Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1154: Lập trường của Chu Dương
Phong gia này quả thật khá thú vị.
Chu Minh ở bên cạnh khẽ đẩy Chu Dương, thì thầm: “Này, ông ấy nói anh chẳng giỏi giang gì, muốn lên xử ông ấy không?”
Câu này bị người kế bên nghe được, người đó nhìn bọn họ như nhìn kẻ ngốc, sau đó lẩm bẩm một câu: “Ngu ngốc”.
Nói xong hắn né qua một bên, như thể vô cùng ghét bỏ.
“Tôi…”, Chu Minh muốn nói lại vài câu, nhưng bị Chu Dương ngăn cản.
Khóe miệng Chu Dương nhếch lên một nụ cười nhạt: “Đừng vội, chờ xem đi, anh không cảm thấy rất thú vị sao?”
“Cái này có gì thú vị đâu, tôi lại thấy cô gái nhỏ kia thú vị hơn đó”, Chu Minh bĩu môi, hiển nhiên không quá hứng thú với những chuyện như này.
Bên kia Phong gia vẫn đang ép gã đàn ông lực lưỡng kia xin lỗi.
Gã đàn ông lực lưỡng tức giận hét lên: “Phong gia, ông đang khiêu khích toàn bộ Chu gia chúng tôi đó”.
“Bằng không, tôi nói cho Chu gia biết tình hình hiện tại, để họ quyết định xem có cần tôi phải xin lỗi không?”
Thực ra địa vị của gã đàn ông lực lưỡng này ở Chu gia không quá lớn.
Nhưng bây giờ Chu gia rất đoàn kết, trên dưới một lòng, khiến cho những người trước đây không hề có địa vị, cũng đều có cảm giác thân thuộc.
Điều này cũng dẫn đến việc một vài người nảy sinh suy nghĩ không an phận, bắt đầu cậy thế ức hiếp người, gã đàn ông lực lưỡng này chính là một trong những ví dụ điển hình, bây giờ hắn cảm thấy, mình hoàn toàn có thể đại diện cho cả Chu gia.
Bây giờ còn dám làm những việc trước kia không dám làm, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ rất dễ quên hết gia quy.
Chu Dương nhận thấy Chu gia đoàn kết một lòng về sau sẽ có rắc rối, cho dù cũng có nhiều điều có lợi. Đọc nhanh tại Vietwriter.net
“Thông báo cho Chu gia? Cậu đang dọa tôi đấy à?”, Phong gia khinh thường: “Đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội, tôi kiến nghị cậu đưa thẳng kỳ tài hiếm gặp của Chu gia tới đây đi, bằng không, cho dù Chu Hằng Thiên đến đây cũng không xong với tôi đâu!”
“Kỳ… kỳ tài hiếm gặp…”, gã đàn ông lực lưỡng hơi do dự.
Mặc dù hiện tại Chu gia đoàn kết một lòng, nhưng Chu Dương lại là ngoại lệ.
Địa vị của anh cao đến mức xa vời, người Chu gia lại càng sùng bái anh hơn, thật ra ở một khía cạnh nào đó, bọn họ không gộp Chu Dương thành người một nhà với họ.
Đúng lúc này, Chu Dương bước ra.
“Không cần gọi đâu, tôi ở đây”.
Chu Minh cũng theo sau.
Người bên cạnh đầy thắc mắc.
Tình huống gì vậy? Hai người này vẫn luôn đứng ngoài xem trò hay mà? Sao đột nhiên lại trở thành kỳ tài hiếm gặp của Chu gia rồi?
Không phải là hai tên ngốc à?
“Thiếu, thiếu gia”, gã đàn ông lực lưỡng kia thấy Chu Dương và Chu Minh, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái cuồng nhiệt, cung kính cúi đầu.
Vậy mà lại là thật!
Trò đùa này hơi quá rồi đó!
Đám người hóng hớt đều ngỡ ngàng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hai vị thiếu gia có thể gọi là hai thiếu gia ngang tàng nhất thủ đô, ban nãy lại giống như mấy người bình thường, lẳng lặng đứng bên cạnh bọn họ?
Nhất là người vừa mắng Chu Dương và Chu Minh kia, cảm thấy kinh hoảng tột cùng, cơ thể run rẩy.
Phong gia cũng nhìn Chu Dương với ánh mắt dò xét, sau đó trong mắt hiện lên vẻ thận trọng, gật đầu nói: “Tre già măng mọc”.
“Kỳ tài hiếm gặp, danh bất hư truyền, nhưng hình như cậu vẫn luôn đứng bên cạnh xem trò hay nhỉ?”, Phong gia nói.
Chu Dương khẽ gật đầu: “Cứ coi là vậy đi”.
“Vậy lúc này cậu bước ra đây là có mục đích gì?”, Phong gia lại hỏi.
“Ừ… chủ yếu là vì nghe thấy mọi người gọi tôi”, Chu Dương nhún vai: “Đương nhiên, cũng là ra giải quyết vấn đề”.
“Vốn dĩ tôi cho rằng mọi người có thể giải quyết được, nhưng nếu đã nhắc đến tên tôi, vậy tôi đành phải xuất hiện thôi”.
“Cậu định giải quyết thế nào?”, lúc đối diện với Chu Dương, Phong gia mất đi khí thế bá đạo, trở nên thận trọng hơn.
Bởi vì ông ấy cảm nhận được một áp lực chưa từng có từ trên người Chu Dương.
Áp lực này còn mạnh hơn cả ông ấy!
Lời đồn quả không sai, Chu Dương phát ra tối thượng hoàng đế!
Phong gia cũng rất tò mò tối thượng hoàng đế có sức mạnh như nào, bởi vì ước mơ cả đời của ông ấy là có thể đạt tới cảnh giới tối thượng hoàng đế.
Nhưng chuyện mà cả đời này ông ấy không làm được, tên nhóc con trước mặt lại đạt được.
Rốt cuộc Chu Dương là người như thế nào?
Phong gia đang quan sát Chu Dương, còn Chu Dương cũng đang quan sát ông ấy, hai người một già một trẻ, đều vô cùng hứng thú với người đối diện, muốn tìm hiểu xem đối phương là người như thế nào.
“Về phần giải quyết thế nào”, Chu Dương quay đầu nhìn gã đàn ông lực lưỡng kia: “Xin lỗi”.
“Hả?”, gã đàn ông lực lưỡng chưa kịp phản ứng lại.
“Gia quy, tôi tự mình lập ra, xem ra cậu quên sạch rồi?”, ánh mắt Chu Dương toát lên sự nguy hiểm.
“Anh Dương bảo cậu xin lỗi thì mau làm đi! Cậu còn ngây người cái gì? Sao nào, còn muốn để anh Dương đích thân dạy cậu xin lỗi thế nào à?”, Chu Minh đập lên đầu gã một cái.
Lúc này gã đàn ông lực lưỡng mới phản ứng lại, hắn đi đến trước mặt Phong gia, vừa mới cúi xuống, Chu Dương liền túm tóc hắn.
“Làm gì vậy?”
“Xin, xin lỗi mà?”, gã đàn ông lực lưỡng bị dọa ngu người luôn.
“Xin lỗi ông ấy ư? ông ấy cũng xứng sao?”, Chu Dương cứng rắn nói: “Cậu có lỗi với ông ấy à? Ban nãy ông ấy còn đánh cậu nữa!”
“Vậy, vậy tôi…”, gã đàn ông lực lưỡng lúng túng.
“Đồ ngu”, Chu Minh đứng cạnh cũng không nhịn nổi nữa, ấn thẳng đầu gã đàn ông lực lưỡng xuống trước mặt cô gái: “Xin lỗi người này”.
Gã đàn ông lực lưỡng xin lỗi, cô gái liền lắc đầu, không dám nhận.
“Không có gì là không dám nhận cả”, Chu Dương mỉm cười hòa nhã nhìn cô gái: “Tôi lấy nhân cách của tôi ra bảo đảm, sau này Chu gia tuyệt đối sẽ không tìm cô gây phiền phức, đồng thời, cũng tuyệt đối không điều tra bất kỳ thông tin cá nhân nào của cô”.
“Đây là số điện thoại của tôi, nếu cô phát hiện bất cứ chuyện khác thường nào, có thể thông báo cho tôi”.
Có được số điện thoại của Chu Dương chẳng khác gì có thêm một lá bùa hộ mệnh.
Cuối cùng cô gái chấp nhận lời xin lỗi, sau đó Chu Dương lại nhìn về phía Phong gia.
“Chuyện này, quả thật là lỗi của Chu gia, tôi thừa nhận”, Chu Dương nói.
“Có thể thừa nhận lỗi lầm là tốt, rất đàn ông”, ánh mắt Phong gia tỏ vẻ tán dương.
Nhưng Chu Dương lại mỉm cười: “Có điều, chuyện này còn chưa xong đâu”.
“Sau khi trở về Chu gia, tôi nhất định sẽ giám sát xử lý tên nhóc này theo gia pháp”, Chu Dương đá gã đàn ông lực lưỡng một cái, rồi quay sang nói với Phong gia: “Nhưng Phong gia, ban nãy ông đánh người Chu gia chúng tôi, chuyện này tính sao đây?”
Sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi, sao nghe ý của câu nói này lại thấy hơi quái lạ nhỉ?
Sắc mặt Phong gia hết sức khó coi: “Cậu nhóc, cậu có ý gì đây?”
“Không phải ý của cậu là, chỉ có Chu gia mới có quyền xử lí người nhà cậu chứ?”
