Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 491: Tính khí nóng nảy của chị Linh (1)
Chị Linh dừng bước, che chắn cho Giang Yến, sắc mặt lãnh đạm nhìn ba tên bảo vệ đang vây quanh mình.
Cô biết rằng, đây nhất định là người do Giang Hành Nguyên phái đến để ngăn cản mình, người có thể ở bên cạnh bảo vệ Giang Hành Nguyên thực lực nhất định không tồi.
Nhưng chị Linh không hề sợ hãi.
“Các người nhất quyết muốn ngăn cản bọn tôi sao?”
Chị Linh lạnh lùng nói.
Thực sự, chị Linh không muốn gây náo loạn tại Giang gia, cũng không muốn ra tay ở đây, càng không muốn làm Giang Yến khó xử.
Mặc dù chị Linh vừa nhìn thấy tất cả, cũng nhìn thấy Giang Hành Nguyên hung hăng tát vào mặt Giang Yến.
Nhưng chị Linh không thể chắc chắn 100% về suy nghĩ của Giang Yến lúc này.
Cô không biết Giang Yến có suy nghĩ gì về người bố Giang Hành Nguyên, ngay cả khi bị ông ta tát mạnh vào mặt, Giang Yến cũng không hề chống cự hay cãi lại.
Điểm này, khiến chị Linh hơi do dự.
Thực ra trong thâm tâm chị Linh, nếu Giang Hành Nguyên là bố của mình, nhưng lại dám tùy ý cho mình ăn bạt tai.
Vậy thì thật xin lỗi.
Cho dù trước kia người bố này có đối xử với mình tốt như thế nào, trong tình huống mình không phạm sai lầm, người bố này không phân rõ trắng đen đã ra tay tát mình.
Vậy thì, tất nhiên sẽ xuất hiện một khoảng cách nhất định.
Không phản kháng lại, đã là cho bố của mình thể diện rồi.
Nhưng đối với Giang Yến mà nói, tình huống không hề giống như chị Linh.
Hơn nữa, chị Linh cũng biết, tính cách của Giang Yến và mình là không giống nhau.
So với tính cách kiên cường, mạnh mẽ của mình, Giang Yến có phần dè dặt hơn, cô ấy luôn cư xử hòa nhã với mọi người, căn bản không bao giờ xung đột với ai.
Ngay cả khi có ai đó hiểu lầm thì Giang Yến cũng thường cố gắng giải thích rõ ràng, rất ít khi phát sinh mâu thuẫn hay hiểu lầm.
Cho nên, lúc đó, chị Linh không chủ động đứng ra ngăn chặn Giang Hành Nguyên.
Nhưng khi thấy Giang Hành Nguyên vung tay tát Giang Yến, muốn tiếp tục trách mắng cô ấy, chị Linh không kiềm chế được mới chủ động đứng ra.
Cô ấy muốn đưa Giang Yến rời khỏi Giang gia.
Chị Linh cảm thấy bầu không khí lúc này ở Giang gia, không thích hợp để Giang Yến ở lại.
Hơn nữa, chị cũng có tự tin, Giang gia sẽ không ngăn cản được mình.
“Cho nên, các người nhất quyết phải cản đường chúng tôi đúng không?”
Chị Linh nhìn ba tên bảo vệ, sau khi nghe lời cảnh cáo vẫn không rút lui, tiếp tục vây quanh mình và Giang Yến trong lòng hiểu rõ.
Giang Hành Nguyên rất nhẫn tâm đới với Giang Yến.
Điều này căn bản không liên quan nhiều đến chị Linh.
Nếu không, có Giang Yến ở đây, ba tên bảo vệ kia dù sao cũng cần phải quan tâm đến cảm xúc của Giang Yến.
Lẽ nào bọn họ không lo lắng, sau này Giang Yến sẽ gây khó dễ cho bọn họ.
“Tiểu Yến, em cũng thấy rồi đó, bố em đối với em rất nhẫn tâm, bây giờ em nên hiểu rõ rồi chứ? Có những lúc, có những chuyện, không phải em tình nguyện là có thể đi thực hiện được.”
Chị Linh mấp máy đôi môi đỏ, đột nhiên nhớ tới chuyện bản thân cô rời khỏi gia tộc, một mình đến Trường Sa, Tương Tây.
Nguyên nhân chủ yếu, rất giống với hoàn cảnh Giang Yến.
“Nếu các người đã không rút lui, vậy thì không thể trách tôi rồi.”
Chị Linh hừ lạnh một tiếng, đẩy lùi Giang Yến về phía sau, nhón mũi chân lên, rồi lao thẳng về phía tên bảo vệ đối diện.
“Cút!”
Hét lên một tiếng, một chân của chị Linh đã đạp lên ngực tên bảo vệ ở phía trước.
Tốc độ này thực sự quá nhanh, không chỉ tên bảo vệ này không nhìn rõ chiêu thức của chị Linh mà ngay cả hai tên còn lại cũng nhìn không rõ.
“Cẩn thận!”
Dưới tình huống cấp bách, hai tên vệ còn lại chỉ có thể hô to một tiếng rồi đồng loạt lao về phía chị Linh.
Mặc dù lúc này Giang Yến chỉ có một mình, nhưng dù sao cô ấy vẫn là đại tiểu thư Giang gia, khi gia chủ Giang gia vẫn chưa đưa ra hình phạt cuối cùng, thân phận đại tiểu thư này vẫn rất có tác dụng.
Vì vậy mấy tên bảo vệ không dám tùy tiện ra tay với Giang Yến.
Mà chị Linh lại đột nhiên thể hiện thực lực, khiến ba tên bảo vệ cảm thấy kinh hãi.
Trong lòng bọn họ có một suy nghĩ, nếu bọn họ đơn độc đấu với chị Linh thì căn bản sẽ không có cơ hội thắng.
“Ầm!”
“Rầm!”
Hai tiếng vang lớn.
Chân của chị Linh đá thẳng vào tên bảo vệ phía trước.
Mà lúc đó, hai tên bảo vệ còn lại cũng vừa lúc chạy tới, một người đưa tay ra cản chân chị Linh.
Còn một tên thì che chở cho tên đứng đối diện chị Linh, rất nhanh liền rút lui.
“Khụ khụ…”
Dù vậy, tên bảo vệ lúc đầu đứng đối diện với chị Linh vẫn bị chị đánh ngã, sau khi lùi lại chục bước vẫn không đứng lên được, khuôn mặt đỏ bừng, rồi ho lên giữ dội, máu theo đó chảy ra ngoài.
Lần này, hai tên bảo vệ còn lại vô cùng kinh hãi.
Ba tên bảo vệ, đều biết rõ năng lực của nhau
Trong ba người, tên bảo vệ vừa ngăn cản chân chị Linh là người có năng lực mạnh nhất, còn tên bị chị đánh ngã thực lực tương đương với tên còn lại.
Mà bây giờ, sau khi bị chân chị Linh đạp ngã vẫn đang ho ra máu.
Điều này cho thấy hắn ta bị thương không hề nhẹ.
Tên bảo vệ có thực lực mạnh nhất trực tiếp đi đến chỗ hai tên còn lại, vươn tay ra xem xét vết thương của tên bảo vệ bị trọng thương, sắc mặt trở nên vô cùng cứng ngắc.
“Vết thương hơi nghiêm trọng, nội tạng anh ta đã bị tổn thương, mau đưa anh ta sang bên kia nghỉ ngơi rồi nhanh chóng liên hệ đội y tế, để tôi thử đến đối phó với người phụ này.”
Tên bảo vệ có năng lực mạnh nhất nghiêm giọng nói, rồi từ từ dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào ngực tên bảo vệ bị thương.
Sau khó, sắc mặt tên bị thương cũng trở nên tốt lên không ít, máu chảy ra từ khóe miệng cũng bớt đi rất nhiều.
Lúc này, chị Linh vẫn lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát.
Cô ấy không hề vội vã, rất tin vào năng lực của bản thân, cô tin rằng Giang giã sẽ không thể giữ chân được họ.
Tuy nhiên, sau khi nhìn chiêu thức của tên bảo vệ, sắc mặt chị Linh đột nhiên trở nên kì quái.
“Thú vị đấy, thái cực quyền sao?”
Chị Linh lẩm bẩm, nhìn vào tên bảo vệ, cảm thấy tò mò.
Kỹ thuật này chị Linh không phải chưa từng thấy, chỉ là người biết đánh thái cực quyền đều là những lão già hơn sáu mươi tuổi.
Tên bảo vệ này còn chưa đến ba mươi tuổi, mặc dù vẫn chưa luyện đến cảnh giới cao, tuy nhiên có thể đạt đến trình độ như này cũng đã không phải chuyện dễ dàng gì.
“Vị tiểu thư này, cô ra tay cũng quá nặng rồi đấy, đây là Giang gia, cô cảm thấy sau khi ra tay đánh người còn có thể an toàn rời đi sao?”
Tên bảo vệ hít một hơi thật sâu, từ từ đứng lên, nhìn chị Linh một cách thận trọng.
“Rất nặng sao? Tôi không cảm thấy như vậy, các người ngăn cản chúng tôi, tôi đã cảnh cáo các người hai lần, là các người không chịu rút lui, nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể ra tay thôi, như vậy thì có gì không đúng ư?”
Cô biết rằng, đây nhất định là người do Giang Hành Nguyên phái đến để ngăn cản mình, người có thể ở bên cạnh bảo vệ Giang Hành Nguyên thực lực nhất định không tồi.
Nhưng chị Linh không hề sợ hãi.
“Các người nhất quyết muốn ngăn cản bọn tôi sao?”
Chị Linh lạnh lùng nói.
Thực sự, chị Linh không muốn gây náo loạn tại Giang gia, cũng không muốn ra tay ở đây, càng không muốn làm Giang Yến khó xử.
Mặc dù chị Linh vừa nhìn thấy tất cả, cũng nhìn thấy Giang Hành Nguyên hung hăng tát vào mặt Giang Yến.
Nhưng chị Linh không thể chắc chắn 100% về suy nghĩ của Giang Yến lúc này.
Cô không biết Giang Yến có suy nghĩ gì về người bố Giang Hành Nguyên, ngay cả khi bị ông ta tát mạnh vào mặt, Giang Yến cũng không hề chống cự hay cãi lại.
Điểm này, khiến chị Linh hơi do dự.
Thực ra trong thâm tâm chị Linh, nếu Giang Hành Nguyên là bố của mình, nhưng lại dám tùy ý cho mình ăn bạt tai.
Vậy thì thật xin lỗi.
Cho dù trước kia người bố này có đối xử với mình tốt như thế nào, trong tình huống mình không phạm sai lầm, người bố này không phân rõ trắng đen đã ra tay tát mình.
Vậy thì, tất nhiên sẽ xuất hiện một khoảng cách nhất định.
Không phản kháng lại, đã là cho bố của mình thể diện rồi.
Nhưng đối với Giang Yến mà nói, tình huống không hề giống như chị Linh.
Hơn nữa, chị Linh cũng biết, tính cách của Giang Yến và mình là không giống nhau.
So với tính cách kiên cường, mạnh mẽ của mình, Giang Yến có phần dè dặt hơn, cô ấy luôn cư xử hòa nhã với mọi người, căn bản không bao giờ xung đột với ai.
Ngay cả khi có ai đó hiểu lầm thì Giang Yến cũng thường cố gắng giải thích rõ ràng, rất ít khi phát sinh mâu thuẫn hay hiểu lầm.
Cho nên, lúc đó, chị Linh không chủ động đứng ra ngăn chặn Giang Hành Nguyên.
Nhưng khi thấy Giang Hành Nguyên vung tay tát Giang Yến, muốn tiếp tục trách mắng cô ấy, chị Linh không kiềm chế được mới chủ động đứng ra.
Cô ấy muốn đưa Giang Yến rời khỏi Giang gia.
Chị Linh cảm thấy bầu không khí lúc này ở Giang gia, không thích hợp để Giang Yến ở lại.
Hơn nữa, chị cũng có tự tin, Giang gia sẽ không ngăn cản được mình.
“Cho nên, các người nhất quyết phải cản đường chúng tôi đúng không?”
Chị Linh nhìn ba tên bảo vệ, sau khi nghe lời cảnh cáo vẫn không rút lui, tiếp tục vây quanh mình và Giang Yến trong lòng hiểu rõ.
Giang Hành Nguyên rất nhẫn tâm đới với Giang Yến.
Điều này căn bản không liên quan nhiều đến chị Linh.
Nếu không, có Giang Yến ở đây, ba tên bảo vệ kia dù sao cũng cần phải quan tâm đến cảm xúc của Giang Yến.
Lẽ nào bọn họ không lo lắng, sau này Giang Yến sẽ gây khó dễ cho bọn họ.
“Tiểu Yến, em cũng thấy rồi đó, bố em đối với em rất nhẫn tâm, bây giờ em nên hiểu rõ rồi chứ? Có những lúc, có những chuyện, không phải em tình nguyện là có thể đi thực hiện được.”
Chị Linh mấp máy đôi môi đỏ, đột nhiên nhớ tới chuyện bản thân cô rời khỏi gia tộc, một mình đến Trường Sa, Tương Tây.
Nguyên nhân chủ yếu, rất giống với hoàn cảnh Giang Yến.
“Nếu các người đã không rút lui, vậy thì không thể trách tôi rồi.”
Chị Linh hừ lạnh một tiếng, đẩy lùi Giang Yến về phía sau, nhón mũi chân lên, rồi lao thẳng về phía tên bảo vệ đối diện.
“Cút!”
Hét lên một tiếng, một chân của chị Linh đã đạp lên ngực tên bảo vệ ở phía trước.
Tốc độ này thực sự quá nhanh, không chỉ tên bảo vệ này không nhìn rõ chiêu thức của chị Linh mà ngay cả hai tên còn lại cũng nhìn không rõ.
“Cẩn thận!”
Dưới tình huống cấp bách, hai tên vệ còn lại chỉ có thể hô to một tiếng rồi đồng loạt lao về phía chị Linh.
Mặc dù lúc này Giang Yến chỉ có một mình, nhưng dù sao cô ấy vẫn là đại tiểu thư Giang gia, khi gia chủ Giang gia vẫn chưa đưa ra hình phạt cuối cùng, thân phận đại tiểu thư này vẫn rất có tác dụng.
Vì vậy mấy tên bảo vệ không dám tùy tiện ra tay với Giang Yến.
Mà chị Linh lại đột nhiên thể hiện thực lực, khiến ba tên bảo vệ cảm thấy kinh hãi.
Trong lòng bọn họ có một suy nghĩ, nếu bọn họ đơn độc đấu với chị Linh thì căn bản sẽ không có cơ hội thắng.
“Ầm!”
“Rầm!”
Hai tiếng vang lớn.
Chân của chị Linh đá thẳng vào tên bảo vệ phía trước.
Mà lúc đó, hai tên bảo vệ còn lại cũng vừa lúc chạy tới, một người đưa tay ra cản chân chị Linh.
Còn một tên thì che chở cho tên đứng đối diện chị Linh, rất nhanh liền rút lui.
“Khụ khụ…”
Dù vậy, tên bảo vệ lúc đầu đứng đối diện với chị Linh vẫn bị chị đánh ngã, sau khi lùi lại chục bước vẫn không đứng lên được, khuôn mặt đỏ bừng, rồi ho lên giữ dội, máu theo đó chảy ra ngoài.
Lần này, hai tên bảo vệ còn lại vô cùng kinh hãi.
Ba tên bảo vệ, đều biết rõ năng lực của nhau
Trong ba người, tên bảo vệ vừa ngăn cản chân chị Linh là người có năng lực mạnh nhất, còn tên bị chị đánh ngã thực lực tương đương với tên còn lại.
Mà bây giờ, sau khi bị chân chị Linh đạp ngã vẫn đang ho ra máu.
Điều này cho thấy hắn ta bị thương không hề nhẹ.
Tên bảo vệ có thực lực mạnh nhất trực tiếp đi đến chỗ hai tên còn lại, vươn tay ra xem xét vết thương của tên bảo vệ bị trọng thương, sắc mặt trở nên vô cùng cứng ngắc.
“Vết thương hơi nghiêm trọng, nội tạng anh ta đã bị tổn thương, mau đưa anh ta sang bên kia nghỉ ngơi rồi nhanh chóng liên hệ đội y tế, để tôi thử đến đối phó với người phụ này.”
Tên bảo vệ có năng lực mạnh nhất nghiêm giọng nói, rồi từ từ dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào ngực tên bảo vệ bị thương.
Sau khó, sắc mặt tên bị thương cũng trở nên tốt lên không ít, máu chảy ra từ khóe miệng cũng bớt đi rất nhiều.
Lúc này, chị Linh vẫn lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát.
Cô ấy không hề vội vã, rất tin vào năng lực của bản thân, cô tin rằng Giang giã sẽ không thể giữ chân được họ.
Tuy nhiên, sau khi nhìn chiêu thức của tên bảo vệ, sắc mặt chị Linh đột nhiên trở nên kì quái.
“Thú vị đấy, thái cực quyền sao?”
Chị Linh lẩm bẩm, nhìn vào tên bảo vệ, cảm thấy tò mò.
Kỹ thuật này chị Linh không phải chưa từng thấy, chỉ là người biết đánh thái cực quyền đều là những lão già hơn sáu mươi tuổi.
Tên bảo vệ này còn chưa đến ba mươi tuổi, mặc dù vẫn chưa luyện đến cảnh giới cao, tuy nhiên có thể đạt đến trình độ như này cũng đã không phải chuyện dễ dàng gì.
“Vị tiểu thư này, cô ra tay cũng quá nặng rồi đấy, đây là Giang gia, cô cảm thấy sau khi ra tay đánh người còn có thể an toàn rời đi sao?”
Tên bảo vệ hít một hơi thật sâu, từ từ đứng lên, nhìn chị Linh một cách thận trọng.
“Rất nặng sao? Tôi không cảm thấy như vậy, các người ngăn cản chúng tôi, tôi đã cảnh cáo các người hai lần, là các người không chịu rút lui, nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể ra tay thôi, như vậy thì có gì không đúng ư?”
Bình luận facebook