Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-446
CHƯƠNG 446: ĐOẠN TUYỆT QUAN HỆ.
CHƯƠNG 446: ĐOẠN TUYỆT QUAN HỆ.
Nghe vậy, sắc mặt mẹ Đường liền trở nên lạnh băng, bà đưa đôi mắt có chút khó tin nhìn Đường Nhật Khanh, sau một lát bà mới lạnh giọng hỏi: “Có phải con đã nghe được gì bậy bạ rồi không…”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Mẹ chỉ cần trả lời câu hỏi của con là được rồi, sáu năm trước, mẹ đã làm gì ba con?”
“Mẹ làm được gì? Mẹ không có làm gì hết!”
Mẹ Đường vừa nói vừa đặt ly xuống bàn một cách nặng nề: “Khanh Nhi, nếu con tới đây vì muốn chọc mẹ không vui thì con về sớm đi, mẹ còn việc khác phải làm!”
Nói xong bà liền đứng dậy, sải bước đi về phía cầu thang.
Đường Nhật Khanh cũng đứng dậy theo, cô ba chân bốn cẳng đuổi theo, trực tiếp chặn đường mẹ Đường: “Mẹ, mẹ có biết không, trong tay con có chứng cứ đủ để chứng minh tất cả những thứ mà mẹ làm với ba sáu năm trước, con sở sĩ lần lần lượt lượt hỏi mẹ là vì muốn chính miệng mẹ nói thật với con, nhưng mà sao đây…”
Cô nhìn mẹ Đường với đôi mắt ngấn đầy lệ, tất cả những sự mong đợi và hy vọng đều hoàn toàn biến thành thất vọng trong giờ phút này, cô còn tưởng mẹ Đường sẽ thành thật với cô, nhưng ai mà ngờ….
Sắc mặt mẹ Đường trắng bệch, trên gương mặt không còn một tia huyết sắc nào, bà cố gắng kìm nén nghi vấn trong lòng mình, đến cuối cùng cũng không nói ra lời nghi vấn đó.
Nhìn mẹ Đường cả buổi trời cũng không chịu nói chuyện, Đường Nhật Khanh thất vọng gật gật đầu, cô đưa tay quệt đi vệt nước mắt của mình: “Được, mẹ không nói vậy thì con thay mẹ nói.”
“Sáu năm trước mẹ đã mua chuộc người trong tù, để bọn họ tìm cơ hội hại chết ba, hơn nữa còn nguỵ trang toàn bộ sự việc thành sự cố ngoài ý muốn. Mẹ đã tiếp xúc riêng với người đó vài lần, ở quán trà Kim Minh, mẹ ăn mặc kín mít, nhưng thông qua ảnh chụp màn hình của video giám sát, con vẫn có thể nhìn ra người đó là mẹ!”
Nghe Đường Nhật Khanh nói như vậy, huyết sắc trên mặt mẹ Đường càng nhàn nhạt hơn nữa, đôi môi bà run rẩy, nhưng còn chưa kịp nói thì Đường Nhật Khanh đã nói tiếp: “Cái người giám ngục đó sau khi hại chết ba xong, đã nguỵ trang thành ba đi vệ sinh bị trượt ngã dẫn đến xuất huyết não, hơn nữa còn bảo một đồng nghiệp khác đưa ông ấy đến bệnh viện, sau đó lúc ở bệnh viện, mẹ sợ bị phát hiện nghi điểm, sợ khám nghiệm tử thi nên khuyên con hoả táng ba càng nhanh càng tốt, nhưng thật ra là trên người ba ngoại trừ vết ngã ở sau đầu thì trên người vẫn còn những vết thương khác, lúc đó con nhìn thấy rồi, cũng đi điều tra rồi nhưng không có tra được gì hết!”
Mẹ Đường cuối cùng cũng hoảng loạn, bà lùi lại vài bước, mở miệng phản bác: “Khanh Nhi, mấy tin đồn thổi này con nghe được từ đâu vậy hả, đây hoàn toàn… hoàn toàn là bậy bạ!”
Đường Nhật Khanh nghiến răng: “Mẹ, người giám ngục đó sau khi nhận được tiền của mẹ thì đã rời khỏi Hải Thành, con biết bây giờ người đó đang ở quê Bình Hương, cách Hải Thành không xa, nếu như chúng ta tìm được hắn…”
Đường Nhật Khanh còn chưa nói xong thì mẹ Đường đã kinh hoảng tiến lên trước kéo lấy tay của cô, hoảng loạn nói: “Khanh Nhi! Đừng!”
Thấy vậy, trái tim Đường Nhật Khanh chợt trở nên lạnh lẽo cực kỳ, cô lùi về sau nửa bước, cố gắng nhẫn nhịn nước mắt mà hỏi: “Mẹ, rốt cuộc là do thâm thù đại hận gì mà mẹ phải hại chết ba?”
Sắc mặt mẹ Đường hoảng loạn, ánh mắt lập loè, cả nửa ngày cũng không nói ra được một lý do.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu rồi mở miệng hỏi lại: “Là bởi vì Phùng Chấn Bang đúng không? Bởi vì ba chỉ ngồi tù ba năm, nói không chừng là còn được ra sớm hơn cho nên mẹ sợ?”
“Hay là nói, là bởi vì mẹ đã quen với cuộc sống phú quý, mà khi ba từ nhà tù ra thì tuổi tác đã không còn trẻ nữa, rất khó để đông sơn tái khởi lần nữa, cho nên mẹ mới nghĩ hay là đi tìm nhà khác…”
Vừa nãy trên đường đi, cô đã nghĩ đến tất cả những lý do và nguyên nhân có thể nhất, những điều này đều có thể là nguyên nhân khiến mẹ ra tay với ba.
“Khanh Nhi…con phải hiểu cho mẹ, mẹ cũng là vì bất đắc dĩ thôi, con không biết sau khi nhà họ Đường bị phá sản thì mẹ sống thế nào đâu, mẹ cả đêm đều ngủ không được, con biết đó…trước giờ mẹ chưa từng trải qua một ngày cực khổ nào, con bảo mẹ…”
Mẹ Đường tiến lên trước run rẩy nắm lấy tay của Đường Nhật Khanh, khóc nghẹn giải thích với cô.
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, cô hất tay mẹ Đường ra, lạnh lùng chất vấn: “Cho nên mẹ đã hại chết ba? Ra tay giết chết người đã sống với mình mấy mươi năm trời sao?”
Mẹ Đường run rẩy nói: “Khanh Nhi, mẹ không có sự lựa chọn nào nữa…mẹ không muốn cực khổ sống quãng đời còn lại, mẹ không có cách nào từ bỏ được cuộc sống trước đây…”
Đường Nhật Khanh nhìn người phụ nữ ở trước mặt mình, đáy lòng cô chợt sinh ra một cảm giác xa cách, cô đã từng coi bà là người thân nhất, nhưng chưa bao giờ phát hiện bà lại là người ác độc như vậy.
Cô lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với mẹ Đường, sau đó đưa tay lau đi vệt nước mắt và hít một hơi thật sâu, nói: “Mẹ có thứ mà mẹ không nỡ vứt bỏ, con cũng có thứ mà con không thể từ bỏ được, mẹ, đây là lần cuối cùng mà con gọi mẹ như vậy, từ nay về sau, chúng ta mạnh ai nấy sống.”
Nói xong lời này, Đường Nhật Khanh đột nhiên cảm giác như cục đá đè nặng nơi lồng ngực mình đã biến mất rồi, những cảm giác áp lực và tội lỗi cũng đột nhiên không còn nữa, mà thay vào đó là những sự thoải mái.
Cô quay người lại và sải bước ra ngoài cửa.
Mẹ Đường sững sờ, sau đó vội vàng đuổi lên trước kéo tay cô: “Khanh Nhi! Con muốn đi đâu! Con đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ sao!”
Đường Nhật Khanh ngừng bước chân lại rồi quay đầu lại nhìn bà: “Từ nay về sau, chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa, tình thân trước đây cũng được, ân oán cũng được, tôi không muốn dây dưa thêm nữa.”
Cô nói xong rồi từ từ kéo tay mẹ Đường ra.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Đường Nhật Khanh, mẹ Đường cố nhẫn nhịn nước mắt, nói không ra một lời nào.
Cũng quả thật là vì bà mà mối tình thân này mới bị đứt đoạn.
Đường Nhật Khanh nghiến chặt răng, khoé môi cô miễn cưỡng nở lên một nụ cười khổ sở, cô cố gắng trấn áp sự áp lực trong lòng mình, rồi nhanh chóng đi thẳng ra phía cổng.
Bên ngoài cổng sắt, Bùi Danh Chính đang đứng đợi ở đó, nhìn thấy cô bước ra, anh từ từ giang rộng vòng tay mình: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Trái tim Đường Nhật Khanh nặng trĩu, cô nhìn vào đôi mắt thâm trầm của người đàn ông, nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được mà tuôn ra.
Vào lúc cô nghĩ mình đã hoàn toàn không có nhà nữa, thì Bùi Danh Chính lại trả lại cho cô một mái nhà.
Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính lên xe, cô ngước đầu lên nhìn căn biệt thự càng lúc càng nhỏ lại trong kính chiếu hậu, tâm tình thật phức tạp.
Đây chắc là lần cuối cùng cô đến nơi này rồi, ba đã chết không thể sống lại nữa, cô đã biết được chân tướng, cô không thể nào bảo mẹ đền mạng được, nhưng cô cũng không thể nào tha thứ cho bà.
Chi bằng cứ tách ra như thế này, mọi người đều kiên định với những gì họ không thể từ bỏ.
Khi chiếc xe đi đến con đường chính bên ngoài khu biệt thự, Đường Nhật Khanh đột nhiên quay đầu qua nhìn người đàn ông bên cạnh và nói: “Anh có thể đi thăm ba với em được không?”
Bây giờ đã biết được chân tướng rồi, sáu năm nay cô quả thật đã trách lầm anh rồi, cô nợ anh một câu xin lỗi, cô muốn xin lỗi anh trước mặt ba.
Bùi Danh Chính do dự một lát rồi nhẹ giọng nói: “Chỉ cần em muốn, thì đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em.”
Là hiểu lầm cũng được, trách lầm cũng được, tóm lại là sáu năm mà họ bỏ lỡ cũng đã khiến anh nếm đủ đau khổ rồi, bây giờ anh không muốn rời xa cô nửa bước nữa.
Chiếc xe quay đầu lại và trực tiếp hướng thẳng đến mộ viên, vừa đi được nửa đường thì điện thoại của Bùi Danh Chính đột nhiên reo lên.
Anh nhấc máy nghe, bên kia truyền đến tiếng nói lo lắng của Trương Phó: “Tổng giám đốc Bùi, ngài đang ở đâu? Bên công ty xảy ra chút tình huống!
Trương Phó trước nay luôn bình tĩnh ổn thoả, bây giờ anh lo lắng như vậy thì chắc chắn là đã thật sự xảy ra vấn đề rồi.
Bùi Danh Chính cau mày, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay là đại hội cổ đông, ngài không có mặt, bây giờ các cổ đông quyết định muốn bỏ phiếu cách chức ngài!”
….…..
CHƯƠNG 446: ĐOẠN TUYỆT QUAN HỆ.
Nghe vậy, sắc mặt mẹ Đường liền trở nên lạnh băng, bà đưa đôi mắt có chút khó tin nhìn Đường Nhật Khanh, sau một lát bà mới lạnh giọng hỏi: “Có phải con đã nghe được gì bậy bạ rồi không…”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Mẹ chỉ cần trả lời câu hỏi của con là được rồi, sáu năm trước, mẹ đã làm gì ba con?”
“Mẹ làm được gì? Mẹ không có làm gì hết!”
Mẹ Đường vừa nói vừa đặt ly xuống bàn một cách nặng nề: “Khanh Nhi, nếu con tới đây vì muốn chọc mẹ không vui thì con về sớm đi, mẹ còn việc khác phải làm!”
Nói xong bà liền đứng dậy, sải bước đi về phía cầu thang.
Đường Nhật Khanh cũng đứng dậy theo, cô ba chân bốn cẳng đuổi theo, trực tiếp chặn đường mẹ Đường: “Mẹ, mẹ có biết không, trong tay con có chứng cứ đủ để chứng minh tất cả những thứ mà mẹ làm với ba sáu năm trước, con sở sĩ lần lần lượt lượt hỏi mẹ là vì muốn chính miệng mẹ nói thật với con, nhưng mà sao đây…”
Cô nhìn mẹ Đường với đôi mắt ngấn đầy lệ, tất cả những sự mong đợi và hy vọng đều hoàn toàn biến thành thất vọng trong giờ phút này, cô còn tưởng mẹ Đường sẽ thành thật với cô, nhưng ai mà ngờ….
Sắc mặt mẹ Đường trắng bệch, trên gương mặt không còn một tia huyết sắc nào, bà cố gắng kìm nén nghi vấn trong lòng mình, đến cuối cùng cũng không nói ra lời nghi vấn đó.
Nhìn mẹ Đường cả buổi trời cũng không chịu nói chuyện, Đường Nhật Khanh thất vọng gật gật đầu, cô đưa tay quệt đi vệt nước mắt của mình: “Được, mẹ không nói vậy thì con thay mẹ nói.”
“Sáu năm trước mẹ đã mua chuộc người trong tù, để bọn họ tìm cơ hội hại chết ba, hơn nữa còn nguỵ trang toàn bộ sự việc thành sự cố ngoài ý muốn. Mẹ đã tiếp xúc riêng với người đó vài lần, ở quán trà Kim Minh, mẹ ăn mặc kín mít, nhưng thông qua ảnh chụp màn hình của video giám sát, con vẫn có thể nhìn ra người đó là mẹ!”
Nghe Đường Nhật Khanh nói như vậy, huyết sắc trên mặt mẹ Đường càng nhàn nhạt hơn nữa, đôi môi bà run rẩy, nhưng còn chưa kịp nói thì Đường Nhật Khanh đã nói tiếp: “Cái người giám ngục đó sau khi hại chết ba xong, đã nguỵ trang thành ba đi vệ sinh bị trượt ngã dẫn đến xuất huyết não, hơn nữa còn bảo một đồng nghiệp khác đưa ông ấy đến bệnh viện, sau đó lúc ở bệnh viện, mẹ sợ bị phát hiện nghi điểm, sợ khám nghiệm tử thi nên khuyên con hoả táng ba càng nhanh càng tốt, nhưng thật ra là trên người ba ngoại trừ vết ngã ở sau đầu thì trên người vẫn còn những vết thương khác, lúc đó con nhìn thấy rồi, cũng đi điều tra rồi nhưng không có tra được gì hết!”
Mẹ Đường cuối cùng cũng hoảng loạn, bà lùi lại vài bước, mở miệng phản bác: “Khanh Nhi, mấy tin đồn thổi này con nghe được từ đâu vậy hả, đây hoàn toàn… hoàn toàn là bậy bạ!”
Đường Nhật Khanh nghiến răng: “Mẹ, người giám ngục đó sau khi nhận được tiền của mẹ thì đã rời khỏi Hải Thành, con biết bây giờ người đó đang ở quê Bình Hương, cách Hải Thành không xa, nếu như chúng ta tìm được hắn…”
Đường Nhật Khanh còn chưa nói xong thì mẹ Đường đã kinh hoảng tiến lên trước kéo lấy tay của cô, hoảng loạn nói: “Khanh Nhi! Đừng!”
Thấy vậy, trái tim Đường Nhật Khanh chợt trở nên lạnh lẽo cực kỳ, cô lùi về sau nửa bước, cố gắng nhẫn nhịn nước mắt mà hỏi: “Mẹ, rốt cuộc là do thâm thù đại hận gì mà mẹ phải hại chết ba?”
Sắc mặt mẹ Đường hoảng loạn, ánh mắt lập loè, cả nửa ngày cũng không nói ra được một lý do.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu rồi mở miệng hỏi lại: “Là bởi vì Phùng Chấn Bang đúng không? Bởi vì ba chỉ ngồi tù ba năm, nói không chừng là còn được ra sớm hơn cho nên mẹ sợ?”
“Hay là nói, là bởi vì mẹ đã quen với cuộc sống phú quý, mà khi ba từ nhà tù ra thì tuổi tác đã không còn trẻ nữa, rất khó để đông sơn tái khởi lần nữa, cho nên mẹ mới nghĩ hay là đi tìm nhà khác…”
Vừa nãy trên đường đi, cô đã nghĩ đến tất cả những lý do và nguyên nhân có thể nhất, những điều này đều có thể là nguyên nhân khiến mẹ ra tay với ba.
“Khanh Nhi…con phải hiểu cho mẹ, mẹ cũng là vì bất đắc dĩ thôi, con không biết sau khi nhà họ Đường bị phá sản thì mẹ sống thế nào đâu, mẹ cả đêm đều ngủ không được, con biết đó…trước giờ mẹ chưa từng trải qua một ngày cực khổ nào, con bảo mẹ…”
Mẹ Đường tiến lên trước run rẩy nắm lấy tay của Đường Nhật Khanh, khóc nghẹn giải thích với cô.
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, cô hất tay mẹ Đường ra, lạnh lùng chất vấn: “Cho nên mẹ đã hại chết ba? Ra tay giết chết người đã sống với mình mấy mươi năm trời sao?”
Mẹ Đường run rẩy nói: “Khanh Nhi, mẹ không có sự lựa chọn nào nữa…mẹ không muốn cực khổ sống quãng đời còn lại, mẹ không có cách nào từ bỏ được cuộc sống trước đây…”
Đường Nhật Khanh nhìn người phụ nữ ở trước mặt mình, đáy lòng cô chợt sinh ra một cảm giác xa cách, cô đã từng coi bà là người thân nhất, nhưng chưa bao giờ phát hiện bà lại là người ác độc như vậy.
Cô lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với mẹ Đường, sau đó đưa tay lau đi vệt nước mắt và hít một hơi thật sâu, nói: “Mẹ có thứ mà mẹ không nỡ vứt bỏ, con cũng có thứ mà con không thể từ bỏ được, mẹ, đây là lần cuối cùng mà con gọi mẹ như vậy, từ nay về sau, chúng ta mạnh ai nấy sống.”
Nói xong lời này, Đường Nhật Khanh đột nhiên cảm giác như cục đá đè nặng nơi lồng ngực mình đã biến mất rồi, những cảm giác áp lực và tội lỗi cũng đột nhiên không còn nữa, mà thay vào đó là những sự thoải mái.
Cô quay người lại và sải bước ra ngoài cửa.
Mẹ Đường sững sờ, sau đó vội vàng đuổi lên trước kéo tay cô: “Khanh Nhi! Con muốn đi đâu! Con đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ sao!”
Đường Nhật Khanh ngừng bước chân lại rồi quay đầu lại nhìn bà: “Từ nay về sau, chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa, tình thân trước đây cũng được, ân oán cũng được, tôi không muốn dây dưa thêm nữa.”
Cô nói xong rồi từ từ kéo tay mẹ Đường ra.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Đường Nhật Khanh, mẹ Đường cố nhẫn nhịn nước mắt, nói không ra một lời nào.
Cũng quả thật là vì bà mà mối tình thân này mới bị đứt đoạn.
Đường Nhật Khanh nghiến chặt răng, khoé môi cô miễn cưỡng nở lên một nụ cười khổ sở, cô cố gắng trấn áp sự áp lực trong lòng mình, rồi nhanh chóng đi thẳng ra phía cổng.
Bên ngoài cổng sắt, Bùi Danh Chính đang đứng đợi ở đó, nhìn thấy cô bước ra, anh từ từ giang rộng vòng tay mình: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Trái tim Đường Nhật Khanh nặng trĩu, cô nhìn vào đôi mắt thâm trầm của người đàn ông, nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được mà tuôn ra.
Vào lúc cô nghĩ mình đã hoàn toàn không có nhà nữa, thì Bùi Danh Chính lại trả lại cho cô một mái nhà.
Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính lên xe, cô ngước đầu lên nhìn căn biệt thự càng lúc càng nhỏ lại trong kính chiếu hậu, tâm tình thật phức tạp.
Đây chắc là lần cuối cùng cô đến nơi này rồi, ba đã chết không thể sống lại nữa, cô đã biết được chân tướng, cô không thể nào bảo mẹ đền mạng được, nhưng cô cũng không thể nào tha thứ cho bà.
Chi bằng cứ tách ra như thế này, mọi người đều kiên định với những gì họ không thể từ bỏ.
Khi chiếc xe đi đến con đường chính bên ngoài khu biệt thự, Đường Nhật Khanh đột nhiên quay đầu qua nhìn người đàn ông bên cạnh và nói: “Anh có thể đi thăm ba với em được không?”
Bây giờ đã biết được chân tướng rồi, sáu năm nay cô quả thật đã trách lầm anh rồi, cô nợ anh một câu xin lỗi, cô muốn xin lỗi anh trước mặt ba.
Bùi Danh Chính do dự một lát rồi nhẹ giọng nói: “Chỉ cần em muốn, thì đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em.”
Là hiểu lầm cũng được, trách lầm cũng được, tóm lại là sáu năm mà họ bỏ lỡ cũng đã khiến anh nếm đủ đau khổ rồi, bây giờ anh không muốn rời xa cô nửa bước nữa.
Chiếc xe quay đầu lại và trực tiếp hướng thẳng đến mộ viên, vừa đi được nửa đường thì điện thoại của Bùi Danh Chính đột nhiên reo lên.
Anh nhấc máy nghe, bên kia truyền đến tiếng nói lo lắng của Trương Phó: “Tổng giám đốc Bùi, ngài đang ở đâu? Bên công ty xảy ra chút tình huống!
Trương Phó trước nay luôn bình tĩnh ổn thoả, bây giờ anh lo lắng như vậy thì chắc chắn là đã thật sự xảy ra vấn đề rồi.
Bùi Danh Chính cau mày, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay là đại hội cổ đông, ngài không có mặt, bây giờ các cổ đông quyết định muốn bỏ phiếu cách chức ngài!”
….…..
Bình luận facebook