Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Quà là thật
Trần Tuấn Sinh nhìn Chu Dương mặt biến sắc, trong lòng không kìm nổi vui sướng, quay đầu về phía Tạ Linh Ngọc, nói: “Chi bằng, anh thử hỏi Linh Ngọc, xem cô ấy có tin anh không?”
Trần Tuấn Sinh hướng về phía Tạ Linh Ngọc với bộ mặt đắc ý.
Chu Dương trong lòng liền cảm thấy hồi hộp.
Anh không thể ngờ rằng Trần Tuấn Sinh lại đem Tạ Linh Ngọc dính líu vào chuyện này.
Quả thực, nếu như đây chỉ là cuộc tranh chấp hai người giữa anh và Trần Tuấn Sinh, vậy thì anh chả có gì phải sợ cả.
Nhưng bây giờ, bỗng nhiên Tạ Linh Ngọc lại dính líu vào trong chuyện này, cho dù Chu Dương không hề làm trai bao đi chăng nữa, có những chuyện cũng khó mà giải thích rõ ràng được.
“Chu Dương, tôi đã suy nghĩ cả buổi tối, nhưng vẫn không thể nghĩ thông được, tôi muốn nghe anh nói.”
Tạ Linh Ngọc khẽ ngẩng đầu lên nhìn Chu Dương, gương mặt có chút nhợt nhạt, bên dưới đôi mắt đẹp kia phủ lên một vầng quầng thâm mờ.
Chu Dương vừa nhìn là biết tối qua cô không ngủ ngon giấc.
Thế nhưng khi đối diện với câu hỏi của cô, Chu Dương không biết phải trả lời cô thế nào cả.
Anh không thể nói với cô rằng, bản thân trở thành cổ đông của công ty Danh Dương là do đã đầu tư một nghìn vạn vào đó.
Tuy rằng một nghìn vạn này đối với anh mà nói căn bản chả là gì cả, thế nhưng nói ra ai sẽ tin chứ?
Một thằng ở rể nghèo kiệt xác có thể bỏ ra một nghìn vạn sao?
Không thể nào!
“Nếu em tin anh, thì sẽ không hỏi anh.”
Chu Dương nghiêm túc nhìn Tạ Linh Ngọc, ngữ khí rất bình tĩnh.
Anh đã nghĩ rất thông suốt rồi, bản thân trong lòng đã yêu Tạ Linh Ngọc, thế nhưng hiện thực lại luôn tồn tại vô vàn những trở ngại.
Nếu như nói trước đây, địa vị và thân phận của bản thân anh là điều cản trở thì bây giờ chính sự tín nhiệm của Tạ Linh Ngọc với anh là cái trở ngại.
“Haha, Chu Dương huynh đệ, có gì mà không thể trực tiếp nói rõ ràng được chứ? Nếu như không phải anh nhờ vả vào mối quan hệ với Thẩm Bích Quân, e là bây giờ anh vẫn chỉ là cái bộ dạng cũ trước đây mà thôi.”
Trần Tuấn Sinh nhìn ra dường như Tạ Linh Ngọc vẫn còn tình cảm với Chu Dương, trong lòng kích động, liên tiếp truy hỏi đến cùng.
Còn bà Tạ và cả đám người nhà Tạ gia cũng bắt đầu hùa theo.
Đối với Chu Dương, trong lòng bọn họ vẫn luôn là sự khinh thường.
Càng huống hồ, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Chu Dương từ thân phận cổ đông của công ty Danh Dương cái mà họ phải ngước nhìn kính mộ, trở thành thân phận của một thằng trai bao, lại khiến trong lòng bọn họ càng thêm khinh rẻ.
“Hừ! Cảnh Ngọc, tên phế vật này vốn dĩ không phải loại người tốt đẹp gì, giờ lại làm trai bao của người khác, giờ con có đủ lý do để ly hôn với nó rồi đó!”
Bà Tạ làm ầm lên, trực tiếp bày ra một bản thỏa thuận ly hôn.
Chu Dương nhận ra bản thỏa thuận đó.
Trước đây khi anh cùng mẹ ruột của mình tới nhà Tạ gia, bà Tạ từng lấy ra một bản hợp đồng ly hôn như thế này.
Chỉ là Chu Dương không ngờ rằng, bản thỏa thuận mà tối hôm đó anh không kí, giờ đây lại bày ra trước mắt mình.
“Chu Dương, lẽ nào đến một lời giải thích anh cũng không muốn nói với tôi sao?”
Gương mặt Tạ Linh Ngọc có chút đau khổ, trong đôi mắt đẹp là sự ảm đạm không chút ánh sáng.
Thời gian cả một buổi tối, đã quá khuya rồi.
Đến bây giờ cô vẫn chưa thể bước ra khỏi sự việc xảy ra tối qua.
“Tôi nói lại một lần nữa, giữa tôi và Thẩm tổng không hề có bất kì mối quan hệ nào, còn về thỏa thuận ly hôn, tôi nghĩ tôi vẫn nên bình tĩnh suy ngẫm lại.”
Chu Dương hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng của bản thân, lúc này mới nhẹ nhàng nói.
“Hôm nay con đến là để mừng sinh nhật cùng với mẹ, nếu như mọi người đã không hoan nghênh như vậy, con cũng không ở đây vướng mắt mọi người nữa.”
Chu Dương lạnh lùng nói xong, liền chuẩn bị rời đi.
“Hừ! Ai là mẹ của mày chứ? Một thằng phế vật, có làm con rể của tao, tao cũng không thèm.”
Bà Tạ cười nhạt một cái, trực tiếp quay đầu, không tiếp tục nhìn Chu Dương nữa.
“À, đúng rồi, cái vòng ngọc phỉ thúy này đích thực là mua từ cửa hiệu ngọc bích, còn về là thật hay giả, các người có thể tới cửa hiệu ngọc bích kiểm nghiệm.”
Trước khi vào trong phòng, Chu Dương đột nhiên quay đầu nói khẽ.
“Hừ, đúng thực là nói khoác mà không biết ngượng, một thằng trai bao thì lấy đâu ra tiền mua phỉ thúy chứ!”
Dì ba của Tạ Linh Ngọc cười giễu cợt, trực tiếp vồ lấy chiếc vòng, chuẩn bị ném đi.
Chỉ là khi bà ta chạm tay vào chiếc vòng, cả người đều sững sờ ra.
“Có chuyện gì thế, mau vứt cái thứ phế phẩm đó đi, giữ lại đây chỉ tổn làm vướng mắt!”
Tạ Mạc thấy em ba của mình cứ ngây ra, liền bất đầu mất bình tĩnh.
“Cái này..... Cái này là hàng thật.”
Dì ba trong lòng không ngừng cảm thấy kinh ngạc, giọng nói cũng có chút run rẩy.
Bà ta từng nhìn thấy vòng ngọc phỉ thúy của cửa hiệu Phỉ Thúy Hiên, nhưng vì giá quá cao nên không mua.
Nhưng bà ta lại từng sờ vào nó, cảm nhận nó một cách hết sức chân thực.
So với cái mà bản thân đang sờ trên tay, cảm giác dường như là giống hệt nhau.
Nghe dì ba nói vậy, bà Tạ rõ ràng có chút không tin. Phải biết là, hồi đó bà nhìn chiếc vòng ngọc bích đó, giá phải cao đến 60 vạn, cho dù là nhà Tạ gia, bà Tạ cũng chưa chắc nỡ bỏ tiền ra mua nó.
“Tuấn Sinh nói ngọc bích ở cửa hiệu Phỉ Thúy Hiên đều có ký giấy chứng nhận, tên rách nát như hắn ta cái gì cũng không có, sao có thể là thật được chứ!
