Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-450
CHƯƠNG 450: ÔNG CỤ QUA ĐỜI
CHƯƠNG 450: ÔNG CỤ QUA ĐỜI
Bọn họ vội vàng chạy đến bệnh viện, trên đường đi sắc mặt Bùi Danh Chính âm trầm dọa người, Đường Nhật Khanh ngồi bên cạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Chuyện hôm nay trong công ty đã rối tinh rối mù, đột nhiên ông cụ lại xảy ra chuyện, chỉ sợ cổ đông, cấp cao trong công ty ở phía sau càng ngang ngược.
Không nói đến chuyện trong tập đoàn nhà họ Bùi, quan trọng hơn là sức khỏe bây giờ của ông cụ không tốt, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì không hay.
Trong lòng Đường Nhật Khanh càng bất an, cô quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh không nói một lời, lời nói vọt đến bên môi rồi lại không nói ra.
Cuối cùng, xe cũng dừng lại trước cửa bệnh viện, Bùi Danh Chính lập tức mở cửa xe xuống xe, bước chân vừa dài vừa gấp.
Đường Nhật Khanh vội vàng đuổi theo, gần như phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp bước chân của anh, ngồi thang máy lên phòng cấp cứu ở tầng năm, rất xa cô đã nhìn thấy có vài người đứng ở cửa phòng cấp cứu.
Đều là người làm trong nhà họ Bùi, có có chú Phùng quản gia.
Thấy Bùi Danh Chính đi đến, chú Phùng lập tức cúi chào, đáy mắt có nước mắt, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Cậu cả..."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Bùi Danh Chính kìm nén cơn giận, chỉ là hai tay rũ xuống bên người nắm chặt cho thấy sự phẫn nộ của anh lúc này.
"Vốn là ông cụ đang nghỉ trưa ở phòng ngủ, tôi thấy ông ấy mãi không dậy, đi đến phòng ngủ nhìn xe, lúc này mới phát hiện cửa phòng ngủ khóa trái, sau khi tìm được chìa khóa mở cửa, phát hiện ông cụ nằm trên mặt đất, ho ra máu, hơi thở cũng rất yếu...Tôi lập tức gọi xe cấp cứu đến..."
Chú Phùng vẫn luôn tỉnh táo ổn đinh, nhưng mà giờ phút này lại cứng ngắc rối rắm, giọt lệ đảo quanh hốc mắt.
Lông mày Bùi Danh Chính nhíu chặt, giống như là cắn răng hỏi ngược lại: "Dương Thu Dung ở đâu?"
"Bà ấy... bà ấy giữa trưa đưa thuốc Đông Y cho ông cụ, sau khi xuống lầu nói có việc đi ra ngoài." Giọng nói của chú Phùng run rẩy: "Bây giờ đã không liên lạc được với bà ấy..."
Đường Nhật Khanh đứng bên cạnh, nghe ông ấy nói như vậy, trong lòng đột ngột trầm cuống, cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt.
Hôm nay, cô đã đoán được cái gì.
Gân xanh trên trán Bùi Danh Chính nhảy lên, trầm giọng nói: "Phái người đi tìm! Lập tức!
Chú Thúc vội vàng nhận lời, vội vàng sắp xếp người dưới tay đi tra.
Bùi Danh Chính cũng không ngừng nghỉ, lập tức dặn dò Trương Phó, để cậu ta dẫn người về nhà cũ kiểm tra.
Tất cả mọi chuyện nên dặn dò đã dặn dò xong, đèn đỏ cửa phòng cấp cứu vẫn sáng lên, Bùi Danh Chính đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu, vô cùng lo lắng.
Mặc dù anh và ông cụ không phải quan hệ cha con thân mật khăng khít, nhưng dù nói thế nào, ông ta cũng là cha của anh, là người thân của anh, anh đương nhiên không hy vọng ông ta xảy ra chuyện gì.
Tim của Đường Nhật Khanh cũng treo trên cổ họng, nhìn màn hình tính giờ đang không ngừng nhảy lên bên ngoài phòng phẫu thuật, nội tâm cũng lo lắng theo.
Ông cụ Bùi ngậm ngùi cay đắng khổ cực một đời, sóng gió gì cũng đã gặp qua, hôm nay cô chỉ vong ông ta có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Huống chi, lúc trước cô rõ ràng đã nhận lời Bùi Danh Chính giúp anh tra Dương Thu Dung một chút, không ngờ bên này bọn họ còn chưa có tiến triển gì, thì Dương Thu Dung đã gan lớn ra tay rồi!
