Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1155: Thái độ
Sắc mặt Phong gia khẽ thay đổi, ông ấy không rõ Chu Dương có ý gì.
Chẳng lẽ, Chu Dương là một người không hiểu lý lẽ?
Bởi vì hành vi vừa nãy của Chu Dương, hoàn toàn là hành vi của kẻ tàn bạo ngang ngược! Cậy thế lực hùng mạnh để chèn ép người khác!
Thử nghĩ xem, mặc dù Chu Dương thừa nhận gã đàn ông lực lưỡng làm sai, nhưng lại không cho phép người khác trừng trị hắn, chỉ cho phép nội bộ Chu gia tự mình giải quyết, đây không phải là hành vi ngang tàng thì là gì?
Chọc giận người khác, thì nên để người ta đến trừng trị chứ!
Các người vừa thừa nhận lỗi lầm, nhưng lại không cho phép kẻ khác trừng phạt người của mình, vậy sao người ngoài biết được mấy người có bao che cho người nhà mình hay không? Chuyện này hoàn toàn không công bằng!
“Chu tiên sinh, tôi nghĩ, cậu sẽ không phải là loại người không thấu tình đạt lý như vậy chứ?”, Phong gia nheo mắt nói.
“Ông rất hiểu tôi sao?”, Chu Dương hỏi lại.
Phong gia nghẹn họng, không biết nên tiếp tục thế nào.
Đùa chắc, ông ấy hoàn toàn không hiểu gì về Chu Dương!
“Tuy rằng tôi không hiểu về cậu, nhưng nếu cậu là người không thấu tình đạt lý như thế, thì tôi cũng chẳng còn gì để nói”.
“Chỉ là, tôi sẽ không chấp nhận mọi ý kiến của cậu!”
Phong gia cáu kỉnh: “Đúng vậy, người Chu gia các cậu phạm sai lầm ở chỗ tôi, tôi cũng ra tay dạy dỗ cậu ta rồi, nếu có gì không phục, chúng ta cũng không cần tranh luận nữa, bởi vì tôi sẽ không thừa nhận tôi có bất cứ lỗi lầm nào với Chu gia các cậu”.
“Trực tiếp ra tay đi, không phải muốn so xem nắm đấm của ai cứng hơn sao?”
Quả nhiên Phong gia là một người không tầm thường, không chỉ có cái nhìn thấu đáo, mà còn khá có đầu óc và gan dạ.
Mọi mặt đều đắn đo suy nghĩ rất chu toàn, lúc không nên lùi thì tuyệt đối không hề do dự.
Chu Dương nghiêng đầu: “Phong gia quả nhiên là người không tầm thường, danh xứng với thực, nhưng tôi hơi tò mò, ông không sợ chết sao?”
“Những thứ ngày hôm nay ông có được, có lẽ không dễ dàng gì, chắc ông cũng hiểu rõ, ông hoàn toàn không phải đối thủ của tôi, vì sao phải khăng khăng như vậy?”
“Cậu nhóc, cậu không cảm thấy mình nói nhảm hơi nhiều à?”, Phong gia lạnh lùng hừ một tiếng, lại hỏi: “Cậu có thể đạt tới cảnh giới tối thượng hoàng đế, tôi nghĩ rằng, chắc cậu biết rõ suy nghĩ của tôi nhỉ?”
Chu Dương gật đầu.
Đúng như anh nghĩ, Phong gia cũng là một hoàng đế võ giả vô cùng thuần túy.
Hoàng đế võ giả chân chính, sử dụng trái tim hoàng đế đều rất kiêu ngạo.
Không kiêu ngạo, sao có thể xứng với danh hiệu “hoàng đế” được?
Tuy nhiên trái tim hoàng đế không phải bất khả chiến bại.
Có thể giờ phút này bọn họ đã đột phá lên cảnh giới hoàng đế võ giả, có được trái tim hoàng đế, nhưng theo sự mài giũa của thời gian, một thiếu niên kiêu ngạo cũng sẽ biến thành ông chú béo mập, tức là trái tim hoàng đế kiêu ngạo đến đâu, cũng sẽ trở thành tiểu nhân ham mê quyền lợi thế tục.
Chu Dương đã gặp quá nhiều, ví như tất cả hoàng đế võ giả của thế giới nhỏ, bọn họ rõ ràng có thể sử dụng trái tim hoàng đế, nhưng đến cuối cùng đều can tâm tình nguyện trở thành nô lệ.
Hoàng đế biến thành nô lệ, chịu sự giày vò của thời gian và năm tháng, thật là trào phúng.
Mà hoàng đế võ giả của giới thế tục, tuy không cần trải qua sự giày vò như thế giới nhỏ, thậm chí còn có thân phận tối cao, nhưng cùng với sự xoay chuyển của thời gian, sự cám dỗ từ các loại lợi ích khác nhau, phần lớn các hoàng đế võ giả cũng đều biến thành kẻ tiểu nhân như người thường.
Giống như vài hoàng đế võ giả của bốn gia tộc lớn.
Bọn họ làm việc đều gạt hết kiêu hãnh qua một bên, suy nghĩ vấn đề đều dựa theo lợi ích.
Nhưng hôm nay, cuối cùng Chu Dương cũng gặp được một hoàng đế võ giả giống mình!
Hoàng đế võ giả vẫn giữ gìn trái tim hoàng đế nguyên vẹn!
Đến tận lúc này, Chu Dương đã hoàn toàn hiểu rõ Phong gia, câu nói “Nếu kỳ tài hiếm gặp nhà cậu cũng là kẻ không biết lý lẽ, vậy cậu ta cũng chẳng giỏi giang gì” lúc trước của ông có ý nghĩa thế nào.
Rất đơn giản, đặt Chu Dương vào vị trí của Phong gia, anh cũng sẽ nói như vậy.
Có lẽ người khác thấy rất khó hiểu, vì sao lại dựa vào quan điểm về giá trị của một người mà phán đoán mạnh yếu?
Người mạnh thì bản thân sẽ mạnh, cho dù là một kẻ ngang ngược không hiểu lý lẽ, nhưng nếu thực lực rất mạnh vậy cũng là chuyện thường tình!
Nhưng Chu Dương biết rất rõ tại sao Phong gia lại nói những lời này.
“Kỳ tài hiếm gặp? Đúng là rất mạnh, thân là hoàng đế võ giả, tôi có thể tôn trọng sự thật, công nhận sức mạnh của cậu”.
“Nhưng nếu cậu là một tên khốn hoàn toàn không có điểm dừng, không có bất cứ nguyên tắc và tôn nghiêm nào, vậy thì cho dù cậu mạnh đến đâu tôi cũng sẽ khinh thường cậu!”
“Bất luận cậu mạnh thế nào, cậu có thể đánh chết tôi hay không! Những chuyện này cũng không ngăn nổi ông đây xem thường cậu!”
Đây chính là sự kiêu hãnh của hoàng đế võ giả! Có lẽ anh có thể đánh bại tôi, nhưng trong lòng tôi, anh chỉ là tên cặn bã vô dụng!
Là một người luôn giữ gìn trái tim hoàng đế, Chu Dương có thể hiểu rất rõ Phong gia, vì vậy ban nãy anh mới cố ý nói những lời đó, chính là muốn thử xem, Phong gia có đúng như anh nghĩ hay không.
Kết quả lần thử này, hoàn toàn trùng khớp!
Cuối cùng đã gặp được một hoàng đế võ giả có trái tim hoàng đế thuần túy!
Lúc này Chu Dương rất vui, anh đưa tay ra trước mặt Phong gia, thu lại nụ cười đùa cợt ban nãy, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi tự giới thiệu lại lần nữa, tôi là Chu Dương”.
