Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 570: Hợp tác
“Chu tổng nhìn đủ chưa?”
Đôi môi đỏ thắm của Diệp Phương khẽ hé mở, kèm theo mùi hương thoang thoảng khiến Chu Dương hơi sững sờ.
“Tôi rất tò mò, sao cô Diệp lại tự tin như vậy?”
Chu Dương mỉm cười, bây giờ anh đại khái đã biết tại sao Diệp Phương lại làm như vậy.
“Tất nhiên là vì Vương Vĩ cho rằng ông ta quen biết được một nhân vật lớn, nhưng không hay biết rằng Chu tổng cũng là một người có máu mặt.”
Diệp Phương khẽ cười nói, ánh mắt sâu xa dừng lại trên người Chu Dương một lát rồi chuyển nhanh qua hướng khác.
“Hả?”
Chu Dương kinh ngạc nhìn Diệp Phương.
Câu nói của Diệp Phương khiến tim Chu Dương đập thình thịch.
Chẳng lẽ Diệp Phương biết thân phận của mình sao?
Nhưng Chu Dương nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, ở Đông Hải và tỉnh Tương Tây rất ít người biết thân phận thật sự của mình, hơn nữa những người này đều có quan hệ hết sức thân cận, bọn họ không thể nào để lộ thông tin ra ngoài được.
Nếu vậy thì chẳng lẽ Diệp Phương còn có hàm ý khác?
Chu Dương không biết, nhưng anh có thể xác định được Diệp Phương không hề có ác ý.
Hơn nữa, trong câu nói vừa nãy của Diệp Phương, rất có thể còn có những ẩn ý sâu xa khác.
Dẫu sao, từ lần đầu tiên Diệp Phương tìm gặp Chu Dương , cô cũng không đề cập đến chuyện này.
Ngược lại bây giờ, ở trước mặt Chu Dương cô lại nói Chu Dương là một nhân vật lớn, điều này không khỏi khiến người khác phải suy nghĩ.
“Không biết cô Diệp muốn hợp tác thế nào.”
Một lúc sau, Chu Dương mới bình thản nói.
Anh vừa dứt lời, đôi mắt Diệp Phương ngay lập tức sáng rực lên, khuông mặt cũng ngập tràn sự vui sướng, nở nụ cười rạng rỡ.
Bởi vì cô biết, Chu Dương nói như vậy nói, có nghĩa anh đã đồng ý với đề nghị của mình.
Nhớ đến người tìm gặp và nói chuyện với cô vào mấy ngày trước, trong lòng Diệp Phương thầm hoảng sợ, ánh mắt nhìn Chu Dương cũng trở nên phức tạp và kính cẩn hơn.
“Thật ra rất đơn giản, đó tiếp tục mở một chi nhánh công ty Danh Dương ở vị trí đối diện với Mỹ phẩm thành phố Liễu.”
Diệp Phương tràn đầy tự tin nói.
Lần này, không chỉ Chu Dương mà ngay cả Thẩm Bích Quân và Triệu Thành cũng hết sức kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ rằng, biện pháp đối phó với Vương Vĩ mà Diệp Phương nói đến lại là biện pháp này.
Mở một chi nhánh công ty Danh Dương ở đối diện cửa hàng Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Phải biết rằng, chi nhánh trước kia mở ở phố đi bộ của thành phố Liễu, trên thực tế, bất kể trước giai đoạn tuyên truyền hay các hoạt động trong buổi lễ khai trương đều sử dụng danh tiếng và thương hiệu của công ty Danh Dương.
Có thể nói, thương hiệu của công ty Danh Dương đã từng sử dụng ở thành phố Liễu.
Hơn nữa, sau khi xảy ra sự việc Vương Vĩ phản bội, Mỹ phẩm thành phố Liễu đã gây ra náo động không nhỏ ở thành phố Liễu, khiến không ít người dân ở đây xem thường nội bộ của công ty Danh Dương.
Mà bây giờ, Diệp Phương lại đưa ra ý kiến mở thêm một chi nhánh ở ở thành phố Liễu.
Liệu có thể làm vậy được không?
Gương mặt của Thẩm Bích Quân và Triệu Thành đều rất tò mò nhìn Diệp Phương.
Trái lại nét mặt Chu Dương lúc đầu thoáng chút ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Như thể anh không hề cảm thấy cách làm của Diệp Phương có gì không ổn hay không đúng.
“Xem ra Chu tổng coi trọng đề nghị này của tôi.”
Diệp Phương vẫn luôn quan sát nét mặt của Chu Dương, khi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của anh lúc đầu, trên thực tế cô cũng hơi đắc ý.
Bởi vì mấy ngay vừa qua cô ở trong khách sạn vắt óc suy nghĩ mới nghĩ ra được cách làm này, ngoại trừ cách này ra, cô cũng không nghĩ được thủ đoạn nào tốt hơn để phản đòn với Vương Vĩ.
Cho dù lợi dụng thực lực ở Đông Hải để tiến hành đả kích với sản nghiệp của Vương Vĩ thì Diệp Phương cũng thể xóa sạch nổi bất mãn trong lòng.
Nhưng sau khi Diệp Phương nhìn thấy Chu Dương nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh của mình, sau đó không hề có một chút biểu cảm trên khuôn mặt, cô ngay lập tức sững sờ tại chỗ.
Chẳng lẽ Chu Dương không tin ý kiến của mình sao?
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Diệp Phương.
Nhưng nó đã nhanh chóng bị cô loại trừ.
Với những hiểu biết của cô về Chu Dương, anh là một người vô cùng tự tin, huống hồ, mấy ngày trước cô biết được một vài thông tin từ trong lời nói của người kia, khiến Diệp Phương cho rằng Chu Dương sẽ không hoài nghi đề nghị vừa nãy.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng.
Chu Dương đã sớm nghĩ đến biện pháp này, thậm chí, ngay cả khi Diệp Phương không nói ra thì sau này Chu Dương cũng sẽ bắt đầu sắp xếp.
Cũng chỉ có như vậy, nên lúc đầu Chu Dương mới tỏ vẻ kinh ngạc, đó không phải là hoài nghi, mà bất ngờ khi Diệp Phương nói ra ý kiến giống hệt ý nghĩ của anh.
Nghĩ tới đây, Diệp Phương lại có lòng tin.
Nếu bản thân Chu Dương cũng có ý nghĩ này, vậy thì hai người có thể được xem như có chung mục đích, chỉ cần Chu Dương không đần độn thì tất nhiên sẽ đồng ý với cô.
“Chu Dương, rốt cuộc anh nghĩ thế nào, bây giờ mở thêm một chi nhánh ở thành phố Liễu liệu có được không?”
Thẩm Bích Quân nghi ngờ hỏi.
Cô không hề suy nghĩ nhiều như Diệp Phương, suy cho cùng, thân là chủ tịch của công ty Danh Dương, nhưng cô rất ít khi đưa ra quyết định những việc trong công ty mà phần lớn đều giao cho Chu Dương xử lý.
Càng huống hồ, dự án phát triển chi nhánh này, ban đầu là thứ mà Chu Dương lấy ra để chuẩn bị hợp tác với Trương gia.
Thẩm Bích Quân cũng chỉ hiểu đại khái sơ lược.
“Được thì cũng được thôi, tuy nhiên cô Diệp vừa bị Vương Vĩ chèn ép bắt phải từ bỏ cổ phần ở Mỹ phẩm thành phố Liễu, làm sao tôi có thể tin tưởng cô có khả năng kinh doanh tốt chi nhánh mới mở, để đối đầu với Mỹ phẩm thành phố Liễu của Vương Vĩ?”
Chu Dương khẽ gật đầu, ánh mắt sâu xa nhìn Diệp Phương, như thể đang dò xét tâm tư của cô.
Dẫu sao, trong mắt người ngoài ý tưởng này đúng là vô cùng điên cuồng và thiếu thực tế.
Cho dù đối với người trong ngành mà nói, đây cũng là cách làm khiến người khác hết sức kinh ngạc khiếp sợ.
Trừ phi là các công ty tập đoàn đứng đầu trong cả nước, liên kết móc nối các công ty nhỏ trên toàn quốc, mới có thể làm như vậy.
