Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 568: Gặp mặt (1)
“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Bích Quân trở lại với dáng vẻ nữ thần lạnh lùng, sau khi chăm chú quan sát, cô thản nhiên nói.
“Thẩm tổng, Triệu Thành cũng đã rời khỏi Mỹ phẩm ở thành phố Liễu, ông ta vừa gọi điện thoại cho tôi, nói rằng chiều nay phải trở về Đông Hải, bảo tôi hỏi Chu tổng, không biết cậu có thời gian rảnh không, ông ta muốn gặp cậu một chút.”
Vương Đại Lục hăng hái nói.
Trên thực tế, quan hệ của ông với Triệu Thành vô cùng tốt.
Lúc trước khi công ty của ông lâm vào đường cùng, cũng nhờ Triệu Thành đã ra tay giúp đỡ.
Sau khi hợp tác với công ty Danh Dương, Triệu Thành càng ủng hộ ông nhiều hơn.
Nếu không chỉ dựa vào một mình ông thì thật sự không có cách nào vực dậy được công ty của mình, càng không có cách đưa công ty lên tầm cao như bây giờ.
Cho nên, vừa nghe tin Vương Vĩ phản bội, Vương Đại Lục vô cùng tức giận.
Vì ông biết được, Triệu Thành là cộng sự làm ăn với Vương Vĩ.
Vương Vĩ đã phản bội, vậy thì Triệu Thành cũng trở thành kẻ đồng lõa.
Nhưng bây giờ, Triệu Thành cuối cùng cũng đã biết ăn năn hối lỗi, Vương Đại Lục đương nhiên vô cùng phấn khích.
Ít nhất, đợi đến khi trở về Đông Hải, hai người còn có thể gặp mặt, ôn hòa nhã nhặn trò chuyện vui vẻ như ngày xưa.
“Triệu Thành?”
Chu Dương hơi ngạc nhiên, anh biết người tên là Triệu Thành này, hắn không những là một trong tám cộng sự làm ăn của Vương Vĩ, mà còn là người nắm trong tay không ít cổ phần.
Bây giờ hắn lựa chọn rút khỏi Mỹ phẩm thành phố Liễu, trở về Đông Hải vào buổi chiều nay, việc này trái lại khiến Chu Dương thắc mắc không hiểu lắm.
“Ừ, ông nói chuyện với ông ta đi, bảo ông ta đến Trường Sa.”
Lúc này đối phương muốn gặp thì Chu Dương cũng không có lí do gì để từ chối, anh lập tức đồng ý.
…
Trường Sa, buổi chiều.
Triệu Thành đến khách sạn Khải Nguyên, đi thẳng đến tầng trệt nơi mấy người Chu Dương đang ở.
Trước kia dù sao hắn cũng đã từng ở đây, do đó biết được phòng của Chu Dương.
Mà bên cạnh hắn còn đi cùng với một người.
Chỉ là người này dọc đường đi không hề nói một lời nào.
“Chu tổng, Thẩm tổng.”
Sau khi cánh cửa được mở ra, Triệu Thành cùng người bên cạnh hắn đi vào phòng, chào hỏi nhau xong, mọi người lập tức ngồi xuống.
Lúc này, người kinh ngạc nhất không phải ai khác mà chính là Chu Dương.
Buổi sáng, Vương Đại Lục đã nói Triệu Thành muốn đến gặp anh, anh đã không từ chối, lập tức đồng ý.
Chu Dương cho rằng chỉ có một mình Triệu Thành đến, dù sao đều là người muốn trở về Đông Hải, cũng không cần phải hao tổn tâm sức để so đo tính toán với nhau.
Nhưng anh thật sự không ngờ rằng, đi cùng với Triệu Thành, còn có một người nữa.
“Thế nào? Chu tổng nhìn thấy tôi, rất bất ngờ sao?”
Diệp Phương mỉm cười hỏi, đôi mắt đẹp dừng lại trên khuôn mặt Chu Dương rồi nhanh chóng chuyển ánh nhìn qua hướng khác.
“Đúng, tôi không ngờ cô Diệp lại đến đây với Triệu tiên sinh.”
Chu Dương thật sự rất kinh ngạc.
Anh không ngờ Diệp Phương sẽ đến đây cùng với Triệu Thành.
Chẳng lẽ Diệp Phương không còn ở thành phố Liễu sao?
“Có gì kỳ lạ đâu, Triệu Thành lựa chọn rút khỏi cửa hàng của Vương Vĩ, tôi cũng vậy, chỉ là thời gian tôi rời khỏi đó sớm hơn mà thôi.”
Diệp Phương thản nhiên cười nói, giống như tự nói với chính mình, căn bản cũng không có gì, chỉ là một việc nhỏ hết sức bình thường.
Vậy mà khi lời nói đó lọt vào tai của Chu Dương và Thẩm Bích Quân, lại khiến hai người họ không khỏi hốt hoảng.
Bởi vì, họ thật sự không biết Diệp Phương đã rời đi.
Nói cách khác, nếu như không phải ngày hôm nay Diệp Phương đến đây cùng Triệu Thành, thì Chu Dương và Thẩm Bích Quân vẫn cho rằng Diệp Phương vẫn đang đứng về phía Vương Vĩ, họ hoàn toàn sẽ không nghĩ theo hướng này.
“Cô Diệp, cô đang nói đùa sao?”
Chu Dương hơi khó hiểu, anh tin rằng Diệp Phương sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy. Nếu cô đã nói thế, vậy thì có nghĩa là cô không những đã rời khỏi cửa hàng của Vương Vĩ, mà thời gian rời đi còn sớm hơn cả Triệu Thành.
Có điều, trong lòng Chu Dương vẫn còn nghi vấn, thắc mắc khó hiểu.
Tạm chưa nói đến bên cạnh anh không có được một chút tin tức nào, chỉ nói đến việc tại sao Diệp Phương lại lựa chọn rời bỏ chi nhánh?
Phải biết rằng, Mỹ phẩm thành phố Liễu, ngoài Vương Vĩ ra thì Diệp Phương chính là người nắm trong tay nhiều cổ phần nhất.
Vậy thì quyền phát biểu của Diệp Phương hẳn là chỉ đứng sau Vương Vĩ.
Càng huống hồ, Chu Dương còn biết được năng lực của Diệp Phương ở Đông Hải không hề tầm thường, vì vậy cho dù là Vương Vĩ thì ngay ở tỉnh Tương Tây này, ông ta cũng không dám làm như vậy với Diệp Phương, thậm chí, trong một vài chuyện vẫn phải nghe ý kiến của cô.
“Lẽ nào Chu tổng cảm thấy tôi là một người thích nói đùa sao? Càng huống hồ, chuyện này không buồn cười chút nào.”
Diệp Phương mỉm cười.
“Tôi có thể hỏi tại sao không?”
Chu Dương im lặng một lát rồi thản nhiên nói.
Anh tin rằng Diệp Phương sẽ nói cho anh biết nguyên nhân, nếu không thì cô sẽ không xuất hiện cùng với Triệu Thành vào lúc này.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy Vương Vĩ muốn đấu với Chu tổng, chính là tự mình tìm đường chết, cũng không có một cơ hội giành chiến thắng, cho nên kẻ thức thời mới là người tài giỏi, tôi quyết định rút khỏi đó, cải tài quy chính, vậy không phải là rất tốt sao?”
Diệp Phương nhún vai, nói như chuyện không hề nghiêm trọng.
Tuy nhiên, Chu Dương biết rằng, Diệp Phương nhất định còn có lời không muốn nói ra.
Anh cũng không để ý, chỉ cần việc Diệp Phương rời khỏi đó là sự thật, vậy thì đây là chuyện tốt với anh.
Mỹ phẩm ở thành phố Liễu, ban đầu chỉ có tám cộng sự hợp tác làm ăn.
Hai người Diệp Phương và Triệu Thành đều đã chọn rút lui, lúc này chỉ còn lại sáu người.
Chu Dương không cho rằng sáu người này đều một lòng với nhau, sớm muộn cũng sẽ tan rã, mỗi người tự tìm đường ra cho mình.
Càng huống hồ, anh thật sự vẫn chưa ra tay.
“Chu tổng, tôi đến tìm anh, là có một việc muốn nói với anh.”
Nhìn thấy Chu Dương đã nói chuyện xong với Diệp Phương, Triệu Thành trầm giọng nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Ừ, có chuyện gì?”
Lần này, thật sự trong lòng Chu Dương cảm thấy vô cùng tò mò.
Anh không cho rằng Triệu Thành thật sự có bí mật gì muốn nói với mình, anh chỉ muốn biết, việc mà Triệu Thành tự cho là rất quan trọng, rốt cuộc là việc gì, thậm chí khiến hắn không tiếc thứ gì, lập tức rút khỏi Mỹ phẩm ở thành phố Liễu, lại còn có ý muốn đến nhắc nhở anh.
“Chu tổng, tôi chọn việc rút khỏi đó là do Vương Vĩ đã phát điên rồi, ông ta xem anh là đối thủ duy nhất, thậm chí không ngại phải trả bất kỳ giá nào để đối phó với anh.”
Triệu Thành trầm giọng nói rõ ràng rành mạch.
“Hơn nữa lần này, Vương Vĩ thật sự chuẩn bị tìm người đến đối phó với anh, mà người này, Chu tổng, anh cũng biết.”
“Tôi cũng biết?”
Lúc này Chu Dương cảm thấy rất hiếu kỳ, bản thân anh cũng biết người đó, còn là người có đủ năng lực để đối phó với anh, tính cả tỉnh Tương Tây này cũng không có mấy người có khả năng này.
Trong mắt Chu Dương, anh không cho rằng mấy người đó thật sự có thể đối phó được với mình.
“Không sai, người đó là đại thiếu gia của Khổng gia ở thành phố Liễu, Khổng Huy, trước đây trong buổi lễ khai trương hắn đã bị Chu tổng đánh bị thương.”
Triệu Thành sợ Chu Dương đã quên, còn đặc biệt nhắc lại một chút.
Ngay lập tức, Chu Dương và Thẩm Bích Quân đều nhớ lại cái người tên Khổng Huy đó.
Hắn có suy nghĩ không đứng đắng với Thẩm Bích Quân, sau đó bị Chu Dương hung hăng dạy dỗ một bài học.
Có điều, Triệu Thành nói như vậy, lại khiến Chu Dương hơi nghi ngờ khó hiểu.
Khổng Huy đó không phải là một nghệ sĩ được tuyển chọn từ chương trình âm nhạc sao?
Mà theo như Vương Vĩ nói, ở thành phố Liễu, hắn chỉ là một người có tiếng tăm nhỏ mà thôi.
Vậy sao bây giờ từ trong miệng của Triệu Thành, Khổng Huy này lại có năng lực chống đối lại Chu Dương, thậm chí, Vương Vĩ vì để cầu xin sự giúp đỡ của Khổng Huy, mà bất chấp tất cả.
———————–
Thẩm Bích Quân trở lại với dáng vẻ nữ thần lạnh lùng, sau khi chăm chú quan sát, cô thản nhiên nói.
“Thẩm tổng, Triệu Thành cũng đã rời khỏi Mỹ phẩm ở thành phố Liễu, ông ta vừa gọi điện thoại cho tôi, nói rằng chiều nay phải trở về Đông Hải, bảo tôi hỏi Chu tổng, không biết cậu có thời gian rảnh không, ông ta muốn gặp cậu một chút.”
Vương Đại Lục hăng hái nói.
Trên thực tế, quan hệ của ông với Triệu Thành vô cùng tốt.
Lúc trước khi công ty của ông lâm vào đường cùng, cũng nhờ Triệu Thành đã ra tay giúp đỡ.
Sau khi hợp tác với công ty Danh Dương, Triệu Thành càng ủng hộ ông nhiều hơn.
Nếu không chỉ dựa vào một mình ông thì thật sự không có cách nào vực dậy được công ty của mình, càng không có cách đưa công ty lên tầm cao như bây giờ.
Cho nên, vừa nghe tin Vương Vĩ phản bội, Vương Đại Lục vô cùng tức giận.
Vì ông biết được, Triệu Thành là cộng sự làm ăn với Vương Vĩ.
Vương Vĩ đã phản bội, vậy thì Triệu Thành cũng trở thành kẻ đồng lõa.
Nhưng bây giờ, Triệu Thành cuối cùng cũng đã biết ăn năn hối lỗi, Vương Đại Lục đương nhiên vô cùng phấn khích.
Ít nhất, đợi đến khi trở về Đông Hải, hai người còn có thể gặp mặt, ôn hòa nhã nhặn trò chuyện vui vẻ như ngày xưa.
“Triệu Thành?”
Chu Dương hơi ngạc nhiên, anh biết người tên là Triệu Thành này, hắn không những là một trong tám cộng sự làm ăn của Vương Vĩ, mà còn là người nắm trong tay không ít cổ phần.
Bây giờ hắn lựa chọn rút khỏi Mỹ phẩm thành phố Liễu, trở về Đông Hải vào buổi chiều nay, việc này trái lại khiến Chu Dương thắc mắc không hiểu lắm.
“Ừ, ông nói chuyện với ông ta đi, bảo ông ta đến Trường Sa.”
Lúc này đối phương muốn gặp thì Chu Dương cũng không có lí do gì để từ chối, anh lập tức đồng ý.
…
Trường Sa, buổi chiều.
Triệu Thành đến khách sạn Khải Nguyên, đi thẳng đến tầng trệt nơi mấy người Chu Dương đang ở.
Trước kia dù sao hắn cũng đã từng ở đây, do đó biết được phòng của Chu Dương.
Mà bên cạnh hắn còn đi cùng với một người.
Chỉ là người này dọc đường đi không hề nói một lời nào.
“Chu tổng, Thẩm tổng.”
Sau khi cánh cửa được mở ra, Triệu Thành cùng người bên cạnh hắn đi vào phòng, chào hỏi nhau xong, mọi người lập tức ngồi xuống.
Lúc này, người kinh ngạc nhất không phải ai khác mà chính là Chu Dương.
Buổi sáng, Vương Đại Lục đã nói Triệu Thành muốn đến gặp anh, anh đã không từ chối, lập tức đồng ý.
Chu Dương cho rằng chỉ có một mình Triệu Thành đến, dù sao đều là người muốn trở về Đông Hải, cũng không cần phải hao tổn tâm sức để so đo tính toán với nhau.
Nhưng anh thật sự không ngờ rằng, đi cùng với Triệu Thành, còn có một người nữa.
“Thế nào? Chu tổng nhìn thấy tôi, rất bất ngờ sao?”
Diệp Phương mỉm cười hỏi, đôi mắt đẹp dừng lại trên khuôn mặt Chu Dương rồi nhanh chóng chuyển ánh nhìn qua hướng khác.
“Đúng, tôi không ngờ cô Diệp lại đến đây với Triệu tiên sinh.”
Chu Dương thật sự rất kinh ngạc.
Anh không ngờ Diệp Phương sẽ đến đây cùng với Triệu Thành.
Chẳng lẽ Diệp Phương không còn ở thành phố Liễu sao?
“Có gì kỳ lạ đâu, Triệu Thành lựa chọn rút khỏi cửa hàng của Vương Vĩ, tôi cũng vậy, chỉ là thời gian tôi rời khỏi đó sớm hơn mà thôi.”
Diệp Phương thản nhiên cười nói, giống như tự nói với chính mình, căn bản cũng không có gì, chỉ là một việc nhỏ hết sức bình thường.
Vậy mà khi lời nói đó lọt vào tai của Chu Dương và Thẩm Bích Quân, lại khiến hai người họ không khỏi hốt hoảng.
Bởi vì, họ thật sự không biết Diệp Phương đã rời đi.
Nói cách khác, nếu như không phải ngày hôm nay Diệp Phương đến đây cùng Triệu Thành, thì Chu Dương và Thẩm Bích Quân vẫn cho rằng Diệp Phương vẫn đang đứng về phía Vương Vĩ, họ hoàn toàn sẽ không nghĩ theo hướng này.
“Cô Diệp, cô đang nói đùa sao?”
Chu Dương hơi khó hiểu, anh tin rằng Diệp Phương sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy. Nếu cô đã nói thế, vậy thì có nghĩa là cô không những đã rời khỏi cửa hàng của Vương Vĩ, mà thời gian rời đi còn sớm hơn cả Triệu Thành.
Có điều, trong lòng Chu Dương vẫn còn nghi vấn, thắc mắc khó hiểu.
Tạm chưa nói đến bên cạnh anh không có được một chút tin tức nào, chỉ nói đến việc tại sao Diệp Phương lại lựa chọn rời bỏ chi nhánh?
Phải biết rằng, Mỹ phẩm thành phố Liễu, ngoài Vương Vĩ ra thì Diệp Phương chính là người nắm trong tay nhiều cổ phần nhất.
Vậy thì quyền phát biểu của Diệp Phương hẳn là chỉ đứng sau Vương Vĩ.
Càng huống hồ, Chu Dương còn biết được năng lực của Diệp Phương ở Đông Hải không hề tầm thường, vì vậy cho dù là Vương Vĩ thì ngay ở tỉnh Tương Tây này, ông ta cũng không dám làm như vậy với Diệp Phương, thậm chí, trong một vài chuyện vẫn phải nghe ý kiến của cô.
“Lẽ nào Chu tổng cảm thấy tôi là một người thích nói đùa sao? Càng huống hồ, chuyện này không buồn cười chút nào.”
Diệp Phương mỉm cười.
“Tôi có thể hỏi tại sao không?”
Chu Dương im lặng một lát rồi thản nhiên nói.
Anh tin rằng Diệp Phương sẽ nói cho anh biết nguyên nhân, nếu không thì cô sẽ không xuất hiện cùng với Triệu Thành vào lúc này.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy Vương Vĩ muốn đấu với Chu tổng, chính là tự mình tìm đường chết, cũng không có một cơ hội giành chiến thắng, cho nên kẻ thức thời mới là người tài giỏi, tôi quyết định rút khỏi đó, cải tài quy chính, vậy không phải là rất tốt sao?”
Diệp Phương nhún vai, nói như chuyện không hề nghiêm trọng.
Tuy nhiên, Chu Dương biết rằng, Diệp Phương nhất định còn có lời không muốn nói ra.
Anh cũng không để ý, chỉ cần việc Diệp Phương rời khỏi đó là sự thật, vậy thì đây là chuyện tốt với anh.
Mỹ phẩm ở thành phố Liễu, ban đầu chỉ có tám cộng sự hợp tác làm ăn.
Hai người Diệp Phương và Triệu Thành đều đã chọn rút lui, lúc này chỉ còn lại sáu người.
Chu Dương không cho rằng sáu người này đều một lòng với nhau, sớm muộn cũng sẽ tan rã, mỗi người tự tìm đường ra cho mình.
Càng huống hồ, anh thật sự vẫn chưa ra tay.
“Chu tổng, tôi đến tìm anh, là có một việc muốn nói với anh.”
Nhìn thấy Chu Dương đã nói chuyện xong với Diệp Phương, Triệu Thành trầm giọng nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Ừ, có chuyện gì?”
Lần này, thật sự trong lòng Chu Dương cảm thấy vô cùng tò mò.
Anh không cho rằng Triệu Thành thật sự có bí mật gì muốn nói với mình, anh chỉ muốn biết, việc mà Triệu Thành tự cho là rất quan trọng, rốt cuộc là việc gì, thậm chí khiến hắn không tiếc thứ gì, lập tức rút khỏi Mỹ phẩm ở thành phố Liễu, lại còn có ý muốn đến nhắc nhở anh.
“Chu tổng, tôi chọn việc rút khỏi đó là do Vương Vĩ đã phát điên rồi, ông ta xem anh là đối thủ duy nhất, thậm chí không ngại phải trả bất kỳ giá nào để đối phó với anh.”
Triệu Thành trầm giọng nói rõ ràng rành mạch.
“Hơn nữa lần này, Vương Vĩ thật sự chuẩn bị tìm người đến đối phó với anh, mà người này, Chu tổng, anh cũng biết.”
“Tôi cũng biết?”
Lúc này Chu Dương cảm thấy rất hiếu kỳ, bản thân anh cũng biết người đó, còn là người có đủ năng lực để đối phó với anh, tính cả tỉnh Tương Tây này cũng không có mấy người có khả năng này.
Trong mắt Chu Dương, anh không cho rằng mấy người đó thật sự có thể đối phó được với mình.
“Không sai, người đó là đại thiếu gia của Khổng gia ở thành phố Liễu, Khổng Huy, trước đây trong buổi lễ khai trương hắn đã bị Chu tổng đánh bị thương.”
Triệu Thành sợ Chu Dương đã quên, còn đặc biệt nhắc lại một chút.
Ngay lập tức, Chu Dương và Thẩm Bích Quân đều nhớ lại cái người tên Khổng Huy đó.
Hắn có suy nghĩ không đứng đắng với Thẩm Bích Quân, sau đó bị Chu Dương hung hăng dạy dỗ một bài học.
Có điều, Triệu Thành nói như vậy, lại khiến Chu Dương hơi nghi ngờ khó hiểu.
Khổng Huy đó không phải là một nghệ sĩ được tuyển chọn từ chương trình âm nhạc sao?
Mà theo như Vương Vĩ nói, ở thành phố Liễu, hắn chỉ là một người có tiếng tăm nhỏ mà thôi.
Vậy sao bây giờ từ trong miệng của Triệu Thành, Khổng Huy này lại có năng lực chống đối lại Chu Dương, thậm chí, Vương Vĩ vì để cầu xin sự giúp đỡ của Khổng Huy, mà bất chấp tất cả.
———————–
Bình luận facebook