• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 358: Tôi muốn đi, ai có thể cản được!

Trương Kiệt do dự một lúc, cuối cùng liếc nhìn bố mình, phát hiện Trương Anh cũng thờ ơ, không nhìn mình, trong lòng cảm thấy hơi bi thảm



Cuối cùng, dường như đã đưa ra một quyết định quan trọng, Trương Kiệt nghiến răng, sải bước đi về phía Chu Dương.



“Chu Dương, tôi ủng hộ cậu!”



Trương Kiệt mỉm cười, chỉ là hơi áy náy.



Sau đó ánh mắt Trương Kiệt liếc nhìn Dư Hoa và Đường Văn Trung, có chút mỉa mai



“Dư gia và Đường gia có đức hạnh gì, đặc biệt là Dư Hổ và Đường Thế Văn, chỉ cần là người Tương Tây, ai không biết? Nếu như bọn họ không khiêu khích người khác, sao Chu Dương có thể ra tay với bọn họ được, mấy người nói đạo lý, thật khiến tôi ghê tởm!”



Trương Kiệt cười nhếch mép.



Nói xong, cậu ấy cảm thấy trong lòng thật sảng khoái và dễ chịu, giống như bao nhiêu khó chịu lâu nay, bỗng nhiên được giải tỏa trong nháy mắt.



Chu Dương quay qua nhìnTrương Kiệt, liếc thấy Trương gia bên cạnh cũng đang khoanh tay đứng nhìn.



Khẽ mỉm cười, Chu Dương gật đầu với Trương gia, không hề lên tiếng.



Lúc này, Trương Kiệt có thể chủ động nói giúp mình, Chu Dương cũng nên đáp lại tâm ý này.



Những người khác sau khi nghe mấy lời Trương Kiệt nói, sắc mặt họ u ám như nước, nhất là Dư Hoa và Đường Văn Trung.



Bọn họ vừa nói Trương gia không dám làm gì, giây tiếp theo Trương Kiệt lại nói giúp Chu Dương, đây rõ ràng là tát vào mặt họ.



“Trương gia chắc chắn muốn làm vậy?”



Dư Hoa lạnh lùng nói, không che giấu ý định đe dọa.



“Đó chỉ là ý của một người, không liên quan đến Trương gia chúng tôi, chúng tôi sẽ không can thiệp”.



Trương Luân ngăn cản không cho Trương Anh lên tiếng nói chuyện.



Là con trai lớn của Trương Thái Viêm, những lời ông ta nói lúc này, chính là đại diện cho Trương gia.



“Tốt lắm, tôi hi vọng ông nói được làm được, tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ nể mặt Trương gia, giữ lại cho thằng nhóc này chút hơi tàn.”



Dư Hoa lạnh lùng cười



“Nhóc con, cậu rất cam đảm, nhưng chỉ là châu chấu đá xe, ngay cả Trương gia các người cũng không phải đối thủ của Dư gia, đừng nói là một mình cậu.”



Dư Hoa kiêu ngạo nói.



“Chu Dương, cho cậu đủ thời gian rồi, nghĩ kỹ chưa, nếu như bây giờ cậu quỳ xuống, nhận lỗi với Dư gia chúng tôi và Đường gia, chúng tôi có lẽ sẽ bỏ qua cho cậu.”



Dư Hoa vô cùng tự tin nói.



Ông ta đã cho Chu Dương đủ thời gian suy xét, đưa ra quyết định.



Chỉ cần Chu Dương thừa nhận lỗi lầm, vậy thì Dư Hoa sẽ cho anh cơ hội.



Nhưng nếu anh không cần cơ hội này, Dư Hoa tuyệt đối không nương tay.



Ngay lập tức, đám người Dư Hoa và Đường Văn Trung đem đến, cùng xông lên, cộng thêm người của Giang gia, vây quanh Chu Dương.



Thời khắc ấy, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.



Mọi người tập trung vào Chu Dương, đợi anh đưa ra quyết định cuối cùng.



Có người ngập ngừng.



Có người chế nhạo.



Có người không kiên nhẫn.



...



“Xuyên Tử, cần bao lâu?”



Chu Dương không trả lời, chỉ quay đầu nhìn Ngưu Xuyên, nhẹ nhàng hỏi.



Anh trước giờ chưa từng coi trọng lời nói của Dư Hoa.



Điều kiện ông ta đưa ra, Chu Dương không thể đồng ý.

Ngay cả khi ông ta không đưa ra điều kiện, Chu Dương cũng không cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua, không đối phó với mình.

Hiện tại hơn hai mươi người vây xung quanh, Chu Dương không hề hoảng hốt, nhưng cũng phải suy xét đến cảm nhận của Tạ Linh Ngọc và Thẩm Ngọc Quân.

“Yên tâm đi, anh Dương, ba phút!”

Ngưu Xuyên cười nói.

Ngưu Xuyên hiểu ý của Chu Dương, hơn nữa cậu ấy cũng vô cùng tự tin.

“Được, vậy thì đám người này giao cho cậu”

Chu Dương cười nói, lùi lại hai bước, nhường sân khấu cho Ngưu Xuyên biểu diễn.

“Trần tổng, phải phiền đến ông rồi, cùng tôi bảo vệ sự an toàn cho bọn họ đi.”

Chu Dương nhìn Trần Thế Hào, cảm thấy hơi bất lực.

Chu Dương biết rõ thực lực của Trần Thế Hào, tuy không bằng Ngưu Xuyên, nhưng cũng mạnh hơn so với mình.

Có Trần Thế Hào ở bên cạnh, sự an toàn của Tạ Linh Ngọc, Thẩm Ngọc Quân, Tô Vỹ và Tôn Việt không thành vấn đề.

“Được.”

Trần Thế Hào gật đầu, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Ông ấy nhìn người bao vây xung quanh, trong lòng vô cùng khó chịu.

Mấy người này thật nông cạn, không thấy được sự tài giỏi của Chu Dương.

Đừng nói là mấy người này có thể đối xử với Chu Dương như vậy, ngay cả toàn bộ tỉnh Tương Tây, mấy gia chủ hợp lực cùng nhau, cũng vốn dĩ chẳng phải mối đe dọa với Chu Dương.

Nhưng người khác lại không nghĩ như vậy.

Bọn họ thấy Chu Dương vẫn còn tâm trạng cười nói, lại nghe thấy những lời của Chu Dương, biểu cảm không thể tin nổi, trừng to mắt nhìn anh.

“Lẽ nào anh ta định chủ động ra tay?”

“Không phải chứ? Trong này có hơn hai mươi người, hơn nữa Giang gia còn có thể gọi thêm bảo vệ. Lẽ nào cảm thấy vệ sĩ của bản thân có thể đối phó với nhiều người như vậy?”

“Nghe nói vệ sĩ của Chu Dương rất mạnh, không chừng có thể có khả năng này.”

“Haizz, thật đáng tiếc.”

Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, xen kẽ trong đó, cũng có người cảm thấy nhóm người Chu Dương không có cơ hội phản kháng.

“Ba phút!”

Tuy nhiên, vào lúc này, Ngưu Xuyên duỗi ba ngón tay, nhẹ nhàng nói.

Ba phút?

Có ý gì vậy?

Mọi người đều ngơ ngác. Không hiểu được ba phút mà Ngưu Xuyên nói là ý gì.

Dư Hoa và Đường Văn Trung cũng cười khẩy.

Bọn họ đương nhiên biết đây là ý gì.

Ngưu Xuyên vừa nói rằng, có thể giải quyết đám người này trong ba phút.

Nhưng Dư Hoa và và Đường Văn Trung vốn dĩ không tin.

Hơn hai mươi người, có thể giải quyết toàn bộ trong ba phút?

Cho dù là bánh bao, cũng không thể ăn hơn hai mươi cái trong ba phút.

“Một!”

Ngưu Xuyên nhẹ nhàng nói.

Ngay lập tức, một trận cuồng phong quét ra trong tiếng cảm thán của mọi người.

Thậm chí, rất nhiều người không nhìn được Ngưu Xuyên ra tay như thế nào.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Tuy nhiên, vẻn vẹn mười giây trôi qua, họ nhìn thấy đã có ba người ngã xuống, nằm tê liệt trên mặt đất, cánh tay bị bẻ cong một cách kì lạ mất hết sức chiến đấu.

“Chuyện này!”

Không chỉ người vây xem, ngay cả Dư Hoa và Đường Văn Trung cũng rất kinh ngạc.

“Yên tâm, hắn ta chỉ có một mình, chúng ta có hươn hai mươi người, anh Giang, anh hãy gọi thêm bảo vệ của Giang gia đi, hôm nay nhất định không thể để Chu Dương rời khỏi đây!”

Dư Hoa lạnh lùng nói.

Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, ông ta muốn dùng sức mạnh tuyệt đối để ngăn cản Chu Dương.

“Ha ha, tôi muốn đi, ai có thể cản được!”

Chu Dương vô cùng bá đạo nói, đồng thời giải quyết hai kẻ định ra tay với Tạ Linh Ngọc và Thẩm Ngọc Quân.

Lần này, không ít người bị khiếp sợ vì những lời nói bá đạo của Chu Dương.

Tôi muốn đi, ai có thể cản được!

Theo như tình huống trước mắt, hơn hai mươi người, trong nháy mắt còn chưa đến một phút, đã bị Ngưu Xuyên hạ gục hơn mười người.

Mấy người này căn bản không phải đối thủ của Ngưu Xuyên

Thời điểm này, mọi người dường như hiểu ra.

Chu Dương không phải kiêu ngạo, mà là tự tin!

Vòng vây hơn hai mười người đều không phải đối thủ, nếu như anh muốn đi, ai có thể cản nổi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom