Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1146-1147
Cả đám người đều có võ, chẳng mấy cốc đã đi ra khỏi dãy núi Hắc Sơn, ven đường có một đội kỵ binh hùng tráng đang đợi, mấy chục kỵ binh mặc giáp đen, cả chiến mã cũng khoác giáp đen, chiến mã mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết không phải ngựa bình thường mà là ngựa có huyết thống dị thú, nếu không đã sớm bị giáp đen nặng mấy trăm cân đè ngã xuống, chứ đừng nói là chở thêm người.
Những kỵ binh này cũng không có ai thực lực thấp hơn bảng Thiên cả.
“Hắc Đông, cô chủ Mặc Nhi!”
Chàng trai mặc giáp đen dẫn đâu nhìn Hắc Đông, sải bước đi tới. Hắn bước đi vững vàng, khí thế hào hùng, rõ ràng là một cao thủ đỉnh cao Thần cảnh. Người này nếu ở thế giới thường đã đủ đứng đầu một phương, dù ở bí cảnh Côn Luân cũng xem như thiên tài hiếm thấy. Lúc hắn nhìn về phía Hắc Mặc Nhi, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
“Tiền bối, đây là thống lĩnh hộ vệ của Hắc Sơn thành tôi, Tông Huyền. Tông Huyền, đây là tiền bối Lâm, bây giờ sẽ đến Hắc Sơn thành làm khách, cậu đừng chậm trễ đấy”, Hắc Đông cười giới thiệu.
“Tiền bối?”
Tông Huyền ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ẩn một cái, không hề cảm nhận được tu vi trên người Lâm Ẩn, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường. Hắc Đông chỉ là Thần cảnh sơ kỳ, không có hiểu biết, một chàng trai trẻ có chút tu vi cũng xem là tiền bối, đúng là càng già càng hồ đồ.
Nhưng Tông Huyền cũng không nói gì thêm, dẫn đám người cuồn cuộn khởi hành, Lâm Ẩn cũng được chia cho một con ngựa, Lâm Ẩn chưa từng cưỡi ngựa có huyết thống dị thú, hơi ngạc nhiên. Nhưng ngựa này chạy nhanh không thua gì ô tô, ở con đường không có xi măng nhựa đường mà chẳng mấy chốc đã chạy được mấy chục cây số.
Trên đường đi, Hắc Mặc Nhi vẫn luôn cưỡi ngựa bên cạnh Lâm Ẩn hỏi này hỏi kia, rõ ràng dù Hắc Mặc Nhi đã mười tám mười chín tuổi nhưng luôn được bảo vệ rất tốt, cảm thấy rất hứng thú với thế giới bên ngoài Hắc Sơn thành. Vả lại Hắc Sơn Thành còn nằm ở khu vực hẻo lánh, mấy năm mới có đội buôn ở thế giới bên ngoài đến một lần, đội buôn bản địa của Hắc Sơn thành cũng mấy năm mới đi ra ngoài một lần.
Hắc Mặc Nhi hoàn toàn không có cơ hội tìm hiểu thế giới bên ngoài, người đến từ thế giới bên ngoài không kiêu ngạo như Lâm Ẩn giống như một kho báu bất ngờ xuất hiện trước mặt cô ta vậy.
Lâm Ẩn tùy tiện kể mấy câu chuyện ở thế giới bên ngoài cũng khiến Hắc Mặc Nhi cười tươi như hoa.
Tông Huyền ở bên cạnh nhìn, ngoài mặt không tỏ thái độ gì, nhưng chân mày vẫn vô thức nhăn lại.
Từ lời của Hắc Mặc Nhi, Lâm Ẩn cũng biết lần này cô ta lén chạy đến đây, nếu không vì Hắc Mặc Nhi, Tông Huyền cũng sẽ không dẫn kỵ binh đến đón.
Chẳng mấy chốc đã đến Hắc Sơn thành.
Hắc Sơn thành xây tựa núi, thành cao mười mấy trượng, cả tòa thành xây dưới chân một ngón núi lớn, nhà cửa san sát, đan xen như vảy cá, đủ để chứa được mấy chục nghìn người.
Dọc đường Hắc Đông cũng giới thiệu lai lịch của Hắc Sơn thành cho Lâm Ẩn, Hắc Sơn thành có lịch sử cả nghìn năm, do phủ thành chủ và hai gia tộc lớn kiểm soát, mà nhà họ Hắc chính là nhà thành chủ, hai nhà khác là nhà họ Tông và nhà họ Phí.
Phủ thành chủ và hai nhà khác đều có cao thủ Nhân Tiên tọa trấn, ba thế lực lớn cạnh tranh với nhau trong Hắc Sơn thành, nhưng cũng hợp tác với nhau, vì sau lưng là dãy núi Hắc Sơn, tài nguyên phong phú, ba thế lực lớn cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn.
Đi đến Hắc Sơn thành, Hắc Đông dẫn Lâm Ẩn và người nhà họ Hắc đi đến phủ thành chủ, ông ta đã thông báo với người của phủ thành chủ, đã có người làm tiệc chào đón Lâm Ẩn.
Lúc này cấp cao của phủ thành chủ đã tập trung với nhau, Lâm Ẩn đảo mắt nhìn một vòng, người có thể tham gia tiệc chào đón lần này đều có tu vi Thần cảnh, hai người dẫn đầu có tu vi nửa bước Nhân Tiên, nhưng không có cao thủ Nhân Tiên nào cả.
‘Hắc Sơn thành chỉ là một thành nhỏ, có lẽ cũng chỉ có mấy cao thủ Nhân Tiên, sao có thể xuất hiện trong một tiệc đón khách nho nhỏ được’.
Lâm Ẩn nghĩ.
Lúc mọi người ngồi xuống, thống lĩnh kỵ binh Tông Huyền cũng đứng dậy, bưng ly rượu lên, nâng ly hỏi: “Tôi Tông Huyền xin kính tiền bối một ly, không biết tiền bối đến từ gia tộc nào, thế lực nào? Tu vi ra sao?”
“Tông Huyền, không được vô lễ!”
Hắc Đông hơi nhướng mày, quát lên.
“Hắc Đông, ông già cả nên hoa mắt rồi, một chàng trai nhỏ tuổi như thế sao có thể là cao thủ Nhân Tiên? Những Nhân Tiên cao quý của các thế lực lớn gia tộc lớn kia thì sao có thể đến một thành nhỏ trong bí cảnh Côn Luân như chúng ta được. Mọi người đừng để anh ta lừa, nói không chừng khi nãy con dị hổ kia nổi điên là cho người này giở trò, vì muốn kiếm được lợi ích từ Hắc Sơn thành chúng ta”, Tông Huyền nở nụ cười lạnh lùng.
Dù trong phủ thành chủ là nhà họ Hắc nắm quyền, nhưng cũng có người của những gia tộc khác, người của những gia tộc khác nhìn chằm chằm sảnh tiệc, như hoàn toàn không nghe thấy lời Tông Huyền.
Nhưng một vài lãnh đạo nghe vậy đều hơi ngây người, nhìn Lâm Ẩn đầy đăm chiêu.
Hắc Sơn thành của bọn họ vì dựa vào dãy núi Hắc Sơn nên thật sự xem như được thiên nhiên ưu đãi. Nhưng dị quả linh dược trong núi Hắc Sơn hoàn toàn không có thứ gì đặc biệt quý giá, nếu không cũng sẽ không mặc cho mấy gia tộc bọn họ quản lý suốt nghìn năm. Ở trong lòng bọn họ, con cháu của các gia tộc, thế lực lớn trong bí cảnh đều rất cao quý, tựa như vua chúa vậy, thật sự không nên xuất hiện ở Hắc Long thành của bọn họ.
“Cậu đang nghi ngờ tôi?”
Lâm Ẩn nhìn Tông Huyền, cười như không cười.
Anh và Tông Huyền cũng không có ân oán gì, nhưng từ ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Hắc Mặc Nhi của Tông Huyền, Lâm Ẩn đã hiểu rõ nguyên nhân. Tuy Hắc Mặc Nhi mới mười bảy mười tám tuổi nhưng trông cũng duyên dáng yêu kiều, dù kém hơn những người đẹp hàng đầu một chút, nhưng Hắc Mặc Nhi là con gái của thành chủ, nếu Tông Huyền có thể cưới được cô ta, chắc chắn địa vị trong thành sẽ cao hơn.
Nhưng Lâm Ẩn không rảnh quan tâm đến suy nghĩ nhỏ nhặt này.
“Không phải nghi ngờ, mà là chắc chắn, xin mọi người đừng để bị lừa, nếu anh thật sự là mọt Nhân Tiên vậy tôi nhất định sẽ xin lỗi, nhận lỗi với anh”, Tông Huyền lên giọng nói.
“Tông Huyền nói đúng, sao con cháu của mấy thế lực lớn kia có thế đến chỗ của chúng ta chứ, nơi này xa xôi hẻo lánh, ngay cả đội buôn của thành trì khác cũng là mấy năm mới đến một lần”.
“Nói không chừng là giả, tôi không cảm nhận được hơi thở cao thủ trên người cậu ta”.
“Tông Huyền nói có lý”.
Một vài ông già hùa theo, dù sao Tông Huyền cũng là người có thiên phú tốt nhất trong thế hệ này ở Hắc Sơn thành, còn là thống lĩnh của kỵ binh giáp đen, địa vị ở Hắc Sơn thành rất cao, hơn nữa sau này còn có thể là một cao thủ Nhân Tiên.
Thấy mọi người hùa theo, Hắc Đông hơi lo lắng, nhưng ông ta tận mắt nhìn thấy Lâm Ẩn tiện tay giết chết dị hổ Thần cảnh, vội vàng đi tới bên cạnh một cao thủ nửa bước Nhân Tiên của nhà thành chủ, nhỏ giọng nói: “Anh bảy, đây chắc chắn là một tiền bối, tôi tận mắt nhìn thấy mà”.
Hắc Mặc Nhi cũng nói: “Đúng vậy, ông bảy, tiền bối biết rất nhiều chuyện ở thế giới bên ngoài, không phải lừa đảo, hơn nữa nếu không vì lời mời của chúng cháu, tiền bối cũng sẽ không đến Hắc Sơn thành.
“Ha ha!”
Đọc nhanh tại Vietwriter
Tông Huyền cười châm chọc: “Cô Mặc Nhi còn nhỏ, dễ bị kẻ gian lừa gạt, anh ta chỉ biết một vài trò vặt thôi, nếu thật sự có thực lực, sao chúng ta đều không nhìn ra được chứ?”
Nửa bước Nhân Tiên của nhà thành chủ cũng nhỏ giọng nói với Hắc Mặc Nhi và Hắc Đông: “Tôi cũng không cảm nhận được hơi thở võ giả trên người cậu ta, trừ khi tu vi của cậu ta hơn tôi, nếu không không thể nào làm được như vậy hết”.
Chương 1146: Hắc Sơn thành
Nghe thấy lời này, mọi người đều nhìn vào Lâm Ẩn.
Ngay cả Hắc Mặc Nhi và Hắc Đông cũng hơi ngây người, vốn dĩ hai người đều tin tưởng Lâm Ẩn, nhưng bây giờ người lớn tuổi trong tộc cũng nói thế, bọn họ không thể không tin, dù Lâm Ẩn có tu vi Nhân Tiên sơ kỳ, tộc thúc cũng có thể nhìn ra chút manh mối, còn tu vi cao hơn thì mấy người họ chưa từng nghĩ tới. Trông Lâm Ẩn chỉ khoảng ba mươi tuổi, thậm chí còn trẻ hơn, dù là thiên tài của vương tộc hoàng tộc, lúc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng thăng lên Nhân Tiên thôi.
Lâm Ẩn ngắm nghía ly rượu trong tay, không nói một lời.
“Sao, chột dạ hả?”, Tông Huyền tiến lên một bước, khí thế trên người tản ra, nổi giận, tay cầm trường kiếm nói: “Hôm nay nếu anh không thể tự chứng minh có nghĩa là anh lừa gạt Hắc Sơn thành tôi, nhất định phải để lại thứ gì đó, nếu không sẽ bị Hắc Sơn thành tôi xử lý”.
Hắn thân là cao thủ đỉnh cao Thần cảnh, một khi nổi giận thì giống như một con hổ dữ vậy, nếu là người bình thường đã sớm sợ ngơ ngác rồi.
Nhưng Lâm Ẩn chỉ uống cạn rượu trong ly, nâng mắt nói: “Cậu nghĩ mình là ai mà dám chất vấn tôi hả?”
“Anh!”, Tông Huyền phẫn nộ muốn ra tay.
Lâm Ẩn búng ngón tay một cái, quát khẽ: “Cút xa một chút!”
Một luồng kình khí vô hình bắn ra từ đầu ngón tay của anh, chớp mắt một cái đã đánh lên người Tông Huyền, Tông Huyền như bị trúng một đòn nặng nề, chẳng khác nào bị một chiếc xe tải tông bay ra ngoài, chớp mắt một cái đã văng khỏi sảnh tiệc, người như một quả hồ lô lăn dưới đất, chẳng mấy chốc đã mất tăm.
Cả đại điện lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, trong đại điện, thực lực của Tông Huyền chỉ đứng sau hai vị nửa bước Nhân Tiên, cũng là mười cao thủ trong Hắc Sơn thành, nửa bước Nhân Tiên cũng không dám đảm bảo có thể đánh bại hắn trong nháy mắt như vậy được.
“Nhân Tiên, chắc chắn là Nhân Tiên!”
Ông bảy của phủ thành chủ liên tục nói, thầm nghĩ: ‘Nhất định phải tạo mối quan hệ với cậu ta, một người còn trẻ như thế đã là Nhân Tiên trung kỳ, thế lực đứng sau chắc chắn không đơn giản, nếu có thể ghép đôi Mặc Nhi với cậu ta…’
Người ở trong điện cũng rất kích động, vội bưng rượu đứng dậy, liên tục xin lỗi Lâm Ẩn. Hắc Mặc Nhi thì nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt liên tục có ánh sáng kỳ lạ lướt qua, như đang nhìn một thần tượng vậy.
Rất nhiều người lớn tuổi đều đứng dậy chúc rượu, thái độ vô cùng cung kính. Ngay cả người nhà họ Tông cũng không quan tâm đến sống chết của Tông Huyền, cúi người xin lỗi Lâm Ẩn, ở trước mặt một thiên tài Nhân Tiên, Tông Huyền thật sự giống như một con kiến vậy.
Chẳng mấy chốc, Lâm Ẩn đã có chỗ để ở trong Hắc Sơn thành, đợi đến lúc đội buôn khởi hành.
Vì có cao thủ “Nhân Tiên” Lâm Ẩn gia nhập, đội buôn của Hắc Sơn thành vốn dĩ định ba tháng sau mới khởi hành, bây giờ tranh thủ thời gian chuẩn bị có lẽ sáu bảy ngày là có thể xuất phát. Dẫu sao có một cao thủ Nhân Tiên tọa trấn đội buôn, cơ hội đội buôn lên đường thành công cũng lớn hơn nhiều.
Mấy ngày qua có không ít cấp cao của Hắc Sơn thành dẫn mấy cô gái tự thấy có chút nhan sắc đến thăm hỏi, đều bị Lâm Ẩn từ chối. Ngay cả Hắc Mặc Nhi muốn nói chuyện với anh anh cũng không gặp.
Ba Nhân Tiên cũng đến thăm Lâm Ẩn, nhưng đều bị Lâm Ẩn từ chối, sau này anh phải gây ra sóng gió ở bí cảnh Côn Luân, quá thân với anh sẽ không có lợi với Hắc Sơn thành.
Còn về phía Tông Huyền thì anh không quan tâm lắm, hôm đó anh ra tay đã khống chế sức mạnh rồi, dù không đến mức lấy mạng hắn, nhưng cũng đủ để hắn chịu khổ.
Nếu không phải không muốn quá thu hút sự chú ý, sao Tông Huyền có thể sống sót được.
Bảy ngày sau, cuối cùng đội buôn cũng chuẩn bị xong, Lâm Ẩn xuất phát theo đội buôn của Hắc Sơn thành.
Lần này người dẫn đầu đội buông là ông bảy của nhà họ Hắc từng gặp ở phủ thành chủ, tên là Hắc Báo. Nhưng khiến Lâm Ẩn bất ngờ là Tông Huyền cũng ở trong đội buôn này, nhà họ Tông vì chuyện này còn đặc biệt đến đánh tiếng với Lâm Ẩn, nói Tông Huyền chỉ đi theo đội buôn mấy trăm dặm rồi sẽ trở về.
Lâm Ẩn cũng không quan tâm chuyện này, chỉ cần Tông Huyền biết điều không trêu chọc anh thì anh sẽ không ra tay với hắn.
Mỗi ngày đội buôn có thể đi được mấy chục kilomet, mà điểm đến của bọn họ là một tòa thành lớn cách nơi này hơn sáu trăm kilomet, trong đội buôn có nhiều hàng hóa, cho nên đi rất chậm, hơn nữa trong bí cảnh Côn Luân có những tòa thành không nối đường với nhau, con đường đi mấy năm trước có lẽ sẽ biến thành một rừng cây, chỉ có thể mở đường bằng sức người.
Nhưng rõ ràng trong đội buôn đều là những người có kinh nghiệm, cho nên tốc độ tiến lên cũng không chậm.
Rõ ràng Tông Huyền đã hiểu rõ sức mạnh của Lâm Ẩn, vẫn luôn trốn anh, không đu đưa trước mặt anh.
Mãi đến ngày thứ chín bọn họ mới đi được hơn hai trăm kilomet, giữa đường bị dị thú mạnh mẽ tập kích mấy lần, có một lần nếu không nhờ Lâm Ẩn ra tay, chắc chắn đội buôn sẽ xuất hiện tình huống giảm quân số.
“Tiền bối, phía trước là Thanh Thủy thành”.
Hắc Báo chỉ vào một tòa thành lớn có thể mơ hồ nhìn thấy, nói: “Lần gần nhất tôi đến Thanh Thủy thành là mười mấy năm trước, trong thành phồn hoa, Hắc Sơn thành của chúng tôi không thể sánh bằng”.
Hắc Báo lắc đầu, vẻ mặt ngóng trông.
“Chúng ta phải vào thành sao?”
Lâm Ẩn từ tốn hỏi.
Tòa thành lớn trong mắt Hắc Báo hoàn toàn chả là gì với anh, Thanh Thủy thành trước mắt có chưa đến một triệu dân, còn ở thế giới thường có tận mấy triệu người, thậm chí thành phố hơn mười triệu người cũng không phải số ít.
“Tông Huyền của nhà họ Tông chỉ đi đến đây, đội buôn của chúng ta cũng phải bán mấy thứ ở đây, mong ngài đợi chúng tôi ba ngày”, Hắc Bào khom người nói với Lâm Ẩn: “Lần này ba mươi phần trăm lợi nhuận chúng tôi kiếm được đều sẽ là của tiền bối”.
Mấy ngày trước có dị thú Nhân Tiên tấn công, nếu không nhờ Lâm Ẩn ra tay, đội buôn của mấy người họ dù không bị tiêu diệt cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề, lão có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề, dù ba mươi phần trăm lợi nhuận không ít, nhưng so với mạng sống của cả đội buôn thì không đáng kể chút nào.
“Không sao”.
Lâm Ẩn gật đầu.
Đội buôn nhanh chóng đi đến cổng Thanh Thủy thành, sau khi đến đây, Tông Huyền sôi nổi hơn rất nhiều, thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Ẩn, ánh mắt đầy vẻ oán hận và chờ mong.
…
Cổng Thanh Thủy thành.
Hai Nhân Tiên đứng bên trên cổng thành, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Một người trong đó nói: “Không phải tiểu sư đệ truyền tin là sắp đến rồi ư? Chẳng lẽ cậu ta ỷ mình là đệ tự thân truyền của sư phụ nên không coi chúng ta ra gì?”
“Cẩn thận lời nói!”, Nhân Tiên chín chắn hơn một chút nhìn ngó xung quanh nói: “Đệ tử thân truyền mà sư phụ của chúng ta nhận có thiên phú không thua kém gì những dòng chính của vương tộc kia cả, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu hơn chúng ta, có lẽ còn có cơ hội thăng lên Địa Tiên, không thể đắc tội”.
“Sư huynh, em chỉ than phiền với anh thôi, dẫu sao người ta cũng là đệ tử thân truyền, em cũng không dám đắc tội”.
Người kia cười ngượng ngùng nói nhỏ.
“Đến rồi!”
Sư huynh nhìn đội buôn ở xa xa: “Đi, hai chúng ta đi nghênh đón sư đệ này thôi!”
Chương 1147: Cậu nghĩ mình là ai?
Những kỵ binh này cũng không có ai thực lực thấp hơn bảng Thiên cả.
“Hắc Đông, cô chủ Mặc Nhi!”
Chàng trai mặc giáp đen dẫn đâu nhìn Hắc Đông, sải bước đi tới. Hắn bước đi vững vàng, khí thế hào hùng, rõ ràng là một cao thủ đỉnh cao Thần cảnh. Người này nếu ở thế giới thường đã đủ đứng đầu một phương, dù ở bí cảnh Côn Luân cũng xem như thiên tài hiếm thấy. Lúc hắn nhìn về phía Hắc Mặc Nhi, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
“Tiền bối, đây là thống lĩnh hộ vệ của Hắc Sơn thành tôi, Tông Huyền. Tông Huyền, đây là tiền bối Lâm, bây giờ sẽ đến Hắc Sơn thành làm khách, cậu đừng chậm trễ đấy”, Hắc Đông cười giới thiệu.
“Tiền bối?”
Tông Huyền ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ẩn một cái, không hề cảm nhận được tu vi trên người Lâm Ẩn, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường. Hắc Đông chỉ là Thần cảnh sơ kỳ, không có hiểu biết, một chàng trai trẻ có chút tu vi cũng xem là tiền bối, đúng là càng già càng hồ đồ.
Nhưng Tông Huyền cũng không nói gì thêm, dẫn đám người cuồn cuộn khởi hành, Lâm Ẩn cũng được chia cho một con ngựa, Lâm Ẩn chưa từng cưỡi ngựa có huyết thống dị thú, hơi ngạc nhiên. Nhưng ngựa này chạy nhanh không thua gì ô tô, ở con đường không có xi măng nhựa đường mà chẳng mấy chốc đã chạy được mấy chục cây số.
Trên đường đi, Hắc Mặc Nhi vẫn luôn cưỡi ngựa bên cạnh Lâm Ẩn hỏi này hỏi kia, rõ ràng dù Hắc Mặc Nhi đã mười tám mười chín tuổi nhưng luôn được bảo vệ rất tốt, cảm thấy rất hứng thú với thế giới bên ngoài Hắc Sơn thành. Vả lại Hắc Sơn Thành còn nằm ở khu vực hẻo lánh, mấy năm mới có đội buôn ở thế giới bên ngoài đến một lần, đội buôn bản địa của Hắc Sơn thành cũng mấy năm mới đi ra ngoài một lần.
Hắc Mặc Nhi hoàn toàn không có cơ hội tìm hiểu thế giới bên ngoài, người đến từ thế giới bên ngoài không kiêu ngạo như Lâm Ẩn giống như một kho báu bất ngờ xuất hiện trước mặt cô ta vậy.
Lâm Ẩn tùy tiện kể mấy câu chuyện ở thế giới bên ngoài cũng khiến Hắc Mặc Nhi cười tươi như hoa.
Tông Huyền ở bên cạnh nhìn, ngoài mặt không tỏ thái độ gì, nhưng chân mày vẫn vô thức nhăn lại.
Từ lời của Hắc Mặc Nhi, Lâm Ẩn cũng biết lần này cô ta lén chạy đến đây, nếu không vì Hắc Mặc Nhi, Tông Huyền cũng sẽ không dẫn kỵ binh đến đón.
Chẳng mấy chốc đã đến Hắc Sơn thành.
Hắc Sơn thành xây tựa núi, thành cao mười mấy trượng, cả tòa thành xây dưới chân một ngón núi lớn, nhà cửa san sát, đan xen như vảy cá, đủ để chứa được mấy chục nghìn người.
Dọc đường Hắc Đông cũng giới thiệu lai lịch của Hắc Sơn thành cho Lâm Ẩn, Hắc Sơn thành có lịch sử cả nghìn năm, do phủ thành chủ và hai gia tộc lớn kiểm soát, mà nhà họ Hắc chính là nhà thành chủ, hai nhà khác là nhà họ Tông và nhà họ Phí.
Phủ thành chủ và hai nhà khác đều có cao thủ Nhân Tiên tọa trấn, ba thế lực lớn cạnh tranh với nhau trong Hắc Sơn thành, nhưng cũng hợp tác với nhau, vì sau lưng là dãy núi Hắc Sơn, tài nguyên phong phú, ba thế lực lớn cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn.
Đi đến Hắc Sơn thành, Hắc Đông dẫn Lâm Ẩn và người nhà họ Hắc đi đến phủ thành chủ, ông ta đã thông báo với người của phủ thành chủ, đã có người làm tiệc chào đón Lâm Ẩn.
Lúc này cấp cao của phủ thành chủ đã tập trung với nhau, Lâm Ẩn đảo mắt nhìn một vòng, người có thể tham gia tiệc chào đón lần này đều có tu vi Thần cảnh, hai người dẫn đầu có tu vi nửa bước Nhân Tiên, nhưng không có cao thủ Nhân Tiên nào cả.
‘Hắc Sơn thành chỉ là một thành nhỏ, có lẽ cũng chỉ có mấy cao thủ Nhân Tiên, sao có thể xuất hiện trong một tiệc đón khách nho nhỏ được’.
Lâm Ẩn nghĩ.
Lúc mọi người ngồi xuống, thống lĩnh kỵ binh Tông Huyền cũng đứng dậy, bưng ly rượu lên, nâng ly hỏi: “Tôi Tông Huyền xin kính tiền bối một ly, không biết tiền bối đến từ gia tộc nào, thế lực nào? Tu vi ra sao?”
“Tông Huyền, không được vô lễ!”
Hắc Đông hơi nhướng mày, quát lên.
“Hắc Đông, ông già cả nên hoa mắt rồi, một chàng trai nhỏ tuổi như thế sao có thể là cao thủ Nhân Tiên? Những Nhân Tiên cao quý của các thế lực lớn gia tộc lớn kia thì sao có thể đến một thành nhỏ trong bí cảnh Côn Luân như chúng ta được. Mọi người đừng để anh ta lừa, nói không chừng khi nãy con dị hổ kia nổi điên là cho người này giở trò, vì muốn kiếm được lợi ích từ Hắc Sơn thành chúng ta”, Tông Huyền nở nụ cười lạnh lùng.
Dù trong phủ thành chủ là nhà họ Hắc nắm quyền, nhưng cũng có người của những gia tộc khác, người của những gia tộc khác nhìn chằm chằm sảnh tiệc, như hoàn toàn không nghe thấy lời Tông Huyền.
Nhưng một vài lãnh đạo nghe vậy đều hơi ngây người, nhìn Lâm Ẩn đầy đăm chiêu.
Hắc Sơn thành của bọn họ vì dựa vào dãy núi Hắc Sơn nên thật sự xem như được thiên nhiên ưu đãi. Nhưng dị quả linh dược trong núi Hắc Sơn hoàn toàn không có thứ gì đặc biệt quý giá, nếu không cũng sẽ không mặc cho mấy gia tộc bọn họ quản lý suốt nghìn năm. Ở trong lòng bọn họ, con cháu của các gia tộc, thế lực lớn trong bí cảnh đều rất cao quý, tựa như vua chúa vậy, thật sự không nên xuất hiện ở Hắc Long thành của bọn họ.
“Cậu đang nghi ngờ tôi?”
Lâm Ẩn nhìn Tông Huyền, cười như không cười.
Anh và Tông Huyền cũng không có ân oán gì, nhưng từ ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Hắc Mặc Nhi của Tông Huyền, Lâm Ẩn đã hiểu rõ nguyên nhân. Tuy Hắc Mặc Nhi mới mười bảy mười tám tuổi nhưng trông cũng duyên dáng yêu kiều, dù kém hơn những người đẹp hàng đầu một chút, nhưng Hắc Mặc Nhi là con gái của thành chủ, nếu Tông Huyền có thể cưới được cô ta, chắc chắn địa vị trong thành sẽ cao hơn.
Nhưng Lâm Ẩn không rảnh quan tâm đến suy nghĩ nhỏ nhặt này.
“Không phải nghi ngờ, mà là chắc chắn, xin mọi người đừng để bị lừa, nếu anh thật sự là mọt Nhân Tiên vậy tôi nhất định sẽ xin lỗi, nhận lỗi với anh”, Tông Huyền lên giọng nói.
“Tông Huyền nói đúng, sao con cháu của mấy thế lực lớn kia có thế đến chỗ của chúng ta chứ, nơi này xa xôi hẻo lánh, ngay cả đội buôn của thành trì khác cũng là mấy năm mới đến một lần”.
“Nói không chừng là giả, tôi không cảm nhận được hơi thở cao thủ trên người cậu ta”.
“Tông Huyền nói có lý”.
Một vài ông già hùa theo, dù sao Tông Huyền cũng là người có thiên phú tốt nhất trong thế hệ này ở Hắc Sơn thành, còn là thống lĩnh của kỵ binh giáp đen, địa vị ở Hắc Sơn thành rất cao, hơn nữa sau này còn có thể là một cao thủ Nhân Tiên.
Thấy mọi người hùa theo, Hắc Đông hơi lo lắng, nhưng ông ta tận mắt nhìn thấy Lâm Ẩn tiện tay giết chết dị hổ Thần cảnh, vội vàng đi tới bên cạnh một cao thủ nửa bước Nhân Tiên của nhà thành chủ, nhỏ giọng nói: “Anh bảy, đây chắc chắn là một tiền bối, tôi tận mắt nhìn thấy mà”.
Hắc Mặc Nhi cũng nói: “Đúng vậy, ông bảy, tiền bối biết rất nhiều chuyện ở thế giới bên ngoài, không phải lừa đảo, hơn nữa nếu không vì lời mời của chúng cháu, tiền bối cũng sẽ không đến Hắc Sơn thành.
“Ha ha!”
Đọc nhanh tại Vietwriter
Tông Huyền cười châm chọc: “Cô Mặc Nhi còn nhỏ, dễ bị kẻ gian lừa gạt, anh ta chỉ biết một vài trò vặt thôi, nếu thật sự có thực lực, sao chúng ta đều không nhìn ra được chứ?”
Nửa bước Nhân Tiên của nhà thành chủ cũng nhỏ giọng nói với Hắc Mặc Nhi và Hắc Đông: “Tôi cũng không cảm nhận được hơi thở võ giả trên người cậu ta, trừ khi tu vi của cậu ta hơn tôi, nếu không không thể nào làm được như vậy hết”.
Chương 1146: Hắc Sơn thành
Nghe thấy lời này, mọi người đều nhìn vào Lâm Ẩn.
Ngay cả Hắc Mặc Nhi và Hắc Đông cũng hơi ngây người, vốn dĩ hai người đều tin tưởng Lâm Ẩn, nhưng bây giờ người lớn tuổi trong tộc cũng nói thế, bọn họ không thể không tin, dù Lâm Ẩn có tu vi Nhân Tiên sơ kỳ, tộc thúc cũng có thể nhìn ra chút manh mối, còn tu vi cao hơn thì mấy người họ chưa từng nghĩ tới. Trông Lâm Ẩn chỉ khoảng ba mươi tuổi, thậm chí còn trẻ hơn, dù là thiên tài của vương tộc hoàng tộc, lúc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng thăng lên Nhân Tiên thôi.
Lâm Ẩn ngắm nghía ly rượu trong tay, không nói một lời.
“Sao, chột dạ hả?”, Tông Huyền tiến lên một bước, khí thế trên người tản ra, nổi giận, tay cầm trường kiếm nói: “Hôm nay nếu anh không thể tự chứng minh có nghĩa là anh lừa gạt Hắc Sơn thành tôi, nhất định phải để lại thứ gì đó, nếu không sẽ bị Hắc Sơn thành tôi xử lý”.
Hắn thân là cao thủ đỉnh cao Thần cảnh, một khi nổi giận thì giống như một con hổ dữ vậy, nếu là người bình thường đã sớm sợ ngơ ngác rồi.
Nhưng Lâm Ẩn chỉ uống cạn rượu trong ly, nâng mắt nói: “Cậu nghĩ mình là ai mà dám chất vấn tôi hả?”
“Anh!”, Tông Huyền phẫn nộ muốn ra tay.
Lâm Ẩn búng ngón tay một cái, quát khẽ: “Cút xa một chút!”
Một luồng kình khí vô hình bắn ra từ đầu ngón tay của anh, chớp mắt một cái đã đánh lên người Tông Huyền, Tông Huyền như bị trúng một đòn nặng nề, chẳng khác nào bị một chiếc xe tải tông bay ra ngoài, chớp mắt một cái đã văng khỏi sảnh tiệc, người như một quả hồ lô lăn dưới đất, chẳng mấy chốc đã mất tăm.
Cả đại điện lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, trong đại điện, thực lực của Tông Huyền chỉ đứng sau hai vị nửa bước Nhân Tiên, cũng là mười cao thủ trong Hắc Sơn thành, nửa bước Nhân Tiên cũng không dám đảm bảo có thể đánh bại hắn trong nháy mắt như vậy được.
“Nhân Tiên, chắc chắn là Nhân Tiên!”
Ông bảy của phủ thành chủ liên tục nói, thầm nghĩ: ‘Nhất định phải tạo mối quan hệ với cậu ta, một người còn trẻ như thế đã là Nhân Tiên trung kỳ, thế lực đứng sau chắc chắn không đơn giản, nếu có thể ghép đôi Mặc Nhi với cậu ta…’
Người ở trong điện cũng rất kích động, vội bưng rượu đứng dậy, liên tục xin lỗi Lâm Ẩn. Hắc Mặc Nhi thì nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt liên tục có ánh sáng kỳ lạ lướt qua, như đang nhìn một thần tượng vậy.
Rất nhiều người lớn tuổi đều đứng dậy chúc rượu, thái độ vô cùng cung kính. Ngay cả người nhà họ Tông cũng không quan tâm đến sống chết của Tông Huyền, cúi người xin lỗi Lâm Ẩn, ở trước mặt một thiên tài Nhân Tiên, Tông Huyền thật sự giống như một con kiến vậy.
Chẳng mấy chốc, Lâm Ẩn đã có chỗ để ở trong Hắc Sơn thành, đợi đến lúc đội buôn khởi hành.
Vì có cao thủ “Nhân Tiên” Lâm Ẩn gia nhập, đội buôn của Hắc Sơn thành vốn dĩ định ba tháng sau mới khởi hành, bây giờ tranh thủ thời gian chuẩn bị có lẽ sáu bảy ngày là có thể xuất phát. Dẫu sao có một cao thủ Nhân Tiên tọa trấn đội buôn, cơ hội đội buôn lên đường thành công cũng lớn hơn nhiều.
Mấy ngày qua có không ít cấp cao của Hắc Sơn thành dẫn mấy cô gái tự thấy có chút nhan sắc đến thăm hỏi, đều bị Lâm Ẩn từ chối. Ngay cả Hắc Mặc Nhi muốn nói chuyện với anh anh cũng không gặp.
Ba Nhân Tiên cũng đến thăm Lâm Ẩn, nhưng đều bị Lâm Ẩn từ chối, sau này anh phải gây ra sóng gió ở bí cảnh Côn Luân, quá thân với anh sẽ không có lợi với Hắc Sơn thành.
Còn về phía Tông Huyền thì anh không quan tâm lắm, hôm đó anh ra tay đã khống chế sức mạnh rồi, dù không đến mức lấy mạng hắn, nhưng cũng đủ để hắn chịu khổ.
Nếu không phải không muốn quá thu hút sự chú ý, sao Tông Huyền có thể sống sót được.
Bảy ngày sau, cuối cùng đội buôn cũng chuẩn bị xong, Lâm Ẩn xuất phát theo đội buôn của Hắc Sơn thành.
Lần này người dẫn đầu đội buông là ông bảy của nhà họ Hắc từng gặp ở phủ thành chủ, tên là Hắc Báo. Nhưng khiến Lâm Ẩn bất ngờ là Tông Huyền cũng ở trong đội buôn này, nhà họ Tông vì chuyện này còn đặc biệt đến đánh tiếng với Lâm Ẩn, nói Tông Huyền chỉ đi theo đội buôn mấy trăm dặm rồi sẽ trở về.
Lâm Ẩn cũng không quan tâm chuyện này, chỉ cần Tông Huyền biết điều không trêu chọc anh thì anh sẽ không ra tay với hắn.
Mỗi ngày đội buôn có thể đi được mấy chục kilomet, mà điểm đến của bọn họ là một tòa thành lớn cách nơi này hơn sáu trăm kilomet, trong đội buôn có nhiều hàng hóa, cho nên đi rất chậm, hơn nữa trong bí cảnh Côn Luân có những tòa thành không nối đường với nhau, con đường đi mấy năm trước có lẽ sẽ biến thành một rừng cây, chỉ có thể mở đường bằng sức người.
Nhưng rõ ràng trong đội buôn đều là những người có kinh nghiệm, cho nên tốc độ tiến lên cũng không chậm.
Rõ ràng Tông Huyền đã hiểu rõ sức mạnh của Lâm Ẩn, vẫn luôn trốn anh, không đu đưa trước mặt anh.
Mãi đến ngày thứ chín bọn họ mới đi được hơn hai trăm kilomet, giữa đường bị dị thú mạnh mẽ tập kích mấy lần, có một lần nếu không nhờ Lâm Ẩn ra tay, chắc chắn đội buôn sẽ xuất hiện tình huống giảm quân số.
“Tiền bối, phía trước là Thanh Thủy thành”.
Hắc Báo chỉ vào một tòa thành lớn có thể mơ hồ nhìn thấy, nói: “Lần gần nhất tôi đến Thanh Thủy thành là mười mấy năm trước, trong thành phồn hoa, Hắc Sơn thành của chúng tôi không thể sánh bằng”.
Hắc Báo lắc đầu, vẻ mặt ngóng trông.
“Chúng ta phải vào thành sao?”
Lâm Ẩn từ tốn hỏi.
Tòa thành lớn trong mắt Hắc Báo hoàn toàn chả là gì với anh, Thanh Thủy thành trước mắt có chưa đến một triệu dân, còn ở thế giới thường có tận mấy triệu người, thậm chí thành phố hơn mười triệu người cũng không phải số ít.
“Tông Huyền của nhà họ Tông chỉ đi đến đây, đội buôn của chúng ta cũng phải bán mấy thứ ở đây, mong ngài đợi chúng tôi ba ngày”, Hắc Bào khom người nói với Lâm Ẩn: “Lần này ba mươi phần trăm lợi nhuận chúng tôi kiếm được đều sẽ là của tiền bối”.
Mấy ngày trước có dị thú Nhân Tiên tấn công, nếu không nhờ Lâm Ẩn ra tay, đội buôn của mấy người họ dù không bị tiêu diệt cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề, lão có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề, dù ba mươi phần trăm lợi nhuận không ít, nhưng so với mạng sống của cả đội buôn thì không đáng kể chút nào.
“Không sao”.
Lâm Ẩn gật đầu.
Đội buôn nhanh chóng đi đến cổng Thanh Thủy thành, sau khi đến đây, Tông Huyền sôi nổi hơn rất nhiều, thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Ẩn, ánh mắt đầy vẻ oán hận và chờ mong.
…
Cổng Thanh Thủy thành.
Hai Nhân Tiên đứng bên trên cổng thành, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Một người trong đó nói: “Không phải tiểu sư đệ truyền tin là sắp đến rồi ư? Chẳng lẽ cậu ta ỷ mình là đệ tự thân truyền của sư phụ nên không coi chúng ta ra gì?”
“Cẩn thận lời nói!”, Nhân Tiên chín chắn hơn một chút nhìn ngó xung quanh nói: “Đệ tử thân truyền mà sư phụ của chúng ta nhận có thiên phú không thua kém gì những dòng chính của vương tộc kia cả, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu hơn chúng ta, có lẽ còn có cơ hội thăng lên Địa Tiên, không thể đắc tội”.
“Sư huynh, em chỉ than phiền với anh thôi, dẫu sao người ta cũng là đệ tử thân truyền, em cũng không dám đắc tội”.
Người kia cười ngượng ngùng nói nhỏ.
“Đến rồi!”
Sư huynh nhìn đội buôn ở xa xa: “Đi, hai chúng ta đi nghênh đón sư đệ này thôi!”
Chương 1147: Cậu nghĩ mình là ai?
Bình luận facebook