Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Sự đoạn tuyệt của Tạ Linh Ngọc
Chu Dương và Thẩm Bích Quân đang bàn bạc làm thế nào để ứng phó, mà không biết bên ngoài lúc này mọi người đang bàn tán rất náo nhiệt.
Những hãng tạp chí lá cải này đều có doanh số cao nhất trong thành phố, chuyện của Chu Dương và Thẩm Bích Quân trong thời gian ngắn ngủi của một buổi sáng, đã được tất cả mọi được biết đến.
Mặc dù không biết rõ chân tướng của sự việc, nhưng không ảnh hưởng gì đến những người ngồi xem trò vui.
Mà những công ty và những người tiếp xúc qua với công ty Danh Dương, với Thẩm Bích Quân và Chu Dương càng ngạc nhiên không thôi.
"Trương tổng, chúng ta phải làm thế nào? Bây giờ xảy ra sự việc như vậy, Thẩm Bích Quân còn có thể bảo vệ cho Chu Dương sao?"
Thư ký công ty mỹ phẩm Mỹ Tư nói với bộ mặt lo lắng, còn Trương Huy ngồi trên sofa nét mặt trầm tĩnh, im lặng suy nghĩ.
"Trước mắt đừng làm gì cả, sự việc này, tôi cảm thấy không đơn giản như thế."
Cửa hàng trang sức Phỉ Thúy Hiên, người đứng đầu nhìn vào đống tạp chí lá cải, vẻ mặt đầy mỉa mai.
"Cứ tưởng là một đại gia, không ngờ cũng chỉ là một thằng trai trẻ được bao nuôi, hung hăng gì chứ, hãy chờ đấy mà xem, cô tưởng người như vậy, sẽ nhớ đến cô sao?"
Triệu Thiên Lai cũng cùng vẻ mặt băn khoăn, xem đống tin tức lá cải đó, có chút đau lòng khi trước đây bán "Thiên Tử Tâm" với giá rẻ.
Mà lúc này trong một hội quán hào hoa, Trần Tuấn Sinh đang tụ tập với một đám đàn ông trung niên bụng to.
Và trước mặt bọn họ, mang vẻ mặt đầy tự hào là em trai của Thẩm Bì Quân, Thẩm Trạch.
"Haha, Thẩm công tử, Trần công tử, việc này thế nào? Vừa lòng chứ?”
Một người đàn ông trung niên mặt bóng dầu cười lấy lòng nói, cung kính rót rượu cho Thẩm Trạch và Trần Tuấn Sinh.
"Không tồi, việc này ông làm rất tốt, lần này, tôi nhất định làm cho thằng khốn và con nghiệt chủng đó phải nếm mùi vị bị người khác cười nhạo." Thẩm Trạch uống một hơi hết rượu trong ly, thấp giọng gầm lên.
Trước đây trong buổi tiệc của lễ ra mắt dự án hoạt chất làm trắng da, Thẩm Trạch bị Chu Dương và Thẩm Bích Quân đuổi ra ngoài, sự việc đó bị lưu truyền một thời gian.
Làm cho Thẩm Trạch mất mặt trước đám bạn bè xấu của mình, căn bản là không ngẩng đầu lên nổi, thậm chị còn bị chúng kịch liệt chế giễu.
Lần này, Trần Tuấn Sinh chơi trò này, làm hắn rất vừa lòng.
Hắn dường như nhìn thấy, vẻ mặt khó coi của Chu Dương và Thẩm Bích Quân hai người họ.
"Hừ, đây mới là bước đầu tiên, dám đối đầu với Trần Tuấn Sinh ta, ta nhất định sẽ không để Chu Dương được yên thân." Trần Tuấn Sinh cũng cùng vẻ mặt nham hiểm.
"Haha, vậy thì chúc kế hoạch của Trần công tử và Thẩm công tử thành công, đến lúc đó, đừng quên chúng tôi nhé."
.....
Tin đồn của Châu Dương và Thẩm Bích Quân rất nhanh lan ra toàn thành phố.