Chu Minh ở bên cạnh khẽ đẩy Chu Dương, thì thầm: “Này, ông ấy nói anh chẳng giỏi giang gì, muốn lên xử ông ấy không?”
Câu này bị người kế bên nghe được, người đó nhìn bọn họ như nhìn kẻ ngốc, sau đó lẩm bẩm một câu: “Ngu ngốc”.
Nói xong hắn né qua một bên, như thể vô cùng ghét bỏ.
“Tôi…”, Chu Minh muốn nói lại vài câu, nhưng bị Chu Dương ngăn cản.
Khóe miệng Chu Dương nhếch lên một nụ cười nhạt: “Đừng vội, chờ xem đi, anh không cảm thấy rất thú vị sao?”
“Cái này có gì thú vị đâu, tôi lại thấy cô gái nhỏ kia thú vị hơn đó”, Chu Minh bĩu môi, hiển nhiên không quá hứng thú với những chuyện như này.
Bên kia Phong gia vẫn đang ép gã đàn ông lực lưỡng kia xin lỗi.
Gã đàn ông lực lưỡng tức giận hét lên: “Phong gia, ông đang khiêu khích toàn bộ Chu gia chúng tôi đó”.
“Bằng không, tôi nói cho Chu gia biết tình hình hiện tại, để họ quyết định xem có cần tôi phải xin lỗi không?”
Thực ra địa vị của gã đàn ông lực lưỡng này ở Chu gia không quá lớn.
Nhưng bây giờ Chu gia rất đoàn kết, trên dưới một lòng, khiến cho những người trước đây không hề có địa vị, cũng đều có cảm giác thân thuộc.
Điều này cũng dẫn đến việc một vài người nảy sinh suy nghĩ không an phận, bắt đầu cậy thế ức hiếp người, gã đàn ông lực lưỡng này chính là một trong những ví dụ điển hình, bây giờ hắn cảm thấy, mình hoàn toàn có thể đại diện cho cả Chu gia.
Bây giờ còn dám làm những việc trước kia không dám làm, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ rất dễ quên hết gia quy.
Chu Dương nhận thấy Chu gia đoàn kết một lòng về sau sẽ có rắc rối, cho dù cũng có nhiều điều có lợi. Đọc nhanh tại Vietwriter.net
“Thông báo cho Chu gia? Cậu đang dọa tôi đấy à?”, Phong gia khinh thường: “Đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội, tôi kiến nghị cậu đưa thẳng kỳ tài hiếm gặp của Chu gia tới đây đi, bằng không, cho dù Chu Hằng Thiên đến đây cũng không xong với tôi đâu!”
“Kỳ… kỳ tài hiếm gặp…”, gã đàn ông lực lưỡng hơi do dự.
Mặc dù hiện tại Chu gia đoàn kết một lòng, nhưng Chu Dương lại là ngoại lệ.
Địa vị của anh cao đến mức xa vời, người Chu gia lại càng sùng bái anh hơn, thật ra ở một khía cạnh nào đó, bọn họ không gộp Chu Dương thành người một nhà với họ.
Đúng lúc này, Chu Dương bước ra.
“Không cần gọi đâu, tôi ở đây”.
Chu Minh cũng theo sau.
Người bên cạnh đầy thắc mắc.
Tình huống gì vậy? Hai người này vẫn luôn đứng ngoài xem trò hay mà? Sao đột nhiên lại trở thành kỳ tài hiếm gặp của Chu gia rồi?
Không phải là hai tên ngốc à?
“Thiếu, thiếu gia”, gã đàn ông lực lưỡng kia thấy Chu Dương và Chu Minh, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái cuồng nhiệt, cung kính cúi đầu.
Vậy mà lại là thật!
Trò đùa này hơi quá rồi đó!
Đám người hóng hớt đều ngỡ ngàng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hai vị thiếu gia có thể gọi là hai thiếu gia ngang tàng nhất thủ đô, ban nãy lại giống như mấy người bình thường, lẳng lặng đứng bên cạnh bọn họ?
Nhất là người vừa mắng Chu Dương và Chu Minh kia, cảm thấy kinh hoảng tột cùng, cơ thể run rẩy.
Phong gia cũng nhìn Chu Dương với ánh mắt dò xét, sau đó trong mắt hiện lên vẻ thận trọng, gật đầu nói: “Tre già măng mọc”.
“Kỳ tài hiếm gặp, danh bất hư truyền, nhưng hình như cậu vẫn luôn đứng bên cạnh xem trò hay nhỉ?”, Phong gia nói.
Chu Dương khẽ gật đầu: “Cứ coi là vậy đi”.
“Vậy lúc này cậu bước ra đây là có mục đích gì?”, Phong gia lại hỏi.
