• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 620: Sắp xếp

Sau khi làm yên lòng đám người Đinh Tuấn Phong, bảo bọn họ chờ đợi tin tức, Thẩm Hải nhanh chóng rời khỏi Mỹ phẩm thành phố Liễu, đi về phía chi nhánh thành phố Liễu ở đối diện.

Tình hình bên này coi như đã được kiểm soát, việc tiếp theo, còn phải xem Diệp Phương sắp xếp ra sao.

Việc mà Thẩm Hải cần làm bây giờ, là đi theo Diệp Phương, tỏ rõ thái độ của mình.

Đúng lúc này, trong phòng làm việc ở tầng hai Mỹ phẩm thành phố Liễu, Đinh Tuấn Phong và đám người nhìn qua cửa sổ, thấy Thẩm Hải đang sải bước đi về cửa hàng chi nhánh thành phố Liễu phía đối diện, trên mặt chợt nở nụ cười.

Thẩm Hải hay người khác qua lại với Diệp Phương, bọn họ không quan tâm lắm.

Ngay cả Đinh Tuấn Phong cũng không thực sự để ý.

Chỉ cần mọi chuyện thật sự giống như lời Thẩm Hải vừa nói, bây giờ bọn họ tỏ rõ thái độ, sẽ có cơ hội chọn lựa lần nữa.

Điều này với bọn họ là quá đủ rồi.

Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy Chu Dương, thấy được sự lớn mạnh của công ty Danh Dương.

Ngay cả đám người Khổng Huy cũng không phải đối thủ của Chu Dương, chi nhánh thành phố Liễu chỉ trong một thời gian ngắn sau khi khai trương, kinh doanh đã nhanh chóng vượt qua Mỹ phẩm thành phố Liễu.

Thậm chí, Mỹ phẩm thành phố Liễu có thực hiện hoạt động quảng bá gì đi chăng nữa dường như vẫn luôn lép vế so với chi nhánh thành phố Liễu.

Mà điều này, cũng khiến đám người Đinh Tuấn Phong nhận ra rằng, thành công của công ty Danh Dương có được là dựa vào cách làm đúng đắn của Chu Dương, không phải như bọn họ, tùy tiện lôi kéo thành viên là có thể thành công.

Đúng lúc này, Thẩm Hải bước vào cửa hàng chi nhánh thành phố Liễu, quản lý chi nhánh đã chờ từ lâu, dẫn Thẩm hải tới phòng làm việc của Diệp Phương.

“Anh đến rồi.”

Diệp Phương ngồi trên ghế, nhìn Thẩm hải từ từ bước tới, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng bình tĩnh, khiến người khác cảm thấy ấm áp.

“Diệp tổng, tôi đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, ngoại trừ Vương Vĩ, những người khác đều sẵn lòng ủng hộ Chu tổng một lần nữa.”

Thẩm Hải trầm giọng nói, hắn không biết mình làm vậy có đúng với ý định ban đầu của Diệp Phương hay không.

Tuy nhiên, trước đó Diệp Phương nói không thể để Vương Vĩ dễ dàng rời khỏi Tương Tây, quay lại Đông Hải.

Thủ đoạn cụ thể, Diệp Phương không dặn dò, nhưng Thẩm hải cũng không phải kẻ tầm thường, đương nhiên hắn biết nên làm thế nào để Vương Vĩ khổ sở.

Đó là khiến ông ta phải nếm trải mùi vị bị người khác phản bội.

Lần này, tất cả mấy người cộng sự đều lựa chọn ủng hộ Chu Dương, còn Vương Vĩ bỗng chốc biến thành kẻ cô độc.

Mùi vị này, vừa nghĩ tới, Thẩm Hải đã cảm thấy tâm thần rối loạn, hiển nhiên là không chịu nổi loại đau khổ giày vò này.

“Ừ, tốt lắm, ban đầu Vương Vĩ lựa chọn phản bội Chu tổng thì nên nghĩ tới hậu quả này, thời gian tới, ông ta muốn yên ổn rời khỏi tỉnh Tương Tây, quay về Đông Hải cũng không phải chuyện đơn giản.”

Diệp Phương lạnh lùng nói, hai mắt khẽ nheo lại, toát ra vẻ cao ngạo khó gần.

Trong lòng Thẩm Hải chợt thấy ớn lạnh, càng cảm thấy lựa chọn của ban thân lúc này rất đúng đắn, bằng không, tiếp tục lựa chọn hợp tác cùng Vương Vĩ, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

“Tiếp theo, Thẩm Hải, anh chuẩn bị một chút, đến Trường Sa gặp Chu tổng, sau đó có thể chuẩn bị quay về Đông Hải rồi.”

Diệp Phương bình thản nói, cũng coi như triệt để vỗ về trái tim Thẩm Hải.

Sở dĩ hắn làm vậy, chẳng qua là không muốn sau khi về Đông Hải bị Chu Dương và công ty Danh Dương tính sổ.

Giờ đây, tất cả nhưng chuyện này chỉ là thủ đoạn và phương thức để hắn lấy công chuộc tội mà thôi.

Sau khi nhận được lời hứa của Diệp Phương, Thẩm Hải hết sức vui mừng, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, lông mày nhướn lên, tâm trạng tốt hơn trong nháy mắt.

“Được, cảm ơn Diệp tổng.”

Thẩm Hải nhanh chóng cảm ơn, sau khi tạm biệt Diệp Phương liền vội vàng trở lại Mỹ phẩm thành phố Liễu, hắn muốn nói tin tức này cho mọi người, để họ bình tĩnh lại, khỏi phải thấp thỏm lo âu.

Nhìn Thẩm Hải rời đi, Diệp Phương mỉm cười hài lòng.

Đối với đám người Thẩm Hải, Diệp Phương kỳ thực không có quá nhiều oán hận, mỗi người đều có mục đích khác nhau, đương nhiên sẽ áp dụng những phương pháp khác nhau.

Điều này cũng không đáng trách, cô không thể vì chuyện này mà căm hận Thẩm Hải.

Bây giờ, cô để Thẩm Hải làm mấy việc này chẳng qua là muốn trừng phạt Vương Vĩ một chút.

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Phương vẫn quyết định nói chuyện này với Chu Dương, dù sao ngay từ đầu Diệp Phương đã làm việc dưới danh nghĩa của Chu Dương, nếu không nói với Chu Dương một tiếng thì có vẻ không hợp lẽ.

Không lâu sau, Chu Dương ở Trường Sa nhận được điện thoại từ Diệp Phương.

Nghe Diệp Phương nói xong, Chu Dương thấy hơi dở khóc dở cười.

Anh đương nhiên không hề quan tâm đến Vương Vĩ, một con kiến nhỏ nhoi, đáng để một con đại bàng bay lượn quan sát để ý sao?

Điều này không có khả năng.

Vì vậy, sau khi Khổng Huy và Giang Phong chủ động nhận lỗi, Chu Dương cũng không định làm gì nữa, trước mắt thu dọn để quay về Đông Hải mới là chuyện quan trọng.

Có điều, Diệp Phương làm như vậy, Chu Dương tất nhiên cũng không trách móc cô, anh chỉ cười, nhẹ giọng nói mình đã biết.

Cúp điện thoại, Chu Dương đứng bên cửa sổ suy nghĩ một hồi, phát hiện chuyện ở Tương Tây bên này tạm thời đã xong xuôi.

Bất kể là Khổng Huy và Giang Phong có phải thật sự nhận sai hay không, sau này sẽ không kiếm chuyện nữa, nhưng trước mắt, trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không tùy tiện ra tay.

Các dự án phát triển chi nhánh công ty Danh Dương cũng đang lần lượt triển khai.

Trong một thời gian ngắn, chi nhánh của đám Vương Đại Lục và cả Chu Hạo đã lần lượt khai trương.

Mà thành phố họ chọn đều ở rất xa Trường Sa, đa số gần sát hai tỉnh nên phạm vi buôn bán cũng rộng hơn nhiều.

Chu Dương không đến dự lễ khai trương của họ, nhưng Thẩm Bích Quân với tư cách là chủ tịch công ty Danh Dương, mỗi một chi nhánh khai trương cô đều đến thực hiện nghi thức cắt băng khánh thành.

Giai đoạn đầu tiên của dự án chi nhánh đã kết thúc vào năm ngoái.

Phần còn lại, hành động đợt hai, sắp được xem xét trong thời gian tới, có khả năng sẽ lần lượt thành lập vào năm sau.

Ra ngoài gần nửa năm, Chu Dương bây giờ rất muốn trở lại Đông Hải.

“Anh Dương, vé máy bay đã đặt xong rồi, mười giờ sáng mai.”

Ngưu Xuyên bước vào, cười nói.

Chuyện ở Tương Tây bên này kết thúc, cậu ấy tất nhiên sẽ về Đông Hải cùng Chu Dương.

Mấy người từng chung sống lúc còn làm bảo vệ ngày xưa, bây giờ vẫn ở trụ sở chính của công ty Danh Dương, lần này quay về, vừa vặn có thể gặp nhau, cùng uống rượu hàn huyên tâm sự.

Ngưu Xuyên cũng có một ý nghĩ với bọn họ, có điều suy nghĩ này, còn thiếu một bước nữa mới hoàn thiện, cuối cùng còn phải nhận được sự đồng ý của Chu Dương.

“Ừ, tốt, nói với mọi người, Tương Tây bên này đã không có chuyện gì nữa rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về Đông Hải.”

Chu Dương cười nói, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.

Quả thực, người đi xa, đến Tết có thể quay về, bất kể là ai cũng sẽ có tâm trạng vui vẻ.

Ngưu Xuyên đáp lại một tiếng, rồi rời khỏi phòng, đi thông báo cho những người khác. Về chuyện bọn họ định khi nào quay về Đông Hải, đó là chuyện riêng của mỗi người, không liên quan nhiều đến Chu Dương.

———————-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom