Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-409
CHƯƠNG 409: CÓ THỂ GIẤU NGÀY NÀO THÌ HAY NGÀY ẤY.
CHƯƠNG 409: CÓ THỂ GIẤU NGÀY NÀO THÌ HAY NGÀY ẤY.
Dường như lồng ngực bị ai đó đánh trúng, hô hấp của Đường Nhất Khanh trở nên khó khăn, không tự chủ được bắt đầu khẩn trương.
Không chờ tinh thần của cô phục hồi lại, bên cạnh đã truyền đến giọng nói của ông Bùi: ''Nhóc con, đồng ý đi.''
Đường Nhất Khanh cắn môi, không ngừng rối rắm. Ông Bùi hiện tại đang ở trước mặt, cô không thể không đồng ý, nhưng sau một tháng làm rõ mọi chuyện, cô với Bùi Danh Chính cứ vậy mà kết thúc, mỗi người sẽ đi một ngả.
Tay vo thành nắm đấm, mũi có chút cay cay, cô vẫn không có dũng khí để đồng ý. Đành hít sâu một hơi sau đó lập tức mở miệng: ''Thực xin lỗi!''
Nói xong lời này, cô không dám nhìn vào mắt của anh, càng không dám nhìn vẻ mặt của ông Bùi, trực tiếp xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Bùi Danh Chính và ông Bùi đều sững sờ, nhìn bóng dáng của cô gái biến mất khỏi cửa, ông thở dài một hơi: ''Tự mình không biết quý trọng, cuối cùng muốn giúp cũng không giúp được!''
Bùi Danh Chính đứng dậy, trên mặt tràn đầy phiền muộn, không nói một câu nào.
''Đến mức này mà người ta còn không chịu tha thứ cho anh, xem ra anh đã làm người ta tổn thương không ít.'' Ông Bùi từ từ nói.
Bùi Danh Chính hít sâu, khẽ mở miệng, giọng nói mang theo vài phần kiên định: ''Ba, ba yên tâm, con sẽ theo đuổi cô ấy, mang cô ấy về một lần nữa.''
Nghe vậy, sắc mặt ông trầm xuống, nói: ''Nếu anh không làm được thì anh không phải con của tôi nữa!''
Nói xong, ông hừ một tiếng, chống gậy cất bước đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa lầu bầu: ''Tiểu Trạch là cháu trai của tôi, dù là gì đi nữa thì vẫn là cháu tôi!''
Bùi Danh Chính theo sau ông, tâm tình phức tạp.
Ba người ở phòng khách, trong lòng ngầm hiểu với nhau. Lúc ở trước mặt tiểu Trạch, mọi người trong lòng đều phải biết chừng mực, biết cái gì nên nói, cái gì không.
Ăn xong cơm trưa, ông Bùi chơi với tiểu Trạch, mãi đến giờ ngủ trưa của cậu bé mới lưu luyến rời đi.
Trước khi đi ông cứ luôn dặn Đường Nhất Khanh: ''Tiểu Khanh, nếu Bùi Danh Chính dám bắt nạt cháu, cháu cứ việc nói với bác, bác dạy dỗ lại nó!''
Đường Nhất Khanh cười cười gật đầu: ''Cháu biết rồi, bác về sớm chút, dưỡng bệnh cho khỏe ạ.''
''Được, hôm khác bác lại qua thăm.''
Ông vẫy vẫy tay về phía cô rồi mới rời đi.
Nhìn thấy xe chạy cách xa biệt thự một đoạn, Đường Nhất Khanh mời xoay người đi vào phòng khách.
Vừa vào cửa cô đã nhìn thấy một người đàn ông đứng ở đó.
Đang muốn tránh khỏi anh, nhưng ai biết được người đàn ông kia lại vươn tay ra, chặn đường cô.
''Anh có chuyện muốn trao đổi với em.''
Đường Nhất Khanh hít sâu, giương mắt nhìn về phía anh: ''Nói đi.''
''Ông vẫn luôn muốn ôm cháu, hôm nay biết được thân phận của tiểu Trạch, chắc chắn rất vui vẻ, sẽ thường xuyên đến đây thăm thằng bé, anh không cầu em có thể đồng ý với anh cái gì, nhưng thỏa thuận giữa hai chúng ta, có thể đừng nói cho ông ấy có được không?
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc, Đường Nhất Khanh cũng biết anh không phải thuận miệng mà nói, cô rất rõ ràng ý của anh là muốn cho ông Bùi một phần chân tình.
Do dự một lát, cô nhẹ giọng đáp: ''Nhưng sớm muộn gì ông ấy cũng biết thôi.''
Bùi Danh Chính đặt tay lên vai cô, ánh mắt chân thành, giọng nói cũng rất nghiêm túc: ''Em biết là gần đây sức khỏe của ông ấy không tối, anh không muốn đả kích ông ấy thêm nữa, chuyện này có thể giấu ngày nào thì hay ngày ấy, được không?''
Đường Nhất Khanh không nỡ cự tuyệt, đáy mắt cũng ôn hòa hơn, cô đang định mở miệng thì thím Trương đột nhiên bước đến: ''Ông chủ, cô Đường...''
Đường Nhất Khanh nâng mắt, nhìn thấy trên tay thím Trương đang cầm một chiếc thiệp màu xanh sẫm đưa qua chỗ bọn họ: ''Lúc ông Bùi tới có mang đến, ông ấy bảo để tôi đưa cho hai người, có điều dường như đã quên không nói.''
Bùi Danh Chính giơ tay nhận lấy, nhìn hai chữ '' giấy mời '' bên trên, ánh mắt trầm xuống.
Mở ra nhìn bên trong, Bùi Danh Chính nhất thời sáng tỏ, anh nhìn về phía Đường Nhất Khanh nhẹ giọng nói: ''Bữa tiệc kinh doanh của Ngài Ôn, mời anh đi.''
Đường Nhất Khanh nhẹ giọng hỏi: ''Ngài Ôn là ai?''
Bùi Danh Chính lạnh lùng nói: ''Nhà từ thiện đến Hải Thành phát triển một năm trước, sản nghiệp ở nước ngoài rất lớn, rất có thế lực.Đứng đầu nhiều hoạt động thương mại, ở mặt ngoài thì ôn hòa nhã nhặn, thực ra lại rất có dã tâm.''
Nhìn vẻ mặt của người đàn ông, Đường Nhất Khanh đã đoán ra được bảy tám phần, ngài Ôn này, khẳng định là nhân vật khó đối phó.
Bùi Danh Chính nhìn sang Đường Nhất Khanh hỏi ý kiến: ''Bữa tiệc tối mai yêu cầu đem theo bạn gái, cùng đi với anh nhé?''
Đáy mặt xẹt qua một tia giảo hoạt, Đường Nhất Khanh nhếch miệng: ''Nếu em không đồng ý thì sao?''
Nói xong, không đợi Bùi Danh Chính trả lời, cô nhấc chân bước về phía phòng mình.
Vừa mới đẩy cửa ra, đột nhiên có một lực chặn lại ở cửa. Ngay sau đó Đường Nhất Khanh chưa kịp phản ứng đã bị đẩy vào trong phòng, cửa đóng ''rầm'' lại một tiếng.
Trên đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: ''Em không đồng ý cũng phải đồng ý, em lại bạn gái của anh, anh không đem theo em thì còn ai?''
Một câu ngắn gọn khiến trái tim Đường Nhất Khanh nhói lên, chưa kịp đợi cô phản ứng lại, tay của người đàn ông đã ôm lấy thắt lưng, từ từ dọc theo eo nhỏ trượt lên trên, luồn vào trong áo cô: ''Có phải lâu rồi anh không ôm em khiến em quên mất mình là người phụ nữ của anh phải không?''
Mặt của Đường Nhất Khanh trong nháy mắt đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.
Cô định đẩy anh ra, ngượng ngùng nhíu mày: ''Buông tay.''
Bùi Danh Chính cười cười, mặt chôn ở hõm cổ của cô, từng chút từng chút hôn lên trên đó.
Dục vọng khô hạn đã lâu bỗng nhiên bị thức tỉnh, Đường Nhất Khanh chỉ cảm thấy cả người tê dại, so với trước kia càng mãnh liệt hơn.
Dù sao thì cô cũng không có người đàn ông khác, trước giờ vẫn chỉ có mình anh, sáu năm nay vẫn vậy.
Thấy được sự thay đổi trên cơ thể cô, Bùi Danh Chính nhíu mày, đặt cô tựa vào cửa, thanh âm khàn khàn: ''Cho nên, bữa tiệc tôi, có muốn đi cùng anh không?''
Chuyện đến nước này, Đường Nhất Khanh hiểu rõ, nếu cô dám nói một chữ ''không'', chắc chắn Bùi Danh Chính sẽ tử hình cô ngay tại chỗ.
''Mẹ, mẹ đâu rồi?''
Ngoài cửa truyền đến giọng nói non nớt của tiểu Trạch, Đường Nhất Khanh giống như từ trong mộng bừng tỉnh, lập tức vươn tay đẩy Bùi Danh Chính ra: ''Em đi cùng anh.''
Thấy cô cuối cùng cũng đồng ý, Bùi Danh Chính cong môi cười, lúc tay cô đưa lên chuẩn bị mở cửa, anh đè vai cô lại hôn lên môi cô, sau vài giây cảm thấy thỏa mãn mới buông tay, ánh mắt đen bóng, khẽ cười nói: ''Vẫn như trước.''
Nói xong, anh nắm tay cô mở cửa, bước ra ngoài trước, nhìn Hạo Trạch đứng cách đó không xa, lập tức ngồi xuống mở tay vươn về phía cậu bé: ''Nào, tiểu Trạch, đến đây!''
Hạo Trạch chưa kịp phản ứng đã bị bế lên, xoay một vòng rồi nằm trong lồng ngực anh.
Cậu bé cười tươi như hoa, cũng quên mất vừa nãy mình còn đi tìm mẹ, cười khanh khách bảo Bùi Danh Chính làm lại một lần nữa.
Đường Nhất Khanh đứng ở cửa, nhìn hai người cười đùa, khóe miệng cũng bất giác cong lên...
CHƯƠNG 409: CÓ THỂ GIẤU NGÀY NÀO THÌ HAY NGÀY ẤY.
Dường như lồng ngực bị ai đó đánh trúng, hô hấp của Đường Nhất Khanh trở nên khó khăn, không tự chủ được bắt đầu khẩn trương.
Không chờ tinh thần của cô phục hồi lại, bên cạnh đã truyền đến giọng nói của ông Bùi: ''Nhóc con, đồng ý đi.''
Đường Nhất Khanh cắn môi, không ngừng rối rắm. Ông Bùi hiện tại đang ở trước mặt, cô không thể không đồng ý, nhưng sau một tháng làm rõ mọi chuyện, cô với Bùi Danh Chính cứ vậy mà kết thúc, mỗi người sẽ đi một ngả.
Tay vo thành nắm đấm, mũi có chút cay cay, cô vẫn không có dũng khí để đồng ý. Đành hít sâu một hơi sau đó lập tức mở miệng: ''Thực xin lỗi!''
Nói xong lời này, cô không dám nhìn vào mắt của anh, càng không dám nhìn vẻ mặt của ông Bùi, trực tiếp xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Bùi Danh Chính và ông Bùi đều sững sờ, nhìn bóng dáng của cô gái biến mất khỏi cửa, ông thở dài một hơi: ''Tự mình không biết quý trọng, cuối cùng muốn giúp cũng không giúp được!''
Bùi Danh Chính đứng dậy, trên mặt tràn đầy phiền muộn, không nói một câu nào.
''Đến mức này mà người ta còn không chịu tha thứ cho anh, xem ra anh đã làm người ta tổn thương không ít.'' Ông Bùi từ từ nói.
Bùi Danh Chính hít sâu, khẽ mở miệng, giọng nói mang theo vài phần kiên định: ''Ba, ba yên tâm, con sẽ theo đuổi cô ấy, mang cô ấy về một lần nữa.''
Nghe vậy, sắc mặt ông trầm xuống, nói: ''Nếu anh không làm được thì anh không phải con của tôi nữa!''
Nói xong, ông hừ một tiếng, chống gậy cất bước đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa lầu bầu: ''Tiểu Trạch là cháu trai của tôi, dù là gì đi nữa thì vẫn là cháu tôi!''
Bùi Danh Chính theo sau ông, tâm tình phức tạp.
Ba người ở phòng khách, trong lòng ngầm hiểu với nhau. Lúc ở trước mặt tiểu Trạch, mọi người trong lòng đều phải biết chừng mực, biết cái gì nên nói, cái gì không.
Ăn xong cơm trưa, ông Bùi chơi với tiểu Trạch, mãi đến giờ ngủ trưa của cậu bé mới lưu luyến rời đi.
Trước khi đi ông cứ luôn dặn Đường Nhất Khanh: ''Tiểu Khanh, nếu Bùi Danh Chính dám bắt nạt cháu, cháu cứ việc nói với bác, bác dạy dỗ lại nó!''
Đường Nhất Khanh cười cười gật đầu: ''Cháu biết rồi, bác về sớm chút, dưỡng bệnh cho khỏe ạ.''
''Được, hôm khác bác lại qua thăm.''
Ông vẫy vẫy tay về phía cô rồi mới rời đi.
Nhìn thấy xe chạy cách xa biệt thự một đoạn, Đường Nhất Khanh mời xoay người đi vào phòng khách.
Vừa vào cửa cô đã nhìn thấy một người đàn ông đứng ở đó.
Đang muốn tránh khỏi anh, nhưng ai biết được người đàn ông kia lại vươn tay ra, chặn đường cô.
''Anh có chuyện muốn trao đổi với em.''
Đường Nhất Khanh hít sâu, giương mắt nhìn về phía anh: ''Nói đi.''
''Ông vẫn luôn muốn ôm cháu, hôm nay biết được thân phận của tiểu Trạch, chắc chắn rất vui vẻ, sẽ thường xuyên đến đây thăm thằng bé, anh không cầu em có thể đồng ý với anh cái gì, nhưng thỏa thuận giữa hai chúng ta, có thể đừng nói cho ông ấy có được không?
Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc, Đường Nhất Khanh cũng biết anh không phải thuận miệng mà nói, cô rất rõ ràng ý của anh là muốn cho ông Bùi một phần chân tình.
Do dự một lát, cô nhẹ giọng đáp: ''Nhưng sớm muộn gì ông ấy cũng biết thôi.''
Bùi Danh Chính đặt tay lên vai cô, ánh mắt chân thành, giọng nói cũng rất nghiêm túc: ''Em biết là gần đây sức khỏe của ông ấy không tối, anh không muốn đả kích ông ấy thêm nữa, chuyện này có thể giấu ngày nào thì hay ngày ấy, được không?''
Đường Nhất Khanh không nỡ cự tuyệt, đáy mắt cũng ôn hòa hơn, cô đang định mở miệng thì thím Trương đột nhiên bước đến: ''Ông chủ, cô Đường...''
Đường Nhất Khanh nâng mắt, nhìn thấy trên tay thím Trương đang cầm một chiếc thiệp màu xanh sẫm đưa qua chỗ bọn họ: ''Lúc ông Bùi tới có mang đến, ông ấy bảo để tôi đưa cho hai người, có điều dường như đã quên không nói.''
Bùi Danh Chính giơ tay nhận lấy, nhìn hai chữ '' giấy mời '' bên trên, ánh mắt trầm xuống.
Mở ra nhìn bên trong, Bùi Danh Chính nhất thời sáng tỏ, anh nhìn về phía Đường Nhất Khanh nhẹ giọng nói: ''Bữa tiệc kinh doanh của Ngài Ôn, mời anh đi.''
Đường Nhất Khanh nhẹ giọng hỏi: ''Ngài Ôn là ai?''
Bùi Danh Chính lạnh lùng nói: ''Nhà từ thiện đến Hải Thành phát triển một năm trước, sản nghiệp ở nước ngoài rất lớn, rất có thế lực.Đứng đầu nhiều hoạt động thương mại, ở mặt ngoài thì ôn hòa nhã nhặn, thực ra lại rất có dã tâm.''
Nhìn vẻ mặt của người đàn ông, Đường Nhất Khanh đã đoán ra được bảy tám phần, ngài Ôn này, khẳng định là nhân vật khó đối phó.
Bùi Danh Chính nhìn sang Đường Nhất Khanh hỏi ý kiến: ''Bữa tiệc tối mai yêu cầu đem theo bạn gái, cùng đi với anh nhé?''
Đáy mặt xẹt qua một tia giảo hoạt, Đường Nhất Khanh nhếch miệng: ''Nếu em không đồng ý thì sao?''
Nói xong, không đợi Bùi Danh Chính trả lời, cô nhấc chân bước về phía phòng mình.
Vừa mới đẩy cửa ra, đột nhiên có một lực chặn lại ở cửa. Ngay sau đó Đường Nhất Khanh chưa kịp phản ứng đã bị đẩy vào trong phòng, cửa đóng ''rầm'' lại một tiếng.
Trên đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: ''Em không đồng ý cũng phải đồng ý, em lại bạn gái của anh, anh không đem theo em thì còn ai?''
Một câu ngắn gọn khiến trái tim Đường Nhất Khanh nhói lên, chưa kịp đợi cô phản ứng lại, tay của người đàn ông đã ôm lấy thắt lưng, từ từ dọc theo eo nhỏ trượt lên trên, luồn vào trong áo cô: ''Có phải lâu rồi anh không ôm em khiến em quên mất mình là người phụ nữ của anh phải không?''
Mặt của Đường Nhất Khanh trong nháy mắt đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.
Cô định đẩy anh ra, ngượng ngùng nhíu mày: ''Buông tay.''
Bùi Danh Chính cười cười, mặt chôn ở hõm cổ của cô, từng chút từng chút hôn lên trên đó.
Dục vọng khô hạn đã lâu bỗng nhiên bị thức tỉnh, Đường Nhất Khanh chỉ cảm thấy cả người tê dại, so với trước kia càng mãnh liệt hơn.
Dù sao thì cô cũng không có người đàn ông khác, trước giờ vẫn chỉ có mình anh, sáu năm nay vẫn vậy.
Thấy được sự thay đổi trên cơ thể cô, Bùi Danh Chính nhíu mày, đặt cô tựa vào cửa, thanh âm khàn khàn: ''Cho nên, bữa tiệc tôi, có muốn đi cùng anh không?''
Chuyện đến nước này, Đường Nhất Khanh hiểu rõ, nếu cô dám nói một chữ ''không'', chắc chắn Bùi Danh Chính sẽ tử hình cô ngay tại chỗ.
''Mẹ, mẹ đâu rồi?''
Ngoài cửa truyền đến giọng nói non nớt của tiểu Trạch, Đường Nhất Khanh giống như từ trong mộng bừng tỉnh, lập tức vươn tay đẩy Bùi Danh Chính ra: ''Em đi cùng anh.''
Thấy cô cuối cùng cũng đồng ý, Bùi Danh Chính cong môi cười, lúc tay cô đưa lên chuẩn bị mở cửa, anh đè vai cô lại hôn lên môi cô, sau vài giây cảm thấy thỏa mãn mới buông tay, ánh mắt đen bóng, khẽ cười nói: ''Vẫn như trước.''
Nói xong, anh nắm tay cô mở cửa, bước ra ngoài trước, nhìn Hạo Trạch đứng cách đó không xa, lập tức ngồi xuống mở tay vươn về phía cậu bé: ''Nào, tiểu Trạch, đến đây!''
Hạo Trạch chưa kịp phản ứng đã bị bế lên, xoay một vòng rồi nằm trong lồng ngực anh.
Cậu bé cười tươi như hoa, cũng quên mất vừa nãy mình còn đi tìm mẹ, cười khanh khách bảo Bùi Danh Chính làm lại một lần nữa.
Đường Nhất Khanh đứng ở cửa, nhìn hai người cười đùa, khóe miệng cũng bất giác cong lên...
Bình luận facebook