Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 359: Cơ hội cuối cùng!
Lúc này bầu không khí buổi tiệc của Giang gia bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Mọi người đều xúm lại xem, thực ra là vì động tĩnh bên này quá lớn.
Mà lúc bọn họ nhìn thấy hai mươi mấy người vây quanh đám người Chu Dương, sau đó lại bị Ngưu Xuyên đánh ngã ba người trong nháy mắt, ai ai cũng kinh ngạc.
"Chuyện này..."
"Lễ nào hôm nay thật sự không có ai có thể ngăn nổi đám người Chu Dương?"
"Cũng gần như là vậy, có thể đánh ngã ba người trong nhảy mắt, sức mạnh của người tên Ngưu Xuyên này phải mạnh đến cỡ nào, nghĩ bửa cũng có thể đoán ra, anh nghĩ hai mấy người này rất nhiều sao?"
"Nhưng bọn họ còn có phụ nữ, hơn nữa mấy người bên cạnh Chu Đừng trông cũng chỉ là dạng tay trói gà không chặt."
"Nhìn di, nói chung bữa tiệc hôm nay không có kết quả tóc rối"
Mọi người xì xào bàn tán, nhưng mắt đều nhìn mấy người Chu Dương và Ngưu Lúc nãy Ngưu Xuyên và Chu Dương thể hiện mấy quyền,
đã khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, đồng thời trong lòng cũng thấy hơi khác thường.
Hoặc có thể, hai mươi mấy người này căn bản không cản
nổi đám người Chu Dương.
"Sao? còn muốn đánh không?"
Chu Dương cười mỉm nói, ánh mắt dò xét nhìn Dư Hoa,
Đường Văn Trung và Giang Hành Nguyên. Cạnh ba người bọn họ, còn có một người đàn ông khác,
cực kì trang nghiêm.
Chu Dương liếc nhìn kĩ đối phương, lòng hiểu ra. Đây chắc là Đỗ Văn của Đỗ Gia.
Hôm nay Đỗ gia không có con cháu tới tham dự, vậy nên
ông ta chỉ ở một bên quan sát chứ không hề hùng hổ gây Chu Dương lại khác, anh có hiểu biết nhất định về Đỗ Văn này.
Đỗ Văn trong tên có một hơn nữa trông cũng
Nhưng Chu Dương biết, Đỗ Văn này là một cao thủ. Nghe Trương Anh từng nói, lúc còn nhỏ Đỗ Văn từng
thầy học võ, mấy chục năm qua, bản lĩnh xuất thần, cả tỉnh Tương Tây, nếu bàn về người có thực lực mạnh nhất, Đỗ Văn chắc chắn là một trong số đó.
Mặc dù không biết Đỗ Văn và Ngưu Xuyên ai lợi hai hơn, nhưng Chu Dương cũng không thể không thận trọng.
Nhỡ trong đó có vài ẩn tình mà anh Trương gia đều không biết, vậy thì một khi hai bên thật sự bùng nổ mâu thuẫn gay gắt, hậu quả thật khó lường.
Bây giờ Đỗ Văn không ra tay, điều này khiến Chu Dương thấy hơi tò mò.
Bốn gia tộc lớn này chắc là cùng một hội, giờ Dư gia,
Đường gia, Giang gia đều ra tay rồi, tại sao Đỗ Văn lại không chút động tĩnh?
Không chỉ Chu Dương hoài nghi, mà ngay cả Dư Hoa, Đường Văn và Giang Hành Nguyên cũng cực kỳ khốn đốn.
"Anh Đỗ, lẽ nào anh không ra tay sao?"
Sắc mặt Dư Hoa có chút khó co.
Trong hai mươi mấy người bảo vệ vây quanh Chu Dương,
thì bảo vệ của Dư gia chiếm gần một nửa, Hơn nữa, mấy người lúc này bị Ngưu Xuyên và Chu
Dương đánh ngä trong nháy mắt, vừa hay lại là bảo vệ của
Dư gia.
Cử như vậy, giờ bảo vệ của Dư gia bị giảm chỉ còn phân nữa
Mà Dư gia biết thực lực của Đỗ Văn, ông ta nghĩ, chỉ cần Đỗ Văn ra tay, vậy thì cho dù Chu Dương và Ngưu Xuyên có lợi hại cỡ nào, cũng sẽ bị Đỗ Văn đánh ngã trong nháy mắt.
Chỉ là, Đỗ Văn này lại rề rà không chịu ra đòn.
"Đúng vậy, anh Đỗ, thực lực của anh mạnh như vậy, cả cải tỉnh Tương Tây này hiếm ai có thể là đối thủ của anh, giờ Chu Dương này ngang ngược như vậy, lại gần gũi với Trương gia, lẽ nào anh lại làm ngơ như vậy?"
Đường Văn Trung và Giang Hành Nguyên nhìn Đỗ Văn với
vẻ mặt kỳ vọng
Có vài người xung quanh biết chút tình hình, họ thấy Dư Hoa, Giang Hành Nguyên và Đường Văn Trung đều nhìn Đỗ Văn, lòng nhất thời phấn khích.
Tỉnh Tương Tây luôn đồn rằng, Đỗ Văn của Đỗ Gia, lúc nhỏ từng bái thấy học võ, mười mấy năm qua, võ thuật dã đạt đến trình dộ siêu phảm.
Nhưng đó chỉ là tin đồn, chưa ai từng thấy.
Bây giờ lại có cơ hội tốt như vậy.
Mọi người đương nhiên phấn khích không thôi.
"Chu Dương, cậu dừng dắc ý, cho cậu một cơ hội nữa,
khoanh tay chịu trói, chủng tôi sẽ không làm gi cậu, nhưng nếu cầu cứ một mực như vậy, vậy thì, một khi anh Đỗ ra tay,
đến cả cơ hội hối hận cũng không có đâu!"
Giang Hành Nguyên lạnh lùng nói, sắc mặt trắng bệch, ngực phập phồng dữ dội, có thể thấy là đang nén giận để nói ra lời cảnh cáo cuối cùng này,
Trong mắt anh, họ là đại gia tộc ở Tương Tây, làm việc có
thể không kiêng nể gì, nhưng hôm nay là Giang Hành Nguyên đứng ra tổ chức tiệc, những người tới tuổi tiệc đại đa số đều là những thanh niên hào kiệt.
Dù họ có thể tùy ý hành sự, nhưng khó tránh khỏi chuyện khiến người ta cảm thấy ý thế hiếp người, bỗng dưng kéo xa khoảng cách của mọi người.
Nhưng nếu họ cố gắng giữ lễ nghĩa, cũng có thể cho Chu
Dương một cơ hội, Nếu Chu Dương thức thời, đương nhiên biết nên làm thế
nào
Vậy thì, bốn gia tộc bọn họ, cũng sẽ cực kì nở mày nở
mặt.
Nếu Chu Dương không biết điều, họ đành phải day dỗ Chu Dương, ở đây là Tương Tây, là địa bàn của bọn họ. Muốn dạy dỗ Chu Dương, có rất nhiều cách. Quả nhiên, Giang Hành Nguyễn khuyên ngăn một hối
xong, những người dang vây xem không ít người trước kia không vừa lòng với sư chèn ép của bón gia tóc bọn họ giờ
Giang Hành Nguyên lạnh lùng nói, sắc mặt trắng bệch, ngực phập phồng dữ dội, có thể thấy là đang nén giận để nói ra lời cảnh cáo cuối cùng này.
Trong mắt anh, họ là đại gia tộc ở Tương Tây, làm việc có thể không kiêng nể gì, nhưng hôm nay là Giang Hành Nguyên đứng ra tổ chức tiệc, những người tới tuổi tiệc đại đa
số đều là những thanh niên hào kiệt. Dù họ có thể tùy ý hành sự, nhưng khó tránh khỏi chuyện khiến người ta cảm thấy ý thế hiếp người, bỗng dưng kéo xa
khoảng cách của mọi người.
Nhưng nếu họ cố gắng giữ lễ nghĩa, cũng có thể cho Chu Dương một cơ hội,
Nếu Chu Dương thức thời, đương nhiên biết nên làm thế
nào.
Vậy thì, bốn gia tộc bọn họ, cũng sẽ cực kì nở mày nở
mặt.
Nếu Chu Dương không biết điều, họ đành phải dạy dỗ Chu Dương, ở đây là Tương Tây, là địa bàn của bọn họ. Muốn dạy dỗ Chu Dương, có rất nhiều cách. Quả nhiên, Giang Hành Nguyên khuyên ngăn một hồi
xong, những người đang vẫy xem không ít người trước kia không vừa lòng với sự chèn ép của bốn gia tộc bọn họ giờ
Gia tộc lớn đương nhiên có thể kiêu ngạo, nhưng cũng phải có sự khoan dung.
Lúc này, ánh mắt mọi người một lần nữa đổ dồn về phía
Chu Dương.
Giang Hành Nguyên đã thay mặt bốn gia tộc bày tỏ thái độ, còn tiếp theo, thì phải xem phản ứng của Chu Dương. "Cơ hội cuối cùng? Vậy thì tôi đúng là phải cảm ơn ông
rồi."
Chu Dương không nhịn được cười khẩy một tiếng, mặt lộ vè mia mai
Nhưng Giang Hành Nguyên lại không hề nhận ra, ông ta còn tưởng Chu Dương thực sự chịu thua, nhất thời vui mừng
"Được được được."
Sau khi nói ba chữ được, ánh mắt Giang Hành Nguyên nhìn Chu Dương cũng không còn sắc bén như trước.
"Nếu đã biết sai, vậy bây giờ không cần động tay động chân nữa, thành thật nhận lỗi, để mọi người ở đây nghe, cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm gì cậu."
Giang Hành Nguyên vung tay lên, phong thái hiên ngang
phách lối,
Chi là, Chu Dương lại bị cái sr tu tin khó hiểu của ông ta
làm cho kinh ngạc.
Anh không nhớ bản thân từng nói là sẽ chấp chận cái gọi là cơ hội cuối cùng này. Lẽ nào não Giang Hành Nguyên này có vấn đề.
Chu Dương vẫn im lặng, Giang Hành Nguyên cũng cảm thấy có chút kì lạ, ông ta còn tường Chu Dương đã sợ.
"Cậu yên tâm, nếu vẫn lo chúng tôi sẽ làm gì cậu, vậy chỉ cần hôm nay cậu nhận sai, sau khi nhận lỗi với chúng tôi, cậu có thể trực tiếp rời di, tôi đàm bảo sẽ không quấy rầy cậu."
Giang Hành Nguyên tràn đầy tự tin lớn tiếng nói. "Ông có bị điếc không? Tôi nói sẽ nhận sai lúc nào? Còn
nữa, cái dáng vẻ tự tin, nắm chắc phần thắng này của ông từ đâu mà có? Còn dám nói, ông cho rằng chúng tôi không phải đối thủ của ông?"
Sau một hối lâu, giọng nói của Chu Dương mới thong thả
vang lên.
Tĩnh lặng!
Trong nháy mắt, cả buổi tiệc hoàn toàn rơi vào im lặng. Lúc này, ngay cả mấy người bên bộ phận âm thanh hình ành cũng dừng lại, há hốc mốm nhìn Chu Dương.
Những người vây xem Chu Dương, ai ai cũng kinh ngạc
không thôi.
Giang Hành Nguyên hoàng hot, tưởng như dã dơ mấy
chục giây, lúc này mới hoàn hồn
Mọi người đều xúm lại xem, thực ra là vì động tĩnh bên này quá lớn.
Mà lúc bọn họ nhìn thấy hai mươi mấy người vây quanh đám người Chu Dương, sau đó lại bị Ngưu Xuyên đánh ngã ba người trong nháy mắt, ai ai cũng kinh ngạc.
"Chuyện này..."
"Lễ nào hôm nay thật sự không có ai có thể ngăn nổi đám người Chu Dương?"
"Cũng gần như là vậy, có thể đánh ngã ba người trong nhảy mắt, sức mạnh của người tên Ngưu Xuyên này phải mạnh đến cỡ nào, nghĩ bửa cũng có thể đoán ra, anh nghĩ hai mấy người này rất nhiều sao?"
"Nhưng bọn họ còn có phụ nữ, hơn nữa mấy người bên cạnh Chu Đừng trông cũng chỉ là dạng tay trói gà không chặt."
"Nhìn di, nói chung bữa tiệc hôm nay không có kết quả tóc rối"
Mọi người xì xào bàn tán, nhưng mắt đều nhìn mấy người Chu Dương và Ngưu Lúc nãy Ngưu Xuyên và Chu Dương thể hiện mấy quyền,
đã khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, đồng thời trong lòng cũng thấy hơi khác thường.
Hoặc có thể, hai mươi mấy người này căn bản không cản
nổi đám người Chu Dương.
"Sao? còn muốn đánh không?"
Chu Dương cười mỉm nói, ánh mắt dò xét nhìn Dư Hoa,
Đường Văn Trung và Giang Hành Nguyên. Cạnh ba người bọn họ, còn có một người đàn ông khác,
cực kì trang nghiêm.
Chu Dương liếc nhìn kĩ đối phương, lòng hiểu ra. Đây chắc là Đỗ Văn của Đỗ Gia.
Hôm nay Đỗ gia không có con cháu tới tham dự, vậy nên
ông ta chỉ ở một bên quan sát chứ không hề hùng hổ gây Chu Dương lại khác, anh có hiểu biết nhất định về Đỗ Văn này.
Đỗ Văn trong tên có một hơn nữa trông cũng
Nhưng Chu Dương biết, Đỗ Văn này là một cao thủ. Nghe Trương Anh từng nói, lúc còn nhỏ Đỗ Văn từng
thầy học võ, mấy chục năm qua, bản lĩnh xuất thần, cả tỉnh Tương Tây, nếu bàn về người có thực lực mạnh nhất, Đỗ Văn chắc chắn là một trong số đó.
Mặc dù không biết Đỗ Văn và Ngưu Xuyên ai lợi hai hơn, nhưng Chu Dương cũng không thể không thận trọng.
Nhỡ trong đó có vài ẩn tình mà anh Trương gia đều không biết, vậy thì một khi hai bên thật sự bùng nổ mâu thuẫn gay gắt, hậu quả thật khó lường.
Bây giờ Đỗ Văn không ra tay, điều này khiến Chu Dương thấy hơi tò mò.
Bốn gia tộc lớn này chắc là cùng một hội, giờ Dư gia,
Đường gia, Giang gia đều ra tay rồi, tại sao Đỗ Văn lại không chút động tĩnh?
Không chỉ Chu Dương hoài nghi, mà ngay cả Dư Hoa, Đường Văn và Giang Hành Nguyên cũng cực kỳ khốn đốn.
"Anh Đỗ, lẽ nào anh không ra tay sao?"
Sắc mặt Dư Hoa có chút khó co.
Trong hai mươi mấy người bảo vệ vây quanh Chu Dương,
thì bảo vệ của Dư gia chiếm gần một nửa, Hơn nữa, mấy người lúc này bị Ngưu Xuyên và Chu
Dương đánh ngä trong nháy mắt, vừa hay lại là bảo vệ của
Dư gia.
Cử như vậy, giờ bảo vệ của Dư gia bị giảm chỉ còn phân nữa
Mà Dư gia biết thực lực của Đỗ Văn, ông ta nghĩ, chỉ cần Đỗ Văn ra tay, vậy thì cho dù Chu Dương và Ngưu Xuyên có lợi hại cỡ nào, cũng sẽ bị Đỗ Văn đánh ngã trong nháy mắt.
Chỉ là, Đỗ Văn này lại rề rà không chịu ra đòn.
"Đúng vậy, anh Đỗ, thực lực của anh mạnh như vậy, cả cải tỉnh Tương Tây này hiếm ai có thể là đối thủ của anh, giờ Chu Dương này ngang ngược như vậy, lại gần gũi với Trương gia, lẽ nào anh lại làm ngơ như vậy?"
Đường Văn Trung và Giang Hành Nguyên nhìn Đỗ Văn với
vẻ mặt kỳ vọng
Có vài người xung quanh biết chút tình hình, họ thấy Dư Hoa, Giang Hành Nguyên và Đường Văn Trung đều nhìn Đỗ Văn, lòng nhất thời phấn khích.
Tỉnh Tương Tây luôn đồn rằng, Đỗ Văn của Đỗ Gia, lúc nhỏ từng bái thấy học võ, mười mấy năm qua, võ thuật dã đạt đến trình dộ siêu phảm.
Nhưng đó chỉ là tin đồn, chưa ai từng thấy.
Bây giờ lại có cơ hội tốt như vậy.
Mọi người đương nhiên phấn khích không thôi.
"Chu Dương, cậu dừng dắc ý, cho cậu một cơ hội nữa,
khoanh tay chịu trói, chủng tôi sẽ không làm gi cậu, nhưng nếu cầu cứ một mực như vậy, vậy thì, một khi anh Đỗ ra tay,
đến cả cơ hội hối hận cũng không có đâu!"
Giang Hành Nguyên lạnh lùng nói, sắc mặt trắng bệch, ngực phập phồng dữ dội, có thể thấy là đang nén giận để nói ra lời cảnh cáo cuối cùng này,
Trong mắt anh, họ là đại gia tộc ở Tương Tây, làm việc có
thể không kiêng nể gì, nhưng hôm nay là Giang Hành Nguyên đứng ra tổ chức tiệc, những người tới tuổi tiệc đại đa số đều là những thanh niên hào kiệt.
Dù họ có thể tùy ý hành sự, nhưng khó tránh khỏi chuyện khiến người ta cảm thấy ý thế hiếp người, bỗng dưng kéo xa khoảng cách của mọi người.
Nhưng nếu họ cố gắng giữ lễ nghĩa, cũng có thể cho Chu
Dương một cơ hội, Nếu Chu Dương thức thời, đương nhiên biết nên làm thế
nào
Vậy thì, bốn gia tộc bọn họ, cũng sẽ cực kì nở mày nở
mặt.
Nếu Chu Dương không biết điều, họ đành phải day dỗ Chu Dương, ở đây là Tương Tây, là địa bàn của bọn họ. Muốn dạy dỗ Chu Dương, có rất nhiều cách. Quả nhiên, Giang Hành Nguyễn khuyên ngăn một hối
xong, những người dang vây xem không ít người trước kia không vừa lòng với sư chèn ép của bón gia tóc bọn họ giờ
Giang Hành Nguyên lạnh lùng nói, sắc mặt trắng bệch, ngực phập phồng dữ dội, có thể thấy là đang nén giận để nói ra lời cảnh cáo cuối cùng này.
Trong mắt anh, họ là đại gia tộc ở Tương Tây, làm việc có thể không kiêng nể gì, nhưng hôm nay là Giang Hành Nguyên đứng ra tổ chức tiệc, những người tới tuổi tiệc đại đa
số đều là những thanh niên hào kiệt. Dù họ có thể tùy ý hành sự, nhưng khó tránh khỏi chuyện khiến người ta cảm thấy ý thế hiếp người, bỗng dưng kéo xa
khoảng cách của mọi người.
Nhưng nếu họ cố gắng giữ lễ nghĩa, cũng có thể cho Chu Dương một cơ hội,
Nếu Chu Dương thức thời, đương nhiên biết nên làm thế
nào.
Vậy thì, bốn gia tộc bọn họ, cũng sẽ cực kì nở mày nở
mặt.
Nếu Chu Dương không biết điều, họ đành phải dạy dỗ Chu Dương, ở đây là Tương Tây, là địa bàn của bọn họ. Muốn dạy dỗ Chu Dương, có rất nhiều cách. Quả nhiên, Giang Hành Nguyên khuyên ngăn một hồi
xong, những người đang vẫy xem không ít người trước kia không vừa lòng với sự chèn ép của bốn gia tộc bọn họ giờ
Gia tộc lớn đương nhiên có thể kiêu ngạo, nhưng cũng phải có sự khoan dung.
Lúc này, ánh mắt mọi người một lần nữa đổ dồn về phía
Chu Dương.
Giang Hành Nguyên đã thay mặt bốn gia tộc bày tỏ thái độ, còn tiếp theo, thì phải xem phản ứng của Chu Dương. "Cơ hội cuối cùng? Vậy thì tôi đúng là phải cảm ơn ông
rồi."
Chu Dương không nhịn được cười khẩy một tiếng, mặt lộ vè mia mai
Nhưng Giang Hành Nguyên lại không hề nhận ra, ông ta còn tưởng Chu Dương thực sự chịu thua, nhất thời vui mừng
"Được được được."
Sau khi nói ba chữ được, ánh mắt Giang Hành Nguyên nhìn Chu Dương cũng không còn sắc bén như trước.
"Nếu đã biết sai, vậy bây giờ không cần động tay động chân nữa, thành thật nhận lỗi, để mọi người ở đây nghe, cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm gì cậu."
Giang Hành Nguyên vung tay lên, phong thái hiên ngang
phách lối,
Chi là, Chu Dương lại bị cái sr tu tin khó hiểu của ông ta
làm cho kinh ngạc.
Anh không nhớ bản thân từng nói là sẽ chấp chận cái gọi là cơ hội cuối cùng này. Lẽ nào não Giang Hành Nguyên này có vấn đề.
Chu Dương vẫn im lặng, Giang Hành Nguyên cũng cảm thấy có chút kì lạ, ông ta còn tường Chu Dương đã sợ.
"Cậu yên tâm, nếu vẫn lo chúng tôi sẽ làm gì cậu, vậy chỉ cần hôm nay cậu nhận sai, sau khi nhận lỗi với chúng tôi, cậu có thể trực tiếp rời di, tôi đàm bảo sẽ không quấy rầy cậu."
Giang Hành Nguyên tràn đầy tự tin lớn tiếng nói. "Ông có bị điếc không? Tôi nói sẽ nhận sai lúc nào? Còn
nữa, cái dáng vẻ tự tin, nắm chắc phần thắng này của ông từ đâu mà có? Còn dám nói, ông cho rằng chúng tôi không phải đối thủ của ông?"
Sau một hối lâu, giọng nói của Chu Dương mới thong thả
vang lên.
Tĩnh lặng!
Trong nháy mắt, cả buổi tiệc hoàn toàn rơi vào im lặng. Lúc này, ngay cả mấy người bên bộ phận âm thanh hình ành cũng dừng lại, há hốc mốm nhìn Chu Dương.
Những người vây xem Chu Dương, ai ai cũng kinh ngạc
không thôi.
Giang Hành Nguyên hoàng hot, tưởng như dã dơ mấy
chục giây, lúc này mới hoàn hồn
Bình luận facebook