Bà Tạ mặt tỏ vẻ khinh bỉ.
“Không đúng, cái này có vẻ như là hàng thật, mọi người xem, bên trong còn có chữ khắc của cửa hiệu Phỉ Thúy Hiên, đây là kí hiệu chính hãng của bọn họ, chính là để phòng chống hàng giả.”
Dì ba xoay chiếc vòng tay Phỉ Thúy Hiên lại, nhìn vào phía bên trong, đột nhiên kêu lên.
Còn những người khác cũng bắt đầu tò mò nhìn theo, lập tức nhìn thấy phía trong của chiếc vòng có khắc vài nét chữ nhỏ “Phỉ Thúy Hiên.”
“Mọi người xem, chiếc vòng tay này của Tuấn Sinh bên trong cũng khắc ký hiệu này.”
Dì ba nhanh tay nhanh mắt, cầm lấy chiếc vòng mà Trần Tuấn Sinh tặng lật đi lật lại, cũng nhìn thấy cái kí hiệu phía trong chiếc vòng.
“Cái này.....”
Vẻ mặt bà Tạ ngạc nhiên nghi ngờ, dường như nhớ ra gì đó liền lập tức nhìn về hướng Tạ Linh Ngọc.
“Linh Ngọc, hình như Chu Dương cũng tặng cho con quà thì phải, con bỏ ra xem xem rốt cuộc là vật gì.
“Đúng thế, mau mở ra xem đi!”
Tạ Linh Ngọc không còn cách nào khác đành phải mang hộp quà Chu Dương tặng mình ra.
Dì ba bước dài một bước, trực tiếp cầm lấy hộp quà từ tay của Tạ Linh Ngọc, trực tiếp mở ra.
Yên tĩnh!
Trong phút chốc, cả căn phòng cùng tất cả mọi người đều trở nên yên ắng.
Đến cả Trần Tuấn Sinh cũng phải kinh ngạc với món quà trước mắt
"Đây là Thiên Tử Tâm, bảo vật của Phỉ Thúy Hiên.”
Trần Tuấn Sinh dù sao cũng là tên biết nhìn đồ, hầu như chỉ cần nhìn món quà trong chốc lát, liền có thể nhận ra được lai lịch của nó.
“Thiên Tử Tâm? Bao nhiêu tiền?”
Bà Tạ chớp mắt nhìn Trần Tuấn Sinh, trên mặt lộ ra một nét vui mừng.
Ngay cả Trần Tuấn Sinh cũng đều tỏ ra ngạc nhiên thán phục, thì có thể chứng minh sợi dây chuyền thạch anh tím này nhất định vô cùng đáng giá.
“Cô Tạ, Linh Ngọc, cháu nhớ ra công ty còn chút chuyện, xin phép rời khỏi trước, để lần sau có thời gian rảnh, cháu sẽ lại xuống đây thăm mọi người.”
Thế nhưng Trần Lục Sinh không hề trả lời, mà trực tiếp đứng dậy, chào hỏi xong xuôi, rồi trực tiếp rời đi.
“Đứa trẻ Tuấn Sinh này, như thế này là sao chứ?”
Bà Tạ không ngăn lại được, có chút nghi hoặc.
“Tôi tìm ra rồi. Thiên Tử Tâm, năm trăm sáu mươi vạn tệ.”
Vào đúng lúc này, tiếng của dì ba đột nhiên cất lên.
Bà Tạ trong lòng kinh ngạc, lập tức hét lên: “Bao nhiêu?”
“Giá của Phỉ Thúy Hiên, năm trăm sáu mươi vạn tệ.”
Cổ họng của dì ba rung mạnh, rõ ràng là không thể kinh ngạc hơn được nữa.
Cho dù Tạ Linh Ngọc mở công ty mỹ phẩm Duyệt Dĩ, những với khoản tiền lớn như năm trăm sáu mươi vạn tệ, thì cũng không thể nào tùy tiện có thể bỏ ra được.
Hơn nữa chỉ là tặng quà.
Dì ba, cùng các họ hàng toàn bộ đều nhìn Tạ Linh Ngọc, đầy sự ngưỡng mộ, thậm chí còn có một chút đố kỵ.
Bọn họ đố kỵ rằng tại sao món quà lớn như vậy không được tặng cho con gái của nhà bọn họ.
Nhưng bọn họ trong lúc đó đã quên mất rằng, vừa rồi họ vẫn còn cười nhạo một cách vô tình người tặng món quà này.
“Trời ạ, Chu Dương đi mất rồi, chị hai chị xem có nên gọi điện thoại gọi Chu Dương quay lại không.”
Dì ba đột nhiên nói vậy, cũng bất ngờ làm mọi người bừng tỉnh.
“Đúng đúng, mau gọi Chu Dương quay lại, sinh nhật của mẹ vợ mà con rể không có mặt thì còn ra thể thống gì nữa chứ.”
Vài người khác cũng thi nhau hùa theo.
“Đủ rồi, mấy người có thôi đi không? Vừa rồi cũng là mấy người đuổi anh ấy ra ngoài đấy!”
Vậy mà vào chính lúc này, Tạ Linh Ngọc vẫn luôn im lặng bỗng nhiên cúi đầu xuống quát, giọng nói trầm xuống có chút nức nở.
“Những thứ này không ai được động.”
Tạ Linh Ngọc không quan tâm đến sự ngăn cản của bà Tạ, trực tiếp cầm lại “Thiên Tử Tâm”, còn có cả vòng tay Phỉ Thủy Hiên mà Chu Dương tặng cho bà Tạ.
Về tất cả những điều xảy ra tại Tạ gia sau đó, Chu Dương không hề biết.
Từ sau khi rời khỏi nhà Tạ gia, anh không trở về viện điều dưỡng, nếu không nhất định sẽ bị mẹ anh gạn hỏi đến cùng.
Lảo đà lảo đảo, Chu Dương bất giác đi đến công ty Danh Dương.
“Xem ra hiện giờ mình chỉ thể ở lại đây thôi.”
Cười khổ một cái, Chu Dương liền trực tiếp bước vào công ty.
“Anh Chu, anh đến rồi à?”
Chu Dương nhìn về hướng phát ra giọng nói, liền nhìn thấy Diệp Sở Thiến đứng sờ sờ từ đằng xa, bộ mặt kinh ngạc nhìn anh giống như nhìn thấy thứ gì đó kì lạ lắm vậy.
“Sao thế? Tôi không thể tới đây sao?”
Chu Dương nhìn Diệp Sở Thiến, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không kìm được mà nói đùa.
“Đương nhiên không phải vậy, chỉ là Thẩm tổng cũng đang ở đây.”
Diệp Sở Thiên vừa nói vừa chỉ tay về phía phòng làm việc của Chu Dương.
Thẩm Bích Quân cũng ở đây?
Chu Dương ngơ người ra một cái, điều này khiến anh có chút bất ngờ.
“Thẩm tổng đến làm gì?”
Chu Dương nghi ngờ hỏi, không kìm được chậm rãi bước về phía phòng làm việc.
Nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng làm việc ra, vừa nhìn đã thấy Thẩm Bích Quân đang đường hoàng ngồi vào bàn làm việc của mình, tập trung tìm kiếm tài liệu.
Mái tóc dài lờ mờ buộc sau gáy, gương mặt thanh tú dưới ánh nắng, làm nổi bật lên nước da trắng muốt mịn màng.
Ngoại hình thanh nhã như vậy khiến cho Chu Dương tâm trạng có chút ngẩn ngơ.
Cho dù trước đây Thẩm Bích Quân với Tạ Linh Ngọc được đồn là hai đại mĩ nữ của phố Bảo Thái, Chu Dương cũng không có cảm giác như vậy.
Hiện giờ đột nhiên nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Bích Quân, trong lòng ngược lại có chút rung động.
Trần Tuấn Sinh hướng về phía Tạ Linh Ngọc với bộ mặt đắc ý.
Chu Dương trong lòng liền cảm thấy hồi hộp.
Anh không thể ngờ rằng Trần Tuấn Sinh lại đem Tạ Linh Ngọc dính líu vào chuyện này.
Quả thực, nếu như đây chỉ là cuộc tranh chấp hai người giữa anh và Trần Tuấn Sinh, vậy thì anh chả có gì phải sợ cả.
Nhưng bây giờ, bỗng nhiên Tạ Linh Ngọc lại dính líu vào trong chuyện này, cho dù Chu Dương không hề làm trai bao đi chăng nữa, có những chuyện cũng khó mà giải thích rõ ràng được.
“Chu Dương, tôi đã suy nghĩ cả buổi tối, nhưng vẫn không thể nghĩ thông được, tôi muốn nghe anh nói.”
Tạ Linh Ngọc khẽ ngẩng đầu lên nhìn Chu Dương, gương mặt có chút nhợt nhạt, bên dưới đôi mắt đẹp kia phủ lên một vầng quầng thâm mờ.
Chu Dương vừa nhìn là biết tối qua cô không ngủ ngon giấc.
Thế nhưng khi đối diện với câu hỏi của cô, Chu Dương không biết phải trả lời cô thế nào cả.
Anh không thể nói với cô rằng, bản thân trở thành cổ đông của công ty Danh Dương là do đã đầu tư một nghìn vạn vào đó.
Tuy rằng một nghìn vạn này đối với anh mà nói căn bản chả là gì cả, thế nhưng nói ra ai sẽ tin chứ?
Một thằng ở rể nghèo kiệt xác có thể bỏ ra một nghìn vạn sao?
Không thể nào!
“Nếu em tin anh, thì sẽ không hỏi anh.”
Chu Dương nghiêm túc nhìn Tạ Linh Ngọc, ngữ khí rất bình tĩnh.
Anh đã nghĩ rất thông suốt rồi, bản thân trong lòng đã yêu Tạ Linh Ngọc, thế nhưng hiện thực lại luôn tồn tại vô vàn những trở ngại.
Nếu như nói trước đây, địa vị và thân phận của bản thân anh là điều cản trở thì bây giờ chính sự tín nhiệm của Tạ Linh Ngọc với anh là cái trở ngại.
“Haha, Chu Dương huynh đệ, có gì mà không thể trực tiếp nói rõ ràng được chứ? Nếu như không phải anh nhờ vả vào mối quan hệ với Thẩm Bích Quân, e là bây giờ anh vẫn chỉ là cái bộ dạng cũ trước đây mà thôi.”
Trần Tuấn Sinh nhìn ra dường như Tạ Linh Ngọc vẫn còn tình cảm với Chu Dương, trong lòng kích động, liên tiếp truy hỏi đến cùng.
Còn bà Tạ và cả đám người nhà Tạ gia cũng bắt đầu hùa theo.
Đối với Chu Dương, trong lòng bọn họ vẫn luôn là sự khinh thường.
Càng huống hồ, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Chu Dương từ thân phận cổ đông của công ty Danh Dương cái mà họ phải ngước nhìn kính mộ, trở thành thân phận của một thằng trai bao, lại khiến trong lòng bọn họ càng thêm khinh rẻ.
“Hừ! Cảnh Ngọc, tên phế vật này vốn dĩ không phải loại người tốt đẹp gì, giờ lại làm trai bao của người khác, giờ con có đủ lý do để ly hôn với nó rồi đó!”
Bà Tạ làm ầm lên, trực tiếp bày ra một bản thỏa thuận ly hôn.
Chu Dương nhận ra bản thỏa thuận đó.
Trước đây khi anh cùng mẹ ruột của mình tới nhà Tạ gia, bà Tạ từng lấy ra một bản hợp đồng ly hôn như thế này.
Chỉ là Chu Dương không ngờ rằng, bản thỏa thuận mà tối hôm đó anh không kí, giờ đây lại bày ra trước mắt mình.
“Chu Dương, lẽ nào đến một lời giải thích anh cũng không muốn nói với tôi sao?”
Gương mặt Tạ Linh Ngọc có chút đau khổ, trong đôi mắt đẹp là sự ảm đạm không chút ánh sáng.
Thời gian cả một buổi tối, đã quá khuya rồi.
Đến bây giờ cô vẫn chưa thể bước ra khỏi sự việc xảy ra tối qua.
“Tôi nói lại một lần nữa, giữa tôi và Thẩm tổng không hề có bất kì mối quan hệ nào, còn về thỏa thuận ly hôn, tôi nghĩ tôi vẫn nên bình tĩnh suy ngẫm lại.”
Chu Dương hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng của bản thân, lúc này mới nhẹ nhàng nói.
“Hôm nay con đến là để mừng sinh nhật cùng với mẹ, nếu như mọi người đã không hoan nghênh như vậy, con cũng không ở đây vướng mắt mọi người nữa.”
Chu Dương lạnh lùng nói xong, liền chuẩn bị rời đi.
“Hừ! Ai là mẹ của mày chứ? Một thằng phế vật, có làm con rể của tao, tao cũng không thèm.”
Bà Tạ cười nhạt một cái, trực tiếp quay đầu, không tiếp tục nhìn Chu Dương nữa.
“À, đúng rồi, cái vòng ngọc phỉ thúy này đích thực là mua từ cửa hiệu ngọc bích, còn về là thật hay giả, các người có thể tới cửa hiệu ngọc bích kiểm nghiệm.”
Trước khi vào trong phòng, Chu Dương đột nhiên quay đầu nói khẽ.
“Hừ, đúng thực là nói khoác mà không biết ngượng, một thằng trai bao thì lấy đâu ra tiền mua phỉ thúy chứ!”
Dì ba của Tạ Linh Ngọc cười giễu cợt, trực tiếp vồ lấy chiếc vòng, chuẩn bị ném đi.
Chỉ là khi bà ta chạm tay vào chiếc vòng, cả người đều sững sờ ra.
“Có chuyện gì thế, mau vứt cái thứ phế phẩm đó đi, giữ lại đây chỉ tổn làm vướng mắt!”
Tạ Mạc thấy em ba của mình cứ ngây ra, liền bất đầu mất bình tĩnh.
“Cái này..... Cái này là hàng thật.”
Dì ba trong lòng không ngừng cảm thấy kinh ngạc, giọng nói cũng có chút run rẩy.
Bà ta từng nhìn thấy vòng ngọc phỉ thúy của cửa hiệu Phỉ Thúy Hiên, nhưng vì giá quá cao nên không mua.
Nhưng bà ta lại từng sờ vào nó, cảm nhận nó một cách hết sức chân thực.
So với cái mà bản thân đang sờ trên tay, cảm giác dường như là giống hệt nhau.
Nghe dì ba nói vậy, bà Tạ rõ ràng có chút không tin. Phải biết là, hồi đó bà nhìn chiếc vòng ngọc bích đó, giá phải cao đến 60 vạn, cho dù là nhà Tạ gia, bà Tạ cũng chưa chắc nỡ bỏ tiền ra mua nó.
“Tuấn Sinh nói ngọc bích ở cửa hiệu Phỉ Thúy Hiên đều có ký giấy chứng nhận, tên rách nát như hắn ta cái gì cũng không có, sao có thể là thật được chứ!
Bà Tạ mặt tỏ vẻ khinh bỉ.
“Không đúng, cái này có vẻ như là hàng thật, mọi người xem, bên trong còn có chữ khắc của cửa hiệu Phỉ Thúy Hiên, đây là kí hiệu chính hãng của bọn họ, chính là để phòng chống hàng giả.”
Dì ba xoay chiếc vòng tay Phỉ Thúy Hiên lại, nhìn vào phía bên trong, đột nhiên kêu lên.
Còn những người khác cũng bắt đầu tò mò nhìn theo, lập tức nhìn thấy phía trong của chiếc vòng có khắc vài nét chữ nhỏ “Phỉ Thúy Hiên.”
“Mọi người xem, chiếc vòng tay này của Tuấn Sinh bên trong cũng khắc ký hiệu này.”
Dì ba nhanh tay nhanh mắt, cầm lấy chiếc vòng mà Trần Tuấn Sinh tặng lật đi lật lại, cũng nhìn thấy cái kí hiệu phía trong chiếc vòng.
“Cái này.....”
Vẻ mặt bà Tạ ngạc nhiên nghi ngờ, dường như nhớ ra gì đó liền lập tức nhìn về hướng Tạ Linh Ngọc.
“Linh Ngọc, hình như Chu Dương cũng tặng cho con quà thì phải, con bỏ ra xem xem rốt cuộc là vật gì.
“Đúng thế, mau mở ra xem đi!”
Tạ Linh Ngọc không còn cách nào khác đành phải mang hộp quà Chu Dương tặng mình ra.
Dì ba bước dài một bước, trực tiếp cầm lấy hộp quà từ tay của Tạ Linh Ngọc, trực tiếp mở ra.
Yên tĩnh!
Trong phút chốc, cả căn phòng cùng tất cả mọi người đều trở nên yên ắng.
Đến cả Trần Tuấn Sinh cũng phải kinh ngạc với món quà trước mắt
"Đây là Thiên Tử Tâm, bảo vật của Phỉ Thúy Hiên.”
Trần Tuấn Sinh dù sao cũng là tên biết nhìn đồ, hầu như chỉ cần nhìn món quà trong chốc lát, liền có thể nhận ra được lai lịch của nó.
“Thiên Tử Tâm? Bao nhiêu tiền?”
Bà Tạ chớp mắt nhìn Trần Tuấn Sinh, trên mặt lộ ra một nét vui mừng.
Ngay cả Trần Tuấn Sinh cũng đều tỏ ra ngạc nhiên thán phục, thì có thể chứng minh sợi dây chuyền thạch anh tím này nhất định vô cùng đáng giá.
“Cô Tạ, Linh Ngọc, cháu nhớ ra công ty còn chút chuyện, xin phép rời khỏi trước, để lần sau có thời gian rảnh, cháu sẽ lại xuống đây thăm mọi người.”
Thế nhưng Trần Lục Sinh không hề trả lời, mà trực tiếp đứng dậy, chào hỏi xong xuôi, rồi trực tiếp rời đi.
“Đứa trẻ Tuấn Sinh này, như thế này là sao chứ?”
Bà Tạ không ngăn lại được, có chút nghi hoặc.
“Tôi tìm ra rồi. Thiên Tử Tâm, năm trăm sáu mươi vạn tệ.”
Vào đúng lúc này, tiếng của dì ba đột nhiên cất lên.
Bà Tạ trong lòng kinh ngạc, lập tức hét lên: “Bao nhiêu?”
“Giá của Phỉ Thúy Hiên, năm trăm sáu mươi vạn tệ.”
Cổ họng của dì ba rung mạnh, rõ ràng là không thể kinh ngạc hơn được nữa.
Cho dù Tạ Linh Ngọc mở công ty mỹ phẩm Duyệt Dĩ, những với khoản tiền lớn như năm trăm sáu mươi vạn tệ, thì cũng không thể nào tùy tiện có thể bỏ ra được.
Hơn nữa chỉ là tặng quà.
