Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1114-1120
Chương 1114 - Tìm đường sống trong chỗ chết
Những người đang xem chiến ở phía xa gần như không thể hình dung chiến trường trước mắt bằng lời nói. Trong mắt đầy vẻ khó tin, vẻ mặt của cao thủ Địa Tiên cũng vô cùng nghiêm túc, không ai ngờ rằng Lâm Ẩn có thể khiến ba cao thủ phải liên thủ chống lại anh, hơn nữa còn chiến đấu đến mức này.
Ông Tần cười khổ một tiếng: “Không biết gia chủ có thấy hối hận với sự lựa chọn hôm nay không nhỉ?”
“Ông ấy sẽ không hối hận, ông ấy không muốn bí cảnh Bồng Lai lại xuất hiện thêm một nhà họ Chu nữa”, Công Thâu Quyền từ tốn nói. Ông ta và Tần Tư Đạo hợp tác đã nhiều năm, biết rõ thái độ làm người của Tần Tư Đạo, ngoài mình và nhà họ Tần, xưa giờ ông ấy chưa từng nghĩ đến ai khác nữa cả, ông ấy không thể nào đứng nhìn một thiên tài như Lâm Ẩn phát triển hơn nữa được.
“Hy vọng ông ấy thật sự không hối hận!”
Ông Tần lắc đầu, không nói tiếp nữa.
“A!”
Mọi người nghe thấy tiếng hét điên cuồng vang lên, khu vực chiến đấu bị chấn động mạnh.
Trong phạm vi trăm dặm của động phủ cũng run lên theo.
“Bảo vệ người có tu vi thấp!”
Cụ ông nhà họ Chu quát khẽ một tiếng.
Một cái tấm chắn thật lớn bảo vệ người nhà họ Chu lại bên trong, Địa Tiên của hai nhà khác cũng bảo vệ Nhân Tiên ở phía sau, ngăn cản dư âm trận chiến.
Một lúc lâu sau đó dư âm của trận chiến mới đi qua, trung tâm trận chiến chậm rãi xuất hiện bóng dáng của bốn người.
Bốn người đều đứng thẳng trong hư không.
Cấm chế của trận pháp ở xung quanh bọn họ không biết đã bị hủy diệt bao nhiêu, chỉ có những trận pháp lớn ở gần Tiên điện mới không bị ảnh hưởng. Sức mạnh kinh khủng, trên đất vẫn còn lại quyền ấn dài nghìn trượng, sâu đến hai ba mét.
Trông bốn người đều vô cùng chật vật, dù thân thể Lâm Ẩn đặc biệt, nhưng khóe miệng vẫn có máu tươi chảy ra, khắp người đầy vết thương, trước ngực còn có một vết thương tận xương sâu không thấy điểm cuối, kéo dài đến tận bên hông, dù không có máu tươi chảy ra nhưng cũng có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng như được đúc bằng vàng trong cơ thể.
Ba người kia cũng chẳng tốt hơn là bao, trên người rách rưới, chằng chịt vết thương, hơi thở không ổn định, miệng phun máu tươi. Ai cũng nhìn về phía Lâm Ẩn với ánh mắt hoảng hốt.
Một quyền này của Lâm Ẩn đủ để đấu với cao thủ đỉnh cao Địa Tiên.
“Lâm Ẩn, cậu khá đấy!”
Chu Giang hờ hững nói: “Nhưng bây giờ cậu chỉ là cung giương hết đà thôi, nếu cậu giao công pháp tu hành ra, đồng ý để nhà họ Chu tôi sai khiến trăm năm, tôi sẽ cho cậu một con đường sống”.
“Anh Chu, ông đang thả cọp về núi ư?”, Tần Tư Đạo biến sắc nói.
Nếu Lâm Ẩn thật sự phục tùng nhà họ Chu, thì bí cảnh Bồng Lai nào còn chỗ cho nhà họ Tần của ông ấy tiếp tục tồn tại nữa, dù nhà họ Tần bọn họ vẫn còn có một vài lá bài tẩy, nhưng thực lực của Lâm Ẩn thật sự quá khó đoán.
“Đúng thế, không thể bỏ qua cho cậu ta được!”
Cụ ông nhà họ Thanh cũng lạnh lùng nói.
Bây giờ nhà họ Thanh cũng mơ hồ đứng về một phe với nhà họ Tần, thực lực của nhà họ Chu mạnh nhất, nhà họ Thanh và nhà họ Tần phải hợp tác mới có thể duy trì cục diện đỉnh ba chân của bí cảnh Bồng Lai được.
Đây là sự ăn ý hơn trăm nghìn năm nay.
“Ha hả!”
Lâm Ẩn cười khẩy: “Muốn tôi phục tùng á? Nhà họ Chu các người không xứng đâu!”
“Nếu cậu đã không biết điều như thế, tôi cũng chỉ đành bắt cậu lại rồi tính sau thôi!”, Chu Giang lắc đầu, quay đầu nhìn về phía cụ ông nhà họ Chu, cung kính nói: “Xin cụ ông ra tay xử lý Lâm Ẩn”.
“Được!”
Cụ ông nhà họ Chu gật đầu, tiến lên duỗi tay về phía Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn cảm thấy mình như bị xiềng xích trói lại, muốn di chuyển một bước cũng vô cùng khó khăn, nếu là bình thường, bị thần giác của cụ Chu khóa lại, anh vẫn có thể tránh thoát dễ dàng, nhưng bây giờ thực lực của anh chẳng còn bao nhiêu hết.
“Mở!”
Trên trán Lâm Ẩn nổi gân xanh, sau đó quát to một tiếng, cuối cùng anh cũng thoát khỏi thần giác, quay đầu nhảy vào trong trận pháp của Tiên điện.
“Oành!”
Lúc này đòn tấn công của cụ ông nhà họ Chu cũng đến.
Bàn tay lớn của cụ Chu chỉ thiếu một chút đã có thể bắt được Lâm Ẩn rồi. Vào khoảnh khoắc anh chui vào trong trận pháp, bàn tay của cụ ta đập một cái lên trên trận pháp.
Ầm ầm ầm!
Bàn tay to lớn biến mất trong trận pháp.
“Cụ ông, phải làm sao đây?”
Chu Giang nhìn bóng dáng Lâm Ẩn chậm rãi biến mất trong trận pháp, vội vàng hỏi.
“Không sao, cậu ta bị thương nặng như thế, chúng ta loại bỏ trận pháp trước, đợi khi lấy được đồ trong mật tàng rồi thì đi đến lối vào đợi cậu ta”, cụ ông nhà họ Chu lắc đầu nói với Công Thâu Quyền: “Ngài Công Thâu, trận pháp nơi này vô cùng nguy hiểm, phải nhờ ông đến phá trận rồi”.
“Cụ ông khách sáo quá”, Công Thâu Quyền chắp tay với cụ ông nhà họ Chu, nói: “Nơi này trận pháp phức tạp, tôi cần chút thời gian mới có thể loại bỏ được”.
“Không sao, không biết trong đó có nguy hiểm gì mà, chúng ta cũng thừa dịp chữa thương luôn”, cụ Chu gật đầu nói.
Người nhà họ Tần và nhà họ Thanh đứng cạnh nhau, đề phòng nhà họ Chu, dù sao lực lượng chiến đấu cấp cao trong hai nhà bọn họ đều bị thiệt hại, dù hai nhà vẫn chưa sử dụng át chủ bài, nhưng cụ ông nhà họ Chu còn là đỉnh cao Địa Tiên hàng thật giá thật đấy.
Cụ Chu nhìn thấy hành động của hai nhà cũng không thèm để tâm.
Cụ ta cũng không định mượn cơ hội này xử lý hai nhà, nhà họ Thanh kế thừa của cải Long phủ mang ra từ trong bí cảnh Côn Luân, có lẽ có lá bài tẩy gì đó. Còn nhà họ Tần cũng có truyền thừa hơn một nghìn năm trong bí cảnh Bồng Lai, là một gia tộc có gốc gác sâu nhất trong bí cảnh Bồng Lai. Sau khi cụ ông nhà họ Tần tọa hóa, cụ ta cũng từng lặng lẽ thăm dò nhà họ Tần, nhưng vừa mới đi đến đảo Bồng Lai đã bị một cao thủ bí ẩn đánh lui, dù cao thủ bí ẩn kia có thực lực không bằng cụ ta, nhưng cũng không chênh lệch mấy.
Sau khi bước vào trận pháp, cơ thể Lâm Ẩn như con cá chạch trơn trượt nhảy trái nhảy phải ở bên trong, không ngừng thay đổi thân hình, nhưng điều vô cùng kỳ diệu là trận pháp bên này dày đặc, lại không hề bị kích phát.
Nếu đám cụ ông nhà họ Chu ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ không ung dung đợi Công Thâu Quyền phá trận như thế.
“Thật sự là trận pháp tổ truyền của Công Dương Báo”.
Lâm Ẩn thầm nghĩ.
Khi nãy lúc ở bên ngoài trận pháp, anh cũng cảm thấy trận pháp này khá quen thuộc, mặc dù Công Dương Báo vẫn luôn nói gia tộc của mình là gia tộc trận pháp truyền thừa nghìn năm trong bí cảnh Côn Luân, chỉ là sau đó bị sa sút mà thôi, nhưng Lâm Ẩn cũng chỉ cười cho qua, tưởng Công Dương Báo dát vàng lên mặt mình.
Nhưng bây giờ xem ra chắc không phải thế, mật tàng Từ Phúc để lại từ hai nghìn năm trước, trận pháp nơi này giống cách diễn giải trận pháp tổ truyền trong tay Công Dương Báo như đúc, xem ra lão ta không nói khoác, nhà Công Dương thật sự lợi hại giống như lời lão ta nói.
Tuy Lâm Ẩn không có nghiên cứu gì với trận pháp, nhưng cũng từng xem bí tịch trận pháp trong tàng thư các của Công Dương Báo, trong đó có giải thích tỉ mỉ về trận pháp loại này.
Dù cho anh tài liệu anh cũng không thể bố trí ra được trận pháp lớn như thế, nhưng trong giải thích trận pháp có ghi chép tỉ mỉ nên thoát thân khỏi trận pháp liên hoàn này thế nào.
Lúc này tình trạng của Lâm Ẩn không ổn lắm, thân thể anh mạnh mẽ như thế, mà vết thương trước ngực lại không hề có dấu vết khép lại, hơn nữa sắc mặt của anh cũng ngày càng tái đi.
Lần này bị thương quá nghiêm trọng, nếu chậm trễ việc chữa thương, có lẽ sẽ để lại di chứng nặng nề.
Chương 1115 - Còn sống
“Khụ khụ!”
Lâm Ẩn ho khan hai cái, một dòng máu tươi chảy xuống từ khóe miệng anh.
‘Không thể tiếp tục như vậy được’.
Lâm Ẩn thầm nghĩ, nhưng lúc này anh lại không dám thả lỏng một chút nào, càng đến gần Tiên điện, cảnh vật xung quang anh lại thay đổi nhiều hơn. Có ánh chớp tia lửa, gió lạnh cửu thiên, ảo giác Thiên Ma, thậm chí cả không gian cũng đảo lộn lên hết. Có thể nói là sẽ bỏ mạng bất cứ lúc nào.
“Trận Địa Sát Phục Hổ, trận Thiên Cương phá sát, trận Điên Đảo Hư Không…”
Từng tên trận pháp được thốt ra từ trong miệng Lâm Ẩn.
Nếu Công Thâu Quyền đứng ở vị trí của Lâm Ẩn, có lẽ ông ta sẽ sợ đến mức mất hết ba hồn bảy vía. Những trận pháp này đều là trận pháp đứng đầu của hành tinh này, mỗi một trận pháp đều có thể tiêu diệt Địa Tiên, mà chỗ Lâm Ẩn đang đứng còn tập trung rất nhiều trận pháp. Những trận pháp này có liên kết với nhau, chỉ cần kích phát một trận pháp, tất cả trận pháp sẽ cùng khởi động, có thể tiêu diệt cao thủ cấp bậc Thiên Tiên.
Mỗi một bước của Lâm Ẩn đều như đang đi trên điểm tựa trận pháp, nhưng dù thế, sắc mặt của anh vẫn tái nhợt, đầu đầy mổ hôi. Nơi nay đâu đâu cũng nguy hiểm, nếu anh đi nhầm một bước thì có thần tiên cũng khó cứu.
Sau khi liên tục bước ra mười bước.
Cuối cùng Lâm Ẩn cũng ra khỏi khu vực trận pháp dày đặc.
“Ồ!”
Lâm Ẩn thở phào một tiếng, cảnh tượng trước mắt lại khiến anh không nhịn được ồ lên.
Trước mắt không hề có Tiên điện, Tiên điện như ảo ảnh trong mơ nhìn thấy ở bên ngoài khi nãy không hề xuất hiện, thay vào đó là những trụ đá Băng Tinh cao chọc trời mấy trăm người ôm mới hết, trong mỗi một trụ đá đều có một cái xác hình thù kỳ lạ. Mấy cái xác này không phải của loài người, khuôn mặt dữ tợn, miệng đầy răng nanh, vóc dáng không giống nhau, từ hai ba mét đến khoảng mười mét. Nhưng mấy con quái vật này có thân hình càng lớn thì cánh tay càng nhiều.
‘Sao những vật này trông giống Huyết Tộc thế?’
Lâm Ẩn hơi khó hiểu ngẫm nghĩ.
Những vật này ngoài việc có nhiều tay hơn, thân hình cao lớn hơn Huyết Tộc anh từng gặp thì tướng mạo cũng giống được mấy phần.
Trên đỉnh của trụ đá Băng Tinh lớn nhất ở trung tâm các trụ đá có một đạo giả ăn mặc nổi bật ngồi xếp bằng.
Đạo giả râu tóc bạc phơ, làn da sáng như băng như ngọc, hai mắt nhắm nghiền tựa như đang ngủ say.
‘Từ Phúc!’
Lâm Ẩn than khẽ, dù đã hai nghìn năm trôi qua, nhưng xung quanh vẫn còn để lại một vài dấu vết chiến đấu, có lẽ là dấu vết Từ Phúc đấu với đám quái vật này để lại. Hơn nữa đã biết bao nhiêu năm những dấu vết này vẫn không biến mất, có thể hiểu được tình huống chiến đấu ác liệt năm đó.
Lâm Ẩn không vội tìm kiếm bảo vật Từ Phúc để lại mà là ngồi xếp bằng xuống, lấy một dị quả và mấy cây linh dược từ trong túi Càn Khôn ra, ăn vào miệng bắt đầu chữa thương.
“Phù…”
Nửa tháng sau, Lâm Ẩn mới chậm rãi mở mắt ra, một làn khí màu trắng tựa như dải lụa bay ra từ trong miệng anh, sau đó nổ tung trong không trung cách đó mấy mét rồi mới chậm rãi biến mất.
Vết thương trước ngực Lâm Ẩn cũng đã hoàn toàn khép lại, không để lại chút dấu vết nào hết, cả người trông như một miếng ngọc trắng vậy.
Lâm Ẩn nhíu mày nhìn cơ thể mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm, màu sắc trên người mới từ từ bình thường trở lại.
Từ khi tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể ngày càng cao siêu hơn, thân thể anh cũng ngày càng trở nên “không giống người”, ngay cả máu tươi trong người cũng biến thành màu vàng, anh không biết vì bí quyết Tinh Thần Luyện Thể hay vì ăn hồn thảo Cửu Biến Long Tằm Trùng nữa.
‘Đã đến lúc xem mật tàng tiền bối Từ Phúc để lại rồi!’
Nghĩ vậy, Lâm Ẩn không do dự nữa, đứng dậy tiến lên.
“Ầm!”
Sau khi bước vào phạm vi của trụ Băng Tinh, Lâm Ẩn như bước vào một thế giới khác.
Nơi này lạnh hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần, dù cao thủ Địa Tiên không cẩn thận cũng có thể bị đóng thành khối băng. Trong phạm vi của trụ đá Băng Tinh có giọt mưa vô cùng lạnh lẽo rơi xuống, mỗi một giọt đều sáng lấp lánh, đen như mực. Ngay cả hư không cũng bị lạnh nứt ra, tạo thành âm thanh răng rắc. Quần áo trên người Lâm Ẩn cũng rách nát bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhưng Lâm Ẩn không hề lùi bước, bước từng bước đến gần Từ Phúc.
Trên người Lâm Ẩn lấp lóe tinh quang, chặn toàn bộ giọt mưa ở bên ngoài.
Càng đến gần Từ Phúc, không khí lạnh xung quanh càng dày đặc, hình thể của quái vật bị phong ấn trong trụ băng càng lớn. Đến cuối, trong hư không có từng miếng Băng Tinh màu đen lóng lánh, đó là những giọt mưa gặp không khí lạnh nên đông lại. Dù là với thể phách của Lâm Ẩn cũng vẫn cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương.
Lúc đến gần chỗ của Từ Phúc, hơi thở trên những cái xác bị phong ấn trong trụ băng khiến anh cảm thấy hoảng sợ.
Đặc biệt là hơi thở phát ra từ trên người đám quái vật trong bốn cái trụ băng to đến mức mấy trăm người mới có thể ôm xuể ở xung quanh Từ Phúc, mạnh hơn cả hơi thở trên người đỉnh cao Địa Tiên là cụ ông nhà họ Chu một chút. Còn hơn thế nữa là thi thể của con quái vật trong trụ băng dưới người Từ Phúc, khiến trong lòng Lâm Ẩn phải sinh ra cảm giác kính nể.
‘Chắc hẳn con quái vật này là Thiên Tiên!’
Lâm Ẩn cảm thấy vô cùng chấn động, anh không ngờ những con quái vật bị phong ấn trong trụ băng này lại có thực lực mạnh đến thế, vậy Từ Phúc đã giết chết và phong ấn bọn chúng sẽ có thực lực mạnh đến mức nào đây.
Ít nhất cũng là Thiên Tiên đúng không!
Lâm Ẩn cố nén cảm giác ngạc nhiên trong lòng, đi về phía trụ đá của Từ Phúc.
Mười trượng, chín trượng, tám trượng…
Lúc đi đến chỗ cách ba trượng, ngay cả cơ thể như thần của Lâm Ẩn cũng hơi không chịu được.
