Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 741-742-743-744-745-746-747-748-749
Chương 741: Hành động bất ngờ
Nhậm Thanh Thanh nhìn Chu Dương đầy mong đợi, ánh mắt kϊƈɦ động phấn khích, tựa như Giang Yến đang đứng trước mặt, dang hai tay ra chào đón cô.
“Ừ…”
Chu Dương kinh ngạc, anh không ngờ Nhậm Thanh Thanh sẽ đưa ra yêu cầu với mình như vậy.
Không riêng gì Chu Dương, cả Nhậm Phong, Bào Ca và thím Ngô ở bên cạnh cũng sững sờ.
Tuy nhiên, sau khi thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Nhậm Thanh Thanh, họ cũng không cảm thấy quá kì lạ nữa.
Chỉ là Chu Dương hơi khó hiểu, Giang Yến nổi tiếng đến vậy sao?
Fans hâm mộ của cô ấy lại là cháu gái của Nhậm Phong.
Phải biết rằng, địa vị và thân phận của Nhậm Thanh Thanh không hề kém Giang Yến.
Thậm chí, tòa nhà Hằng Phong có tính chất đặc thù, đây không chỉ là sản nghiệp của một gia tộc, vì vậy người mà Nhậm Thanh Thanh có thể tiếp xúc so với Giang Yến không những nhiều hơn, mà còn ở cấp độ cao hơn.
“Anh Chu Dương, tôi gọi anh một tiếng anh rồi, anh phải dẫn tôi đi gặp chị Giang Yến, tôi thực sự rất hâm mộ chị ấy, mãi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện cùng, vốn dĩ tôi định đến gặp rồi, nhưng lại nghe nói chị ấy đã về nước.”
Nhậm Thanh Thanh thấy Chu Dương không lên tiếng, liền tiếp tục xin xỏ.
Đồng thời, Nhậm Thanh Thanh còn làm nũng.
Lúc này, Chu Dương không thể ngồi yên.
Đùa à, mình đã kết hôn rồi, điều này Nhậm Phong đương nhiên cũng biết.
Nếu Nhậm Thanh Thanh nũng nịu với mình khiến ông ta khó chịu, vậy thì hậu quả chắc chắn không hề tốt đẹp.
“Cũng không phải không thể, nhưng Giang Yến đang ở tỉnh Tương Tây, tôi tạm thời chưa có ý định đi đến đó…”
Chu Dương suy ngẫm một lúc, từ tốn nói.
Không phải anh cảm thấy không thể dẫn Nhậm Thanh Thanh đi Tương Tây gặp Giang Yến một lần, dù sao dựa vào thân phận và địa vị của Nhậm Thanh Thanh, cũng chẳng có ý đồ gì xấu với Giang Yến, vả lại, nếu Giang Yến biết mình có fans hâm mộ nhỏ tuổi như vậy, chắc sẽ rất vui.
Chỉ là trước mắt anh còn rất nhiều chuyện phải giải quyết ở Đông Hải, chưa thể đến tỉnh Tương Tây ngay được, ít nhất phải xử lý xong chuyện bên quận Phổ Đà, giải quyết mấy người Hứa Du, anh mới có thể bớt lo.
“Không sao hết, chỉ cần anh đồng ý đưa tôi đi gặp chị Giang Yến, lúc nào cũng được, tôi có thể đợi.”
Nhậm Thanh Thanh không hề quan tâm đến sự lưỡng lự của Chu Dương, cương quyết phải gặp được Giang Yến, trêи mặt đầy vẻ quyết tâm không từ bỏ.
“Chu Dương à, Thanh Thanh đã có nguyện vọng như vậy, mà cậu lại thân quen với Giang Yến, nếu không ngại thì bớt chút thời gian đưa con bé đi gặp Giang Yến một lần, nhân tiện giúp tôi gửi lời chào đến Giang gia.”
Nhậm Phong đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn Chu Dương với ẩn ý sâu xa.
Nhậm Phong đột nhiên nói muốn Chu Dương chuyển lời chào của ông ta đến Giang gia khiến anh thực sự kinh ngạc.
Dù sao, Chu Dương và Giang gia có không ít ân oán, lời chào hỏi gửi gắm cho Chu Dương Giang gia chưa chắc đã nhận.
Bản thân Chu Dương cũng không thể nói những lời như vậy với Giang gia.
“Ông Nhậm, tôi và Giang gia xảy ra chút chuyện không vui vẻ gì, vì vậy đến thời điểm này, người tôi có thể nói chuyện ở Giang gia chỉ có Giang Yến, những người khác, bây giờ đoán chừng hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.”
Chu Dương cười gượng nói.
Anh chẳng có gì phải che giấu.
Ân oán giữa anh và Giang gia, hàng loạt chuyện xảy ra ở Tương Tây đến cả Hổ Gia cũng biết rõ ràng.
Nếu Nhậm Phong muốn biết, chưa đến một ngày tất cả thông tin đều sẽ được đặt trêи bàn của ông ta, vừa xem là hiểu ngay.
“Vậy à, thôi được rồi, bỏ đi, nhưng cậu có thể nói chuyện với Giang Yến vậy giúp Thanh Thanh làm quen với cô ấy chắc không có vấn đề gì chứ?”
Nhậm Phong nói, không nhắc đến chuyện nhờ Chu Dương chuyển lời chào của ông ta đến Giang gia nữa.
Ban đầu, Nhậm Phong cho rằng quan hệ giữa Chu Dương và Giang gia rất tốt, ông cũng nghe Nhậm Thanh Thanh nói Giang Yến xuất thân từ một gia tộc lớn.
Có thể được Nhậm Thanh Thanh coi như một gia tộc lớn tất nhiên phải có sức ảnh hưởng rất lớn ở Tương Tây.
Vốn dĩ Nhậm Phong muốn nhờ Chu Dương chuyển lời chào hỏi của mình đến Giang gia, thực ra cũng có ý định muốn chống lưng cho Chu Dương.
Bất luận thế nào, dựa vào địa vị của Nhậm Phong ở Đông Hải và trong cả nước, tất nhiên cũng có ảnh hưởng không nhỏ ở Tương Tây.
Nói như vậy, Giang gia cũng sẽ không xem thường Chu Dương và Nhậm Thanh Thanh.
Nhưng bây giờ Chu Dương nói những lời này, Nhậm Phong cũng không gượng ép nữa.
Để thuận theo tự nhiên đi!
Dẫu sao, Nhậm Phong nghe giọng điệu và hàm ý vừa nãy của Chu Dương, cảm thấy hình như có chuyện gì đó với Giang Yến mà anh vẫn chưa nói ra.
Nhưng điều đó không quan trọng, Nhậm Phong không phải người thích hóng chuyện, không hề để tâm đến mấy chuyện như vậy.
“Ừ, thế này đi, chờ xử lý xong mọi chuyện, tôi cũng cần đi Tương Tây một chuyến, đến lúc đó, nếu cô còn ở trong nước thì tôi sẽ đưa cô đi gặp cô ấy, giới thiệu để hai người làm quen.”
Chu Dương suy nghĩ một lúc, rồi cười nói.
Anh thật sự không thể từ chối Nhậm Thanh Thanh.
Cô là một tiểu thư nhà giàu, không mưu mô thủ đoạn, vẫn luôn sống trong sự bao bọc, bảo vệ của Nhậm Phong, có lẽ luôn mơ hồ đối với những âm mưu toan tính của thế giới bên ngoài.
Mà một vài hiểu lầm ban nãy chẳng qua là Nhậm Thanh Thanh hiểu lầm Nhậm Phong định giới thiệu bạn trai cho cô.
Chu Dương có thể hiểu Nhậm Thanh Thanh, chắc chuyện Nhậm Phong giới thiệu bạn trai như thế này đã từng xảy ra không ít lần nên mới cảnh giác đến mức này.
“Thật sao! Tốt quá!”
Nhận được câu trả lời chắc chắn từ Chu Dương, Nhậm Thanh Thanh rất phấn khích, nhảy nhót tại chỗ, hai tay giơ lên cao, xoay người một vòng, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
“Yêu anh quá đi mất!”
Đột nhiên, Nhậm Thanh Thanh chạy đến chỗ Chu Dương đột ngột ôm chầm lấy anh.
Khoảnh khắc ấy, trong biệt thự vô cùng yên lặng.
Nhậm Phong, Bào Ca, thím Ngô kinh ngạc nhìn chằm chằm Chu Dương và Nhậm Thanh Thanh với vẻ mặt khó tin.
Thậm chí, Nhậm Phong và thím Ngô ngoài ngạc nhiên thì dường như còn hơi vui mừng.
Chỉ có Chu Dương lúc này cảm thấy toàn thân cứng ngắc, trong nháy mắt bị Nhậm Thanh Thanh ôm chầm lấy, anh như mất đi ý thức, hai tay lúng túng dang ra, quay đầu đi, không dám tiếp xúc gần với Nhậm Thanh Thanh.
Chu Dương đâu ngờ được, Nhậm Thanh Thanh lúc vui mừng sẽ điên cuồng đến vậy, nhào vào lòng ôm chặt lấy anh.
Dù sao Chu Dương và Nhậm Phong là chỗ quen biết, cũng không phải người xa lạ gì với Nhậm Thanh Thanh, anh sẽ không có ý nghĩ không tốt nào với cô.
Nhưng nếu là một nơi xa lạ, với một người không hề quen biết, lẽ nào Nhậm Thanh Thanh cũng làm như vậy?
Chương 742: Đồng ý
Chu Dương không dám nghĩ nhiều, bởi bất cứ người đàn ông nào gặp được cô gái như Nhậm Thanh Thanh, sợ là không kiềm chế nổi, nhất là sau khi biết gia thế của Nhậm Thanh Thanh, tâm tư sẽ tựa như ma quỷ điều khiển, phút chốc mất kiểm soát.
Thời khắc bị Nhậm Thanh Thanh ôm chầm lấy, một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng bên chóp mũi, ngay cả Chu Dương cũng có phần không nhẫn nhịn được.
“Ừ, cái đó, ôm đủ chưa?”
Chu Dương bất lực nói, nhanh chóng lùi lại hai bước, muốn tách ra khỏi Nhậm Thanh Thanh.
“Khụ, Thanh Thanh, bộ dạng cháu như vậy là sao, còn ra thể thống gì nữa!”
Nhậm Phong ở bên cạnh khẽ ho hai tiếng, quát lên.
“A! Xin lỗi, tôi…”
Nhậm Thanh Thanh sau khi nhận ra mình đang ôm một người đàn ông, lại là người mới gặp nhau lần đầu tiên, hơn nữa giữa hai người còn hiểu lầm nhỏ.
Người đàn ông này chỉ là đồng ý đưa mình đi gặp chị Giang Yến, mình liền không nói không rằng ôm chầm lấy người ta…
Đầu óc Nhậm Thanh Thanh ngây ngốc một lúc, đến khi phản ứng lại mới nhanh chóng buông tay, gương mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn phản ứng của những người khác.
Nhậm Thanh Thanh kêu lên một tiếng, rồi chạy thẳng lên tầng hai.
“Rầm”. Tiếng cửa phòng đóng chặt, để lại mọi người trong phòng ăn nhìn nhau, nhất thời bầu không khí hơi ngột ngạt và ngượng ngùng.
Tuy nhiên, ánh mắt mọi người nhìn Chu Dương không giống nhau.
“Chuyện này, hiểu lầm thôi, tôi cũng không ngờ Nhậm tiểu thư đột nhiên làm vậy.”
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, đặc biệt là Nhậm Phong và thím Ngô, Chu Dương thực sự xấu hổ.
Trêи thực tế, anh là một người đàn ông, trong tình huống bình thường, chuyện Nhậm Thanh Thanh đột ngột xông đến ôm lấy mình đều có thể tránh được.
Cho dù không thể tránh, ít nhất sau khi Nhậm Thanh Thanh ôm lấy mình cũng phải nhanh chóng đẩy cô ra.
Thế nhưng, khi nãy Chu Dương chỉ đứng yên, bất động gần nửa phút, hưởng thụ cái ôm của Nhậm Thanh Thanh.
Đối với Nhậm Phong và thím Ngô mà nói, có thể là Chu Dương có ý nghĩ không đứng đắn với Nhậm Thanh Thanh.
Giờ phút này, Chu Dương thực sự hơi bất lực, không biết nên giải thích thế nào mới khiến Nhậm Phong và thím Ngô tin tưởng mình.
Tuy nhiên, không giống với suy nghĩ của Chu Dương, thím Ngô chỉ khẽ cười, không nói gì, sau khi mang tất cả món ăn lên liền rời đi.
Nhậm Phong cũng giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chẳng những không một lời trách móc chất vấn Chu Dương, ngược lại trêи mặt còn nở nụ cười vui vẻ.
Nụ cười này khiến Chu Dương cảm thấy chắc chắn có chuyện gì mà mình chưa biết.
Nhưng lúc này anh cũng không tiện hỏi.
“Ha ha, không sao đâu, con bé này điên khùng quen rồi, cậu đừng cảm thấy đường đột.”
Nhậm Phong mỉm cười, giải thích chuyện vừa xảy ra.
Chu Dương và Bào Ca cũng hiểu ý nên không nhắc lại nữa.
Bữa tối ăn rất nhanh, mấy người họ đều không nhắc chuyện trước đó, ngay cả tên Nhậm Thanh Thanh cũng không hề nhắc đến.
Sau bữa ăn, Chu Dương và Bào Ca định rời đi luôn, dẫu sao cũng quá muộn rồi, bọn họ không thể ở ngủ qua đêm ở đây.
“Ông Nhậm, chúng tôi đi đây, cáo từ.”
Chu Dương và Bào Ca lần lượt từ biệt.
Tuy nhiên ông Nhậm vẫn cử tài xế đưa Chu Dương và Bào Ca về.
Chỉ có điều, lúc bước ra khỏi cổng biệt thự, Chu Dương luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn theo sau lưng mình.
Quay đầu nhìn xung quanh, không thấy một ai, anh không quá để ý nữa.
Suy cho cùng đây là Bán Sơn Lan Uyển, chắc sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc này, trong căn phòng trêи tầng hai biệt thự, khuôn mặt Nhậm Thanh Thanh đỏ bừng, bàn tay vỗ ngực, rèm cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa.
Đương nhiên cô biết Chu Dương và Bào Ca đã rời đi.
Nhưng nghĩ đến Chu Dương đã hứa khi có thời gian sẽ đưa mình đi gặp Giang Yến, Nhậm Thanh Thanh vẫn cảm thấy phấn kϊƈɦ và không đành lòng.
Phấn khích là vì cuối cùng cô có thể gặp được chị Giang Yến thần tượng của cô, hoàn thành mong ước ấp ủ bao lâu.
Không đành lòng vì Chu Dương rời đi rồi, không còn ai kể chuyện của chị Giang Yến cho cô nghe nữa.
Cho nên vừa nãy, Nhậm Thanh Thanh mở hé góc rèm, muốn nhìn lén xem mấy người Chu Dương có rời đi thật không và chuẩn bị đi đâu.
Nhưng Nhậm Thanh Thanh không ngờ Chu Dương lại nhạy cảm đến vậy, cô chỉ mới hé một góc nhỏ liếc nhìn, có khi còn chưa đến một giây.
Mà trong một giây này, Chu Dương hình như cảm nhận được có người nhìn trộm anh, anh quay đầu nhìn thẳng.
Khoảnh khắc Chu Dương quay đầu liếc nhìn, tim Nhậm Thanh Thanh suýt nhảy ra ngoài.
Lúc đó, Nhậm Thanh Thanh thở gấp, không dám chắc Chu Dương phát hiện ra mình hay chưa.
Nếu nhìn thấy mình, Chu Dương sẽ có phản ứng gì, có cho là mình thích anh ấy không?
Không phải thế chứ?
Nhậm Thanh Thanh cảm thấy đầu óc hơi choáng, vừa nãy suýt chút nữa chạm phải ánh mắt của Chu Dương, bây giờ nghĩ lại thật nguy hiểm.
“Ai da, thật là, sao ông nhất định phải đưa người này đến nhà chứ…”
Nhậm Thanh Thanh thì thầm, bụng đột nhiên phát ra tiếng kêu khẽ, lúc này mới nhớ ra từ buổi chiều xuống máy bay đến giờ vẫn chưa ăn gì.
Khi nãy định xuống ăn cơm, lại thấy xấu hổ với Chu Dương nên không dám ở lại ăn cùng.
“Tiểu thư, thức ăn vẫn còn, tôi hâm nóng cho tiểu thư nhé?”
Đúng lúc này, thím Ngô gõ cửa phòng, nói vọng vào.
“Vâng, thím Ngô, cháu muốn ăn, cháu đói sắp chết rồi, tất cả là tại Chu Dương, hại cháu không được ăn tối.”
Nhậm Thanh Thanh vui mừng, nhanh chóng mở cửa, nhìn thím Ngô đầy mong chờ.
…
Sau khi quay về vịnh Lục Cảnh, bà Chu và Tô Hiểu Manh đã ngủ say.
Căn biệt thự tối đen như mực.
Chu Dương bước lên tầng, thấy hai người ngủ rất ngon nên không quấy rầy, nhẹ nhàng trở về phòng.
Tắm rửa xong, Chu Dương ngồi vào bàn, cầm bút viết lung tung trêи giấy trắng.
Chu Dương không phải muốn viết thơ ca gì, chỉ là định ghi lại một loạt các sự kiện xảy ra gần đây, sau đó phân tích mối liên hệ giữa chúng.
Chu Dương cảm thấy dường như từ khi trở lại Đông Hải, liên tiếp xảy ra chuyện, không có lấy một ngày nhàn rỗi.
Điều này rất bất thường.
Cho dù Chu Dương và Thẩm Bích Quân gần nửa năm không ở trụ sở chính của công ty Danh Dương giải quyết công việc.
Nhưng trụ sở chính công ty Danh Dương, dưới sự lãnh đạo của các quản lý cấp cao, đặc biệt có phó chủ tịch Thường Hạo điều hành, vẫn hoạt động rất tốt.
Chí ít, lúc ở Tương Tây, Chu Dương không nghe nói về sự cố lớn nào, mà trụ sở chính ở Đông Hải, ngoài báo cáo thường ngày cũng không hề báo cáo về các việc linh tinh tạp nham nào khác.
Chương 743: Có tin tức rồi!
Tuy nhiên, có vẻ như từ khi họ quay trở lại Đông Hải, tai nạn đã liên tiếp xảy ra.
Đầu tiên có một tin đồn, những người luôn ở Đông Hải mà trước giờ không đối phó với Chu Dương đang âm mưu tính toán gì đó, chuẩn bị gây rắc rối cho Chu Dương và công ty Danh Dương.
Sau đó, có một sự cố xảy ra tại ba cửa hàng kinh doanh ở quận Khánh Phong.
Ngay sau đó, vì Liễu Tuyết, Chu Dương lại nảy sinh mâu thuẫn với thiếu gia đời thứ ba của Lý gia, Thái gia, Đinh gia ở câu lạc bộ Silver Lake, gián tiếp gây ra ân oán với ba gia tộc này.
Sau đó là sự cố xảy ra tại chín cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà.
Dường như có một thế lực trong bóng tối, đang đưa đẩy những điều này, muốn làm cho Chu Dương phải đầu hàng.
