Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-452
CHƯƠNG 452: KHÓA BẠC QUAN TRỌNG
CHƯƠNG 452: KHÓA BẠC QUAN TRỌNG
"Đợi một chút."
Đường Nhật Khanh mở miệng gọi những người bên cạnh lại, ngược lại đi đến chiếc xe kia, cô đưa tay gõ cửa xe, rất nhanh, cửa sổ xe hạ xuống, Ôn Thanh Triều ngồi trong xe, mặt mũi tươi cười nhìn cô.
Anh ta khẽ cười trêu chọc nói: "Cô Đường, thật hiếm có, đây chính là lần đầu tiên cô chủ động tìm tôi."
Đường Nhật Khanh nhanh chóng nắm tay, trực tiếp đi vào vấn đề: "Tôi không có thời gian giỡn chơi với anh, tôi có việc muốn hỏi anh."
Hôm nay lúc cô ở tập đoàn nhà họ Bùi, nghe thấy những lãnh đạo cấp cao kia nhắc đến Ôn Thanh Triều, còn nói anh ta là chỗ dựa của Bùi Duy...
Ôn Thanh Triều cười cười: "Cô muốn hỏi cái gì?"
"Tại sao anh phải giúp Bùi Duy?"
Ôn Thanh Triều nghe vậy, nụ cười trên mặt dừng một chút, sau khi dưng lại một lát, anh ta mới không nhanh không chậm mở miệng nói: "Giúp cậu ta? Không tính đi, tôi mặc dù là một nhà từ thiện, nhưng cũng sẽ không làm những buôn bán lỗ vốn."
Nghe vậy, ánh mắt Đường Nhật Khanh đột nhiên trầm xuống, cô nhanh chóng nắm tay gập lưng, nhìn chằm chằm vào con mắt Ôn Thanh Triều, trầm giọng hỏi lại: "Kỳ thật, anh sở dĩ trợ giúp Bùi Duy là muốn mượn tay anh ta diệt trừ chướng ngạ của mình, anh đã nói anh tính toán mở rộng sản nghiệp ở Hải Thành, hơn nữa trong vòng một năm trở thành đầu rồng, so sánh ra, Bùi Duy dễ thao túng hơn so với Bùi Danh Chính, cho nên trước anh giúp anh ta, sau cùng lại diệt trừ anh ta!"
Ôn Thanh Triều đưa cằm lên, khẽ cười nói: "Tôi rất thích nói chuyện với người thông minh, cô Đường, thật sự càng càng cô càng hiểu tâm ý của tôi rồi."
Anh ta nói xong, nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy cằm của Đường Nhật Khanh, cơ thể Đường Nhật Khanh run lên, phản xạ có điều kiện đưa tay đẩy tay anh ta ra.
Cô lui về phía sau nửa bước, kéo dài khoảng cách với anh ta, ánh mắt lạnh như băng nhìn anh ta nói: "Ôn tiên sinh, anh biết bí quyết thành công lớn nhất của thương nhân không? Tôi nói cho anh biết, là nguyên tắc! Mà anh, không có nguyên tắc!"
Câu cuối cùng, Đường Nhật Khanh gần như là cắn răng nói ra,nói xong câu đó, cô trực tiếp xoay người cất bước rời đi.
Ôn Thanh Triều bỏ ra ngàn vạn, chế tạo thiết lập nhà từ thiện cho mình, hôm nay anh ta muốn lợi dụng thanh danh đó mưu lợi cho mình, tâm cơ tính toán, tất cả mọi thứ đều là hành vi của tiểu nhân, đây chẳng phải là mỉa mai lớn nhất sao?
Đường Nhật Khanh lên xe, tâm tình phức tạp, hôm nay lăn qua lăn lại như vậy, cuối cùng tập đoàn nhà họ Bùi sẽ đi về đâu, cô không đoán được, cũng không dám đoán.
Hôm nay cô muốn giúp Bùi Danh Chính, dùng năng lực của chính mình, dường như hoàn toàn không giúp được gì cả.
Trở lại biệt thự Tông Lư Tuyền, Đường Nhật Khanh vừa vào cửa, liền cảm thấy không khí không đúng, vẻ mặt người hầu trong nhà đều không tốt, nhất là thím Trương, hai mắt sưng đỏ, rõ ràng là vừa khóc không bao lâu.
Đường Nhật Khanh nhíu nhíu mày, bước lên mở miệng hỏi thăm: "Thím Trương, bà..."
Thím Trương ngẩng đầu, đối mặt với cô, nước mắt đảo quanh hốc mắt: "Cô Đường, tôi đã biết rồi, ông chủ ông ấy..."
Nghe vậy, cô mới hiểu được.
Thím Trương trước đây là người hầu nhà họ Bùi, ông cụ Bùi là chủ nhân ban đầu của bà, phục vụ nhiều năm đương nhiên cũng có cảm tình, hôm nay bà biết chuyện cũng khó tránh khỏi khó chịu.
Mũi Đường Nhật Khanh chua xót, cô vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thím Trương: "Thím Trương, ông ấy sẽ luôn sống mãi trong lòng chúng ta."
Thím Trương gật gật đầu, đưa tay gạt nước mắt, khẽ nói: "Cô Đường còn chưa ăn gì, tôi phải lập tức đi chuẩn bị cho cô."
Đường Nhật Khanh vội vàng mở miệng: "Không cần, tôi ăn rồi."
Lúc này, sao cô có thể nhẫn tâm để thím Trương vất vả chứ?
"Hôm nay bà nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ nhiều."
Khuyên thím Trương mấy câu, lúc này Đường Nhật Khanh mới đi về phía phòng ngủ.
Đẩy phòng trẻ con ra, Đường Nhật Khanh nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch và Giang Vãn Vãn đang ngồi trên giường.
Giang Vãn Vãn vừa nhìn thấy cô, con mắt lóe lên: "Nhật Khanh cậu về rồi!"
"Mẹ!"
Tiểu Hạo Trạch cũng lập tức xuống giường, chạy chậm đến ôm chân Đường Nhật Khanh, uất ức nói: "Con đã lâu không gặp mẹ..."
Đường Nhật Khanh có chút đau lòng ôm Tiểu Trạch vào trong lòng, hôm nay đúng lúc trở lại, Tiểu Trạch lại đang ngủ trưa, cô còn chưa gặp thằng bé đã ra ngoài rồi.
Vuốt ve cái đầu nhỏ của thằng bé, Đường Nhật Khanh khẽ nói: "Mẹ đã về rồi, sau này sẽ luôn ở cùng với con, không đi đâu nữa."
Dỗ dành vài câu, tâm tình Tiểu Trạch mới khá lên một chút, nó cọ xát cái đầu nhỏ vào trong ngực Đường Nhật Khanh, có chút mất mát mở miệng: "Mẹ, hôm nay con nhìn thấy trên tin tức, nói ông nội qua đời, ông ấy cũng giống với ông ngoại sao? Ngủ đông trong hộp đá sao?"
Bị hỏi như vậy, mũi Đường Nhật Khanh đau xót, nhất thời không nói nên lời.
Trước đó có đưa Tiểu Trạch đến chào hỏi người cha đã qua đời của mình, vì giải thích qua đời cho thằng bé, cô nói ông ngoại chỉ là ngủ đông thôi, hôm nay nghe thằng bé nói như vậy, nghĩ đến ông Bùi, trong lòng cô càng không biết vị gì.
"Đúng..." Đường Nhật Khanh có chút nghẹn ngào: "Bọn họ chỉ là đang ngủ đông thôi."
"Vậy sau nay có phải con không thấy được ông nữa?" Tiểu Hạo Trạch nâng cái đầu nhỏ lên, đưa tay kéo cái khóa bạc trên cổ: "Mẹ...đây là ông nội đưa cho con."
Đường Nhật Khanh nghe thấy, cúi đầu xuống, nhìn thấy cái khóa bạc nhỏ tinh xảo trong tay Tiểu Hạo Trạch, trong lòng càng khó chịu.
Cô cầm lấy khóa bạc nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ông cụ là thật lòng với Tiểu Trạch, nhưng mà bọn họ còn chưa chính thức nhận nhau, như vậy đã âm dương cách biệt.
Đột nhiên trên khóa bạc nhỏ có chỗ nhô lên làm Đường Nhật Khanh chú ý, cô tập trung nhìn vào, mới phát hiện ở đó có khắc mấy chữ.
Tổng cộng có sáu chữ, rất nhỏ khó nhìn thấy, nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không phát hiện ra được.
Trong lòng Đường Nhật Khanh nghi ngờ, chẳng lẽ mất chữ này là nhà sản xuất đánh số sao?
Cô ôm Tiểu Hạo Trạch, ngồi xuống mép giường, nhìn Giang Vãn Vãn, mở miệng nói: "Vãn Vãn, cậu nhìn cái này xem."
Giang Vãn Vãn nhận khóa bạc nhìn nhìn, nhíu nhíu mày nói: "Có một hàng chữ."
Đường Nhật Khanh mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ là nhà sản xuất đánh sao?"
“Không phải đâu, trước cháu nhỏ của tớ sinh ra, cũng nhận được khóa bạc kiểu này, trên mặt lại không có chữ gì! Hơn nữa nếu như là nhà sản xuất đánh số, cũng nên là dãy số chứ?"
Đường Nhật Khanh vừa nghe, nghi vấn trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Tiểu Trạch ở bên cạnh, chậm rãi mở miệng: "Ông nội nói với con, cái này vô cùng quan trọng đó.."
Vô cùng quan trọng...
Đường Nhật Khanh âm thầm nói mấy chữ này, cảm giác trong lòng có chỗ nào đó không đúng.
Mặc dù loại khóa bạc này cũng giá trị, nhưng đối với ông cụ mà nói cũng chỉ là chút tiền, ông ấy không cần thiết phải nói rất quan trọng với Tiểu Hạo Trạch, trừ phi, giá trị của cái khóa bạc này không chỉ là giá trị của bản thân nó!
Nhưng mà ông cụ muốn truyền đạt cái gì đây? Những chữ này đại biểu cho cái gì?
"Nhật Khanh, cậu nói xem đây có phải trùng hợp hay không, gần đây tập đoàn nhà họ Bùi đang loạn lạc, không ngờ đến ông cụ cũng..."
Nghe Giang Vãn Vãn nói như vậy, Đường Nhật Khanh đột nhiên nhéo nhéo lông mày, quay đầu về phía cô hỏi: "Mọi người... làm sao biết được chuyện này?"
Giang Vãn Vãn kinh ngạc nói: "Trên mạng đã đưa tin, cậu không biết sao?"
Trên mạng đưa tin? Việc này vừa mới xảy ra không lâu, tin tức đã phát ra, chẳng lẽ có người cố ý đưa tin cho truyền thông?
CHƯƠNG 452: KHÓA BẠC QUAN TRỌNG
"Đợi một chút."
Đường Nhật Khanh mở miệng gọi những người bên cạnh lại, ngược lại đi đến chiếc xe kia, cô đưa tay gõ cửa xe, rất nhanh, cửa sổ xe hạ xuống, Ôn Thanh Triều ngồi trong xe, mặt mũi tươi cười nhìn cô.
Anh ta khẽ cười trêu chọc nói: "Cô Đường, thật hiếm có, đây chính là lần đầu tiên cô chủ động tìm tôi."
Đường Nhật Khanh nhanh chóng nắm tay, trực tiếp đi vào vấn đề: "Tôi không có thời gian giỡn chơi với anh, tôi có việc muốn hỏi anh."
Hôm nay lúc cô ở tập đoàn nhà họ Bùi, nghe thấy những lãnh đạo cấp cao kia nhắc đến Ôn Thanh Triều, còn nói anh ta là chỗ dựa của Bùi Duy...
Ôn Thanh Triều cười cười: "Cô muốn hỏi cái gì?"
"Tại sao anh phải giúp Bùi Duy?"
Ôn Thanh Triều nghe vậy, nụ cười trên mặt dừng một chút, sau khi dưng lại một lát, anh ta mới không nhanh không chậm mở miệng nói: "Giúp cậu ta? Không tính đi, tôi mặc dù là một nhà từ thiện, nhưng cũng sẽ không làm những buôn bán lỗ vốn."
Nghe vậy, ánh mắt Đường Nhật Khanh đột nhiên trầm xuống, cô nhanh chóng nắm tay gập lưng, nhìn chằm chằm vào con mắt Ôn Thanh Triều, trầm giọng hỏi lại: "Kỳ thật, anh sở dĩ trợ giúp Bùi Duy là muốn mượn tay anh ta diệt trừ chướng ngạ của mình, anh đã nói anh tính toán mở rộng sản nghiệp ở Hải Thành, hơn nữa trong vòng một năm trở thành đầu rồng, so sánh ra, Bùi Duy dễ thao túng hơn so với Bùi Danh Chính, cho nên trước anh giúp anh ta, sau cùng lại diệt trừ anh ta!"
Ôn Thanh Triều đưa cằm lên, khẽ cười nói: "Tôi rất thích nói chuyện với người thông minh, cô Đường, thật sự càng càng cô càng hiểu tâm ý của tôi rồi."
Anh ta nói xong, nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy cằm của Đường Nhật Khanh, cơ thể Đường Nhật Khanh run lên, phản xạ có điều kiện đưa tay đẩy tay anh ta ra.
Cô lui về phía sau nửa bước, kéo dài khoảng cách với anh ta, ánh mắt lạnh như băng nhìn anh ta nói: "Ôn tiên sinh, anh biết bí quyết thành công lớn nhất của thương nhân không? Tôi nói cho anh biết, là nguyên tắc! Mà anh, không có nguyên tắc!"
Câu cuối cùng, Đường Nhật Khanh gần như là cắn răng nói ra,nói xong câu đó, cô trực tiếp xoay người cất bước rời đi.
Ôn Thanh Triều bỏ ra ngàn vạn, chế tạo thiết lập nhà từ thiện cho mình, hôm nay anh ta muốn lợi dụng thanh danh đó mưu lợi cho mình, tâm cơ tính toán, tất cả mọi thứ đều là hành vi của tiểu nhân, đây chẳng phải là mỉa mai lớn nhất sao?
Đường Nhật Khanh lên xe, tâm tình phức tạp, hôm nay lăn qua lăn lại như vậy, cuối cùng tập đoàn nhà họ Bùi sẽ đi về đâu, cô không đoán được, cũng không dám đoán.
Hôm nay cô muốn giúp Bùi Danh Chính, dùng năng lực của chính mình, dường như hoàn toàn không giúp được gì cả.
Trở lại biệt thự Tông Lư Tuyền, Đường Nhật Khanh vừa vào cửa, liền cảm thấy không khí không đúng, vẻ mặt người hầu trong nhà đều không tốt, nhất là thím Trương, hai mắt sưng đỏ, rõ ràng là vừa khóc không bao lâu.
Đường Nhật Khanh nhíu nhíu mày, bước lên mở miệng hỏi thăm: "Thím Trương, bà..."
Thím Trương ngẩng đầu, đối mặt với cô, nước mắt đảo quanh hốc mắt: "Cô Đường, tôi đã biết rồi, ông chủ ông ấy..."
Nghe vậy, cô mới hiểu được.
Thím Trương trước đây là người hầu nhà họ Bùi, ông cụ Bùi là chủ nhân ban đầu của bà, phục vụ nhiều năm đương nhiên cũng có cảm tình, hôm nay bà biết chuyện cũng khó tránh khỏi khó chịu.
Mũi Đường Nhật Khanh chua xót, cô vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thím Trương: "Thím Trương, ông ấy sẽ luôn sống mãi trong lòng chúng ta."
Thím Trương gật gật đầu, đưa tay gạt nước mắt, khẽ nói: "Cô Đường còn chưa ăn gì, tôi phải lập tức đi chuẩn bị cho cô."
Đường Nhật Khanh vội vàng mở miệng: "Không cần, tôi ăn rồi."
Lúc này, sao cô có thể nhẫn tâm để thím Trương vất vả chứ?
"Hôm nay bà nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ nhiều."
Khuyên thím Trương mấy câu, lúc này Đường Nhật Khanh mới đi về phía phòng ngủ.
Đẩy phòng trẻ con ra, Đường Nhật Khanh nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch và Giang Vãn Vãn đang ngồi trên giường.
Giang Vãn Vãn vừa nhìn thấy cô, con mắt lóe lên: "Nhật Khanh cậu về rồi!"
"Mẹ!"
Tiểu Hạo Trạch cũng lập tức xuống giường, chạy chậm đến ôm chân Đường Nhật Khanh, uất ức nói: "Con đã lâu không gặp mẹ..."
Đường Nhật Khanh có chút đau lòng ôm Tiểu Trạch vào trong lòng, hôm nay đúng lúc trở lại, Tiểu Trạch lại đang ngủ trưa, cô còn chưa gặp thằng bé đã ra ngoài rồi.
Vuốt ve cái đầu nhỏ của thằng bé, Đường Nhật Khanh khẽ nói: "Mẹ đã về rồi, sau này sẽ luôn ở cùng với con, không đi đâu nữa."
Dỗ dành vài câu, tâm tình Tiểu Trạch mới khá lên một chút, nó cọ xát cái đầu nhỏ vào trong ngực Đường Nhật Khanh, có chút mất mát mở miệng: "Mẹ, hôm nay con nhìn thấy trên tin tức, nói ông nội qua đời, ông ấy cũng giống với ông ngoại sao? Ngủ đông trong hộp đá sao?"
Bị hỏi như vậy, mũi Đường Nhật Khanh đau xót, nhất thời không nói nên lời.
Trước đó có đưa Tiểu Trạch đến chào hỏi người cha đã qua đời của mình, vì giải thích qua đời cho thằng bé, cô nói ông ngoại chỉ là ngủ đông thôi, hôm nay nghe thằng bé nói như vậy, nghĩ đến ông Bùi, trong lòng cô càng không biết vị gì.
"Đúng..." Đường Nhật Khanh có chút nghẹn ngào: "Bọn họ chỉ là đang ngủ đông thôi."
"Vậy sau nay có phải con không thấy được ông nữa?" Tiểu Hạo Trạch nâng cái đầu nhỏ lên, đưa tay kéo cái khóa bạc trên cổ: "Mẹ...đây là ông nội đưa cho con."
Đường Nhật Khanh nghe thấy, cúi đầu xuống, nhìn thấy cái khóa bạc nhỏ tinh xảo trong tay Tiểu Hạo Trạch, trong lòng càng khó chịu.
Cô cầm lấy khóa bạc nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ông cụ là thật lòng với Tiểu Trạch, nhưng mà bọn họ còn chưa chính thức nhận nhau, như vậy đã âm dương cách biệt.
Đột nhiên trên khóa bạc nhỏ có chỗ nhô lên làm Đường Nhật Khanh chú ý, cô tập trung nhìn vào, mới phát hiện ở đó có khắc mấy chữ.
Tổng cộng có sáu chữ, rất nhỏ khó nhìn thấy, nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không phát hiện ra được.
Trong lòng Đường Nhật Khanh nghi ngờ, chẳng lẽ mất chữ này là nhà sản xuất đánh số sao?
Cô ôm Tiểu Hạo Trạch, ngồi xuống mép giường, nhìn Giang Vãn Vãn, mở miệng nói: "Vãn Vãn, cậu nhìn cái này xem."
Giang Vãn Vãn nhận khóa bạc nhìn nhìn, nhíu nhíu mày nói: "Có một hàng chữ."
Đường Nhật Khanh mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ là nhà sản xuất đánh sao?"
“Không phải đâu, trước cháu nhỏ của tớ sinh ra, cũng nhận được khóa bạc kiểu này, trên mặt lại không có chữ gì! Hơn nữa nếu như là nhà sản xuất đánh số, cũng nên là dãy số chứ?"
Đường Nhật Khanh vừa nghe, nghi vấn trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Tiểu Trạch ở bên cạnh, chậm rãi mở miệng: "Ông nội nói với con, cái này vô cùng quan trọng đó.."
Vô cùng quan trọng...
Đường Nhật Khanh âm thầm nói mấy chữ này, cảm giác trong lòng có chỗ nào đó không đúng.
Mặc dù loại khóa bạc này cũng giá trị, nhưng đối với ông cụ mà nói cũng chỉ là chút tiền, ông ấy không cần thiết phải nói rất quan trọng với Tiểu Hạo Trạch, trừ phi, giá trị của cái khóa bạc này không chỉ là giá trị của bản thân nó!
Nhưng mà ông cụ muốn truyền đạt cái gì đây? Những chữ này đại biểu cho cái gì?
"Nhật Khanh, cậu nói xem đây có phải trùng hợp hay không, gần đây tập đoàn nhà họ Bùi đang loạn lạc, không ngờ đến ông cụ cũng..."
Nghe Giang Vãn Vãn nói như vậy, Đường Nhật Khanh đột nhiên nhéo nhéo lông mày, quay đầu về phía cô hỏi: "Mọi người... làm sao biết được chuyện này?"
Giang Vãn Vãn kinh ngạc nói: "Trên mạng đã đưa tin, cậu không biết sao?"
Trên mạng đưa tin? Việc này vừa mới xảy ra không lâu, tin tức đã phát ra, chẳng lẽ có người cố ý đưa tin cho truyền thông?
Bình luận facebook