Nhạc Phi, cũng bước nhanh theo.
Lên xe, mọi người quay lại công ty, đến phòng tổng giám đốc, Bùi Danh Chính hơi ngẩng đầu nhìn Đường Nhật Khanh: “Đi theo tôi.”
Đường Nhật Khanh gật đầu rồi đi theo bước vào phòng làm việc.
Bùi Danh Chính ngồi trên ghế sô pha, uống một ngụm trà, vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh, ý bảo Đường Nhật Khanh ngồi xuống.
Đường Nhật Khanh di dự một chút, nhìn thấy thần sắc mệt mỏi giữa chân mày của anh thì vẫn qua đó ngồi.
Bùi Danh Chính thuận tay nắm lấy tay cô và hỏi: “Em cảm thấy chuyện lần này, rốt cuộc xảy ra sai xót ở đâu?”
Người của phòng kế hoạch mặc dù tham gia làm bản kế hoạch, thế nhưng người xem được bản kế hoạch dự thầu cuối cùng lại chỉ có vài người, nếu thật sự xảy ra vấn đề, chỉ sợ vấn đề nằm trong số mấy người này.
Đường Nhật Khanh hít thở sâu rồi nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ nói thế nào, nội dung của bản kế hoạch đã bị rò rỉ, thế nhưng rốt cuộc là ai tiết lộ ra, tiết lộ bằng cách nào, còn cần điều tra xác minh, nhưng mà suy tính bước đầu chắc là nhân viên trong công ty chúng ta.”
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu: “Cùng cách nghĩ với tôi.”
Tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve các khớp tay của Đường Nhật Khanh, thế nhưng chân mày của anh vẫn không giãn ra.
Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng hỏi: “Nếu như thật sự nhân viên nội bộ tiết lộ ra thì anh định làm như thế nào?”
Bùi Danh Chính trầm mặc, một lúc sau, anh nhả ra mấy từ: “Tuyệt đối không nhân nhượng.”
Gần đây công ty xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện quảng trường Hàn Đạt đã khiến người khác vò đầu bứt tai rồi, bây giờ đấu thầu cũng thất bại, quả thật khiến người khác đau lòng.
Đường Nhật Khanh nắm lấy tay của anh, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều sẽ ở bên anh.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, trong lòng cũng ấm áp hơn một chút, khóe môi cuối cùng cũng cong lên hiện ra ý cười: “Qua đoạn thời gian này, tôi dẫn em ra ngoài thư giãn.”
Đường Nhật Khanh gật đầu: “Được.”
Ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi không đến nửa tiếng thì Bùi Danh Chính lại phải đi xử lý chuyện của quảng trường Hàn Đạt, Đường Nhật Khanh ở lại công ty giải quyết một số công việc khác.
Vừa xử lý xong một phần công việc thì đột nhiên có người gõ cửa, cửa phòng được đẩy ra, Giang Vãn Vãn thò đầu vào nhìn.
Đường Nhật Khanh ngẩng lên thì thấy cô ta, có chút ngạc nhiên: “Vãn Vãn, cậu sao lại đến đây?”
Giang Vãn Vãn mở miệng: “Nhật Khanh, cậu có thể giúp tôi một việc được không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom