Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1140: Xóa sổ
Việc xóa sổ Chu gia, xem ra ba gia tộc đã có quyết định.
Không cần quan tâm Chu gia có bằng lòng hay không.
Người ta mạnh hơn bạn nhiều như vậy, hỏi bạn cũng chỉ là cho bạn chút thể diện mà thôi, lẽ nào bạn còn thật sự dám trả lời một chữ "không".
Sau khi trả lời "không", đến khi người ta ra tay, ngay cả gia tộc của bạn cũng sẽ bị hủy hoại.
Đấu tranh có ý nghĩa gì chứ?
"Ông Chu, không phải chúng tôi không trượng nghĩa mà chuyện này bản chất cũng là chuyện của nhà các ông, vì vậy chúng tôi không tham gia vào nữa", gia chủ của gia tộc Đệ Ngũ nói trước.
Hai gia chủ còn lại cũng lần lượt phối hợp.
Bọn họ vừa nói, thậm chí còn lùi sang một bên để ra một khoảng trống cô lập Chu Hằng Thiên.
Bên cạnh Chu Hằng Thiên chỉ còn lại một mình Chu Minh.
Nhưng rõ ràng Chu Minh cũng không hề để ý đến chuyện này, hắn còn lớn tiếng hét: "Anh Dương ngầu lắm! Anh Dương bá đạo! Tiêu diệt Chu gia! Lâu nay tôi đã không ưa Chu gia rồi!"
"Tiểu Minh, cháu tốt xấu gì cũng là con cháu Chu gia", sắc mặt Chu Hằng Thiên hết sức khó coi, nói.
Chuyện gì thế này, bên cạnh rõ ràng còn một người nhưng người này lại không ngừng cổ vũ cho đối phương.
"Con cháu của Chu gia thì sao chứ, anh Chu Dương vẫn là anh của cháu", Chu Minh hờ hững nói: "Chờ sau khi Chu gia của chúng ta tan rã, cháu sẽ đi làm đàn em dưới trướng của đại ca Chu Dương, đến lúc đó cháu vẫn là người của Chu gia".
"Chẳng qua chỉ là đổi người làm gia chủ thôi, dù sao bây giờ cháu cũng không ưa gì người cầm quyền của Chu gia".
"Ý của cháu là nhìn chú không thuận mắt ư?", Chu Hằng Thiên cười gượng nhắm mắt lại, bản thân ông làm gia chủ cũng được coi là người có thực lực.
"Cũng gần như thế", Chu Minh nhún vai, lại hét lên với Chu Dương: "Anh Dương cố lên!".
Chu Dương không để ý Chu Minh, bởi vì anh cảm thấy tên này giống trẻ trâu.
Anh nhìn Chu Hằng Thiên: "Ý của ông thế nào?"
"Chu gia các ông tự động giải tán hay là để tôi đích thân ra tay?"
Gia chủ của Chu gia đứng trước mặt là bố ruột của Chu Dương, là một nhân vật quyền lực ngất trời.
Nhưng lúc này trong mắt của Chu Dương không hề có chút cảm xúc nào.
Người đàn ông này đã vứt bỏ mẹ của anh.
Khi anh còn nhỏ, anh chưa có năng lực để bảo vệ mẹ của mình, anh nhớ rất rõ mẹ đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Người đàn ông này không thể tha thứ!
Chu gia không thể tha thứ!
Chu Hằng Thiên im lặng thở dài: "Dương Nhi à, để Chu gia giải tán là chuyện không thể nào".
"Thật ra bố cũng đã đoán ra được ít nhiều tâm tư của con".
"Có rất nhiều chuyện muốn giải thích với con, hi vọng con có thể cho bố một cơ hội".
Xem ra Chu Hằng Thiên quả thật có điều khó nói.
Thậm chí Chu Dương sớm đã phát hiện ra khi Chu Hằng Thiên vừa gặp anh, dường như ông đã muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói ra.
Bây giờ muốn nói sao? Muộn rồi!
Chu Dương hừ một tiếng: "Ông nghĩ tôi vẫn còn để ý đến nguyên nhân năm đó là gì sao?"
"Bất kể các ông có đưa ra nguyên nhân gì hay là có khó khăn gì, nhưng đối với mẹ tôi mà nói, các ông đã làm tổn hại đến bà ấy, đây là sự thật không thể chối cãi".
"Tôi không hề muốn Chu gia các ông bị tiêu diệt, tan nhà nát cửa, tôi chỉ đơn thuần muốn các ông giải tán thôi, yêu cầu này quá đáng sao?"
"Sau này thủ đô không còn Chu gia nữa, chỉ có tập đoàn Chu Thị, ông có phản đối gì không?"
"Có", Chu Hằng Thiên vẫn cố chấp nói: "Dương Nhi à, chuyện năm đó không phải sai lầm của bố..."
"Ông gọi ai là Dương Nhi?", trong mắt của Chu Dương thoáng qua sự phẫn nộ và thiếu kiên nhẫn.
Người đàn ông trước mắt, lúc này lại nhớ đến tình thân sao?
Vừa rồi thậm chí ông ta còn ra lệnh cho ba hoàng đế võ giả ra tay với anh.
Thật là không biết xấu hổ!
Hành động này khiến Chu Dương cảm thấy thật buồn nôn, còn cái tên Dương Nhi mà ông ta gọi khiến cho anh cảm thấy rất chói tai.
Bóng dáng của anh vụt qua, đột nhiên xuất hiện trước mặt của Chu Hằng Thiên, sau đó đấm mạnh vào bụng của ông.
Cho dù Chu Dương đã nương tay nhưng vẫn khiến cho Chu Hằng Thiên nôn ra máu.
Ông đau đớn ngã nhoài lên vai của Chu Dương, yếu ớt ho hai tiếng: "Dương... Chu, Chu Dương".
"Gọi Chu tiên sinh", Chu Dương lạnh lùng nói.
"Chu tiên sinh", Chu Hằng Thiên bất lực lựa chọn thỏa hiệp: "Cho bố một cơ hội giải thích với con được không?"
"Xin lỗi, không có cơ hội đâu", khóe miệng của Chu Dương thoáng qua một nụ cười khinh bỉ: "Bây giờ tôi cho ông về, ba ngày sau tôi sẽ đưa mẹ của tôi đến nhận lại mọi thứ của Chu gia".
"Đến lúc đó hi vọng các ông cũng đã giải tán xong, nếu để tôi phát hiện có người ngoan cố chống cự, tôi không đảm bảo sẽ không làm gì với Chu gia đâu".
Chu Dương cáu kỉnh, từ chối thẳng lời giải thích của Chu Hằng Thiên.
Anh lười nghe, cũng không có tâm trạng để nghe.
Bây giờ giải thích sao? Tại sao không làm từ sớm? Khi anh và mẹ chịu khổ sở ông ta đang làm gì?
Vì thế anh mới thô bạo ngắt lời của Chu Hằng Thiên, không cho ông giải thích bất cứ thứ gì, sau đó ném ông cho Chu Minh.
"Đưa ông ta về đi, nhân tiện truyền lại lời của tôi với Chu gia".
"Ba ngày sau tôi sẽ đưa mẹ quay về Chu gia".
Chu Dương hời hợt nói.
"Anh Dương, tôi chờ anh", Chu Minh giơ ngón cái về phía của Chu Dương sau đó đỡ Chu Hằng Thiên rời đi.
Ba gia chủ của gia tộc khác thậm chí còn không dám thở mạnh, chờ sau khi có được sự đồng ý của Chu Dương bọn họ mới rời đi cùng với ba hoàng đế võ giả trong sự mất mặt.
Chưa đến nửa tiếng sau đám người này đã rời đi hết.
Điều này khiến người đi đường ở bên ngoài hết sức kinh ngạc,
"Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu tôi nhớ không nhầm đám người này cũng vừa mới vào đó nửa tiếng, tôi còn chưa uống xong cốc cà phê nữa", bên đường một vài người đang uống cà phê xì xào.
"Người được dìu đi đó là gia chủ của Chu gia đúng không? Chu gia không phải là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn sao?"
"Anh xem những gia chủ khác của ba gia tộc kia, sắc mặt đều khó coi như vậy, tập đoàn Chu Thị này rốt cuộc là gì đây? Không phải là gia sản của Chu gia sao? Tại sao mặt mày của đám người này lại xám xịt rời đi như thế?"
"Hả, ai nói với anh tập đoàn Chu Thị này là sản nghiệp của Chu gia chứ? Tôi nói cho anh biết, tập đoàn Chu Thị này thật ra là sản nghiệp ở bên ngoài, hai ngày trước còn xảy ra xung đột với bốn gia tộc này nữa".
"Tôi thấy tình hình này có lẽ là gia chủ của bốn gia tộc lớn đích thân đến báo thù nhưng lại bị người ta đuổi ra ngoài".
Người am hiểu kia giải thích.
"Gia chủ của bốn gia tộc lớn đến báo thù nhưng đều bị đuổi ra ngoài là sao chứ? Tập đoàn Chu Thị này rốt cuộc có vai trò gì?"
"Không biết, nhưng thủ đô này e là sắp thay đổi rồi", mọi người lần lượt thở dài, những thứ này cách bọn họ rất xa.
Nhưng cho dù như vậy trong một đêm, tin tức này cũng đã lan truyền ra cả thủ đô.
Không cần quan tâm Chu gia có bằng lòng hay không.
Người ta mạnh hơn bạn nhiều như vậy, hỏi bạn cũng chỉ là cho bạn chút thể diện mà thôi, lẽ nào bạn còn thật sự dám trả lời một chữ "không".
Sau khi trả lời "không", đến khi người ta ra tay, ngay cả gia tộc của bạn cũng sẽ bị hủy hoại.
Đấu tranh có ý nghĩa gì chứ?
"Ông Chu, không phải chúng tôi không trượng nghĩa mà chuyện này bản chất cũng là chuyện của nhà các ông, vì vậy chúng tôi không tham gia vào nữa", gia chủ của gia tộc Đệ Ngũ nói trước.
Hai gia chủ còn lại cũng lần lượt phối hợp.
Bọn họ vừa nói, thậm chí còn lùi sang một bên để ra một khoảng trống cô lập Chu Hằng Thiên.
Bên cạnh Chu Hằng Thiên chỉ còn lại một mình Chu Minh.
Nhưng rõ ràng Chu Minh cũng không hề để ý đến chuyện này, hắn còn lớn tiếng hét: "Anh Dương ngầu lắm! Anh Dương bá đạo! Tiêu diệt Chu gia! Lâu nay tôi đã không ưa Chu gia rồi!"
"Tiểu Minh, cháu tốt xấu gì cũng là con cháu Chu gia", sắc mặt Chu Hằng Thiên hết sức khó coi, nói.
Chuyện gì thế này, bên cạnh rõ ràng còn một người nhưng người này lại không ngừng cổ vũ cho đối phương.
"Con cháu của Chu gia thì sao chứ, anh Chu Dương vẫn là anh của cháu", Chu Minh hờ hững nói: "Chờ sau khi Chu gia của chúng ta tan rã, cháu sẽ đi làm đàn em dưới trướng của đại ca Chu Dương, đến lúc đó cháu vẫn là người của Chu gia".
"Chẳng qua chỉ là đổi người làm gia chủ thôi, dù sao bây giờ cháu cũng không ưa gì người cầm quyền của Chu gia".
"Ý của cháu là nhìn chú không thuận mắt ư?", Chu Hằng Thiên cười gượng nhắm mắt lại, bản thân ông làm gia chủ cũng được coi là người có thực lực.
"Cũng gần như thế", Chu Minh nhún vai, lại hét lên với Chu Dương: "Anh Dương cố lên!".
Chu Dương không để ý Chu Minh, bởi vì anh cảm thấy tên này giống trẻ trâu.
Anh nhìn Chu Hằng Thiên: "Ý của ông thế nào?"
"Chu gia các ông tự động giải tán hay là để tôi đích thân ra tay?"
Gia chủ của Chu gia đứng trước mặt là bố ruột của Chu Dương, là một nhân vật quyền lực ngất trời.
Nhưng lúc này trong mắt của Chu Dương không hề có chút cảm xúc nào.
Người đàn ông này đã vứt bỏ mẹ của anh.
Khi anh còn nhỏ, anh chưa có năng lực để bảo vệ mẹ của mình, anh nhớ rất rõ mẹ đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Người đàn ông này không thể tha thứ!
Chu gia không thể tha thứ!
Chu Hằng Thiên im lặng thở dài: "Dương Nhi à, để Chu gia giải tán là chuyện không thể nào".
"Thật ra bố cũng đã đoán ra được ít nhiều tâm tư của con".
"Có rất nhiều chuyện muốn giải thích với con, hi vọng con có thể cho bố một cơ hội".
Xem ra Chu Hằng Thiên quả thật có điều khó nói.
Thậm chí Chu Dương sớm đã phát hiện ra khi Chu Hằng Thiên vừa gặp anh, dường như ông đã muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói ra.
Bây giờ muốn nói sao? Muộn rồi!
Chu Dương hừ một tiếng: "Ông nghĩ tôi vẫn còn để ý đến nguyên nhân năm đó là gì sao?"
"Bất kể các ông có đưa ra nguyên nhân gì hay là có khó khăn gì, nhưng đối với mẹ tôi mà nói, các ông đã làm tổn hại đến bà ấy, đây là sự thật không thể chối cãi".
"Tôi không hề muốn Chu gia các ông bị tiêu diệt, tan nhà nát cửa, tôi chỉ đơn thuần muốn các ông giải tán thôi, yêu cầu này quá đáng sao?"
"Sau này thủ đô không còn Chu gia nữa, chỉ có tập đoàn Chu Thị, ông có phản đối gì không?"
"Có", Chu Hằng Thiên vẫn cố chấp nói: "Dương Nhi à, chuyện năm đó không phải sai lầm của bố..."
"Ông gọi ai là Dương Nhi?", trong mắt của Chu Dương thoáng qua sự phẫn nộ và thiếu kiên nhẫn.
Người đàn ông trước mắt, lúc này lại nhớ đến tình thân sao?
Vừa rồi thậm chí ông ta còn ra lệnh cho ba hoàng đế võ giả ra tay với anh.
Thật là không biết xấu hổ!
Hành động này khiến Chu Dương cảm thấy thật buồn nôn, còn cái tên Dương Nhi mà ông ta gọi khiến cho anh cảm thấy rất chói tai.
Bóng dáng của anh vụt qua, đột nhiên xuất hiện trước mặt của Chu Hằng Thiên, sau đó đấm mạnh vào bụng của ông.
Cho dù Chu Dương đã nương tay nhưng vẫn khiến cho Chu Hằng Thiên nôn ra máu.
Ông đau đớn ngã nhoài lên vai của Chu Dương, yếu ớt ho hai tiếng: "Dương... Chu, Chu Dương".
"Gọi Chu tiên sinh", Chu Dương lạnh lùng nói.
"Chu tiên sinh", Chu Hằng Thiên bất lực lựa chọn thỏa hiệp: "Cho bố một cơ hội giải thích với con được không?"
"Xin lỗi, không có cơ hội đâu", khóe miệng của Chu Dương thoáng qua một nụ cười khinh bỉ: "Bây giờ tôi cho ông về, ba ngày sau tôi sẽ đưa mẹ của tôi đến nhận lại mọi thứ của Chu gia".
"Đến lúc đó hi vọng các ông cũng đã giải tán xong, nếu để tôi phát hiện có người ngoan cố chống cự, tôi không đảm bảo sẽ không làm gì với Chu gia đâu".
Chu Dương cáu kỉnh, từ chối thẳng lời giải thích của Chu Hằng Thiên.
Anh lười nghe, cũng không có tâm trạng để nghe.
Bây giờ giải thích sao? Tại sao không làm từ sớm? Khi anh và mẹ chịu khổ sở ông ta đang làm gì?
Vì thế anh mới thô bạo ngắt lời của Chu Hằng Thiên, không cho ông giải thích bất cứ thứ gì, sau đó ném ông cho Chu Minh.
"Đưa ông ta về đi, nhân tiện truyền lại lời của tôi với Chu gia".
"Ba ngày sau tôi sẽ đưa mẹ quay về Chu gia".
Chu Dương hời hợt nói.
"Anh Dương, tôi chờ anh", Chu Minh giơ ngón cái về phía của Chu Dương sau đó đỡ Chu Hằng Thiên rời đi.
Ba gia chủ của gia tộc khác thậm chí còn không dám thở mạnh, chờ sau khi có được sự đồng ý của Chu Dương bọn họ mới rời đi cùng với ba hoàng đế võ giả trong sự mất mặt.
Chưa đến nửa tiếng sau đám người này đã rời đi hết.
Điều này khiến người đi đường ở bên ngoài hết sức kinh ngạc,
"Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu tôi nhớ không nhầm đám người này cũng vừa mới vào đó nửa tiếng, tôi còn chưa uống xong cốc cà phê nữa", bên đường một vài người đang uống cà phê xì xào.
"Người được dìu đi đó là gia chủ của Chu gia đúng không? Chu gia không phải là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn sao?"
"Anh xem những gia chủ khác của ba gia tộc kia, sắc mặt đều khó coi như vậy, tập đoàn Chu Thị này rốt cuộc là gì đây? Không phải là gia sản của Chu gia sao? Tại sao mặt mày của đám người này lại xám xịt rời đi như thế?"
"Hả, ai nói với anh tập đoàn Chu Thị này là sản nghiệp của Chu gia chứ? Tôi nói cho anh biết, tập đoàn Chu Thị này thật ra là sản nghiệp ở bên ngoài, hai ngày trước còn xảy ra xung đột với bốn gia tộc này nữa".
"Tôi thấy tình hình này có lẽ là gia chủ của bốn gia tộc lớn đích thân đến báo thù nhưng lại bị người ta đuổi ra ngoài".
Người am hiểu kia giải thích.
"Gia chủ của bốn gia tộc lớn đến báo thù nhưng đều bị đuổi ra ngoài là sao chứ? Tập đoàn Chu Thị này rốt cuộc có vai trò gì?"
"Không biết, nhưng thủ đô này e là sắp thay đổi rồi", mọi người lần lượt thở dài, những thứ này cách bọn họ rất xa.
Nhưng cho dù như vậy trong một đêm, tin tức này cũng đã lan truyền ra cả thủ đô.
Bình luận facebook