• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chàng ceo của tôi bản full (1 Viewer)

  • Chap-219

Chương 219: Mê Hoặc Đàn Ông Cũng Là Một Loại Bản Lĩnh.




CHƯƠNG 219: MÊ HOẶC ĐÀN ÔNG CŨNG LÀ MỘT LOẠI BẢN LĨNH.
Nhìn thấy biểu cảm Giang Vãn Vãn, Đường Nhật Khanh liền vội vàng đứng dậy: “Sao vậy?”
Giang Vãn Vãn bước tới, khuôn mặt nhỏ đỏ au đầy sự oan ức, cau mày, kéo cánh tay của Đường Nhật Khanh ôm vào lòng: “Tôi bị người khác vu cáo hãm hại…”
Cô ấy vẫn chưa nói xong, giọng nói nghẹn ngào, nước mắt chảy không ngừng.
Đường Nhật Khanh sững sờ, vội vàng lấy khan giấy đưa qua, kéo cô đến chiếc ghế bên cạnh, hỏi: “Sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì Vãn Vãn, cô nói xem nào….”
“Bộ phận của chúng tôi có một nữ đồng nghiệp tên Phùng Thiến, gần đây cô ta mua một chiếc vòng tay phiên bản giới hạn, hôm qua đột nhiên không tìm thấy, cả văn phòng đều giúp cô ta tìm nhưng vẫn không thấy, hôm nay lúc đang sắp xếp tài liệu, có người nhìn thấy trong kẹp tài liệu của tôi có một chiếc vòng tay, gọi Phùng Thiến đến, còn đúng là chiếc vòng cô ta bị mất, cô ta liền cho rằng là tôi trộm chiếc vòng tay đó, liền mắng tôi trước mặt tất cả các đồng nghiệp… bây giờ mọi người đều nghĩ là tôi là một tên trộm, không để ý tôi nữa….”
Giang Vãn Vãn khóc đến hết cả hơi, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thường bấy nhiêu, Đường Nhật Khanh nhìn bộ dạng của cô ấy, trong lòng cũng không có cảm nhận gì, vội vàng khuyên cô ấy: “Được rồi Vãn Vãn, cô đừng khóc nữa, chúng ta cùng nghĩ cách, xem có thể có cách nào chứng minh sự vô tội của cô không.”
Giang Vãn Vãn hai mắt đỏ và sưng, tiếp tục nói: “Bình thường Phùng Thiến đã không thích tôi, lần trước tôi trình bày một danh sách, vốn là hai chúng tôi thảo luận, cuối cùng lúc lên trình bày cô ta chỉ nói tên của mình, còn có rất nhiều những chuyện nhỏ nhặt khác, tôi luôn không thích tôi, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, cô ta chắc chắn càng được lý không tha cho tôi, bây giờ phải làm sao Nhật Khanh….”
Đường Nhật Khanh nghe thấy vậy, liền cau mày, sao cô lại cảm thấy chuyện này giống như Phùng Thiến kia đang cố ý gây rắc rối cho Giang Vãn Vãn, muốn nhân cơ hội vu cáo hãm hại làm khó cô ấy.
Bình thường mối quan hệ của hai người cũng không tốt, Phùng Thiến vẫn luôn bắt nạt cô ấy, lần này chiếc vòng tay bị mất, nói không chừng chính là do Phùng Thiến muốn vu cáo hãm hại cô ấy mà cố ý làm trò quỷ.
“Vãn Vãn, đừng khóc.” Đường Nhật Khanh đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng Giang Vãn Vãn, an ủi: “Tôi đi với cô để hỏi rõ chuyện này, nếu như bọn họ cố ý ức hiếp cô, tôi sẽ không bỏ qua.”
Giang Vãn Vãn nghe thấy cô nói vậy, liền nói: “Nhật Khanh, cô là người bạn duy nhất ở công ty của tôi, nếu như cô không giúp tôi tôi cũng không phải làm như thế nào.”
Đường Nhật Khanh khẽ cười, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt cho cô ấy: “Được rồi, tôi sẽ đi cùng cô.”
Bọn họ cùng đi đến khu vực văn phòng công cộng của bộ phận thị trường, có mấy cô gái trẻ đang túm tụm với nhau nói cái gì đó, một người trong số đó nhìn thấy Giang Vãn Vãn, lập tức thay đổi sắc mặt, ra hiệu cho mấy người khác quay đầu lại. Một người phụ nữ cao gầy vừa quay đầu lại, lúc nhìn thấy Đường Nhật Khanh bên cạnh Giang Vãn Vãn, khuôn mặt lập tức trở nên khó chịu, trong ánh mắt hiện nên sự lạnh lùng.
Hai tay khoanh trước ngực, đi thẳng đến, lạnh lùng cười hỏi: “Tôi nói sao lại không thấy người đâu, hóa ra là đi tìm cứu binh!”
Đường Nhật Khanh ngước lên, quét qua chiếc vòng tay Cartier Limited Edition trên cổ tay của người phụ nữ liền hiểu ra, cô ta chắc là Phùng Thiến trong miệng của Giang Vãn Vãn. Đường Nhật Khanh đi về phía trước nửa bước, mỉm cười với Phùng Thiến, lên tiếng nói: “Tôi là bạn của Vãn Vãn, muốn tìm hiểu chuyện này một chút, mọi người là đồng nghiệp cùng một bộ phận, không cần phải vì một chút chuyện nhỏ mà gây náo loạn khiến tất cả mọi người đều không vui.”
“Chuyện nhỏ?” Phùng Thiến cười “haha” hai tiếng, ánh mắt đầy sự khinh bỉ: “Thư ký Đường, câu cô nói không đúng rồi, cái gì gọi là chuyện nhỏ, trộm một chiếc vòng tay hơn 30 triệu của người khác còn gọi là chuyện nhỏ?”
Nhìn thái độ kiên quyết của của Phùng Thiến, Đường Nhật Khanh cau mày, hỏi lại: “Sao cô có thể chắc chắn vòng tay là Vãn Vãn lấy trộm?”
Phùng Thiến lạnh lùng “hừ”: “Dựa vào có đồng nghiệp nhìn thấy vòng tay của tôi ở chỗ của cô ta, nhân chứng vật chứng đều có, cô ta còn có thể trốn tránh trách nhiệm sao?”
Giang Vãn Vãn nghe Phùng Thiến nói như vậy, cau mày: “Tôi thật sự không biết tại sao chiếc vòng tay kia lại ở trong kẹp tài liệu của tôi.”
“Chả lẽ chiếc vòng tay mọc chân chạy vào trong kẹp văn kiện của cô?” Phùng Thiến liếc nhìn Đường Nhật Khanh nói: “Cô cho rằng kéo nhân tình của tổng giám đốc Bùi đến thì có thể chống lưng cho cô? Thật buồn cười!”
Giang Vãn Vãn càng nghe Phùng Thiến nói càng cảm thấy khó nghe, vẫn kéo người Đường Nhật Khanh, khuôn mặt ửng đỏ, đột nhiên cất cao giọng: “Phùng Thiến, cô ức hiếp tôi thì thôi đi! Đừng nói người khác như vậy!”
“Tôi nói cô ta cái gì?” Phùng Thiến nhìn Đường Nhật Khanh vừa đến chính là dáng vẻ ức hiếp người khác, nghĩ đến bên cạnh mình đều là đồng nghiệp ủng hộ cô, cũng không có gì phải lo lắng: “Trong công ty ai mà không biết cô ta leo lên giường của tổng giám đốc Bùi như thế nào, mê hoặc đàn ông cũng là một loại bản lĩnh, ai cũng phải bái phục!”
Phùng Thiến nói như vậy, mấy đồng nghiệp nữ đứng bên cạnh cũng che mặt cười, ánh mắt nhìn Đường Nhật Khanh cũng không che giấu được sự chế nhạo.
Ban đầu Đường Nhật Khánh muốn qua đây để giải quyết vấn đề, không ngờ Phùng Thiến lại nói những lời khó nghe như vậy, cô đang muốn lên tiếng, nhưng ai biết được bên cạnh lại đột nhiên lóe lên một hình bóng, sau đó liền nghe thấy giọng nói tức giận của Giang Vãn Vãn: “Phùng Thiến cô nói ai! Cô mới là người dụ dỗ đàn ông ấy!”
