Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-444
CHƯƠNG 444: ĐÂY LÀ QUÀ TẶNG CON.
CHƯƠNG 444: ĐÂY LÀ QUÀ TẶNG CON.
Thấy họ đi tới đây, sắc mặt Bùi Danh Chính lúc này liền đen lại.
Anh đã đặc biệt dặn dò bảo người làm trông kỹ Tiểu Hạo Trạch và Giang Vãn Vãn rồi, có thể thoả mãn mọi điều kiện của bọn họ nhưng không được để bọn họ ra khỏi biệt thự, không ngờ bọn họ lại đến đây rồi.
Thím Trương theo sau cùng chột dạ bước nhanh đến báo cáo: “Thưa ngài, Tiểu Trạch ở nhà cứ khóc mãi, cứ đòi tìm mẹ, tôi không còn cách nào…”
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Biết rồi.”
Chuyện đã đến bước này, người cũng đã đến rồi, nếu kêu người đưa bọn họ về cũng không được.
Giang Vãn Vãn nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng bệnh, cô lo lắng mở cửa ra, nhìn thấy Đường Nhật Khanh đang nằm trên giường vẫn chưa tỉnh mà bất giác sững sờ.
Tiểu Hạo Trạch thấy vậy, cậu nhóc dù có sụt sịt mũi cũng không dám phát ra tiếng, cậu chạy đến bên giường bệnh, đưa tay kéo lấy tay của Đường Nhật Khanh.
Ông Bùi bảo chú Phùng đẩy mình đến cửa phòng, nhìn thấy cảnh này, ông lại bất giác thở dài, sau đó ông đưa mắt nhìn qua Bùi Danh Chính ở bên cạnh, rồi lạnh lùng dặn dò: “Danh Chính, con phải chịu trách nhiệm với bọn họ, nếu không…”
Lời còn chưa nói xong thì ông đột nhiên ngừng lại và bắt đầu ho kịch liệt.
Thấy vậy, Bùi Danh Chính vội vàng đi tới trước an ủi ông: “Ba, ba cứ yên tâm, con biết nên làm thế nào.”
Cho dù ông cụ có không nói, anh cũng tuyệt đối không thể phụ Đường Nhật Khanh và Tiểu Hạo Trạch.
Ông Bùi xua xua tay, trầm giọng nói: “Lát nữa kêu Tiểu Hạo Trạch đến đây, ba có chuyện muốn nói với nó.”
Bùi Danh Chính gật đầu rồi sải bước đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch đứng bên giường bệnh mà nước mắt lưng tròng, lại không dám phát ra tiếng, nhìn bộ dạng tội nghiệp này mà anh đau lòng không dứt.
Anh ngồi xổm xuống rồi ôm Tiểu Hạo Trạch vào lòng mình, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Trạch yên tâm, mẹ sẽ tỉnh lại nhanh thôi, bây giờ mẹ chỉ bị sốt nên phải nghỉ ngơi.”
Tiểu Hạo Trạch bán tín bán nghi, cậu nhóc nghiêng cái đầu nhỏ qua nhìn Bùi Danh Chính: “Thật sao ạ?”
Bùi Danh Chính gật đầu, sắc mặt hiếm lắm mới dịu dàng như vậy: “Ba không có gạt con.”
Nói xong, anh đứng dậy kéo theo cái tay nhỏ đi ra ngoài: “Ông nội muốn gặp con.”
Tiểu Hạo Trạch bị đưa ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy ông Bùi ngồi trên xe lăn ở bên ngoài, cậu nhóc khó chịu sụt sịt mũi, nước mắt rưng rưng.
Thấy vậy, ông Bùi đau lòng không ngớt, ông vội vàng đưa tay kéo Tiểu Hạo Trạch đến gần bên cạnh mình rồi dùng tay lau lau nước mắt trên mặt cậu: “Tiểu Trạch đừng khóc, con yên tâm đi, mẹ con sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Tiểu Hạo Trạch gật gật chiếc đầu nhỏ, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng.
Ông Bùi đưa tay lên xoa xoa đầu của Tiểu Hạo Trạch, nhẹ nhàng nói: “Con lớn như vậy rồi, mà ông cũng chưa tặng cho con thứ gì, người làm ông nội như ông đúng là…”
Ông thở dài, sau đó giơ tay lên thị ý với chú Phùng ở sau. Chú Phùng thấy vậy thì lập tức lấy một chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ từ túi áo ra.
Ông cụ mở chiếc hộp nhỏ ra, trong đó là một chiếc khoá trường mệnh nhỏ màu bạc, tinh xảo tỉ mỉ, lấp lánh ánh bạc.
Ông cẩn thận lấy chiếc khoá trường mệnh bạc ra rồi nhìn Tiểu Hạo Trạch nói: “Đây là quà ông nội tặng cho con, con phải bảo quản thật kỹ, bởi vì nó rất là quý giá.”
Tiểu Hạo Trạch gật đầu như hiểu mà cũng như không, sau đó nhìn ông cụ đeo chiếc khoá trường mệnh lên cổ của mình.
Bùi Danh Chính đứng ở bên cạnh nhìn cảnh này, trong lòng anh chợt dấy lên một tia chua xót.
Nhà họ Bùi có truyền thống của mình, ông cụ bây giờ đã có cháu trai, đương nhiên sẽ tặng cháu trai quà gặp mặt, chỉ là món quà này đã trễ đến năm, sáu năm rồi.
Anh nghĩ nghĩ rồi lại sơ ý quay đầu lại, nhìn thấy Giang Vãn Vãn đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh, như thể là có thâm thù đại hận gì với anh vậy.
Bùi Danh Chính sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, Giang Vãn Vãn sở dĩ nhìn anh như vậy chắc chắn là vì Đường Nhật Khanh rồi, bây giờ Đường Nhật Khanh hôn mê bất tỉnh, anh lại giam cô và Tiểu Hạo Trạch lại, hành vi như thế quả thật khiến người ta khó mà hiểu cho được.
Anh khẽ nhíu chặt mày lại, rồi ngước mắt lên nhìn cô, làm dịu giọng mình nhất có thể: “Bây giờ Đường Nhật Khanh vẫn chưa tỉnh lại, Tiểu Trạch phải nhờ cô chăm sóc rồi.”
Giang Vãn Vãn sững sờ, không ngờ thái độ của Bùi Danh Chính đối với cô lại ôn hoà như vậy.
Bùi Danh Chính tiếp tục nói: “Nó còn nhỏ, không thể thức khuya, lát nữa cô đưa nó về ngủ trước, tôi sẽ ở lại bệnh viện, Đường Nhật Khanh mà tỉnh lại thì tôi sẽ báo cho các người ngay.”
Đối diện với thái độ như vậy của anh, Giang Vãn Vãn nhất thời không tìm ra chút sai sót nào, cô ngập ngừng một lát rồi chỉ đành gật đầu đồng ý: “Được…”
Tiếp đó Bùi Danh Chính lại bổ sung: “Có cần gì thì cứ nói với thím Trương, thím ấy sẽ chuẩn bị cho các người.”
Thím Trương bên cạnh nghe vậy thì lập tức mỉm cười gật đầu.
Giang Vãn Vãn không nói được gì, cô lại đưa mắt nhìn Đường Nhật Khanh nằm trên giường bệnh một cái rồi không nhịn được mà hỏi: “Nhật Khanh… cậu ấy thật sự không sao chứ?”
Bùi Danh Chính ngước mắt lên, đáy mắt anh loé qua một tia do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: “Không sao đâu, yên tâm.”
Nghe vậy, Giang Vãn Vãn liền gật đầu, sau đó thấy không còn sớm nữa nên liền đi dỗ dành Tiểu Hạo Trạch vài câu.
Tiểu Hạo Trạch mới bắt đầu cũng không chịu đi, nhưng sau đó Giang Vãn Vãn lại nói thêm vài câu, cuối cùng cậu nhóc cũng gật đầu đồng ý rồi ngoan ngoãn nắm tay Giang Vãn Vãn rời khỏi.
Thím Trương cũng đi theo, ngay lập tức bên ngoài phòng bệnh lại thanh tịnh không ít.
Bùi Danh Chính quay đầu nhìn ông Bùi ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Ba, cũng không còn sớm nữa, ba cũng về nghỉ ngơi đi, có gì con sẽ báo với ba.”
Ông cụ ho vài tiếng liên tiếp, khó lắm mới dịu lại được, ông yếu ớt gật đầu rồi dặn dò anh: “Chăm sóc nó cho tốt.”
Bùi Danh Chính gật đầu rồi nhìn chú Phùng đẩy ông đi.
Anh về lại phòng bệnh, nhìn người phụ nữ nằm trên giường, tâm tình anh lại phức tạp.
Anh đưa tay sờ trán cô, vẫn nóng bừng như vậy, không có dấu hiệu nào hạ sốt hết, nhất thời trái tim anh lại lo lắng.
Túi dịch này cũng sắp truyền hết rồi nhưng cô vẫn không có chút dấu hiệu hạ sốt nào cả, Bùi Danh Chính nhíu mày rồi lập tức quay người đi ra ngoài cửa, cất giọng căn dặn thủ hạ ở bên ngoài: “Đi kêu bác sĩ đến đây!”
Nghe vậy, thủ hạ liền không dám rề rà mà nhanh chóng đến phòng khám gọi bác sĩ.
Chưa tới năm phút sau, bác sĩ đã đến, sau khi bảo y tá đo nhiệt độ xong thì lập tức thay thuốc.
Sau một thời gian bận rộn, hơn hai mươi phút đã trôi qua.
Cuối cùng bác sĩ quay đầu lại và nói với y tá nhỏ bên cạnh: “Tiểu Trần, tối nay cô trực ban đừng có quên đến kiểm tra tình trạng của cô ấy, nếu như vẫn chưa hạ sốt thì thông báo cho tôi.”
Nói xong, anh ta lại nhìn sang Bùi Danh Chính với sắc mặt trầm lạnh ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Anh Bùi, tôi đã thay thuốc rồi, chắc sẽ hạ sốt nhanh thôi, anh cũng đừng quá lo lắng, nên nghỉ ngơi một chút đi.”
Bùi Danh Chính đưa tay nắn nắn mi tâm rồi gật đầu nói: “Tôi tiễn anh ra ngoài.”
Sau khi tiễn bác sĩ xong, Bùi Danh Chính lại quay về phòng bệnh nhìn người phụ nữ với tâm tình phức tạp.
Lần đầu tiên trong đời, anh lĩnh hội được cảm giác này, anh cũng chưa từng phí nhiều tâm tư với một người phụ nữ như vậy.
Bùi Danh Chính ngồi bên cạnh giường, canh giữ bên cạnh Đường Nhật Khanh, đợi đến khi cô hạ sốt được một chút anh liền lập tức đi thông báo cho y tá đến kiểm tra thân nhiệt, đi đi về về hết mấy vòng, mãi cho đến khi nhiệt độ cơ thể cô giảm xuống, trái tim anh mới thả lỏng lại.
Suy cho cùng, Bùi Danh Chính cũng không phải làm bằng sắt thép, anh ở bên giường cô, mãi đến tờ tờ sáng thì ngủ thiếp đi.
….……
CHƯƠNG 444: ĐÂY LÀ QUÀ TẶNG CON.
Thấy họ đi tới đây, sắc mặt Bùi Danh Chính lúc này liền đen lại.
Anh đã đặc biệt dặn dò bảo người làm trông kỹ Tiểu Hạo Trạch và Giang Vãn Vãn rồi, có thể thoả mãn mọi điều kiện của bọn họ nhưng không được để bọn họ ra khỏi biệt thự, không ngờ bọn họ lại đến đây rồi.
Thím Trương theo sau cùng chột dạ bước nhanh đến báo cáo: “Thưa ngài, Tiểu Trạch ở nhà cứ khóc mãi, cứ đòi tìm mẹ, tôi không còn cách nào…”
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Biết rồi.”
Chuyện đã đến bước này, người cũng đã đến rồi, nếu kêu người đưa bọn họ về cũng không được.
Giang Vãn Vãn nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng bệnh, cô lo lắng mở cửa ra, nhìn thấy Đường Nhật Khanh đang nằm trên giường vẫn chưa tỉnh mà bất giác sững sờ.
Tiểu Hạo Trạch thấy vậy, cậu nhóc dù có sụt sịt mũi cũng không dám phát ra tiếng, cậu chạy đến bên giường bệnh, đưa tay kéo lấy tay của Đường Nhật Khanh.
Ông Bùi bảo chú Phùng đẩy mình đến cửa phòng, nhìn thấy cảnh này, ông lại bất giác thở dài, sau đó ông đưa mắt nhìn qua Bùi Danh Chính ở bên cạnh, rồi lạnh lùng dặn dò: “Danh Chính, con phải chịu trách nhiệm với bọn họ, nếu không…”
Lời còn chưa nói xong thì ông đột nhiên ngừng lại và bắt đầu ho kịch liệt.
Thấy vậy, Bùi Danh Chính vội vàng đi tới trước an ủi ông: “Ba, ba cứ yên tâm, con biết nên làm thế nào.”
Cho dù ông cụ có không nói, anh cũng tuyệt đối không thể phụ Đường Nhật Khanh và Tiểu Hạo Trạch.
Ông Bùi xua xua tay, trầm giọng nói: “Lát nữa kêu Tiểu Hạo Trạch đến đây, ba có chuyện muốn nói với nó.”
Bùi Danh Chính gật đầu rồi sải bước đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch đứng bên giường bệnh mà nước mắt lưng tròng, lại không dám phát ra tiếng, nhìn bộ dạng tội nghiệp này mà anh đau lòng không dứt.
Anh ngồi xổm xuống rồi ôm Tiểu Hạo Trạch vào lòng mình, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Trạch yên tâm, mẹ sẽ tỉnh lại nhanh thôi, bây giờ mẹ chỉ bị sốt nên phải nghỉ ngơi.”
Tiểu Hạo Trạch bán tín bán nghi, cậu nhóc nghiêng cái đầu nhỏ qua nhìn Bùi Danh Chính: “Thật sao ạ?”
Bùi Danh Chính gật đầu, sắc mặt hiếm lắm mới dịu dàng như vậy: “Ba không có gạt con.”
Nói xong, anh đứng dậy kéo theo cái tay nhỏ đi ra ngoài: “Ông nội muốn gặp con.”
Tiểu Hạo Trạch bị đưa ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy ông Bùi ngồi trên xe lăn ở bên ngoài, cậu nhóc khó chịu sụt sịt mũi, nước mắt rưng rưng.
Thấy vậy, ông Bùi đau lòng không ngớt, ông vội vàng đưa tay kéo Tiểu Hạo Trạch đến gần bên cạnh mình rồi dùng tay lau lau nước mắt trên mặt cậu: “Tiểu Trạch đừng khóc, con yên tâm đi, mẹ con sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Tiểu Hạo Trạch gật gật chiếc đầu nhỏ, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng.
Ông Bùi đưa tay lên xoa xoa đầu của Tiểu Hạo Trạch, nhẹ nhàng nói: “Con lớn như vậy rồi, mà ông cũng chưa tặng cho con thứ gì, người làm ông nội như ông đúng là…”
Ông thở dài, sau đó giơ tay lên thị ý với chú Phùng ở sau. Chú Phùng thấy vậy thì lập tức lấy một chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ từ túi áo ra.
Ông cụ mở chiếc hộp nhỏ ra, trong đó là một chiếc khoá trường mệnh nhỏ màu bạc, tinh xảo tỉ mỉ, lấp lánh ánh bạc.
Ông cẩn thận lấy chiếc khoá trường mệnh bạc ra rồi nhìn Tiểu Hạo Trạch nói: “Đây là quà ông nội tặng cho con, con phải bảo quản thật kỹ, bởi vì nó rất là quý giá.”
Tiểu Hạo Trạch gật đầu như hiểu mà cũng như không, sau đó nhìn ông cụ đeo chiếc khoá trường mệnh lên cổ của mình.
Bùi Danh Chính đứng ở bên cạnh nhìn cảnh này, trong lòng anh chợt dấy lên một tia chua xót.
Nhà họ Bùi có truyền thống của mình, ông cụ bây giờ đã có cháu trai, đương nhiên sẽ tặng cháu trai quà gặp mặt, chỉ là món quà này đã trễ đến năm, sáu năm rồi.
Anh nghĩ nghĩ rồi lại sơ ý quay đầu lại, nhìn thấy Giang Vãn Vãn đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh, như thể là có thâm thù đại hận gì với anh vậy.
Bùi Danh Chính sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, Giang Vãn Vãn sở dĩ nhìn anh như vậy chắc chắn là vì Đường Nhật Khanh rồi, bây giờ Đường Nhật Khanh hôn mê bất tỉnh, anh lại giam cô và Tiểu Hạo Trạch lại, hành vi như thế quả thật khiến người ta khó mà hiểu cho được.
Anh khẽ nhíu chặt mày lại, rồi ngước mắt lên nhìn cô, làm dịu giọng mình nhất có thể: “Bây giờ Đường Nhật Khanh vẫn chưa tỉnh lại, Tiểu Trạch phải nhờ cô chăm sóc rồi.”
Giang Vãn Vãn sững sờ, không ngờ thái độ của Bùi Danh Chính đối với cô lại ôn hoà như vậy.
Bùi Danh Chính tiếp tục nói: “Nó còn nhỏ, không thể thức khuya, lát nữa cô đưa nó về ngủ trước, tôi sẽ ở lại bệnh viện, Đường Nhật Khanh mà tỉnh lại thì tôi sẽ báo cho các người ngay.”
Đối diện với thái độ như vậy của anh, Giang Vãn Vãn nhất thời không tìm ra chút sai sót nào, cô ngập ngừng một lát rồi chỉ đành gật đầu đồng ý: “Được…”
Tiếp đó Bùi Danh Chính lại bổ sung: “Có cần gì thì cứ nói với thím Trương, thím ấy sẽ chuẩn bị cho các người.”
Thím Trương bên cạnh nghe vậy thì lập tức mỉm cười gật đầu.
Giang Vãn Vãn không nói được gì, cô lại đưa mắt nhìn Đường Nhật Khanh nằm trên giường bệnh một cái rồi không nhịn được mà hỏi: “Nhật Khanh… cậu ấy thật sự không sao chứ?”
Bùi Danh Chính ngước mắt lên, đáy mắt anh loé qua một tia do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: “Không sao đâu, yên tâm.”
Nghe vậy, Giang Vãn Vãn liền gật đầu, sau đó thấy không còn sớm nữa nên liền đi dỗ dành Tiểu Hạo Trạch vài câu.
Tiểu Hạo Trạch mới bắt đầu cũng không chịu đi, nhưng sau đó Giang Vãn Vãn lại nói thêm vài câu, cuối cùng cậu nhóc cũng gật đầu đồng ý rồi ngoan ngoãn nắm tay Giang Vãn Vãn rời khỏi.
Thím Trương cũng đi theo, ngay lập tức bên ngoài phòng bệnh lại thanh tịnh không ít.
Bùi Danh Chính quay đầu nhìn ông Bùi ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Ba, cũng không còn sớm nữa, ba cũng về nghỉ ngơi đi, có gì con sẽ báo với ba.”
Ông cụ ho vài tiếng liên tiếp, khó lắm mới dịu lại được, ông yếu ớt gật đầu rồi dặn dò anh: “Chăm sóc nó cho tốt.”
Bùi Danh Chính gật đầu rồi nhìn chú Phùng đẩy ông đi.
Anh về lại phòng bệnh, nhìn người phụ nữ nằm trên giường, tâm tình anh lại phức tạp.
Anh đưa tay sờ trán cô, vẫn nóng bừng như vậy, không có dấu hiệu nào hạ sốt hết, nhất thời trái tim anh lại lo lắng.
Túi dịch này cũng sắp truyền hết rồi nhưng cô vẫn không có chút dấu hiệu hạ sốt nào cả, Bùi Danh Chính nhíu mày rồi lập tức quay người đi ra ngoài cửa, cất giọng căn dặn thủ hạ ở bên ngoài: “Đi kêu bác sĩ đến đây!”
Nghe vậy, thủ hạ liền không dám rề rà mà nhanh chóng đến phòng khám gọi bác sĩ.
Chưa tới năm phút sau, bác sĩ đã đến, sau khi bảo y tá đo nhiệt độ xong thì lập tức thay thuốc.
Sau một thời gian bận rộn, hơn hai mươi phút đã trôi qua.
Cuối cùng bác sĩ quay đầu lại và nói với y tá nhỏ bên cạnh: “Tiểu Trần, tối nay cô trực ban đừng có quên đến kiểm tra tình trạng của cô ấy, nếu như vẫn chưa hạ sốt thì thông báo cho tôi.”
Nói xong, anh ta lại nhìn sang Bùi Danh Chính với sắc mặt trầm lạnh ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Anh Bùi, tôi đã thay thuốc rồi, chắc sẽ hạ sốt nhanh thôi, anh cũng đừng quá lo lắng, nên nghỉ ngơi một chút đi.”
Bùi Danh Chính đưa tay nắn nắn mi tâm rồi gật đầu nói: “Tôi tiễn anh ra ngoài.”
Sau khi tiễn bác sĩ xong, Bùi Danh Chính lại quay về phòng bệnh nhìn người phụ nữ với tâm tình phức tạp.
Lần đầu tiên trong đời, anh lĩnh hội được cảm giác này, anh cũng chưa từng phí nhiều tâm tư với một người phụ nữ như vậy.
Bùi Danh Chính ngồi bên cạnh giường, canh giữ bên cạnh Đường Nhật Khanh, đợi đến khi cô hạ sốt được một chút anh liền lập tức đi thông báo cho y tá đến kiểm tra thân nhiệt, đi đi về về hết mấy vòng, mãi cho đến khi nhiệt độ cơ thể cô giảm xuống, trái tim anh mới thả lỏng lại.
Suy cho cùng, Bùi Danh Chính cũng không phải làm bằng sắt thép, anh ở bên giường cô, mãi đến tờ tờ sáng thì ngủ thiếp đi.
….……
Bình luận facebook