Dì ba, cùng các họ hàng toàn bộ đều nhìn Tạ Linh Ngọc, đầy sự ngưỡng mộ, thậm chí còn có một chút đố kỵ.
Bọn họ đố kỵ rằng tại sao món quà lớn như vậy không được tặng cho con gái của nhà bọn họ.
Nhưng bọn họ trong lúc đó đã quên mất rằng, vừa rồi họ vẫn còn cười nhạo một cách vô tình người tặng món quà này.
“Trời ạ, Chu Dương đi mất rồi, chị hai chị xem có nên gọi điện thoại gọi Chu Dương quay lại không.”
Dì ba đột nhiên nói vậy, cũng bất ngờ làm mọi người bừng tỉnh.
“Đúng đúng, mau gọi Chu Dương quay lại, sinh nhật của mẹ vợ mà con rể không có mặt thì còn ra thể thống gì nữa chứ.”
Vài người khác cũng thi nhau hùa theo.
“Đủ rồi, mấy người có thôi đi không? Vừa rồi cũng là mấy người đuổi anh ấy ra ngoài đấy!”
Vậy mà vào chính lúc này, Tạ Linh Ngọc vẫn luôn im lặng bỗng nhiên cúi đầu xuống quát, giọng nói trầm xuống có chút nức nở.
“Những thứ này không ai được động.”
Tạ Linh Ngọc không quan tâm đến sự ngăn cản của bà Tạ, trực tiếp cầm lại “Thiên Tử Tâm”, còn có cả vòng tay Phỉ Thủy Hiên mà Chu Dương tặng cho bà Tạ.
Về tất cả những điều xảy ra tại Tạ gia sau đó, Chu Dương không hề biết.
Từ sau khi rời khỏi nhà Tạ gia, anh không trở về viện điều dưỡng, nếu không nhất định sẽ bị mẹ anh gạn hỏi đến cùng.
Lảo đà lảo đảo, Chu Dương bất giác đi đến công ty Danh Dương.
“Xem ra hiện giờ mình chỉ thể ở lại đây thôi.”
Cười khổ một cái, Chu Dương liền trực tiếp bước vào công ty.
“Anh Chu, anh đến rồi à?”
Chu Dương nhìn về hướng phát ra giọng nói, liền nhìn thấy Diệp Sở Thiến đứng sờ sờ từ đằng xa, bộ mặt kinh ngạc nhìn anh giống như nhìn thấy thứ gì đó kì lạ lắm vậy.
“Sao thế? Tôi không thể tới đây sao?”
Chu Dương nhìn Diệp Sở Thiến, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không kìm được mà nói đùa.
“Đương nhiên không phải vậy, chỉ là Thẩm tổng cũng đang ở đây.”
Diệp Sở Thiên vừa nói vừa chỉ tay về phía phòng làm việc của Chu Dương.
Thẩm Bích Quân cũng ở đây?
Chu Dương ngơ người ra một cái, điều này khiến anh có chút bất ngờ.
“Thẩm tổng đến làm gì?”
Chu Dương nghi ngờ hỏi, không kìm được chậm rãi bước về phía phòng làm việc.
Nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng làm việc ra, vừa nhìn đã thấy Thẩm Bích Quân đang đường hoàng ngồi vào bàn làm việc của mình, tập trung tìm kiếm tài liệu.
Mái tóc dài lờ mờ buộc sau gáy, gương mặt thanh tú dưới ánh nắng, làm nổi bật lên nước da trắng muốt mịn màng.
Ngoại hình thanh nhã như vậy khiến cho Chu Dương tâm trạng có chút ngẩn ngơ.
Cho dù trước đây Thẩm Bích Quân với Tạ Linh Ngọc được đồn là hai đại mĩ nữ của phố Bảo Thái, Chu Dương cũng không có cảm giác như vậy.
Hiện giờ đột nhiên nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Bích Quân, trong lòng ngược lại có chút rung động.
Bình luận facebook