Phong gia hơi ngẩn người, ngay sau đó, ông liền hiểu được ý của Chu Dương.
“Nhóc con, lại dám thử ông đây”, Phong gia cưởi sảng khoái: “Phong Vô Danh, mọi người đều gọi tôi là Phong gia!”
Một già một trẻ vừa nãy còn đằng đằng sát khí, bây giờ đột nhiên lại bắt tay làm hòa, hơn nữa bọn họ nói toàn lời người khác không hiểu, mọi người bên cạnh nhìn xong đều bối rối.
“Chuyện gì đây? Vậy cuối cùng có đánh hay không?”
“Chắc là không đánh đâu, anh không thấy người ta bắt tay rồi à, còn đánh cái gì nữa? Chỉ là không rõ tình hình bây giờ là thế nào, rốt cuộc là Phong gia cúi đầu trước Chu gia, hay là Chu gia cúi đầu trước Phong gia? Tôi vẫn chưa nhìn ra?”
“Tôi cũng không biết, tôi không hiểu nổi lời nói của hai người này, người bình thường chắc chẳng ai hiểu, anh nhìn có hiểu không?”
“Hoàn toàn chịu chết, hai người này rốt cuộc đang chơi trò bí hiểm gì vậy?”, mọi người thi nhau lắc đầu.
Lúc này, Chu Dương lại quay qua nói với mọi người: “Chuyện vừa rồi là lỗi của Chu gia chúng tôi, đã ảnh hưởng không tốt đến mọi người, ở đây, tôi thay mặt Chu gia xin lỗi mọi người!”
“Đương nhiên, tất cả những chuyện tôi hứa với cô gái này tôi sẽ thực hiện, về phần người đã phạm lỗi của Chu gia, sau khi quay về, nhất định sẽ trừng phạt bằng gia quy!”
“Trước khi xử lý theo gia quy, nếu cô gái này có yêu cầu gì, hoặc Phong gia còn yêu cầu gì, bây giờ có thể nói ra, nếu hợp lí thì chúng tôi sẽ không từ chối!”
Chẳng lẽ, Chu Dương là một người không hiểu lý lẽ?
Bởi vì hành vi vừa nãy của Chu Dương, hoàn toàn là hành vi của kẻ tàn bạo ngang ngược! Cậy thế lực hùng mạnh để chèn ép người khác!
Thử nghĩ xem, mặc dù Chu Dương thừa nhận gã đàn ông lực lưỡng làm sai, nhưng lại không cho phép người khác trừng trị hắn, chỉ cho phép nội bộ Chu gia tự mình giải quyết, đây không phải là hành vi ngang tàng thì là gì?
Chọc giận người khác, thì nên để người ta đến trừng trị chứ!
Các người vừa thừa nhận lỗi lầm, nhưng lại không cho phép kẻ khác trừng phạt người của mình, vậy sao người ngoài biết được mấy người có bao che cho người nhà mình hay không? Chuyện này hoàn toàn không công bằng!
“Chu tiên sinh, tôi nghĩ, cậu sẽ không phải là loại người không thấu tình đạt lý như vậy chứ?”, Phong gia nheo mắt nói.
“Ông rất hiểu tôi sao?”, Chu Dương hỏi lại.
Phong gia nghẹn họng, không biết nên tiếp tục thế nào.
Đùa chắc, ông ấy hoàn toàn không hiểu gì về Chu Dương!
“Tuy rằng tôi không hiểu về cậu, nhưng nếu cậu là người không thấu tình đạt lý như thế, thì tôi cũng chẳng còn gì để nói”.
“Chỉ là, tôi sẽ không chấp nhận mọi ý kiến của cậu!”
Phong gia cáu kỉnh: “Đúng vậy, người Chu gia các cậu phạm sai lầm ở chỗ tôi, tôi cũng ra tay dạy dỗ cậu ta rồi, nếu có gì không phục, chúng ta cũng không cần tranh luận nữa, bởi vì tôi sẽ không thừa nhận tôi có bất cứ lỗi lầm nào với Chu gia các cậu”.
“Trực tiếp ra tay đi, không phải muốn so xem nắm đấm của ai cứng hơn sao?”
Quả nhiên Phong gia là một người không tầm thường, không chỉ có cái nhìn thấu đáo, mà còn khá có đầu óc và gan dạ.
Mọi mặt đều đắn đo suy nghĩ rất chu toàn, lúc không nên lùi thì tuyệt đối không hề do dự.
Chu Dương nghiêng đầu: “Phong gia quả nhiên là người không tầm thường, danh xứng với thực, nhưng tôi hơi tò mò, ông không sợ chết sao?”
“Những thứ ngày hôm nay ông có được, có lẽ không dễ dàng gì, chắc ông cũng hiểu rõ, ông hoàn toàn không phải đối thủ của tôi, vì sao phải khăng khăng như vậy?”
“Cậu nhóc, cậu không cảm thấy mình nói nhảm hơi nhiều à?”, Phong gia lạnh lùng hừ một tiếng, lại hỏi: “Cậu có thể đạt tới cảnh giới tối thượng hoàng đế, tôi nghĩ rằng, chắc cậu biết rõ suy nghĩ của tôi nhỉ?”
Chu Dương gật đầu.
Đúng như anh nghĩ, Phong gia cũng là một hoàng đế võ giả vô cùng thuần túy.
Hoàng đế võ giả chân chính, sử dụng trái tim hoàng đế đều rất kiêu ngạo.
Không kiêu ngạo, sao có thể xứng với danh hiệu “hoàng đế” được?
Tuy nhiên trái tim hoàng đế không phải bất khả chiến bại.
Có thể giờ phút này bọn họ đã đột phá lên cảnh giới hoàng đế võ giả, có được trái tim hoàng đế, nhưng theo sự mài giũa của thời gian, một thiếu niên kiêu ngạo cũng sẽ biến thành ông chú béo mập, tức là trái tim hoàng đế kiêu ngạo đến đâu, cũng sẽ trở thành tiểu nhân ham mê quyền lợi thế tục.
Chu Dương đã gặp quá nhiều, ví như tất cả hoàng đế võ giả của thế giới nhỏ, bọn họ rõ ràng có thể sử dụng trái tim hoàng đế, nhưng đến cuối cùng đều can tâm tình nguyện trở thành nô lệ.
Hoàng đế biến thành nô lệ, chịu sự giày vò của thời gian và năm tháng, thật là trào phúng.
Mà hoàng đế võ giả của giới thế tục, tuy không cần trải qua sự giày vò như thế giới nhỏ, thậm chí còn có thân phận tối cao, nhưng cùng với sự xoay chuyển của thời gian, sự cám dỗ từ các loại lợi ích khác nhau, phần lớn các hoàng đế võ giả cũng đều biến thành kẻ tiểu nhân như người thường.
Giống như vài hoàng đế võ giả của bốn gia tộc lớn.
Bọn họ làm việc đều gạt hết kiêu hãnh qua một bên, suy nghĩ vấn đề đều dựa theo lợi ích.
Nhưng hôm nay, cuối cùng Chu Dương cũng gặp được một hoàng đế võ giả giống mình!
Hoàng đế võ giả vẫn giữ gìn trái tim hoàng đế nguyên vẹn!
Đến tận lúc này, Chu Dương đã hoàn toàn hiểu rõ Phong gia, câu nói “Nếu kỳ tài hiếm gặp nhà cậu cũng là kẻ không biết lý lẽ, vậy cậu ta cũng chẳng giỏi giang gì” lúc trước của ông có ý nghĩa thế nào.
Rất đơn giản, đặt Chu Dương vào vị trí của Phong gia, anh cũng sẽ nói như vậy.
Có lẽ người khác thấy rất khó hiểu, vì sao lại dựa vào quan điểm về giá trị của một người mà phán đoán mạnh yếu?
Người mạnh thì bản thân sẽ mạnh, cho dù là một kẻ ngang ngược không hiểu lý lẽ, nhưng nếu thực lực rất mạnh vậy cũng là chuyện thường tình!
Nhưng Chu Dương biết rất rõ tại sao Phong gia lại nói những lời này.
“Kỳ tài hiếm gặp? Đúng là rất mạnh, thân là hoàng đế võ giả, tôi có thể tôn trọng sự thật, công nhận sức mạnh của cậu”.
“Nhưng nếu cậu là một tên khốn hoàn toàn không có điểm dừng, không có bất cứ nguyên tắc và tôn nghiêm nào, vậy thì cho dù cậu mạnh đến đâu tôi cũng sẽ khinh thường cậu!”
“Bất luận cậu mạnh thế nào, cậu có thể đánh chết tôi hay không! Những chuyện này cũng không ngăn nổi ông đây xem thường cậu!”
Đây chính là sự kiêu hãnh của hoàng đế võ giả! Có lẽ anh có thể đánh bại tôi, nhưng trong lòng tôi, anh chỉ là tên cặn bã vô dụng!
Là một người luôn giữ gìn trái tim hoàng đế, Chu Dương có thể hiểu rất rõ Phong gia, vì vậy ban nãy anh mới cố ý nói những lời đó, chính là muốn thử xem, Phong gia có đúng như anh nghĩ hay không.
Kết quả lần thử này, hoàn toàn trùng khớp!
Cuối cùng đã gặp được một hoàng đế võ giả có trái tim hoàng đế thuần túy!
Lúc này Chu Dương rất vui, anh đưa tay ra trước mặt Phong gia, thu lại nụ cười đùa cợt ban nãy, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi tự giới thiệu lại lần nữa, tôi là Chu Dương”.
Phong gia hơi ngẩn người, ngay sau đó, ông liền hiểu được ý của Chu Dương.
“Nhóc con, lại dám thử ông đây”, Phong gia cưởi sảng khoái: “Phong Vô Danh, mọi người đều gọi tôi là Phong gia!”
Một già một trẻ vừa nãy còn đằng đằng sát khí, bây giờ đột nhiên lại bắt tay làm hòa, hơn nữa bọn họ nói toàn lời người khác không hiểu, mọi người bên cạnh nhìn xong đều bối rối.
“Chuyện gì đây? Vậy cuối cùng có đánh hay không?”
“Chắc là không đánh đâu, anh không thấy người ta bắt tay rồi à, còn đánh cái gì nữa? Chỉ là không rõ tình hình bây giờ là thế nào, rốt cuộc là Phong gia cúi đầu trước Chu gia, hay là Chu gia cúi đầu trước Phong gia? Tôi vẫn chưa nhìn ra?”
“Tôi cũng không biết, tôi không hiểu nổi lời nói của hai người này, người bình thường chắc chẳng ai hiểu, anh nhìn có hiểu không?”
“Hoàn toàn chịu chết, hai người này rốt cuộc đang chơi trò bí hiểm gì vậy?”, mọi người thi nhau lắc đầu.
Lúc này, Chu Dương lại quay qua nói với mọi người: “Chuyện vừa rồi là lỗi của Chu gia chúng tôi, đã ảnh hưởng không tốt đến mọi người, ở đây, tôi thay mặt Chu gia xin lỗi mọi người!”
“Đương nhiên, tất cả những chuyện tôi hứa với cô gái này tôi sẽ thực hiện, về phần người đã phạm lỗi của Chu gia, sau khi quay về, nhất định sẽ trừng phạt bằng gia quy!”
“Trước khi xử lý theo gia quy, nếu cô gái này có yêu cầu gì, hoặc Phong gia còn yêu cầu gì, bây giờ có thể nói ra, nếu hợp lí thì chúng tôi sẽ không từ chối!”
Bình luận facebook