Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 654: Lâm Ẩn hôn mê
“Ồ, làm sao cậu biết cậuLâm sẽ không thắng?”, Hồ Thương Hải trầm giọng nói.
“Lâm Ẩn làm sao có thể là đối thủ của ngài ấy được chứ?”, Xà Tướng giễu cợt nói: “Cậu ta chỉ là kẻ yếu đuối nhu nhược, sao có thể địch nổi Hắc Long Vương?”.
Xà Tướngmặc dù nói rất tự tin, nhưng trong lòng hắn ta lại lo lắng không yên.
Bản thân hắn ta cũng không biết được kết quả ai là người thắng trận.
Trong lòng hắn ta mong rằng Hắc Long Vương đã giải quyết xong Lâm Ẩn, sau đó sẽ chạy tới cứu hắn ta.
Nếu không cứ đánh nhau như thế này thì hắn ta sợ rằng sẽ bị Hồ Thương Hải đánh chết mất.
Sắc mặt Hồ Thương Hải âm trầm, ông ta không trả lời, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng bồn chồn.
Trong lòng ông ta cũng rất khiếp sợ về kết quả chưa biết kia.
Kết quả cuối cùng của đêm nay chỉ có thể quyết định bởi trận chiến giữa Lâm Ẩn và Hắc Long Vương.
Người thắng cuộc sẽ quyết định mọi thứ ở đây…
Điều Hồ Thương Hải có thể làm chính là mong đợi Lâm Ẩn sẽ giành chiến thắng.
“Tên họ Hồ kia, nhân lúc Hắc Long Vương còn chưa tới, nếu giờ ông giao Trương Kỳ Mạt ra đây thì có thể sẽ được ngài ấy tha thứ…Nếu không toàn bộ người trên núi Bích Thúy của ông sẽ không đảm bảo được tính mạng đâu”, Xà Tướng uy hiếp.
“Thế sao? Cậu vẫn muốn trói người hả?”.
Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Một bóng người trẻ tuổi bước ra từ trong khu rừng.
Lâm Ẩn đến rồi.
Người anh bê bết máu, trên người toát ra một luồng sát khí sắc bén đáng sợ, cả người giống như thần chết bước ra từ biển máu.
“Hả! Cậu, Lâm Ẩn!”.
Khoảnh khắc Xà Tướng nhìn thấy Lâm Ẩn thì trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, hắn ta sợ hãi hô lên một tiếng rồi bất giác lùi về phía sau hai bước.
Hắn ta muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Lâm Ẩn dọa sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn.
Lâm Ẩn lúc này trông vô cùng đáng sợ.
Tình cảnh này hoàn toàn khiến Xà Tướng chấn động.
Lâm Ẩn đã đến đây.
Điều này không phải chứng tỏ ngài Hắc Long Vương đã thua rồi sao…
Nói cách khác Hắc Long Vương đã chết…
Đây là kết quả mà Xà Tướng không dám tưởng tượng, trong lòng hắn ta cũng không dám tin.
Trong suy nghĩ của hắn ta, Hắc Long Vương là người bất khả chiến bại trên thế giới này, không ngờ ngài ấy lại bị kẻ đang trong kì suy yếu như Lâm Ẩn đánh bại…
“Xoẹt!”
Lâm Ân lao lên, anh dùng sức mạnh như sấm sét vỗ mạnh vào ngực Xà Tướng, đánh cho hắn ta bay ra xa hơn mười mét rồi ngã xuống đất nôn ra máu.
“Cậu, cậu…”,Xà Tướng thở hổn hển, hắn ta nói không lên lời, trong lòng tràn đầy sợ hãi, thậm chí hắn ta còn không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Ẩn.
“Dám bắt cóc vợ tôi, anh chỉ có đường chết”.
Sau khi Lâm Ẩn từ tốn nói xong câu này thì dậm mạnh chân lên ngực Xà Tướng.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Xà Tướng nằm duỗi đờ ra đất, mặt đất xung quanh xuất hiện vết nứt dài hơn chục mét.
“Khụ!”.
Xà Tướng kêu lên một tiếng sau đó tắt thở, mắt hắn ta mở trừng trừng, bộ dạng chết không nhắm mắt nằm dài trên mặt đất.
