Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 626: Mẹ con gặp lại nhau
“Buông tay!”
Chu Dương lạnh lùng quát, sắc mặt đã cực kì u ám khó chịu.
Mà hai người kia vẫn không hề phát hiện, miệng vẫn không ngừng nói xin lỗi.
Liễu Tuyết thấy thế, trong lòng chợt lo lắng, vô cùng phẫn nộ, thậm chí sắc mặt hết sức khó coi, trở nên tái nhợt.
Nếu Chu Dương thật sự tức giận, một khi giận cá chém thớt lây sang cả cô, thậm chí giận lây sang cả khu biệt thự vịnh Lục Cảnh, vậy thì hậu quả Liễu Tuyết sẽ không thể lường trước được.
“Hừ!”
Nhìn thấy hai người này không biết nặng nhẹ như vậy, trong lòng Chu Dương lập tức trở nên lạnh lùng, anh hừ một tiếng, ngay sau đó đôi chân mạnh mẽ phát lực, tung ra cú đá.
Hai người trẻ tuổi ôm chân Chu Dương lập tức bay ra ngoài, giống như lá rơi.
Ngay cả tên bảo vệ đã hơi buông lỏng tay khi nghe Liễu Tuyết mắng chửi, nhưng vẫn bị sức mạnh từ đôi chân Chu Dương đá bay thẳng ra xa.
“Ôi trời ơi, đau chết mất.”
Bọn chúng ngã nhào trên mặt đất, lập tức kêu lên thảm thiết.
Liễu Tuyết ở bên cạnh hết sức bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt đẹp nhấp nháy liên tục, ánh mắt nhìn Chu Dương còn mang theo một chút tình cảm khác thường.
“Chu tiên sinh, đây là sự sai sót trong công việc của chúng tôi, tôi nhất định sẽ lập tức sắp xếp xử lý, chắc chắn sẽ không để người như vậy đến khu biệt thự vịnh Lục Cảnh gây sự nữa.”
Liễu Tuyết vội vàng nói, trước tiên bày tỏ thái độ của mình.
Nói như vậy, cho dù Chu Dương tức giận thế nào, cũng sẽ cân nhắc suy nghĩ lại.
Huống hồ, Liễu Tuyết vẫn có không ít lòng tin vào bản thân mình.
Bản thân bất kể thế nào cũng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, năm đó ở trường học đã có không ít người theo đuổi mình, trở thành fans hâm mộ trung thành của mình.
Sau khi tốt nghiệp, Liễu Tuyết đến bộ phận nghiệp vụ của khu biệt thự vịnh Lục Cảnh, vẫn cứ là một nhánh hoa, trở thành một trong những tiêu điểm chú ý của mọi người.
Cho dù Chu Dương có gia cảnh không tầm thường, Liễu Tuyết cũng cảm thấy bản thân không đến mức không lọt được vào mắt của anh.
Bản thân đại diện cho khu biệt thự vịnh Lục Cảnh đưa ra một cách xử lý, cũng coi như bày tỏ thái độ với Chu Dương.
“Chuyện như vậy tôi không muốn có lần sau nữa, mẹ tôi ở đây nên tôi không muốn có bất cứ nhân tố không an toàn nào xuất hiện.”
Chân mày Chu Dương khẽ cau lại, không nói thêm gì nữa.
Nhưng đến lúc Chu Dương cất bước chuẩn bị bước vào khu biệt thự vịnh Lục Cảnh, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía hai người trẻ tuổi kia.
“Nếu các cậu thấy Tôn thiếu gia gì đó có thể xử lý tôi, các cậu có thể đi tìm anh ta đến, tôi lại muốn mở mang tầm mắt một chút, Tôn thiếu gia này rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Chu Dương lạnh lùng nói xong liền bước nhanh vào tkhu dân cư.
Khu dân cư ở phía đông vịnh Lục Cảnh, có một căn biệt thự duy nhất ở đây.
Chu Dương và Liễu Tuyết cùng nhau đi đến cửa biệt thự, Chu Dương nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, trong lòng hơi xúc động.
Trước đây đã có lúc, anh cũng từng nghĩ mình sau khi trưởng thành phải mua một căn biệt thự thật lớn để mẹ trải qua cuộc sống phú quý.
Nhưng khi lớn lên Chu Dương mới biết cuộc sống rất khó khăn.
Anh không hề có gia cảnh gì, cho dù làm việc ở công ty Danh Dương, nhưng cũng chịu đủ kiểu chèn ép ức hiếp, sự kìm hãm từ các phía, thậm chí là gây khó dễ, khó có không gian phát triển.
Hơn nữa, anh ở rể nhà Tạ gia càng bị khinh thường, ý chí lại một lần nữa bị đè ép.
Có điều, may mắn trời không tuyệt đường con người.
Chu Dương không ngờ bản thân lại là con riêng của Chu gia ở thủ đô, hơn nữa còn là con trai duy nhất của gia chủ Chu gia, là lựa chọn thừa kế duy nhất của Chu gia.
Ban đầu, sau khi nhận được hai mươi triệu tệ tiền vốn để gây dựng sự nghiệp, Chu Dương tiếp tục đi về phía trước, gia nhập và trở thành cổ đông lớn ở công ty Danh Dương, khai thác thị trường ở Đông Hải, xây dựng địa vị vững chắc.
Sau đó mở rộng thị trường đến Tương Tây, dùng mọi kế sách để công ty Danh Dương phát triển lớn mạnh ở Tương Tây.
Cuối cùng anh cũng có thể hoàn thành tâm nguyện khi còn nhỏ, mua cho mẹ một căn biệt thự thật lớn, trải qua cuộc sống phú quý giàu sang.
Liễu Tuyết đứng một bên, thấy rõ trên khuôn mặt Chu Dương lộ vẻ dịu dàng, trong lòng lập tức cảm thấy kỳ lạ, có một loại cảm xúc khác thường tự nhiên xuất hiện trong lòng cô.
Chu Dương này rốt cuộc là người thế nào?
Lúc đầu khi anh đến khu biệt thự vịnh Lục Cảnh mua nhà cũng không có tư vấn tài sản đến đón tiếp.
Mà lúc đó, bản thân Liễu Tuyết cũng chỉ là một người mới đến, nhiệm vụ tiếp đón người trông có vẻ không đủ tiền để mua nhà như anh, dĩ nhiên sẽ đổ lên đầu cô.
Liễu Tuyêt không sinh lòng oán trách, vẫn cứ làm hết phận sự tiếp đón Chu Dương.
Nhưng điều khiến Liễu Tuyết kinh ngạc là Chu Dương lại vô cùng dứt khoát, sau khi nhìn trúng một căn biệt thự thì lập tức xác định bỏ tiền mua.
Điều khiến Liễu Tuyết càng kinh ngạc hơn là ông chủ lớn của khu biệt thự vịnh Lục Cảnh lại tự mình ra mặt đón tiếp Chu Dương, hơn nữa còn cho Chu Dương một phần chiết khấu lớn.
Lúc đó người của bộ phận nghiệp vụ đều biết Chu Dương mua một căn biệt thự, mọi người cũng không ngừng ngưỡng mộ Liễu Tuyết, thậm chí hai người lúc trước từ chối cũng hối hận không thôi.
Tuy nhiên, chuyện ông chủ tự mình tiếp đón Chu Dương, trò chuyện vui vẻ với Chu Dương chỉ có một mình Liễu Tuyết biết.
Bí mật này vẫn luôn được Liễu Tuyết giấu trong lòng, không nói với bất kỳ ai.
Bây giờ, nhìn thấy Chu Dương dịu dàng như vậy, trong lòng Liễu Tuyết càng thêm tò mò.
Liễu Tuyết không hề biết Đông Hải có một nhân vật lớn như anh, có thể khiến ông chủ của mình phải thận trọng tiếp đãi.
Càng như vậy, Liễu Tuyết càng cho rằng thân phận của Chu Dương không tầm thường.
Cô biết, con cháu của các gia tộc siêu lớn mạnh hoạt động ở bên ngoài, đều không tùy tiện lộ ra thân phận của mình.
Trong mắt Liễu Tuyết, Chu Dương rất có khả năng chính là một người như vậy.
Nhưng Đông Hải hình như không có gia tộc lớn nào họ Chu cả.
“Cốc cốc cốc.”
Một tràng tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Trong biệt thự, bà Chu vừa uống một ngụm nước chuẩn bị đi ngủ trưa, nghỉ ngơi một lát thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ánh mắt bà nghi hoặc liếc nhìn cánh cửa.
Bà ở đây, bình thường vốn không có ai xuất hiện tìm bà.
Chỉ thỉnh thoảng có một cô gái xinh đẹp xuất hiện, quan tâm bà không ít.
Bà Chu biết rõ, cô gái này thật ra là giám đốc của bộ phận nghiệp vụ ở khu dân cư, hình như có quen biết với Chu Dương.
Ngoài điều đó ra, bà Chu chưa từng gặp ai khác ở nơi này.
Hơn nữa, cô gái xinh đẹp tên Liễu Tuyết kia không phải vừa mới rời đi sao, chẳng lẽ cô ấy bỏ quên thứ gì ở đây, bây giờ quay lại lấy?
Trong lòng nghi hoặc, có điều cảm giác của bà Chu đối với Liễu Tuyết không tệ.
Nếu không phải Chu Dương đã lập gia đình, hơn nữa còn ở rể, bà thậm chí còn muốn tác hợp cho Liễu Tuyết và Chu Dương ở bên nhau.
“Đến đây.”
Khẽ lên tiếng đáp lời, bà Chu bước ra tới cửa, từ từ mở cửa nhà.
Nhưng một giây sau, bà Chu ngây người sửng sốt, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, đáy mắt hiện vẻ không dám tin.
“Mẹ, con về rồi.”
Chu Dương nhìn thấy nét mặt vui mừng ngạc nhiên của mẹ, còn cả vẻ không dám tin trong đôi mắt, anh không nhẫn nhịn được khẽ kêu lên một tiếng, rồi đi thẳng lên phía trước ôm lấy bà Chu, tựa lên bờ vai của mẹ, trong lòng Chu Dương thoải mái hơn rất nhiều.
“Được rồi, quay về là tốt, quay về là tốt rồi.”
Chu Dương ôm chặt lấy bà Chu, tất cả sự kinh ngạc và không dám tin trên mặt bà đều biến mất, chỉ còn lại sự thỏa mãn và vui mừng.
———————-
Chu Dương lạnh lùng quát, sắc mặt đã cực kì u ám khó chịu.
Mà hai người kia vẫn không hề phát hiện, miệng vẫn không ngừng nói xin lỗi.
Liễu Tuyết thấy thế, trong lòng chợt lo lắng, vô cùng phẫn nộ, thậm chí sắc mặt hết sức khó coi, trở nên tái nhợt.
Nếu Chu Dương thật sự tức giận, một khi giận cá chém thớt lây sang cả cô, thậm chí giận lây sang cả khu biệt thự vịnh Lục Cảnh, vậy thì hậu quả Liễu Tuyết sẽ không thể lường trước được.
“Hừ!”
Nhìn thấy hai người này không biết nặng nhẹ như vậy, trong lòng Chu Dương lập tức trở nên lạnh lùng, anh hừ một tiếng, ngay sau đó đôi chân mạnh mẽ phát lực, tung ra cú đá.
Hai người trẻ tuổi ôm chân Chu Dương lập tức bay ra ngoài, giống như lá rơi.
Ngay cả tên bảo vệ đã hơi buông lỏng tay khi nghe Liễu Tuyết mắng chửi, nhưng vẫn bị sức mạnh từ đôi chân Chu Dương đá bay thẳng ra xa.
“Ôi trời ơi, đau chết mất.”
Bọn chúng ngã nhào trên mặt đất, lập tức kêu lên thảm thiết.
Liễu Tuyết ở bên cạnh hết sức bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt đẹp nhấp nháy liên tục, ánh mắt nhìn Chu Dương còn mang theo một chút tình cảm khác thường.
“Chu tiên sinh, đây là sự sai sót trong công việc của chúng tôi, tôi nhất định sẽ lập tức sắp xếp xử lý, chắc chắn sẽ không để người như vậy đến khu biệt thự vịnh Lục Cảnh gây sự nữa.”
Liễu Tuyết vội vàng nói, trước tiên bày tỏ thái độ của mình.
Nói như vậy, cho dù Chu Dương tức giận thế nào, cũng sẽ cân nhắc suy nghĩ lại.
Huống hồ, Liễu Tuyết vẫn có không ít lòng tin vào bản thân mình.
Bản thân bất kể thế nào cũng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, năm đó ở trường học đã có không ít người theo đuổi mình, trở thành fans hâm mộ trung thành của mình.
Sau khi tốt nghiệp, Liễu Tuyết đến bộ phận nghiệp vụ của khu biệt thự vịnh Lục Cảnh, vẫn cứ là một nhánh hoa, trở thành một trong những tiêu điểm chú ý của mọi người.
Cho dù Chu Dương có gia cảnh không tầm thường, Liễu Tuyết cũng cảm thấy bản thân không đến mức không lọt được vào mắt của anh.
Bản thân đại diện cho khu biệt thự vịnh Lục Cảnh đưa ra một cách xử lý, cũng coi như bày tỏ thái độ với Chu Dương.
“Chuyện như vậy tôi không muốn có lần sau nữa, mẹ tôi ở đây nên tôi không muốn có bất cứ nhân tố không an toàn nào xuất hiện.”
Chân mày Chu Dương khẽ cau lại, không nói thêm gì nữa.
Nhưng đến lúc Chu Dương cất bước chuẩn bị bước vào khu biệt thự vịnh Lục Cảnh, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía hai người trẻ tuổi kia.
“Nếu các cậu thấy Tôn thiếu gia gì đó có thể xử lý tôi, các cậu có thể đi tìm anh ta đến, tôi lại muốn mở mang tầm mắt một chút, Tôn thiếu gia này rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Chu Dương lạnh lùng nói xong liền bước nhanh vào tkhu dân cư.
Khu dân cư ở phía đông vịnh Lục Cảnh, có một căn biệt thự duy nhất ở đây.
Chu Dương và Liễu Tuyết cùng nhau đi đến cửa biệt thự, Chu Dương nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, trong lòng hơi xúc động.
Trước đây đã có lúc, anh cũng từng nghĩ mình sau khi trưởng thành phải mua một căn biệt thự thật lớn để mẹ trải qua cuộc sống phú quý.
Nhưng khi lớn lên Chu Dương mới biết cuộc sống rất khó khăn.
Anh không hề có gia cảnh gì, cho dù làm việc ở công ty Danh Dương, nhưng cũng chịu đủ kiểu chèn ép ức hiếp, sự kìm hãm từ các phía, thậm chí là gây khó dễ, khó có không gian phát triển.
Hơn nữa, anh ở rể nhà Tạ gia càng bị khinh thường, ý chí lại một lần nữa bị đè ép.
Có điều, may mắn trời không tuyệt đường con người.
Chu Dương không ngờ bản thân lại là con riêng của Chu gia ở thủ đô, hơn nữa còn là con trai duy nhất của gia chủ Chu gia, là lựa chọn thừa kế duy nhất của Chu gia.
Ban đầu, sau khi nhận được hai mươi triệu tệ tiền vốn để gây dựng sự nghiệp, Chu Dương tiếp tục đi về phía trước, gia nhập và trở thành cổ đông lớn ở công ty Danh Dương, khai thác thị trường ở Đông Hải, xây dựng địa vị vững chắc.
Sau đó mở rộng thị trường đến Tương Tây, dùng mọi kế sách để công ty Danh Dương phát triển lớn mạnh ở Tương Tây.
Cuối cùng anh cũng có thể hoàn thành tâm nguyện khi còn nhỏ, mua cho mẹ một căn biệt thự thật lớn, trải qua cuộc sống phú quý giàu sang.
Liễu Tuyết đứng một bên, thấy rõ trên khuôn mặt Chu Dương lộ vẻ dịu dàng, trong lòng lập tức cảm thấy kỳ lạ, có một loại cảm xúc khác thường tự nhiên xuất hiện trong lòng cô.
Chu Dương này rốt cuộc là người thế nào?
Lúc đầu khi anh đến khu biệt thự vịnh Lục Cảnh mua nhà cũng không có tư vấn tài sản đến đón tiếp.
Mà lúc đó, bản thân Liễu Tuyết cũng chỉ là một người mới đến, nhiệm vụ tiếp đón người trông có vẻ không đủ tiền để mua nhà như anh, dĩ nhiên sẽ đổ lên đầu cô.
Liễu Tuyêt không sinh lòng oán trách, vẫn cứ làm hết phận sự tiếp đón Chu Dương.
Nhưng điều khiến Liễu Tuyết kinh ngạc là Chu Dương lại vô cùng dứt khoát, sau khi nhìn trúng một căn biệt thự thì lập tức xác định bỏ tiền mua.
Điều khiến Liễu Tuyết càng kinh ngạc hơn là ông chủ lớn của khu biệt thự vịnh Lục Cảnh lại tự mình ra mặt đón tiếp Chu Dương, hơn nữa còn cho Chu Dương một phần chiết khấu lớn.
Lúc đó người của bộ phận nghiệp vụ đều biết Chu Dương mua một căn biệt thự, mọi người cũng không ngừng ngưỡng mộ Liễu Tuyết, thậm chí hai người lúc trước từ chối cũng hối hận không thôi.
Tuy nhiên, chuyện ông chủ tự mình tiếp đón Chu Dương, trò chuyện vui vẻ với Chu Dương chỉ có một mình Liễu Tuyết biết.
Bí mật này vẫn luôn được Liễu Tuyết giấu trong lòng, không nói với bất kỳ ai.
Bây giờ, nhìn thấy Chu Dương dịu dàng như vậy, trong lòng Liễu Tuyết càng thêm tò mò.
Liễu Tuyết không hề biết Đông Hải có một nhân vật lớn như anh, có thể khiến ông chủ của mình phải thận trọng tiếp đãi.
Càng như vậy, Liễu Tuyết càng cho rằng thân phận của Chu Dương không tầm thường.
Cô biết, con cháu của các gia tộc siêu lớn mạnh hoạt động ở bên ngoài, đều không tùy tiện lộ ra thân phận của mình.
Trong mắt Liễu Tuyết, Chu Dương rất có khả năng chính là một người như vậy.
Nhưng Đông Hải hình như không có gia tộc lớn nào họ Chu cả.
“Cốc cốc cốc.”
Một tràng tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Trong biệt thự, bà Chu vừa uống một ngụm nước chuẩn bị đi ngủ trưa, nghỉ ngơi một lát thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ánh mắt bà nghi hoặc liếc nhìn cánh cửa.
Bà ở đây, bình thường vốn không có ai xuất hiện tìm bà.
Chỉ thỉnh thoảng có một cô gái xinh đẹp xuất hiện, quan tâm bà không ít.
Bà Chu biết rõ, cô gái này thật ra là giám đốc của bộ phận nghiệp vụ ở khu dân cư, hình như có quen biết với Chu Dương.
Ngoài điều đó ra, bà Chu chưa từng gặp ai khác ở nơi này.
Hơn nữa, cô gái xinh đẹp tên Liễu Tuyết kia không phải vừa mới rời đi sao, chẳng lẽ cô ấy bỏ quên thứ gì ở đây, bây giờ quay lại lấy?
Trong lòng nghi hoặc, có điều cảm giác của bà Chu đối với Liễu Tuyết không tệ.
Nếu không phải Chu Dương đã lập gia đình, hơn nữa còn ở rể, bà thậm chí còn muốn tác hợp cho Liễu Tuyết và Chu Dương ở bên nhau.
“Đến đây.”
Khẽ lên tiếng đáp lời, bà Chu bước ra tới cửa, từ từ mở cửa nhà.
Nhưng một giây sau, bà Chu ngây người sửng sốt, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, đáy mắt hiện vẻ không dám tin.
“Mẹ, con về rồi.”
Chu Dương nhìn thấy nét mặt vui mừng ngạc nhiên của mẹ, còn cả vẻ không dám tin trong đôi mắt, anh không nhẫn nhịn được khẽ kêu lên một tiếng, rồi đi thẳng lên phía trước ôm lấy bà Chu, tựa lên bờ vai của mẹ, trong lòng Chu Dương thoải mái hơn rất nhiều.
“Được rồi, quay về là tốt, quay về là tốt rồi.”
Chu Dương ôm chặt lấy bà Chu, tất cả sự kinh ngạc và không dám tin trên mặt bà đều biến mất, chỉ còn lại sự thỏa mãn và vui mừng.
———————-