Với những công ty có quy mô rộng lớn, trong nội bộ có đến vài thương hiệu, họ sẽ để vài thương hiệu đó đồng thời xuất hiện trên cùng một con phố, thậm chí là đặt sát cạnh nhau.
Chu Dương biết, ở trong nước những công ty làm như vậy thật sự không nhiều.
Mặc dù không ít công ty cũng có khả năng làm được, nhưng nếu làm như vậy thì nguy hiểm quá lớn.
Chu Dương biết trong số những công ty này, có một công ty thiết bị điện thoại di động từng làm như vậy.
Nhiều con đường trên các thành phố lớn ở cả nước, mọi người thường có thể nhìn thấy rất nhiều các cửa hàng thương hiệu điện thoại di động gần nhau, cho dù là khoảng cách xa hơn một chút thì cũng chỉ cách nhau một con đường mà thôi.
Chỉ cần đứng ở trong một cửa hàng, nhìn chung quanh một lượt, nhất định có thể thấy những cửa hàng khác gần đó.
Chu Dương biết rằng, công ty này đã dùng cách làm như vậy, tung ra thị trường hai thương hiệu điện thoại di động để mọi người đều biết trong thời gian ngắn và thị phần của nó cũng từng bước được nâng cao.
Mà bây giờ, mặc dù ý kiến của Diệp Phương không giống với công ty kia lắm, nhưng nó cũng có hiệu quả hay như nhau.
“Cho nên tôi mới muốn hợp tác với Chu tổng.”
Diệp Phương khẽ cười nói.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú quan sát của mọi người, Diệp Phương lấy ra một tập tài liệu trong túi xách của mình.
Chu Dương liền mỉm cười khi nhìn thấy tập tài liệu.
Anh biết, khoảng thời gian này, không có tin tức gì của Diệp Phương, thậm chí không thấy bóng dáng của cô đâu, e rằng là vì tập tài liệu này.
Ngay lập tức, Chu Dương không chút do dự, cầm lấy tập tài liệu mở ra xem nội dung bên trong.
———————–
Đôi môi đỏ thắm của Diệp Phương khẽ hé mở, kèm theo mùi hương thoang thoảng khiến Chu Dương hơi sững sờ.
“Tôi rất tò mò, sao cô Diệp lại tự tin như vậy?”
Chu Dương mỉm cười, bây giờ anh đại khái đã biết tại sao Diệp Phương lại làm như vậy.
“Tất nhiên là vì Vương Vĩ cho rằng ông ta quen biết được một nhân vật lớn, nhưng không hay biết rằng Chu tổng cũng là một người có máu mặt.”
Diệp Phương khẽ cười nói, ánh mắt sâu xa dừng lại trên người Chu Dương một lát rồi chuyển nhanh qua hướng khác.
“Hả?”
Chu Dương kinh ngạc nhìn Diệp Phương.
Câu nói của Diệp Phương khiến tim Chu Dương đập thình thịch.
Chẳng lẽ Diệp Phương biết thân phận của mình sao?
Nhưng Chu Dương nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, ở Đông Hải và tỉnh Tương Tây rất ít người biết thân phận thật sự của mình, hơn nữa những người này đều có quan hệ hết sức thân cận, bọn họ không thể nào để lộ thông tin ra ngoài được.
Nếu vậy thì chẳng lẽ Diệp Phương còn có hàm ý khác?
Chu Dương không biết, nhưng anh có thể xác định được Diệp Phương không hề có ác ý.
Hơn nữa, trong câu nói vừa nãy của Diệp Phương, rất có thể còn có những ẩn ý sâu xa khác.
Dẫu sao, từ lần đầu tiên Diệp Phương tìm gặp Chu Dương , cô cũng không đề cập đến chuyện này.
Ngược lại bây giờ, ở trước mặt Chu Dương cô lại nói Chu Dương là một nhân vật lớn, điều này không khỏi khiến người khác phải suy nghĩ.
“Không biết cô Diệp muốn hợp tác thế nào.”
Một lúc sau, Chu Dương mới bình thản nói.
Anh vừa dứt lời, đôi mắt Diệp Phương ngay lập tức sáng rực lên, khuông mặt cũng ngập tràn sự vui sướng, nở nụ cười rạng rỡ.
Bởi vì cô biết, Chu Dương nói như vậy nói, có nghĩa anh đã đồng ý với đề nghị của mình.
Nhớ đến người tìm gặp và nói chuyện với cô vào mấy ngày trước, trong lòng Diệp Phương thầm hoảng sợ, ánh mắt nhìn Chu Dương cũng trở nên phức tạp và kính cẩn hơn.
“Thật ra rất đơn giản, đó tiếp tục mở một chi nhánh công ty Danh Dương ở vị trí đối diện với Mỹ phẩm thành phố Liễu.”
Diệp Phương tràn đầy tự tin nói.
Lần này, không chỉ Chu Dương mà ngay cả Thẩm Bích Quân và Triệu Thành cũng hết sức kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ rằng, biện pháp đối phó với Vương Vĩ mà Diệp Phương nói đến lại là biện pháp này.
Mở một chi nhánh công ty Danh Dương ở đối diện cửa hàng Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Phải biết rằng, chi nhánh trước kia mở ở phố đi bộ của thành phố Liễu, trên thực tế, bất kể trước giai đoạn tuyên truyền hay các hoạt động trong buổi lễ khai trương đều sử dụng danh tiếng và thương hiệu của công ty Danh Dương.
Có thể nói, thương hiệu của công ty Danh Dương đã từng sử dụng ở thành phố Liễu.
Hơn nữa, sau khi xảy ra sự việc Vương Vĩ phản bội, Mỹ phẩm thành phố Liễu đã gây ra náo động không nhỏ ở thành phố Liễu, khiến không ít người dân ở đây xem thường nội bộ của công ty Danh Dương.
Mà bây giờ, Diệp Phương lại đưa ra ý kiến mở thêm một chi nhánh ở ở thành phố Liễu.
Liệu có thể làm vậy được không?
Gương mặt của Thẩm Bích Quân và Triệu Thành đều rất tò mò nhìn Diệp Phương.
Trái lại nét mặt Chu Dương lúc đầu thoáng chút ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Như thể anh không hề cảm thấy cách làm của Diệp Phương có gì không ổn hay không đúng.
“Xem ra Chu tổng coi trọng đề nghị này của tôi.”
Diệp Phương vẫn luôn quan sát nét mặt của Chu Dương, khi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của anh lúc đầu, trên thực tế cô cũng hơi đắc ý.
Bởi vì mấy ngay vừa qua cô ở trong khách sạn vắt óc suy nghĩ mới nghĩ ra được cách làm này, ngoại trừ cách này ra, cô cũng không nghĩ được thủ đoạn nào tốt hơn để phản đòn với Vương Vĩ.
Cho dù lợi dụng thực lực ở Đông Hải để tiến hành đả kích với sản nghiệp của Vương Vĩ thì Diệp Phương cũng thể xóa sạch nổi bất mãn trong lòng.
Nhưng sau khi Diệp Phương nhìn thấy Chu Dương nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh của mình, sau đó không hề có một chút biểu cảm trên khuôn mặt, cô ngay lập tức sững sờ tại chỗ.
Chẳng lẽ Chu Dương không tin ý kiến của mình sao?
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Diệp Phương.
Nhưng nó đã nhanh chóng bị cô loại trừ.
Với những hiểu biết của cô về Chu Dương, anh là một người vô cùng tự tin, huống hồ, mấy ngày trước cô biết được một vài thông tin từ trong lời nói của người kia, khiến Diệp Phương cho rằng Chu Dương sẽ không hoài nghi đề nghị vừa nãy.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng.
Chu Dương đã sớm nghĩ đến biện pháp này, thậm chí, ngay cả khi Diệp Phương không nói ra thì sau này Chu Dương cũng sẽ bắt đầu sắp xếp.
Cũng chỉ có như vậy, nên lúc đầu Chu Dương mới tỏ vẻ kinh ngạc, đó không phải là hoài nghi, mà bất ngờ khi Diệp Phương nói ra ý kiến giống hệt ý nghĩ của anh.
Nghĩ tới đây, Diệp Phương lại có lòng tin.
Nếu bản thân Chu Dương cũng có ý nghĩ này, vậy thì hai người có thể được xem như có chung mục đích, chỉ cần Chu Dương không đần độn thì tất nhiên sẽ đồng ý với cô.
“Chu Dương, rốt cuộc anh nghĩ thế nào, bây giờ mở thêm một chi nhánh ở thành phố Liễu liệu có được không?”
Thẩm Bích Quân nghi ngờ hỏi.
Cô không hề suy nghĩ nhiều như Diệp Phương, suy cho cùng, thân là chủ tịch của công ty Danh Dương, nhưng cô rất ít khi đưa ra quyết định những việc trong công ty mà phần lớn đều giao cho Chu Dương xử lý.
Càng huống hồ, dự án phát triển chi nhánh này, ban đầu là thứ mà Chu Dương lấy ra để chuẩn bị hợp tác với Trương gia.
Thẩm Bích Quân cũng chỉ hiểu đại khái sơ lược.
“Được thì cũng được thôi, tuy nhiên cô Diệp vừa bị Vương Vĩ chèn ép bắt phải từ bỏ cổ phần ở Mỹ phẩm thành phố Liễu, làm sao tôi có thể tin tưởng cô có khả năng kinh doanh tốt chi nhánh mới mở, để đối đầu với Mỹ phẩm thành phố Liễu của Vương Vĩ?”
Chu Dương khẽ gật đầu, ánh mắt sâu xa nhìn Diệp Phương, như thể đang dò xét tâm tư của cô.
Dẫu sao, trong mắt người ngoài ý tưởng này đúng là vô cùng điên cuồng và thiếu thực tế.
Cho dù đối với người trong ngành mà nói, đây cũng là cách làm khiến người khác hết sức kinh ngạc khiếp sợ.
Trừ phi là các công ty tập đoàn đứng đầu trong cả nước, liên kết móc nối các công ty nhỏ trên toàn quốc, mới có thể làm như vậy.
Với những công ty có quy mô rộng lớn, trong nội bộ có đến vài thương hiệu, họ sẽ để vài thương hiệu đó đồng thời xuất hiện trên cùng một con phố, thậm chí là đặt sát cạnh nhau.
Chu Dương biết, ở trong nước những công ty làm như vậy thật sự không nhiều.
Mặc dù không ít công ty cũng có khả năng làm được, nhưng nếu làm như vậy thì nguy hiểm quá lớn.
Chu Dương biết trong số những công ty này, có một công ty thiết bị điện thoại di động từng làm như vậy.
Nhiều con đường trên các thành phố lớn ở cả nước, mọi người thường có thể nhìn thấy rất nhiều các cửa hàng thương hiệu điện thoại di động gần nhau, cho dù là khoảng cách xa hơn một chút thì cũng chỉ cách nhau một con đường mà thôi.
Chỉ cần đứng ở trong một cửa hàng, nhìn chung quanh một lượt, nhất định có thể thấy những cửa hàng khác gần đó.
Chu Dương biết rằng, công ty này đã dùng cách làm như vậy, tung ra thị trường hai thương hiệu điện thoại di động để mọi người đều biết trong thời gian ngắn và thị phần của nó cũng từng bước được nâng cao.
Mà bây giờ, mặc dù ý kiến của Diệp Phương không giống với công ty kia lắm, nhưng nó cũng có hiệu quả hay như nhau.
“Cho nên tôi mới muốn hợp tác với Chu tổng.”
Diệp Phương khẽ cười nói.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú quan sát của mọi người, Diệp Phương lấy ra một tập tài liệu trong túi xách của mình.
Chu Dương liền mỉm cười khi nhìn thấy tập tài liệu.
Anh biết, khoảng thời gian này, không có tin tức gì của Diệp Phương, thậm chí không thấy bóng dáng của cô đâu, e rằng là vì tập tài liệu này.
Ngay lập tức, Chu Dương không chút do dự, cầm lấy tập tài liệu mở ra xem nội dung bên trong.
———————–
Bình luận facebook