“Lâm Ẩn, anh, anh không sao chứ?”.
Trương Kỳ Mạt vội vàng chạy tới, cô không kìm lòng được mà ôm chầm lấy Lâm Ẩn từ phía sau.
Nước mắt cô cứ thế chảy xuống, cô cúi đầu ôm chặt Lâm Ẩn.
T rương Kỳ Mạt nhìn thấy bộ dạng bê bết máu của Lâm Ẩn thì cảm thấy rất đau lòng, thậm chí còn thấy tội lỗi.
Cô ấy biết rằng Lâm Ẩn vì mình nên mới bị thươngthế này.
Lâm Ẩn quay mặt lại, trong mắt anh tràn đầy dịu dàng, anh đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của Trương Kỳ Mạt rồi cười nhẹ: “Anh ổn. Em không sao là tốt rồi…”.
“Em, em …”, Trương Kỳ Mạt nức nở, cô không biết phải nói thế nào, cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Người đàn ông này cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
Thình thịch.
Lúc này có vẻ Lâm Ẩn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên anh ngã sấp xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Anh nhắm chặt mắt, sắc mặt anh tái nhợt, hơi thở dồn dập.
“Á!”.
Trương Kỳ Mạt hoảng loạn, cô cúi người nắm lấy tay Lâm Ẩn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Ông Hồ, Lâm Ẩn, anh ấy, anh ấy bị sao vậy?”, Trương Kỳ Mạt vội vã hỏi.
Vẻ mặt của Hồ Thương Hải rất phức tạp, ông ta vừa mới bình tĩnh lại sau trạng thái kinh hoàng.
Ông ta bước đến bên người Lâm Ẩn rồi cẩn thận xem xét một lúc, sau đónghiêm mặt nói: “Cô Lâm, cô đừng lo lắng quá. cậu Lâm bị nội thương, thể lực không đủ nên chỉ ngất đi thôi, không ảnh hưởng tới tính mạng”.
“Vậy, vậy thì tốt”, Trương Kỳ Mạt thở phào nhẹ nhõm.
“Ông Hồ, mau chóng gọi người đưa Lâm Ẩn đến bệnh viện, phải nhanh lên!”, Trương Kỳ Mạt gấp gáp nói.
“Vâng!”
Hồ Thương Hải không dám chậm trễ, ông ta lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi điện thoại, bảo Thẩm Tam đưa người tới thu dọn chỗ này.
Lâm Ẩn đã sắp xếp từ trước, vì vậy Thẩm Tam lúc nào cũng túc trực dưới núi Giang Nguyệt đợi lệnh.
Sau cuộc điện thoại, Hồ Thương Hải lạnh lùng nhìn đám tinh nhuệ Hắc Long Vệ đang nằm trên mặt đất.
Ông ta bước tới giơ tay chém mạnh một nhát, giết chết toàn bộ đám tinh nhuệ Hắc Long Vệ đang hôn mê.
Đây là việc mà trước đó Lâm Ẩn đã lệnh.
Chỉ cần Lâm Ẩn thắng, đêm nay sẽ không còn ai được sống.
Hơn hai mươi phút sau.
Ba chiếc xe Mercedesmàu đen đi lên đỉnh núi Giang Nguyệt.
Thẩm Tam dẫn theo người đến hiện trường đón Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt.
Đồng thời Hồ Thương Hải cũng bắt được Văn Thiên Phượng, bà ta bị dọa cho sợ chết khiếp, Hồ Thương Hải bắt lấy bà ta rồi đưa về nhà, định chờ khi Lâm Ẩn tỉnh lại sẽ xử lý.
Văn Thiên Phượng đã chứng kiến toàn bộ trận chiến giữa Lâm Ẩn và Hắc Long Vương.
Sau đó lại bị Lâm Ẩn dùng hai chiêu đánh ngã xuống đất, bị phong ấn huyệt đạo.
Sau khi trải qua trận chiến trên núi Giang Nguyệt, Văn Thiên Phượng bị sức mạnh kinh khủng của Lâm Ẩn làm cho sợ tới mức điên điên dại dại.
Bà ta không thể chấp nhận được kết quả thất bại như vậy…
…
Ngày hôm sau.