Bầu không khí ở nơi này thật sự lạnh kinh khủng, Lâm Ẩn thầm tính toán, nếu không nhờ thân thể anh cứng rắn, dù đám người Tần Tư Đạo đi đến đây, chắc hẳn cũng chỉ có thể dừng lại ở chỗ cách đó mười trượng, còn cụ Chu dù có thực lực đỉnh cao Địa Tiên, nhưng chắc cũng chẳng đi được qua năm trượng.
“Mở!”
Lâm Ẩn chợt quát một tiếng, giọng nói hùng hồn đẩy không khí lạnh xung quanh ra xa một chúng.
Cuối cùng, khóe miệng Lâm Ẩn có máu tươi chảy ra, giữa hai lông mày và trên tóc bao phủ bởi một tầng sương lạnh, nếu có người ngoài, chắc hẳn sẽ nhìn ra được Lâm Ẩn đang run rẩy.
Có thể thấy nhiệt độ ở chỗ này lạnh đến mức nào.
Cuối cùng Lâm Ẩn cũng bước vào phạm vi ba trượng.
“Vù”.
Lúc này, tất cả không khí lạnh đột nhiên biến mất, như khi nãy đều chỉ là ảo giác vậy. Lâm Ẩn thở phào nhẹ nhõm, nếu phải cầm cự thêm nữa, chắc anh cũng không thể không rút lui.
May là anh đã vào được rồi.
Lâm Ẩn đi một vòng quanh trụ Băng Tinh to lớn, thi thể quái vật bị phong ấn trong trụ băng trước mắt rõ ràng khác với mấy con bên ngoài, lão mặc quần áo loài người, dù có cao mười mấy mét nhưng cũng chỉ có một đôi tay, tướng mạo cũng không dữ tợn như mấy con quái vật bên ngoài.
Lúc Lâm Ẩn quan sát con quái vật to lớn này, quái vật trong trụ băng đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng hỏi:
“Cậu nhóc, cậu là ai?”.
Chương 1116 - Tinh hạch Băng Tinh
“Không ngờ vẫn còn sống”.
Người Lâm Ẩn run lên nhìn con quái vật trong trụ băng, theo bản năng lùi lại một bước.
“Tiểu bối không cần ngạc nhiên, mặc dù ta bị người trên đỉnh đầu phong ấn hơn hai nghìn năm, nhưng với thực lực của lão muốn tiêu diệt ta thì không dễ dàng đâu”.
Quái vật nở nụ cười, lạnh lùng nói.
“Ông là ai, người trên đỉnh đầu ông là ai? Vì sao lại phong ấn ông ở nơi này?”
Lâm Ẩn hơi nhíu mày hỏi liên tục ba câu hỏi, anh có thể nhìn ra có lẽ quái vật bên ngoài đều đã chết, chỉ có con quái vật trước mặt là chưa chết, nhưng bị phong ấn hai nghìn năm, trạng thái cũng không được tốt lắm, hoàn toàn không thể rời khỏi phạm vi của trụ băng.
“Ngươi không phải đời sau của lão à?”
Quái vật khó hiểu hỏi, sau đó lại nói tiếp: “Ta không phải người của hành tinh này, ngươi có thể gọi ta là Nguyên Ma, vừa mới đến hành tinh này đã gặp người tự xưng là Từ Phúc, xảy ra một trận đại chiến với lão, kết quả thuộc hạ của ta bị lão đông chết hết, còn ta cũng bị phong ấn ở đây”.
“Chỉ cần ngươi chịu thả ta ra ngoài, trong tay ta có báu vật ngoại vực đếm không xuể, ta nhìn ra trình độ luyện thể của ngươi rất cao, chỉ cần ngươi thả ta ra khỏi trụ Băng Tinh này, ta có thể cho ngươi Long Huyết Đan trên người coi như thù lao, Long Huyết Đan là đan dược luyện thể mạnh nhất ở ngoại vực của ta, chỉ cần ngươi dùng Long Huyết Đan, thân thể ngươi sẽ được máu rồng rèn luyện một lượt, đột phá thêm lần nữa, người mạnh nhất trên hành tinh này cũng chỉ là Thần Thông cảnh, cũng chính là Thiên Tiên cảnh trong miệng các ngươi. Chỉ cần ngươi sử dụng Long Huyết Đan, chắc chắn sẽ có năng lực có thể đấu với Thiên Tiên.
Nguyên Ma chân thành nói, ngay cả Lâm Ẩn cũng thấy hơi động lòng.
Anh từng thấy Long Huyết Đan được nhắc đến trong sách vở Sơn Hải Thiên Tiên để lại, ở Thiên Hoang giới thật sự có một loại thánh dược luyện thể gọi là Luyện Thể Đan, cực kỳ hiếm có. Vì Long Huyết Đan cần lấy máu rồng làm vật dẫn, phối hợp với mấy chục loại dược liệu đắt giá mới có thể luyện thành được. Giao Long trưởng thành vốn dĩ đã là tồn tại có thể đấu với đỉnh cao Thiên Tiên, chưa nói đến việc Giao Long có thực lực mạnh mẽ, vì ở Thiên Hoang giới cũng chẳng có bao nhiêu Giao Long. Vả lại trong dòng tộc Giao Long cũng có cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên, ai dám ra tay với Giao Long đây chứ.
Triêu Thiên cung cũng là thế lực đứng đầu Thiên Hoang giới, nhưng trong môn phái không hề có Long Huyết Đan.
“Cứu tiền bối ra ngoài cũng không thành vấn đề, nhưng lúc đấu với luồng không khí lạnh kia, tôi đã tốn rất nhiều chân nguyên, e rằng hơi lực bất tòng tâm”, Lâm Ẩn nghiêm túc nói: “Không bằng tiền bối đưa Long Huyết Đan ra trước đi, sau khi thực lực tăng lên rồi cứu tiền bối ra ngoài cũng không muộn”.
“Tiểu bối, ngươi đang làm khó ta ư? Nếu ta có thể đưa đồ ra khỏi trụ băng này thì còn cần ngươi giúp đỡ à?”, Nguyên Ma cố nén cơn giận trong lòng nói.
Hai nghìn năm nay, Lâm Ẩn là người đầu tiên tiến vào nơi này, nếu lần này không thể lừa Lâm Ẩn mở phong ấn giúp lão, thì không biết phải đợi đến lúc nào mới có người khác đến nữa.
“Vậy tôi cũng chịu thua thôi tiền bối”, Lâm Ẩn hờ hững đáp.
Người khác tộc chắc chắn có mưu tính khác, hơn nữa quái vật tự xưng là Nguyên Ma trước mắt còn khá giống Huyết Tộc, nếu thả ra, sao anh có thể đấu được với một Thiên Tiên chứ.
“Tiểu bối, ngươi đang đùa ta à?”
Giọng điệu của Nguyên Ma trở nên nặng nề.
“Đúng thế”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói.
Nói xong cũng không để ý đến Nguyên Ma nữa, giẫm nhẹ chân xuống đất, lập tức xuất hiện trên đỉnh của trụ Băng Tinh.
Lúc này Lâm Ẩn mới nhìn rõ không khí lạnh này không phải phát ra từ trên người Từ Phúc, mà là từ hạt châu trắng như tuyết trước mặt lão.
“Tinh hạch Huyền Tinh!”
Lâm Ẩn ngạc nhiên thốt lên.
Chẳng trách nơi này lại lạnh đến thế, không ngờ vì có một tinh hạch ở đây, tinh hạch Huyền Tinh chính là một nguyên liệu tuyệt thế, trên mấy trăm hành tinh mới có cơ hội xuất hiện một tinh hạch. Mặc dù tinh hạch không phải cốt lõi của một hành tinh, nhưng nếu người xưa đã gọi nó là tinh hạch thì chắc chắn nó rất quý giá, có thể nói là thứ quý giá nhất trên một hành tinh.
Lâm Ẩn không ngờ tinh hạch của hành tinh xanh lại nằm trong tay Từ Phúc, bây giờ còn nằm ngay trước mặt anh.
Trong mắt Lâm Ẩn rực lửa, dù anh là một người bình tĩnh thì lúc này cũng thầm thấy mừng như điên.
Vì sao Địa Tiên lại khó thăng lên Thiên Tiên, là vì Thiên Tiên phải hình thành lĩnh vực của riêng mình, mà Địa Tiên muốn thăng lên Thiên Tiên cần có nguyên liệu tuyệt thế có thể gánh cả lĩnh vực đó.
Biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, nguyên liệu có thể gánh cả lĩnh vực trên hành tinh xanh ngày càng ít, chỉ có một vài gia tộc ít ỏi nắm giữ nguyên liệu có thể gánh cả lĩnh vực mà thôi.
Dù là kiếm tiên Thu Thủy tài giỏi đến thế cũng bị kẹt lại ở đỉnh cao Địa Tiên, kiếm tiên Thu Thủy có sức chiến đấu vô song, có thể đấu với Thiên Tiên, nhưng cũng không thể thăng lên Thiên Tiên.
Trước đây Lâm Ẩn cũng thấy nghi hoặc rằng mình có thể thăng lên Thiên Tiên không, nhưng bây giờ nghi hoặc đó đã không còn nữa rồi. Nói đến nguyên liệu, thứ gì có thể sánh với tinh hạch Huyền Tinh chứ, một khi anh đạt đến đỉnh cao Địa Tiên, triệt để luyện hóa tinh hạch Huyền Tinh, lĩnh vực của anh chắc chắn sẽ là lĩnh vực đứng đầu, dù có đối mặt với cao thủ như Thanh Trích Tiên, anh cũng tự tin rằng mình có thể đấu một trận.
Lâm Ẩn thu hồi tầm mắt, mới phát hiện trước thi thể của Từ Phúc có một hàng chữ nhỏ và một túi Càn Khôn.
“Nhân Tộc ta giết hết người của Ma Tộc, sau khi phát hiện tung tích của Ma Tộc, ta điều tra suốt trăm năm, phát hiện rất nhiều thế lực ở cả phương Đông và phương Tây có quan hệ với Ma Tộc, lúc ta muốn tiếp tục điều tra đã có Ma Tộc và cao thủ Nhân Tộc ra tay với ta, bất đắc dĩ chỉ có thể trốn vào trong Bồng Lai, nhờ sự giúp đỡ của trận pháp, phong ấn tất cả Ma Tộc đuổi theo, Ma Tộc xuất hiện, chắc chắn có âm mưu lớn gì đó…”
Nhìn thấy chữ viết Từ Phúc để lại, Lâm Ẩn không khỏi cảm thấy kính nể.
Anh duỗi tay cầm lấy tinh hạch Huyền Tinh, truyền Chân Nguyên vào trong tinh hạch, chẳng biết từ lúc nào, từng luồng không khí lạnh màu đen chảy ra từ trong hạt châu, thấm vào trong người anh.
Nguyên khí xung quanh anh lập tức ngưng tụ, giọt mưa màu đen rơi xuống từ trên không trung, không khí lạnh đủ để đóng băng hồn phách chậm rãi lan tràn, nhiệt độ xung quanh dần thấp hơn, ngay cả hư không cũng nhanh chóng đóng băng, nguồn sức mạnh này có thể đóng băng cả Thiên Tiên.
“A! Tên ranh kia, mau dừng tay!”
Nguyên Ma la lớn.
Nếu không vì hai nghìn năm trước Từ Phúc bị thương quá nặng, không có cơ hội tiếp tục sử dụng tinh hạch giết chết lão, lão cũng không kéo dài hơi tàn đến tận nay. Bây giờ Lâm Ẩn truyền chân nguyên vào trong tinh hạch, coi như đang hoàn thành chuyện Từ Phúc vẫn chưa làm xong.
Dù Lâm Ẩn không có tu vi cao thâm như Từ Phúc, nhưng nếu cứ thế mãi, lão cũng khó thoát khỏi cái chết.
Lâm Ẩn không thèm để tâm đến Nguyên Ma mà ngồi xếp bằng trên trụ Băng Tinh.
Sau khi anh truyền chân nguyên vào, bên trên tinh hạch Huyền Tinh cũng chậm rãi truyền về một nguồn năng lượng, nguồn năng lượng này cực kỳ tinh khiết, dù Lâm Ẩn đã đạt đến cảnh giới Địa Tiên cũng cảm nhận được chân nguyên đang nhanh chóng tăng lên trong người như đang ngồi tên lửa.
Theo Lâm Ẩn vận chuyển chân nguyên trong người, từng luồng nguyên khí thiên địa như những luồng sáng trắng tập trung lại từ bốn phương tám hướng. Nguyên khí thiên địa ở nơi này còn dày đặc hơn trong bí cảnh Bồng Lai rất nhiều, gấp thế giới thường mấy chục lần, mỗi lần Lâm Ẩn hít thở đều kéo theo tiếng vang như tiếng sấm nổ, tựa như cá voi uống nước, nuốt vào vô số nguyên khí thiên địa.
Lâm Ẩn cầm tinh hạch tiến vào trạng thái ngồi thiền, còn Nguyên Ma trong trụ băng thì thỉnh thoảng hét thảm một tiếng.
Chương 1117: Sự thay đổi của thế giới bên ngoài
Sau ba tháng.
Người của ba nhà Chu Thanh Tần vẫn còn canh giữ ở nơi bên ngoài Thiên Môn, đợi Lâm Ẩn ra ngoài.
Ba nhà đều mang sắc mặt vui mừng, rõ ràng đồ trong Tiên điện khiến bọn họ rất hài lòng, chỉ có sắc mặt của gia chủ ba nhà và cụ ông nhà họ Chu khá khó coi.
Bọn họ mất gần hai tháng mới đả thông một con đường đến Tiên điện, sau khi đến mới phát hiện dù linh thạch, linh dược và dị quả bên trong nhiều thật, nhưng lại không có thứ thích hợp với bốn người bọn họ. Bọn họ tìm khắp cả Tiên điện cũng không tìm thấy kho báu thật sự liên quan đến Từ Phúc.
Một cao thủ có khả năng là Thiên Tiên sao chỉ để lại chút đồ như thế được.
“Cụ ông, chúng ta phải canh giữ ở đây mãi sao?”
Chu Giang nhỏ giọng hỏi.
“Trong Thiên Môn đã ngày càng lạnh giá, ngay cả ta cũng không kiên trì được bao lâu nữa, có lẽ Lâm Ẩn này đã chết trong Thiên Môn rồi. Nhưng thiên phú của tên này thật sự quá đáng sợ, bây giờ ba nhà chúng ta đã triệt để đắc tội với cậu ta, cách an toàn nhất vẫn là đợi Thiên Môn đóng lại rồi hẳn rời đi”, cụ Chu thở dài một tiếng, nói: “Không tiêu diệt tên này, ta cũng không thể yên tâm!”
Tần Tư Đạo và cụ ông nhà họ Thanh đều gật đầu, thực lực của Lâm Ẩn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, một mình có thể bất phân thắng bại với ba Địa Tiên hậu kỳ, lần này nếu Lâm Ẩn không chết, sau này rất có thể sẽ đến lượt anh báo thù.
“Không biết trong Thiên Môn xảy ra chuyện gì mà trở nên lạnh lẽo như thế, ngay cả Địa Tiên chúng ta ở bên trong cũng không chịu đựng được quá lâu”, Chu Giang khó hiểu hỏi.
Mặc dù bọn họ đã tìm kiếm gần hết cả khu vực trong Tiên điện rồi, nhưng vẫn có một vài nơi chưa tìm đến, sau đó không khí ngày càng lạnh hơn, bọn họ cũng không thể không rút khỏi Thiên Môn.
“Thiên Môn sắp đóng lại rồi, đợi khi Thiên Môn đóng, dù Lâm Ẩn có còn sống cũng không chịu đựng được bao lâu ở bên trong, đến lúc nó hoàn toàn đóng lại thì chúng ta rời đi!”
…
Trên đảo Tùy Vân.
Người nhà họ Nguyên tập trung lại với nhau, Nguyên Thịnh nhìn thoáng qua cấp cao của nhà họ Nguyên, nhỏ giọng nói: “Bây giờ đã đến lúc sống còn của nhà họ Nguyên ta rồi, theo tôi được biết, người của ba nhà trên ba tiên đảo đang đợi Lâm Ẩn ở bên ngoài Thiên Môn. Nếu Lâm Ẩn xuất hiện chắc chắn sẽ bị tấn công, mà trên đảo Tùy Vân của chúng ta cũng có ba Địa Tiên đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Nguyên, tình cảnh nguy cấp, nên làm thế nào, mọi người cho chút ý kiến đi.”
Nguyên Thịnh nhắm mắt không nhìn sắc mặt của người nhà họ Nguyên trong nhà thờ tổ.
“Sao lại như thế, không phải nhà họ Tần liên minh với Lâm Ẩn sao?”
Có một người mới đột phá Nhân Tiên của nhà họ Nguyên không nhịn được ngạc nhiên hỏi, cứ tưởng nhà họ Nguyên dựa vào Lâm Ẩn, sau này chắc chắn có thể một bước lên mây, nhưng bây giờ xem ra có quan hệ với Lâm Ẩn mới là bất hạnh lớn nhất của nhà họ Nguyên bọn họ.
“Chuyện Lâm Ẩn gây ra có liên quan gì đến nhà họ Nguyên chúng ta chứ!”
Một cấp cao khác của nhà họ Nguyên cũng không nhịn được cất lời.
“Đúng thế, nhà họ Nguyên chúng ta nên phủi sạch quan hệ với Lâm Ẩn, sau đó đến ba gia tộc lớn xin lỗi, cầu xin bọn họ tha thứ”, gia chủ Nguyên Khuê của nhà họ Nguyên gật đầu nói.
Nguyên Chấn nhìn người trong tộc với vẻ khó tin, nhà họ Nguyên của bọn họ nhờ Lâm Ẩn mới huy hoàng được như hôm nay. Nếu không nhờ Lâm Ẩn, sau khi cụ ông nhà họ Đường đột phá Địa Tiên trung kỳ thì bọn họ đã bị diệt môn rồi. Nhưng bây giờ vẫn chưa chắc chắn Lâm Ẩn đã chết mà những người trong gia tộc đã vội vã muốn phủi sạch quan hệ với anh.
“Cụ ông, không thể làm thế được, chưa nói đến việc anh Lâm vẫn chưa chết, dù có chết, nhà họ Nguyên chúng ta cũng không thể làm người vong ơn bội nghĩa như thế đâu!”, Nguyên Chấn vội vàng nói.
“Vong ơn bội nghĩa?”
Nguyên Khuê lạnh lùng nói: “Những tai họa này đều là Lâm Ẩn rước lấy, vì sao nhà họ Nguyên chúng ta phải chôn cùng cậu ta chứ, Nguyên Chấn, tôi biết quan hệ của ông và Lâm Ẩn không tệ, nhưng đầu tiên ông là người của nhà họ Nguyên, nên suy nghĩ cho nhà họ Nguyên chứ”.
“Ông…”
Nguyên Chấn còn muốn nói gì đó thì bị Nguyên Thịnh ngắt lời:
“Nguyên Khuê nói có lý, mọi người không cần phải nói nhiều nữa, chuẩn bị đồ đạc đi, tôi sẽ tự mình đến Thiên Môn xin lỗi ba nhà.”
“Vâng!”
Mặc dù Nguyên Chấn không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.
…
Một năm, hai năm, ba năm…
Chẳng mấy chốc đã năm năm trôi qua.
Trong năm năm này, Lâm Ẩn vẫn chưa từng xuất hiện, người của ba nhà canh giữ bên ngoài Thiên Môn cũng chậm rãi rời đi, chỉ để lại ba Địa Tiên trông coi bên ngoài, nhưng theo thời gian dần trôi, bọn họ đều cho rằng Lâm Ẩn đã chết, ba Địa Tiên cũng rời đi.
Trên trụ đá Băng Tinh, hơi thở trên người Lâm Ẩn ngày càng mạnh, ngay cả Nguyên Ma bị đóng băng trong trụ băng cũng bắt đầu thấy nghi ngờ, hơi thở cuồn cuộn của tên nhóc đang tu luyện trên đầu lão đã rất gần với Thiên Tiên rồi, thậm chí còn khiến lão có cảm giác đang đối mặt với thiên tài vạn giới với thực lực Địa Tiên đã có thể giết chết Thiên Tiên vậy.
“Tên ranh này lại sắp đột phá rồi!”
Trong lòng Nguyên Ma cũng không khỏi thấy sợ hãi.
Trong vòng mấy năm nay, con người trên đỉnh đầu tăng từ Địa Tiên sơ kỳ lên Địa Tiên trung kỳ, bây giờ lại đột phá tiếp.
Lại nửa năm sau.
Hơi thở còn cuồn cuộn hơn cả trước đây truyền đến từ bên trên trụ đá Băng Tinh, nếu lúc này có người ở ngoài Thiên Môn, chắc chắn có thể cảm nhận được khí thế rung chuyển trời đất này.
Anh khí thế hiên ngang, khiến tầng mây cách xa trăm dặm cũng chấn động theo, nguyên khí thiên địa vô tận rơi xuống từ trên trời, biến thành một cái phễu bao phủ lấy anh.
Nguyên Ma thấy thế thì trợn mắt há mồm.
Lúc lão đột phá Thiên Tiên cũng không có động tĩnh đến thế đâu.
Còn con người nhỏ bé trước mặt cũng mới chỉ đột phá Địa Tiên hậu kỳ mà thôi. Lão biết hành tinh xanh chỉ là một hành tinh bình thường, hoàn toàn không thể sánh bằng rất nhiều thế giới lớn khác. Nhưng bây giờ trên hành tinh xanh nho nhỏ lại xuất hiện một tên yêu nghiệt như thế.
‘Không thể tiếp tục như vậy được nữa’.
Nguyên Ma thầm nghĩa.
Nếu Lâm Ẩn bế quan thêm mấy năm nữa, lão sẽ bị luyện hóa luôn cho xem.
“Cậu nhóc, chúng ta làm một giao dịch đi?”
Nguyên Ma la lớn.
Lâm Ẩn chậm rãi mở mắt.
“Răng rắc!”
Trong hư không xuất hiện hai cột sáng màu vàng, ánh sáng vàng vô cùng sắc bén, tựa như một thanh kiếm tuyệt thế chém đứt cả hư không.
Lúc này cả người anh bao phủ trong tinh quang rực rỡ, ngồi xếp bằng trong hư không, người phát sáng tản ra hơi thở bất tận, bất diệt và vĩnh hằng, kiên cố tựa như Thiên Tiên, có thể nghìn năm không già.
Khí huyết ngất trời tuôn ra từ trên người Lâm Ẩn, hai chân anh giẫm xuống đất, khiến cả Bồng Lai chấn động đến mức hơi run lên.
Mái tóc đen của Lâm Ẩn đã biến thành tóc bạc.
Dù khuôn mặt anh vẫn như lúc ban đầu, nhưng lại cho người ta một cảm giác già dặn.
“Chẳng lẽ ông còn muốn dùng Long Huyết Đan lừa tôi à?”
Lâm Ẩn nhìn Nguyên Ma trong trụ băng dưới chân, hờ hững hỏi.
“Ta không có Long Huyết Đan, nhưng trên hành tinh xanh của các ngươi thật sự tồn tại một viên Long Huyết Đan”, Nguyên Ma cắn răng nói: “Ta là thống lĩnh của bộ tộc Hắc Ma, đến hành tinh xanh là vì nghe lệnh đi lấy Long Huyết Đan, nhưng đến đây thì lại nhận được mệnh lệnh khác, kêu ta tiêu diệt Từ Phúc trước, nếu không cũng không bị phong ấn trong trụ đá Băng Tinh này”.
“Ồ?”
Lâm Ẩn cau mày hỏi:
“Nghe lệnh? Nghe lệnh ai?”
Chương 1118: Xuất quan
Nguyên Ma là cao thủ Thiên Tiên, mà người mạnh nhất trên hành tinh xanh cũng chỉ có cảnh giới Thiên Tiên, một Thiên Tiên còn phải nghe lệnh của ai?
“Ta chỉ là thống lĩnh một tộc của Hắc Ma thôi, có rất nhiều chuyện đều không có tư cách biết”, Nguyên Ma lắc đầu nói: “Ta biết trên hành tinh xanh của các ngươi có cấp cao của Ma Tộc ta, hai nghìn năm rồi, ta cũng không biết bọn họ đã rời đi hay chưa. Nhưng nếu bên phía Ma giới không tiếp tục phái người đến, la kinh trở về Ma giới nằm trong tay ta, bọn họ cũng không thể quay về”.
“Long Huyết Đan là thật, chỉ cần ngươi chịu bỏ qua cho ta, ta sẽ dẫn ngươi đến nơi đóng quân của Ma Tộc ở hành tinh xanh”.
Lâm Ẩn chậm rãi đứng lên từ trên trụ băng, sau đó lạy Từ Phúc một cái, khẽ vung tay áo, dưới đất lập tức xuất hiện một cái hố nhỏ.
Lâm Ẩn nhẹ nhàng phất tay, thi thể của Từ Phúc chậm rãi rơi vào trong hố, tạo thành một phần mộ.
Chôn cất Từ Phúc xong, Lâm Ẩn mới quay đầu nhìn về phía Nguyên Ma, chậm rãi nói: “Tôi muốn Long Huyết Đan, đáng tiếc người và ma không thể cùng tồn tại”.
Nói xong, Lâm Ẩn đánh một quyền lên trên trụ Băng Tinh.
“Ầm ầm ầm!”
Trụ băng cao mấy trăm trượng ầm ầm sụp đổ, lộ ra thân thể cao mười mấy mét của Nguyên Ma.
“Ha ha ha ha!”
Nguyên Ma nhẹ nhàng hoạt động gân cốt, cười to nói: “Hai nghìn năm, cuối cùng ta cũng tự do rồi.”
Nói xong thì nhếch miệng cười với Lâm Ẩn: “Nếu ngươi sử dụng tinh hạch Băng Tinh luyện hóa ta thêm mươi năm thì ta sẽ chết chắc, nhưng hôm nay ngươi đã thả ta ra, vì cảm ơn ngươi, hôm nay ta sẽ tiễn người về trời nhé!”
“Ông bị phong ấn hai nghìn năm, thực lực chẳng còn bao nhiêu, tôi rất muốn xem thử một Thiên Tiên rụng lông như ông đấu với Địa Tiên là tôi sẽ thế nào?”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
Nguyên Ma bị phong ấn hai nghìn năm vẫn luôn bị tinh hạch Huyền Tinh luyện hóa, có lẽ thực lực chỉ còn chưa đến hai phần so với thời kỳ mạnh nhất. Khoảng thời gian này thực lực của anh tăng mạnh, hơn nữa chắc chắn một khoảng thời gian rất dài sau đó sẽ không thể đột phá tiếp được nữa, nếu một Thiên Tiên thực lực chỉ còn hai phần cũng không đánh thắng thì anh lấy gì để đấu với đám người Thanh Trích Tiên đây.
Dù núi Long Hổ đã đảm bảo cao thủ trong bí cảnh Côn Luân không thể hạ giới ra tay với nhà họ Lâm bọn họ, nhưng nếu Thanh Trích Tiên đột phá thành công, với tính cách hung hăng của lão ta, chưa chắc sẽ nể mặt núi Long Hổ.
“Ầm ầm”.
Huyết khí cuồn cuộn đầy đáng sợ tản ra từ trên người Lâm Ẩn, anh lạnh lùng nhìn chăm chú Nguyên Ma, nói: “Tới đi!”
“Tiểu bối! Ngươi dám coi thường ta ư?”
Nguyên Ma giận quá hóa cười, bước ra một bước, cơ thể cao mười mấy mét lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Ẩn, kéo gần khoảng cách mấy chục mét, sau đó vung tay muốn vỗ lên đầu Lâm Ẩn.
Nguyên Ma nở nụ cười tàn nhẫn, như đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Ẩn bị mình đánh bẹp rồi vậy.
Đối mặt với một chưởng đang vụt tới, sắc mặt Lâm Ẩn vẫn không chút thay đổi, hờ hững giơ tay phải ra đỡ đòn.
Oành!
Vào lúc quyền chưởng đụng vào nhau, cơn chấn động vô hình truyền ra ngoài từ chỗ hai người giao thủ, nơi nó đi qua, dù là trụ Băng Tinh phong ấn Ma Tộc hay thi thể của Ma Tộc cũng đều bị cơn chấn động vô hình này làm vỡ vụn, ngay cả một chút dấu vết tồn tại cũng không tìm thấy.
“Sao có thể chứ!”
Trên mặt Nguyên Ma cũng lộ vẻ khó tin, nên biết rằng lão là Thiên Tiên, vả lại thân thể của Ma Tộc mạnh hơn Nhân Tộc không ít, chỉ có những dị thú kia mới có thể mạnh hơn bọn họ về mặt thể hình thôi. Mặc dù lão biết Lâm Ẩn là cao thủ luyện thể, thực lực cũng mạnh, nhưng cũng không ngờ Lâm Ẩn lại mạnh đến vậy.
Nếu bây giờ là lúc mạnh nhất của lão, gặp phải một đối thủ có thân thể cứng cáp như thế chắc chắn lão sẽ không sợ, chỉ là muốn xử lý phải mất chút công sức mà thôi.
Nhưng bây giờ thực lực của lão chẳng còn mấy, hoàn toàn không thể đánh vỡ phòng ngự thân thể của Lâm Ẩn.
‘Lui!’
Nghĩ vậy, trong lòng Nguyên Ma hiện lên ý muốn rút lui, quay đầu biến thành một tia huyết quang bay ra ngoài trận pháp.
“Đi!”
Lâm Ẩn khẽ hô một tiếng, kiếm Thu Thủy bay nhanh ra từ trong túi Càn Khôn của anh, mang theo hơi thở hủy diệt đuổi theo chém Nguyên Ma.
Trong nháy mắt.
Trời đất đảo lộn, vũ trụ đình trệ, không gian vỡ nát.
Trong đất trời chỉ còn lại một kiếm chém đứt cả hư không kia, như một kiếm chém vỡ cả ngôi sao vậy.
Ngay cả Lâm Ẩn cũng thầm xuất hiện một ảo giác.
Một kiếm này có thể giết chết cả Thiên Tiên!
Trong đất trời xuất hiện một vết nứt thật dài như một đôi mắt trời, u ám sâu thẳm, phía sau ẩn giấu mối nguy hiểm vô cùng lớn. Vết nứt từ trước mặt Lâm Ẩn kéo dài đến cơ thể của Nguyên Ma.
Trong nháy mắt.
Nguyên Ma còn chưa kịp phản ứng đã bị kiếm quang màu trắng chém xuyên qua, từ giữa người xuất hiện một đường máu, sau đó chậm rãi to ra, máu tươi màu đen nhuộm đen cả một vùng.
Mà kiếm quang vẫn không dừng lại, khiến không gian chấn động đến mức hơi run lên, dưới đất cũng xuất hiện một vết nứt dài nghìn mét.
Mặc dù Ma Tộc có sức sống mạnh mẽ, nhưng thời gian Nguyên Ma bị phong ấn quá lâu, còn bị thương nặng như thế, lập tức bỏ mạng ngay tại chỗ.
Lâm Ẩn đi đến gần thi thể, một mùi tanh hôi bốc lên.
Lâm Ẩn vô thức nhíu mày, vung nhẹ tay áo bào, một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện đốt trụi thi thể của Nguyên Ma, chỉ để lại một chiếc nhẫn cổ xưa.
Lâm Ẩn phất tay một cái, chiếc nhẫn lập tức xuất hiện trong tay anh, truyền chân nguyên vào nhẫn, hai mắt anh rực sáng.
Đây là một chiếc nhẫn trữ vật, không gian lớn gấp mấy chục lần túi trữ vật anh chiếm được khi giết chết cụ Đường, bên trong có linh thạch chồng chất như núi, Lâm Ẩn tính sơ qua, có tới mấy triệu linh thạch, còn có vô số tài nguyên, linh dược dị quả, nhưng đa số những thứ trong đó Lâm Ẩn đều không biết, chỉ có một số ít từng nhìn thấy trên sách cổ thôi.
Lâm Ẩn càn quét chiến trường một lượt, đa số các bảo vật của mấy Ma Tộc bị đóng băng đều đã bị hư hại vì đóng băng quá lâu, nguyên liệu linh dược bên trong vỡ vụn, chỉ có nhẫn trữ vận của bốn Ma Tộc đỉnh cao Địa Tiên là không bị hư hao, bên trong cũng có chút linh thạch linh dược, nhưng còn không bằng 1% trong nhẫn trữ vật của Nguyên Ma nữa.
Lâm Ẩn càn quét chiến trường xong thì đi thẳng về phía Tiên điện.
Dù đa số đồ của tiền bối Từ Phúc đều nằm trong túi trữ vật, nhưng trước khi xảy ra chuyện, lão bị Ma Tộc truy sát, trong Tiên điện có rất nhiều thứ chưa mang đi, nên Lâm Ẩn định đi xem thử.
Khi đi tới Tiên điện, Lâm Ẩn mới phát hiện nơi đây rất bừa bộn, dù vẫn còn đồ trong mấy điện không bị lấy đi, nhưng cũng chẳng còn thứ gì tốt nữa.
Lâm Ẩn cũng không có gì không hài lòng, sắp xếp lại đồ lấy được một chút rồi đi về phía Thiên Môn.
Thiên Môn ở trong biển sâu của bí cảnh Bồng Lai đột nhiên lay động, xuất hiện một cái hố đen.
Chàng trai anh tuấn với mái tóc bạc, mặc đồ đen bước ra từ bên trong.
Bây giờ Lâm Ẩn đã tu luyện thành công bí quyết Tinh Thần Luyện Thể, còn lấy được mật tàng Từ Phúc để lại, động phủ Từ Phúc để lại cũng nằm trong tay anh, sau này muốn vào thì vào muốn ra thì ra.
Lâm Ẩn nghĩ, sau khi ra ngoài xử lý xong một vài chuyện, thì đưa nhà họ Lâm và nhân vật quan trọng của Long phủ vào trong Bồng Lai tu luyện.
“Đã biết bao năm trôi qua, không biết nhà họ Nguyên có đến thế giới thường theo lời mình nói không, cũng không biết đệ tử nhỏ của mình thế nào rồi nữa”.
Lâm Ẩn cảm thán.
Chương 1119 - Sự thay đổi của Bồng Lai
Lâm Ẩn ngây người ở bên ngoài Thiên Môn một lúc, sau đó xoay người đi nhanh về phía đảo Tùy Vân.
Đã biết bao năm trôi qua, anh định đi xem thử người nhà họ Nguyên có nghe anh đến thế giới bên ngoài không, sau đó mới đi tìm ba nhà Tần Chu Thanh tính sổ.
“Ầm ầm”.
Sấm sét nổ vang trong hư không, bóng dáng Lâm Ẩn trở nên mơ hồ, chớp mắt một cái đã xuất hiện ở nơi cách đó mười mấy kilomet, anh chỉ cần giẫm một bước là có thể bước ra mười dặm, giống như dịch chuyển tức thời vậy. Chưa đến hai giờ, Lâm Ẩn đã đi tới bên ngoài đảo Tùy Vân.
“Hửm?”
Lâm Ẩn tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lúc này có rất nhiều thuyền lớn đang đỗ trên một cái cảng cách chỗ anh không xa, rất nhiều gia tộc tập trung trên đảo Tùy Vân, một Nhân Tiên nhà họ Nguyên đang ở cảng tiếp đón khách khứa.
Số lượng các gia tộc lớn đến đây không hề ít hơn trước đây khi cụ ông nhà họ Nguyên đột phá Địa Tiên, ở cảng thôi mà Lâm Ẩn đã cảm nhận được hơi thở của hai Địa Tiên rồi.
‘Không ngờ nhà họ Nguyên lại không rời đi, xem ra còn phát triển không tệ nữa?’
Lâm Ẩn thầm thấy khó hiểu.
Anh lặng lẽ đáp xuống cảng.
Có rất nhiều khuôn mặt trẻ tuổi mang vẻ hưng phấn, trông giống như lần đầu tiên rời khỏi nhà vậy, các trưởng bối trong gia tộc cũng không bắt lỗi.
Lâm Ẩn đi tới bên cạnh mấy người trẻ tuổi, nhỏ giọng hỏi: “Các vị, cho hỏi, sao hôm nay đảo Tùy Vân lại náo nhiệt thế, có chuyện vui gì sao?”
Mấy người trẻ tuổi trông chỉ tầm mười lăm mười sáu, không có mưu mô gì, ai cũng tỏ vẻ như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
Một cô gái đáng yêu ở trong đó ngạc nhiên nói: “Chú ơi, đừng nói chú mới đi ra từ trong rừng sâu núi thẳm nào đó nhé, hôm nay là ngày cô cả nhà họ Nguyên của đảo Tùy Vân thành thân với con trai trưởng Chu Chiếu của gia chủ nhà họ Chu. Đây là một chuyện vang dội khắp cả Bồng Lai, sao chú lại không biết thế?”
“Nhà họ Nguyên và nhà họ Chu kết thông gia ư?”
Lâm Ẩn cau mày, nhà họ Chu không gây chuyện với nhà họ Nguyên đã là chuyện tốt rồi, bây giờ còn muốn kết thông gia với nhà họ Nguyên?
“Khoảng thời gian này tôi thật sự đang bế quan, tôi chỉ biết mấy năm trước nhà họ Nguyên có cao thủ tọa trấn, vả lại quan hệ của cao thủ kia và nhà họ Chu cũng chẳng tốt đẹp gì, sao bây giờ cô cả nhà họ Nguyên lại ở bên cậu chủ nhà họ Chu vậy?”
“Đúng là quê mùa, tin tức này của chú đã là từ thời nào rồi ấy. Tôi nói chú nghe, bây giờ nhà họ Chu là gia tộc lớn nhất trong bí cảnh Bồng Lai, ngay cả nhà họ Tần và nhà họ Thanh cũng phải làm việc theo ý nhà họ Chu, thiên tài Nguyên Cẩm Nhi của nhà họ Nguyên có thể được con trai của chủ nhà họ Chu vừa ý là may mắn của cô ta, hơn nữa cậu Chu cũng rất có thiên phú, tuổi tác cũng tương đương với cô chủ Nguyên Cẩm Nhi mà đã là cao thủ Nhân Tiên rồi”, một người trẻ tuổi xem thường nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, khinh bỉ lắc đầu.
Đến cả tin tức này cũng không biết, vừa nhìn đã biết là người không có thế lực rồi.
“Đừng có ăn nói linh tinh!”
Một Nhân Tiên trung niên quát người trẻ tuổi một tiếng, nói: “Nơi này là đảo Tùy Vân, nói lung tung ở đây, cháu muốn mang đến tai họa cho gia tộc sao?”
Nói xong còn ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, ông ta cứ cảm thấy mình từng gặp Lâm Ẩn ở đâu đó, nhưng trong chốc lát lại không nhớ nổi.
Người trẻ tuổi bị người đàn ông trung niên quát một tiếng thì ngượng ngùng không dám nói nữa, bọn họ đều là con cháu gia tộc trên một đảo, bình thường hay đi cùng nhau, hơn nữa thực lực của gia tộc bọn họ đều không mạnh, trong gia tộc chỉ có Nhân Tiên tạo trấn, chưa nói đến nhà họ Chu, ngay cả nhà họ Nguyên bây giờ cũng không thể đắc tội.
“Cảm ơn đã cho biết”.
Lâm Ẩn chắp tay với mọi người, sau đó chạy về phía nhà họ Nguyên.
Bây giờ nhà họ Nguyên đã chuyển đến đất tổ của nhà họ Đường trước đây.
Lúc này trong nơi ở của nhà họ Nguyên tràn ngập không khí vui vẻ.
Nguyên Cẩm Nhi ngồi trước bàn trang điểm, một đám người vây quanh cô ta, khen ngợi không hết lời.
“Em gái Cẩm Nhi thật xinh đẹp, chẳng trách cậu Chu lại thích em”.
“Đúng thế, chúng ta thì đâu có may mắn được như vậy”.
“Những người bình thường như chúng ta sao có thể so sánh với em gái Cẩm Nhi được!”
Xung quanh đa số đều là những cô gái tuổi xấp xỉ Nguyên Cẩm Nhi, trong đó không thiếu dòng chính của gia tộc Địa Tiên, nhưng lúc này đối mặt với Nguyên Cẩm Nhi lại vô cùng khúm núm, không ngừng lấy lòng.
Sắc mặt Nguyên Cẩm Nhi lại rất hờ hững, trong mắt thoáng hiện lên vẻ chán ghét.
Nếu không vì cô ta sắp cưới Chu Chiếu, những người này bình thường đều mắt cao hơn đầu, sao có thể khúm núm với cô ta.
“Em gái Cẩm Nhi thật là có phúc, nhưng bây giờ trông cô không được vui lắm, lẽ nào vì không thể quên được người trong lòng sao”.
Đúng vào lúc này, một giọng nói khó nghe vang lên.
Âm thanh nịnh hót ở xung quanh biến mất, mọi người nhìn về phía người nói với ánh mắt phức tạp, là cô chủ Trần Lâm của nhà họ Trần trên đảo Tùy Vân trước đây, bây giờ cũng đã gả cho một cháu đích tôn của nhà họ Chu.
Dù người Trần Lâm cưới có thực lực bình thường, nhưng thực lực của bố chồng thì lại không đơn giản, có thực lực Địa Tiên, cũng là trưởng lão có thực quyền ở nhà họ Chu, đó cũng là lý do vì sao Trần Lâm dám nói chuyện với Nguyên Cẩm Nhi như thế.
“Trần Lâm, chị có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng”.
Nguyên Cẩm Nhi hờ hững nói: “Tôi không thể ra tay với chị, nhưng chị có tin không, chỉ cần một câu của tôi thôi, nhà họ Trần các người sẽ phải gặp xui xẻo đấy”.
“Cô dám…”
Mặc dù Nguyên Cẩm Nhi nói chuyện rất bình thản, nhưng lại khiến trong lòng Trần Lâm dâng lên cảm giác lạnh lẽo, lúc này cô ta mới nhận ra Nguyên Cẩm Nhi trước mắt đã không còn là con nhóc theo đuổi mình trước kia nữa, mà đã là mợ chủ nhà họ Chu thật sự rồi.
“Sau này đừng nói chuyện với tôi như thế, tôi sẽ không vui, tôi không vui cũng sẽ không để chị vui đâu!”, Nguyên Cẩm Nhi nói rất bình tĩnh, nhưng trong lòng không nhịn được nhớ đến một bóng người với bộ đồ đen.
‘Tiếc là anh đã chết rồi!’
Nguyên Cẩm Nhi cười châm chọc, nếu để người kia biết việc làm của nhà họ Nguyên mấy năm qua, đoán chừng với tính cách tàn nhẫn quyết đoạn của anh cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Nguyên! May là anh đã chết rồi.
Vào lúc nơi ở mới của nhà họ Nguyên đang vô cùng náo nhiệt, Lâm Ẩn đi đến nơi ở cũ của nhà họ Nguyên.
Lúc này nơi đây trông vô cùng hoang vu, chỉ có mấy đệ tử của nhà họ Nguyên canh giữ ở đây, trông ai cũng ỉu xìu, hoàn toàn không xem trọng chuyện canh giữ nơi này.
“Hôm nay bên nhà chính rất náo nhiệt, còn mấy người chúng ta thì chẳng có ai đưa cho một miếng cơm nóng”, một đệ tử nhà họ Nguyên thở dài nói.
“Ai bảo tại địa vị của chúng ta quá thấp chứ?”, một người khác cũng cười tự giễu.
Mấy người bọn họ đều là người bị xa lánh không có bối cảnh trong nhà họ Nguyên, vào ngày quan trọng của nhà họ Nguyên này còn bị phái đến canh giữ bên nhà tổ.
“Chúng ta đều chẳng là ai cả, nhưng bên trong là con gái của trưởng lão Nguyên Chấn đó, từ sau khi vợ chồng trưởng lão Nguyên Chấn bị giết, cô Tú Nhi cũng bị giam lỏng trong nhà tổ, đã ba năm trôi qua rồi, những bạn tốt của trưởng lão Nguyên Chấn trước đây cũng chẳng có một ai đến đây thăm cô Tú Nhi”, một con cháu của nhà họ Nguyên lắc đầu nói.
“Haiz, con người trưởng lão Nguyên Chấn tốt như vậy mà!”
Bọn họ cũng không dám nhiều lời, sợ tai vách mạch rừng.
Lúc bọn họ im lặng, một giọng nói lạnh lùng lại vang lên:
“Các người nói Nguyên Chấn chết rồi ư?”
Chương 1120 - Lửa giận
“Ai đó?”
Mấy đệ tử của nhà họ Nguyên đều giật mình, thấp giọng quát.
Mặc dù bọn họ ở nhà họ Nguyên không được trọng dụng, nhưng cũng có một Thần cảnh, mấy người còn lại cũng có thực lực trên bảng Thiên, nhưng bây giờ ngay cả người nọ đến gần như thế nào cũng không biết.
Lâm Ẩn xuất hiện trước mặt đệ tử nhà họ Nguyên, anh mặc đồ đen, mái tóc dài bạc trắng, mang theo chút cảm giác tang thương, mấy đệ tử đều không nhận ra vị khách quý trước đây của nhà họ Nguyên này.
“Tiền bối là ai? Đến đấy tổ của nhà họ Nguyên tôi có chuyện gì?”
Thần cảnh của nhà họ Nguyên cố lấy can đảm hỏi.
Mấy đệ tử khác cũng tỏ vẻ thấp thỏm, vừa nhìn người đàn ông tóc bạc trước mắt đã biết là không dễ trêu vào rồi, hy vọng không phải là kẻ thù của nhà họ Nguyên.
“Các người vừa nói Nguyên Chấn chết rồi, sao ông ấy lại chết?”
Ánh mắt Lâm Ẩn lạnh lẽo, Nguyên Chấn xem như bạn bè duy nhất của anh ở bí cảnh Bồng Lai, những người khác của nhà họ Nguyên nhìn thấy anh đều vô cùng cung kính, chỉ có Nguyên Chấn sau khi biết thực lực của anh vẫn xem anh như bạn bè. Bây giờ anh vừa xuất quan lại nghe tin Nguyên Chấn chết rồi.
“Chuyện này…”
Trên mặt mấy đệ tử nhà họ Nguyên lộ vẻ khó xử, rõ ràng người đàn ông tóc bạc trước mặt là bạn cũ của trưởng lão Nguyên Chấn, khiến bọn họ không biết nên nói sao cho phải.
“Nói!”
Lâm Ẩn quát to một tiếng.
Mấy đệ tử lập tức biến sắc, sợ hãi quỳ xuống đất, một võ giả bảng Thiên trong đó vội đáp: “Thưa ngài, trưởng lão Nguyên Chấn bị gia chủ và cụ ông đưa đến nhà họ Chu nhận lỗi, bị người nhà họ Chu giết chết”.
“Nguyên Khởi, câm mồn”.
Võ giả Thần cảnh trong đội ngũ quát lên.
“Anh chín, mấy năm nay cũng chỉ có trưởng lão Nguyên Chấn đối xử không tệ với chúng ta mà thôi, lúc trưởng lão Nguyên Chấn còn sống, nhánh chúng ta vẫn còn nhận được một vài thứ từ dòng chính. Anh xem trưởng lão Nguyên Chấn chết rồi, người trong mấy nhánh chúng ta còn có thể nhận được tài nguyên từ bên dòng chính không? Hơn nữa chẳng phải trưởng lão Nguyên Chấn là bị bọn họ bức tử ư?”, Nguyên Khởi rõ ràng là trẻ tuổi nóng tính, không phục nói.
“Nguyên Chấn bị người nhà họ Nguyên đưa đến nhà họ Chu ư”.
Lâm Ẩn sững sờ.
Trước mắt hiện lên bóng dáng người đàn ông phóng khoáng kia, Nguyên Chấn làm việc hào sảng, còn là nhân vật đứng thứ ba ở nhà họ Nguyên, chỉ đứng sau Nguyên Thịnh và Nguyên Khuê, nhưng lại chết đi như thế.
‘Nguyên Chấn chết rồi, vậy Tú Nhi thì sao’.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng Lâm Ẩn lúc này là Nguyên Tú Nhi còn nhỏ đã phải chịu nỗi đau mất cha, bây giờ cả nhà họ Nguyên đều là kẻ thù, Nguyên Tú Nhi sao rồi?
“Lúc đó nhà họ Chu và nhà họ Thanh đến đây hỏi tội, nhà họ Nguyên cũng từng cầu cứu nhà họ Tần, nhưng cả cấp cao của nhà họ Tần cũng không được gặp, cụ ông của gia chủ cũng hết cách…”
Thần cảnh nhà họ Nguyên vừa nói vừa thở dài, liên tục biện hộ cho nhà họ Nguyên, rõ ràng vẫn còn tình cảm với nhà họ Nguyên.
“Con gái của Nguyên Chấn, Nguyên Tú Nhi ở đâu?”
Lâm Ẩn yên lặng đứng chắp tay nhìn về núi cao phía xa.
“Bình thường cô Tú Nhi đều ở đây, nhưng hôm nay là ngày cô Cẩm Nhi kết hôn, cô Tú Nhi được đón sang bên kia rồi”.
Võ giả Thần cảnh cung kính đáp.
Lâm Ẩn chắp hai tay sau lưng, không nói một lời.
Người của nhà họ Nguyên cũng không dám nói gì, đều đứng im ở sau lưng Lâm Ẩn.
Một lúc lâu sau đó, Lâm Ẩn mới chậm rãi nói: “Anh nói hết những gì mình biết cho tôi nghe, tôi thật muốn đi gặp những người ra tay với Nguyên Chấn kia đấy!”
“Tiền bối, ngài là muốn?”, võ giả Thần cảnh sửng sốt, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
“Tôi muốn giết người”.
Giọng điệu của Lâm Ẩn rất bình thường, nhưng người nhà họ Nguyên nghe thấy lại không rét mà run, vô cùng lạnh lẽo.
Võ giả này có thể tu luyện đến Thần cảnh cũng xem như có chút địa vị ở nhà họ Nguyên, chỉ vì đắc tội với cấp cao của nhà họ Nguyên nên mới bị đày như thế. Bị Lâm Ẩn ép hỏi một lúc, chẳng mấy chốc đã nói hết mọi chuyện xảy ra trong mấy năm nay.
“Nhà họ Chu, nhà họ Thanh thậm chí là nhà họ Tần đều có tham gia vào chuyện này, ngay cả Tú Nhi cũng bị nhà họ Chu dẫn đi, nội bộ nhà họ Nguyên cũng có người rình tôi dạy bí quyết Tinh Thần Luyện Thế cho Tú Nhi”.
“Nguyên Thịnh, Nguyên Khuê, Nguyên Giác, Nguyên Long xem như là những người mạnh nhất ở nhà họ Nguyên lại đi ra tay với một cô bé, đáng chết”.
“Nhà họ Chu”.
“Nhà họ Tần”.
“Nhà họ Thanh”.
“Nhà họ Đường”.
“Nhà họ Cao”.
“Nhà họ Tống”.
…
“Ha hả”.
Lâm Ẩn nghe Thần cảnh của nhà họ Nguyên liệt kê ra các thế lực mấy năm nay ngấm ngầm ép Nguyên Tú Nhi đưa bí quyết Tinh Thần Luyện Thể ra, chẳng những không giận mà còn cười, nhưng hoàn toàn không thể giấu đi sát khí trong mắt. Trên cơ bản tất cả những thế lực có cao thủ Địa Tiên trung kỳ tọa trấn trong bí cảnh Bồng Lai đều từng lén ra tay.
Nếu không vì Nguyên Tú Nhi vẫn còn chút tác dụng trong mắt bọn họ, thì đã sớm bị đám gian ác đó xé nát rồi.
Lâm Ẩn không trách bọn họ, biết anh chết rồi, động lòng với truyền thừa của anh cũng không có gì đáng trách.
Nhưng cái khiến anh căm hận là chẳng những bọn họ muốn có được truyền thừa mà còn bức tử Nguyên Chấn. Sau khi Nguyên Chấn chết thì không chút nể tình đuổi cùng giết tuyệt mẹ góa con côi Nguyên Tú Nhi, bây giờ ngay cả mẹ của Nguyên Tú Nhi cũng bị thương nặng, bây giờ còn nằm trong nhà tổ. Muốn dùng mẹ Nguyên Tú Nhi uy hiếp cô bé giao công pháp ra.
“Nếu các người đã lựa chọn ra tay, vậy phải chuẩn bị tâm lý gánh chịu hậu quả đi”.
Lâm Ẩn cười khẩy một tiếng, nháy mắt xuất hiện bên ngoài một căn nhà cũ nát ở nhà tổ.
“Cốc cốc cốc”.
Lâm Ẩn đi tới, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Khụ khụ khụ….”
Tiếng ho khan vang lên từ bên trọng, sau đó là giọng nói yếu ớt của mẹ Nguyên Tú Nhi: “Vào đi!”
Lâm Ẩn đẩy cửa đi thẳng vào, nhìn thấy mẹ Nguyên Tú Nhi yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt tái mét, gầy như que củi. Lâm Ẩn hơi nhíu mày, anh không ngờ vấn đề lại nghiêm trọng đến thế, mẹ của Nguyên Tú Nhi cũng là một võ giả Thần cảnh, bây giờ lại suy yếu đến mức không bằng cả người bình thường.
Nhìn thấy Lâm Ẩn, mẹ Nguyên Tú Nhi cảm thấy rất khó tin.
Dù vẻ ngoài của Lâm Ẩn hơi thay đổi, nhưng bà ấy vẫn nhận ra anh.
“Anh Ẩn…”
Mẹ Nguyên Tú Nhi cố gắng muốn đứng dậy, Lâm Ẩn thoắt cái xuất hiện ở bên giường, đỡ lấy bà ấy, cho một dị quả vào trong miệng bà ấy.
Mẹ Nguyên Tú Nhi nhẹ nhàng đẩy dị quả ra, nói: “Anh Ẩn, tôi biết mình đã là đèn cạn dầu, mong sau này Anh có thể chăm sóc Tú Nhi giúp tôi.”
“Chị ăn quả Bồi Nguyên vào trước đi”, đương nhiên Lâm Ẩn cũng biết mẹ Nguyên Tú Nhi đã là đèn cạn dầu, trừ khi có linh dược nghịch thiên gì đó, nếu không dù ăn cái gì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. “Tú Nhi là đệ tử của tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt cho con bé, dị quả này tôi có rất nhiều, chị ăn trước đi, đợi sau này ta tìm thấy linh dược cực phẩm rồi sẽ chữa khỏi cho chị. Tú Nhi đã không còn bố, không thể mất mẹ được”.
Nghe vậy, mẹ của Nguyên Tú Nhi cũng không từ chối nữa, nuốt quả Bồi Nguyên vào.
“Chị nghỉ ngơi ở đây, tôi đi đưa Tú Nhi về”.
Nói xong, Lâm Ẩn lập tức xoay người rời đi.
Những người đang xem chiến ở phía xa gần như không thể hình dung chiến trường trước mắt bằng lời nói. Trong mắt đầy vẻ khó tin, vẻ mặt của cao thủ Địa Tiên cũng vô cùng nghiêm túc, không ai ngờ rằng Lâm Ẩn có thể khiến ba cao thủ phải liên thủ chống lại anh, hơn nữa còn chiến đấu đến mức này.
Ông Tần cười khổ một tiếng: “Không biết gia chủ có thấy hối hận với sự lựa chọn hôm nay không nhỉ?”
“Ông ấy sẽ không hối hận, ông ấy không muốn bí cảnh Bồng Lai lại xuất hiện thêm một nhà họ Chu nữa”, Công Thâu Quyền từ tốn nói. Ông ta và Tần Tư Đạo hợp tác đã nhiều năm, biết rõ thái độ làm người của Tần Tư Đạo, ngoài mình và nhà họ Tần, xưa giờ ông ấy chưa từng nghĩ đến ai khác nữa cả, ông ấy không thể nào đứng nhìn một thiên tài như Lâm Ẩn phát triển hơn nữa được.
“Hy vọng ông ấy thật sự không hối hận!”
Ông Tần lắc đầu, không nói tiếp nữa.
“A!”
Mọi người nghe thấy tiếng hét điên cuồng vang lên, khu vực chiến đấu bị chấn động mạnh.
Trong phạm vi trăm dặm của động phủ cũng run lên theo.
“Bảo vệ người có tu vi thấp!”
Cụ ông nhà họ Chu quát khẽ một tiếng.
Một cái tấm chắn thật lớn bảo vệ người nhà họ Chu lại bên trong, Địa Tiên của hai nhà khác cũng bảo vệ Nhân Tiên ở phía sau, ngăn cản dư âm trận chiến.
Một lúc lâu sau đó dư âm của trận chiến mới đi qua, trung tâm trận chiến chậm rãi xuất hiện bóng dáng của bốn người.
Bốn người đều đứng thẳng trong hư không.
Cấm chế của trận pháp ở xung quanh bọn họ không biết đã bị hủy diệt bao nhiêu, chỉ có những trận pháp lớn ở gần Tiên điện mới không bị ảnh hưởng. Sức mạnh kinh khủng, trên đất vẫn còn lại quyền ấn dài nghìn trượng, sâu đến hai ba mét.
Trông bốn người đều vô cùng chật vật, dù thân thể Lâm Ẩn đặc biệt, nhưng khóe miệng vẫn có máu tươi chảy ra, khắp người đầy vết thương, trước ngực còn có một vết thương tận xương sâu không thấy điểm cuối, kéo dài đến tận bên hông, dù không có máu tươi chảy ra nhưng cũng có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng như được đúc bằng vàng trong cơ thể.
Ba người kia cũng chẳng tốt hơn là bao, trên người rách rưới, chằng chịt vết thương, hơi thở không ổn định, miệng phun máu tươi. Ai cũng nhìn về phía Lâm Ẩn với ánh mắt hoảng hốt.
Một quyền này của Lâm Ẩn đủ để đấu với cao thủ đỉnh cao Địa Tiên.
“Lâm Ẩn, cậu khá đấy!”
Chu Giang hờ hững nói: “Nhưng bây giờ cậu chỉ là cung giương hết đà thôi, nếu cậu giao công pháp tu hành ra, đồng ý để nhà họ Chu tôi sai khiến trăm năm, tôi sẽ cho cậu một con đường sống”.
“Anh Chu, ông đang thả cọp về núi ư?”, Tần Tư Đạo biến sắc nói.
Nếu Lâm Ẩn thật sự phục tùng nhà họ Chu, thì bí cảnh Bồng Lai nào còn chỗ cho nhà họ Tần của ông ấy tiếp tục tồn tại nữa, dù nhà họ Tần bọn họ vẫn còn có một vài lá bài tẩy, nhưng thực lực của Lâm Ẩn thật sự quá khó đoán.
“Đúng thế, không thể bỏ qua cho cậu ta được!”
Cụ ông nhà họ Thanh cũng lạnh lùng nói.
Bây giờ nhà họ Thanh cũng mơ hồ đứng về một phe với nhà họ Tần, thực lực của nhà họ Chu mạnh nhất, nhà họ Thanh và nhà họ Tần phải hợp tác mới có thể duy trì cục diện đỉnh ba chân của bí cảnh Bồng Lai được.
Đây là sự ăn ý hơn trăm nghìn năm nay.
“Ha hả!”
Lâm Ẩn cười khẩy: “Muốn tôi phục tùng á? Nhà họ Chu các người không xứng đâu!”
“Nếu cậu đã không biết điều như thế, tôi cũng chỉ đành bắt cậu lại rồi tính sau thôi!”, Chu Giang lắc đầu, quay đầu nhìn về phía cụ ông nhà họ Chu, cung kính nói: “Xin cụ ông ra tay xử lý Lâm Ẩn”.
“Được!”
Cụ ông nhà họ Chu gật đầu, tiến lên duỗi tay về phía Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn cảm thấy mình như bị xiềng xích trói lại, muốn di chuyển một bước cũng vô cùng khó khăn, nếu là bình thường, bị thần giác của cụ Chu khóa lại, anh vẫn có thể tránh thoát dễ dàng, nhưng bây giờ thực lực của anh chẳng còn bao nhiêu hết.
“Mở!”
Trên trán Lâm Ẩn nổi gân xanh, sau đó quát to một tiếng, cuối cùng anh cũng thoát khỏi thần giác, quay đầu nhảy vào trong trận pháp của Tiên điện.
“Oành!”
Lúc này đòn tấn công của cụ ông nhà họ Chu cũng đến.
Bàn tay lớn của cụ Chu chỉ thiếu một chút đã có thể bắt được Lâm Ẩn rồi. Vào khoảnh khoắc anh chui vào trong trận pháp, bàn tay của cụ ta đập một cái lên trên trận pháp.
Ầm ầm ầm!
Bàn tay to lớn biến mất trong trận pháp.
“Cụ ông, phải làm sao đây?”
Chu Giang nhìn bóng dáng Lâm Ẩn chậm rãi biến mất trong trận pháp, vội vàng hỏi.
“Không sao, cậu ta bị thương nặng như thế, chúng ta loại bỏ trận pháp trước, đợi khi lấy được đồ trong mật tàng rồi thì đi đến lối vào đợi cậu ta”, cụ ông nhà họ Chu lắc đầu nói với Công Thâu Quyền: “Ngài Công Thâu, trận pháp nơi này vô cùng nguy hiểm, phải nhờ ông đến phá trận rồi”.
“Cụ ông khách sáo quá”, Công Thâu Quyền chắp tay với cụ ông nhà họ Chu, nói: “Nơi này trận pháp phức tạp, tôi cần chút thời gian mới có thể loại bỏ được”.
“Không sao, không biết trong đó có nguy hiểm gì mà, chúng ta cũng thừa dịp chữa thương luôn”, cụ Chu gật đầu nói.
Người nhà họ Tần và nhà họ Thanh đứng cạnh nhau, đề phòng nhà họ Chu, dù sao lực lượng chiến đấu cấp cao trong hai nhà bọn họ đều bị thiệt hại, dù hai nhà vẫn chưa sử dụng át chủ bài, nhưng cụ ông nhà họ Chu còn là đỉnh cao Địa Tiên hàng thật giá thật đấy.
Cụ Chu nhìn thấy hành động của hai nhà cũng không thèm để tâm.
Cụ ta cũng không định mượn cơ hội này xử lý hai nhà, nhà họ Thanh kế thừa của cải Long phủ mang ra từ trong bí cảnh Côn Luân, có lẽ có lá bài tẩy gì đó. Còn nhà họ Tần cũng có truyền thừa hơn một nghìn năm trong bí cảnh Bồng Lai, là một gia tộc có gốc gác sâu nhất trong bí cảnh Bồng Lai. Sau khi cụ ông nhà họ Tần tọa hóa, cụ ta cũng từng lặng lẽ thăm dò nhà họ Tần, nhưng vừa mới đi đến đảo Bồng Lai đã bị một cao thủ bí ẩn đánh lui, dù cao thủ bí ẩn kia có thực lực không bằng cụ ta, nhưng cũng không chênh lệch mấy.
Sau khi bước vào trận pháp, cơ thể Lâm Ẩn như con cá chạch trơn trượt nhảy trái nhảy phải ở bên trong, không ngừng thay đổi thân hình, nhưng điều vô cùng kỳ diệu là trận pháp bên này dày đặc, lại không hề bị kích phát.
Nếu đám cụ ông nhà họ Chu ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ không ung dung đợi Công Thâu Quyền phá trận như thế.
“Thật sự là trận pháp tổ truyền của Công Dương Báo”.
Lâm Ẩn thầm nghĩ.
Khi nãy lúc ở bên ngoài trận pháp, anh cũng cảm thấy trận pháp này khá quen thuộc, mặc dù Công Dương Báo vẫn luôn nói gia tộc của mình là gia tộc trận pháp truyền thừa nghìn năm trong bí cảnh Côn Luân, chỉ là sau đó bị sa sút mà thôi, nhưng Lâm Ẩn cũng chỉ cười cho qua, tưởng Công Dương Báo dát vàng lên mặt mình.
Nhưng bây giờ xem ra chắc không phải thế, mật tàng Từ Phúc để lại từ hai nghìn năm trước, trận pháp nơi này giống cách diễn giải trận pháp tổ truyền trong tay Công Dương Báo như đúc, xem ra lão ta không nói khoác, nhà Công Dương thật sự lợi hại giống như lời lão ta nói.
Tuy Lâm Ẩn không có nghiên cứu gì với trận pháp, nhưng cũng từng xem bí tịch trận pháp trong tàng thư các của Công Dương Báo, trong đó có giải thích tỉ mỉ về trận pháp loại này.
Dù cho anh tài liệu anh cũng không thể bố trí ra được trận pháp lớn như thế, nhưng trong giải thích trận pháp có ghi chép tỉ mỉ nên thoát thân khỏi trận pháp liên hoàn này thế nào.
Lúc này tình trạng của Lâm Ẩn không ổn lắm, thân thể anh mạnh mẽ như thế, mà vết thương trước ngực lại không hề có dấu vết khép lại, hơn nữa sắc mặt của anh cũng ngày càng tái đi.
Lần này bị thương quá nghiêm trọng, nếu chậm trễ việc chữa thương, có lẽ sẽ để lại di chứng nặng nề.
Chương 1115 - Còn sống
“Khụ khụ!”
Lâm Ẩn ho khan hai cái, một dòng máu tươi chảy xuống từ khóe miệng anh.
‘Không thể tiếp tục như vậy được’.
Lâm Ẩn thầm nghĩ, nhưng lúc này anh lại không dám thả lỏng một chút nào, càng đến gần Tiên điện, cảnh vật xung quang anh lại thay đổi nhiều hơn. Có ánh chớp tia lửa, gió lạnh cửu thiên, ảo giác Thiên Ma, thậm chí cả không gian cũng đảo lộn lên hết. Có thể nói là sẽ bỏ mạng bất cứ lúc nào.
“Trận Địa Sát Phục Hổ, trận Thiên Cương phá sát, trận Điên Đảo Hư Không…”
Từng tên trận pháp được thốt ra từ trong miệng Lâm Ẩn.
Nếu Công Thâu Quyền đứng ở vị trí của Lâm Ẩn, có lẽ ông ta sẽ sợ đến mức mất hết ba hồn bảy vía. Những trận pháp này đều là trận pháp đứng đầu của hành tinh này, mỗi một trận pháp đều có thể tiêu diệt Địa Tiên, mà chỗ Lâm Ẩn đang đứng còn tập trung rất nhiều trận pháp. Những trận pháp này có liên kết với nhau, chỉ cần kích phát một trận pháp, tất cả trận pháp sẽ cùng khởi động, có thể tiêu diệt cao thủ cấp bậc Thiên Tiên.
Mỗi một bước của Lâm Ẩn đều như đang đi trên điểm tựa trận pháp, nhưng dù thế, sắc mặt của anh vẫn tái nhợt, đầu đầy mổ hôi. Nơi nay đâu đâu cũng nguy hiểm, nếu anh đi nhầm một bước thì có thần tiên cũng khó cứu.
Sau khi liên tục bước ra mười bước.
Cuối cùng Lâm Ẩn cũng ra khỏi khu vực trận pháp dày đặc.
“Ồ!”
Lâm Ẩn thở phào một tiếng, cảnh tượng trước mắt lại khiến anh không nhịn được ồ lên.
Trước mắt không hề có Tiên điện, Tiên điện như ảo ảnh trong mơ nhìn thấy ở bên ngoài khi nãy không hề xuất hiện, thay vào đó là những trụ đá Băng Tinh cao chọc trời mấy trăm người ôm mới hết, trong mỗi một trụ đá đều có một cái xác hình thù kỳ lạ. Mấy cái xác này không phải của loài người, khuôn mặt dữ tợn, miệng đầy răng nanh, vóc dáng không giống nhau, từ hai ba mét đến khoảng mười mét. Nhưng mấy con quái vật này có thân hình càng lớn thì cánh tay càng nhiều.
‘Sao những vật này trông giống Huyết Tộc thế?’
Lâm Ẩn hơi khó hiểu ngẫm nghĩ.
Những vật này ngoài việc có nhiều tay hơn, thân hình cao lớn hơn Huyết Tộc anh từng gặp thì tướng mạo cũng giống được mấy phần.
Trên đỉnh của trụ đá Băng Tinh lớn nhất ở trung tâm các trụ đá có một đạo giả ăn mặc nổi bật ngồi xếp bằng.
Đạo giả râu tóc bạc phơ, làn da sáng như băng như ngọc, hai mắt nhắm nghiền tựa như đang ngủ say.
‘Từ Phúc!’
Lâm Ẩn than khẽ, dù đã hai nghìn năm trôi qua, nhưng xung quanh vẫn còn để lại một vài dấu vết chiến đấu, có lẽ là dấu vết Từ Phúc đấu với đám quái vật này để lại. Hơn nữa đã biết bao nhiêu năm những dấu vết này vẫn không biến mất, có thể hiểu được tình huống chiến đấu ác liệt năm đó.
Lâm Ẩn không vội tìm kiếm bảo vật Từ Phúc để lại mà là ngồi xếp bằng xuống, lấy một dị quả và mấy cây linh dược từ trong túi Càn Khôn ra, ăn vào miệng bắt đầu chữa thương.
“Phù…”
Nửa tháng sau, Lâm Ẩn mới chậm rãi mở mắt ra, một làn khí màu trắng tựa như dải lụa bay ra từ trong miệng anh, sau đó nổ tung trong không trung cách đó mấy mét rồi mới chậm rãi biến mất.
Vết thương trước ngực Lâm Ẩn cũng đã hoàn toàn khép lại, không để lại chút dấu vết nào hết, cả người trông như một miếng ngọc trắng vậy.
Lâm Ẩn nhíu mày nhìn cơ thể mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm, màu sắc trên người mới từ từ bình thường trở lại.
Từ khi tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể ngày càng cao siêu hơn, thân thể anh cũng ngày càng trở nên “không giống người”, ngay cả máu tươi trong người cũng biến thành màu vàng, anh không biết vì bí quyết Tinh Thần Luyện Thể hay vì ăn hồn thảo Cửu Biến Long Tằm Trùng nữa.
‘Đã đến lúc xem mật tàng tiền bối Từ Phúc để lại rồi!’
Nghĩ vậy, Lâm Ẩn không do dự nữa, đứng dậy tiến lên.
“Ầm!”
Sau khi bước vào phạm vi của trụ Băng Tinh, Lâm Ẩn như bước vào một thế giới khác.
Nơi này lạnh hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần, dù cao thủ Địa Tiên không cẩn thận cũng có thể bị đóng thành khối băng. Trong phạm vi của trụ đá Băng Tinh có giọt mưa vô cùng lạnh lẽo rơi xuống, mỗi một giọt đều sáng lấp lánh, đen như mực. Ngay cả hư không cũng bị lạnh nứt ra, tạo thành âm thanh răng rắc. Quần áo trên người Lâm Ẩn cũng rách nát bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhưng Lâm Ẩn không hề lùi bước, bước từng bước đến gần Từ Phúc.
Trên người Lâm Ẩn lấp lóe tinh quang, chặn toàn bộ giọt mưa ở bên ngoài.
Càng đến gần Từ Phúc, không khí lạnh xung quanh càng dày đặc, hình thể của quái vật bị phong ấn trong trụ băng càng lớn. Đến cuối, trong hư không có từng miếng Băng Tinh màu đen lóng lánh, đó là những giọt mưa gặp không khí lạnh nên đông lại. Dù là với thể phách của Lâm Ẩn cũng vẫn cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương.
Lúc đến gần chỗ của Từ Phúc, hơi thở trên những cái xác bị phong ấn trong trụ băng khiến anh cảm thấy hoảng sợ.
Đặc biệt là hơi thở phát ra từ trên người đám quái vật trong bốn cái trụ băng to đến mức mấy trăm người mới có thể ôm xuể ở xung quanh Từ Phúc, mạnh hơn cả hơi thở trên người đỉnh cao Địa Tiên là cụ ông nhà họ Chu một chút. Còn hơn thế nữa là thi thể của con quái vật trong trụ băng dưới người Từ Phúc, khiến trong lòng Lâm Ẩn phải sinh ra cảm giác kính nể.
‘Chắc hẳn con quái vật này là Thiên Tiên!’
Lâm Ẩn cảm thấy vô cùng chấn động, anh không ngờ những con quái vật bị phong ấn trong trụ băng này lại có thực lực mạnh đến thế, vậy Từ Phúc đã giết chết và phong ấn bọn chúng sẽ có thực lực mạnh đến mức nào đây.
Ít nhất cũng là Thiên Tiên đúng không!
Lâm Ẩn cố nén cảm giác ngạc nhiên trong lòng, đi về phía trụ đá của Từ Phúc.
Mười trượng, chín trượng, tám trượng…
Lúc đi đến chỗ cách ba trượng, ngay cả cơ thể như thần của Lâm Ẩn cũng hơi không chịu được.
Bầu không khí ở nơi này thật sự lạnh kinh khủng, Lâm Ẩn thầm tính toán, nếu không nhờ thân thể anh cứng rắn, dù đám người Tần Tư Đạo đi đến đây, chắc hẳn cũng chỉ có thể dừng lại ở chỗ cách đó mười trượng, còn cụ Chu dù có thực lực đỉnh cao Địa Tiên, nhưng chắc cũng chẳng đi được qua năm trượng.