Mọi chuyện khác còn dễ nói, cho dù những kẻ núp trong bóng tối đang âm thầm mưu đồ chuyện gì đó, hay là chuyện ở ba cửa hàng kinh doanh ở quận Khánh Phong hoặc chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Silver Lake, theo quan điểm của Chu Dương, đều có thể giải quyết được và anh không cần lo lắng.
Tuy nhiên, chỉ có chín cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà có liên quan đến Hứa gia thuộc gia tộc ẩn dật và Nhậm Phong của tòa nhà Hằng Phong. Đây không phải là chuyện mà lực lượng Chu Dương đang nắm giữ trong tay có thể giải quyết được.
Nếu không suy nghĩ thấu đáo và làm rõ ràng mọi chuyện, rất có thể vào thời điểm này Chu Dương sẽ phải chịu tổn thất lớn.
Mà Chu Dương cho rằng sau khi phải chịu tổn thất lớn trong tay gia tộc ẩn dật, hậu quả nhất định sẽ khiến người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Ít nhất, khả năng thừa thắng xông lên truy đuổi của gia tộc ẩn dật cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.
“Xem ra lúc này đám người Hứa Du mới là mối đe dọa thực sự, nhưng cho tới nay vẫn chưa tìm ra chỗ ẩn nấp của họ. Gia tộc ẩn dật thật sự đã lánh mình rồi sao?”
Chu Dương thì thào nói nhỏ.
Cho đến nay, vẫn chưa có tin tức về nơi ở của đám người Hứa Du.
Tính toán thời gian đến nay, đã mấy ngày trôi qua kể từ khi Trần Thế Hào phái người đi điều tra đám người Hứa Du.
Tuy nhiên, ngoài một tin nhắn tình báo đơn giản mà anh nhận được trong phòng họp của công ty Danh Dương ngày hôm đó, mấy ngày này không có thông tin nào khác nữa, như thể mọi cuộc điều tra đã bị tạm dừng.
“Xem ra ngày mai tôi phải đến câu lạc bộ Silver Lake một chuyến. Có một số vấn đề, e rằng không thể không làm.”
Một đêm yên tĩnh.
Buổi sáng ngày hôm sau không có nhiều việc lắm, Chu Dương đã hẹn sẵn với Trần Thế Hào, buổi chiều sẽ đến câu lạc bộ Silver Lake.
Vì vậy, buổi sáng Chu Dương ở nhà với mẹ và Tô Hiểu Manh.
Tuy nhiên Tô Hiểu Manh cũng không phải là người có thể ngồi yên được, lúc nào cô cũng đi theo bà Chu, không ngừng bận rộn trong bếp, nói là muốn làm cho Chu Dương một bữa ăn ngon.
Chu Dương chỉ cười nhạt, cũng không có hi vọng đối với những món ăn mà Tô Hiểu Manh đích thân làm.
Buổi chiều, Chu Dương lái xe đến câu lạc bộ Silver Lake.
Hai lần trước, Chu Dương đã đụng độ với Lý Minh Phong của Lý gia, Thái Hùng của Thái gia và Đinh Phàm của Đinh gia ở câu lạc bộ Silver Lake.
Tất cả mọi người đều cho rằng Chu Dương sẽ phải chịu tổn thất lớn trong tay bọn họ.
Nhưng kết quả đã khiến tất cả mọi người phải sửng sốt.
Không những Chu Dương không bị thiệt hại gì mà ngược lại Lý Minh Phong, Thái Hùng và Đinh Phàm phải chịu tổn thất lớn.
Vì vậy, ngay khi Chu Dương xuất hiện ở cửa câu lạc bộ Silver Lake, đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Tuy nhiên, gương của Lý Minh Phong, Thái Hùng và Đinh Phàm hãy còn đó, nên lúc này, không ai dám gây sự với Chu Dương, tự chuốc lấyphiền phức.
Văn phòng trêи tầng ba.
Trần Thế Hào và Tôn Liên đang ở bên trong, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên trông rất gầy.
Khi Chu Dương đi vào, anh nhìn thấy Trần Thế Hào đang nói chuyện với người đàn ông đó, nhưng giọng nói của ông ấy rất nhỏ nên Chu Dương không thể nghe rõ.
“Trần tổng.”
Chu Dương khẽ nói.
“Ừ, cậu đến rồi đấy à, tôi đã cử người đi điều tra đám người Hứa Du nhưng vẫn chưa có kết quả. Vừa rồi mới có một chút manh mối, để ông ấy nói cho cậu.”
Trần Thế Hào gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Chu Dương hướng ánh mắt của mình đến người đàn ông trung niên gầy gò.
Lý do tại sao người đàn ông này có thể xuất hiện ở đây có lẽ ông ta chính là người phụ trách cuộc điều tra lần này.
“Chào ông, có thông tin hữu ích nào không?”
Chu Dương trầm giọng hỏi.
Trong một thời gian dài như vậy, Chu Dương không biết đâu mới là điểm dừng của Hứa Du, vì vậy anh luôn ở trong thế bị động.
Nếu Chu Dương có thể biết được điểm dừng của đám người Hứa Du ở đâu, thì ít nhất anh cũng có thể ngăn chặn được sự công kϊƈɦ, mặt đối mặt với Hứa Du, hỏi rõ xem rốt cuộc đối phương muốn làm gì.
Thay vì phải bố trí người canh chừng ở tòa nhà Hằng Phong như bây giờ, để đề phòng họ giở trò.
“Chu tiên sinh, trước đây chúng tôi không tìm thấy bất cứ thông tin gì về Hứa Du, chỉ có một số thông tin cơ bản, liên quan đến tám cửa hàng kinh doanh kia. Chúng tôi đã chỉnh lý lại và gửi cho cậu rồi.”
Người đàn ông nhẹ nhàng nói, giọng nói bình thản, như không có cảm xúc gì.
“Và vừa rồi, cuối cùng người của chúng ta cũng đã tìm được dấu vết của Hứa Du, mời xem.”
Người đàn ông nói rồi trải một tấm bản đồ ra.
Chu Dương liếc nhìn, lập tức nhìn thấy trêи bản đồ có nhiều điểm được đánh dấu.
Ngoại trừ một số điểm đánh dấu rải rác mà Chu Dương không hiểu được, ánh mắt của Chu Dương rơi vào một vòng tròn lớn trêи bản đồ.
Bán Sơn Lan Uyển!
Đồng tử Chu Dương lập tức co rút lại, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ rất hoang đường.
Vết đánh dấu này quá nổi bật, rất có thể đó chính là căn cứ của Hứa Du.
Mà nếu đó thật sự là căn cứ của họ, thì đám người Hứa Du đang ở Bán Sơn Lan Uyển!
Nhậm Phong cũng đang ở đó.
Rốt cuộc bên trong đó có điều gì mà anh không biết.
Hứa Du và những người khác đã ẩn náu trong Bán Sơn Lan Uyển, chờ cơ hội ra tay với Nhậm Phong, hay có thứ gì đó khác…
Chu Dương không dám phỏng đoán lung tung, đành nhìn về phía người đàn ông, ánh mắt đầy nghi vấn.
“Không sai, Chu tiên sinh, đây chính là căn cứ của đám người Hứa Du, Bán Sơn Lan Uyển!”
“Ngoài ra, người của chúng tôi cũng đã tìm ra những nơi Hứa Du và những người đó thường xuyên di chuyển. Chúng tôi đã đánh dấu từng địa điểm một, chính là ở những nơi này.”
Người đàn ông gật đầu, xác nhận suy nghĩ của Chu Dương, sau đó chỉ vào ít nhất mười mấy chỗ đánh dấu trêи bản đồ.
Đây là những nơi mà đám người Hứa Du thường xuyên lui tới.
Sau khi nhìn rõ những nơi đó, Chu Dương lại kinh ngạc một lần nữa.
Bởi vì anh mơ hồ cảm thấy những nơi này rất quen thuộc và trung tâm những nơi này chính là tòa nhà Hằng Phong.
Dường như có một mê cung cực lớn đang ở trước mặt Chu Dương, cho dù Chu Dương di chuyển như thế nào cũng không thể phá giải được mê cung mù mịt này.
“Chu tiên sinh, những nơi mà đám người Hứa Du thường xuyên hoạt động về cơ bản đều nằm xung quanh tòa nhà Hằng Phong.”
“Mà kể từ khi họ thu mua tất cả tám cửa hàng kinh doanh do công ty Danh Dương thành lập ở quận Phổ Đà, phạm vi hoạt động của họ chưa bao giờ rời khỏi tòa nhà Hằng Phong, hay nói đúng ra là họ chưa bao giờ rời khỏi Nhậm Phong.”
Chương 744: Người bày ra thế cục!
Người đàn ông vẽ một đường trêи bản đồ để kết nối tất cả các điểm được đánh dấu lại với nhau.
Đôi mắt của Chu Dương ngay lập tức căng lên khi anh nhìn thấy quỹ đạo hoạt động của đường nối tiếp này.
Quả nhiên, nó giống như người đàn ông đã nói.
Theo dõi hoạt động gần đây của đám người Hứa Du, ngoại trừ việc trở lại Bán Sơn Lan Uyển, họ luôn ở gần tòa nhà Hằng Sơn và chưa bao giờ vượt quá khoảng cách hai con phố.
Điều này tương đương với việc Hứa Du đã hoạt động ngay dưới mũi họ, nhưng trước giờ họ không phát hiện ra.
Trong lòng Chu Dương vô cùng nặng nề.
Bởi vì lần này, để đối phó hiệu quả với đám người Hứa Du, Chu Dương thậm chí còn bố trí các tông sư võ giả như Ngưu Xuyên và Bào Ca thay nhau canh chừng, ngoài ra còn có những người ở bán bộ tông sư võ giả như Tiểu Đao cùng không ít tay võ đắc lực bên phía Hổ gia.
Đội hình như vậy, cho dù là gia tộc hạng nhất, cũng là lực lượng bảo vệ hàng đầu.
Tuy nhiên, ngay cả trong hoàn cảnh như vậy, vẫn không phát hiện ra tung tích của đám người Hứa Du, vẫn để họ luồn lách ngay dưới mũi mình.
Đây thực sự là một sự sỉ nhục!
“Chết tiệt, chuyện này làm sao có thể!”
Chu Dương dùng nắm đấm đập xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi, trêи mặt tràn đầy tức giận.
“Chu Dương, ở đây có hai khả năng, tôi chỉ nói vậy để cậu tham khảo thôi.”
Lúc này, Trần Thế Hào mới lên tiếng.
“Ừ.”
Chu Dương gật đầu đồng ý.
Tình huống này đã vượt xa dự tính của anh, vậy nên nhất thời Chu Dương nhận ra mình không có ý gì hay ho cả.
Cho dù người đàn ông trước mặt đã điều tra rõ ràng quỹ đạo của đám người Hứa Du, thậm chí còn vẽ lên cả bản đồ, Chu Dương cũng cảm thấy hơi mơ hồ, luôn cảm thấy có thứ gì đó ẩn náu trong bóng tối, chỉ chờ anh phạm sai lầm là đối phương có thể xông lên và trực tiếp giáng cho Chu Dương một đòn sấm sét.
“Kết quả điều tra này hoàn toàn không có sai sót. Cho dù đám người Hứa Du đều là người của gia tộc ẩn dật Hứa gia, cho dù Hứa Du là tông sư võ giả, cũng không phải là không có sơ sót. Vì vậy, không cần phải nghi ngờ tính xác thực của kết quả điều tra này.”
Trần Thế Hào trầm giọng nói.
Câu nói này trực tiếp đánh tan chút nghi hoặc cuối cùng trong lòng Chu Dương.
“Vậy thì hai khả năng tôi đang nói đến là gì.”
“Thứ nhất, chính là đám người Hứa Du biết chúng ta đang điều tra bọn họ, cho nên mới tương kế tựu kế, sắp đặt sẵn thủ đoạn hoạt động như vậy, cố ý cho chúng ta xem được quỹ đạo hoạt động này.”
“Mà khi làm như vậy, họ thực sự có thể khiến chúng ta bối rối, nhưng phương pháp này không thể tồn tại lâu dài, bởi vì chúng rối rắm đến đâu, cuối cùng chúng ta vẫn có thể tìm ra sơ hở.”
“Thứ hai…”
Khi Trần Thế Hào nói được nửa lời, ông ấy liếc nhìn Chu Dương, và dừng lại không nói tiếp nữa.
“Hả? Trần tổng, sao ông không nói gì nữa?”
Chu Dương nghe được một nửa, đang phân tích tính khả thi mà Trần Thế Hào nhắc đến, nhưng đột nhiên không thấy ông nói gì nữa, không khỏi ngẩng đầu nhìn Trần Thế Hào, phát hiện vẻ mặt của Trần Thế Hào lúc này rất nghiêm túc, ánh mắt ông nhìn Chu Dương có chút lo lắng.
Ánh mắt này khiến trong lòng Chu Dương khẽ run lên, trong lòng chợt hiện lên ý nghĩ không tốt, nhưng trong tiềm thức, Chu Dương không muốn nghĩ tới khả năng này.
“Khả năng thứ hai là tất cả những điều này đều chỉ là một cái bẫy, và người tạo ra cái bẫy này, tôi nghĩ, có lẽ trong lòng cậu cũng đã có mục tiêu. Mục đích họ làm những điều này là để thăm dò thực lực của cậu.”
Trần Thế Hào nói xong liền bước trở lại, ngồi xuống, không nói tiếp nữa.
Tuy nhiên, những gì Trần Thế Hào nói vừa rồi, giống như một dư âm không bao giờ dứt, cứ văng vẳng bên tai Chu Dương.
Người tạo ra cái bẫy, người tạo ra cái bẫy…
Phải rồi, nếu không phải là khả năng đầu tiên, thì chỉ có cách này mới có thể giải thích được.
Bởi vì, bất kể là đám người Hứa Du, hay là quỹ đạo hoạt động của họ đều là theo sự sắp đặt của người khác, thì mục đích chỉ có thể là muốn Chu Dương nhìn thấy.
Chỉ là, người mà có thể làm được những điều này, cho đến thời điểm hiện tại, chỉ có thể là một người.
Nhậm Phong!
Trong chốc lát, một số lần tiếp xúc thân thiết với Nhậm Phong vẫn còn rất sống động trước mắt, Chu Dương dường như vẫn chưa thể bước ra khỏi sự thiện ý đối với những lần tiếp xúc đó với Nhậm Phong.
Cần biết rằng, mới hôm qua, anh và Bào Ca đã đến nhà của Nhậm Phong ở Bán Sơn Lan Uyển để ăn tối, hơn nữa còn đồng ý đưa cháu gái Nhậm Thanh Thanh của Nhậm Phong đến gặp Giang Yến.
Tuy nhiên, chỉ sau một đêm, Trần Thế Hào đã nói với mình rằng tất cả những điều này có lẽ là do Nhậm Phong làm.
Mục đích không phải để đối phó với Chu Dương, mà để đối phó với toàn bộ công ty Danh Dương.
Chu Dương rất muốn vỗ về chính mình, rất muốn tìm ra sơ hở để loại bỏ Nhậm Phong ra khỏi sự nghi ngờ.
Nhưng Chu Dương thấy rằng mình không thể làm được.
Bởi vì anh tiếp xúc quá ít với Nhậm Phong.
Cộng lại trước sau, e rằng chỉ có thể tính là ba lần.
Lần đầu tiên, Chu Dương và Bào Ca đến tòa nhà Hằng Phong để gặp ông ta, nói rõ mục đích đến.
Khi đó, Nhậm Phong để lại cho Chu Dương ấn tượng rằng ông ta là người mạnh mẽ oai phong, là một người làm việc quyết đoán, hơn nữa đối với người khác cũng rất hào phóng.
Bây giờ nghĩ lại, Chu Dương thấy lúc đó hình như mình cũng không nói gì với Nhậm Phong, chỉ nói về mục đích của mình và giới thiệu qua về tình hình hiện tại, cuối cùng Nhậm Phong cứ thế đồng ý.
Lúc đó Chu Dương vẫn cảm thấy Nhậm Phong là người quyết đoán, dứt khoát.
Bây giờ xem ra có vẻ như Nhậm Phong còn mong mỏi mình làm như vậy.
Cuộc gặp thứ hai là vào chiều ngày hôm qua, một lá thư khuyên nhân nhượng có sức thuyết phục kỳ lạ xuất hiện trong cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương ở tòa nhà Hằng Phong.
Sau đó anh được Nhậm Phong mời ăn tối tại nhà, còn gặp cả cháu gái Nhậm Thanh Thanh của ông ta.
Lúc đó, anh cảm thấy không có vấn đề gì cả, mọi thứ đều rất logic.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Chu Dương phát hiện mọi thứ đều hợp lý mới chính là vấn đề lớn nhất.
Cần phải biết Nhậm Phong là ai?
Ông ta là chủ tịch của tòa nhà Hằng Phong, nắm giữ hơn một nửa cổ phần của tòa nhà này, trị giá hơn mười tỷ.
Bán Sơn Lan Uyển cũng được phát triển với sự hợp tác của Nhậm Phong, Chu Dương không biết Nhậm Phong nắm trong tay bao nhiêu cổ phần, tuy nhiên xét về vị trí nhà của Nhậm Phong thì không có nơi nào khác tốt hơn. Theo ước tính sơ bộ thì chắc chắn là không thấp hơn tòa nhà Phong, trị giá hơn mười tỷ, thậm chí là hai mươi tỷ.
Ngoài ra, Nhậm Phong không chỉ có tài sản ở Đông Hải, mà sản nghiệp của ông ta còn phủ rộng khắp hơn mười lăm tỉnh thành trêи cả nước.
Với quy mô sản nghiệp như vậy, giá trị tài sản ròng của Nhậm Phong đã ở mức rất gần với tám mươi tỷ.
Không ngoa khi nói rằng hiện giờ Nhậm Phong có thể đè bẹp Chu Dương từ bất kỳ phương diện nào.
Mà một người như vậy, cho dù tử tế đến đâu, khi đối mặt với một người lạ trực tiếp đến tìm ông ta, hơn nữa còn nói rất nhiều điều có vẻ nguy hiểm, nhưng ông ta lại không một chút nghi ngờ, còn trực tiếp hợp tác với đối phương hành động.
Như vậy có nghĩa là sao?
Lẽ nào là ông ta ngốc, là ông ta ngu xuẩn sao?
Đều không phải!
Bởi vì tất cả những chuyện này đều là do Nhậm Phong lên kế hoạch, nếu như ông ta vặn hỏi Chu Dương đủ điều, nhỡ xảy ra biến cố gì, kế hoạch của ông ta sẽ không được thuận lợi nữa.
Ngược lại, nếu Nhậm Phong làm theo lời Chu Dương, thì chắc chắn Chu Dương sẽ rơi vào kế hoạch của ông ta.
Chương 745: Điểm kì lạ
Chỉ là Chu Dương không hiểu nổi.
Vì sao Nhậm Phong phải sắp đặt cái bẫy này, để anh nhảy vào.
Nếu như nói Nhậm Phong có thù oán với mình, muốn dọn dẹp mình, thì Chu Dương chưa từng gặp Nhậm Phong, cũng không có bất cứ va chạm gì với ông ta.
Còn nếu nói Nhậm Phong muốn xử lý công ty Danh Dương, giành lấy công ty, thì với thân phận hiện tại của Nhậm Phong chút trọng lượng của công ty Danh Dương chẳng đáng là gì.
Ngay lập tức, Chu Dương cảm thấy hết sức hoang mang.
Anh không thể hiểu nổi.
Lúc này, Trần Thế Hào và Tôn Liên ở bên cạnh trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng tương tự như vậy.
Hiển nhiên bọn họ đã đoán trước được tình hình trước mắt của Chu Dương.
“Cậu ra ngoài trước đi, tiếp tục theo dõi bên đó, xem liệu có phát hiện được manh mối nào khác không.”
Sau khi bảo người kia ra ngoài, Trần Thế Hào không lập tức cảnh tỉnh Chu Dương mà vẫn ngồi yên.
Từng giây từng phút trôi qua, Chu Dương suy đi tính lại cũng không nghĩ ra mình có ân oán gì với Nhậm Phong, hay mục đích cuối cùng của Nhậm Phong là gì.
Mặc dù Trần Thế Hào đã cho Chu Dương hai gợi ý, đại diện cho hai khả năng.
Nhưng khả năng đầu tiên, đã bị Chu Dương loại trừ từ trong tiềm thức.
Đám người Hứa Du đến từ một gia tộc ẩn dật, cố ý làm như vậy để mê hoặc dụ dỗ Chu Dương, căn bản chính là chuyện hao công tốn sức, chi bằng dứt khoát với nhau luôn.
Vì vậy, Chu Dương theo bản năng tin tưởng vào khả năng thứ hai mà Trần Thế Hào đưa ra.
Đây là một cái bẫy.
Từ ba cửa hàng ở quận Khánh Phong, đến chín cửa hàng ở quận Phổ Đà, kể cả bức thư khuyên nhân nhượng và quá trình hành động của nhóm người Hứa Du đều là một cái bẫy.
“Tại sao?”
Chu Dương khó khăn ngẩng đầu, nhìn Trần Thế Hào.
“Haiz, phân tích cho cậu ấy chút đi, bây giờ có lẽ cậu ấy vẫn chưa thể chấp nhận khả năng này ngay được.”
Tôn Liên vỗ nhẹ cánh tay Trần Thế Hào, khẽ nói.
Trạng thái bây giờ của Chu Dương khiến Tôn Liên không thể nhìn tiếp được.
Lúc này so với một Chu Dương mạnh mẽ không biết sợ khi ở Tương Tây, quả thật là khác nhau một trời một vực.
“Ừ, cũng được.”
Trần Thế Hào cân nhắc chốc lát, ánh mắt nhìn Chu Dương trở nên sắc bén hơn.
Suốt khoảng thời gian dài, từ khi Trần Thế Hào biết thân phận của Chu Dương, đồng thời nói cho Chu Dương biết thân phận của mình, Chu Dương chưa từng gặp trở ngại gì lớn.
Cho dù là đấu đá ở Tô gia, công ty Danh Dương gặp nguy, hay việc thành lập hiệp hội, đến cả lúc ở Tương Tây, Trần Thế Hào đều giúp đỡ Chu Dương rất nhiều.
Do đó, thời gian này con đường Chu Dương đi quá suôn sẻ, không gặp phải bất kỳ cản trở nào.
Bây giờ lần đầu gặp phải, Chu Dương nhất thời không phản ứng kịp, lâm vào khó khăn là chuyện bình thường.
Trần Thế Hào cũng muốn nhân cơ hội này để cho Chu Dương biết.
Thế giới này không hề giống với những gì Chu Dương suy nghĩ, không phải chỉ có hai màu trắng đen.
Con người vô cùng phức tạp, tâm tư biến hóa khó lường.
Nhiều lúc hôm nay suy nghĩ thế này, ngày mai lại biến thành kiểu khác, vô cùng khó đoán.
“Chu Dương, có phải cậu vẫn chưa hiểu?”
Trần Thế Hào trầm giọng nói, đỡ Chu Dương dậy, nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
Bởi vì chuyện này đối với Chu Dương mà nói, không chỉ là thử thách mà còn là một cơ hội.
Nếu Chu Dương có thể vượt qua chướng ngại này, thì trong tương lai dù có gặp phải bất kỳ vấn đề gì, Chu Dương cũng có đủ tâm lý vững vàng để phân tích và đối mặt.
Tuy nhiên, nếu Chu Dương không vượt qua được, vậy thì thành tựu của Chu Dương rất có thể sẽ chấm dứt tại đây.
Mà việc anh muốn trở về Chu gia cũng không có khả năng.
“Ừ, có một điểm, tôi không hiểu vì sao…”
Chu Dương lặng lẽ gật đầu.
Mặc dù anh biết tình trạng lúc này của mình không ổn, rất dễ nhầm lẫn mà đánh mất phương hướng của bản thân.
Nhưng anh không thể ngừng suy xét phân tích.
Bởi vì dù suy nghĩ từ phương diện nào, Nhậm Phong cũng không nên là người tạo ra cái bẫy này.
“Cậu không hiểu là bởi vì cậu trải đời còn ít, người cậu gặp chưa nhiều.”
Trần Thế Hào nhẹ nhàng nói, nhìn về phía xa, dường như đang nhớ tới những chuyện đã qua.
“Là sao?”
Chu Dương nhìn Trần Thế Hào, muốn nghe xem ông có suy nghĩ gì khác.
Lẽ nào vẫn còn cách nhìn nào khác về việc Nhậm Phong tạo ra cái bẫy.
“Ha ha, thật ra cũng chẳng có gì, sở dĩ cậu chưa hiểu là do cậu không hiểu vì sao Nhậm Phong lại là người tạo ra cái bẫy này mà thôi, nếu đổi lại là người khác, chẳng hạn như Hứa Du hoặc một người có thù oán với cậu, có lẽ cậu sẽ hiểu đựơc.”
Trần Thế Hào nhìn Chu Dương nói.
Chu Dương chậm rãi gật đầu.
Quả thực lúc này Chu Dương vẫn không hiểu tại sao Nhậm Phong lại thiết kế cái bẫy này.
Nếu đổi lại là một người khác, hoặc là một kẻ có thù oán với anh thì có thể hiểu được.
“Nhưng cậu có từng nghĩ rằng, có đôi khi, người tạo ra cái bẫy này chưa hẳn muốn làm vậy.”
Trần Thế Hào khẽ nói, lời nói đầy vẻ nghiền ngẫm.
“Có ý gì?”
Chu Dương cau mày, đột nhiên cảm thấy lời Trần Thế Hào có ẩn ý.
Người tạo ra bẫy chưa hẳn đã muốn làm vậy.
Là có ý gì?
Bản thân Nhậm Phong không hề muốn thiết kế cái bẫy này?
Nhưng ông ta đã làm rồi, chẳng lẽ có người ép ông ta.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Chu Dương đã lập tức như bén rễ, không thể lay chuyển.
Đúng vậy, mặc dù Nhậm Phong không muốn tạo ra cái bẫy này, nhưng có người ép buộc ông ta thì sao?
Nghĩ tới đây Chu Dương liền nhớ lại mấy lần nói chuyện với Nhậm Phong, tuy rằng trông có vẻ rất bình thường nhưng trong lòng Chu Dương lại cảm thấy kì lạ.
Tựa như sau lưng có một bàn tay vô hình thúc đẩy, hơn nữa kẻ đó vẫn luôn quan sát mọi chuyện.
Giống như lúc rời khỏi biệt thự của Nhậm Phong tối qua, Chu Dương cũng cảm thấy sau lưng như có người đang âm thầm quan sát mình.
Tuy ánh mắt đó không có ý thù địch gì, nhưng lại khiến Chu Dương thấy khó chịu, giống như từng cử động của bản thân đều bị kẻ khác giám sát, hơn nữa mọi hành động đều đúng theo thiết kế của đối phương.
Điều này khiến Chu Dương thấy mình như một kẻ ngốc, từng bước từng bước rơi vào cái bẫy mà đối phương bố trí sẵn.
Càng kì lạ hơn nữa là hôm qua ở biệt thự của Nhậm Phong, chỉ có cháu gái của ông ta – Nhậm Thanh Thanh, không có bất kỳ người thân nào khác, không có con cháu, cũng không có bố mẹ của Nhậm Thanh Thanh.
Nhậm Phong không những không nhắc đến mà thậm chí sau khi Nhậm Thanh Thanh trở về cũng không hỏi đến.
Hơn nữa từ cuộc trò chuyện giữa họ, bây giờ Chu Dương nghĩ lại mới thấy hình như họ không hề nói về những người khác trong nhà.
Ngay cả thím Ngô giúp việc, cũng tựa như vật trưng bày.
Chu Dương càng nghĩ càng thấy kì lạ.
“Có phải nghĩ ra cái gì rồi không?”
Trần Thế Hào thấy nét mặt Chu Dương thay đổi, ông khẽ hỏi.
Vẻ mặt Chu Dương thay đổi nhiều như vậy nhất định là đã phát hiện ra có chỗ kì quái rồi.
Mà điều đó rất có thể chính là nguyên nhân Nhậm Phong buộc phải thiết kế cái bẫy này.
“Ừ, đúng là hơi lạ, tối qua tôi đến biệt thự Bán Sơn Lan Uyển của Nhậm Phong, ngoại trừ hai ông cháu bọn họ thì chỉ có một thím giúp việc, không hề có bất kỳ ai khác, vả lại cũng không có vết tích sinh sống của những người khác.”
Chu Dương trầm ngâm, bắt đầu nhớ lại những thứ đã thấy trong biệt thự của Nhậm Phong.
Chương 746: Chuyện cũ (1)
Căn biệt thự của Nhậm Phong nằm sâu trong khu biệt thự Bán Sơn Lan Uyển, có thể nói là nơi có vị trí tốt nhất, quang cảnh xung quanh đẹp nhất.
Bên ngoài biệt thự không quá khác biệt, xem ra là cùng một nhà thiết kế nên phong cách đều tương tự.
Chỉ là bây giờ Chu Dương nghĩ lại, biệt thự có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng lúc anh đến không nghi ngờ gì nên không nghĩ tới phương diện này.
Chưa kể trong cùng khu Bán Sơn Lan Uyển, phạm vi gần một km xung quanh biệt thự của Nhậm Phong, chỉ có một căn biệt thự duy nhất của Nhậm Phong.
Tình huống như vậy, ở nơi khác thế nào Chu Dương không rõ, nhưng ở Đông Hải, ở Bán Sơn Lan Uyển, nhất định không phải hiện tượng bình thường.
Phải biết rằng, Bán Sơn Lan Uyển này là tấc đất tấc vàng.
Cho dù Nhậm Phong là đối tác của Bán Sơn Lan Uyển, cũng không thể độc chiếm một khu vực rộng lớn như vậy.
Đây là điểm thứ nhất.
Thứ hai.
Một khu vực rộng lớn như vậy, chỉ có một căn biệt thự, cho dù ba thế hệ chung sống cũng không thể nhiều người đến vậy.
Tuy nhiên, nghĩ đến không gian xung quanh, Chu Dương đột nhiên phát hiện chỗ kì lạ.
Xung quanh có rất nhiều vết tích của sự sống rất rõ ràng.
Thứ khác không nói, chỉ riêng bãi cỏ xung quanh biệt thự, mặt cỏ lộn xộn, nhiều chỗ như bị giẫm đạp.
Ngoài ra có một đường mòn dẫn đến cổng chính, gạch đá cẩm thạch cũng có nhiều vết mòn.
Những thứ này chỉ có thể do nhiều người thường xuyên qua lại hoạt động ở đây tạo nên.
Thứ ba là thành viên trong gia đình Nhậm Phong.
Chu Dương trước đây không biết nhiều về Nhậm Phong, chỉ biết ông ta có rất nhiều cổ phần ở tòa nhà Hằng Phong, lời nói rất có trọng lượng.
Anh không biết bất cứ điều gì về gia đình Nhậm Phong.
Tối qua đến biệt thự của Nhậm Phong, anh đã gặp hai người.
Một là thím Ngô giúp việc, hai là cháu gái ông ta, Nhậm Thanh Thanh.
Thím Ngô thì khỏi nói, xem ra chỉ là một thím giúp việc bình thường, hơn nữa nấu ăn rất ngon, giống như người thường làm việc nội trợ, mà bà ấy cũng đã hơn bốn mươi tuổi, rất phù hợp với tiêu chuẩn nữ giúp việc hiện nay.
Nhưng Chu Dương luôn cảm thấy kì lạ, giờ nghĩ kỹ lại, kinh ngạc phát hiện thím Ngô này dù dáng vẻ giống như nữ giúp việc, từ chuyện cư xử với Nhậm Phong hay là kỹ năng bếp núc đều không chê vào đâu được.
Nhưng có một điểm, bàn tay thím Ngô có phần mềm mại hơn so với những người giúp việc thông thường.
Chu Dương không phải vì nhìn chằm chằm vào tay người khác mà nhận ra điểm này, chỉ là hôm qua lúc đang dọn món, anh không cẩn thận chạm vào tay thím Ngô.
Khi đó anh cảm thấy tay thím Ngô mềm mại hơn bình thường.
Có điều, vì đang ở biệt thự của Nhậm Phong, mà thím Ngô lại là giúp việc của gia đình Nhậm Phong, nên Chu Dương cũng không hỏi nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, làm gì có nữ giúp việc chuyên nghiệp nào bàn tay lại mềm mại đến vậy, không hề giống một người thường nấu cơm rửa chén.
Vả lại, căn nhà này ngoại trừ một nữ giúp việc, cũng không có người giúp việc nào khác.
Còn về Nhậm Thanh Thanh…
“Trần tổng, ông có biết gì về Nhậm Phong không, nhà ông ta có bao nhiêu người, chẳng hạn như có con trai con gái gì không?”
Chu Dương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Trần Thế Hào khẽ hỏi.
Bản thân anh không biết cụ thể, nhưng Trần Thế Hào kinh doanh ở Đông Hải nhiều năm như vậy, cũng có thân phận địa vị nhất định, chắc ít nhiều cũng từng tiếp xúc với Nhậm Phong.
Người bình thường có lẽ không biết về hoàn cảnh gia đình Nhuận Phong, nhưng những người ở tầng lớp như Trần Thế Hào, cho dù bọn họ không muốn biết cũng sẽ có người vô tình nhắc đến.
Lâu dần, chuyện gia đình ai có những người nào mọi người đều biết đến.
Thông thường, mấy người Trần Thế Hào sẽ không nói lung tung về chuyện nhà người khác.
Nhưng hôm nay là Chu Dương hỏi đến, Trần Thế Hào do dự trong chốc lát, liền gật đầu nói.
“Biết một chút, địa vị của Nhậm Phong ở Đông Hải vẫn tương đối cao, ngay cả gia chủ đương thời của mấy gia tộc hạng nhất khi đứng trước mặt Nhậm Phong cũng có khá nhiều người vai vế thấp hơn một bậc…”
“… Nhậm Phong chỉ có một trai một gái, có điều con trai ông ta hình như luôn làm việc ở nước ngoài, chúng tôi đã nhiều năm không gặp, cũng không nghe thông tin gì về hành tung của người đó, còn con gái của Nhậm Phong…”
Trần Thế Hào nói tới đây, đột nhiên ngừng lại, nét mặt hơi do dự, nhìn Chu Dương với ánh mắt không đành lòng.
Chu Dương thấy kì lạ, lẽ nào con gái của Nhậm Phong, có bí mật gì không thể nói ra, khiến Trần Thế Hào lo lắng do dự.
“Trần tổng? Con gái của Nhậm Phong thì sao?”
Chu Dương trầm giọng hỏi, anh nhất định phải biết rõ một vài chi tiết cụ thể, nếu không sẽ không thể phân tích rõ ràng tình huống trước mắt.
“Haiz…”
Trần Thế Hào thở dài, vẫn nói ra chuyện của con gái Nhậm Phong.
“Nhậm Phong lúc trẻ có một cô con gái, tên là Nhậm Nam, đó là một cô gái tính khí kỳ quặc…”
Qua lời của Trần Thế Hào, Chu Dương cũng dần dần biết được vài chuyện về con gái của Nhậm Phong.
Khi còn trẻ Nhậm Phong có một cô con gái, tên là Nhậm Nam, khi ấy, Nhậm Nam vẫn thường tham gia hoạt động bên ngoài, Trần Thế Hào cũng từng gặp vài lần, có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Nhậm Nam.
Tuy nhiên, lúc đó Nhậm Nam còn quá trẻ, chỉ mới mười mấy tuổi, là thời điểm Nhậm Phong xông xáo gây dựng sự nghiệp, cũng không quá nghiêm khắc đối với việc quản giáo Nhậm Nam.
Vì vậy tính cách Nhậm Nam không chỉ cởi mở, tự do, lại rất say mê với thế giới đầy màu sắc bên ngoài.
Cứ như vậy, đến một đêm giông bão, lần đầu tiên Nhậm Nam không về nhà.
Khi đó, sự nghiệp của Nhậm Phong đang dần có bước tiến, mỗi ngày đều bận không kịp thở, lấy đâu ra thời gian quan tâm đến chuyện của Nhậm Nam, vì vậy Nhậm Phong cũng không hề biết đêm đó Nhậm Nam không về nhà.
Thế nhưng, ba hôm sau, Nhậm Phong không thấy Nhậm Nam, cuối cùng mới cảm thấy nghi hoặc.
Lúc trước Nhậm Phong cho rằng Nhậm Nam vẫn luôn ở nhà, ở trong phòng không ra ngoài.
Nhưng lần này, khi Nhậm Phong mở cửa phòng Nhậm Nam, căn phòng trống trơn, thậm chí bàn đọc sách còn phủ một lớp bụi mỏng.
Lúc ấy Nhậm Phong chợt nhận ra rằng, ba ngày nay Nhậm Nam không hề ở nhà.
Thời khắc ấy, Nhậm Phong rất lo lắng.
Cho dù công việc kinh doanh ở bên ngoài của Nhậm Phong bận rộn đến đâu, thì ông ấy cũng là một người bố.
Con gái ba ngày liền không về nhà, bất luận thế nào Nhậm Phong cũng phải tìm cho ra.
“Sau đó thì sao?”
Thấy Trần Thế Hào lại ngừng lại, Chu Dương vội vàng hỏi.
Anh rất muốn biết, vì sao Nhậm Phong có một cô con gái mà anh lại không thấy ở biệt thự.
Nhưng dần dần, từ những gì Trần Thế Hào vừa kể, Chu Dương mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Quả nhiên, khi Trần Thế Hào nói tiếp, sắc mặt Chu Dương liền trở nên u ám, khó coi.
Chương 747: Chuyện cũ (2)
Nhậm Phong điên cuồng tìm con gái, cũng bởi vì năm đó ông ta có địa vị và sức ảnh hưởng không nhỏ ở Đông Hải nên lúc đó gần như cả Đông Hải đều là người của Nhậm Phong, họ dốc sức đi tìm Nhậm Nam.
“… Tìm suốt bốn ngày, họ mới tìm được Nhậm Nam…”
Ánh mắt Trần Thế Hào hơi u ám, dĩ nhiên nhớ đến những chuyện không tốt, vẻ mặt hơi trầm lặng.
“Lúc tìm ra Nhậm Nam, đã một tuần kể từ khi Nhậm Nam mất tích, lúc Nhậm Phong nhìn thấy Nhậm Nam, quần áo cô bé xộc xệch, một mình trốn trong một nhà kho bỏ hoang, đầu tóc rối bù. Nếu không phải trêи cánh tay cô bé có một vết bớt thì mấy người đó cũng sẽ không biết đó là Nhậm Nam, người họ vẫn luôn tìm kiếm…”
“Quả nhiên…”
Chu Dương siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện rõ sự tức giận.
Mặc dù với anh đây là chuyện đã xảy ra mười mấy năm trước nhưng với bản chất của chuyện này, Chu Dương cũng cảm thấy khó mà bình tĩnh.
Dù sao Nhậm Nam lúc đó mới chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, có lẽ đang học cấp hai hay cấp ba gì đó.
Nhưng lúc bộ dạng nhếch nhác, chật vật và quần áo xộc xệch hiện trong mắt người khác thì cũng có nghĩa cô bé đã bị hủy hoại rồi.
Năm đó, Chu Dương có thể tưởng tượng được những người kia, lúc nhìn thấy Nhậm Nam, dù có là đàn em của Nhậm Phong thì vẻ mặt đó chắc chắn sẽ không phải là đồng tình kinh hoàng hay sợ hãi.
Thấy vẻ mặt tức giận của Chu Dương, Trần Thế Hào khẽ cười.
Thực ra, ông nhớ lại chuyện trong quá khứ này, trong lòng cũng không dễ chịu gì.
Dù sao Trần Thế Hào từng gặp cô bé Nhậm Nam kia, hơn nữa ông quả thật rất thích cô bé đó. Việc cô bé gặp nạn, bây giờ Trần Thế Hào nghĩ lại cũng cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn.
Đây cũng là lí do thực sự khiến ông luôn bảo vệ Trần Hân trong nhiều năm qua.
Ông không muốn một ngày nào đó Trần Hân sẽ gặp phải những biến cố không ngờ giống Nhậm Nam.
“Thế nên lúc đó Nhậm Phong như sắp phát điên, ông ta đã dùng hết tất cả lực lượng có thể để tìm ra hung thủ. Cả Đông Hải dường như trở nên náo động chỉ sau một đêm, ngoài đường phố, trong ngỏ hẽm, khắp nơi đều là người của Nhậm Phong.”
Trần Thế Hào gật đầu nói tiếp.
“Sau đó thì sao? Tìm được hung thủ chưa?”
Chu Dương hỏi, anh nghĩ rằng cuối cùng tên hung thủ sẽ bị luật pháp trừng trị. Nếu như vậy nghe xong đoạn quá khứ này, ít nhất trong thâm tâm anh sẽ không khó chịu như vậy.
“Chưa, nói cách khác, chẳng ai biết hung thủ là ai. Nhậm Phong cũng chỉ bảo người điều tra trong mấy ngày thì bỗng không có động tĩnh gì nữa, sau đó ông ta rút toàn bộ nhân lực về. Cũng không nhắc đến chuyện của Nhậm Nam, sau này tôi cũng không gặp cô bé nữa.”
Trần Thế Hào lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường, không nhìn ra được vui buồn gì trêи gương mặt ấy.
Nhưng Chu Dương biết dưới vẻ mặt bình tĩnh đó của Trần Thế Hào chắc chắn là sự tức giận.
Đây không chỉ là yêu mến của ông với cô bé Nhậm Nam, mà còn là tấm lòng của người làm bố làm mẹ.
Thử nghĩ mà xem nếu một ngày nào đó Trần Hân gặp chuyện như vậy, Trần Thế Hào chắc chắn sẽ không làm giống Nhậm Phong, mà ông sẽ lật tung cả Đông Hải lên, không để yên chuyện này.
Đây là giới hạn và nguyên tắc của người làm bố.
“Nhậm Phong chỉ có một đứa con trai và một cô con gái, con trai đã theo mẹ ra nước ngoài sinh sống từ lâu, chỉ còn cô con gái Nhậm Nam hiện không rõ tung tích.”
Trần Thế Hào trầm giọng nói.
Chu Dương trầm lặng, anh thấy mình cần thời gian để suy nghĩ và phân tích rất nhiều chuyện.
Chí ít anh phải làm rõ mối quan hệ cá nhân của người trong nhà Nhậm Phong.
Thím Ngô đó là người thế nào, rốt cuộc Nhậm Thanh Thanh là con gái của ai, có phải là cháu gái của Nhậm Phong không.
Nếu làm rõ mọi chuyện thì Chu Dương tin chắc chuyện này gần như sắp được phơi bày ra ánh sáng.
“Tôi cần thời gian để suy nghĩ cẩn thận, tôi cứ cảm thấy có tấm màn che đậy chuyện này. Tôi chỉ cần vén tấm màn này lên thì mọi chuyện sẽ được rõ ràng.”
Chu Dương khẽ nói.
Sau đó anh tạm biệt Trần Thế Hào rồi quay về vịnh Lục Cảnh.
Sau khi Chu Dương rời đi, Trần Thế Hào và Tôn Liên bốn mắt nhìn nhau đều thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.
“Ông thấy đứa nhỏ này có thể nghĩ thông suốt được không? Chi bằng cứ nói chân tướng sự việc cho cậu ấy đi?”
Tôn Liên hơi lo lắng nói.
Bà ấy có thể nói như vậy tức là bà ấy chắc chắn biết được chuyện gì đó.
Trước đây Tôn Liên vẫn ở tỉnh Tương Tây, đến Đông Hải cũng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, bà không thể biết rõ về những gì đã xảy ra mười mấy năm trước.
Vậy sở dĩ bà biết chuyện này chỉ có một khả năng đó là Trần Thế Hào nói với bà.
“Không cần đâu, nếu cậu ấy không vượt qua được tình hình hiện nay, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện quay về Chu gia. Phải biết rằng quay về Chu gia thì không phải đơn giản nhàn hạ mà đối phó với một gia tộc ẩn dật.”
Trần Thế Hào lắc đầu, khẽ nắm tay Tôn Liên, ánh mắt thâm thúy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rời khỏi câu lạc bộ Silver Lake trở về vịnh Lục Cảnh, Chu Dương tự nhốt mình trong phòng.
Mặc cho bà Chu và Tô Hiểu Manh gọi anh ở bên ngoài, anh đều im lặng, cũng không mở cửa.
“Ôi, cô à, làm sao bây giờ, anh Chu Dương tự nhốt mình trong phòng rồi.”
Tô Hiểu Manh cầm một cái bánh kem nhỏ hình dáng không được đẹp lắm mà cô vừa làm xong, bĩu môi rưng ưng nước mắt nhìn bà Chu.
Vừa nãy Chu Dương về nhà, Tô Hiểu Manh muốn cho Chu Dương xem thành quả chiến đấu cả buổi trưa của mình, sau đó đợi Chu Dương khen ngợi.
Nhưng lúc Tô Hiểu Manh cầm bánh kem đến cửa phòng Chu Dương thì lại không thể nào mở cửa được. Hơn nữa có gõ cửa hay gọi thế nào, Chu Dương cũng im hơi lặng tiếng như thể bên trong chẳng có người.
“Ôi, thằng bé này, vừa về nhà là tự nhốt mình trong phòng, cũng không nói gì, đúng là khiến người khác lo lắng mà.”
Bà Chu cũng không biết làm sao, vừa rồi không chỉ có Tô Hiểu Manh mà bà cũng gõ cửa hồi lâu.
Nhưng trong phòng vẫn không có bất kì động tĩnh gì.
Lúc hai người đứng bên ngoài sốt sắng muốn tìm người phá khóa thì Chu Dương ở trong phòng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Mẹ, con có chuyện cần suy nghĩ, mẹ để con yên tĩnh một chút, mặc kệ con đi, con không sao.”
Một giọng nói từ trong phòng vọng ra.
Dù giọng anh hơi khàn nhưng có vẻ trạng thái hình như không tệ lắm.
“Ôi, thằng bé này, con có chuyện gì không thể nói với mẹ, con…”
Bà Chu muốn khuyên Chu Dương nhưng mới nói giữa chừng thì không nói tiếp nữa. Mà chỉ khẽ thở dài, bất lực lắc đầu, xoay người bước xuống lầu.
Nếu Chu Dương đã nói vậy, hơn nữa còn nói để anh yên tĩnh suy nghĩ, vậy thì dĩ nhiên bà Chu sẽ không quấy rầy anh.
Dù sao, nếu nói bà hiểu Chu Dương thứ hai chẳng ai dám nói mình hiểu Chu Dương nhất.
Chương 748: Ý nghĩ khác lạ
“Hiểu Manh, chúng ta xuống trước đi, để Chu Dương yên tĩnh một chút.”
Bà Chu kéo Tô Hiểu Manh đi xuống lầu.
“Hu hu, anh Chu Dương còn không muốn nói chuyện với cháu, anh Chu Dương không thương Manh Manh nữa, hu hu…”
Tô Hiểu Manh uất ức bĩu môi, đi một bước lại quay đầu nhìn cửa phòng, liền bị bà Chu kéo xuống lầu.
Trong phòng, Chu Dương đang nằm dài trêи bàn, trước mặt anh là một tờ giấy toàn chữ và đường kẻ.
Trêи tờ giấy là tất cả mọi chuyện có liên quan đến Nhậm Phong.
Nhậm Phong, con trai của Nhậm Phong, con gái Nhậm Nam của ông ta, thím Ngô và cả Nhậm Thanh Thanh.
Mấy thông tin có thể tìm được trêи mạng đều được viết ra giấy.
Ở câu lạc bộ Silver Lake, những gì Trần Thế Hào nói vẫn cứ vang vọng bên tai Chu Dương.
Hơn nữa nếu kết hợp với những gì Chu Dương nhìn thấy ở Nhậm gia thì chân tướng gần như ở ngay trước mắt, nhưng lại bị một lớp sương mù bao phủ, nhất thời Chu Dương không thể xua tan đi lớp sương mù này.
“Trong biệt thự không có chút dấu hiệu nào cho thấy có người sống ở đó, trêи tủ giày cũng chỉ có mấy đôi. Hơn nữa trong bếp cũng rất mới, dụng cụ nấu nướng không có vết dầu mỡ…”
“Ngoài ra mặc dù thím Ngô là giúp việc của Nhậm gia nhưng lúc nói chuyện với Nhậm Phong và Nhậm Thanh Thanh, bất kể giọng điệu hay thái độ đều không giống một người giúp việc, ngược lại càng giống…”
Chu Dương liên tục viết lên giấy, cuối cùng dưới tên thím Ngô, anh viết một từ “người thân”, sau đó lại viết một dấu chấm hỏi ở đằng sau.
“Nếu thím Ngô là người thân của Nhậm Phong và Nhậm Thanh Thanh thì rốt cuộc bà là ai?”
Đôi mắt Chu Dương bỗng mở to, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ khó tin.
“Thím Ngô này không phải là Nhậm Nam chứ!”
Gương mặt Chu Dương hiện lên vẻ kinh hãi, anh nhìn chữ mình viết lên giấy với vẻ khó tin.
Thím Ngô, Nhậm Nam.
Hai người này nhìn có vẻ không hề liên quan đến nhau thế mà lại là một người à?
Chu Dương hơi ngạc nhiên, đồng thời cũng đột nhiên được khai sáng.
Mọi thứ trước đây đều rất mơ hồ, nhưng nếu coi thím Ngô là Nhậm Nam thì rất nhiều chuyện đều có thể được lí giải.
Mười mấy năm trước, sau khi Nhậm Nam gặp chuyện, bên ngoài nói là mất tích nhưng thực tế không có mất tích gì ở đây cả, mà trở thành người giúp việc, vẫn ở cạnh Nhậm Phong.
Còn Nhậm Thanh Thanh kia rất có thể là con gái Nhậm Nam.
Hơn nữa mọi chuyện đều liên quan đến mấy người Hứa Du, tung tích của mấy người đó cũng là ở Bán Sơn Lan Uyển…
Kết hợp mọi thông tin lại với nhau, Chu Dương đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Năm đó người làm nhục Nhậm Nam rất có thể chính là người của gia tộc ẩn dật Hứa gia.
Gia tộc ẩn dật, mặc dù gọi là ẩn dật nhưng không phải không có quan hệ với ai bên ngoài.
Ngược lại, họ có sản nghiệp khổng lồ trêи thế giới.
Sở dĩ gọi là gia tộc ẩn dật là vì họ luôn khiêm nhường, bình thường hầu như không hề thấy tin tức gì về họ, nhưng họ lại ở phía sau thao túng tất cả.
Năm đó, người của gia tộc ẩn dật Hứa gia làm nhục Nhậm Nam, lúc Nhậm Phong đi khắp nơi tìm hung thủ thì người Hứa gia ra mặt.
Dù là dùng cách gì, đe dọa hay hòa giải, tóm lại Hứa gia đã cho Nhậm Phong một lời giải thích.
Cho nên Nhậm Phong mới không làm lớn chuyện này nữa.
Sau đó, sự nghiệp của Nhậm Phong ở Đông Hải bỗng phất lên, hơn nữa còn phát triển rất nhanh chóng.
Chu Dương khẽ nheo mắt, một tay gõ nhẹ lên bàn.
Rất nhiều chuyện không phải không có manh mối.
Lúc trước anh luôn cho rằng Nhậm Phong đứng về phía mình và công ty Danh Dương, nên ngay từ đầu góc độ suy nghĩ vấn đề đã sai rồi.
Nhưng bây giờ nếu xem Nhậm Phong là người bên Hứa Du thì mọi chuyện đều rõ ràng.
Rõ ràng tòa nhà Hằng Phong phòng bị rất nghiêm mật, thậm chí còn có Ngưu Xuyên và Tiểu Đao ở đó, nhưng lại để một người âm thầm đặt bức thư khuyên anh nhân nhượng vào trong cửa hàng của công ty Danh Dương.
Đây là chuyện không thể xảy ra.
Nhưng nếu nghĩ ngược lại, Nhậm Phong là người bên Hứa Du, mà người dưới tòa nhà Hằng Phong lại được Nhậm Phong chỉ bày mưu kế, vậy thì đừng nói chỉ là bỏ một bức thư vào, dù có mười bức thư, một trăm bức thư cũng dễ như trở bàn tay.
Nếu đúng như vậy thì đám bảo vệ bên tòa nhà Hằng Phong chỉ dùng để trang trí. Dù có Ngưu Xuyên và Tiểu Đao canh chừng ở đó và mười mấy người Hổ Gia sắp xếp thì cũng không thể bảo vệ tòa nhà Hằng Phong từ trong ra ngoài được.
Huống gì tên La Hải kia đã tham gia vào toàn bộ kế hoạch của Chu Dương ngay từ đâu. Nếu anh ta nói kế hoạch của anh cho Nhậm Phong, vậy thì người bên Hứa Du chắc chắn cũng biết hết tất cả.
Như vậy cũng có thể hiểu được tại sao quỹ đạo hoạt động của nhóm người Hứa Du đều nằm trong phạm vi một hai con đường gần tòa nhà Hằng Phong.
“Quả nhiên là như vậy à, xem ra sự phát triển của Nhậm Phong có liên quan rất lớn đến Hứa gia hoặc Hứa Du. Nhưng muốn biết rõ điều này vẫn phải làm rõ xem thím Ngô đó có phải là Nhậm Nam hay không.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, một đêm đã qua, trời lại sáng.
Chu Dương ngồi trước bàn sách cả đêm.
Đến khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi lên gương mặt anh, lúc này anh mới hoàn hồn.
“Có vẻ như sắp có chuyện để làm rồi.”
Sau một đêm suy nghĩ và phân tích, Chu Dương đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Chỉ cần anh làm theo suy nghĩ lúc này của mình thì dù Nhậm Phong và Hứa Du hợp tác làm gì đi nữa, anh cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Rướn người vươn vai, Chu Dương mở cửa ra thì thấy bà Chu đang bê bữa sáng lên chuẩn bị gõ cửa.
“Mẹ.”
Chu Dương cười nói.
“Chu Dương, con không sao chứ?”
Bà Chu ngây người nhìn Chu Dương mở cửa ra đứng trước mặt mình, thoáng kinh ngạc, sau đó là vui mừng và yên tâm, đôi mắt thoáng đã phủ một tầng sương mờ.
Tối qua, Chu Dương cả đêm không ra ngoài, cũng không phát ra tiếng động gì.
Bà Chu cũng lo lắng suốt đêm.
Dỗ Tô Hiểu Manh đi ngủ xong, bà Chu cứ đợi ở dưới tầng một, chỉ cần Chu Dương phát ra tiếng động trong phòng, bà sẽ phản ứng lại ngay.
Trời vừa sáng, bà Chu cũng đi chuẩn bị bữa sáng, đang định gõ cửa để bảo Chu Dương ra ngoài ăn sáng.
Bây giờ thấy Chu Dương tự mình bước ra, mọi lo lắng trong lòng bà cũng hoàn toàn biến mất.
“Mẹ, con không sao, chỉ muốn suy nghĩ một vài chuyện thôi, bây giờ con đã nghĩ ra rồi. Mẹ à, con đói rồi.”
Chu Dương khẽ cười nhìn bữa sáng trong tay bà Chu, cười toe toét như một đứa trẻ.
Lúc này bà Chu dường như được nhìn thấy Chu Dương lúc còn nhỏ, trong lòng trở nên ấm áp.
“Ừ, đây là bữa sáng mẹ làm cho con, đều là mấy món con thích ăn, con mau ăn đi.”
Bà Chu vội nói, vui vẻ đưa bữa sáng trêи tay cho Chu Dương.
Chương 749: Quay lại Bán Sơn Lan Uyển!
Hai ngày nhanh chóng trôi qua. Mùng bốn tháng giêng cũng là ngày các cửa hàng bắt đầu mở cửa trở lại.
Người trêи đường ngày càng nhiều, các cửa hàng trong tòa nhà Hằng Phong cũng lần lượt khai trương, chào đón một năm kinh doanh mới.
Nhóm Ngưu Xuyên vẫn phòng thủ ở tòa nhà Hằng Phong.
Nhưng hai ngày vừa rồi đều rất yên bình, nhóm Hứa Du không có động tĩnh nào.
Chu Dương đến tòa nhà từ sáng. Lúc nhận được điện thoại từ Bào Ca, anh đã ở trêи phòng làm việc trêи tầng mười bốn rồi.
“Anh Dương.”
Ngưu Xuyên thấy Chu Dương thì đứng dậy ngay, sắc mắt không có chút thả lỏng.
Dù hai ngày vừa rồi không có gì xảy ra, nhóm Hứa Du không đến gây chuyện.
Nhưng càng yên bình như vậy, Ngưu Xuyên càng lo lắng hơn.
Trời càng lặng thì gió bão lại càng lớn.
Nên cậu không dám khinh thường bỏ qua.
Ai biết dưới sự bình lặng kia sẽ là sóng gió lớn đến như nào.
“Ừ, vất cả cho cậu rồi.”
Chu Dương vỗ vai Ngưu Xuyên rồi nói.
Nói thật thì từ đầu năm, Ngưu Xuyên, Tiêu Đao và mấy chục người do Hổ gia bố trí đều túc trực ở tòa nhà Hằng Phong, hoàn toàn không có thời gian về nhà đón năm mới.
Nên vất vả là chuyện đương nhiên.
Trong phòng, cả Bào Ca, Ngưu Xuyên, Tiểu Đao và La Hải đều ở đây.
Thấy La Hải, mặt Chu Dương vẫn không có chút cảm xúc gì, nhưng thể hôm qua không có gì xảy ra. Mọi người như thường ngày lên tiếng chào hỏi nhau, sau đó ngồi xuống.
“Chu tiên sinh, không có chuyện nào phát sinh trong tòa Hằng Phong thời gian này, anh nói xem có phải bọn người kia không dám tới nữa không?”
La Hải nhìn Chu Dương nhíu mày hỏi, trong lời nói có chút thả lỏng.
Khi La Hải nói ra, Ngưu Xuyên, Bào Ca và Tiểu Đao đều cau mày nhìn phía La Hải, ánh mắt vô cùng nghi ngờ.
Chỉ có Chu Dương như biết rõ mọi chuyện, khuôn mặt anh lạnh tanh.
“La tiên sinh, chẳng lẽ chúng ta ở trong này không cần phòng bị sao? Nếu đây là ý của Nhậm lão gia, vậy thì chẳng phải chúng ta nên dọn dẹp rồi về nhà thôi sao?”
Chu Dương thờ ơ đáp trả.
Nghe thấy Chu Dương nói vậy, sự nghi ngờ trêи mặt Ngưu Xuyên, Bào Ca, Tiểu Đao càng rõ hơn.
Lời La Hải nói vừa rồi đã khiến bọn họ khá khó hiểu, nhưng lời của Chu Dương giờ nghe có khác ý La Hải lắm đâu?
Trái lại, La Hải nghe thấy vậy thì trêи mặt thoáng hoảng hốt, như thể rất bất ngờ trước lời nói của Chu Dương.
La Hải tưởng Chu Dương cố ý nói vậy, nhưng nhìn thần sắc bình tĩnh của anh, trong lòng anh ta đột nhiên sửng sốt.
“Chu tiên sinh, ý tôi không phải vậy, chỉ là thấy việc buôn bán trong tòa nhà đã hoạt động bình thường, nên nếu để nhiều người phòng thủ ở đây ngày đêm sẽ khiến khách hàng thấy bất an. Điều này sẽ ảnh hưởng không tốt đến tòa cao ốc.”
La Hải vội vàng giải thích.
Chu Dương khẽ mỉm cười, anh không bất ngờ trước phản ứng của La Hải
Dù sao mấy ngày trước anh cũng cân nhắc mọi tình huống có thể phát sinh.
Bây giờ, dù lời nói của La Hải khiến Chu Dương khá bất ngờ, nhưng sau khi nói xong, phản ứng của La Hải đúng như những gì anh dự đoán.
“Yên tâm, tôi sẽ không lơ là bỏ qua, nhưng chúng ta cần thay đổi chiến lược của mình ngay bây giờ.”
Chu Dương cười nói.
Lời anh nói trong nháy mắt thu hút sự chú ý của những người còn lại.
“Không biết sách lược của Chu tiên sinh là gì?”
La Hải vội vàng hỏi ngay, đáy mắt lộ rõ vẻ sốt ruột.
“À, cái này không nóng vội nói ngay được, Nhậm Phong lão gia hôm nay có tới đây không?”
Chu Dương lắc đầu, không nói gì nhiều mà chỉ hỏi về Nhậm Phong.
Mặc dù La Hải rất bất mãn với câu trả lời có như không của Chu Dương, nhưng vẫn phải kiếm chế cười nói.
“Chủ tịch Nhậm sáng nay đến rồi, hôm nay là ngày tòa nhà khai trương nên theo thông lệ, chủ tịch Nhậm phải đến mở cuộc họp hội đồng quản trị, giờ vẫn đang họp.”
“Hả? Vậy là Nhậm lão gia vẫn đang họp sao? Cũng hơi phiền toái đây.”
Chu Dương cau mày trầm giọng nói.
“Hử? Chu tiên sinh, phiền toái gì vậy?”
La Hải nghi hoặc hỏi.
“A, cũng không phải phiền toái gì lớn. Lúc trước ông Nhậm đưa tôi và Bào Ca đến Bán Sơn Lan Uyển một chuyến, hôm nay tôi định lên đó lần nữa để nói chuyện với tiểu thư Nhậm Thanh Thanh .”
Chu Dương do dự, song vẫn kể lại. Nói xong, anh mỉm cười nhìn Bào Ca.
“Thật không?”
La Hải vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ.
Anh ta biết chuyện Nhậm Phong đưa Chu Dương và Bào Ca tới Bán Sơn Lan Uyển, nhưng vế sau Chu Dương nói hôm nay lại tới để gặp Nhậm Thanh Thanh thì anh ta không hề hay biết.
“Chẳng lẽ Nhậm lão gia chưa nói với anh sao? Không sao, anh có thể hỏi lại ông ấy. Vậy chúng tôi sẽ tranh thủ đến Bán Sơn Lan Uyển trước, hôm nay đường khá tắc.”
Chu Dương vừa nói vừa đứng dậy, chỉnh sửa quần áo rồi gọi Bào Ca và Ngưu Xuyên, sau đó nhanh chóng rời đi.
Khi bọn họ đi rồi, La Hải mới kịp phản ứng, kêu lên một tiếng.
Anh ta muốn đuổi theo, nhưng đám người Chu Dương đã đi thang máy xuống rồi.
Vẻ mặt La Hải đầy nghi ngờ, anh ta vội về phòng, gọi tới điện thoại cá nhân của Nhậm Phong.
Lúc này trong phòng họp lớn ở tầng mười bốn tòa nhà, đang diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị.
Nhậm Phong ngồi vị trí chủ tịch, lắng nghe một quản lí cao cấp báo cáo.
Đột nhiên điện thoại ông ta vang lên.
Phải biết đây là số điện thoại cá nhân, không quá năm người biết.
Một khi tiếng chuông từ điện thoại này rung, bất kể chuyện gì Nhậm Phong cũng phải nghe máy.
“A lô.”
Nghe La Hải hỏi từ đầu dây bên kia, Nhậm Phong cau mày nghĩ ngợi, quả thật cũng có chuyện như vậy.
“Ừ, không sai, Thanh Thanh hâm mộ một chị gái khóa trêи, người đó quen Chu Dương. Không sao, để bọn họ tới, không có chuyện gì đâu.”
…
Chu Dương không hề biết La Hải đã liên lạc hỏi Nhậm Phong.
Lái xe mất một tiếng, bọn họ mới tới lối vào Bán Sơn Lan Uyển.
“Dừng lại, các anh là ai? Đây là Bán Sơn Lan Uyển, không có giấy thông hành thì không được vào.”
Nhóm Chu Dương vừa tới đã bị mấy người bảo vệ chạy ra vây quanh, ánh mắt nhìn bọn anh chằm chằm, đầy sự phòng bị.
Cả mấy cặp mắt trong xe đều nhìn Chu Dương.
Đến đây là do Chu Dương nói, bây giờ bị bảo vệ chặn thì đương nhiên cũng để anh giải quyết.
Chu Dương che trán, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Hôm đó cùng Nhậm Phong đi vào, dọc đường yên bình vô sự, anh tưởng khu này không có bảo vệ.
Nhưng suy nghĩ một hồi, khu biệt thự trong Bán Sơn Lan Uyển đều là những người giàu nổi tiếng cả nước ở, nếu không có thiết lập kỷ cương, lỡ bị trộm cướp hoặc xảy ra sự cố gì, thì đúng là kinh thiên động địa.
Nhậm Thanh Thanh nhìn Chu Dương đầy mong đợi, ánh mắt kϊƈɦ động phấn khích, tựa như Giang Yến đang đứng trước mặt, dang hai tay ra chào đón cô.
“Ừ…”
Chu Dương kinh ngạc, anh không ngờ Nhậm Thanh Thanh sẽ đưa ra yêu cầu với mình như vậy.
Không riêng gì Chu Dương, cả Nhậm Phong, Bào Ca và thím Ngô ở bên cạnh cũng sững sờ.
Tuy nhiên, sau khi thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Nhậm Thanh Thanh, họ cũng không cảm thấy quá kì lạ nữa.
Chỉ là Chu Dương hơi khó hiểu, Giang Yến nổi tiếng đến vậy sao?
Fans hâm mộ của cô ấy lại là cháu gái của Nhậm Phong.
Phải biết rằng, địa vị và thân phận của Nhậm Thanh Thanh không hề kém Giang Yến.
Thậm chí, tòa nhà Hằng Phong có tính chất đặc thù, đây không chỉ là sản nghiệp của một gia tộc, vì vậy người mà Nhậm Thanh Thanh có thể tiếp xúc so với Giang Yến không những nhiều hơn, mà còn ở cấp độ cao hơn.
“Anh Chu Dương, tôi gọi anh một tiếng anh rồi, anh phải dẫn tôi đi gặp chị Giang Yến, tôi thực sự rất hâm mộ chị ấy, mãi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện cùng, vốn dĩ tôi định đến gặp rồi, nhưng lại nghe nói chị ấy đã về nước.”
Nhậm Thanh Thanh thấy Chu Dương không lên tiếng, liền tiếp tục xin xỏ.
Đồng thời, Nhậm Thanh Thanh còn làm nũng.
Lúc này, Chu Dương không thể ngồi yên.
Đùa à, mình đã kết hôn rồi, điều này Nhậm Phong đương nhiên cũng biết.
Nếu Nhậm Thanh Thanh nũng nịu với mình khiến ông ta khó chịu, vậy thì hậu quả chắc chắn không hề tốt đẹp.
“Cũng không phải không thể, nhưng Giang Yến đang ở tỉnh Tương Tây, tôi tạm thời chưa có ý định đi đến đó…”
Chu Dương suy ngẫm một lúc, từ tốn nói.
Không phải anh cảm thấy không thể dẫn Nhậm Thanh Thanh đi Tương Tây gặp Giang Yến một lần, dù sao dựa vào thân phận và địa vị của Nhậm Thanh Thanh, cũng chẳng có ý đồ gì xấu với Giang Yến, vả lại, nếu Giang Yến biết mình có fans hâm mộ nhỏ tuổi như vậy, chắc sẽ rất vui.
Chỉ là trước mắt anh còn rất nhiều chuyện phải giải quyết ở Đông Hải, chưa thể đến tỉnh Tương Tây ngay được, ít nhất phải xử lý xong chuyện bên quận Phổ Đà, giải quyết mấy người Hứa Du, anh mới có thể bớt lo.
“Không sao hết, chỉ cần anh đồng ý đưa tôi đi gặp chị Giang Yến, lúc nào cũng được, tôi có thể đợi.”
Nhậm Thanh Thanh không hề quan tâm đến sự lưỡng lự của Chu Dương, cương quyết phải gặp được Giang Yến, trêи mặt đầy vẻ quyết tâm không từ bỏ.
“Chu Dương à, Thanh Thanh đã có nguyện vọng như vậy, mà cậu lại thân quen với Giang Yến, nếu không ngại thì bớt chút thời gian đưa con bé đi gặp Giang Yến một lần, nhân tiện giúp tôi gửi lời chào đến Giang gia.”
Nhậm Phong đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn Chu Dương với ẩn ý sâu xa.
Nhậm Phong đột nhiên nói muốn Chu Dương chuyển lời chào của ông ta đến Giang gia khiến anh thực sự kinh ngạc.
Dù sao, Chu Dương và Giang gia có không ít ân oán, lời chào hỏi gửi gắm cho Chu Dương Giang gia chưa chắc đã nhận.
Bản thân Chu Dương cũng không thể nói những lời như vậy với Giang gia.
“Ông Nhậm, tôi và Giang gia xảy ra chút chuyện không vui vẻ gì, vì vậy đến thời điểm này, người tôi có thể nói chuyện ở Giang gia chỉ có Giang Yến, những người khác, bây giờ đoán chừng hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.”
Chu Dương cười gượng nói.
Anh chẳng có gì phải che giấu.
Ân oán giữa anh và Giang gia, hàng loạt chuyện xảy ra ở Tương Tây đến cả Hổ Gia cũng biết rõ ràng.
Nếu Nhậm Phong muốn biết, chưa đến một ngày tất cả thông tin đều sẽ được đặt trêи bàn của ông ta, vừa xem là hiểu ngay.
“Vậy à, thôi được rồi, bỏ đi, nhưng cậu có thể nói chuyện với Giang Yến vậy giúp Thanh Thanh làm quen với cô ấy chắc không có vấn đề gì chứ?”
Nhậm Phong nói, không nhắc đến chuyện nhờ Chu Dương chuyển lời chào của ông ta đến Giang gia nữa.
Ban đầu, Nhậm Phong cho rằng quan hệ giữa Chu Dương và Giang gia rất tốt, ông cũng nghe Nhậm Thanh Thanh nói Giang Yến xuất thân từ một gia tộc lớn.
Có thể được Nhậm Thanh Thanh coi như một gia tộc lớn tất nhiên phải có sức ảnh hưởng rất lớn ở Tương Tây.
Vốn dĩ Nhậm Phong muốn nhờ Chu Dương chuyển lời chào hỏi của mình đến Giang gia, thực ra cũng có ý định muốn chống lưng cho Chu Dương.
Bất luận thế nào, dựa vào địa vị của Nhậm Phong ở Đông Hải và trong cả nước, tất nhiên cũng có ảnh hưởng không nhỏ ở Tương Tây.
Nói như vậy, Giang gia cũng sẽ không xem thường Chu Dương và Nhậm Thanh Thanh.
Nhưng bây giờ Chu Dương nói những lời này, Nhậm Phong cũng không gượng ép nữa.
Để thuận theo tự nhiên đi!
Dẫu sao, Nhậm Phong nghe giọng điệu và hàm ý vừa nãy của Chu Dương, cảm thấy hình như có chuyện gì đó với Giang Yến mà anh vẫn chưa nói ra.
Nhưng điều đó không quan trọng, Nhậm Phong không phải người thích hóng chuyện, không hề để tâm đến mấy chuyện như vậy.
“Ừ, thế này đi, chờ xử lý xong mọi chuyện, tôi cũng cần đi Tương Tây một chuyến, đến lúc đó, nếu cô còn ở trong nước thì tôi sẽ đưa cô đi gặp cô ấy, giới thiệu để hai người làm quen.”
Chu Dương suy nghĩ một lúc, rồi cười nói.
Anh thật sự không thể từ chối Nhậm Thanh Thanh.
Cô là một tiểu thư nhà giàu, không mưu mô thủ đoạn, vẫn luôn sống trong sự bao bọc, bảo vệ của Nhậm Phong, có lẽ luôn mơ hồ đối với những âm mưu toan tính của thế giới bên ngoài.
Mà một vài hiểu lầm ban nãy chẳng qua là Nhậm Thanh Thanh hiểu lầm Nhậm Phong định giới thiệu bạn trai cho cô.
Chu Dương có thể hiểu Nhậm Thanh Thanh, chắc chuyện Nhậm Phong giới thiệu bạn trai như thế này đã từng xảy ra không ít lần nên mới cảnh giác đến mức này.
“Thật sao! Tốt quá!”
Nhận được câu trả lời chắc chắn từ Chu Dương, Nhậm Thanh Thanh rất phấn khích, nhảy nhót tại chỗ, hai tay giơ lên cao, xoay người một vòng, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
“Yêu anh quá đi mất!”
Đột nhiên, Nhậm Thanh Thanh chạy đến chỗ Chu Dương đột ngột ôm chầm lấy anh.
Khoảnh khắc ấy, trong biệt thự vô cùng yên lặng.
Nhậm Phong, Bào Ca, thím Ngô kinh ngạc nhìn chằm chằm Chu Dương và Nhậm Thanh Thanh với vẻ mặt khó tin.
Thậm chí, Nhậm Phong và thím Ngô ngoài ngạc nhiên thì dường như còn hơi vui mừng.
Chỉ có Chu Dương lúc này cảm thấy toàn thân cứng ngắc, trong nháy mắt bị Nhậm Thanh Thanh ôm chầm lấy, anh như mất đi ý thức, hai tay lúng túng dang ra, quay đầu đi, không dám tiếp xúc gần với Nhậm Thanh Thanh.
Chu Dương đâu ngờ được, Nhậm Thanh Thanh lúc vui mừng sẽ điên cuồng đến vậy, nhào vào lòng ôm chặt lấy anh.
Dù sao Chu Dương và Nhậm Phong là chỗ quen biết, cũng không phải người xa lạ gì với Nhậm Thanh Thanh, anh sẽ không có ý nghĩ không tốt nào với cô.
Nhưng nếu là một nơi xa lạ, với một người không hề quen biết, lẽ nào Nhậm Thanh Thanh cũng làm như vậy?
Chương 742: Đồng ý
Chu Dương không dám nghĩ nhiều, bởi bất cứ người đàn ông nào gặp được cô gái như Nhậm Thanh Thanh, sợ là không kiềm chế nổi, nhất là sau khi biết gia thế của Nhậm Thanh Thanh, tâm tư sẽ tựa như ma quỷ điều khiển, phút chốc mất kiểm soát.
Thời khắc bị Nhậm Thanh Thanh ôm chầm lấy, một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng bên chóp mũi, ngay cả Chu Dương cũng có phần không nhẫn nhịn được.
“Ừ, cái đó, ôm đủ chưa?”
Chu Dương bất lực nói, nhanh chóng lùi lại hai bước, muốn tách ra khỏi Nhậm Thanh Thanh.
“Khụ, Thanh Thanh, bộ dạng cháu như vậy là sao, còn ra thể thống gì nữa!”
Nhậm Phong ở bên cạnh khẽ ho hai tiếng, quát lên.
“A! Xin lỗi, tôi…”
Nhậm Thanh Thanh sau khi nhận ra mình đang ôm một người đàn ông, lại là người mới gặp nhau lần đầu tiên, hơn nữa giữa hai người còn hiểu lầm nhỏ.
Người đàn ông này chỉ là đồng ý đưa mình đi gặp chị Giang Yến, mình liền không nói không rằng ôm chầm lấy người ta…
Đầu óc Nhậm Thanh Thanh ngây ngốc một lúc, đến khi phản ứng lại mới nhanh chóng buông tay, gương mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn phản ứng của những người khác.
Nhậm Thanh Thanh kêu lên một tiếng, rồi chạy thẳng lên tầng hai.
“Rầm”. Tiếng cửa phòng đóng chặt, để lại mọi người trong phòng ăn nhìn nhau, nhất thời bầu không khí hơi ngột ngạt và ngượng ngùng.
Tuy nhiên, ánh mắt mọi người nhìn Chu Dương không giống nhau.
“Chuyện này, hiểu lầm thôi, tôi cũng không ngờ Nhậm tiểu thư đột nhiên làm vậy.”
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, đặc biệt là Nhậm Phong và thím Ngô, Chu Dương thực sự xấu hổ.
Trêи thực tế, anh là một người đàn ông, trong tình huống bình thường, chuyện Nhậm Thanh Thanh đột ngột xông đến ôm lấy mình đều có thể tránh được.
Cho dù không thể tránh, ít nhất sau khi Nhậm Thanh Thanh ôm lấy mình cũng phải nhanh chóng đẩy cô ra.
Thế nhưng, khi nãy Chu Dương chỉ đứng yên, bất động gần nửa phút, hưởng thụ cái ôm của Nhậm Thanh Thanh.
Đối với Nhậm Phong và thím Ngô mà nói, có thể là Chu Dương có ý nghĩ không đứng đắn với Nhậm Thanh Thanh.
Giờ phút này, Chu Dương thực sự hơi bất lực, không biết nên giải thích thế nào mới khiến Nhậm Phong và thím Ngô tin tưởng mình.
Tuy nhiên, không giống với suy nghĩ của Chu Dương, thím Ngô chỉ khẽ cười, không nói gì, sau khi mang tất cả món ăn lên liền rời đi.
Nhậm Phong cũng giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chẳng những không một lời trách móc chất vấn Chu Dương, ngược lại trêи mặt còn nở nụ cười vui vẻ.
Nụ cười này khiến Chu Dương cảm thấy chắc chắn có chuyện gì mà mình chưa biết.
Nhưng lúc này anh cũng không tiện hỏi.
“Ha ha, không sao đâu, con bé này điên khùng quen rồi, cậu đừng cảm thấy đường đột.”
Nhậm Phong mỉm cười, giải thích chuyện vừa xảy ra.
Chu Dương và Bào Ca cũng hiểu ý nên không nhắc lại nữa.
Bữa tối ăn rất nhanh, mấy người họ đều không nhắc chuyện trước đó, ngay cả tên Nhậm Thanh Thanh cũng không hề nhắc đến.
Sau bữa ăn, Chu Dương và Bào Ca định rời đi luôn, dẫu sao cũng quá muộn rồi, bọn họ không thể ở ngủ qua đêm ở đây.
“Ông Nhậm, chúng tôi đi đây, cáo từ.”
Chu Dương và Bào Ca lần lượt từ biệt.
Tuy nhiên ông Nhậm vẫn cử tài xế đưa Chu Dương và Bào Ca về.
Chỉ có điều, lúc bước ra khỏi cổng biệt thự, Chu Dương luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn theo sau lưng mình.
Quay đầu nhìn xung quanh, không thấy một ai, anh không quá để ý nữa.
Suy cho cùng đây là Bán Sơn Lan Uyển, chắc sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc này, trong căn phòng trêи tầng hai biệt thự, khuôn mặt Nhậm Thanh Thanh đỏ bừng, bàn tay vỗ ngực, rèm cửa sổ nhẹ nhàng đung đưa.
Đương nhiên cô biết Chu Dương và Bào Ca đã rời đi.
Nhưng nghĩ đến Chu Dương đã hứa khi có thời gian sẽ đưa mình đi gặp Giang Yến, Nhậm Thanh Thanh vẫn cảm thấy phấn kϊƈɦ và không đành lòng.
Phấn khích là vì cuối cùng cô có thể gặp được chị Giang Yến thần tượng của cô, hoàn thành mong ước ấp ủ bao lâu.
Không đành lòng vì Chu Dương rời đi rồi, không còn ai kể chuyện của chị Giang Yến cho cô nghe nữa.
Cho nên vừa nãy, Nhậm Thanh Thanh mở hé góc rèm, muốn nhìn lén xem mấy người Chu Dương có rời đi thật không và chuẩn bị đi đâu.
Nhưng Nhậm Thanh Thanh không ngờ Chu Dương lại nhạy cảm đến vậy, cô chỉ mới hé một góc nhỏ liếc nhìn, có khi còn chưa đến một giây.
Mà trong một giây này, Chu Dương hình như cảm nhận được có người nhìn trộm anh, anh quay đầu nhìn thẳng.
Khoảnh khắc Chu Dương quay đầu liếc nhìn, tim Nhậm Thanh Thanh suýt nhảy ra ngoài.
Lúc đó, Nhậm Thanh Thanh thở gấp, không dám chắc Chu Dương phát hiện ra mình hay chưa.
Nếu nhìn thấy mình, Chu Dương sẽ có phản ứng gì, có cho là mình thích anh ấy không?
Không phải thế chứ?
Nhậm Thanh Thanh cảm thấy đầu óc hơi choáng, vừa nãy suýt chút nữa chạm phải ánh mắt của Chu Dương, bây giờ nghĩ lại thật nguy hiểm.
“Ai da, thật là, sao ông nhất định phải đưa người này đến nhà chứ…”
Nhậm Thanh Thanh thì thầm, bụng đột nhiên phát ra tiếng kêu khẽ, lúc này mới nhớ ra từ buổi chiều xuống máy bay đến giờ vẫn chưa ăn gì.
Khi nãy định xuống ăn cơm, lại thấy xấu hổ với Chu Dương nên không dám ở lại ăn cùng.
“Tiểu thư, thức ăn vẫn còn, tôi hâm nóng cho tiểu thư nhé?”
Đúng lúc này, thím Ngô gõ cửa phòng, nói vọng vào.
“Vâng, thím Ngô, cháu muốn ăn, cháu đói sắp chết rồi, tất cả là tại Chu Dương, hại cháu không được ăn tối.”
Nhậm Thanh Thanh vui mừng, nhanh chóng mở cửa, nhìn thím Ngô đầy mong chờ.
…
Sau khi quay về vịnh Lục Cảnh, bà Chu và Tô Hiểu Manh đã ngủ say.
Căn biệt thự tối đen như mực.
Chu Dương bước lên tầng, thấy hai người ngủ rất ngon nên không quấy rầy, nhẹ nhàng trở về phòng.
Tắm rửa xong, Chu Dương ngồi vào bàn, cầm bút viết lung tung trêи giấy trắng.
Chu Dương không phải muốn viết thơ ca gì, chỉ là định ghi lại một loạt các sự kiện xảy ra gần đây, sau đó phân tích mối liên hệ giữa chúng.
Chu Dương cảm thấy dường như từ khi trở lại Đông Hải, liên tiếp xảy ra chuyện, không có lấy một ngày nhàn rỗi.
Điều này rất bất thường.
Cho dù Chu Dương và Thẩm Bích Quân gần nửa năm không ở trụ sở chính của công ty Danh Dương giải quyết công việc.
Nhưng trụ sở chính công ty Danh Dương, dưới sự lãnh đạo của các quản lý cấp cao, đặc biệt có phó chủ tịch Thường Hạo điều hành, vẫn hoạt động rất tốt.
Chí ít, lúc ở Tương Tây, Chu Dương không nghe nói về sự cố lớn nào, mà trụ sở chính ở Đông Hải, ngoài báo cáo thường ngày cũng không hề báo cáo về các việc linh tinh tạp nham nào khác.
Chương 743: Có tin tức rồi!
Tuy nhiên, có vẻ như từ khi họ quay trở lại Đông Hải, tai nạn đã liên tiếp xảy ra.
Đầu tiên có một tin đồn, những người luôn ở Đông Hải mà trước giờ không đối phó với Chu Dương đang âm mưu tính toán gì đó, chuẩn bị gây rắc rối cho Chu Dương và công ty Danh Dương.
Sau đó, có một sự cố xảy ra tại ba cửa hàng kinh doanh ở quận Khánh Phong.
Ngay sau đó, vì Liễu Tuyết, Chu Dương lại nảy sinh mâu thuẫn với thiếu gia đời thứ ba của Lý gia, Thái gia, Đinh gia ở câu lạc bộ Silver Lake, gián tiếp gây ra ân oán với ba gia tộc này.
Sau đó là sự cố xảy ra tại chín cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà.
Dường như có một thế lực trong bóng tối, đang đưa đẩy những điều này, muốn làm cho Chu Dương phải đầu hàng.
Mọi chuyện khác còn dễ nói, cho dù những kẻ núp trong bóng tối đang âm thầm mưu đồ chuyện gì đó, hay là chuyện ở ba cửa hàng kinh doanh ở quận Khánh Phong hoặc chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Silver Lake, theo quan điểm của Chu Dương, đều có thể giải quyết được và anh không cần lo lắng.
Tuy nhiên, chỉ có chín cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà có liên quan đến Hứa gia thuộc gia tộc ẩn dật và Nhậm Phong của tòa nhà Hằng Phong. Đây không phải là chuyện mà lực lượng Chu Dương đang nắm giữ trong tay có thể giải quyết được.
Nếu không suy nghĩ thấu đáo và làm rõ ràng mọi chuyện, rất có thể vào thời điểm này Chu Dương sẽ phải chịu tổn thất lớn.
Mà Chu Dương cho rằng sau khi phải chịu tổn thất lớn trong tay gia tộc ẩn dật, hậu quả nhất định sẽ khiến người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Ít nhất, khả năng thừa thắng xông lên truy đuổi của gia tộc ẩn dật cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.
“Xem ra lúc này đám người Hứa Du mới là mối đe dọa thực sự, nhưng cho tới nay vẫn chưa tìm ra chỗ ẩn nấp của họ. Gia tộc ẩn dật thật sự đã lánh mình rồi sao?”
Chu Dương thì thào nói nhỏ.
Cho đến nay, vẫn chưa có tin tức về nơi ở của đám người Hứa Du.
Tính toán thời gian đến nay, đã mấy ngày trôi qua kể từ khi Trần Thế Hào phái người đi điều tra đám người Hứa Du.
Tuy nhiên, ngoài một tin nhắn tình báo đơn giản mà anh nhận được trong phòng họp của công ty Danh Dương ngày hôm đó, mấy ngày này không có thông tin nào khác nữa, như thể mọi cuộc điều tra đã bị tạm dừng.
“Xem ra ngày mai tôi phải đến câu lạc bộ Silver Lake một chuyến. Có một số vấn đề, e rằng không thể không làm.”
Một đêm yên tĩnh.
Buổi sáng ngày hôm sau không có nhiều việc lắm, Chu Dương đã hẹn sẵn với Trần Thế Hào, buổi chiều sẽ đến câu lạc bộ Silver Lake.
Vì vậy, buổi sáng Chu Dương ở nhà với mẹ và Tô Hiểu Manh.
Tuy nhiên Tô Hiểu Manh cũng không phải là người có thể ngồi yên được, lúc nào cô cũng đi theo bà Chu, không ngừng bận rộn trong bếp, nói là muốn làm cho Chu Dương một bữa ăn ngon.
Chu Dương chỉ cười nhạt, cũng không có hi vọng đối với những món ăn mà Tô Hiểu Manh đích thân làm.
Buổi chiều, Chu Dương lái xe đến câu lạc bộ Silver Lake.
Hai lần trước, Chu Dương đã đụng độ với Lý Minh Phong của Lý gia, Thái Hùng của Thái gia và Đinh Phàm của Đinh gia ở câu lạc bộ Silver Lake.
Tất cả mọi người đều cho rằng Chu Dương sẽ phải chịu tổn thất lớn trong tay bọn họ.
Nhưng kết quả đã khiến tất cả mọi người phải sửng sốt.
Không những Chu Dương không bị thiệt hại gì mà ngược lại Lý Minh Phong, Thái Hùng và Đinh Phàm phải chịu tổn thất lớn.
Vì vậy, ngay khi Chu Dương xuất hiện ở cửa câu lạc bộ Silver Lake, đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Tuy nhiên, gương của Lý Minh Phong, Thái Hùng và Đinh Phàm hãy còn đó, nên lúc này, không ai dám gây sự với Chu Dương, tự chuốc lấyphiền phức.
Văn phòng trêи tầng ba.
Trần Thế Hào và Tôn Liên đang ở bên trong, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên trông rất gầy.
Khi Chu Dương đi vào, anh nhìn thấy Trần Thế Hào đang nói chuyện với người đàn ông đó, nhưng giọng nói của ông ấy rất nhỏ nên Chu Dương không thể nghe rõ.
“Trần tổng.”
Chu Dương khẽ nói.
“Ừ, cậu đến rồi đấy à, tôi đã cử người đi điều tra đám người Hứa Du nhưng vẫn chưa có kết quả. Vừa rồi mới có một chút manh mối, để ông ấy nói cho cậu.”
Trần Thế Hào gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Chu Dương hướng ánh mắt của mình đến người đàn ông trung niên gầy gò.
Lý do tại sao người đàn ông này có thể xuất hiện ở đây có lẽ ông ta chính là người phụ trách cuộc điều tra lần này.
“Chào ông, có thông tin hữu ích nào không?”
Chu Dương trầm giọng hỏi.
Trong một thời gian dài như vậy, Chu Dương không biết đâu mới là điểm dừng của Hứa Du, vì vậy anh luôn ở trong thế bị động.
Nếu Chu Dương có thể biết được điểm dừng của đám người Hứa Du ở đâu, thì ít nhất anh cũng có thể ngăn chặn được sự công kϊƈɦ, mặt đối mặt với Hứa Du, hỏi rõ xem rốt cuộc đối phương muốn làm gì.
Thay vì phải bố trí người canh chừng ở tòa nhà Hằng Phong như bây giờ, để đề phòng họ giở trò.
“Chu tiên sinh, trước đây chúng tôi không tìm thấy bất cứ thông tin gì về Hứa Du, chỉ có một số thông tin cơ bản, liên quan đến tám cửa hàng kinh doanh kia. Chúng tôi đã chỉnh lý lại và gửi cho cậu rồi.”
Người đàn ông nhẹ nhàng nói, giọng nói bình thản, như không có cảm xúc gì.
“Và vừa rồi, cuối cùng người của chúng ta cũng đã tìm được dấu vết của Hứa Du, mời xem.”
Người đàn ông nói rồi trải một tấm bản đồ ra.
Chu Dương liếc nhìn, lập tức nhìn thấy trêи bản đồ có nhiều điểm được đánh dấu.
Ngoại trừ một số điểm đánh dấu rải rác mà Chu Dương không hiểu được, ánh mắt của Chu Dương rơi vào một vòng tròn lớn trêи bản đồ.
Bán Sơn Lan Uyển!
Đồng tử Chu Dương lập tức co rút lại, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ rất hoang đường.
Vết đánh dấu này quá nổi bật, rất có thể đó chính là căn cứ của Hứa Du.
Mà nếu đó thật sự là căn cứ của họ, thì đám người Hứa Du đang ở Bán Sơn Lan Uyển!
Nhậm Phong cũng đang ở đó.
Rốt cuộc bên trong đó có điều gì mà anh không biết.
Hứa Du và những người khác đã ẩn náu trong Bán Sơn Lan Uyển, chờ cơ hội ra tay với Nhậm Phong, hay có thứ gì đó khác…
Chu Dương không dám phỏng đoán lung tung, đành nhìn về phía người đàn ông, ánh mắt đầy nghi vấn.
“Không sai, Chu tiên sinh, đây chính là căn cứ của đám người Hứa Du, Bán Sơn Lan Uyển!”
“Ngoài ra, người của chúng tôi cũng đã tìm ra những nơi Hứa Du và những người đó thường xuyên di chuyển. Chúng tôi đã đánh dấu từng địa điểm một, chính là ở những nơi này.”
Người đàn ông gật đầu, xác nhận suy nghĩ của Chu Dương, sau đó chỉ vào ít nhất mười mấy chỗ đánh dấu trêи bản đồ.
Đây là những nơi mà đám người Hứa Du thường xuyên lui tới.
Sau khi nhìn rõ những nơi đó, Chu Dương lại kinh ngạc một lần nữa.
Bởi vì anh mơ hồ cảm thấy những nơi này rất quen thuộc và trung tâm những nơi này chính là tòa nhà Hằng Phong.
Dường như có một mê cung cực lớn đang ở trước mặt Chu Dương, cho dù Chu Dương di chuyển như thế nào cũng không thể phá giải được mê cung mù mịt này.
“Chu tiên sinh, những nơi mà đám người Hứa Du thường xuyên hoạt động về cơ bản đều nằm xung quanh tòa nhà Hằng Phong.”
“Mà kể từ khi họ thu mua tất cả tám cửa hàng kinh doanh do công ty Danh Dương thành lập ở quận Phổ Đà, phạm vi hoạt động của họ chưa bao giờ rời khỏi tòa nhà Hằng Phong, hay nói đúng ra là họ chưa bao giờ rời khỏi Nhậm Phong.”
Chương 744: Người bày ra thế cục!
Người đàn ông vẽ một đường trêи bản đồ để kết nối tất cả các điểm được đánh dấu lại với nhau.
Đôi mắt của Chu Dương ngay lập tức căng lên khi anh nhìn thấy quỹ đạo hoạt động của đường nối tiếp này.
Quả nhiên, nó giống như người đàn ông đã nói.
Theo dõi hoạt động gần đây của đám người Hứa Du, ngoại trừ việc trở lại Bán Sơn Lan Uyển, họ luôn ở gần tòa nhà Hằng Sơn và chưa bao giờ vượt quá khoảng cách hai con phố.
Điều này tương đương với việc Hứa Du đã hoạt động ngay dưới mũi họ, nhưng trước giờ họ không phát hiện ra.
Trong lòng Chu Dương vô cùng nặng nề.
Bởi vì lần này, để đối phó hiệu quả với đám người Hứa Du, Chu Dương thậm chí còn bố trí các tông sư võ giả như Ngưu Xuyên và Bào Ca thay nhau canh chừng, ngoài ra còn có những người ở bán bộ tông sư võ giả như Tiểu Đao cùng không ít tay võ đắc lực bên phía Hổ gia.
Đội hình như vậy, cho dù là gia tộc hạng nhất, cũng là lực lượng bảo vệ hàng đầu.
Tuy nhiên, ngay cả trong hoàn cảnh như vậy, vẫn không phát hiện ra tung tích của đám người Hứa Du, vẫn để họ luồn lách ngay dưới mũi mình.
Đây thực sự là một sự sỉ nhục!
“Chết tiệt, chuyện này làm sao có thể!”
Chu Dương dùng nắm đấm đập xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi, trêи mặt tràn đầy tức giận.
“Chu Dương, ở đây có hai khả năng, tôi chỉ nói vậy để cậu tham khảo thôi.”
Lúc này, Trần Thế Hào mới lên tiếng.
“Ừ.”
Chu Dương gật đầu đồng ý.
Tình huống này đã vượt xa dự tính của anh, vậy nên nhất thời Chu Dương nhận ra mình không có ý gì hay ho cả.
Cho dù người đàn ông trước mặt đã điều tra rõ ràng quỹ đạo của đám người Hứa Du, thậm chí còn vẽ lên cả bản đồ, Chu Dương cũng cảm thấy hơi mơ hồ, luôn cảm thấy có thứ gì đó ẩn náu trong bóng tối, chỉ chờ anh phạm sai lầm là đối phương có thể xông lên và trực tiếp giáng cho Chu Dương một đòn sấm sét.
“Kết quả điều tra này hoàn toàn không có sai sót. Cho dù đám người Hứa Du đều là người của gia tộc ẩn dật Hứa gia, cho dù Hứa Du là tông sư võ giả, cũng không phải là không có sơ sót. Vì vậy, không cần phải nghi ngờ tính xác thực của kết quả điều tra này.”
Trần Thế Hào trầm giọng nói.
Câu nói này trực tiếp đánh tan chút nghi hoặc cuối cùng trong lòng Chu Dương.
“Vậy thì hai khả năng tôi đang nói đến là gì.”
“Thứ nhất, chính là đám người Hứa Du biết chúng ta đang điều tra bọn họ, cho nên mới tương kế tựu kế, sắp đặt sẵn thủ đoạn hoạt động như vậy, cố ý cho chúng ta xem được quỹ đạo hoạt động này.”
“Mà khi làm như vậy, họ thực sự có thể khiến chúng ta bối rối, nhưng phương pháp này không thể tồn tại lâu dài, bởi vì chúng rối rắm đến đâu, cuối cùng chúng ta vẫn có thể tìm ra sơ hở.”
“Thứ hai…”
Khi Trần Thế Hào nói được nửa lời, ông ấy liếc nhìn Chu Dương, và dừng lại không nói tiếp nữa.
“Hả? Trần tổng, sao ông không nói gì nữa?”
Chu Dương nghe được một nửa, đang phân tích tính khả thi mà Trần Thế Hào nhắc đến, nhưng đột nhiên không thấy ông nói gì nữa, không khỏi ngẩng đầu nhìn Trần Thế Hào, phát hiện vẻ mặt của Trần Thế Hào lúc này rất nghiêm túc, ánh mắt ông nhìn Chu Dương có chút lo lắng.
Ánh mắt này khiến trong lòng Chu Dương khẽ run lên, trong lòng chợt hiện lên ý nghĩ không tốt, nhưng trong tiềm thức, Chu Dương không muốn nghĩ tới khả năng này.
“Khả năng thứ hai là tất cả những điều này đều chỉ là một cái bẫy, và người tạo ra cái bẫy này, tôi nghĩ, có lẽ trong lòng cậu cũng đã có mục tiêu. Mục đích họ làm những điều này là để thăm dò thực lực của cậu.”
Trần Thế Hào nói xong liền bước trở lại, ngồi xuống, không nói tiếp nữa.
Tuy nhiên, những gì Trần Thế Hào nói vừa rồi, giống như một dư âm không bao giờ dứt, cứ văng vẳng bên tai Chu Dương.
Người tạo ra cái bẫy, người tạo ra cái bẫy…
Phải rồi, nếu không phải là khả năng đầu tiên, thì chỉ có cách này mới có thể giải thích được.
Bởi vì, bất kể là đám người Hứa Du, hay là quỹ đạo hoạt động của họ đều là theo sự sắp đặt của người khác, thì mục đích chỉ có thể là muốn Chu Dương nhìn thấy.
Chỉ là, người mà có thể làm được những điều này, cho đến thời điểm hiện tại, chỉ có thể là một người.
Nhậm Phong!
Trong chốc lát, một số lần tiếp xúc thân thiết với Nhậm Phong vẫn còn rất sống động trước mắt, Chu Dương dường như vẫn chưa thể bước ra khỏi sự thiện ý đối với những lần tiếp xúc đó với Nhậm Phong.
Cần biết rằng, mới hôm qua, anh và Bào Ca đã đến nhà của Nhậm Phong ở Bán Sơn Lan Uyển để ăn tối, hơn nữa còn đồng ý đưa cháu gái Nhậm Thanh Thanh của Nhậm Phong đến gặp Giang Yến.
Tuy nhiên, chỉ sau một đêm, Trần Thế Hào đã nói với mình rằng tất cả những điều này có lẽ là do Nhậm Phong làm.
Mục đích không phải để đối phó với Chu Dương, mà để đối phó với toàn bộ công ty Danh Dương.
Chu Dương rất muốn vỗ về chính mình, rất muốn tìm ra sơ hở để loại bỏ Nhậm Phong ra khỏi sự nghi ngờ.
Nhưng Chu Dương thấy rằng mình không thể làm được.
Bởi vì anh tiếp xúc quá ít với Nhậm Phong.
Cộng lại trước sau, e rằng chỉ có thể tính là ba lần.
Lần đầu tiên, Chu Dương và Bào Ca đến tòa nhà Hằng Phong để gặp ông ta, nói rõ mục đích đến.
Khi đó, Nhậm Phong để lại cho Chu Dương ấn tượng rằng ông ta là người mạnh mẽ oai phong, là một người làm việc quyết đoán, hơn nữa đối với người khác cũng rất hào phóng.
Bây giờ nghĩ lại, Chu Dương thấy lúc đó hình như mình cũng không nói gì với Nhậm Phong, chỉ nói về mục đích của mình và giới thiệu qua về tình hình hiện tại, cuối cùng Nhậm Phong cứ thế đồng ý.
Lúc đó Chu Dương vẫn cảm thấy Nhậm Phong là người quyết đoán, dứt khoát.
Bây giờ xem ra có vẻ như Nhậm Phong còn mong mỏi mình làm như vậy.
Cuộc gặp thứ hai là vào chiều ngày hôm qua, một lá thư khuyên nhân nhượng có sức thuyết phục kỳ lạ xuất hiện trong cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương ở tòa nhà Hằng Phong.
Sau đó anh được Nhậm Phong mời ăn tối tại nhà, còn gặp cả cháu gái Nhậm Thanh Thanh của ông ta.
Lúc đó, anh cảm thấy không có vấn đề gì cả, mọi thứ đều rất logic.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Chu Dương phát hiện mọi thứ đều hợp lý mới chính là vấn đề lớn nhất.
Cần phải biết Nhậm Phong là ai?
Ông ta là chủ tịch của tòa nhà Hằng Phong, nắm giữ hơn một nửa cổ phần của tòa nhà này, trị giá hơn mười tỷ.
Bán Sơn Lan Uyển cũng được phát triển với sự hợp tác của Nhậm Phong, Chu Dương không biết Nhậm Phong nắm trong tay bao nhiêu cổ phần, tuy nhiên xét về vị trí nhà của Nhậm Phong thì không có nơi nào khác tốt hơn. Theo ước tính sơ bộ thì chắc chắn là không thấp hơn tòa nhà Phong, trị giá hơn mười tỷ, thậm chí là hai mươi tỷ.
Ngoài ra, Nhậm Phong không chỉ có tài sản ở Đông Hải, mà sản nghiệp của ông ta còn phủ rộng khắp hơn mười lăm tỉnh thành trêи cả nước.
Với quy mô sản nghiệp như vậy, giá trị tài sản ròng của Nhậm Phong đã ở mức rất gần với tám mươi tỷ.
Không ngoa khi nói rằng hiện giờ Nhậm Phong có thể đè bẹp Chu Dương từ bất kỳ phương diện nào.
Mà một người như vậy, cho dù tử tế đến đâu, khi đối mặt với một người lạ trực tiếp đến tìm ông ta, hơn nữa còn nói rất nhiều điều có vẻ nguy hiểm, nhưng ông ta lại không một chút nghi ngờ, còn trực tiếp hợp tác với đối phương hành động.
Như vậy có nghĩa là sao?
Lẽ nào là ông ta ngốc, là ông ta ngu xuẩn sao?
Đều không phải!
Bởi vì tất cả những chuyện này đều là do Nhậm Phong lên kế hoạch, nếu như ông ta vặn hỏi Chu Dương đủ điều, nhỡ xảy ra biến cố gì, kế hoạch của ông ta sẽ không được thuận lợi nữa.
Ngược lại, nếu Nhậm Phong làm theo lời Chu Dương, thì chắc chắn Chu Dương sẽ rơi vào kế hoạch của ông ta.
Chương 745: Điểm kì lạ
Chỉ là Chu Dương không hiểu nổi.
Vì sao Nhậm Phong phải sắp đặt cái bẫy này, để anh nhảy vào.
Nếu như nói Nhậm Phong có thù oán với mình, muốn dọn dẹp mình, thì Chu Dương chưa từng gặp Nhậm Phong, cũng không có bất cứ va chạm gì với ông ta.
Còn nếu nói Nhậm Phong muốn xử lý công ty Danh Dương, giành lấy công ty, thì với thân phận hiện tại của Nhậm Phong chút trọng lượng của công ty Danh Dương chẳng đáng là gì.
Ngay lập tức, Chu Dương cảm thấy hết sức hoang mang.
Anh không thể hiểu nổi.
Lúc này, Trần Thế Hào và Tôn Liên ở bên cạnh trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng tương tự như vậy.
Hiển nhiên bọn họ đã đoán trước được tình hình trước mắt của Chu Dương.
“Cậu ra ngoài trước đi, tiếp tục theo dõi bên đó, xem liệu có phát hiện được manh mối nào khác không.”
Sau khi bảo người kia ra ngoài, Trần Thế Hào không lập tức cảnh tỉnh Chu Dương mà vẫn ngồi yên.
Từng giây từng phút trôi qua, Chu Dương suy đi tính lại cũng không nghĩ ra mình có ân oán gì với Nhậm Phong, hay mục đích cuối cùng của Nhậm Phong là gì.
Mặc dù Trần Thế Hào đã cho Chu Dương hai gợi ý, đại diện cho hai khả năng.
Nhưng khả năng đầu tiên, đã bị Chu Dương loại trừ từ trong tiềm thức.
Đám người Hứa Du đến từ một gia tộc ẩn dật, cố ý làm như vậy để mê hoặc dụ dỗ Chu Dương, căn bản chính là chuyện hao công tốn sức, chi bằng dứt khoát với nhau luôn.
Vì vậy, Chu Dương theo bản năng tin tưởng vào khả năng thứ hai mà Trần Thế Hào đưa ra.
Đây là một cái bẫy.
Từ ba cửa hàng ở quận Khánh Phong, đến chín cửa hàng ở quận Phổ Đà, kể cả bức thư khuyên nhân nhượng và quá trình hành động của nhóm người Hứa Du đều là một cái bẫy.
“Tại sao?”
Chu Dương khó khăn ngẩng đầu, nhìn Trần Thế Hào.
“Haiz, phân tích cho cậu ấy chút đi, bây giờ có lẽ cậu ấy vẫn chưa thể chấp nhận khả năng này ngay được.”
Tôn Liên vỗ nhẹ cánh tay Trần Thế Hào, khẽ nói.
Trạng thái bây giờ của Chu Dương khiến Tôn Liên không thể nhìn tiếp được.
Lúc này so với một Chu Dương mạnh mẽ không biết sợ khi ở Tương Tây, quả thật là khác nhau một trời một vực.
“Ừ, cũng được.”
Trần Thế Hào cân nhắc chốc lát, ánh mắt nhìn Chu Dương trở nên sắc bén hơn.
Suốt khoảng thời gian dài, từ khi Trần Thế Hào biết thân phận của Chu Dương, đồng thời nói cho Chu Dương biết thân phận của mình, Chu Dương chưa từng gặp trở ngại gì lớn.
Cho dù là đấu đá ở Tô gia, công ty Danh Dương gặp nguy, hay việc thành lập hiệp hội, đến cả lúc ở Tương Tây, Trần Thế Hào đều giúp đỡ Chu Dương rất nhiều.
Do đó, thời gian này con đường Chu Dương đi quá suôn sẻ, không gặp phải bất kỳ cản trở nào.
Bây giờ lần đầu gặp phải, Chu Dương nhất thời không phản ứng kịp, lâm vào khó khăn là chuyện bình thường.
Trần Thế Hào cũng muốn nhân cơ hội này để cho Chu Dương biết.
Thế giới này không hề giống với những gì Chu Dương suy nghĩ, không phải chỉ có hai màu trắng đen.
Con người vô cùng phức tạp, tâm tư biến hóa khó lường.
Nhiều lúc hôm nay suy nghĩ thế này, ngày mai lại biến thành kiểu khác, vô cùng khó đoán.
“Chu Dương, có phải cậu vẫn chưa hiểu?”
Trần Thế Hào trầm giọng nói, đỡ Chu Dương dậy, nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
Bởi vì chuyện này đối với Chu Dương mà nói, không chỉ là thử thách mà còn là một cơ hội.
Nếu Chu Dương có thể vượt qua chướng ngại này, thì trong tương lai dù có gặp phải bất kỳ vấn đề gì, Chu Dương cũng có đủ tâm lý vững vàng để phân tích và đối mặt.
Tuy nhiên, nếu Chu Dương không vượt qua được, vậy thì thành tựu của Chu Dương rất có thể sẽ chấm dứt tại đây.
Mà việc anh muốn trở về Chu gia cũng không có khả năng.
“Ừ, có một điểm, tôi không hiểu vì sao…”
Chu Dương lặng lẽ gật đầu.
Mặc dù anh biết tình trạng lúc này của mình không ổn, rất dễ nhầm lẫn mà đánh mất phương hướng của bản thân.
Nhưng anh không thể ngừng suy xét phân tích.
Bởi vì dù suy nghĩ từ phương diện nào, Nhậm Phong cũng không nên là người tạo ra cái bẫy này.
“Cậu không hiểu là bởi vì cậu trải đời còn ít, người cậu gặp chưa nhiều.”
Trần Thế Hào nhẹ nhàng nói, nhìn về phía xa, dường như đang nhớ tới những chuyện đã qua.
“Là sao?”
Chu Dương nhìn Trần Thế Hào, muốn nghe xem ông có suy nghĩ gì khác.
Lẽ nào vẫn còn cách nhìn nào khác về việc Nhậm Phong tạo ra cái bẫy.
“Ha ha, thật ra cũng chẳng có gì, sở dĩ cậu chưa hiểu là do cậu không hiểu vì sao Nhậm Phong lại là người tạo ra cái bẫy này mà thôi, nếu đổi lại là người khác, chẳng hạn như Hứa Du hoặc một người có thù oán với cậu, có lẽ cậu sẽ hiểu đựơc.”
Trần Thế Hào nhìn Chu Dương nói.
Chu Dương chậm rãi gật đầu.
Quả thực lúc này Chu Dương vẫn không hiểu tại sao Nhậm Phong lại thiết kế cái bẫy này.
Nếu đổi lại là một người khác, hoặc là một kẻ có thù oán với anh thì có thể hiểu được.
“Nhưng cậu có từng nghĩ rằng, có đôi khi, người tạo ra cái bẫy này chưa hẳn muốn làm vậy.”
Trần Thế Hào khẽ nói, lời nói đầy vẻ nghiền ngẫm.
“Có ý gì?”
Chu Dương cau mày, đột nhiên cảm thấy lời Trần Thế Hào có ẩn ý.
Người tạo ra bẫy chưa hẳn đã muốn làm vậy.
Là có ý gì?
Bản thân Nhậm Phong không hề muốn thiết kế cái bẫy này?
Nhưng ông ta đã làm rồi, chẳng lẽ có người ép ông ta.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Chu Dương đã lập tức như bén rễ, không thể lay chuyển.
Đúng vậy, mặc dù Nhậm Phong không muốn tạo ra cái bẫy này, nhưng có người ép buộc ông ta thì sao?
Nghĩ tới đây Chu Dương liền nhớ lại mấy lần nói chuyện với Nhậm Phong, tuy rằng trông có vẻ rất bình thường nhưng trong lòng Chu Dương lại cảm thấy kì lạ.
Tựa như sau lưng có một bàn tay vô hình thúc đẩy, hơn nữa kẻ đó vẫn luôn quan sát mọi chuyện.
Giống như lúc rời khỏi biệt thự của Nhậm Phong tối qua, Chu Dương cũng cảm thấy sau lưng như có người đang âm thầm quan sát mình.
Tuy ánh mắt đó không có ý thù địch gì, nhưng lại khiến Chu Dương thấy khó chịu, giống như từng cử động của bản thân đều bị kẻ khác giám sát, hơn nữa mọi hành động đều đúng theo thiết kế của đối phương.
Điều này khiến Chu Dương thấy mình như một kẻ ngốc, từng bước từng bước rơi vào cái bẫy mà đối phương bố trí sẵn.
Càng kì lạ hơn nữa là hôm qua ở biệt thự của Nhậm Phong, chỉ có cháu gái của ông ta – Nhậm Thanh Thanh, không có bất kỳ người thân nào khác, không có con cháu, cũng không có bố mẹ của Nhậm Thanh Thanh.
Nhậm Phong không những không nhắc đến mà thậm chí sau khi Nhậm Thanh Thanh trở về cũng không hỏi đến.
Hơn nữa từ cuộc trò chuyện giữa họ, bây giờ Chu Dương nghĩ lại mới thấy hình như họ không hề nói về những người khác trong nhà.
Ngay cả thím Ngô giúp việc, cũng tựa như vật trưng bày.
Chu Dương càng nghĩ càng thấy kì lạ.
“Có phải nghĩ ra cái gì rồi không?”
Trần Thế Hào thấy nét mặt Chu Dương thay đổi, ông khẽ hỏi.
Vẻ mặt Chu Dương thay đổi nhiều như vậy nhất định là đã phát hiện ra có chỗ kì quái rồi.
Mà điều đó rất có thể chính là nguyên nhân Nhậm Phong buộc phải thiết kế cái bẫy này.
“Ừ, đúng là hơi lạ, tối qua tôi đến biệt thự Bán Sơn Lan Uyển của Nhậm Phong, ngoại trừ hai ông cháu bọn họ thì chỉ có một thím giúp việc, không hề có bất kỳ ai khác, vả lại cũng không có vết tích sinh sống của những người khác.”
Chu Dương trầm ngâm, bắt đầu nhớ lại những thứ đã thấy trong biệt thự của Nhậm Phong.
Chương 746: Chuyện cũ (1)
Căn biệt thự của Nhậm Phong nằm sâu trong khu biệt thự Bán Sơn Lan Uyển, có thể nói là nơi có vị trí tốt nhất, quang cảnh xung quanh đẹp nhất.
Bên ngoài biệt thự không quá khác biệt, xem ra là cùng một nhà thiết kế nên phong cách đều tương tự.
Chỉ là bây giờ Chu Dương nghĩ lại, biệt thự có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng lúc anh đến không nghi ngờ gì nên không nghĩ tới phương diện này.
Chưa kể trong cùng khu Bán Sơn Lan Uyển, phạm vi gần một km xung quanh biệt thự của Nhậm Phong, chỉ có một căn biệt thự duy nhất của Nhậm Phong.
Tình huống như vậy, ở nơi khác thế nào Chu Dương không rõ, nhưng ở Đông Hải, ở Bán Sơn Lan Uyển, nhất định không phải hiện tượng bình thường.
Phải biết rằng, Bán Sơn Lan Uyển này là tấc đất tấc vàng.
Cho dù Nhậm Phong là đối tác của Bán Sơn Lan Uyển, cũng không thể độc chiếm một khu vực rộng lớn như vậy.
Đây là điểm thứ nhất.
Thứ hai.
Một khu vực rộng lớn như vậy, chỉ có một căn biệt thự, cho dù ba thế hệ chung sống cũng không thể nhiều người đến vậy.
Tuy nhiên, nghĩ đến không gian xung quanh, Chu Dương đột nhiên phát hiện chỗ kì lạ.
Xung quanh có rất nhiều vết tích của sự sống rất rõ ràng.
Thứ khác không nói, chỉ riêng bãi cỏ xung quanh biệt thự, mặt cỏ lộn xộn, nhiều chỗ như bị giẫm đạp.
Ngoài ra có một đường mòn dẫn đến cổng chính, gạch đá cẩm thạch cũng có nhiều vết mòn.
Những thứ này chỉ có thể do nhiều người thường xuyên qua lại hoạt động ở đây tạo nên.
Thứ ba là thành viên trong gia đình Nhậm Phong.
Chu Dương trước đây không biết nhiều về Nhậm Phong, chỉ biết ông ta có rất nhiều cổ phần ở tòa nhà Hằng Phong, lời nói rất có trọng lượng.
Anh không biết bất cứ điều gì về gia đình Nhậm Phong.
Tối qua đến biệt thự của Nhậm Phong, anh đã gặp hai người.
Một là thím Ngô giúp việc, hai là cháu gái ông ta, Nhậm Thanh Thanh.
Thím Ngô thì khỏi nói, xem ra chỉ là một thím giúp việc bình thường, hơn nữa nấu ăn rất ngon, giống như người thường làm việc nội trợ, mà bà ấy cũng đã hơn bốn mươi tuổi, rất phù hợp với tiêu chuẩn nữ giúp việc hiện nay.
Nhưng Chu Dương luôn cảm thấy kì lạ, giờ nghĩ kỹ lại, kinh ngạc phát hiện thím Ngô này dù dáng vẻ giống như nữ giúp việc, từ chuyện cư xử với Nhậm Phong hay là kỹ năng bếp núc đều không chê vào đâu được.
Nhưng có một điểm, bàn tay thím Ngô có phần mềm mại hơn so với những người giúp việc thông thường.