Huyện Giang Nguyệt, bệnh viện trung tâm huyện.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Lâm Ẩn đang nằm trên giường, hiện giờ anh đã mất đi ý thức, cơ thể nằm bất động.
Trên người anh cắm đủ loại thiết bị y tế khác nhau, vài bác sĩ đang cố gắng chữa trị cho anh.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Thẩm Tam và Tưởng Kỳ dẫn theo một nhóm vệ sĩ mặc vest, bọn họ lo lắng đi qua đi lại.
Trương Kỳ Mạt vô cùng lo lắng, cô hoang mang ngồi trên ghế.
Cô đang chờ đợi kết quả phẫu thuật của Lâm Ẩn…
Nghe bác sĩ nói vết thương của Lâm Ẩn rất nghiêm trọng và nguy hiểm.
…
Thủ đô.
Huyện Long Hưng, trong một biệt thự ở ngoại ô.
Một người đàn ông trung niên tóc dài đeo chuỗi hạt Phật đang ngồi bên bàn trà, hắn mở nắp tách trà rồi nhấp một ngụm.
Trên bức tường phía sau hắn có treo một bản đồ Thanh Long khí thế mạnh mẽ.
Đột nhiên một ông lão mặc sườn xám nam lặng lẽ xuất hiện trong căn biệt thự.
“Ngài Thanh Long, theo điều tra của tôi thì việc ngài Hắc Long và Hắc Long Vệ biến mất có liên quan đến Thanh Xà, đàn em của ngài…”, ông lão mặc sườn xám nam nghiêm mặt nói.
“Có liên quan đến Thanh Xà? Chuyện này là thế nào?”.
“Thanh Xà biến mất cùng lúc với ngài Hắc Long. Hiện giờ vẫn chưa chắc được có phải Hắc Long Vương đã dẫn theo Hắc Long Vệ bỏ trốn không…”.
“Tuy nhiên việc này đã đến tai ngài Cố”.
“Ngài Cố ở nước ngoài đã chú ý đến chuyện này rồi. Hiện giờ ngài ấy phái tôi đến gặp ngài Thanh Long để xem ngài giải thích thế nào?”.
“Lâm Ẩn làm sao có thể là đối thủ của ngài ấy được chứ?”, Xà Tướng giễu cợt nói: “Cậu ta chỉ là kẻ yếu đuối nhu nhược, sao có thể địch nổi Hắc Long Vương?”.
Xà Tướngmặc dù nói rất tự tin, nhưng trong lòng hắn ta lại lo lắng không yên.
Bản thân hắn ta cũng không biết được kết quả ai là người thắng trận.
Trong lòng hắn ta mong rằng Hắc Long Vương đã giải quyết xong Lâm Ẩn, sau đó sẽ chạy tới cứu hắn ta.
Nếu không cứ đánh nhau như thế này thì hắn ta sợ rằng sẽ bị Hồ Thương Hải đánh chết mất.
Sắc mặt Hồ Thương Hải âm trầm, ông ta không trả lời, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng bồn chồn.
Trong lòng ông ta cũng rất khiếp sợ về kết quả chưa biết kia.
Kết quả cuối cùng của đêm nay chỉ có thể quyết định bởi trận chiến giữa Lâm Ẩn và Hắc Long Vương.
Người thắng cuộc sẽ quyết định mọi thứ ở đây…
Điều Hồ Thương Hải có thể làm chính là mong đợi Lâm Ẩn sẽ giành chiến thắng.
“Tên họ Hồ kia, nhân lúc Hắc Long Vương còn chưa tới, nếu giờ ông giao Trương Kỳ Mạt ra đây thì có thể sẽ được ngài ấy tha thứ…Nếu không toàn bộ người trên núi Bích Thúy của ông sẽ không đảm bảo được tính mạng đâu”, Xà Tướng uy hiếp.
“Thế sao? Cậu vẫn muốn trói người hả?”.
Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Một bóng người trẻ tuổi bước ra từ trong khu rừng.
Lâm Ẩn đến rồi.
Người anh bê bết máu, trên người toát ra một luồng sát khí sắc bén đáng sợ, cả người giống như thần chết bước ra từ biển máu.
“Hả! Cậu, Lâm Ẩn!”.
Khoảnh khắc Xà Tướng nhìn thấy Lâm Ẩn thì trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, hắn ta sợ hãi hô lên một tiếng rồi bất giác lùi về phía sau hai bước.
Hắn ta muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Lâm Ẩn dọa sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn.
Lâm Ẩn lúc này trông vô cùng đáng sợ.
Tình cảnh này hoàn toàn khiến Xà Tướng chấn động.
Lâm Ẩn đã đến đây.
Điều này không phải chứng tỏ ngài Hắc Long Vương đã thua rồi sao…
Nói cách khác Hắc Long Vương đã chết…
Đây là kết quả mà Xà Tướng không dám tưởng tượng, trong lòng hắn ta cũng không dám tin.
Trong suy nghĩ của hắn ta, Hắc Long Vương là người bất khả chiến bại trên thế giới này, không ngờ ngài ấy lại bị kẻ đang trong kì suy yếu như Lâm Ẩn đánh bại…
“Xoẹt!”
Lâm Ân lao lên, anh dùng sức mạnh như sấm sét vỗ mạnh vào ngực Xà Tướng, đánh cho hắn ta bay ra xa hơn mười mét rồi ngã xuống đất nôn ra máu.
“Cậu, cậu…”,Xà Tướng thở hổn hển, hắn ta nói không lên lời, trong lòng tràn đầy sợ hãi, thậm chí hắn ta còn không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Ẩn.
“Dám bắt cóc vợ tôi, anh chỉ có đường chết”.
Sau khi Lâm Ẩn từ tốn nói xong câu này thì dậm mạnh chân lên ngực Xà Tướng.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Xà Tướng nằm duỗi đờ ra đất, mặt đất xung quanh xuất hiện vết nứt dài hơn chục mét.
“Khụ!”.
Xà Tướng kêu lên một tiếng sau đó tắt thở, mắt hắn ta mở trừng trừng, bộ dạng chết không nhắm mắt nằm dài trên mặt đất.
“Lâm Ẩn, anh, anh không sao chứ?”.
Trương Kỳ Mạt vội vàng chạy tới, cô không kìm lòng được mà ôm chầm lấy Lâm Ẩn từ phía sau.
Nước mắt cô cứ thế chảy xuống, cô cúi đầu ôm chặt Lâm Ẩn.
T rương Kỳ Mạt nhìn thấy bộ dạng bê bết máu của Lâm Ẩn thì cảm thấy rất đau lòng, thậm chí còn thấy tội lỗi.
Cô ấy biết rằng Lâm Ẩn vì mình nên mới bị thươngthế này.
Lâm Ẩn quay mặt lại, trong mắt anh tràn đầy dịu dàng, anh đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của Trương Kỳ Mạt rồi cười nhẹ: “Anh ổn. Em không sao là tốt rồi…”.
“Em, em …”, Trương Kỳ Mạt nức nở, cô không biết phải nói thế nào, cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Người đàn ông này cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
Thình thịch.
Lúc này có vẻ Lâm Ẩn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên anh ngã sấp xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Anh nhắm chặt mắt, sắc mặt anh tái nhợt, hơi thở dồn dập.
“Á!”.
Trương Kỳ Mạt hoảng loạn, cô cúi người nắm lấy tay Lâm Ẩn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Ông Hồ, Lâm Ẩn, anh ấy, anh ấy bị sao vậy?”, Trương Kỳ Mạt vội vã hỏi.
Vẻ mặt của Hồ Thương Hải rất phức tạp, ông ta vừa mới bình tĩnh lại sau trạng thái kinh hoàng.
Ông ta bước đến bên người Lâm Ẩn rồi cẩn thận xem xét một lúc, sau đónghiêm mặt nói: “Cô Lâm, cô đừng lo lắng quá. cậu Lâm bị nội thương, thể lực không đủ nên chỉ ngất đi thôi, không ảnh hưởng tới tính mạng”.
“Vậy, vậy thì tốt”, Trương Kỳ Mạt thở phào nhẹ nhõm.
“Ông Hồ, mau chóng gọi người đưa Lâm Ẩn đến bệnh viện, phải nhanh lên!”, Trương Kỳ Mạt gấp gáp nói.
“Vâng!”
Hồ Thương Hải không dám chậm trễ, ông ta lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi điện thoại, bảo Thẩm Tam đưa người tới thu dọn chỗ này.
Lâm Ẩn đã sắp xếp từ trước, vì vậy Thẩm Tam lúc nào cũng túc trực dưới núi Giang Nguyệt đợi lệnh.
Sau cuộc điện thoại, Hồ Thương Hải lạnh lùng nhìn đám tinh nhuệ Hắc Long Vệ đang nằm trên mặt đất.
Ông ta bước tới giơ tay chém mạnh một nhát, giết chết toàn bộ đám tinh nhuệ Hắc Long Vệ đang hôn mê.
Đây là việc mà trước đó Lâm Ẩn đã lệnh.
Chỉ cần Lâm Ẩn thắng, đêm nay sẽ không còn ai được sống.
Hơn hai mươi phút sau.
Ba chiếc xe Mercedesmàu đen đi lên đỉnh núi Giang Nguyệt.
Thẩm Tam dẫn theo người đến hiện trường đón Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt.
Đồng thời Hồ Thương Hải cũng bắt được Văn Thiên Phượng, bà ta bị dọa cho sợ chết khiếp, Hồ Thương Hải bắt lấy bà ta rồi đưa về nhà, định chờ khi Lâm Ẩn tỉnh lại sẽ xử lý.
Văn Thiên Phượng đã chứng kiến toàn bộ trận chiến giữa Lâm Ẩn và Hắc Long Vương.
Sau đó lại bị Lâm Ẩn dùng hai chiêu đánh ngã xuống đất, bị phong ấn huyệt đạo.
Sau khi trải qua trận chiến trên núi Giang Nguyệt, Văn Thiên Phượng bị sức mạnh kinh khủng của Lâm Ẩn làm cho sợ tới mức điên điên dại dại.
Bà ta không thể chấp nhận được kết quả thất bại như vậy…
…
Ngày hôm sau.
Huyện Giang Nguyệt, bệnh viện trung tâm huyện.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Lâm Ẩn đang nằm trên giường, hiện giờ anh đã mất đi ý thức, cơ thể nằm bất động.
Trên người anh cắm đủ loại thiết bị y tế khác nhau, vài bác sĩ đang cố gắng chữa trị cho anh.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Thẩm Tam và Tưởng Kỳ dẫn theo một nhóm vệ sĩ mặc vest, bọn họ lo lắng đi qua đi lại.
Trương Kỳ Mạt vô cùng lo lắng, cô hoang mang ngồi trên ghế.
Cô đang chờ đợi kết quả phẫu thuật của Lâm Ẩn…
Nghe bác sĩ nói vết thương của Lâm Ẩn rất nghiêm trọng và nguy hiểm.
…
Thủ đô.
Huyện Long Hưng, trong một biệt thự ở ngoại ô.
Một người đàn ông trung niên tóc dài đeo chuỗi hạt Phật đang ngồi bên bàn trà, hắn mở nắp tách trà rồi nhấp một ngụm.
Trên bức tường phía sau hắn có treo một bản đồ Thanh Long khí thế mạnh mẽ.
Đột nhiên một ông lão mặc sườn xám nam lặng lẽ xuất hiện trong căn biệt thự.
“Ngài Thanh Long, theo điều tra của tôi thì việc ngài Hắc Long và Hắc Long Vệ biến mất có liên quan đến Thanh Xà, đàn em của ngài…”, ông lão mặc sườn xám nam nghiêm mặt nói.
“Có liên quan đến Thanh Xà? Chuyện này là thế nào?”.
“Thanh Xà biến mất cùng lúc với ngài Hắc Long. Hiện giờ vẫn chưa chắc được có phải Hắc Long Vương đã dẫn theo Hắc Long Vệ bỏ trốn không…”.
“Tuy nhiên việc này đã đến tai ngài Cố”.
“Ngài Cố ở nước ngoài đã chú ý đến chuyện này rồi. Hiện giờ ngài ấy phái tôi đến gặp ngài Thanh Long để xem ngài giải thích thế nào?”.
Bình luận facebook