Đột nhiên, đèn đỏ ngoài cửa phòng cấp cứu chuyển thành màu xanh, rất nhanh, cửa phòng mở ra, bác sĩ đi từ bên trong ra, sắc mặt khó coi.
"Bác sĩ, thế nào rồi?"
Bùi Danh Chính lập tức tiến lên hỏi thăm.
Bác sĩ ngẩng đầu, nhìn Bùi Danh Chính, dừng lại một chút, lắc đầu nói: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, gia đình chuẩn bị lo hậu sự, bớt đau buồn."
Nói xong, ông ta muốn cất bước rời đi.
Sắc mặt Bùi Danh Chính đột ngột biến đổi, anh vươn tay, cản đường bác sĩ lại, khó có thể tin hỏi: "Ông nói cái gì?"
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Bùi Danh Chính nghe vậy, nhanh chóng nắm tay dùng sức, giống như một giây sau sẽ đấm ra, cặp mắt của anh đỏ bừng, toàn thân tản ra hơi thơ khiến người ta không rét mà run.
Chú Phùng bên cạnh bước lên trước, một tay giữ chặt Bùi Danh Chính nói: "Cậu chủ.."
Bác sĩ lắc đầu, liếc nhiền Bùi Danh Chính, cất bước rời đi.
Cơ thể Bùi Danh Chính cứng ngay tại chỗ, nửa ngày không động đậy.
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, nước mắt trực tiếp ứa ra, lại không dám phát ra âm thanh.
Chuyện sao có thể biến thành như vậy? Một người sống sờ sờ, sao có thể nói mất đi là mất đi?
Đường Nhật Khanh vẫn chưa từ bỏ đuổi theo bác sĩ hỏi: "Bác sĩ, ông có thể cho tôi biết nguyên nhân cái chết được không?"
Bác sĩ nhíu nhíu mày, dừng bước chân lại: "Ông ấy dùng thuốc Đông Y tính hàn mạnh thời gian dài, lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thượng, lần này ông ấy lại dùng một lượng thuốc Đông Y lớn, thế cho nên ho ra máu lại không ai phát hiện, cũng không kịp thời đưa đến cứu chữa, cho nên..."
Lời nói còn lại, cho dù bác sĩ không nói, Đường Nhật Khanh cũng hoàn toàn hiểu được.
Quả nhiên, thuốc Đông Y mà Dương Thu Dung cho ông cụ uống mỗi ngày có vấn đề! Trách không được mỗi lần ông ấy uống xong chẳng những bệnh tình không giảm đi, mà còn có dấu hiệu nặng hơn!
Cắn cắn môi, Đường Nhật Khanh đứng tại chỗ, nhìn bác sĩ rời đi, cô cũng đã đoán được hung thủ là ai!
Ngoại từ Dương Thu Dung, không còn một ai khá.
Bà ta cho ông cụ uống loại thuốc Đông Y này thời gian dài, cho nên bệnh tình của ông cụ càng ngày càng nặng, hôm nay đưa cho ông cụ một liều thuốc Đông Y mạnh, khóa trái cửa phòng, còn mình thì nhân cơ hội bỏ trốn.
Không lâu sau, Trương Phó cũng chạy đến, báo cáo tình huống cho Bùi Danh Chính: "Tổng giám đốc Bùi, đã điều tra, dây điện thoại trong phòng ngủ của ông cụ bị cắt rồi, cửa sổ cũng đóng kín, không thể liên lạc với người bên ngoài, chúng tôi đã kiểm tra phòng của Dương Thu Dung, đồ trang sức giá trị gì đó đều không còn nữa, còn có, chúng tôi phát hiện cặn thuốc Đông Y ở trong phòng bếp, đã đóng gói đưa đi kiểm nghiệm rồi, rất nhanh sẽ có kết quả, tôi còn sắp xếp hai người đi tìm bác sĩ An."
Tất cả manh mối, không chút nghi ngờ chỉ về hung thủ - Dương Thu Dung!
Sắc mặt Bùi Danh Chính âm trầm, đứng tại chỗ, nửa ngày không động tĩnh gì.
