Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 490: Cấm Túc
Vậy nên, chuyện của Giang Yến, Giang Hành Nguyên nhất định phải xử lý thật tốt.
Nếu không, ông ta chắc chắn sẽ bị người Giang gia gán cho cái mác bất tài.
Tất cả những điều này, đều chỉ là suy nghĩ của riêng Giang Hành Nguyên, chỉ có mình ông ta biết.
Giang Yến không hề biết gì.
Vả lại, Giang Yến cũng không để tâm.
“Biết sai?”
Giang Yến hơi ngẩng đầu nhìn bố mình, cảm thấy bỡ ngỡ, lại hơi thất vọng.
Bố của mình, vừa mới hỏi mình biết sai chưa?
Mình đã phạm phải sai lầm gì?
Mà muốn mình nhận lỗi?
Giang Yến không biết, cũng không hiểu.
Khoảng khắc ấy, cô nhớ tới rất nhiều chuyện.
Trước đây, lúc còn ở Tương Tây cô vốn là một cô gái tài mạo song toàn, là đối tượng được nhiều người yêu mến.
Thời điểm ấy, cũng là quãng thời gian vui vẻ nhất của Giang Yến.
Không chỉ có vô vàn sự yêu thương cưng chiều.
Hơn nữa, cô có thân phận đại tiểu thư của Giang gia, ở Tương Tây bất kể làm chuyện gì, kết giao với bạn thế nào, đều vô cùng thuận lợi.
Mặc dù trong đó, có thể trộn lẫn cả yếu tố lợi ích, nhưng Giang Yến không quan tâm.
Cho đến một ngày, bố cô Giang Hành Nguyên tìm cô đến, muốn đưa cô đi du học.
Lúc ấy, Giang Hành Nguyên không cân nhắc đến suy nghĩ của Giang Yến, cũng không quan tâm đến Giang Yến có bằng lòng hay không, thậm chí trực tiếp mua vé máy bay cho Giang Yến.
Mà lời nói với Giang Yến, chẳng qua chỉ là thông báo một tiếng mà thôi.
Khi đó, Giang Hành Nguyên lấy lý do là vì muốn tốt cho Giang Yến.
Thời điểm ấy, Giang Yến thực sự chưa đủ thành thục, cũng không có nhiều tâm tư.
Cho nên cô tin là thật.
Có điều, đến tận khi ở nước ngoài gặp rất nhiều chuyện, Giang Yến mới biết, bố mình thời điểm đó ích kỷ đến thế nào.
Vậy nên lần này về nước, thời gian cô ở Giang gia rất ít, mà lần trở lại này, Giang Hành Nguyên lại muốn tổ chức bữa tiệc kén rể cho cô.
Bản thân Giang Yến cảm thấy vô cùng phản cảm, vậy nên đã lựa chọn rời khỏi nhà vào bữa tiệc tối đó.
Bây giờ, Giang Hành Nguyên lại một lần nữa tìm mình, không biết có chuyện gì, cầm tới mấy tờ poster tuyên truyền của Giang Yến, lên tiếng hỏi.
Con biết sai chưa?
Trong lòng Giang Yến hết sức thất vọng.
Cô căn bản không làm sai.
Dù cho công ty Danh Dương và Chu Dương có liên quan, dù cho giữa Giang gia và Chu Dương có thâm thù đại hận, dù cho Chu Dương đánh Giang Bắc tàn phế.
Nhưng vậy thì có sao chứ?
Liên quan gì đến con?
Là con có xung đột lợi ích hay có ân oán với công ty Danh Dương và Chu Dương sao?
Là con đánh Giang Bắc tàn phế à?
Đều không phải vậy!
Tất cả những chuyện này, chẳng qua chỉ là nhận định từ một phía của Giang gia.
Bên cạnh đó, ân oán giữa Giang gia và Chu Dương, trước đây Giang Yến đã từng tìm hiểu.
Biết được nội tình, Giang Yến vốn cho là chuyện ân oán này chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Con có lỗi gì? Con phạm phải sai lầm gì chứ?”
Giang Yến quật cường ngẩng đầu, nhìn bố mình, trong đôi mắt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt.
Cô thực sự quá thất vọng.
Mình là con gái của ông ấy, không phân biệt phải trái đúng sai, đã ngay lập tức hỏi con biết sai chưa?
Giang Yến rất muốn đứng lên, lớn tiếng nói, con sai cái gì.
Nhưng cô không làm được, cô đứng về phía đối diện, chọn giữ lại chút thể diện cho Giang Hành Nguyên, để quan hệ bố con không đến nỗi rạn nứt hoàn toàn.
Nói cho cùng, Giang Yến vẫn còn ôm chút hi vọng với bố mình.
Dẫu sao, hổ dữ không ăn thịt con, cô là con gái duy nhất của Giang Hành Nguyên, cô không tin rằng Giang Hành Nguyên thực sự không nghĩ cho cô dù chỉ một chút.
“Khốn khiếp!”
“Bốp”
Giang Hành Nguyên thấy Giang Yến vẫn cố chấp như cũ, liền vô cùng tức giận, nhất là khi Giang Yến chất vấn mình, ông ta càng không giữ được bình tĩnh, tát thẳng vào mặt cô.
Âm thanh cái tát vang dội, Giang Yến choáng váng, chính Giang Hành Nguyên cũng sững sờ.
Ông nhìn trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Giang Yến hằn lên dấu đỏ cả một bàn tay, khóe môi khẽ co giật, trong lòng đột nhiên hối hận không dứt.
Vừa rồi ông quả thực không nhẫn nhịn được, tát Giang Yến một cái.
“Giang Yến, bố…”
Giang Hành Nguyên bỗng nhiên nhận ra rằng, mình tát Giang Yến là có phần quá đáng, muốn nói lời xin lỗi, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Giang Yến, đột nhiên không thốt lên lời.
Giang Yến thậm chí không che má phải lại, vẫn cảm nhận được đau đớn trên mặt.
Nhìn Giang Hành Nguyên, người bố của mình, đáy lòng Giang Yến vô cùng bình lặng.
Cô vốn dĩ chưa từng nghĩ tới có một ngày Giang Hành Nguyên sẽ tát mình, thế nhưng lúc nhận cái tát này, Giang Yến vẫn có thể hiểu được.
Dù sao, Giang Hành Nguyên chính là người coi trọng lợi ích hơn cả.
Lúc trước đưa cô ra nước ngoài du học, chính là muốn cô trở thành người tài giỏi để kết hôn với con cháu gia tộc lớn mạnh khác.
Bây giờ, cho cô một cái tát, chính là vì muốn loại bỏ hợp tác giữa cô và Chu Dương.
Tất cả những chuyện này, dựa trên quan điểm của ông ta, trước giờ chưa từng quan tâm Giang Yến sẽ nghĩ gì, Giang Yến sẽ làm thế nào, Giang Yến vì sao lại làm vậy.
Hơn nữa, mỗi lần, người hi sinh vì lợi ích, đều là Giang Yến.
“Khốn khiếp, ông đang làm gì thế!”
Đột nhiên, chị Linh xông lên, kéo Giang Yến đứng dậy, chắn trước người cô.
Bản thân cũng trừng mắt nhìn Giang Hành Nguyên.
Mặc dù biết rằng, người đàn ông này là bố của Giang Yến, theo lý mà nói, cũng là bề trên của mình.
Nhưng chỉ dựa vào việc ông ta vừa ra tay với Giang Yến, chị Linh liền coi ông ta thành kẻ địch.
Chưa kể đến vị trí Giang Yến trong lòng cô ấy, Giang Hành Nguyên làm một người bố, lại ra tay tát con gái tàn nhẫn như vậy.
Điều này không hợp lí.
Nói cách khác, theo chị Linh, Giang Hành Nguyên căn bản không xứng đáng là bố của Giang Yến.
“Cô là ai? Đây là Giang gia…”
Nhìn thấy chị Linh đột ngột xông ra, bảo vệ Giang Yến, thậm chí còn hét lên với mình.
Giang Hành Nguyên liền tức giận, lạnh lùng chỉ vào chị Linh, chuẩn bị gọi người đuổi cô ra ngoài.
Trong trí nhớ của Giang Hành Nguyên, ông ta trước nay chưa từng gặp ngươi phụ nữ này.
Hơn nữa, cô ta bỗng nhiên xuất hiện ở Giang gia, rất có thể là do Chu Dương sắp xếp.
Điều này khiến Giang Hành Nguyên vô cùng tức giận, cho rằng Chu Dương đã nhúng tay tới nội bộ Giang gia rồi.
“Tôi là ai không khiến ông bận tâm, ông căn bản là không xứng làm bố, hôm nay tôi sẽ đưa Giang Yến đi, còn về cái tát kia của ông, tôi sẽ tìm ông tính sổ sau!”
Chị Linh thô bạo giang tay ngăn cản Giang Hành Nguyên, không để cho ông ta có cơ hội nói tiếp, lạnh lùng xoay người đưa Giang Yến rời đi.
Về phần Giang Yến, từ lúc chị Linh xông ra đến tới bây giờ, cô vẫn im lặng để cho chị Linh kéo mình đi ra bên ngoài.
“Hừ, đây là Giang gia, muốn rời đi, phải hỏi ta trước đã!”
Giang Hành Nguyên hừ lạnh một tiếng, vô cùng phẫn nộ với chị Linh, nhưng ông ta biết mình không thích hợp để ra tay.
“Người đâu, đưa tiểu thư về phòng, còn người phụ nữ này, cũng không được để cô ta rời khỏi Giang gia, không có lệnh của ta, tiểu thư không được đi đâu hết!”
“Vâng!”
Tiếng trả lời phát ra từ trong bóng tối, tiếp sau đó, vài bóng người từ sân nhỏ đồng loạt hành động.
Phía bên này, chị Linh đương nhiên cũng nghe thấy lời nói của Giang Hành Nguyên, cùng lúc đó, ở giây tiếp theo, trước mặt cô cũng xuất hiện ba tên bảo vệ, tạo thành trận thế bao quanh cô và Giang Yến.
Nếu không, ông ta chắc chắn sẽ bị người Giang gia gán cho cái mác bất tài.
Tất cả những điều này, đều chỉ là suy nghĩ của riêng Giang Hành Nguyên, chỉ có mình ông ta biết.
Giang Yến không hề biết gì.
Vả lại, Giang Yến cũng không để tâm.
“Biết sai?”
Giang Yến hơi ngẩng đầu nhìn bố mình, cảm thấy bỡ ngỡ, lại hơi thất vọng.
Bố của mình, vừa mới hỏi mình biết sai chưa?
Mình đã phạm phải sai lầm gì?
Mà muốn mình nhận lỗi?
Giang Yến không biết, cũng không hiểu.
Khoảng khắc ấy, cô nhớ tới rất nhiều chuyện.
Trước đây, lúc còn ở Tương Tây cô vốn là một cô gái tài mạo song toàn, là đối tượng được nhiều người yêu mến.
Thời điểm ấy, cũng là quãng thời gian vui vẻ nhất của Giang Yến.
Không chỉ có vô vàn sự yêu thương cưng chiều.
Hơn nữa, cô có thân phận đại tiểu thư của Giang gia, ở Tương Tây bất kể làm chuyện gì, kết giao với bạn thế nào, đều vô cùng thuận lợi.
Mặc dù trong đó, có thể trộn lẫn cả yếu tố lợi ích, nhưng Giang Yến không quan tâm.
Cho đến một ngày, bố cô Giang Hành Nguyên tìm cô đến, muốn đưa cô đi du học.
Lúc ấy, Giang Hành Nguyên không cân nhắc đến suy nghĩ của Giang Yến, cũng không quan tâm đến Giang Yến có bằng lòng hay không, thậm chí trực tiếp mua vé máy bay cho Giang Yến.
Mà lời nói với Giang Yến, chẳng qua chỉ là thông báo một tiếng mà thôi.
Khi đó, Giang Hành Nguyên lấy lý do là vì muốn tốt cho Giang Yến.
Thời điểm ấy, Giang Yến thực sự chưa đủ thành thục, cũng không có nhiều tâm tư.
Cho nên cô tin là thật.
Có điều, đến tận khi ở nước ngoài gặp rất nhiều chuyện, Giang Yến mới biết, bố mình thời điểm đó ích kỷ đến thế nào.
Vậy nên lần này về nước, thời gian cô ở Giang gia rất ít, mà lần trở lại này, Giang Hành Nguyên lại muốn tổ chức bữa tiệc kén rể cho cô.
Bản thân Giang Yến cảm thấy vô cùng phản cảm, vậy nên đã lựa chọn rời khỏi nhà vào bữa tiệc tối đó.
Bây giờ, Giang Hành Nguyên lại một lần nữa tìm mình, không biết có chuyện gì, cầm tới mấy tờ poster tuyên truyền của Giang Yến, lên tiếng hỏi.
Con biết sai chưa?
Trong lòng Giang Yến hết sức thất vọng.
Cô căn bản không làm sai.
Dù cho công ty Danh Dương và Chu Dương có liên quan, dù cho giữa Giang gia và Chu Dương có thâm thù đại hận, dù cho Chu Dương đánh Giang Bắc tàn phế.
Nhưng vậy thì có sao chứ?
Liên quan gì đến con?
Là con có xung đột lợi ích hay có ân oán với công ty Danh Dương và Chu Dương sao?
Là con đánh Giang Bắc tàn phế à?
Đều không phải vậy!
Tất cả những chuyện này, chẳng qua chỉ là nhận định từ một phía của Giang gia.
Bên cạnh đó, ân oán giữa Giang gia và Chu Dương, trước đây Giang Yến đã từng tìm hiểu.
Biết được nội tình, Giang Yến vốn cho là chuyện ân oán này chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Con có lỗi gì? Con phạm phải sai lầm gì chứ?”
Giang Yến quật cường ngẩng đầu, nhìn bố mình, trong đôi mắt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt.
Cô thực sự quá thất vọng.
Mình là con gái của ông ấy, không phân biệt phải trái đúng sai, đã ngay lập tức hỏi con biết sai chưa?
Giang Yến rất muốn đứng lên, lớn tiếng nói, con sai cái gì.
Nhưng cô không làm được, cô đứng về phía đối diện, chọn giữ lại chút thể diện cho Giang Hành Nguyên, để quan hệ bố con không đến nỗi rạn nứt hoàn toàn.
Nói cho cùng, Giang Yến vẫn còn ôm chút hi vọng với bố mình.
Dẫu sao, hổ dữ không ăn thịt con, cô là con gái duy nhất của Giang Hành Nguyên, cô không tin rằng Giang Hành Nguyên thực sự không nghĩ cho cô dù chỉ một chút.
“Khốn khiếp!”
“Bốp”
Giang Hành Nguyên thấy Giang Yến vẫn cố chấp như cũ, liền vô cùng tức giận, nhất là khi Giang Yến chất vấn mình, ông ta càng không giữ được bình tĩnh, tát thẳng vào mặt cô.
Âm thanh cái tát vang dội, Giang Yến choáng váng, chính Giang Hành Nguyên cũng sững sờ.
Ông nhìn trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Giang Yến hằn lên dấu đỏ cả một bàn tay, khóe môi khẽ co giật, trong lòng đột nhiên hối hận không dứt.
Vừa rồi ông quả thực không nhẫn nhịn được, tát Giang Yến một cái.
“Giang Yến, bố…”
Giang Hành Nguyên bỗng nhiên nhận ra rằng, mình tát Giang Yến là có phần quá đáng, muốn nói lời xin lỗi, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Giang Yến, đột nhiên không thốt lên lời.
Giang Yến thậm chí không che má phải lại, vẫn cảm nhận được đau đớn trên mặt.
Nhìn Giang Hành Nguyên, người bố của mình, đáy lòng Giang Yến vô cùng bình lặng.
Cô vốn dĩ chưa từng nghĩ tới có một ngày Giang Hành Nguyên sẽ tát mình, thế nhưng lúc nhận cái tát này, Giang Yến vẫn có thể hiểu được.
Dù sao, Giang Hành Nguyên chính là người coi trọng lợi ích hơn cả.
Lúc trước đưa cô ra nước ngoài du học, chính là muốn cô trở thành người tài giỏi để kết hôn với con cháu gia tộc lớn mạnh khác.
Bây giờ, cho cô một cái tát, chính là vì muốn loại bỏ hợp tác giữa cô và Chu Dương.
Tất cả những chuyện này, dựa trên quan điểm của ông ta, trước giờ chưa từng quan tâm Giang Yến sẽ nghĩ gì, Giang Yến sẽ làm thế nào, Giang Yến vì sao lại làm vậy.
Hơn nữa, mỗi lần, người hi sinh vì lợi ích, đều là Giang Yến.
“Khốn khiếp, ông đang làm gì thế!”
Đột nhiên, chị Linh xông lên, kéo Giang Yến đứng dậy, chắn trước người cô.
Bản thân cũng trừng mắt nhìn Giang Hành Nguyên.
Mặc dù biết rằng, người đàn ông này là bố của Giang Yến, theo lý mà nói, cũng là bề trên của mình.
Nhưng chỉ dựa vào việc ông ta vừa ra tay với Giang Yến, chị Linh liền coi ông ta thành kẻ địch.
Chưa kể đến vị trí Giang Yến trong lòng cô ấy, Giang Hành Nguyên làm một người bố, lại ra tay tát con gái tàn nhẫn như vậy.
Điều này không hợp lí.
Nói cách khác, theo chị Linh, Giang Hành Nguyên căn bản không xứng đáng là bố của Giang Yến.
“Cô là ai? Đây là Giang gia…”
Nhìn thấy chị Linh đột ngột xông ra, bảo vệ Giang Yến, thậm chí còn hét lên với mình.
Giang Hành Nguyên liền tức giận, lạnh lùng chỉ vào chị Linh, chuẩn bị gọi người đuổi cô ra ngoài.
Trong trí nhớ của Giang Hành Nguyên, ông ta trước nay chưa từng gặp ngươi phụ nữ này.
Hơn nữa, cô ta bỗng nhiên xuất hiện ở Giang gia, rất có thể là do Chu Dương sắp xếp.
Điều này khiến Giang Hành Nguyên vô cùng tức giận, cho rằng Chu Dương đã nhúng tay tới nội bộ Giang gia rồi.
“Tôi là ai không khiến ông bận tâm, ông căn bản là không xứng làm bố, hôm nay tôi sẽ đưa Giang Yến đi, còn về cái tát kia của ông, tôi sẽ tìm ông tính sổ sau!”
Chị Linh thô bạo giang tay ngăn cản Giang Hành Nguyên, không để cho ông ta có cơ hội nói tiếp, lạnh lùng xoay người đưa Giang Yến rời đi.
Về phần Giang Yến, từ lúc chị Linh xông ra đến tới bây giờ, cô vẫn im lặng để cho chị Linh kéo mình đi ra bên ngoài.
“Hừ, đây là Giang gia, muốn rời đi, phải hỏi ta trước đã!”
Giang Hành Nguyên hừ lạnh một tiếng, vô cùng phẫn nộ với chị Linh, nhưng ông ta biết mình không thích hợp để ra tay.
“Người đâu, đưa tiểu thư về phòng, còn người phụ nữ này, cũng không được để cô ta rời khỏi Giang gia, không có lệnh của ta, tiểu thư không được đi đâu hết!”
“Vâng!”
Tiếng trả lời phát ra từ trong bóng tối, tiếp sau đó, vài bóng người từ sân nhỏ đồng loạt hành động.
Phía bên này, chị Linh đương nhiên cũng nghe thấy lời nói của Giang Hành Nguyên, cùng lúc đó, ở giây tiếp theo, trước mặt cô cũng xuất hiện ba tên bảo vệ, tạo thành trận thế bao quanh cô và Giang Yến.
Bình luận facebook