• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chàng Rể Cực Phẩm - Lâm Ẩn (93 Viewers)

  • Chương 1144-1145

Lâm Ẩn ở lại núi Lang Gia một năm, trong lúc đó có rất nhiều người của nhà họ Lâm đi vào Bồng Lai, Công Thâu Quyền đích thân dẫn người đến đón. Sau khi người trong Long phủ và người nhà họ Lâm đến bí cảnh Bồng Lai mới biết sự kiêu ngạo của mình lúc trước buồn cười đến mức nào. Vốn tưởng rằng thực lực của nhà họ Lâm và Long phủ bây giờ đã đủ mạnh rồi, nhưng vào trong bí cảnh, nếu không có sự tồn tại của Lâm Ẩn và Lâm Kình Thương, bọn họ còn không bằng một gia tộc bình thường, một vài thế lực tán tu cũng có thể đối phó với bọn họ.

Trong lòng người của Long phủ và nhà họ Lâm đều thấy khó chịu, bọn họ ở bên ngoài là thế lực đứng đầu, nhưng không ngờ vào trong bí cảnh lại tệ như thế, cho nên mọi người đều vùi đầu chuyên tâm tu luyện.

Lâm Ẩn cũng vui vẻ khi nhìn thấy chuyện này, bây giờ dù có anh tọa trấn, nhưng thực lực của nhà họ Lâm và Long phủ vẫn còn quá yếu, nhưng ở bên ngoài đã xem như hàng đầu rồi, lần này vừa khéo mượn cơ hội này để bọn họ bớt kiêu ngào.

Lần này ngoài đưa người của nhà họ Lâm và Long phủ vào bí cảnh, Lâm Ẩn còn đưa một vài người trẻ tuổi thiên phú tàm tạm trong hiệp hội võ thuật phương Đông vào luôn, đồng thời cách một khoảng thời gian sẽ cung cấp cho bọn họ chút tài nguyên, nhưng tài ít ít hơn người của nhà họ Lâm và Long phủ rất nhiều.

Dẫu sao người của mình và người ngoài vẫn phải đối xử khác nhau.

Trước khi vào bí cảnh, rất nhiều người trẻ tuổi trong hiệp hội võ thuật phương Đông đã gia nhập Long phủ, sau khi vào bí cảnh càng sẵn lòng gia nhập Long phủ hơn. Nên biết rằng thiên phú của bọn họ chênh lệch không nhiều, vào Long phủ sẽ được nhiều hơn những thiên tài không gia nhập Long phủ kia một nửa tài nguyên, nhanh một bước là nhanh nhiều bước, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ có thể bỏ những người không gia nhập Long phủ lại đằng sau.



Núi Lang Gia.

Nhà thờ tổ nhà họ Lâm.

Lâm Ẩn và cụ bà ngồi đối diện nhau, lúc này cụ bà cũng đã bước vào Thần cảnh, trông trẻ hơn không ít, nhưng suy cho cùng cũng đã lớn tuổi, dù có linh dược dị quả Lâm Ẩn mang về thì muốn hoàn toàn trở lại dáng vẻ như còn trẻ cũng phải có linh dược đẳng cấp như hồn thảo Cửu Biến Long Tằm Trùng, nhưng trong tay Lâm Ẩn hoàn toàn không có.

“Bà cố, bà chắc chắn không vào bí cảnh Bồng Lai theo ông ngoại cháu và mọi người ư?”, Lâm Ẩn hỏi cụ bà.

“Bà già này cũng không thiếu chút thời gian đó, vẫn nên đợi Kình Thương xuất quan đã”, cụ bà tươi cười, bà đã từng này tuổi rồi, bây giờ còn đột phá Thần cảnh, có thể sống thêm mấy chục năm nữa, còn có gì không vừa lòng chứ. Bây giờ nguyện vọng lớn nhất của bà là nhìn nhà họ Lâm dần lớn mạnh, ở bên Lâm Kình Thương nhiều hơn.

“Vậy cũng được”.

Lâm Ẩn gật đầu nói: “Ông cố cũng sắp xuất quan rồi, đến lúc đó hai người lại bàn xem có muốn đi bí cảnh Bồng Lai không”.

Lần này trở về anh còn dẫn theo cả Công Thâu Quyền và người của nhà Công Thâu, sắp xếp lại trận pháp trên núi Lang Gia. Bây giờ e rằng chỉ có một vài bí cảnh loại nhỏ mới có nguyên khí thiên địa được như trên núi Lang Gia. Dù còn thua bí cảnh Bồng Lai và bí cảnh Côn Luân một chút, nhưng muốn bồi dưỡng ra Nhân Tiên hoàn toàn không thành vấn đề.

Lúc này trên núi Lang Gia gần như không còn người trẻ tuổi nữa, ngay cả Trương Kỳ Mạt cũng vào bí cảnh Bồng Lai theo nhóm người trước của nhà họ Lâm rồi. Bây giờ trên núi Lang Gia chỉ còn lại một vài người lớn tuổi tu vi cao và người già không muốn xa đất tổ thôi. Vốn dĩ Lâm Ẩn muốn chuyển cả nhà họ Lâm vào bí cảnh Bồng Lai, nhưng thấy những người lớn tuổi lưu luyến chốn cũ này, anh cũng đổi ý, sau này đợi anh trở nên mạnh mẽ, chưa chắc không thể biến núi Lang Gia thành một bí cảnh nho nhỏ.

Mấy ngày sau, nhóm người trẻ tuổi cuối cùng trên núi Lang Gia cũng vào bí cảnh Bồng Lai lịch luyện.

Lâm Ẩn đang ở trên đỉnh núi đột nhiên nhìn về hướng Bắc, nhìn thấy một bóng người bay nhanh tới, tốc độ nhanh gấp mấy lần vận tốc âm thanh, những người khác trên núi Lang Gia đều không cảm nhận được người nọ đến, chỉ có Lâm Ẩn hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào bóng người đó.

Lâm Ẩn không che giấu hơi thở, người đến cảm nhận được hơi thở của anh, dừng lại ở chỗ cách anh không xa.

“Vãn bối Lâm Ẩn xin chào lão thiên sư”.

Lâm Ẩn hơi cúi người nói.

Người đến chính là lão thiên sư của núi Long Hổ, dù là tu vi của lão thiên sư hay sự bảo vệ của núi Long Hổ với anh, với phương Đông, đều đáng để anh cúi người.

“Cậu giỏi đấy”.

Lão thiên sư nhìn Lâm Ẩn, vui vẻ gật đầu rồi nói: “Nhưng vẫn chưa đủ, Thanh Trích Tiên sắp xuất quan rồi”.

“Cái gì?”

Sắc mặt Lâm Ẩn trở nên nặng nề, dù bây giờ anh cảm thấy thực lực của mình không tệ, nhưng nếu đối mặt với Thiên Tiên như Thanh Trích Tiên vẫn có hơi khó khăn.

Bây giờ nhớ đến cảnh lão thiên sư đấu với phân thân của Thanh Trích Tiên ở Nam Dương, anh vẫn còn có cảm giác vô lực. Lúc đó hai người đều không phải cao thủ Thiên Tiên, nhưng lại sử dụng các bí thuật đạo pháp vô cùng cao siêu, hơn nữa năng lực khống chế nguyên khí thiên địa một Địa Tiên mới đột phá như anh hoàn toàn không thể so sánh.

Từ khi anh thăng lên đỉnh cao Địa Tiên, anh đã nghi ngờ lão thiên sư không phải đỉnh cao Địa Tiên nữa, bây giờ gặp lão thiên sư, cảm giác này càng rõ ràng hơn.

Lão thiên sư chỉ đứng đó thôi đã có cảm giác như đứng trong một thế giới độc lập, như anh và lão thiên sư không phải người của cùng thế giới vậy. Đây là năng lực chỉ cao thủ Thiên Tiên chân chính mới có.

“Lão thiên sư đã bước vào cảnh giới Thiên Tiên rồi sao?”, Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.

Lão thiên sư lắc đầu: “Cảnh giới Thiên Tiên không dễ bước vào như thế, dù tôi có thể đấu một trận với phân thân của Thanh Trích Tiên, đã bước một chân vào cảnh giới Thiên Tên, nhưng muốn luyện hóa báu vật kia của núi Long Hổ, hoàn toàn bước vào cảnh giới Thiên Tiên ít nhất nhất vẫn cần ba năm nữa, tiếc rằng không kịp rồi”.

Sắc mặt lão thiên sư nặng nề.

Lâm Ẩn chần chừ một lát rồi nói: “Núi Long Hổ truyền thừa mấy nghìn năm, dù Thanh Trích Tiên thăng lên Thiên Tiên, núi Long Hổ cũng không vì thế mà diệt vong mới đúng chứ”.

“Lâm Ẩn, cậu có biết vì sao hơn một nghìn năm trước, Long phủ bị tiêu diệt trong một đêm không?”, lão thiên sư nhìn Lâm Ẩn hờ hững hỏi.

“Không phải vì cụ ông nhà họ Thanh cấu kết với nhà họ Kiền khiến Long phủ không kịp trở tay sao?”

Lâm Ẩn tỏ vẻ nghi ngờ, chuyện này anh biết được từ di thư của một vị trưởng lão trong Long phủ mấy nghìn năm trước, núi Long Hổ truyền thừa mấy nghìn năm không thể nào không biết.

Nhưng bây giờ nghe giọng điệu của lão thiên sư, dường như sự thật không phải thế.

“Haha!”

Lão thiên sư cười nhạt: “Cậu cũng biết phủ quân của Long phủ nghìn năm trước được gọi là Thánh long Tiên Quân, là người đứng đầu thời bấy giờ, có thể tay không giết chết ba Thiên Tiên, cậu cảm thấy chỉ hai người cụ ông nhà họ Thanh và nhà họ Kiền hợp tác có thể đối phó được sao?”

“Không phải vị phủ quân đó trúng độc ư?”, Lâm Ẩn thật sự không ngờ Thánh long Tiên Quân của Long phủ nghìn năm trước lại mạnh đến thế.

“Thánh long Tiên Quân mạnh đến mức nào, chín Thiên Tiên hợp tác cũng có thể giết được ba người, có chất độc gì có thể khiến sức chiến đấu của ông ấy giảm xuống nhiều thế?”, lão thiên sư lắc đầu.

“Nếu cậu đã đến bí cảnh Bồng Lai thì có lẽ cũng biết chuyện của Ma Tộc đúng không? Nếu tôi nói với cậu Thánh long Tiên Quân nghìn năm trước có liên quan với Ma Tộc, cậu có tin không?”
Chương 1144: Một năm sau, lão thiên sư đến nhà
“Chuyện này…”

Lâm Ẩn ngây người, anh không ngờ chuyện nghìn năm trước còn có nội tình này, hơn nữa lão thiên sư nói thế rõ ràng là hiểu rất rõ chuyện nghìn năm trước, mà anh từng nghe Tửu Đạo Nhân nói lão thiên sư chưa đến ba trăm tuổi.

Như vậy xem ra có lẽ những chuyện này là tiền bối của núi Long Hổ kể lại.

Hơn nữa với tu vi của lão thiên sư không cần phải lừa anh.

Lão thiên sư nhìn ngọn núi ở xa xa, thở dài một tiếng nói: “Nghìn năm trước, người phát hiện ra tung tích của Ma Tộc là núi Long Hổ tôi, sư tổ núi Long Hổ và Thánh long Tiên Quân rất hợp ý nhau, bèn nói chuyện này với Thánh long Tiên Quân, không ngờ vì vậy mà khiến Long phủ bị tiêu diệt”.

Lão thiên sư dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Khi sư tổ núi Long Hổ biết tin Thánh long Tiên Quân chết đã chạy đến bí cảnh Côn Luân trong đêm, giữa đường thì bị chặn giết, liều mạng mới thoát khỏi vòng vây, nhưng về đến núi Long Hổ chưa được mười năm đã tọa hóa. Nếu không vì thiên sư bây giờ của núi Long Hổ đã thăng lên Thiên Tiên thì có lẽ bây giờ núi Long Hổ đã không còn tồn tại rồi”.

“Mấy năm nay núi Long Hổ vẫn luôn tìm hiểu tin tức của Ma Tộc, có thể chắc chắn Huyết Tộc và Ma Tộc có liên quan đến nhau, lãnh đạo cấp cao của nhà họ Kiền và nhà Thanh chắc chắn cũng có quan hệ với Ma Tộc, nhà họ Tần của bí cảnh Bồng Lai có quan hệ với Ma Tộc là chuyện đã phát hiện ra từ trước, tôi nghe tin nhà họ Tần bị cậu tiêu diệt thì đoán rằng cậu đã biết chuyện của Ma Tộc”.

“Hầy!”

Lão thiên sư thở dài một tiếng: “Nếu nhà họ Thanh thật sự là phe cánh của Ma Tộc, một khi Thanh Trích Thiên thăng lên Thiên Tiên nhất định sẽ ra tay với các thế lực khác, một Thanh Trích Tiên đã có thể tiêu diệt một vương tộc rồi!”

“Tôi nên làm sao?”

Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.

Anh biết rõ lão thiên sư không phải người ngồi chờ chết, đến đây tìm anh có lẽ cũng không phải vì thông báo Thanh Trích Tiên sắp xuất quan, có lẽ muốn dặn dò gì đó.

“Tôi muốn cậu và Tửu Đạo Nhân đến bí cảnh Côn Luân một chuyến để lôi kéo cao thủ, nếu nhà họ Thanh thật sự muốn ra tay, chúng ta nhất định phải cùng đánh một trận”, lão thiên sư nhìn về phương xa, trong mắt lộ vẻ lo lắng, nhỏ giọng nói: “Dù tôi bước vào cảnh giới Thiên Tiên, tôi cũng không chắc có thể ngăn cản Thanh Trích Tiên, dù núi Long Hổ tôi vẫn còn hai cụ tổ Thiên Tiên, nhưng đều lớn tuổi rồi…”

Lão thiên sư còn chưa dứt lời nhưng Lâm Ẩn đã hiểu ý của lão, núi Long Hổ không thể ngăn cản Thanh Trích Tiên đột phá Thiên Tiên.
Đọc nhanh tại Vietwriter
“Nhưng sao tôi biết ai có thể lôi kéo còn ai thì không?”, Lâm Ẩn nghi hoặc hỏi. Anh biết Ma Tộc có ở khắp nơi, một vài người dù biết sự tồn tại của Ma Tộc cũng không biết thế lực nào đã bị Ma Tộc xâm lấn.

“Nhà Hiên Viên và nhà họ Tống có thể tin tưởng”, lão thiên sư nói.

“Được, tôi biết rồi!”

Lâm Ẩn gật đầu nói: “Tôi biết, nhưng mong núi Long Hổ có thể trông chừng núi Lang Gia giúp”.

“Bên này không thành vấn đề”.

Lão thiên sư gật đầu nói.



Bí cảnh Côn Luân.

Lâm Ẩn mở mắt ra, cảm nhận được linh khí nồng đậm ở xung quanh, trên mặt thoáng hiện vẻ nghi ngờ, nhìn thấy đại thụ chọc trời ở phía xa, cây nào cũng cao trăm mét, vô cùng to lớn, tiếng thú gầm vang lên, chân trời xa xa còn có một con chim khổng lồ màu vàng bắt lấy dị thú dài mười mấy mét rồi bay lên trời.

‘Dù nguyên khí thiên địa ở nơi này nồng đậm, nhưng xem ra không phải nơi mình đến lúc trước’.

Lần này Lâm Ẩn cũng tiến vào bí cảnh Côn Luân từ núi Côn Luân, nhưng khiến anh bất ngờ là lần này xuyên qua bức tường ranh giới lại không đến nơi lúc trước.

Lâm Ẩn sử dụng thần giác, thần giác quét qua phạm vi mấy chục dặm, nhưng tất cả đều là rừng rậm, hoàn toàn không có dấu vết con người từng sinh sống, hơn nữa thực lực của dị thú trong khu rừng này không mạnh, cũng không có linh trí.

Lâm Ẩn cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ có thể bay về một phía.

Đích đến của anh là nhà Hiên Viên trên đỉnh núi Côn Khư, núi Côn Khư là nơi trung tâm của bí cảnh Côn Luân, bốn hoàng tộc đều ở trên núi Côn Khư, mà tám vương tộc của sống trên các núi nổi tiếng gần núi Côn Khư.

Lâm Ẩn bay ra trăm dặm, thần giác mới phát hiện có người tồn tại, đây là một đám võ giả hậu bối tu vi chỉ trên bảng Thiên, đang vây giết một con dị hổ đỉnh cao trên bảng Thiên.

Có chín võ giả loài người, ba người trong đó có tu vi trên bảng Thiên, mấy người khác cũng có thực lực đỉnh cao bảng Thiên, nhưng những người này đều hai mươi mấy tuổi, bên cạnh còn có một võ giả Thần cảnh bảo vệ trong bóng tối, có lẽ không phải con cháu của gia tộc lớn.

Lâm Ẩn lắc đầu, đi thẳng về phía đám người kia.

Lâm Ẩn ở chỗ cách mấy chục dặm chỉ di chuyển mấy giây đã xuất hiện gần chỗ bọn họ.

Nhưng lúc này đột nhiên có chuyện lạ diễn ra, con dị hổ đang bị vây công đột nhiên đỏ mắt, hơi thở không thuộc về trên bảng Thiên xuất hiện trên người nó, áp đảo cả đám tiểu bối loài người, khiến bọn họ không thở nổi, vuốt hổ cũng đánh về phía người đàn ông đứng đằng trước.

“Không xong rồi!’

Thần cảnh bảo vệ cách đó không xa thầm nói không xong, vội vàng bay ra muốn giúp đỡ, nhưng tiếc là ông ta cách quá xa, đương nhiên là không kịp.

“Mau chạy đi!”

Bây giờ ông ta chỉ muốn bảo vệ hai ba người trong đó, không để mấy tiểu bối này bị diệt sạch, nếu không trở về sẽ rất khó nói chuyện.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, một tia sáng trắng đột nhiên xuất hiện, khiến con dị hổ đang điên cuồng bị cắt nát vụn.

“Cao nhân phương nào ra tay giúp đỡ?”

Thấy bọn trẻ không sao, Hắc Đông bảo vệ trong chỗ tối cũng coi như thở phào, chắp tay với xung quanh hỏi. Rõ ràng con dị hổ khi nãy có huyết thống đặc biệt, nếu không cũng không thể bùng nổ ra thực lực mạnh mẽ đến thế vào thời điểm mấu chốt. Mà ngay cả dáng vẻ của người ta tay ông ta cũng không nhìn rõ thì con dị hổ đã bị giết chết, hiển nhiên là một cao thủ có thực lực vượt xa ông ta, nói không chừng còn là một người có thực lực tiên cảnh.

Lúc này mấy tiểu bối cũng sợ hãi không thôi, đặc biệt là người đàn ông dẫn đầu, cậu ta ngồi xuống đất, khi nãy cậu ta cũng tưởng mình sắp chết rồi.

Lâm Ẩn xuất hiện trên đầu mọi người, nhìn bọn họ lạnh nhạt hỏi: “Không biết đây là đâu, đến núi Côn Khư thì đi hướng nào?”

“Nơi này là Hắc Sơn thành, khu rừng này là rừng Hắc Sơn, thưa tiền bối, Côn Khu cách nơi này rất xa, tận mấy nghìn dặm đó ạ”, Hắc Đông cẩn thận trả lời.

“Mấy nghìn dặm?”

Lâm Ẩn không nhịn được hơi nhíu mày, dù anh dùng hết sức chạy đi mấy nghìn dặm cũng mất cả nửa ngày, hơn nữa chạy như thế rất dễ bị cao thủ chú ý, lần này cũng có chuyện quan trọng phải làm, không thể bại lộ dễ dàng như thế được.

Thấy Lâm Ẩn im lặng, Hắc Đông nói tiếp: “Tiền bối, Hắc Sơn thành cách nơi này không xa, trong thành chúng tôi cũng có đội buôn đến Côn Khư trao đổi tài nguyên, không bằng ngài đi cùng bọn họ, như vậy cũng có thể giúp đỡ nhau, dù sao trên đường đi cũng có rất nhiều chỗ nguy hiểm”.

“Vậy đến Hắc Sơn thành trước đi!”

Lâm Ẩn gật đầu nói.

“Chúng tôi đến từ Hắc Sơn thành bên ngoài dãy núi Hắc Sơn, bố tôi là chủ thành”, trên đường có một cô gái kiêu ngạo nói: “Tiền bối, ngài đến từ gia tộc nào, nhà chúng tôi có quan hệ với rất nhiều gia tộc gần Hắc Sơn thành”.

Lâm Ẩn chỉ cười chứ không nói gì.

Lần trước lúc đến bí cảnh Côn Luân anh đã biết rõ nơi này rồi, trong bí cảnh Côn Luân có các gia tộc nhỏ tập trung thành một thị trấn, cũng có mấy gia tộc có Nhân Tiên tọa trấn xây dựng thành trì ở nơi có tài nguyên, có núi có sông. Thành trì nhỏ có mấy chục nghìn người, thành trì lớn có mấy trăm nghìn người, thành trì dưới núi Côn Khư thì có tận mấy triệu người.
Chương 1145: Bí ẩn lão thiên sư nói
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Chàng Rể Cực Phẩm
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom