Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 652: Trận đánh sống chết
Hư không bị chấn động.
Âm thanh nổ tung vang lên.
Gương mặt Lâm Ẩn không buồn không vui, anh chắp tay đứng tại chỗ.
Nội lực cuồn cuộn ngút trời gần như ngưng tụ thành chất rắn, nó giống như một con mãnh thú dữ tợn bổ nhào tới trước người.
Cổ tay Lâm Ẩn khẽ cử động, anh trở tay đánh một đòn.
Khắp người anh bùng nổ khí thế, đòn đánh mạnh mẽ sắc bén xé rách không khí lao tới.
Hai cao thủ mạnh mẽ so chiêu với nhau.
Ầm!
Một tiếng nổ vang dội, khí thế cuồn cuộn giữa không trung bị nghiền nát, nó biến thành làn sóng có sức tàn phá kinh khủng lao tới, sỏi đá trên mặt đất hóa thành bụi phấn trong nháy mắt, mặt đất thì rạn nứt.
Sức mạnh kinh khủng này ập tới trước mặt sau đó thì khuếch tán ra, nó bao trùm lấy khắp người Lâm Ẩn, cơ thể anh bắt đầu hơi run rẩy.
Sức mạnh đáng sợ này không kém gì xe lửa chạy với tốc độ cao rồi đâm sầm tới.
Ngay cả là Lâm Ẩn cũng có vẻ không chịu nổi.
Ngay sau đó làn sóng kinh khủng được tạo ra trong lúc so chiêu của hai người đã bao trùm khắp không gian ở đó, nó nghiền nát khắp mọi thứ đi qua.
Lâm Ẩn bị đẩy lùi khỏi chỗ cũ hơn ba mươi mét.
Cơ thể anh lảo đảo, trong đôi mắt thâm sâu xuất hiện vẻ ngưng trọng.
Lúc này khóe miệng Lâm Ẩn chảy ra một vệt máu.
Sức mạnh trong đòn đánh này của Hắc Long Vương đã tạo ra vết thương và uy hiếp cực nặng đối với người đang trong thời kỳ suy yếu như Lâm Ẩn.
Từ lúc rời núi đến nay, đây là lần đầu tiên anh so chiêu với người khác mà bị nội thương.
“Gừ!”.
Mặt khác Hắc Long Vương đột nhiên phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Trong lúc sức mạnh kinh khủng bộc phát thì cơ thể hắn ta cũng bị luồng sức mạnh này mạnh mẽ quét qua, cơ thể giống như bị hàng ngàn mũi dao lọc xương róc thịt, khắp người chảy ra máu tươi, áo choàng đen trên người cũng rách te tua.
Dưới chiếc áo đen còn có một bộ áo giáp bảo vệ đặc biệt bằng sợi vàng, nhưng nó cũng bị nổ tung một mảng lớn.
Da thịt lộ ra của hắn ta xuất hiện máu tươi đầm đìa.
“Ha ha ha ha…”.
Hắc Long Vương gầm lên một tiếng đau đớn, sau đó hắn ta lại cất tiếng cười lạnh lùng đáng sợ.
Sau khi so chiêu thì hắn ta đã bị thương còn nghiêm trọng hơn Lâm Ẩn, nhưng mà hai bên cũng đã hòa nhau.
“Lâu lắm rồi bổn tọa chưa gặp được kẻ địch mạnh như thế này. Khoảnh khắc nguy hiểm do đòn đánh vừa rồi mang lại thật sự rất kích thích, khiến người ta khó quên”, Hắc Long Vương dữ tợn nói.
“Lâm Ẩn, cậu còn có thể chống đỡ được mấy đòn nữa đây? Trạng thái hôm nay của cậu còn duy trì được bao lâu nữa?”
Lâm Âm vô cảm nhìn chằm chằm Hắc Long Vương, bàn tay sau lưng anh vẫn đang khẽ run.
Đúng vậy, trận chiến tối nay đã khiến anh cảm nhận được áp lực mà trước giờ chưa từng có.
Nếu cứ đánh tiếp thì không biết được thắng thua thế nào, nhưng rất có khả năng anh sẽ chết.
Thực lực võ công của Hắc Long Vương rất tốt.
Anh đang trong thời kỳ suy yếu, nhưng lại hoàn toàn liều lĩnh cưỡng ép duy trì trạng thái cấp độ bảng Thiên.
“Lâm Ẩn, bổn tọa hỏi cậu một lần cuối cùng! Cậu có giao giao bí kíp Long phủ ra hay không? Cậu vẫn xác định không suy nghĩ hợp tác cùng bổn tọa sao?”.
Hắc Long Vương trầm giọng hỏi, trong giọng nói còn lộ ra sự tức giận.
Bị người ta đánh tới mức quần áo rách te tua, khắp người máu thịt lẫn lộn, đây là lần đầu tiên hắn ta bị như thế.
Vết thương của hắn ta tương đối nghiêm trọng.
Nếu không phải thể chất của hắn ta đã vượt qua giới hạn của người thường, thì lúc nãy đã bị một đòn của Lâm Âm đánh cho tan xương nát thịt rồi.
Nếu tiếp tục chiến đấu nữa thì Hắc Long Vương cũng không còn gì nữa.
Thực lực của Lâm Ẩn trong thời kỳ suy yếu cũng sàn sàn như thực lực của hắn ta, không phân thắng bại…
“Vẫn câu nói cũ, tôi không muốn lặp lại lần hai”.
Lâm Ẩn thản nhiên nói.
“Muốn bí kíp Long phủ, có thể. Nhưng phải xem ông có nhận được hay không!”
Cơ thể Lâm Ẩn nháy mắt di chuyển, cả người anh giống như hóa thành tia chớp, mạnh mẽ lao thẳng về hướng Hắc Long Vương.
Kỳ Mạt thoát khỏi nguy hiểm thì Lâm Ẩn đã hoàn toàn thả lỏng rồi.
Tên này dùng đủ mọi cách hại anh, lại còn dám bắt cóc Kỳ Mạt.
Hơn nữa còn nắm giữ bí mật về thân phận của anh.
Tối nay không phải Hắc Long Vương chết, thì chính là anh chết!
Trận chiến này không có người chết thì không dừng!
Cho dù phải trả giá thế nào thì anh cũng phải giết chết người này!
“Hừ!”.
Hắc Long Vương hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt hắn ta xuất hiện sát khí ngùn ngụt.
“Cậu đúng là đồ ngu! Bổn tọa thật sự đã cho cậu quá nhiều cơ hội, nên mới khiến cho thằng nhãi cậu hung hăng như thế”.
“Nếu cậu đã nhất định muốn chết, vậy hôm nay bổn tọa sẽ phế võ công của cậu, rồi từ từ tra hỏi bí kíp cũng được! Cứ đợi đến lúc phải chịu tra tấn dày vò không ngừng đi!”.
Sau đó Hắc Long Vương tức giận quát lớn, cả người hắn ta hóa thành một cơn gió lao thẳng về phía Lâm Ẩn.
Bốp!
Bốp!
Bịch!
Hai người đối đầu với khoảng cách gần để liều mạng giết đối phương.
Hai người không ngừng sử dụng đòn đánh nguy hiểm nhất để tấn công đối phương, âm thanh đánh nhau bí bức vang lên không dứt.
Chỉ đánh nhau trong điện quang hỏa thạch thôi mà không trung đã máu me tung tóe.
Mấy đòn đánh ác độc của Lâm Ẩn giáng thẳng vào người Hắc Long Vương, khiến xương cốt hắn ta vỡ nát, máu me đầm đìa.
Mà Hắc Long Vương cũng dũng mãnh không ngại đau đớn, hắn ta mạnh mẽ đón lấy đòn đánh của Lâm Ẩn.
Không đến một phút đồng hồ, hai bên đã giao chiến được mười mấy hiệp.
Trên người Lâm Ẩn cũng lộ ra miệng vết thương máu me, trên vai bị xé rách một mảng thịt, thấy được rõ ràng xương trắng bên trong.
Hai cao thủ mạnh mẽ chiến đấu hăng hái, bọn họ không để ý đến việc khắp cơ thể đều bị thương, cả hai đều điên cuồng ép đối phương vào đường chết.
Khi sức mạnh của cả hai ngang bằng nhau, không thể giết nhau trong nháy mắt, nếu muốn giết chết đối phương thì khi đó cũng chỉ có thể đánh nhau tới mức thê thảm như vậy thôi.
Chém, móc, vạch, bắt, tóm, đá.
Hắc Long Vương sử dụng võ thuật phối hợp với chiêu thức, các đòn đánh được tung ra, đủ loại chiêu thức ác độc giáng xuống xuống người Lâm Ẩn.
Các đòn đánh trượt ra ngoài khiến cho từng lớp bùn trên mặt đất tung lên, khói bụi cuồn cuộn.
Còn các đòn đánh trúng thì khiến cho máu thịt trên người Lâm Ẩn toác ra văng tung tóe.
Lâm Ẩn cố chịu cơn đau gắng gượng đỡ đòn, đồng thời anh cũng không buông tha cho Hắc Long Vương.
Đòn đánh anh tung ra còn sắc hơn cả lưỡi đao, đòn đánh mạnh mẽ chém lên người Hắc Long Vương để lại vết thương kinh khủng, máu tươi nóng hổi bắn khắp mặt đất.
Không khí và mặt đất xung quanh nơi hai người đánh nhau trở nên bùng nổ và chấn động, tình hình đánh nhau vô cùng gay cấn.
Âm thanh nổ tung vang lên.
Gương mặt Lâm Ẩn không buồn không vui, anh chắp tay đứng tại chỗ.
Nội lực cuồn cuộn ngút trời gần như ngưng tụ thành chất rắn, nó giống như một con mãnh thú dữ tợn bổ nhào tới trước người.
Cổ tay Lâm Ẩn khẽ cử động, anh trở tay đánh một đòn.
Khắp người anh bùng nổ khí thế, đòn đánh mạnh mẽ sắc bén xé rách không khí lao tới.
Hai cao thủ mạnh mẽ so chiêu với nhau.
Ầm!
Một tiếng nổ vang dội, khí thế cuồn cuộn giữa không trung bị nghiền nát, nó biến thành làn sóng có sức tàn phá kinh khủng lao tới, sỏi đá trên mặt đất hóa thành bụi phấn trong nháy mắt, mặt đất thì rạn nứt.
Sức mạnh kinh khủng này ập tới trước mặt sau đó thì khuếch tán ra, nó bao trùm lấy khắp người Lâm Ẩn, cơ thể anh bắt đầu hơi run rẩy.
Sức mạnh đáng sợ này không kém gì xe lửa chạy với tốc độ cao rồi đâm sầm tới.
Ngay cả là Lâm Ẩn cũng có vẻ không chịu nổi.
Ngay sau đó làn sóng kinh khủng được tạo ra trong lúc so chiêu của hai người đã bao trùm khắp không gian ở đó, nó nghiền nát khắp mọi thứ đi qua.
Lâm Ẩn bị đẩy lùi khỏi chỗ cũ hơn ba mươi mét.
Cơ thể anh lảo đảo, trong đôi mắt thâm sâu xuất hiện vẻ ngưng trọng.
Lúc này khóe miệng Lâm Ẩn chảy ra một vệt máu.
Sức mạnh trong đòn đánh này của Hắc Long Vương đã tạo ra vết thương và uy hiếp cực nặng đối với người đang trong thời kỳ suy yếu như Lâm Ẩn.
Từ lúc rời núi đến nay, đây là lần đầu tiên anh so chiêu với người khác mà bị nội thương.
“Gừ!”.
Mặt khác Hắc Long Vương đột nhiên phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Trong lúc sức mạnh kinh khủng bộc phát thì cơ thể hắn ta cũng bị luồng sức mạnh này mạnh mẽ quét qua, cơ thể giống như bị hàng ngàn mũi dao lọc xương róc thịt, khắp người chảy ra máu tươi, áo choàng đen trên người cũng rách te tua.
Dưới chiếc áo đen còn có một bộ áo giáp bảo vệ đặc biệt bằng sợi vàng, nhưng nó cũng bị nổ tung một mảng lớn.
Da thịt lộ ra của hắn ta xuất hiện máu tươi đầm đìa.
“Ha ha ha ha…”.
Hắc Long Vương gầm lên một tiếng đau đớn, sau đó hắn ta lại cất tiếng cười lạnh lùng đáng sợ.
Sau khi so chiêu thì hắn ta đã bị thương còn nghiêm trọng hơn Lâm Ẩn, nhưng mà hai bên cũng đã hòa nhau.
“Lâu lắm rồi bổn tọa chưa gặp được kẻ địch mạnh như thế này. Khoảnh khắc nguy hiểm do đòn đánh vừa rồi mang lại thật sự rất kích thích, khiến người ta khó quên”, Hắc Long Vương dữ tợn nói.
“Lâm Ẩn, cậu còn có thể chống đỡ được mấy đòn nữa đây? Trạng thái hôm nay của cậu còn duy trì được bao lâu nữa?”
Lâm Âm vô cảm nhìn chằm chằm Hắc Long Vương, bàn tay sau lưng anh vẫn đang khẽ run.
Đúng vậy, trận chiến tối nay đã khiến anh cảm nhận được áp lực mà trước giờ chưa từng có.
Nếu cứ đánh tiếp thì không biết được thắng thua thế nào, nhưng rất có khả năng anh sẽ chết.
Thực lực võ công của Hắc Long Vương rất tốt.
Anh đang trong thời kỳ suy yếu, nhưng lại hoàn toàn liều lĩnh cưỡng ép duy trì trạng thái cấp độ bảng Thiên.
“Lâm Ẩn, bổn tọa hỏi cậu một lần cuối cùng! Cậu có giao giao bí kíp Long phủ ra hay không? Cậu vẫn xác định không suy nghĩ hợp tác cùng bổn tọa sao?”.
Hắc Long Vương trầm giọng hỏi, trong giọng nói còn lộ ra sự tức giận.
Bị người ta đánh tới mức quần áo rách te tua, khắp người máu thịt lẫn lộn, đây là lần đầu tiên hắn ta bị như thế.
Vết thương của hắn ta tương đối nghiêm trọng.
Nếu không phải thể chất của hắn ta đã vượt qua giới hạn của người thường, thì lúc nãy đã bị một đòn của Lâm Âm đánh cho tan xương nát thịt rồi.
Nếu tiếp tục chiến đấu nữa thì Hắc Long Vương cũng không còn gì nữa.
Thực lực của Lâm Ẩn trong thời kỳ suy yếu cũng sàn sàn như thực lực của hắn ta, không phân thắng bại…
“Vẫn câu nói cũ, tôi không muốn lặp lại lần hai”.
Lâm Ẩn thản nhiên nói.
“Muốn bí kíp Long phủ, có thể. Nhưng phải xem ông có nhận được hay không!”
Cơ thể Lâm Ẩn nháy mắt di chuyển, cả người anh giống như hóa thành tia chớp, mạnh mẽ lao thẳng về hướng Hắc Long Vương.
Kỳ Mạt thoát khỏi nguy hiểm thì Lâm Ẩn đã hoàn toàn thả lỏng rồi.
Tên này dùng đủ mọi cách hại anh, lại còn dám bắt cóc Kỳ Mạt.
Hơn nữa còn nắm giữ bí mật về thân phận của anh.
Tối nay không phải Hắc Long Vương chết, thì chính là anh chết!
Trận chiến này không có người chết thì không dừng!
Cho dù phải trả giá thế nào thì anh cũng phải giết chết người này!
“Hừ!”.
Hắc Long Vương hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt hắn ta xuất hiện sát khí ngùn ngụt.
“Cậu đúng là đồ ngu! Bổn tọa thật sự đã cho cậu quá nhiều cơ hội, nên mới khiến cho thằng nhãi cậu hung hăng như thế”.
“Nếu cậu đã nhất định muốn chết, vậy hôm nay bổn tọa sẽ phế võ công của cậu, rồi từ từ tra hỏi bí kíp cũng được! Cứ đợi đến lúc phải chịu tra tấn dày vò không ngừng đi!”.
Sau đó Hắc Long Vương tức giận quát lớn, cả người hắn ta hóa thành một cơn gió lao thẳng về phía Lâm Ẩn.
Bốp!
Bốp!
Bịch!
Hai người đối đầu với khoảng cách gần để liều mạng giết đối phương.
Hai người không ngừng sử dụng đòn đánh nguy hiểm nhất để tấn công đối phương, âm thanh đánh nhau bí bức vang lên không dứt.
Chỉ đánh nhau trong điện quang hỏa thạch thôi mà không trung đã máu me tung tóe.
Mấy đòn đánh ác độc của Lâm Ẩn giáng thẳng vào người Hắc Long Vương, khiến xương cốt hắn ta vỡ nát, máu me đầm đìa.
Mà Hắc Long Vương cũng dũng mãnh không ngại đau đớn, hắn ta mạnh mẽ đón lấy đòn đánh của Lâm Ẩn.
Không đến một phút đồng hồ, hai bên đã giao chiến được mười mấy hiệp.
Trên người Lâm Ẩn cũng lộ ra miệng vết thương máu me, trên vai bị xé rách một mảng thịt, thấy được rõ ràng xương trắng bên trong.
Hai cao thủ mạnh mẽ chiến đấu hăng hái, bọn họ không để ý đến việc khắp cơ thể đều bị thương, cả hai đều điên cuồng ép đối phương vào đường chết.
Khi sức mạnh của cả hai ngang bằng nhau, không thể giết nhau trong nháy mắt, nếu muốn giết chết đối phương thì khi đó cũng chỉ có thể đánh nhau tới mức thê thảm như vậy thôi.
Chém, móc, vạch, bắt, tóm, đá.
Hắc Long Vương sử dụng võ thuật phối hợp với chiêu thức, các đòn đánh được tung ra, đủ loại chiêu thức ác độc giáng xuống xuống người Lâm Ẩn.
Các đòn đánh trượt ra ngoài khiến cho từng lớp bùn trên mặt đất tung lên, khói bụi cuồn cuộn.
Còn các đòn đánh trúng thì khiến cho máu thịt trên người Lâm Ẩn toác ra văng tung tóe.
Lâm Ẩn cố chịu cơn đau gắng gượng đỡ đòn, đồng thời anh cũng không buông tha cho Hắc Long Vương.
Đòn đánh anh tung ra còn sắc hơn cả lưỡi đao, đòn đánh mạnh mẽ chém lên người Hắc Long Vương để lại vết thương kinh khủng, máu tươi nóng hổi bắn khắp mặt đất.
Không khí và mặt đất xung quanh nơi hai người đánh nhau trở nên bùng nổ và chấn động, tình hình đánh nhau vô cùng gay cấn.
Bình luận facebook