Tạ Linh Ngọc đương nhiên cũng nhìn thấy những tin tức này.
Khi cô ấy nhìn thấy Thẩm Bích Quân và Chu Dương thân mật như vậy, tim cô cảm thấy nhói đau.
Cô tưởng rằng tình cảm của mình đối với Chu Dương đã dần dần phai nhạt, nhưng khi nhìn thấy anh thân mật với người phụ nữ khác, cô vẫn cứ cảm thấy bối rối.
Mà lúc này, điện thoại của Tạ Linh Ngọc vang lên.
“Alô, Linh Ngọc, con nhìn thấy rồi phải không? Cái tên Chu Dương đó tại sao lại có thể như vậy? Lẽ nào nó quên mình là người đã có gia đình rồi sao? Con hỏi nó cho mẹ, nếu không giải thích được, thì con với nó sẽ ly hôn, cho nó ra đi trắng tay."
Tạ Linh Ngọc vừa nghe điện thoại, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng gào của mẹ cô.
“Mẹ, mẹ có thể yên tĩnh một chút được không? Chuyện này có phải là thật hay không, căn bản không có ai biết được.” Tạ Linh Ngọc chốc lát lại xoa trán, giọng có chút mệt mỏi.
“Cái gì mà không phải sự thật, ảnh cũng có rồi, lại còn không phải sự thật à, mẹ không cần biết, lần này, con nhất định phải ly hôn với nó, nhất định phải cho nó ra đi với hai bàn tay trắng, để mẹ xem xem nó có thể kiếm được bao nhiêu tiền.”
Giọng nói của bà Tạ đầy ắp sự tham lam.
Tạ Linh Ngọc lúc này căn bản không muốn nói chuyện với bà nữa, trực tiếp cúp máy.
“Tạ tổng, thời gian hẹn để thương lượng hợp đồng cùng công ty Danh Dương sắp đến rồi.”
…....
Công ty Danh Dương.
Đây là lần thứ hai Tạ Linh Ngọc trịnh trọng như vậy đến nơi này.
Lần trước là đến để tham gia buổi họp đấu thầu công khai, sau đó mỹ phẩm Duyệt Kỷ liền giành được tư cách hợp tác trong dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hoá.
Nhưng lần này khác với lần trước, tâm tình Tạ Linh Ngọc lúc này rất phức tạp, trong lòng ẩn dấu chút do dự.
Nhưng cô biết, cuộc nói chuyện hôm nay sẽ quyết định tương lai sau này của mỹ phẩm Duyệt Kỷ.
Là tiếp tục tồn tại, mượn cơ hội mà phát triển ngày càng lớn mạnh hay là bị chôn vùi, tất cả chỉ trong một khoảnh khắc thôi.
“Tạ tổng, chào cô, Chu tổng đợi cô đã lâu rồi.”
Tại lúc Tạ Linh Ngọc đang phân tâm, một giọng nói nho nhã, nhẹ nhàng truyền tới.
Tạ Linh Ngọc nhìn chăm chú, nhận ra đây là Diệp Sở Thiến trợ lý của Chu Dương.
Nhẹ gật đầu tỏ ý đã rõ, Tạ Ngọc Linh dưới sự dẫn đường của Diệp Sở Thiến, trực tiếp đến phòng làm việc của Chu Dương.
Nhìn thấy Chu Dương, Tạ Linh Ngọc trong phút chốc có cảm giác rối bời.
Chu Dương trước mắt với Chu Dương ba năm trước ở nhà họ Tạ hoàn toàn không giống như cùng một người.
Chu Dương trước đây ủ rũ, ở trên người anh Tạ Ngọc Linh không nhìn thấy một tia hy vọng nào.
Nhưng Chu Dương của hiện tại tựa như ánh mặt trời kiêu ngạo, lung linh chói lóa.
"Em đến rồi."
Không đợi Tạ Linh Ngọc lên tiếng, Chu Dương đã chủ động phá vỡ sự im lặng của hai người, kéo Tạ Linh Ngọc ngồi xuống phía đối diện của bàn làm việc.
“Đây là bản hợp đồng anh đã soạn thảo lại, em có thể xem trước một chút, nếu có kiện nghị gì, có thể trực tiếp nói ra.”
Chu Dương không chần chừ chút nào, trực tiếp đưa bản hợp đồng mình đã soạn thảo lại cho Tạ Linh Ngọc, bản hợp đồng này, công ty Danh Dương đã nhường lại một phần lợi nhuận, cũng coi như là Chu Dương có tư lợi, muốn giúp Tạ Linh Ngọc một tay.
“Anh….”
Tạ Linh Ngọc vẫn muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với ánh mắt của Chu Dương, lại đem lời muốn nói nuốt xuống.
Bản hợp đồng mới soạn thảo lại này, chia ra rất rõ ràng chi tiết về việc hợp tác giữa công ty Danh Dương và mỹ phẩm Duyệt Kỷ trong dự án mỹ phẩm làm trắng và chống lão hóa.
Trên đó không chỉ ghi chú rõ ràng trách nhiệm và nghĩa vụ của hai bên, mà còn để cho mỹ phẩm Duyệt Kỷ có không gian rất lớn để có thể lựa chọn.
Tạ Linh Ngọc càng nhìn, trong lòng càng kích động.
Tạm gác lại tất cả các yếu tố bên ngoài, chỉ nhìn vào bản hợp đồng này thôi, đối với mỹ phẩm Duyệt Kỷ mà nói, chắc chắn là một niềm vui một món quà bất ngờ rất lớn.
Nhưng điều bất ngờ này lại chỉ lưu lại trong lòng Tạ Linh Ngọc một lát, cô lập tức tỉnh táo lại.
“Anh như vậy là có ý gì? Thương hại tôi sao?”
Tạ Linh Ngọc vò bản hợp đồng, thấp giọng hỏi.
Cô hiểu rõ Chu Dương, đồng nghĩa với việc Chu Dương cũng hiểu rõ cô.
Mỹ phẩm Duyệt Kỷ đứng trước khó khăn, Chu Dương dù không biết rõ, nhưng anh ấy nhất định sẽ để tâm.
Mà vào lúc này, Chu Dương trực tiếp đưa ra bản hợp đồng cực kỳ có lợi cho cô, làm cho trong lòng Tạ Linh Ngọc như bị đè nặng bởi một bức tường.
“Tạ tổng, tôi hi vọng anh có thể về đúng vị trí, chúng ta bây giờ không có quan hệ gì khác, chỉ là đại diện cho hai công ty đến để thương lượng hợp đồng.”
Phản ứng của Tạ Linh Ngọc không nằm ngoài dự đoán của Chu Dương, nhưng cũng không làm anh có cảm giác vui vẻ.
Dù thế nào thì hai người cũng đã thành hôn ba năm, bây giờ, đối diện với bản hợp đồng này, phản ứng đầu tiên của Tạ Linh Ngọc lại có thể là Chu Dương đang thương hại cô.
“Còn nữa, bản hợp đồng này cũng không phải là ý của anh, Thẩm tổng cũng đã đồng ý rồi.”
Chu Dương nhẹ nhàng nói.
Anh hi vọng nói như vậy sẽ làm rõ rằng anh không có thiên vị, càng không thương hại cô.
Nhưng Chu Dương không ngờ rằng, chỉ một câu nói này, làm sự giận giữ dồn nén trong lòng Tạ Linh Ngọc đột nhiên bùng phát.
Đáng lẽ trong bữa tiệc sinh nhật của mẹ Tạ tối qua, Trần Tuân Sinh nói Chu Dương là trai trẻ được Thẩm Bích Quân bao nuôi, lúc ấy, Tạ Linh Ngọc còn không tin.
Chỉ cần Chu Dương giải thích một câu, cô sẽ tin tưởng Chu Dương.
Nhưng Chu Dương lại không giải thích.
Sau đó sáng sớm hôm nay, báo lá cải của toàn thành phố đều đăng tải hình ảnh thân mật của Chu Dương và Thẩm Bích Quân, truyền đi tin tức Chu Dương chính là trai bao.
Điều này làm cho Tạ Linh Ngọc căn bản không thể chấp nhận được.
Trong ba năm này, ngay cả khi Chu Dương không có chí tiến thủ, ngay cả khi bà Tạ coi thường anh thế nào đi nữa, Tạ Linh Ngọc cũng chưa bao giờ từ bỏ anh.
Nhưng bây giờ, hình ảnh trên những bài báo lá cải kia giống như một con dao sắc bén, khoét một lỗ hổng trong trái tim Tạ Linh Ngọc.
Hiện tại, Chu Dương nói trước mặt cô rằng, bản hợp đồng này là do Thẩm Bích Quân đồng ý, Tạ Linh Ngọc không thể nhịn thêm nữa.
“Thẩm tổng Thẩm tổng, vây giờ có phải trong lòng anh chỉ còn Thẩm Bích Quân thôi không?”
“Hôm qua anh không giải thích với tôi, vậy hôm nay những tin tức kia là như thế nào đây?”
“Chu Dương, anh thật làm tôi quá thất vọng rồi, lẽ nào rời khỏi phụ nữ, anh không thể sống được sao?”
“Tạ Linh Ngọc dường như dùng hết tất cả sức lực để hét lên.
Toàn thân cô khẽ run lên, gương mặt xinh đẹp của cô dường như lạnh buốt vô tận.
Chu Dương đối với cảnh tượng này dường như có chút quen thuộc.
Buổi tối hôm đó, khi anh cứu Tạ Linh Ngọc khỏi tay Trần Tuấn Sinh, làm xáo trộn cuộc đàm phán giữa cô và những nhà đầu tư, cô cũng như vậy.
Nhưng mà lần trước, cô chỉ là tức giận đơn thuần.
Mà lần này, Chu Dương lại cảm thấy cô ấy muốn giấu kín sự hoang mang của mình.
Cô ấy đang hoảng loạn về cái gì?
Chu Dương sững sờ, cả văn phòng chỉ có hai người họ, nhưng Chu Dương lại cảm thấy quanh mình có hàng ngàn vạn người.
Bọn họ từng người đều chỉ vào anh, cười nhạo anh, chế giễu anh chỉ là một thằng được bao nuôi, đến dũng khí sống tiếp cũng không còn.
“Linh Ngọc, em có thể tin anh một lần không?”
Chu Dương nhăn mày, đấm mạnh một đấm xuống bàn, cốc nước trên bàn không vững, trượt xuống đất vỡ vụn.
Động tĩnh trong văn phòng, làm các nhân viên bên ngoài rất ngạc nhiên,
Nhưng có Diệp Sở Thiến ở đó, không ai dám tiến lại gần tường để nghe ngóng.
“Tôi phải tin anh như thế nào? Chu Dương, anh nhìn những bài báo đó chưa? Anh có từng nghĩ đến cảm giác của tôi không?”
Tạ Linh Ngọc nắm chặt bàn tay đến ửng hồng, móng tay cắm chặt vào thịt, lấp ló có những vết máu lộ ra, nhưng dường như cô không có cảm giác gì.
Trong giây phút này, cô thật sự đau lòng rồi.
Đối diện với những nghi ngờ về mình, Chu Dương căn bản không có ý định giải thích gì.
"Nếu anh và Thẩm Bích Quân không có quan hệ gì, tại sao không giải thích?"
Tạ Linh Ngọc chỉ có một ý nghĩ ở trong đầu vào lúc này.
Chu Dương hít một hơi sâu, ép mình phải bình tĩnh lại.
Bây giờ anh không muốn tranh cãi với Tạ Linh Ngọc.
Quan hệ mong manh của hai người, căn bản không thể chịu đựng những nghi ngờ và cãi vã như vậy.
“Có những chuyện, anh vẫn chưa thể nói với em, nhưng có một điểm, anh và Thẩm tổng, ngoài quan hệ trên công việc ra thì không có bất kì quan hệ gì khác?”
Chu Dương thấp giọng nói.
“Chu Dương, nếu anh không làm rõ chuyện này, tôi nghĩ mối quan hệ giữa hai ta không thể duy trì được nữa.”
Những hãng tạp chí lá cải này đều có doanh số cao nhất trong thành phố, chuyện của Chu Dương và Thẩm Bích Quân trong thời gian ngắn ngủi của một buổi sáng, đã được tất cả mọi được biết đến.
Mặc dù không biết rõ chân tướng của sự việc, nhưng không ảnh hưởng gì đến những người ngồi xem trò vui.
Mà những công ty và những người tiếp xúc qua với công ty Danh Dương, với Thẩm Bích Quân và Chu Dương càng ngạc nhiên không thôi.
"Trương tổng, chúng ta phải làm thế nào? Bây giờ xảy ra sự việc như vậy, Thẩm Bích Quân còn có thể bảo vệ cho Chu Dương sao?"
Thư ký công ty mỹ phẩm Mỹ Tư nói với bộ mặt lo lắng, còn Trương Huy ngồi trên sofa nét mặt trầm tĩnh, im lặng suy nghĩ.
"Trước mắt đừng làm gì cả, sự việc này, tôi cảm thấy không đơn giản như thế."
Cửa hàng trang sức Phỉ Thúy Hiên, người đứng đầu nhìn vào đống tạp chí lá cải, vẻ mặt đầy mỉa mai.
"Cứ tưởng là một đại gia, không ngờ cũng chỉ là một thằng trai trẻ được bao nuôi, hung hăng gì chứ, hãy chờ đấy mà xem, cô tưởng người như vậy, sẽ nhớ đến cô sao?"
Triệu Thiên Lai cũng cùng vẻ mặt băn khoăn, xem đống tin tức lá cải đó, có chút đau lòng khi trước đây bán "Thiên Tử Tâm" với giá rẻ.
Mà lúc này trong một hội quán hào hoa, Trần Tuấn Sinh đang tụ tập với một đám đàn ông trung niên bụng to.
Và trước mặt bọn họ, mang vẻ mặt đầy tự hào là em trai của Thẩm Bì Quân, Thẩm Trạch.
"Haha, Thẩm công tử, Trần công tử, việc này thế nào? Vừa lòng chứ?”
Một người đàn ông trung niên mặt bóng dầu cười lấy lòng nói, cung kính rót rượu cho Thẩm Trạch và Trần Tuấn Sinh.
"Không tồi, việc này ông làm rất tốt, lần này, tôi nhất định làm cho thằng khốn và con nghiệt chủng đó phải nếm mùi vị bị người khác cười nhạo." Thẩm Trạch uống một hơi hết rượu trong ly, thấp giọng gầm lên.
Trước đây trong buổi tiệc của lễ ra mắt dự án hoạt chất làm trắng da, Thẩm Trạch bị Chu Dương và Thẩm Bích Quân đuổi ra ngoài, sự việc đó bị lưu truyền một thời gian.
Làm cho Thẩm Trạch mất mặt trước đám bạn bè xấu của mình, căn bản là không ngẩng đầu lên nổi, thậm chị còn bị chúng kịch liệt chế giễu.
Lần này, Trần Tuấn Sinh chơi trò này, làm hắn rất vừa lòng.
Hắn dường như nhìn thấy, vẻ mặt khó coi của Chu Dương và Thẩm Bích Quân hai người họ.
"Hừ, đây mới là bước đầu tiên, dám đối đầu với Trần Tuấn Sinh ta, ta nhất định sẽ không để Chu Dương được yên thân." Trần Tuấn Sinh cũng cùng vẻ mặt nham hiểm.
"Haha, vậy thì chúc kế hoạch của Trần công tử và Thẩm công tử thành công, đến lúc đó, đừng quên chúng tôi nhé."
.....
Tin đồn của Châu Dương và Thẩm Bích Quân rất nhanh lan ra toàn thành phố.
Tạ Linh Ngọc đương nhiên cũng nhìn thấy những tin tức này.
Khi cô ấy nhìn thấy Thẩm Bích Quân và Chu Dương thân mật như vậy, tim cô cảm thấy nhói đau.
Cô tưởng rằng tình cảm của mình đối với Chu Dương đã dần dần phai nhạt, nhưng khi nhìn thấy anh thân mật với người phụ nữ khác, cô vẫn cứ cảm thấy bối rối.
Mà lúc này, điện thoại của Tạ Linh Ngọc vang lên.
“Alô, Linh Ngọc, con nhìn thấy rồi phải không? Cái tên Chu Dương đó tại sao lại có thể như vậy? Lẽ nào nó quên mình là người đã có gia đình rồi sao? Con hỏi nó cho mẹ, nếu không giải thích được, thì con với nó sẽ ly hôn, cho nó ra đi trắng tay."
Tạ Linh Ngọc vừa nghe điện thoại, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng gào của mẹ cô.
“Mẹ, mẹ có thể yên tĩnh một chút được không? Chuyện này có phải là thật hay không, căn bản không có ai biết được.” Tạ Linh Ngọc chốc lát lại xoa trán, giọng có chút mệt mỏi.
“Cái gì mà không phải sự thật, ảnh cũng có rồi, lại còn không phải sự thật à, mẹ không cần biết, lần này, con nhất định phải ly hôn với nó, nhất định phải cho nó ra đi với hai bàn tay trắng, để mẹ xem xem nó có thể kiếm được bao nhiêu tiền.”
Giọng nói của bà Tạ đầy ắp sự tham lam.
Tạ Linh Ngọc lúc này căn bản không muốn nói chuyện với bà nữa, trực tiếp cúp máy.
“Tạ tổng, thời gian hẹn để thương lượng hợp đồng cùng công ty Danh Dương sắp đến rồi.”
…....
Công ty Danh Dương.
Đây là lần thứ hai Tạ Linh Ngọc trịnh trọng như vậy đến nơi này.
Lần trước là đến để tham gia buổi họp đấu thầu công khai, sau đó mỹ phẩm Duyệt Kỷ liền giành được tư cách hợp tác trong dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hoá.
Nhưng lần này khác với lần trước, tâm tình Tạ Linh Ngọc lúc này rất phức tạp, trong lòng ẩn dấu chút do dự.
Nhưng cô biết, cuộc nói chuyện hôm nay sẽ quyết định tương lai sau này của mỹ phẩm Duyệt Kỷ.
Là tiếp tục tồn tại, mượn cơ hội mà phát triển ngày càng lớn mạnh hay là bị chôn vùi, tất cả chỉ trong một khoảnh khắc thôi.
“Tạ tổng, chào cô, Chu tổng đợi cô đã lâu rồi.”
Tại lúc Tạ Linh Ngọc đang phân tâm, một giọng nói nho nhã, nhẹ nhàng truyền tới.
Tạ Linh Ngọc nhìn chăm chú, nhận ra đây là Diệp Sở Thiến trợ lý của Chu Dương.
Nhẹ gật đầu tỏ ý đã rõ, Tạ Ngọc Linh dưới sự dẫn đường của Diệp Sở Thiến, trực tiếp đến phòng làm việc của Chu Dương.
Nhìn thấy Chu Dương, Tạ Linh Ngọc trong phút chốc có cảm giác rối bời.
Chu Dương trước mắt với Chu Dương ba năm trước ở nhà họ Tạ hoàn toàn không giống như cùng một người.
Chu Dương trước đây ủ rũ, ở trên người anh Tạ Ngọc Linh không nhìn thấy một tia hy vọng nào.
Nhưng Chu Dương của hiện tại tựa như ánh mặt trời kiêu ngạo, lung linh chói lóa.
"Em đến rồi."
Không đợi Tạ Linh Ngọc lên tiếng, Chu Dương đã chủ động phá vỡ sự im lặng của hai người, kéo Tạ Linh Ngọc ngồi xuống phía đối diện của bàn làm việc.
“Đây là bản hợp đồng anh đã soạn thảo lại, em có thể xem trước một chút, nếu có kiện nghị gì, có thể trực tiếp nói ra.”
Chu Dương không chần chừ chút nào, trực tiếp đưa bản hợp đồng mình đã soạn thảo lại cho Tạ Linh Ngọc, bản hợp đồng này, công ty Danh Dương đã nhường lại một phần lợi nhuận, cũng coi như là Chu Dương có tư lợi, muốn giúp Tạ Linh Ngọc một tay.
“Anh….”
Tạ Linh Ngọc vẫn muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với ánh mắt của Chu Dương, lại đem lời muốn nói nuốt xuống.
Bản hợp đồng mới soạn thảo lại này, chia ra rất rõ ràng chi tiết về việc hợp tác giữa công ty Danh Dương và mỹ phẩm Duyệt Kỷ trong dự án mỹ phẩm làm trắng và chống lão hóa.
Trên đó không chỉ ghi chú rõ ràng trách nhiệm và nghĩa vụ của hai bên, mà còn để cho mỹ phẩm Duyệt Kỷ có không gian rất lớn để có thể lựa chọn.
Tạ Linh Ngọc càng nhìn, trong lòng càng kích động.
Tạm gác lại tất cả các yếu tố bên ngoài, chỉ nhìn vào bản hợp đồng này thôi, đối với mỹ phẩm Duyệt Kỷ mà nói, chắc chắn là một niềm vui một món quà bất ngờ rất lớn.
Nhưng điều bất ngờ này lại chỉ lưu lại trong lòng Tạ Linh Ngọc một lát, cô lập tức tỉnh táo lại.
“Anh như vậy là có ý gì? Thương hại tôi sao?”
Tạ Linh Ngọc vò bản hợp đồng, thấp giọng hỏi.
Cô hiểu rõ Chu Dương, đồng nghĩa với việc Chu Dương cũng hiểu rõ cô.
Mỹ phẩm Duyệt Kỷ đứng trước khó khăn, Chu Dương dù không biết rõ, nhưng anh ấy nhất định sẽ để tâm.
Mà vào lúc này, Chu Dương trực tiếp đưa ra bản hợp đồng cực kỳ có lợi cho cô, làm cho trong lòng Tạ Linh Ngọc như bị đè nặng bởi một bức tường.
“Tạ tổng, tôi hi vọng anh có thể về đúng vị trí, chúng ta bây giờ không có quan hệ gì khác, chỉ là đại diện cho hai công ty đến để thương lượng hợp đồng.”
Phản ứng của Tạ Linh Ngọc không nằm ngoài dự đoán của Chu Dương, nhưng cũng không làm anh có cảm giác vui vẻ.
Dù thế nào thì hai người cũng đã thành hôn ba năm, bây giờ, đối diện với bản hợp đồng này, phản ứng đầu tiên của Tạ Linh Ngọc lại có thể là Chu Dương đang thương hại cô.
“Còn nữa, bản hợp đồng này cũng không phải là ý của anh, Thẩm tổng cũng đã đồng ý rồi.”
Chu Dương nhẹ nhàng nói.
Anh hi vọng nói như vậy sẽ làm rõ rằng anh không có thiên vị, càng không thương hại cô.
Nhưng Chu Dương không ngờ rằng, chỉ một câu nói này, làm sự giận giữ dồn nén trong lòng Tạ Linh Ngọc đột nhiên bùng phát.
Đáng lẽ trong bữa tiệc sinh nhật của mẹ Tạ tối qua, Trần Tuân Sinh nói Chu Dương là trai trẻ được Thẩm Bích Quân bao nuôi, lúc ấy, Tạ Linh Ngọc còn không tin.
Chỉ cần Chu Dương giải thích một câu, cô sẽ tin tưởng Chu Dương.
Nhưng Chu Dương lại không giải thích.
Sau đó sáng sớm hôm nay, báo lá cải của toàn thành phố đều đăng tải hình ảnh thân mật của Chu Dương và Thẩm Bích Quân, truyền đi tin tức Chu Dương chính là trai bao.
Điều này làm cho Tạ Linh Ngọc căn bản không thể chấp nhận được.
Trong ba năm này, ngay cả khi Chu Dương không có chí tiến thủ, ngay cả khi bà Tạ coi thường anh thế nào đi nữa, Tạ Linh Ngọc cũng chưa bao giờ từ bỏ anh.
Nhưng bây giờ, hình ảnh trên những bài báo lá cải kia giống như một con dao sắc bén, khoét một lỗ hổng trong trái tim Tạ Linh Ngọc.
Hiện tại, Chu Dương nói trước mặt cô rằng, bản hợp đồng này là do Thẩm Bích Quân đồng ý, Tạ Linh Ngọc không thể nhịn thêm nữa.
“Thẩm tổng Thẩm tổng, vây giờ có phải trong lòng anh chỉ còn Thẩm Bích Quân thôi không?”
“Hôm qua anh không giải thích với tôi, vậy hôm nay những tin tức kia là như thế nào đây?”
“Chu Dương, anh thật làm tôi quá thất vọng rồi, lẽ nào rời khỏi phụ nữ, anh không thể sống được sao?”
“Tạ Linh Ngọc dường như dùng hết tất cả sức lực để hét lên.
Toàn thân cô khẽ run lên, gương mặt xinh đẹp của cô dường như lạnh buốt vô tận.
Chu Dương đối với cảnh tượng này dường như có chút quen thuộc.
Buổi tối hôm đó, khi anh cứu Tạ Linh Ngọc khỏi tay Trần Tuấn Sinh, làm xáo trộn cuộc đàm phán giữa cô và những nhà đầu tư, cô cũng như vậy.
Nhưng mà lần trước, cô chỉ là tức giận đơn thuần.
Mà lần này, Chu Dương lại cảm thấy cô ấy muốn giấu kín sự hoang mang của mình.
Cô ấy đang hoảng loạn về cái gì?
Chu Dương sững sờ, cả văn phòng chỉ có hai người họ, nhưng Chu Dương lại cảm thấy quanh mình có hàng ngàn vạn người.
Bọn họ từng người đều chỉ vào anh, cười nhạo anh, chế giễu anh chỉ là một thằng được bao nuôi, đến dũng khí sống tiếp cũng không còn.
“Linh Ngọc, em có thể tin anh một lần không?”
Chu Dương nhăn mày, đấm mạnh một đấm xuống bàn, cốc nước trên bàn không vững, trượt xuống đất vỡ vụn.
Động tĩnh trong văn phòng, làm các nhân viên bên ngoài rất ngạc nhiên,
Nhưng có Diệp Sở Thiến ở đó, không ai dám tiến lại gần tường để nghe ngóng.
“Tôi phải tin anh như thế nào? Chu Dương, anh nhìn những bài báo đó chưa? Anh có từng nghĩ đến cảm giác của tôi không?”
Tạ Linh Ngọc nắm chặt bàn tay đến ửng hồng, móng tay cắm chặt vào thịt, lấp ló có những vết máu lộ ra, nhưng dường như cô không có cảm giác gì.
Trong giây phút này, cô thật sự đau lòng rồi.
Đối diện với những nghi ngờ về mình, Chu Dương căn bản không có ý định giải thích gì.
"Nếu anh và Thẩm Bích Quân không có quan hệ gì, tại sao không giải thích?"
Tạ Linh Ngọc chỉ có một ý nghĩ ở trong đầu vào lúc này.
Chu Dương hít một hơi sâu, ép mình phải bình tĩnh lại.
Bây giờ anh không muốn tranh cãi với Tạ Linh Ngọc.
Quan hệ mong manh của hai người, căn bản không thể chịu đựng những nghi ngờ và cãi vã như vậy.
“Có những chuyện, anh vẫn chưa thể nói với em, nhưng có một điểm, anh và Thẩm tổng, ngoài quan hệ trên công việc ra thì không có bất kì quan hệ gì khác?”
Chu Dương thấp giọng nói.
“Chu Dương, nếu anh không làm rõ chuyện này, tôi nghĩ mối quan hệ giữa hai ta không thể duy trì được nữa.”
Bình luận facebook