“Ừ… chủ yếu là vì nghe thấy mọi người gọi tôi”, Chu Dương nhún vai: “Đương nhiên, cũng là ra giải quyết vấn đề”.
“Vốn dĩ tôi cho rằng mọi người có thể giải quyết được, nhưng nếu đã nhắc đến tên tôi, vậy tôi đành phải xuất hiện thôi”.
“Cậu định giải quyết thế nào?”, lúc đối diện với Chu Dương, Phong gia mất đi khí thế bá đạo, trở nên thận trọng hơn.
Bởi vì ông ấy cảm nhận được một áp lực chưa từng có từ trên người Chu Dương.
Áp lực này còn mạnh hơn cả ông ấy!
Lời đồn quả không sai, Chu Dương phát ra tối thượng hoàng đế!
Phong gia cũng rất tò mò tối thượng hoàng đế có sức mạnh như nào, bởi vì ước mơ cả đời của ông ấy là có thể đạt tới cảnh giới tối thượng hoàng đế.
Nhưng chuyện mà cả đời này ông ấy không làm được, tên nhóc con trước mặt lại đạt được.
Rốt cuộc Chu Dương là người như thế nào?
Phong gia đang quan sát Chu Dương, còn Chu Dương cũng đang quan sát ông ấy, hai người một già một trẻ, đều vô cùng hứng thú với người đối diện, muốn tìm hiểu xem đối phương là người như thế nào.
“Về phần giải quyết thế nào”, Chu Dương quay đầu nhìn gã đàn ông lực lưỡng kia: “Xin lỗi”.
“Hả?”, gã đàn ông lực lưỡng chưa kịp phản ứng lại.
“Gia quy, tôi tự mình lập ra, xem ra cậu quên sạch rồi?”, ánh mắt Chu Dương toát lên sự nguy hiểm.
“Anh Dương bảo cậu xin lỗi thì mau làm đi! Cậu còn ngây người cái gì? Sao nào, còn muốn để anh Dương đích thân dạy cậu xin lỗi thế nào à?”, Chu Minh đập lên đầu gã một cái.
Lúc này gã đàn ông lực lưỡng mới phản ứng lại, hắn đi đến trước mặt Phong gia, vừa mới cúi xuống, Chu Dương liền túm tóc hắn.
“Làm gì vậy?”
“Xin, xin lỗi mà?”, gã đàn ông lực lưỡng bị dọa ngu người luôn.
“Xin lỗi ông ấy ư? ông ấy cũng xứng sao?”, Chu Dương cứng rắn nói: “Cậu có lỗi với ông ấy à? Ban nãy ông ấy còn đánh cậu nữa!”
“Vậy, vậy tôi…”, gã đàn ông lực lưỡng lúng túng.
“Đồ ngu”, Chu Minh đứng cạnh cũng không nhịn nổi nữa, ấn thẳng đầu gã đàn ông lực lưỡng xuống trước mặt cô gái: “Xin lỗi người này”.
Gã đàn ông lực lưỡng xin lỗi, cô gái liền lắc đầu, không dám nhận.
“Không có gì là không dám nhận cả”, Chu Dương mỉm cười hòa nhã nhìn cô gái: “Tôi lấy nhân cách của tôi ra bảo đảm, sau này Chu gia tuyệt đối sẽ không tìm cô gây phiền phức, đồng thời, cũng tuyệt đối không điều tra bất kỳ thông tin cá nhân nào của cô”.
“Đây là số điện thoại của tôi, nếu cô phát hiện bất cứ chuyện khác thường nào, có thể thông báo cho tôi”.
Có được số điện thoại của Chu Dương chẳng khác gì có thêm một lá bùa hộ mệnh.
Cuối cùng cô gái chấp nhận lời xin lỗi, sau đó Chu Dương lại nhìn về phía Phong gia.
“Chuyện này, quả thật là lỗi của Chu gia, tôi thừa nhận”, Chu Dương nói.
“Có thể thừa nhận lỗi lầm là tốt, rất đàn ông”, ánh mắt Phong gia tỏ vẻ tán dương.
Nhưng Chu Dương lại mỉm cười: “Có điều, chuyện này còn chưa xong đâu”.
“Sau khi trở về Chu gia, tôi nhất định sẽ giám sát xử lý tên nhóc này theo gia pháp”, Chu Dương đá gã đàn ông lực lưỡng một cái, rồi quay sang nói với Phong gia: “Nhưng Phong gia, ban nãy ông đánh người Chu gia chúng tôi, chuyện này tính sao đây?”
Sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi, sao nghe ý của câu nói này lại thấy hơi quái lạ nhỉ?
Sắc mặt Phong gia hết sức khó coi: “Cậu nhóc, cậu có ý gì đây?”
“Không phải ý của cậu là, chỉ có Chu gia mới có quyền xử lí người nhà cậu chứ?”
Bình luận facebook