“Mở!”
Lâm Ẩn chợt quát một tiếng, giọng nói hùng hồn đẩy không khí lạnh xung quanh ra xa một chúng.
Cuối cùng, khóe miệng Lâm Ẩn có máu tươi chảy ra, giữa hai lông mày và trên tóc bao phủ bởi một tầng sương lạnh, nếu có người ngoài, chắc hẳn sẽ nhìn ra được Lâm Ẩn đang run rẩy.
Có thể thấy nhiệt độ ở chỗ này lạnh đến mức nào.
Cuối cùng Lâm Ẩn cũng bước vào phạm vi ba trượng.
“Vù”.
Lúc này, tất cả không khí lạnh đột nhiên biến mất, như khi nãy đều chỉ là ảo giác vậy. Lâm Ẩn thở phào nhẹ nhõm, nếu phải cầm cự thêm nữa, chắc anh cũng không thể không rút lui.
May là anh đã vào được rồi.
Lâm Ẩn đi một vòng quanh trụ Băng Tinh to lớn, thi thể quái vật bị phong ấn trong trụ băng trước mắt rõ ràng khác với mấy con bên ngoài, lão mặc quần áo loài người, dù có cao mười mấy mét nhưng cũng chỉ có một đôi tay, tướng mạo cũng không dữ tợn như mấy con quái vật bên ngoài.
Lúc Lâm Ẩn quan sát con quái vật to lớn này, quái vật trong trụ băng đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng hỏi:
“Cậu nhóc, cậu là ai?”.
Chương 1116 - Tinh hạch Băng Tinh
“Không ngờ vẫn còn sống”.
Người Lâm Ẩn run lên nhìn con quái vật trong trụ băng, theo bản năng lùi lại một bước.
“Tiểu bối không cần ngạc nhiên, mặc dù ta bị người trên đỉnh đầu phong ấn hơn hai nghìn năm, nhưng với thực lực của lão muốn tiêu diệt ta thì không dễ dàng đâu”.
Quái vật nở nụ cười, lạnh lùng nói.
“Ông là ai, người trên đỉnh đầu ông là ai? Vì sao lại phong ấn ông ở nơi này?”
Lâm Ẩn hơi nhíu mày hỏi liên tục ba câu hỏi, anh có thể nhìn ra có lẽ quái vật bên ngoài đều đã chết, chỉ có con quái vật trước mặt là chưa chết, nhưng bị phong ấn hai nghìn năm, trạng thái cũng không được tốt lắm, hoàn toàn không thể rời khỏi phạm vi của trụ băng.
“Ngươi không phải đời sau của lão à?”
Quái vật khó hiểu hỏi, sau đó lại nói tiếp: “Ta không phải người của hành tinh này, ngươi có thể gọi ta là Nguyên Ma, vừa mới đến hành tinh này đã gặp người tự xưng là Từ Phúc, xảy ra một trận đại chiến với lão, kết quả thuộc hạ của ta bị lão đông chết hết, còn ta cũng bị phong ấn ở đây”.
“Chỉ cần ngươi chịu thả ta ra ngoài, trong tay ta có báu vật ngoại vực đếm không xuể, ta nhìn ra trình độ luyện thể của ngươi rất cao, chỉ cần ngươi thả ta ra khỏi trụ Băng Tinh này, ta có thể cho ngươi Long Huyết Đan trên người coi như thù lao, Long Huyết Đan là đan dược luyện thể mạnh nhất ở ngoại vực của ta, chỉ cần ngươi dùng Long Huyết Đan, thân thể ngươi sẽ được máu rồng rèn luyện một lượt, đột phá thêm lần nữa, người mạnh nhất trên hành tinh này cũng chỉ là Thần Thông cảnh, cũng chính là Thiên Tiên cảnh trong miệng các ngươi. Chỉ cần ngươi sử dụng Long Huyết Đan, chắc chắn sẽ có năng lực có thể đấu với Thiên Tiên.
Nguyên Ma chân thành nói, ngay cả Lâm Ẩn cũng thấy hơi động lòng.
Anh từng thấy Long Huyết Đan được nhắc đến trong sách vở Sơn Hải Thiên Tiên để lại, ở Thiên Hoang giới thật sự có một loại thánh dược luyện thể gọi là Luyện Thể Đan, cực kỳ hiếm có. Vì Long Huyết Đan cần lấy máu rồng làm vật dẫn, phối hợp với mấy chục loại dược liệu đắt giá mới có thể luyện thành được. Giao Long trưởng thành vốn dĩ đã là tồn tại có thể đấu với đỉnh cao Thiên Tiên, chưa nói đến việc Giao Long có thực lực mạnh mẽ, vì ở Thiên Hoang giới cũng chẳng có bao nhiêu Giao Long. Vả lại trong dòng tộc Giao Long cũng có cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên, ai dám ra tay với Giao Long đây chứ.
Triêu Thiên cung cũng là thế lực đứng đầu Thiên Hoang giới, nhưng trong môn phái không hề có Long Huyết Đan.
“Cứu tiền bối ra ngoài cũng không thành vấn đề, nhưng lúc đấu với luồng không khí lạnh kia, tôi đã tốn rất nhiều chân nguyên, e rằng hơi lực bất tòng tâm”, Lâm Ẩn nghiêm túc nói: “Không bằng tiền bối đưa Long Huyết Đan ra trước đi, sau khi thực lực tăng lên rồi cứu tiền bối ra ngoài cũng không muộn”.
“Tiểu bối, ngươi đang làm khó ta ư? Nếu ta có thể đưa đồ ra khỏi trụ băng này thì còn cần ngươi giúp đỡ à?”, Nguyên Ma cố nén cơn giận trong lòng nói.
Hai nghìn năm nay, Lâm Ẩn là người đầu tiên tiến vào nơi này, nếu lần này không thể lừa Lâm Ẩn mở phong ấn giúp lão, thì không biết phải đợi đến lúc nào mới có người khác đến nữa.
“Vậy tôi cũng chịu thua thôi tiền bối”, Lâm Ẩn hờ hững đáp.
Người khác tộc chắc chắn có mưu tính khác, hơn nữa quái vật tự xưng là Nguyên Ma trước mắt còn khá giống Huyết Tộc, nếu thả ra, sao anh có thể đấu được với một Thiên Tiên chứ.
“Tiểu bối, ngươi đang đùa ta à?”
Giọng điệu của Nguyên Ma trở nên nặng nề.
“Đúng thế”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói.
Nói xong cũng không để ý đến Nguyên Ma nữa, giẫm nhẹ chân xuống đất, lập tức xuất hiện trên đỉnh của trụ Băng Tinh.
Lúc này Lâm Ẩn mới nhìn rõ không khí lạnh này không phải phát ra từ trên người Từ Phúc, mà là từ hạt châu trắng như tuyết trước mặt lão.
“Tinh hạch Huyền Tinh!”
Lâm Ẩn ngạc nhiên thốt lên.
Chẳng trách nơi này lại lạnh đến thế, không ngờ vì có một tinh hạch ở đây, tinh hạch Huyền Tinh chính là một nguyên liệu tuyệt thế, trên mấy trăm hành tinh mới có cơ hội xuất hiện một tinh hạch. Mặc dù tinh hạch không phải cốt lõi của một hành tinh, nhưng nếu người xưa đã gọi nó là tinh hạch thì chắc chắn nó rất quý giá, có thể nói là thứ quý giá nhất trên một hành tinh.
Lâm Ẩn không ngờ tinh hạch của hành tinh xanh lại nằm trong tay Từ Phúc, bây giờ còn nằm ngay trước mặt anh.
Trong mắt Lâm Ẩn rực lửa, dù anh là một người bình tĩnh thì lúc này cũng thầm thấy mừng như điên.
Vì sao Địa Tiên lại khó thăng lên Thiên Tiên, là vì Thiên Tiên phải hình thành lĩnh vực của riêng mình, mà Địa Tiên muốn thăng lên Thiên Tiên cần có nguyên liệu tuyệt thế có thể gánh cả lĩnh vực đó.
Biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, nguyên liệu có thể gánh cả lĩnh vực trên hành tinh xanh ngày càng ít, chỉ có một vài gia tộc ít ỏi nắm giữ nguyên liệu có thể gánh cả lĩnh vực mà thôi.
Dù là kiếm tiên Thu Thủy tài giỏi đến thế cũng bị kẹt lại ở đỉnh cao Địa Tiên, kiếm tiên Thu Thủy có sức chiến đấu vô song, có thể đấu với Thiên Tiên, nhưng cũng không thể thăng lên Thiên Tiên.
Trước đây Lâm Ẩn cũng thấy nghi hoặc rằng mình có thể thăng lên Thiên Tiên không, nhưng bây giờ nghi hoặc đó đã không còn nữa rồi. Nói đến nguyên liệu, thứ gì có thể sánh với tinh hạch Huyền Tinh chứ, một khi anh đạt đến đỉnh cao Địa Tiên, triệt để luyện hóa tinh hạch Huyền Tinh, lĩnh vực của anh chắc chắn sẽ là lĩnh vực đứng đầu, dù có đối mặt với cao thủ như Thanh Trích Tiên, anh cũng tự tin rằng mình có thể đấu một trận.
Lâm Ẩn thu hồi tầm mắt, mới phát hiện trước thi thể của Từ Phúc có một hàng chữ nhỏ và một túi Càn Khôn.
“Nhân Tộc ta giết hết người của Ma Tộc, sau khi phát hiện tung tích của Ma Tộc, ta điều tra suốt trăm năm, phát hiện rất nhiều thế lực ở cả phương Đông và phương Tây có quan hệ với Ma Tộc, lúc ta muốn tiếp tục điều tra đã có Ma Tộc và cao thủ Nhân Tộc ra tay với ta, bất đắc dĩ chỉ có thể trốn vào trong Bồng Lai, nhờ sự giúp đỡ của trận pháp, phong ấn tất cả Ma Tộc đuổi theo, Ma Tộc xuất hiện, chắc chắn có âm mưu lớn gì đó…”
Nhìn thấy chữ viết Từ Phúc để lại, Lâm Ẩn không khỏi cảm thấy kính nể.
Anh duỗi tay cầm lấy tinh hạch Huyền Tinh, truyền Chân Nguyên vào trong tinh hạch, chẳng biết từ lúc nào, từng luồng không khí lạnh màu đen chảy ra từ trong hạt châu, thấm vào trong người anh.
Nguyên khí xung quanh anh lập tức ngưng tụ, giọt mưa màu đen rơi xuống từ trên không trung, không khí lạnh đủ để đóng băng hồn phách chậm rãi lan tràn, nhiệt độ xung quanh dần thấp hơn, ngay cả hư không cũng nhanh chóng đóng băng, nguồn sức mạnh này có thể đóng băng cả Thiên Tiên.
“A! Tên ranh kia, mau dừng tay!”
Nguyên Ma la lớn.
Nếu không vì hai nghìn năm trước Từ Phúc bị thương quá nặng, không có cơ hội tiếp tục sử dụng tinh hạch giết chết lão, lão cũng không kéo dài hơi tàn đến tận nay. Bây giờ Lâm Ẩn truyền chân nguyên vào trong tinh hạch, coi như đang hoàn thành chuyện Từ Phúc vẫn chưa làm xong.
Dù Lâm Ẩn không có tu vi cao thâm như Từ Phúc, nhưng nếu cứ thế mãi, lão cũng khó thoát khỏi cái chết.
Lâm Ẩn không thèm để tâm đến Nguyên Ma mà ngồi xếp bằng trên trụ Băng Tinh.
Sau khi anh truyền chân nguyên vào, bên trên tinh hạch Huyền Tinh cũng chậm rãi truyền về một nguồn năng lượng, nguồn năng lượng này cực kỳ tinh khiết, dù Lâm Ẩn đã đạt đến cảnh giới Địa Tiên cũng cảm nhận được chân nguyên đang nhanh chóng tăng lên trong người như đang ngồi tên lửa.
Theo Lâm Ẩn vận chuyển chân nguyên trong người, từng luồng nguyên khí thiên địa như những luồng sáng trắng tập trung lại từ bốn phương tám hướng. Nguyên khí thiên địa ở nơi này còn dày đặc hơn trong bí cảnh Bồng Lai rất nhiều, gấp thế giới thường mấy chục lần, mỗi lần Lâm Ẩn hít thở đều kéo theo tiếng vang như tiếng sấm nổ, tựa như cá voi uống nước, nuốt vào vô số nguyên khí thiên địa.
Lâm Ẩn cầm tinh hạch tiến vào trạng thái ngồi thiền, còn Nguyên Ma trong trụ băng thì thỉnh thoảng hét thảm một tiếng.
Chương 1117: Sự thay đổi của thế giới bên ngoài
Sau ba tháng.
Người của ba nhà Chu Thanh Tần vẫn còn canh giữ ở nơi bên ngoài Thiên Môn, đợi Lâm Ẩn ra ngoài.
Ba nhà đều mang sắc mặt vui mừng, rõ ràng đồ trong Tiên điện khiến bọn họ rất hài lòng, chỉ có sắc mặt của gia chủ ba nhà và cụ ông nhà họ Chu khá khó coi.
Bọn họ mất gần hai tháng mới đả thông một con đường đến Tiên điện, sau khi đến mới phát hiện dù linh thạch, linh dược và dị quả bên trong nhiều thật, nhưng lại không có thứ thích hợp với bốn người bọn họ. Bọn họ tìm khắp cả Tiên điện cũng không tìm thấy kho báu thật sự liên quan đến Từ Phúc.
Một cao thủ có khả năng là Thiên Tiên sao chỉ để lại chút đồ như thế được.
“Cụ ông, chúng ta phải canh giữ ở đây mãi sao?”
Chu Giang nhỏ giọng hỏi.
“Trong Thiên Môn đã ngày càng lạnh giá, ngay cả ta cũng không kiên trì được bao lâu nữa, có lẽ Lâm Ẩn này đã chết trong Thiên Môn rồi. Nhưng thiên phú của tên này thật sự quá đáng sợ, bây giờ ba nhà chúng ta đã triệt để đắc tội với cậu ta, cách an toàn nhất vẫn là đợi Thiên Môn đóng lại rồi hẳn rời đi”, cụ Chu thở dài một tiếng, nói: “Không tiêu diệt tên này, ta cũng không thể yên tâm!”
Tần Tư Đạo và cụ ông nhà họ Thanh đều gật đầu, thực lực của Lâm Ẩn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, một mình có thể bất phân thắng bại với ba Địa Tiên hậu kỳ, lần này nếu Lâm Ẩn không chết, sau này rất có thể sẽ đến lượt anh báo thù.
“Không biết trong Thiên Môn xảy ra chuyện gì mà trở nên lạnh lẽo như thế, ngay cả Địa Tiên chúng ta ở bên trong cũng không chịu đựng được quá lâu”, Chu Giang khó hiểu hỏi.
Mặc dù bọn họ đã tìm kiếm gần hết cả khu vực trong Tiên điện rồi, nhưng vẫn có một vài nơi chưa tìm đến, sau đó không khí ngày càng lạnh hơn, bọn họ cũng không thể không rút khỏi Thiên Môn.
“Thiên Môn sắp đóng lại rồi, đợi khi Thiên Môn đóng, dù Lâm Ẩn có còn sống cũng không chịu đựng được bao lâu ở bên trong, đến lúc nó hoàn toàn đóng lại thì chúng ta rời đi!”
…
Trên đảo Tùy Vân.
Người nhà họ Nguyên tập trung lại với nhau, Nguyên Thịnh nhìn thoáng qua cấp cao của nhà họ Nguyên, nhỏ giọng nói: “Bây giờ đã đến lúc sống còn của nhà họ Nguyên ta rồi, theo tôi được biết, người của ba nhà trên ba tiên đảo đang đợi Lâm Ẩn ở bên ngoài Thiên Môn. Nếu Lâm Ẩn xuất hiện chắc chắn sẽ bị tấn công, mà trên đảo Tùy Vân của chúng ta cũng có ba Địa Tiên đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Nguyên, tình cảnh nguy cấp, nên làm thế nào, mọi người cho chút ý kiến đi.”
Nguyên Thịnh nhắm mắt không nhìn sắc mặt của người nhà họ Nguyên trong nhà thờ tổ.
“Sao lại như thế, không phải nhà họ Tần liên minh với Lâm Ẩn sao?”
Có một người mới đột phá Nhân Tiên của nhà họ Nguyên không nhịn được ngạc nhiên hỏi, cứ tưởng nhà họ Nguyên dựa vào Lâm Ẩn, sau này chắc chắn có thể một bước lên mây, nhưng bây giờ xem ra có quan hệ với Lâm Ẩn mới là bất hạnh lớn nhất của nhà họ Nguyên bọn họ.
“Chuyện Lâm Ẩn gây ra có liên quan gì đến nhà họ Nguyên chúng ta chứ!”
Một cấp cao khác của nhà họ Nguyên cũng không nhịn được cất lời.
“Đúng thế, nhà họ Nguyên chúng ta nên phủi sạch quan hệ với Lâm Ẩn, sau đó đến ba gia tộc lớn xin lỗi, cầu xin bọn họ tha thứ”, gia chủ Nguyên Khuê của nhà họ Nguyên gật đầu nói.
Nguyên Chấn nhìn người trong tộc với vẻ khó tin, nhà họ Nguyên của bọn họ nhờ Lâm Ẩn mới huy hoàng được như hôm nay. Nếu không nhờ Lâm Ẩn, sau khi cụ ông nhà họ Đường đột phá Địa Tiên trung kỳ thì bọn họ đã bị diệt môn rồi. Nhưng bây giờ vẫn chưa chắc chắn Lâm Ẩn đã chết mà những người trong gia tộc đã vội vã muốn phủi sạch quan hệ với anh.
“Cụ ông, không thể làm thế được, chưa nói đến việc anh Lâm vẫn chưa chết, dù có chết, nhà họ Nguyên chúng ta cũng không thể làm người vong ơn bội nghĩa như thế đâu!”, Nguyên Chấn vội vàng nói.
“Vong ơn bội nghĩa?”
Nguyên Khuê lạnh lùng nói: “Những tai họa này đều là Lâm Ẩn rước lấy, vì sao nhà họ Nguyên chúng ta phải chôn cùng cậu ta chứ, Nguyên Chấn, tôi biết quan hệ của ông và Lâm Ẩn không tệ, nhưng đầu tiên ông là người của nhà họ Nguyên, nên suy nghĩ cho nhà họ Nguyên chứ”.
“Ông…”
Nguyên Chấn còn muốn nói gì đó thì bị Nguyên Thịnh ngắt lời:
“Nguyên Khuê nói có lý, mọi người không cần phải nói nhiều nữa, chuẩn bị đồ đạc đi, tôi sẽ tự mình đến Thiên Môn xin lỗi ba nhà.”
“Vâng!”
Mặc dù Nguyên Chấn không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.
…
Một năm, hai năm, ba năm…
Chẳng mấy chốc đã năm năm trôi qua.
Trong năm năm này, Lâm Ẩn vẫn chưa từng xuất hiện, người của ba nhà canh giữ bên ngoài Thiên Môn cũng chậm rãi rời đi, chỉ để lại ba Địa Tiên trông coi bên ngoài, nhưng theo thời gian dần trôi, bọn họ đều cho rằng Lâm Ẩn đã chết, ba Địa Tiên cũng rời đi.
Trên trụ đá Băng Tinh, hơi thở trên người Lâm Ẩn ngày càng mạnh, ngay cả Nguyên Ma bị đóng băng trong trụ băng cũng bắt đầu thấy nghi ngờ, hơi thở cuồn cuộn của tên nhóc đang tu luyện trên đầu lão đã rất gần với Thiên Tiên rồi, thậm chí còn khiến lão có cảm giác đang đối mặt với thiên tài vạn giới với thực lực Địa Tiên đã có thể giết chết Thiên Tiên vậy.
“Tên ranh này lại sắp đột phá rồi!”
Trong lòng Nguyên Ma cũng không khỏi thấy sợ hãi.
Trong vòng mấy năm nay, con người trên đỉnh đầu tăng từ Địa Tiên sơ kỳ lên Địa Tiên trung kỳ, bây giờ lại đột phá tiếp.
Lại nửa năm sau.
Hơi thở còn cuồn cuộn hơn cả trước đây truyền đến từ bên trên trụ đá Băng Tinh, nếu lúc này có người ở ngoài Thiên Môn, chắc chắn có thể cảm nhận được khí thế rung chuyển trời đất này.
Anh khí thế hiên ngang, khiến tầng mây cách xa trăm dặm cũng chấn động theo, nguyên khí thiên địa vô tận rơi xuống từ trên trời, biến thành một cái phễu bao phủ lấy anh.
Nguyên Ma thấy thế thì trợn mắt há mồm.
Lúc lão đột phá Thiên Tiên cũng không có động tĩnh đến thế đâu.
Còn con người nhỏ bé trước mặt cũng mới chỉ đột phá Địa Tiên hậu kỳ mà thôi. Lão biết hành tinh xanh chỉ là một hành tinh bình thường, hoàn toàn không thể sánh bằng rất nhiều thế giới lớn khác. Nhưng bây giờ trên hành tinh xanh nho nhỏ lại xuất hiện một tên yêu nghiệt như thế.
‘Không thể tiếp tục như vậy được nữa’.
Nguyên Ma thầm nghĩa.
Nếu Lâm Ẩn bế quan thêm mấy năm nữa, lão sẽ bị luyện hóa luôn cho xem.
“Cậu nhóc, chúng ta làm một giao dịch đi?”
Nguyên Ma la lớn.
Lâm Ẩn chậm rãi mở mắt.
“Răng rắc!”
Trong hư không xuất hiện hai cột sáng màu vàng, ánh sáng vàng vô cùng sắc bén, tựa như một thanh kiếm tuyệt thế chém đứt cả hư không.
Lúc này cả người anh bao phủ trong tinh quang rực rỡ, ngồi xếp bằng trong hư không, người phát sáng tản ra hơi thở bất tận, bất diệt và vĩnh hằng, kiên cố tựa như Thiên Tiên, có thể nghìn năm không già.
Khí huyết ngất trời tuôn ra từ trên người Lâm Ẩn, hai chân anh giẫm xuống đất, khiến cả Bồng Lai chấn động đến mức hơi run lên.
Mái tóc đen của Lâm Ẩn đã biến thành tóc bạc.
Dù khuôn mặt anh vẫn như lúc ban đầu, nhưng lại cho người ta một cảm giác già dặn.
“Chẳng lẽ ông còn muốn dùng Long Huyết Đan lừa tôi à?”
Lâm Ẩn nhìn Nguyên Ma trong trụ băng dưới chân, hờ hững hỏi.
“Ta không có Long Huyết Đan, nhưng trên hành tinh xanh của các ngươi thật sự tồn tại một viên Long Huyết Đan”, Nguyên Ma cắn răng nói: “Ta là thống lĩnh của bộ tộc Hắc Ma, đến hành tinh xanh là vì nghe lệnh đi lấy Long Huyết Đan, nhưng đến đây thì lại nhận được mệnh lệnh khác, kêu ta tiêu diệt Từ Phúc trước, nếu không cũng không bị phong ấn trong trụ đá Băng Tinh này”.
“Ồ?”
Lâm Ẩn cau mày hỏi:
“Nghe lệnh? Nghe lệnh ai?”
Chương 1118: Xuất quan
Nguyên Ma là cao thủ Thiên Tiên, mà người mạnh nhất trên hành tinh xanh cũng chỉ có cảnh giới Thiên Tiên, một Thiên Tiên còn phải nghe lệnh của ai?
“Ta chỉ là thống lĩnh một tộc của Hắc Ma thôi, có rất nhiều chuyện đều không có tư cách biết”, Nguyên Ma lắc đầu nói: “Ta biết trên hành tinh xanh của các ngươi có cấp cao của Ma Tộc ta, hai nghìn năm rồi, ta cũng không biết bọn họ đã rời đi hay chưa. Nhưng nếu bên phía Ma giới không tiếp tục phái người đến, la kinh trở về Ma giới nằm trong tay ta, bọn họ cũng không thể quay về”.
“Long Huyết Đan là thật, chỉ cần ngươi chịu bỏ qua cho ta, ta sẽ dẫn ngươi đến nơi đóng quân của Ma Tộc ở hành tinh xanh”.
Lâm Ẩn chậm rãi đứng lên từ trên trụ băng, sau đó lạy Từ Phúc một cái, khẽ vung tay áo, dưới đất lập tức xuất hiện một cái hố nhỏ.
Lâm Ẩn nhẹ nhàng phất tay, thi thể của Từ Phúc chậm rãi rơi vào trong hố, tạo thành một phần mộ.
Chôn cất Từ Phúc xong, Lâm Ẩn mới quay đầu nhìn về phía Nguyên Ma, chậm rãi nói: “Tôi muốn Long Huyết Đan, đáng tiếc người và ma không thể cùng tồn tại”.
Nói xong, Lâm Ẩn đánh một quyền lên trên trụ Băng Tinh.
“Ầm ầm ầm!”
Trụ băng cao mấy trăm trượng ầm ầm sụp đổ, lộ ra thân thể cao mười mấy mét của Nguyên Ma.
“Ha ha ha ha!”
Nguyên Ma nhẹ nhàng hoạt động gân cốt, cười to nói: “Hai nghìn năm, cuối cùng ta cũng tự do rồi.”
Nói xong thì nhếch miệng cười với Lâm Ẩn: “Nếu ngươi sử dụng tinh hạch Băng Tinh luyện hóa ta thêm mươi năm thì ta sẽ chết chắc, nhưng hôm nay ngươi đã thả ta ra, vì cảm ơn ngươi, hôm nay ta sẽ tiễn người về trời nhé!”
“Ông bị phong ấn hai nghìn năm, thực lực chẳng còn bao nhiêu, tôi rất muốn xem thử một Thiên Tiên rụng lông như ông đấu với Địa Tiên là tôi sẽ thế nào?”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
Nguyên Ma bị phong ấn hai nghìn năm vẫn luôn bị tinh hạch Huyền Tinh luyện hóa, có lẽ thực lực chỉ còn chưa đến hai phần so với thời kỳ mạnh nhất. Khoảng thời gian này thực lực của anh tăng mạnh, hơn nữa chắc chắn một khoảng thời gian rất dài sau đó sẽ không thể đột phá tiếp được nữa, nếu một Thiên Tiên thực lực chỉ còn hai phần cũng không đánh thắng thì anh lấy gì để đấu với đám người Thanh Trích Tiên đây.
Dù núi Long Hổ đã đảm bảo cao thủ trong bí cảnh Côn Luân không thể hạ giới ra tay với nhà họ Lâm bọn họ, nhưng nếu Thanh Trích Tiên đột phá thành công, với tính cách hung hăng của lão ta, chưa chắc sẽ nể mặt núi Long Hổ.
“Ầm ầm”.
Huyết khí cuồn cuộn đầy đáng sợ tản ra từ trên người Lâm Ẩn, anh lạnh lùng nhìn chăm chú Nguyên Ma, nói: “Tới đi!”
“Tiểu bối! Ngươi dám coi thường ta ư?”
Nguyên Ma giận quá hóa cười, bước ra một bước, cơ thể cao mười mấy mét lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Ẩn, kéo gần khoảng cách mấy chục mét, sau đó vung tay muốn vỗ lên đầu Lâm Ẩn.
Nguyên Ma nở nụ cười tàn nhẫn, như đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Ẩn bị mình đánh bẹp rồi vậy.
Đối mặt với một chưởng đang vụt tới, sắc mặt Lâm Ẩn vẫn không chút thay đổi, hờ hững giơ tay phải ra đỡ đòn.
Oành!
Vào lúc quyền chưởng đụng vào nhau, cơn chấn động vô hình truyền ra ngoài từ chỗ hai người giao thủ, nơi nó đi qua, dù là trụ Băng Tinh phong ấn Ma Tộc hay thi thể của Ma Tộc cũng đều bị cơn chấn động vô hình này làm vỡ vụn, ngay cả một chút dấu vết tồn tại cũng không tìm thấy.
“Sao có thể chứ!”
Trên mặt Nguyên Ma cũng lộ vẻ khó tin, nên biết rằng lão là Thiên Tiên, vả lại thân thể của Ma Tộc mạnh hơn Nhân Tộc không ít, chỉ có những dị thú kia mới có thể mạnh hơn bọn họ về mặt thể hình thôi. Mặc dù lão biết Lâm Ẩn là cao thủ luyện thể, thực lực cũng mạnh, nhưng cũng không ngờ Lâm Ẩn lại mạnh đến vậy.
Nếu bây giờ là lúc mạnh nhất của lão, gặp phải một đối thủ có thân thể cứng cáp như thế chắc chắn lão sẽ không sợ, chỉ là muốn xử lý phải mất chút công sức mà thôi.
Nhưng bây giờ thực lực của lão chẳng còn mấy, hoàn toàn không thể đánh vỡ phòng ngự thân thể của Lâm Ẩn.
‘Lui!’
Nghĩ vậy, trong lòng Nguyên Ma hiện lên ý muốn rút lui, quay đầu biến thành một tia huyết quang bay ra ngoài trận pháp.
“Đi!”
Lâm Ẩn khẽ hô một tiếng, kiếm Thu Thủy bay nhanh ra từ trong túi Càn Khôn của anh, mang theo hơi thở hủy diệt đuổi theo chém Nguyên Ma.
Trong nháy mắt.
Trời đất đảo lộn, vũ trụ đình trệ, không gian vỡ nát.
Trong đất trời chỉ còn lại một kiếm chém đứt cả hư không kia, như một kiếm chém vỡ cả ngôi sao vậy.
Ngay cả Lâm Ẩn cũng thầm xuất hiện một ảo giác.
Một kiếm này có thể giết chết cả Thiên Tiên!
Trong đất trời xuất hiện một vết nứt thật dài như một đôi mắt trời, u ám sâu thẳm, phía sau ẩn giấu mối nguy hiểm vô cùng lớn. Vết nứt từ trước mặt Lâm Ẩn kéo dài đến cơ thể của Nguyên Ma.
Trong nháy mắt.
Nguyên Ma còn chưa kịp phản ứng đã bị kiếm quang màu trắng chém xuyên qua, từ giữa người xuất hiện một đường máu, sau đó chậm rãi to ra, máu tươi màu đen nhuộm đen cả một vùng.
Mà kiếm quang vẫn không dừng lại, khiến không gian chấn động đến mức hơi run lên, dưới đất cũng xuất hiện một vết nứt dài nghìn mét.
Mặc dù Ma Tộc có sức sống mạnh mẽ, nhưng thời gian Nguyên Ma bị phong ấn quá lâu, còn bị thương nặng như thế, lập tức bỏ mạng ngay tại chỗ.
Lâm Ẩn đi đến gần thi thể, một mùi tanh hôi bốc lên.
Lâm Ẩn vô thức nhíu mày, vung nhẹ tay áo bào, một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện đốt trụi thi thể của Nguyên Ma, chỉ để lại một chiếc nhẫn cổ xưa.
Lâm Ẩn phất tay một cái, chiếc nhẫn lập tức xuất hiện trong tay anh, truyền chân nguyên vào nhẫn, hai mắt anh rực sáng.
Đây là một chiếc nhẫn trữ vật, không gian lớn gấp mấy chục lần túi trữ vật anh chiếm được khi giết chết cụ Đường, bên trong có linh thạch chồng chất như núi, Lâm Ẩn tính sơ qua, có tới mấy triệu linh thạch, còn có vô số tài nguyên, linh dược dị quả, nhưng đa số những thứ trong đó Lâm Ẩn đều không biết, chỉ có một số ít từng nhìn thấy trên sách cổ thôi.
Lâm Ẩn càn quét chiến trường một lượt, đa số các bảo vật của mấy Ma Tộc bị đóng băng đều đã bị hư hại vì đóng băng quá lâu, nguyên liệu linh dược bên trong vỡ vụn, chỉ có nhẫn trữ vận của bốn Ma Tộc đỉnh cao Địa Tiên là không bị hư hao, bên trong cũng có chút linh thạch linh dược, nhưng còn không bằng 1% trong nhẫn trữ vật của Nguyên Ma nữa.
Lâm Ẩn càn quét chiến trường xong thì đi thẳng về phía Tiên điện.
Dù đa số đồ của tiền bối Từ Phúc đều nằm trong túi trữ vật, nhưng trước khi xảy ra chuyện, lão bị Ma Tộc truy sát, trong Tiên điện có rất nhiều thứ chưa mang đi, nên Lâm Ẩn định đi xem thử.
Khi đi tới Tiên điện, Lâm Ẩn mới phát hiện nơi đây rất bừa bộn, dù vẫn còn đồ trong mấy điện không bị lấy đi, nhưng cũng chẳng còn thứ gì tốt nữa.
Lâm Ẩn cũng không có gì không hài lòng, sắp xếp lại đồ lấy được một chút rồi đi về phía Thiên Môn.
Thiên Môn ở trong biển sâu của bí cảnh Bồng Lai đột nhiên lay động, xuất hiện một cái hố đen.
Chàng trai anh tuấn với mái tóc bạc, mặc đồ đen bước ra từ bên trong.
Bây giờ Lâm Ẩn đã tu luyện thành công bí quyết Tinh Thần Luyện Thể, còn lấy được mật tàng Từ Phúc để lại, động phủ Từ Phúc để lại cũng nằm trong tay anh, sau này muốn vào thì vào muốn ra thì ra.
Lâm Ẩn nghĩ, sau khi ra ngoài xử lý xong một vài chuyện, thì đưa nhà họ Lâm và nhân vật quan trọng của Long phủ vào trong Bồng Lai tu luyện.
“Đã biết bao năm trôi qua, không biết nhà họ Nguyên có đến thế giới thường theo lời mình nói không, cũng không biết đệ tử nhỏ của mình thế nào rồi nữa”.
Lâm Ẩn cảm thán.
Chương 1119 - Sự thay đổi của Bồng Lai
Lâm Ẩn ngây người ở bên ngoài Thiên Môn một lúc, sau đó xoay người đi nhanh về phía đảo Tùy Vân.
Đã biết bao năm trôi qua, anh định đi xem thử người nhà họ Nguyên có nghe anh đến thế giới bên ngoài không, sau đó mới đi tìm ba nhà Tần Chu Thanh tính sổ.
“Ầm ầm”.
Sấm sét nổ vang trong hư không, bóng dáng Lâm Ẩn trở nên mơ hồ, chớp mắt một cái đã xuất hiện ở nơi cách đó mười mấy kilomet, anh chỉ cần giẫm một bước là có thể bước ra mười dặm, giống như dịch chuyển tức thời vậy. Chưa đến hai giờ, Lâm Ẩn đã đi tới bên ngoài đảo Tùy Vân.
“Hửm?”
Lâm Ẩn tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lúc này có rất nhiều thuyền lớn đang đỗ trên một cái cảng cách chỗ anh không xa, rất nhiều gia tộc tập trung trên đảo Tùy Vân, một Nhân Tiên nhà họ Nguyên đang ở cảng tiếp đón khách khứa.
Số lượng các gia tộc lớn đến đây không hề ít hơn trước đây khi cụ ông nhà họ Nguyên đột phá Địa Tiên, ở cảng thôi mà Lâm Ẩn đã cảm nhận được hơi thở của hai Địa Tiên rồi.
‘Không ngờ nhà họ Nguyên lại không rời đi, xem ra còn phát triển không tệ nữa?’
Lâm Ẩn thầm thấy khó hiểu.
Anh lặng lẽ đáp xuống cảng.
Có rất nhiều khuôn mặt trẻ tuổi mang vẻ hưng phấn, trông giống như lần đầu tiên rời khỏi nhà vậy, các trưởng bối trong gia tộc cũng không bắt lỗi.
Lâm Ẩn đi tới bên cạnh mấy người trẻ tuổi, nhỏ giọng hỏi: “Các vị, cho hỏi, sao hôm nay đảo Tùy Vân lại náo nhiệt thế, có chuyện vui gì sao?”
Mấy người trẻ tuổi trông chỉ tầm mười lăm mười sáu, không có mưu mô gì, ai cũng tỏ vẻ như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
Một cô gái đáng yêu ở trong đó ngạc nhiên nói: “Chú ơi, đừng nói chú mới đi ra từ trong rừng sâu núi thẳm nào đó nhé, hôm nay là ngày cô cả nhà họ Nguyên của đảo Tùy Vân thành thân với con trai trưởng Chu Chiếu của gia chủ nhà họ Chu. Đây là một chuyện vang dội khắp cả Bồng Lai, sao chú lại không biết thế?”
“Nhà họ Nguyên và nhà họ Chu kết thông gia ư?”
Lâm Ẩn cau mày, nhà họ Chu không gây chuyện với nhà họ Nguyên đã là chuyện tốt rồi, bây giờ còn muốn kết thông gia với nhà họ Nguyên?
“Khoảng thời gian này tôi thật sự đang bế quan, tôi chỉ biết mấy năm trước nhà họ Nguyên có cao thủ tọa trấn, vả lại quan hệ của cao thủ kia và nhà họ Chu cũng chẳng tốt đẹp gì, sao bây giờ cô cả nhà họ Nguyên lại ở bên cậu chủ nhà họ Chu vậy?”
“Đúng là quê mùa, tin tức này của chú đã là từ thời nào rồi ấy. Tôi nói chú nghe, bây giờ nhà họ Chu là gia tộc lớn nhất trong bí cảnh Bồng Lai, ngay cả nhà họ Tần và nhà họ Thanh cũng phải làm việc theo ý nhà họ Chu, thiên tài Nguyên Cẩm Nhi của nhà họ Nguyên có thể được con trai của chủ nhà họ Chu vừa ý là may mắn của cô ta, hơn nữa cậu Chu cũng rất có thiên phú, tuổi tác cũng tương đương với cô chủ Nguyên Cẩm Nhi mà đã là cao thủ Nhân Tiên rồi”, một người trẻ tuổi xem thường nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, khinh bỉ lắc đầu.
Đến cả tin tức này cũng không biết, vừa nhìn đã biết là người không có thế lực rồi.
“Đừng có ăn nói linh tinh!”
Một Nhân Tiên trung niên quát người trẻ tuổi một tiếng, nói: “Nơi này là đảo Tùy Vân, nói lung tung ở đây, cháu muốn mang đến tai họa cho gia tộc sao?”
Nói xong còn ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, ông ta cứ cảm thấy mình từng gặp Lâm Ẩn ở đâu đó, nhưng trong chốc lát lại không nhớ nổi.
Người trẻ tuổi bị người đàn ông trung niên quát một tiếng thì ngượng ngùng không dám nói nữa, bọn họ đều là con cháu gia tộc trên một đảo, bình thường hay đi cùng nhau, hơn nữa thực lực của gia tộc bọn họ đều không mạnh, trong gia tộc chỉ có Nhân Tiên tạo trấn, chưa nói đến nhà họ Chu, ngay cả nhà họ Nguyên bây giờ cũng không thể đắc tội.
“Cảm ơn đã cho biết”.
Lâm Ẩn chắp tay với mọi người, sau đó chạy về phía nhà họ Nguyên.
Bây giờ nhà họ Nguyên đã chuyển đến đất tổ của nhà họ Đường trước đây.
Lúc này trong nơi ở của nhà họ Nguyên tràn ngập không khí vui vẻ.
Nguyên Cẩm Nhi ngồi trước bàn trang điểm, một đám người vây quanh cô ta, khen ngợi không hết lời.
“Em gái Cẩm Nhi thật xinh đẹp, chẳng trách cậu Chu lại thích em”.
“Đúng thế, chúng ta thì đâu có may mắn được như vậy”.
“Những người bình thường như chúng ta sao có thể so sánh với em gái Cẩm Nhi được!”
Xung quanh đa số đều là những cô gái tuổi xấp xỉ Nguyên Cẩm Nhi, trong đó không thiếu dòng chính của gia tộc Địa Tiên, nhưng lúc này đối mặt với Nguyên Cẩm Nhi lại vô cùng khúm núm, không ngừng lấy lòng.
Sắc mặt Nguyên Cẩm Nhi lại rất hờ hững, trong mắt thoáng hiện lên vẻ chán ghét.
Nếu không vì cô ta sắp cưới Chu Chiếu, những người này bình thường đều mắt cao hơn đầu, sao có thể khúm núm với cô ta.
“Em gái Cẩm Nhi thật là có phúc, nhưng bây giờ trông cô không được vui lắm, lẽ nào vì không thể quên được người trong lòng sao”.
Đúng vào lúc này, một giọng nói khó nghe vang lên.
Âm thanh nịnh hót ở xung quanh biến mất, mọi người nhìn về phía người nói với ánh mắt phức tạp, là cô chủ Trần Lâm của nhà họ Trần trên đảo Tùy Vân trước đây, bây giờ cũng đã gả cho một cháu đích tôn của nhà họ Chu.
Dù người Trần Lâm cưới có thực lực bình thường, nhưng thực lực của bố chồng thì lại không đơn giản, có thực lực Địa Tiên, cũng là trưởng lão có thực quyền ở nhà họ Chu, đó cũng là lý do vì sao Trần Lâm dám nói chuyện với Nguyên Cẩm Nhi như thế.
“Trần Lâm, chị có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng”.
Nguyên Cẩm Nhi hờ hững nói: “Tôi không thể ra tay với chị, nhưng chị có tin không, chỉ cần một câu của tôi thôi, nhà họ Trần các người sẽ phải gặp xui xẻo đấy”.
“Cô dám…”
Mặc dù Nguyên Cẩm Nhi nói chuyện rất bình thản, nhưng lại khiến trong lòng Trần Lâm dâng lên cảm giác lạnh lẽo, lúc này cô ta mới nhận ra Nguyên Cẩm Nhi trước mắt đã không còn là con nhóc theo đuổi mình trước kia nữa, mà đã là mợ chủ nhà họ Chu thật sự rồi.
“Sau này đừng nói chuyện với tôi như thế, tôi sẽ không vui, tôi không vui cũng sẽ không để chị vui đâu!”, Nguyên Cẩm Nhi nói rất bình tĩnh, nhưng trong lòng không nhịn được nhớ đến một bóng người với bộ đồ đen.
‘Tiếc là anh đã chết rồi!’
Nguyên Cẩm Nhi cười châm chọc, nếu để người kia biết việc làm của nhà họ Nguyên mấy năm qua, đoán chừng với tính cách tàn nhẫn quyết đoạn của anh cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Nguyên! May là anh đã chết rồi.
Vào lúc nơi ở mới của nhà họ Nguyên đang vô cùng náo nhiệt, Lâm Ẩn đi đến nơi ở cũ của nhà họ Nguyên.
Lúc này nơi đây trông vô cùng hoang vu, chỉ có mấy đệ tử của nhà họ Nguyên canh giữ ở đây, trông ai cũng ỉu xìu, hoàn toàn không xem trọng chuyện canh giữ nơi này.
“Hôm nay bên nhà chính rất náo nhiệt, còn mấy người chúng ta thì chẳng có ai đưa cho một miếng cơm nóng”, một đệ tử nhà họ Nguyên thở dài nói.
“Ai bảo tại địa vị của chúng ta quá thấp chứ?”, một người khác cũng cười tự giễu.
Mấy người bọn họ đều là người bị xa lánh không có bối cảnh trong nhà họ Nguyên, vào ngày quan trọng của nhà họ Nguyên này còn bị phái đến canh giữ bên nhà tổ.
“Chúng ta đều chẳng là ai cả, nhưng bên trong là con gái của trưởng lão Nguyên Chấn đó, từ sau khi vợ chồng trưởng lão Nguyên Chấn bị giết, cô Tú Nhi cũng bị giam lỏng trong nhà tổ, đã ba năm trôi qua rồi, những bạn tốt của trưởng lão Nguyên Chấn trước đây cũng chẳng có một ai đến đây thăm cô Tú Nhi”, một con cháu của nhà họ Nguyên lắc đầu nói.
“Haiz, con người trưởng lão Nguyên Chấn tốt như vậy mà!”
Bọn họ cũng không dám nhiều lời, sợ tai vách mạch rừng.
Lúc bọn họ im lặng, một giọng nói lạnh lùng lại vang lên:
“Các người nói Nguyên Chấn chết rồi ư?”
Chương 1120 - Lửa giận
“Ai đó?”
Mấy đệ tử của nhà họ Nguyên đều giật mình, thấp giọng quát.
Mặc dù bọn họ ở nhà họ Nguyên không được trọng dụng, nhưng cũng có một Thần cảnh, mấy người còn lại cũng có thực lực trên bảng Thiên, nhưng bây giờ ngay cả người nọ đến gần như thế nào cũng không biết.
Lâm Ẩn xuất hiện trước mặt đệ tử nhà họ Nguyên, anh mặc đồ đen, mái tóc dài bạc trắng, mang theo chút cảm giác tang thương, mấy đệ tử đều không nhận ra vị khách quý trước đây của nhà họ Nguyên này.
“Tiền bối là ai? Đến đấy tổ của nhà họ Nguyên tôi có chuyện gì?”
Thần cảnh của nhà họ Nguyên cố lấy can đảm hỏi.
Mấy đệ tử khác cũng tỏ vẻ thấp thỏm, vừa nhìn người đàn ông tóc bạc trước mắt đã biết là không dễ trêu vào rồi, hy vọng không phải là kẻ thù của nhà họ Nguyên.
“Các người vừa nói Nguyên Chấn chết rồi, sao ông ấy lại chết?”
Ánh mắt Lâm Ẩn lạnh lẽo, Nguyên Chấn xem như bạn bè duy nhất của anh ở bí cảnh Bồng Lai, những người khác của nhà họ Nguyên nhìn thấy anh đều vô cùng cung kính, chỉ có Nguyên Chấn sau khi biết thực lực của anh vẫn xem anh như bạn bè. Bây giờ anh vừa xuất quan lại nghe tin Nguyên Chấn chết rồi.
“Chuyện này…”
Trên mặt mấy đệ tử nhà họ Nguyên lộ vẻ khó xử, rõ ràng người đàn ông tóc bạc trước mặt là bạn cũ của trưởng lão Nguyên Chấn, khiến bọn họ không biết nên nói sao cho phải.
“Nói!”
Lâm Ẩn quát to một tiếng.
Mấy đệ tử lập tức biến sắc, sợ hãi quỳ xuống đất, một võ giả bảng Thiên trong đó vội đáp: “Thưa ngài, trưởng lão Nguyên Chấn bị gia chủ và cụ ông đưa đến nhà họ Chu nhận lỗi, bị người nhà họ Chu giết chết”.
“Nguyên Khởi, câm mồn”.
Võ giả Thần cảnh trong đội ngũ quát lên.
“Anh chín, mấy năm nay cũng chỉ có trưởng lão Nguyên Chấn đối xử không tệ với chúng ta mà thôi, lúc trưởng lão Nguyên Chấn còn sống, nhánh chúng ta vẫn còn nhận được một vài thứ từ dòng chính. Anh xem trưởng lão Nguyên Chấn chết rồi, người trong mấy nhánh chúng ta còn có thể nhận được tài nguyên từ bên dòng chính không? Hơn nữa chẳng phải trưởng lão Nguyên Chấn là bị bọn họ bức tử ư?”, Nguyên Khởi rõ ràng là trẻ tuổi nóng tính, không phục nói.
“Nguyên Chấn bị người nhà họ Nguyên đưa đến nhà họ Chu ư”.
Lâm Ẩn sững sờ.
Trước mắt hiện lên bóng dáng người đàn ông phóng khoáng kia, Nguyên Chấn làm việc hào sảng, còn là nhân vật đứng thứ ba ở nhà họ Nguyên, chỉ đứng sau Nguyên Thịnh và Nguyên Khuê, nhưng lại chết đi như thế.
‘Nguyên Chấn chết rồi, vậy Tú Nhi thì sao’.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng Lâm Ẩn lúc này là Nguyên Tú Nhi còn nhỏ đã phải chịu nỗi đau mất cha, bây giờ cả nhà họ Nguyên đều là kẻ thù, Nguyên Tú Nhi sao rồi?
“Lúc đó nhà họ Chu và nhà họ Thanh đến đây hỏi tội, nhà họ Nguyên cũng từng cầu cứu nhà họ Tần, nhưng cả cấp cao của nhà họ Tần cũng không được gặp, cụ ông của gia chủ cũng hết cách…”
Thần cảnh nhà họ Nguyên vừa nói vừa thở dài, liên tục biện hộ cho nhà họ Nguyên, rõ ràng vẫn còn tình cảm với nhà họ Nguyên.
“Con gái của Nguyên Chấn, Nguyên Tú Nhi ở đâu?”
Lâm Ẩn yên lặng đứng chắp tay nhìn về núi cao phía xa.
“Bình thường cô Tú Nhi đều ở đây, nhưng hôm nay là ngày cô Cẩm Nhi kết hôn, cô Tú Nhi được đón sang bên kia rồi”.
Võ giả Thần cảnh cung kính đáp.
Lâm Ẩn chắp hai tay sau lưng, không nói một lời.
Người của nhà họ Nguyên cũng không dám nói gì, đều đứng im ở sau lưng Lâm Ẩn.
Một lúc lâu sau đó, Lâm Ẩn mới chậm rãi nói: “Anh nói hết những gì mình biết cho tôi nghe, tôi thật muốn đi gặp những người ra tay với Nguyên Chấn kia đấy!”
“Tiền bối, ngài là muốn?”, võ giả Thần cảnh sửng sốt, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
“Tôi muốn giết người”.
Giọng điệu của Lâm Ẩn rất bình thường, nhưng người nhà họ Nguyên nghe thấy lại không rét mà run, vô cùng lạnh lẽo.
Võ giả này có thể tu luyện đến Thần cảnh cũng xem như có chút địa vị ở nhà họ Nguyên, chỉ vì đắc tội với cấp cao của nhà họ Nguyên nên mới bị đày như thế. Bị Lâm Ẩn ép hỏi một lúc, chẳng mấy chốc đã nói hết mọi chuyện xảy ra trong mấy năm nay.
“Nhà họ Chu, nhà họ Thanh thậm chí là nhà họ Tần đều có tham gia vào chuyện này, ngay cả Tú Nhi cũng bị nhà họ Chu dẫn đi, nội bộ nhà họ Nguyên cũng có người rình tôi dạy bí quyết Tinh Thần Luyện Thế cho Tú Nhi”.
“Nguyên Thịnh, Nguyên Khuê, Nguyên Giác, Nguyên Long xem như là những người mạnh nhất ở nhà họ Nguyên lại đi ra tay với một cô bé, đáng chết”.
“Nhà họ Chu”.
“Nhà họ Tần”.
“Nhà họ Thanh”.
“Nhà họ Đường”.
“Nhà họ Cao”.
“Nhà họ Tống”.
…
“Ha hả”.
Lâm Ẩn nghe Thần cảnh của nhà họ Nguyên liệt kê ra các thế lực mấy năm nay ngấm ngầm ép Nguyên Tú Nhi đưa bí quyết Tinh Thần Luyện Thể ra, chẳng những không giận mà còn cười, nhưng hoàn toàn không thể giấu đi sát khí trong mắt. Trên cơ bản tất cả những thế lực có cao thủ Địa Tiên trung kỳ tọa trấn trong bí cảnh Bồng Lai đều từng lén ra tay.
Nếu không vì Nguyên Tú Nhi vẫn còn chút tác dụng trong mắt bọn họ, thì đã sớm bị đám gian ác đó xé nát rồi.
Lâm Ẩn không trách bọn họ, biết anh chết rồi, động lòng với truyền thừa của anh cũng không có gì đáng trách.
Nhưng cái khiến anh căm hận là chẳng những bọn họ muốn có được truyền thừa mà còn bức tử Nguyên Chấn. Sau khi Nguyên Chấn chết thì không chút nể tình đuổi cùng giết tuyệt mẹ góa con côi Nguyên Tú Nhi, bây giờ ngay cả mẹ của Nguyên Tú Nhi cũng bị thương nặng, bây giờ còn nằm trong nhà tổ. Muốn dùng mẹ Nguyên Tú Nhi uy hiếp cô bé giao công pháp ra.
“Nếu các người đã lựa chọn ra tay, vậy phải chuẩn bị tâm lý gánh chịu hậu quả đi”.
Lâm Ẩn cười khẩy một tiếng, nháy mắt xuất hiện bên ngoài một căn nhà cũ nát ở nhà tổ.
“Cốc cốc cốc”.
Lâm Ẩn đi tới, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Khụ khụ khụ….”
Tiếng ho khan vang lên từ bên trọng, sau đó là giọng nói yếu ớt của mẹ Nguyên Tú Nhi: “Vào đi!”
Lâm Ẩn đẩy cửa đi thẳng vào, nhìn thấy mẹ Nguyên Tú Nhi yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt tái mét, gầy như que củi. Lâm Ẩn hơi nhíu mày, anh không ngờ vấn đề lại nghiêm trọng đến thế, mẹ của Nguyên Tú Nhi cũng là một võ giả Thần cảnh, bây giờ lại suy yếu đến mức không bằng cả người bình thường.
Nhìn thấy Lâm Ẩn, mẹ Nguyên Tú Nhi cảm thấy rất khó tin.
Dù vẻ ngoài của Lâm Ẩn hơi thay đổi, nhưng bà ấy vẫn nhận ra anh.
“Anh Ẩn…”
Mẹ Nguyên Tú Nhi cố gắng muốn đứng dậy, Lâm Ẩn thoắt cái xuất hiện ở bên giường, đỡ lấy bà ấy, cho một dị quả vào trong miệng bà ấy.
Mẹ Nguyên Tú Nhi nhẹ nhàng đẩy dị quả ra, nói: “Anh Ẩn, tôi biết mình đã là đèn cạn dầu, mong sau này Anh có thể chăm sóc Tú Nhi giúp tôi.”
“Chị ăn quả Bồi Nguyên vào trước đi”, đương nhiên Lâm Ẩn cũng biết mẹ Nguyên Tú Nhi đã là đèn cạn dầu, trừ khi có linh dược nghịch thiên gì đó, nếu không dù ăn cái gì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. “Tú Nhi là đệ tử của tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt cho con bé, dị quả này tôi có rất nhiều, chị ăn trước đi, đợi sau này ta tìm thấy linh dược cực phẩm rồi sẽ chữa khỏi cho chị. Tú Nhi đã không còn bố, không thể mất mẹ được”.
Nghe vậy, mẹ của Nguyên Tú Nhi cũng không từ chối nữa, nuốt quả Bồi Nguyên vào.
“Chị nghỉ ngơi ở đây, tôi đi đưa Tú Nhi về”.
Nói xong, Lâm Ẩn lập tức xoay người rời đi.
Bình luận facebook