"Tổng giám đốc Bùi, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Phái người của chúng ta đi điều tra, nhà ga bến xe và sân bây đều tra hết cho tôi! Lập tức báo cảnh sát, nhờ vào lực lượng cảnh sát, cho dù lật ngược Hải Thành cũng phải tìm được Dương Thu Dung ra cho tôi!
"Dạ!"
Trương Phó không chậm một giây, lập tức đi làm.
Đường Nhật Khanh đứng một bên, cơ thể run rẩy, cô chưa từng gặp dáng vẻ này của Bùi Danh Chính, cũng không nghĩ đến ông cụ nói mất là mất.
Đột nhiên cửa phòng cấp cứu mở ra, một vài y tá đẩy xe ra, người nằm bên trên bị vải trắng phủ kín, nhìn không được khuôn mặt.
Chú Phùng đứng một bên, nhìn thấy cảnh tượng này, nước mắt lập tức tuôn ra đầy mặt: "Ông... ông chủ!"
Bùi Danh Chính giương mắt, nhìn cáng xe chậm rãi đẩy ra này, đáy mắt đỏ bừng đến dọa người.
Anh cất bước, nhưng dưới chân có chút không vững, thân thể run rẩy, lại tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn vải trắng che kín, chỉ có một dáng vẻ mơ hồ lộ ra, Bùi Danh Chính cuối cùng cũng không vạch vải trắng ra.
Y tá dừng cáng xe ở một phòng trống bên cạnh, đều lại cho người nhà thời gian, nhìn mặt lần cuối.
Đường Nhật Khanh nhìn Bùi Danh Chính đi vào phòng bệnh, trong lòng chua xót đau đớn.
Đợi Bùi Danh Chính tự tay xốc tấm vải trắng lên, lộ ra gương mặt giả nua tái nhợt, không có chút huyết sắc.
Tầm mắt Đường Nhật Khanh dừng lại hai giây, sắp nhịn không được nữa rồi, mũi cô chua xót, quay người đi giơ tay lau nước mắt.
Ông cụ vẫn luôn đối xử tốt với cô, vốn người vừa mới gặp mặt nói chuyện mấy ngày trước, hôm nay cứ như thế nằm trước mặt cô, cô đương nhiên không thể tiếp nhận được.
Cô lảo đảo nghiêng ngả trốn ra khỏi phòng, bị đè nặng suýt thở không ra hơi.
CHƯƠNG 450: ÔNG CỤ QUA ĐỜI
Bọn họ vội vàng chạy đến bệnh viện, trên đường đi sắc mặt Bùi Danh Chính âm trầm dọa người, Đường Nhật Khanh ngồi bên cạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Chuyện hôm nay trong công ty đã rối tinh rối mù, đột nhiên ông cụ lại xảy ra chuyện, chỉ sợ cổ đông, cấp cao trong công ty ở phía sau càng ngang ngược.
Không nói đến chuyện trong tập đoàn nhà họ Bùi, quan trọng hơn là sức khỏe bây giờ của ông cụ không tốt, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì không hay.
Trong lòng Đường Nhật Khanh càng bất an, cô quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh không nói một lời, lời nói vọt đến bên môi rồi lại không nói ra.
Cuối cùng, xe cũng dừng lại trước cửa bệnh viện, Bùi Danh Chính lập tức mở cửa xe xuống xe, bước chân vừa dài vừa gấp.
Đường Nhật Khanh vội vàng đuổi theo, gần như phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp bước chân của anh, ngồi thang máy lên phòng cấp cứu ở tầng năm, rất xa cô đã nhìn thấy có vài người đứng ở cửa phòng cấp cứu.
Đều là người làm trong nhà họ Bùi, có có chú Phùng quản gia.
Thấy Bùi Danh Chính đi đến, chú Phùng lập tức cúi chào, đáy mắt có nước mắt, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Cậu cả..."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Bùi Danh Chính kìm nén cơn giận, chỉ là hai tay rũ xuống bên người nắm chặt cho thấy sự phẫn nộ của anh lúc này.
"Vốn là ông cụ đang nghỉ trưa ở phòng ngủ, tôi thấy ông ấy mãi không dậy, đi đến phòng ngủ nhìn xe, lúc này mới phát hiện cửa phòng ngủ khóa trái, sau khi tìm được chìa khóa mở cửa, phát hiện ông cụ nằm trên mặt đất, ho ra máu, hơi thở cũng rất yếu...Tôi lập tức gọi xe cấp cứu đến..."
Chú Phùng vẫn luôn tỉnh táo ổn đinh, nhưng mà giờ phút này lại cứng ngắc rối rắm, giọt lệ đảo quanh hốc mắt.
Lông mày Bùi Danh Chính nhíu chặt, giống như là cắn răng hỏi ngược lại: "Dương Thu Dung ở đâu?"
"Bà ấy... bà ấy giữa trưa đưa thuốc Đông Y cho ông cụ, sau khi xuống lầu nói có việc đi ra ngoài." Giọng nói của chú Phùng run rẩy: "Bây giờ đã không liên lạc được với bà ấy..."
Đường Nhật Khanh đứng bên cạnh, nghe ông ấy nói như vậy, trong lòng đột ngột trầm cuống, cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt.
Hôm nay, cô đã đoán được cái gì.
Gân xanh trên trán Bùi Danh Chính nhảy lên, trầm giọng nói: "Phái người đi tìm! Lập tức!
Chú Thúc vội vàng nhận lời, vội vàng sắp xếp người dưới tay đi tra.
Bùi Danh Chính cũng không ngừng nghỉ, lập tức dặn dò Trương Phó, để cậu ta dẫn người về nhà cũ kiểm tra.
Tất cả mọi chuyện nên dặn dò đã dặn dò xong, đèn đỏ cửa phòng cấp cứu vẫn sáng lên, Bùi Danh Chính đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu, vô cùng lo lắng.
Mặc dù anh và ông cụ không phải quan hệ cha con thân mật khăng khít, nhưng dù nói thế nào, ông ta cũng là cha của anh, là người thân của anh, anh đương nhiên không hy vọng ông ta xảy ra chuyện gì.
Tim của Đường Nhật Khanh cũng treo trên cổ họng, nhìn màn hình tính giờ đang không ngừng nhảy lên bên ngoài phòng phẫu thuật, nội tâm cũng lo lắng theo.
Ông cụ Bùi ngậm ngùi cay đắng khổ cực một đời, sóng gió gì cũng đã gặp qua, hôm nay cô chỉ vong ông ta có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Huống chi, lúc trước cô rõ ràng đã nhận lời Bùi Danh Chính giúp anh tra Dương Thu Dung một chút, không ngờ bên này bọn họ còn chưa có tiến triển gì, thì Dương Thu Dung đã gan lớn ra tay rồi!
Đột nhiên, đèn đỏ ngoài cửa phòng cấp cứu chuyển thành màu xanh, rất nhanh, cửa phòng mở ra, bác sĩ đi từ bên trong ra, sắc mặt khó coi.
"Bác sĩ, thế nào rồi?"
Bùi Danh Chính lập tức tiến lên hỏi thăm.
Bác sĩ ngẩng đầu, nhìn Bùi Danh Chính, dừng lại một chút, lắc đầu nói: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, gia đình chuẩn bị lo hậu sự, bớt đau buồn."
Nói xong, ông ta muốn cất bước rời đi.
Sắc mặt Bùi Danh Chính đột ngột biến đổi, anh vươn tay, cản đường bác sĩ lại, khó có thể tin hỏi: "Ông nói cái gì?"
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Bùi Danh Chính nghe vậy, nhanh chóng nắm tay dùng sức, giống như một giây sau sẽ đấm ra, cặp mắt của anh đỏ bừng, toàn thân tản ra hơi thơ khiến người ta không rét mà run.
Chú Phùng bên cạnh bước lên trước, một tay giữ chặt Bùi Danh Chính nói: "Cậu chủ.."
Bác sĩ lắc đầu, liếc nhiền Bùi Danh Chính, cất bước rời đi.
Cơ thể Bùi Danh Chính cứng ngay tại chỗ, nửa ngày không động đậy.
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, nước mắt trực tiếp ứa ra, lại không dám phát ra âm thanh.
Chuyện sao có thể biến thành như vậy? Một người sống sờ sờ, sao có thể nói mất đi là mất đi?
Đường Nhật Khanh vẫn chưa từ bỏ đuổi theo bác sĩ hỏi: "Bác sĩ, ông có thể cho tôi biết nguyên nhân cái chết được không?"
Bác sĩ nhíu nhíu mày, dừng bước chân lại: "Ông ấy dùng thuốc Đông Y tính hàn mạnh thời gian dài, lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thượng, lần này ông ấy lại dùng một lượng thuốc Đông Y lớn, thế cho nên ho ra máu lại không ai phát hiện, cũng không kịp thời đưa đến cứu chữa, cho nên..."
Lời nói còn lại, cho dù bác sĩ không nói, Đường Nhật Khanh cũng hoàn toàn hiểu được.
Quả nhiên, thuốc Đông Y mà Dương Thu Dung cho ông cụ uống mỗi ngày có vấn đề! Trách không được mỗi lần ông ấy uống xong chẳng những bệnh tình không giảm đi, mà còn có dấu hiệu nặng hơn!
Cắn cắn môi, Đường Nhật Khanh đứng tại chỗ, nhìn bác sĩ rời đi, cô cũng đã đoán được hung thủ là ai!
Ngoại từ Dương Thu Dung, không còn một ai khá.
Bà ta cho ông cụ uống loại thuốc Đông Y này thời gian dài, cho nên bệnh tình của ông cụ càng ngày càng nặng, hôm nay đưa cho ông cụ một liều thuốc Đông Y mạnh, khóa trái cửa phòng, còn mình thì nhân cơ hội bỏ trốn.
Không lâu sau, Trương Phó cũng chạy đến, báo cáo tình huống cho Bùi Danh Chính: "Tổng giám đốc Bùi, đã điều tra, dây điện thoại trong phòng ngủ của ông cụ bị cắt rồi, cửa sổ cũng đóng kín, không thể liên lạc với người bên ngoài, chúng tôi đã kiểm tra phòng của Dương Thu Dung, đồ trang sức giá trị gì đó đều không còn nữa, còn có, chúng tôi phát hiện cặn thuốc Đông Y ở trong phòng bếp, đã đóng gói đưa đi kiểm nghiệm rồi, rất nhanh sẽ có kết quả, tôi còn sắp xếp hai người đi tìm bác sĩ An."
Tất cả manh mối, không chút nghi ngờ chỉ về hung thủ - Dương Thu Dung!
Sắc mặt Bùi Danh Chính âm trầm, đứng tại chỗ, nửa ngày không động tĩnh gì.
"Tổng giám đốc Bùi, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Phái người của chúng ta đi điều tra, nhà ga bến xe và sân bây đều tra hết cho tôi! Lập tức báo cảnh sát, nhờ vào lực lượng cảnh sát, cho dù lật ngược Hải Thành cũng phải tìm được Dương Thu Dung ra cho tôi!
"Dạ!"
Trương Phó không chậm một giây, lập tức đi làm.
Đường Nhật Khanh đứng một bên, cơ thể run rẩy, cô chưa từng gặp dáng vẻ này của Bùi Danh Chính, cũng không nghĩ đến ông cụ nói mất là mất.
Đột nhiên cửa phòng cấp cứu mở ra, một vài y tá đẩy xe ra, người nằm bên trên bị vải trắng phủ kín, nhìn không được khuôn mặt.
Chú Phùng đứng một bên, nhìn thấy cảnh tượng này, nước mắt lập tức tuôn ra đầy mặt: "Ông... ông chủ!"
Bùi Danh Chính giương mắt, nhìn cáng xe chậm rãi đẩy ra này, đáy mắt đỏ bừng đến dọa người.
Anh cất bước, nhưng dưới chân có chút không vững, thân thể run rẩy, lại tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn vải trắng che kín, chỉ có một dáng vẻ mơ hồ lộ ra, Bùi Danh Chính cuối cùng cũng không vạch vải trắng ra.
Y tá dừng cáng xe ở một phòng trống bên cạnh, đều lại cho người nhà thời gian, nhìn mặt lần cuối.
Đường Nhật Khanh nhìn Bùi Danh Chính đi vào phòng bệnh, trong lòng chua xót đau đớn.
Đợi Bùi Danh Chính tự tay xốc tấm vải trắng lên, lộ ra gương mặt giả nua tái nhợt, không có chút huyết sắc.
Tầm mắt Đường Nhật Khanh dừng lại hai giây, sắp nhịn không được nữa rồi, mũi cô chua xót, quay người đi giơ tay lau nước mắt.
Ông cụ vẫn luôn đối xử tốt với cô, vốn người vừa mới gặp mặt nói chuyện mấy ngày trước, hôm nay cứ như thế nằm trước mặt cô, cô đương nhiên không thể tiếp nhận được.
Cô lảo đảo nghiêng ngả trốn ra khỏi phòng, bị đè nặng suýt thở không ra hơi.
Bình luận facebook