Đường Nhật Khanh sững sờ, lúc này rõ ràng Giang Vãn Vãn đã bổ nhào lên trước, cô ấy nắm lấy tóc Phùng Thiến, liều mạng kéo, Phùng Thiến kêu gào thảm thiết, cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém giơ tay ra nắm lấy Giang Vãn Vãn.
“Giang Vãn Vãn! Cô có bệnh à! Buông tay ra!” Mấy nữ đồng nghiệp bên cạnh cũng muốn giúp đỡ Phùng Thiến, nhưng bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Mấy người đừng động tay!”
Đường Nhật Khanh bước lên phía trước, khuôn mặt nghiêm túc, âm u rất đáng sợ, cô giơ tay ra, cố gắng kéo Giang Vãn Vãn và Phùng Thiến ra.
Hai người vốn dồn nén rất lâu rồi, hôm nay chính là thời điểm bùng nổ, tất cả những xung đột và mâu thuẫn tiện dịp phát ra, ai cũng không dễ dàng buông tay.
“Giang Vãn Vãn tôi với cô vẫn chưa xong đâu!”
Phùng Thiến hét lên, bàn tay chạm vào cô Giang Vãn Vãn, móng tay của cô ta rất dài chỉ cần dung một chút lực có thể cấu vào thịt.
Giang Vãn Vãn cũng không thả lỏng tay, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Phùng Thiến, dùng lực kéo tóc của cô ta: “Anh kêu cô nói Nhật Khanh! Cô là một cô gái đơn thuần ngây thơ! Hãy nhìn lại tác phong của cô đi!”
Đường Nhật Khanh không kéo hai người ra được, nhìn Phùng Thiến đã cấu cổ của Giang Vãn Vãn đỏ lên, cô cau mày, giơ tay ra đầy Phùng Thiến ra.
Phùng Thiến loạng choạng mấy bước, được chị em tốt đỡ được, lúc đứng vững được, liền nhìn Đường Nhật Khanh, vẻ mặt đã thay đổi, tức giận nói: “Cô! Cô lại dám đẩy tôi!”
Sợ Giang Vãn Vãn lại lao lên đánh nhau với Phùng Thiến, Đường Nhật Khanh lập tức kéo cánh tay của Giang Vãn Vãn, chắn trước mặt cô ấy, nói với Phùng Thiến: “Tôi đẩy cô thì làm sao! Chả nhẽ nhìn hai người đánh nhau sứt đầu mẻ trán sao!”
Đường Nhật Khanh không chút sợ hãi, ánh hào quang tỏa ra ngược lại khiến người khác kinh ngạc.
Cô bước về phía trước, nhìn chằm chằm chằm vào Phùng Thiến nói: “Cô đã cho rằng Vãn Vãn đã lấy chiếc vòng tay của cô, bây giờ không có cách nào chứng minh, vậy chúng ta sẽ cầm đến cơ quan giám định để kiểm tra dấu vân tay, xem xem dấu vân tay trên chiếc vòng tay rốt cuộc là của ai! Nếu như điều tra ra có dấu vân tay của Vãn Vãn, chúng tôi sẽ xin lỗi cô và tự từ chức! Nếu như không có, mời cô xin lỗi chúng tôi! Hơn nữa còn gánh vác toàn bộ chi phí giám định!”
Lời nói của Đường Nhật Khanh, khiến Phùng Nhất sững sờ, những đồng nghiệp đứng bên cạnh không rõ sự việc đứng xem náo nhiệt nhao nhao gật đầu, thể hiện sự đồng ý: “Đúng vậy! Trực tiếp đi làm giám định không phải là được rồi sao!”
Vừa vặn chiếc vòng tay của Phùng Thiến là bản to, rất dễ để lại dấu vân tay.
Mà trong ánh mắt của Phùng Thiến hiện nên một sự hoảng loạn, sau khoảnh khắc đó, lạnh lùng nói: “Làm giám định cái gì! Có nhân chứng vật chứng chứng minh, còn cần phải làm giám định sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom