Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-408
CHƯƠNG 408: CUỐI CÙNG CÁC CON GIẤU BA BAO NHIÊU CHUYỆN?
CHƯƠNG 408: CUỐI CÙNG CÁC CON GIẤU BA BAO NHIÊU CHUYỆN?
Đường Nhật Khanh còn nhớ lần trước lúc về nhà cũ ăn cơm, ông Bùi trên bàn cơm không ngừng ho khan, vô cùng ốm yếu. Nhưng giờ phút này sắc mặt ông hồng nhuận, giọng nói cũng có lực hơn trước.
Cô do dự không biết có nên tiến lên phía trước ngăn cản hai người không, đột nhiên tay mình bị người khác kéo lên phía trước.
Đường Nhật Khanh kinh ngạc nâng mắt, nhìn sang người đàn ông bên cạnh, lời còn chưa nói ra Bùi Danh Chính đã kéo cô đến bên cạnh bàn bàn trà.
Vẻ mặt vẫn như cũ hỏi ông: ''Ba, sao đột nhiên ba tới?''
Ông Bùi nghe tiếng, quay đầu sang nhìn bọn họ, cười cười: ''Các con về rồi à? Ba đến thăm thôi, có chuyện gì đợi lát nữa rồi nói, đợi ba chơi với tiểu Trạch xong đã.''
Nói xong, ông quay đầu tiếp tục chơi xếp gỗ trên bàn.
Hạo Trạch nhìn thấy Đường Nhật Khanh, hưng phấn đứng dậy nhào đến ôm chân cô: ''Mẹ! Ông nội đến nhà chúng ta, lại còn bằng lòng chơi với con nữa!''
Nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của Hạo Trạch, Đường Nhật Khanh cười cười xoa đầu bé: ''Chơi tiếp đi, ông nội đang đợi con đấy!''
Hạo Trạch cười quay trở lại sô pha ngồi xuống, trịnh trọng nói: ''Ông nội, lần này đến ông, cháu để ông chơi trước.''
Ông Bùi nghe vậy, nhịn không được cười thành tiếng: ''Được! Cháu nhường ông trước, vậy lần này ông thắng chắc rồi!''
Hai người một già một trẻ, cảnh tượng ấm áp khiến người ta không đành lòng phá vỡ.
Đường Nhật Khanh nhất thời xúc động, khóe mắt ươn ướt, cô buông tay Bùi Danh Chính ra, xoay người cất bước đi sang một bên.
Nhìn bóng lưng của người phụ nữ, chân mày Bùi Danh Chính nhíu lại, anh bước nhanh theo sau, đến chỗ ngoặt liền kéo cô lại.
Đường Nhật Khanh quay đầu, đối mặt với anh mắt của Bùi Danh Chính, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy anh mở lời trước: ''Nếu một nhà chúng ta có thể sống cùng nhau, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.''
Nghe xong câu đó, Đường Nhất Khanh khẽ gỡ tay anh ra, nâng bước muốn rời đi.
Cô bước thẳng vào phòng bếp, giúp thím Trường chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cũng vừa vặn tránh mặt được người ở bên ngoài.
''Cô Đường, có lời tôi không biết có nên nói hay không.''
Nhìn qua thím Trương đang thái rau, Đường Nhật Khanh cũng đã đoán được thím ấy định nói gì, do dự vài giây cô vẫn nhẹ giọng đáp: ''Thím Trương, có chuyện gì thím cứ nói đi.''
''Ông Bùi dốc sức nửa đời người trên thương trường, mặc dù bây giờ đang ở nhà, nhưng vẫn còn quan tâm về công ty, không thực sự an dưỡng tuổi già. Cô không biết, hôm nay lúc ông ấy vừa đến nhìn thấy tiểu Trạch, vành mắt ông ấy đỏ au, một người đàn ông cứng rắn hơn nửa đời người lại phải cố nén nước mắt, đi qua cười cười nói nói với một đứa bé vài tuổi, ông ấy là một người ông tốt...''
Tay đang rửa bát của Đường Nhật Khanh ngừng lại một chút, trong lòng vô cùng phức tạp, cô nâng mắt nhìn về phía thím Trương, nhẹ giọng hỏi: ''Thật ạ?''
Thím Trương thở dài một hơi: ''Sao tôi lại phải lừa cô chứ?''
Nghe vậy, tay Đường Nhật Khanh cầm bát siết chặt hơn một chút, trong lòng rối rắm, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Ngay sau đó là giọng nói của người giúp việc vang lên: ''Cô Đường, ông chủ bảo người ra ngoài một lát.''
''Được.''
Đường Nhật Khanh đáp lại, vẩy nước trên tay rồi cất bước đi ra ngoài.
Mới ra khỏi phòng bếp cô đã nhìn thấy ông Bùi và Bùi Danh Chính đứng ở đó, trong nháy mắt lòng cô sáng tỏ, không dừng lại mà đi qua đó.
Ánh mắt ông Bùi dừng trên người cô một lát rồi chuyển sang hướng khác: ''Chúng ta vào phòng trước rồi nói.''
Mở cửa phòng, ba người tiến vào trong, đóng cửa lại, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Căn phòng nhỏ chứa đầy đồ đạc, diện tích không lớn, hiện tại lại càng chật hẹp hơn.
Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đứng trước mặt ông Bùi, giống như hai đứa trẻ làm sai, ai cũng không dám mở miệng trước.
Cuối cùng ông Bùi cũng cất lời phá vỡ sự im lặng: ''Nói đi, rốt cuộc các con giấu ba bao nhiêu chuyện?''
Tay Đường Nhật Khanh không tự giác mà nắm chặt lại, cô cắn cắn môi, trong lòng do dự không biết trả lời thế nào, còn chưa kịp nói gì bên tai đã truyền đến giọng nói của người đàn ông: ''Ba, chuyện này không trách Nhật Khanh được, là lỗi của con.''
Đường Nhật Khanh sững sờ, không ngờ được anh lại nhận lỗi về mình.
Cô hít sâu một hơi, trực tiếp mở miệng: ''Không phải, là cháu cố ý giấu đi ạ.''
Vẻ mặt ông Bùi càng ngày càng phức tạp, ông nhíu mày, tay cầm gậy gỗ gõ trên mặt đất, tức giận nói: ''Rốt cuộc là có chuyện gì? Ba thế nhưng lại không biết mình có cháu trai đã 4, 5 tuồi! Lẽ nào là muốn giấu ba đến chết sao?!''
Vừa mới dứt lời, ông Bùi nhịn không được mà bắt đầu ho khan.
Nhìn thấy sắc mặt ông đỏ dần lên, trong lòng Đường Nhật Khanh nhất thời không rõ mùi vị: ''Bác trai, xin bác bớt giận.''
Bùi Danh Chính hít sâu, vội vàng mở miệng giải thích: ''Ba, chuyện này là con sai, 6 năm trước con cho rằng đứa trẻ trong bụng của Đường Nhất Khanh không phải là con của con, con hiểu lầm cô ấy, cho nên...''
''Thằng khốn!'' Ông Bùi ngẩng đầu, đáy mắt vô cùng tức giận: ''Chuyện này mà anh còn lầm được!''
Bùi Danh Chính hơi cúi đầu, trầm giọng nhận lỗi: ''Ba, thực xin lỗi.''
Nhìn anh một lúc, cuối cùng ông Bùi không còn cách nào khác, chỉ đành thở dài, nâng mắt nhìn về phía Đường Nhất Khanh, giọng nói dịu đi rất nhiều: ''Nhóc con, hiện tại cháu có ý định gì không?''
Đường Nhất Khanh đương nhiên hiểu ý của ông Bùi, cô hít sâu, do dự chốc lát rồi nói :''Tạm thời thì chưa có ạ.''
Nếu thực sự nói đến dự định gì đó, thì cô không làm được, chỉ e ông sẽ thất vọng hơn.
Ông vội vàng mở miệng: ''Nhóc con, cháu sẽ không đem theo tiểu Trạch sống nửa đời còn lại đấy chứ? Bây giờ tiểu Trạch còn nhỏ, cháu nghĩ đến lúc thằng bé đi học, gia đình mồ côi cha sẽ ảnh hưởng rất lớn, còn về vấn đề kinh tế và đủ thứ chuyện khác nữa, một mình cháu gánh không nổi đâu!''
Chuyện này Đường Nhất Khanh đã từng nghĩ đến, cô cũng biết rõ tiểu Trạch cần một người ba, nhưng cô cùng Bùi Danh Chính đã không thể nữa rồi.
''Nghe bác khuyên một câu, Nhóc con, giờ các con một nhà ba người tốt hơn nhiều, nếu có gì hiểu lầm chúng ta từ từ nói cho rõ, người một nhà thì có gì mà không giải quyết được, có đúng không?''
Hít sâu một hơi, Đường Nhất Khanh giương mắt, đối mặt với ánh mặt tràn đầy vẻ mong chờ của ông, nhất thời không đành lòng cự tuyệt.
Thấy Đường Nhất Khanh không tỏ thái độ gì một lúc lâu, ông Bùi nhíu mày nhìn về phía Bùi Danh Chính, trầm giọng nói: ''Còn không mau xin lỗi đi! Hay là phải để lão già như tôi thay anh cầu xin người ta tha thứ!''
Bùi Danh Chính nghe vậy lập tức phản ứng lại, anh quay đầu nhìn Đường Nhất Khanh bên cạnh, nhẹ giọng nói: ''Chuyên trước kia, quả thực là anh không đúng, anh bằng lòng chăm sóc em và tiểu Trạch cả đời này.''
Giọng nói của người đàn ông thâm tình, Đường Nhất Khanh nhìn vào mắt anh, trong lúc nhất thời không biết là anh diễn trò trước mặt bố mình hay là thực lòng.
Đột nhiên, thân hình cao lớn của người đang ông quỳ xuống, lấy ra thứ gì đó từ trong túi ra, nhẹ giọng nói: ''Nhất Khanh, tha lỗi cho anh được không?''
Đường Nhất Khanh nhĩn rõ, trong tay anh là một chiếc nhẫn kim cương, dường như cô đã từng thấy qua.
Là chiếc mà anh dùng để cầu hôn cô sáu năm trước!
CHƯƠNG 408: CUỐI CÙNG CÁC CON GIẤU BA BAO NHIÊU CHUYỆN?
Đường Nhật Khanh còn nhớ lần trước lúc về nhà cũ ăn cơm, ông Bùi trên bàn cơm không ngừng ho khan, vô cùng ốm yếu. Nhưng giờ phút này sắc mặt ông hồng nhuận, giọng nói cũng có lực hơn trước.
Cô do dự không biết có nên tiến lên phía trước ngăn cản hai người không, đột nhiên tay mình bị người khác kéo lên phía trước.
Đường Nhật Khanh kinh ngạc nâng mắt, nhìn sang người đàn ông bên cạnh, lời còn chưa nói ra Bùi Danh Chính đã kéo cô đến bên cạnh bàn bàn trà.
Vẻ mặt vẫn như cũ hỏi ông: ''Ba, sao đột nhiên ba tới?''
Ông Bùi nghe tiếng, quay đầu sang nhìn bọn họ, cười cười: ''Các con về rồi à? Ba đến thăm thôi, có chuyện gì đợi lát nữa rồi nói, đợi ba chơi với tiểu Trạch xong đã.''
Nói xong, ông quay đầu tiếp tục chơi xếp gỗ trên bàn.
Hạo Trạch nhìn thấy Đường Nhật Khanh, hưng phấn đứng dậy nhào đến ôm chân cô: ''Mẹ! Ông nội đến nhà chúng ta, lại còn bằng lòng chơi với con nữa!''
Nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của Hạo Trạch, Đường Nhật Khanh cười cười xoa đầu bé: ''Chơi tiếp đi, ông nội đang đợi con đấy!''
Hạo Trạch cười quay trở lại sô pha ngồi xuống, trịnh trọng nói: ''Ông nội, lần này đến ông, cháu để ông chơi trước.''
Ông Bùi nghe vậy, nhịn không được cười thành tiếng: ''Được! Cháu nhường ông trước, vậy lần này ông thắng chắc rồi!''
Hai người một già một trẻ, cảnh tượng ấm áp khiến người ta không đành lòng phá vỡ.
Đường Nhật Khanh nhất thời xúc động, khóe mắt ươn ướt, cô buông tay Bùi Danh Chính ra, xoay người cất bước đi sang một bên.
Nhìn bóng lưng của người phụ nữ, chân mày Bùi Danh Chính nhíu lại, anh bước nhanh theo sau, đến chỗ ngoặt liền kéo cô lại.
Đường Nhật Khanh quay đầu, đối mặt với anh mắt của Bùi Danh Chính, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy anh mở lời trước: ''Nếu một nhà chúng ta có thể sống cùng nhau, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.''
Nghe xong câu đó, Đường Nhất Khanh khẽ gỡ tay anh ra, nâng bước muốn rời đi.
Cô bước thẳng vào phòng bếp, giúp thím Trường chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cũng vừa vặn tránh mặt được người ở bên ngoài.
''Cô Đường, có lời tôi không biết có nên nói hay không.''
Nhìn qua thím Trương đang thái rau, Đường Nhật Khanh cũng đã đoán được thím ấy định nói gì, do dự vài giây cô vẫn nhẹ giọng đáp: ''Thím Trương, có chuyện gì thím cứ nói đi.''
''Ông Bùi dốc sức nửa đời người trên thương trường, mặc dù bây giờ đang ở nhà, nhưng vẫn còn quan tâm về công ty, không thực sự an dưỡng tuổi già. Cô không biết, hôm nay lúc ông ấy vừa đến nhìn thấy tiểu Trạch, vành mắt ông ấy đỏ au, một người đàn ông cứng rắn hơn nửa đời người lại phải cố nén nước mắt, đi qua cười cười nói nói với một đứa bé vài tuổi, ông ấy là một người ông tốt...''
Tay đang rửa bát của Đường Nhật Khanh ngừng lại một chút, trong lòng vô cùng phức tạp, cô nâng mắt nhìn về phía thím Trương, nhẹ giọng hỏi: ''Thật ạ?''
Thím Trương thở dài một hơi: ''Sao tôi lại phải lừa cô chứ?''
Nghe vậy, tay Đường Nhật Khanh cầm bát siết chặt hơn một chút, trong lòng rối rắm, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Ngay sau đó là giọng nói của người giúp việc vang lên: ''Cô Đường, ông chủ bảo người ra ngoài một lát.''
''Được.''
Đường Nhật Khanh đáp lại, vẩy nước trên tay rồi cất bước đi ra ngoài.
Mới ra khỏi phòng bếp cô đã nhìn thấy ông Bùi và Bùi Danh Chính đứng ở đó, trong nháy mắt lòng cô sáng tỏ, không dừng lại mà đi qua đó.
Ánh mắt ông Bùi dừng trên người cô một lát rồi chuyển sang hướng khác: ''Chúng ta vào phòng trước rồi nói.''
Mở cửa phòng, ba người tiến vào trong, đóng cửa lại, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Căn phòng nhỏ chứa đầy đồ đạc, diện tích không lớn, hiện tại lại càng chật hẹp hơn.
Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đứng trước mặt ông Bùi, giống như hai đứa trẻ làm sai, ai cũng không dám mở miệng trước.
Cuối cùng ông Bùi cũng cất lời phá vỡ sự im lặng: ''Nói đi, rốt cuộc các con giấu ba bao nhiêu chuyện?''
Tay Đường Nhật Khanh không tự giác mà nắm chặt lại, cô cắn cắn môi, trong lòng do dự không biết trả lời thế nào, còn chưa kịp nói gì bên tai đã truyền đến giọng nói của người đàn ông: ''Ba, chuyện này không trách Nhật Khanh được, là lỗi của con.''
Đường Nhật Khanh sững sờ, không ngờ được anh lại nhận lỗi về mình.
Cô hít sâu một hơi, trực tiếp mở miệng: ''Không phải, là cháu cố ý giấu đi ạ.''
Vẻ mặt ông Bùi càng ngày càng phức tạp, ông nhíu mày, tay cầm gậy gỗ gõ trên mặt đất, tức giận nói: ''Rốt cuộc là có chuyện gì? Ba thế nhưng lại không biết mình có cháu trai đã 4, 5 tuồi! Lẽ nào là muốn giấu ba đến chết sao?!''
Vừa mới dứt lời, ông Bùi nhịn không được mà bắt đầu ho khan.
Nhìn thấy sắc mặt ông đỏ dần lên, trong lòng Đường Nhật Khanh nhất thời không rõ mùi vị: ''Bác trai, xin bác bớt giận.''
Bùi Danh Chính hít sâu, vội vàng mở miệng giải thích: ''Ba, chuyện này là con sai, 6 năm trước con cho rằng đứa trẻ trong bụng của Đường Nhất Khanh không phải là con của con, con hiểu lầm cô ấy, cho nên...''
''Thằng khốn!'' Ông Bùi ngẩng đầu, đáy mắt vô cùng tức giận: ''Chuyện này mà anh còn lầm được!''
Bùi Danh Chính hơi cúi đầu, trầm giọng nhận lỗi: ''Ba, thực xin lỗi.''
Nhìn anh một lúc, cuối cùng ông Bùi không còn cách nào khác, chỉ đành thở dài, nâng mắt nhìn về phía Đường Nhất Khanh, giọng nói dịu đi rất nhiều: ''Nhóc con, hiện tại cháu có ý định gì không?''
Đường Nhất Khanh đương nhiên hiểu ý của ông Bùi, cô hít sâu, do dự chốc lát rồi nói :''Tạm thời thì chưa có ạ.''
Nếu thực sự nói đến dự định gì đó, thì cô không làm được, chỉ e ông sẽ thất vọng hơn.
Ông vội vàng mở miệng: ''Nhóc con, cháu sẽ không đem theo tiểu Trạch sống nửa đời còn lại đấy chứ? Bây giờ tiểu Trạch còn nhỏ, cháu nghĩ đến lúc thằng bé đi học, gia đình mồ côi cha sẽ ảnh hưởng rất lớn, còn về vấn đề kinh tế và đủ thứ chuyện khác nữa, một mình cháu gánh không nổi đâu!''
Chuyện này Đường Nhất Khanh đã từng nghĩ đến, cô cũng biết rõ tiểu Trạch cần một người ba, nhưng cô cùng Bùi Danh Chính đã không thể nữa rồi.
''Nghe bác khuyên một câu, Nhóc con, giờ các con một nhà ba người tốt hơn nhiều, nếu có gì hiểu lầm chúng ta từ từ nói cho rõ, người một nhà thì có gì mà không giải quyết được, có đúng không?''
Hít sâu một hơi, Đường Nhất Khanh giương mắt, đối mặt với ánh mặt tràn đầy vẻ mong chờ của ông, nhất thời không đành lòng cự tuyệt.
Thấy Đường Nhất Khanh không tỏ thái độ gì một lúc lâu, ông Bùi nhíu mày nhìn về phía Bùi Danh Chính, trầm giọng nói: ''Còn không mau xin lỗi đi! Hay là phải để lão già như tôi thay anh cầu xin người ta tha thứ!''
Bùi Danh Chính nghe vậy lập tức phản ứng lại, anh quay đầu nhìn Đường Nhất Khanh bên cạnh, nhẹ giọng nói: ''Chuyên trước kia, quả thực là anh không đúng, anh bằng lòng chăm sóc em và tiểu Trạch cả đời này.''
Giọng nói của người đàn ông thâm tình, Đường Nhất Khanh nhìn vào mắt anh, trong lúc nhất thời không biết là anh diễn trò trước mặt bố mình hay là thực lòng.
Đột nhiên, thân hình cao lớn của người đang ông quỳ xuống, lấy ra thứ gì đó từ trong túi ra, nhẹ giọng nói: ''Nhất Khanh, tha lỗi cho anh được không?''
Đường Nhất Khanh nhĩn rõ, trong tay anh là một chiếc nhẫn kim cương, dường như cô đã từng thấy qua.
Là chiếc mà anh dùng để cầu hôn cô sáu năm trước!
Bình luận facebook