Chu Dương không phải vì nhìn chằm chằm vào tay người khác mà nhận ra điểm này, chỉ là hôm qua lúc đang dọn món, anh không cẩn thận chạm vào tay thím Ngô.
Khi đó anh cảm thấy tay thím Ngô mềm mại hơn bình thường.
Có điều, vì đang ở biệt thự của Nhậm Phong, mà thím Ngô lại là giúp việc của gia đình Nhậm Phong, nên Chu Dương cũng không hỏi nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, làm gì có nữ giúp việc chuyên nghiệp nào bàn tay lại mềm mại đến vậy, không hề giống một người thường nấu cơm rửa chén.
Vả lại, căn nhà này ngoại trừ một nữ giúp việc, cũng không có người giúp việc nào khác.
Còn về Nhậm Thanh Thanh…
“Trần tổng, ông có biết gì về Nhậm Phong không, nhà ông ta có bao nhiêu người, chẳng hạn như có con trai con gái gì không?”
Chu Dương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Trần Thế Hào khẽ hỏi.
Bản thân anh không biết cụ thể, nhưng Trần Thế Hào kinh doanh ở Đông Hải nhiều năm như vậy, cũng có thân phận địa vị nhất định, chắc ít nhiều cũng từng tiếp xúc với Nhậm Phong.
Người bình thường có lẽ không biết về hoàn cảnh gia đình Nhuận Phong, nhưng những người ở tầng lớp như Trần Thế Hào, cho dù bọn họ không muốn biết cũng sẽ có người vô tình nhắc đến.
Lâu dần, chuyện gia đình ai có những người nào mọi người đều biết đến.
Thông thường, mấy người Trần Thế Hào sẽ không nói lung tung về chuyện nhà người khác.
Nhưng hôm nay là Chu Dương hỏi đến, Trần Thế Hào do dự trong chốc lát, liền gật đầu nói.
“Biết một chút, địa vị của Nhậm Phong ở Đông Hải vẫn tương đối cao, ngay cả gia chủ đương thời của mấy gia tộc hạng nhất khi đứng trước mặt Nhậm Phong cũng có khá nhiều người vai vế thấp hơn một bậc…”
“… Nhậm Phong chỉ có một trai một gái, có điều con trai ông ta hình như luôn làm việc ở nước ngoài, chúng tôi đã nhiều năm không gặp, cũng không nghe thông tin gì về hành tung của người đó, còn con gái của Nhậm Phong…”
Trần Thế Hào nói tới đây, đột nhiên ngừng lại, nét mặt hơi do dự, nhìn Chu Dương với ánh mắt không đành lòng.
Chu Dương thấy kì lạ, lẽ nào con gái của Nhậm Phong, có bí mật gì không thể nói ra, khiến Trần Thế Hào lo lắng do dự.
“Trần tổng? Con gái của Nhậm Phong thì sao?”
Chu Dương trầm giọng hỏi, anh nhất định phải biết rõ một vài chi tiết cụ thể, nếu không sẽ không thể phân tích rõ ràng tình huống trước mắt.
“Haiz…”
Trần Thế Hào thở dài, vẫn nói ra chuyện của con gái Nhậm Phong.
“Nhậm Phong lúc trẻ có một cô con gái, tên là Nhậm Nam, đó là một cô gái tính khí kỳ quặc…”
Qua lời của Trần Thế Hào, Chu Dương cũng dần dần biết được vài chuyện về con gái của Nhậm Phong.
Khi còn trẻ Nhậm Phong có một cô con gái, tên là Nhậm Nam, khi ấy, Nhậm Nam vẫn thường tham gia hoạt động bên ngoài, Trần Thế Hào cũng từng gặp vài lần, có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Nhậm Nam.
Tuy nhiên, lúc đó Nhậm Nam còn quá trẻ, chỉ mới mười mấy tuổi, là thời điểm Nhậm Phong xông xáo gây dựng sự nghiệp, cũng không quá nghiêm khắc đối với việc quản giáo Nhậm Nam.
Vì vậy tính cách Nhậm Nam không chỉ cởi mở, tự do, lại rất say mê với thế giới đầy màu sắc bên ngoài.
Cứ như vậy, đến một đêm giông bão, lần đầu tiên Nhậm Nam không về nhà.
Khi đó, sự nghiệp của Nhậm Phong đang dần có bước tiến, mỗi ngày đều bận không kịp thở, lấy đâu ra thời gian quan tâm đến chuyện của Nhậm Nam, vì vậy Nhậm Phong cũng không hề biết đêm đó Nhậm Nam không về nhà.
Thế nhưng, ba hôm sau, Nhậm Phong không thấy Nhậm Nam, cuối cùng mới cảm thấy nghi hoặc.
Lúc trước Nhậm Phong cho rằng Nhậm Nam vẫn luôn ở nhà, ở trong phòng không ra ngoài.
Nhưng lần này, khi Nhậm Phong mở cửa phòng Nhậm Nam, căn phòng trống trơn, thậm chí bàn đọc sách còn phủ một lớp bụi mỏng.
Lúc ấy Nhậm Phong chợt nhận ra rằng, ba ngày nay Nhậm Nam không hề ở nhà.
Thời khắc ấy, Nhậm Phong rất lo lắng.
Cho dù công việc kinh doanh ở bên ngoài của Nhậm Phong bận rộn đến đâu, thì ông ấy cũng là một người bố.
Con gái ba ngày liền không về nhà, bất luận thế nào Nhậm Phong cũng phải tìm cho ra.
“Sau đó thì sao?”
Thấy Trần Thế Hào lại ngừng lại, Chu Dương vội vàng hỏi.
Anh rất muốn biết, vì sao Nhậm Phong có một cô con gái mà anh lại không thấy ở biệt thự.
Nhưng dần dần, từ những gì Trần Thế Hào vừa kể, Chu Dương mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Quả nhiên, khi Trần Thế Hào nói tiếp, sắc mặt Chu Dương liền trở nên u ám, khó coi.
Chương 747: Chuyện cũ (2)
Nhậm Phong điên cuồng tìm con gái, cũng bởi vì năm đó ông ta có địa vị và sức ảnh hưởng không nhỏ ở Đông Hải nên lúc đó gần như cả Đông Hải đều là người của Nhậm Phong, họ dốc sức đi tìm Nhậm Nam.
“… Tìm suốt bốn ngày, họ mới tìm được Nhậm Nam…”
Ánh mắt Trần Thế Hào hơi u ám, dĩ nhiên nhớ đến những chuyện không tốt, vẻ mặt hơi trầm lặng.
“Lúc tìm ra Nhậm Nam, đã một tuần kể từ khi Nhậm Nam mất tích, lúc Nhậm Phong nhìn thấy Nhậm Nam, quần áo cô bé xộc xệch, một mình trốn trong một nhà kho bỏ hoang, đầu tóc rối bù. Nếu không phải trêи cánh tay cô bé có một vết bớt thì mấy người đó cũng sẽ không biết đó là Nhậm Nam, người họ vẫn luôn tìm kiếm…”
“Quả nhiên…”
Chu Dương siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện rõ sự tức giận.
Mặc dù với anh đây là chuyện đã xảy ra mười mấy năm trước nhưng với bản chất của chuyện này, Chu Dương cũng cảm thấy khó mà bình tĩnh.
Dù sao Nhậm Nam lúc đó mới chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, có lẽ đang học cấp hai hay cấp ba gì đó.
Nhưng lúc bộ dạng nhếch nhác, chật vật và quần áo xộc xệch hiện trong mắt người khác thì cũng có nghĩa cô bé đã bị hủy hoại rồi.
Năm đó, Chu Dương có thể tưởng tượng được những người kia, lúc nhìn thấy Nhậm Nam, dù có là đàn em của Nhậm Phong thì vẻ mặt đó chắc chắn sẽ không phải là đồng tình kinh hoàng hay sợ hãi.
Thấy vẻ mặt tức giận của Chu Dương, Trần Thế Hào khẽ cười.
Thực ra, ông nhớ lại chuyện trong quá khứ này, trong lòng cũng không dễ chịu gì.
Dù sao Trần Thế Hào từng gặp cô bé Nhậm Nam kia, hơn nữa ông quả thật rất thích cô bé đó. Việc cô bé gặp nạn, bây giờ Trần Thế Hào nghĩ lại cũng cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn.
Đây cũng là lí do thực sự khiến ông luôn bảo vệ Trần Hân trong nhiều năm qua.
Ông không muốn một ngày nào đó Trần Hân sẽ gặp phải những biến cố không ngờ giống Nhậm Nam.
“Thế nên lúc đó Nhậm Phong như sắp phát điên, ông ta đã dùng hết tất cả lực lượng có thể để tìm ra hung thủ. Cả Đông Hải dường như trở nên náo động chỉ sau một đêm, ngoài đường phố, trong ngỏ hẽm, khắp nơi đều là người của Nhậm Phong.”
Trần Thế Hào gật đầu nói tiếp.
“Sau đó thì sao? Tìm được hung thủ chưa?”
Chu Dương hỏi, anh nghĩ rằng cuối cùng tên hung thủ sẽ bị luật pháp trừng trị. Nếu như vậy nghe xong đoạn quá khứ này, ít nhất trong thâm tâm anh sẽ không khó chịu như vậy.
“Chưa, nói cách khác, chẳng ai biết hung thủ là ai. Nhậm Phong cũng chỉ bảo người điều tra trong mấy ngày thì bỗng không có động tĩnh gì nữa, sau đó ông ta rút toàn bộ nhân lực về. Cũng không nhắc đến chuyện của Nhậm Nam, sau này tôi cũng không gặp cô bé nữa.”
Trần Thế Hào lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường, không nhìn ra được vui buồn gì trêи gương mặt ấy.
Nhưng Chu Dương biết dưới vẻ mặt bình tĩnh đó của Trần Thế Hào chắc chắn là sự tức giận.
Đây không chỉ là yêu mến của ông với cô bé Nhậm Nam, mà còn là tấm lòng của người làm bố làm mẹ.
Thử nghĩ mà xem nếu một ngày nào đó Trần Hân gặp chuyện như vậy, Trần Thế Hào chắc chắn sẽ không làm giống Nhậm Phong, mà ông sẽ lật tung cả Đông Hải lên, không để yên chuyện này.
Đây là giới hạn và nguyên tắc của người làm bố.
“Nhậm Phong chỉ có một đứa con trai và một cô con gái, con trai đã theo mẹ ra nước ngoài sinh sống từ lâu, chỉ còn cô con gái Nhậm Nam hiện không rõ tung tích.”
Trần Thế Hào trầm giọng nói.
Chu Dương trầm lặng, anh thấy mình cần thời gian để suy nghĩ và phân tích rất nhiều chuyện.
Chí ít anh phải làm rõ mối quan hệ cá nhân của người trong nhà Nhậm Phong.
Thím Ngô đó là người thế nào, rốt cuộc Nhậm Thanh Thanh là con gái của ai, có phải là cháu gái của Nhậm Phong không.
Nếu làm rõ mọi chuyện thì Chu Dương tin chắc chuyện này gần như sắp được phơi bày ra ánh sáng.
“Tôi cần thời gian để suy nghĩ cẩn thận, tôi cứ cảm thấy có tấm màn che đậy chuyện này. Tôi chỉ cần vén tấm màn này lên thì mọi chuyện sẽ được rõ ràng.”
Chu Dương khẽ nói.
Sau đó anh tạm biệt Trần Thế Hào rồi quay về vịnh Lục Cảnh.
Sau khi Chu Dương rời đi, Trần Thế Hào và Tôn Liên bốn mắt nhìn nhau đều thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.
“Ông thấy đứa nhỏ này có thể nghĩ thông suốt được không? Chi bằng cứ nói chân tướng sự việc cho cậu ấy đi?”
Tôn Liên hơi lo lắng nói.
Bà ấy có thể nói như vậy tức là bà ấy chắc chắn biết được chuyện gì đó.
Trước đây Tôn Liên vẫn ở tỉnh Tương Tây, đến Đông Hải cũng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, bà không thể biết rõ về những gì đã xảy ra mười mấy năm trước.
Vậy sở dĩ bà biết chuyện này chỉ có một khả năng đó là Trần Thế Hào nói với bà.
“Không cần đâu, nếu cậu ấy không vượt qua được tình hình hiện nay, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện quay về Chu gia. Phải biết rằng quay về Chu gia thì không phải đơn giản nhàn hạ mà đối phó với một gia tộc ẩn dật.”
Trần Thế Hào lắc đầu, khẽ nắm tay Tôn Liên, ánh mắt thâm thúy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rời khỏi câu lạc bộ Silver Lake trở về vịnh Lục Cảnh, Chu Dương tự nhốt mình trong phòng.
Mặc cho bà Chu và Tô Hiểu Manh gọi anh ở bên ngoài, anh đều im lặng, cũng không mở cửa.
“Ôi, cô à, làm sao bây giờ, anh Chu Dương tự nhốt mình trong phòng rồi.”
Tô Hiểu Manh cầm một cái bánh kem nhỏ hình dáng không được đẹp lắm mà cô vừa làm xong, bĩu môi rưng ưng nước mắt nhìn bà Chu.
Vừa nãy Chu Dương về nhà, Tô Hiểu Manh muốn cho Chu Dương xem thành quả chiến đấu cả buổi trưa của mình, sau đó đợi Chu Dương khen ngợi.
Nhưng lúc Tô Hiểu Manh cầm bánh kem đến cửa phòng Chu Dương thì lại không thể nào mở cửa được. Hơn nữa có gõ cửa hay gọi thế nào, Chu Dương cũng im hơi lặng tiếng như thể bên trong chẳng có người.
“Ôi, thằng bé này, vừa về nhà là tự nhốt mình trong phòng, cũng không nói gì, đúng là khiến người khác lo lắng mà.”
Bà Chu cũng không biết làm sao, vừa rồi không chỉ có Tô Hiểu Manh mà bà cũng gõ cửa hồi lâu.
Nhưng trong phòng vẫn không có bất kì động tĩnh gì.
Lúc hai người đứng bên ngoài sốt sắng muốn tìm người phá khóa thì Chu Dương ở trong phòng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Mẹ, con có chuyện cần suy nghĩ, mẹ để con yên tĩnh một chút, mặc kệ con đi, con không sao.”
Một giọng nói từ trong phòng vọng ra.
Dù giọng anh hơi khàn nhưng có vẻ trạng thái hình như không tệ lắm.
“Ôi, thằng bé này, con có chuyện gì không thể nói với mẹ, con…”
Bà Chu muốn khuyên Chu Dương nhưng mới nói giữa chừng thì không nói tiếp nữa. Mà chỉ khẽ thở dài, bất lực lắc đầu, xoay người bước xuống lầu.
Nếu Chu Dương đã nói vậy, hơn nữa còn nói để anh yên tĩnh suy nghĩ, vậy thì dĩ nhiên bà Chu sẽ không quấy rầy anh.
Dù sao, nếu nói bà hiểu Chu Dương thứ hai chẳng ai dám nói mình hiểu Chu Dương nhất.
Chương 748: Ý nghĩ khác lạ
“Hiểu Manh, chúng ta xuống trước đi, để Chu Dương yên tĩnh một chút.”
Bà Chu kéo Tô Hiểu Manh đi xuống lầu.
“Hu hu, anh Chu Dương còn không muốn nói chuyện với cháu, anh Chu Dương không thương Manh Manh nữa, hu hu…”
Tô Hiểu Manh uất ức bĩu môi, đi một bước lại quay đầu nhìn cửa phòng, liền bị bà Chu kéo xuống lầu.
Trong phòng, Chu Dương đang nằm dài trêи bàn, trước mặt anh là một tờ giấy toàn chữ và đường kẻ.
Trêи tờ giấy là tất cả mọi chuyện có liên quan đến Nhậm Phong.
Nhậm Phong, con trai của Nhậm Phong, con gái Nhậm Nam của ông ta, thím Ngô và cả Nhậm Thanh Thanh.
Mấy thông tin có thể tìm được trêи mạng đều được viết ra giấy.
Ở câu lạc bộ Silver Lake, những gì Trần Thế Hào nói vẫn cứ vang vọng bên tai Chu Dương.
Hơn nữa nếu kết hợp với những gì Chu Dương nhìn thấy ở Nhậm gia thì chân tướng gần như ở ngay trước mắt, nhưng lại bị một lớp sương mù bao phủ, nhất thời Chu Dương không thể xua tan đi lớp sương mù này.
“Trong biệt thự không có chút dấu hiệu nào cho thấy có người sống ở đó, trêи tủ giày cũng chỉ có mấy đôi. Hơn nữa trong bếp cũng rất mới, dụng cụ nấu nướng không có vết dầu mỡ…”
“Ngoài ra mặc dù thím Ngô là giúp việc của Nhậm gia nhưng lúc nói chuyện với Nhậm Phong và Nhậm Thanh Thanh, bất kể giọng điệu hay thái độ đều không giống một người giúp việc, ngược lại càng giống…”
Chu Dương liên tục viết lên giấy, cuối cùng dưới tên thím Ngô, anh viết một từ “người thân”, sau đó lại viết một dấu chấm hỏi ở đằng sau.
“Nếu thím Ngô là người thân của Nhậm Phong và Nhậm Thanh Thanh thì rốt cuộc bà là ai?”
Đôi mắt Chu Dương bỗng mở to, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ khó tin.
“Thím Ngô này không phải là Nhậm Nam chứ!”
Gương mặt Chu Dương hiện lên vẻ kinh hãi, anh nhìn chữ mình viết lên giấy với vẻ khó tin.
Thím Ngô, Nhậm Nam.
Hai người này nhìn có vẻ không hề liên quan đến nhau thế mà lại là một người à?
Chu Dương hơi ngạc nhiên, đồng thời cũng đột nhiên được khai sáng.
Mọi thứ trước đây đều rất mơ hồ, nhưng nếu coi thím Ngô là Nhậm Nam thì rất nhiều chuyện đều có thể được lí giải.
Mười mấy năm trước, sau khi Nhậm Nam gặp chuyện, bên ngoài nói là mất tích nhưng thực tế không có mất tích gì ở đây cả, mà trở thành người giúp việc, vẫn ở cạnh Nhậm Phong.
Còn Nhậm Thanh Thanh kia rất có thể là con gái Nhậm Nam.
Hơn nữa mọi chuyện đều liên quan đến mấy người Hứa Du, tung tích của mấy người đó cũng là ở Bán Sơn Lan Uyển…
Kết hợp mọi thông tin lại với nhau, Chu Dương đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Năm đó người làm nhục Nhậm Nam rất có thể chính là người của gia tộc ẩn dật Hứa gia.
Gia tộc ẩn dật, mặc dù gọi là ẩn dật nhưng không phải không có quan hệ với ai bên ngoài.
Ngược lại, họ có sản nghiệp khổng lồ trêи thế giới.
Sở dĩ gọi là gia tộc ẩn dật là vì họ luôn khiêm nhường, bình thường hầu như không hề thấy tin tức gì về họ, nhưng họ lại ở phía sau thao túng tất cả.
Năm đó, người của gia tộc ẩn dật Hứa gia làm nhục Nhậm Nam, lúc Nhậm Phong đi khắp nơi tìm hung thủ thì người Hứa gia ra mặt.
Dù là dùng cách gì, đe dọa hay hòa giải, tóm lại Hứa gia đã cho Nhậm Phong một lời giải thích.
Cho nên Nhậm Phong mới không làm lớn chuyện này nữa.
Sau đó, sự nghiệp của Nhậm Phong ở Đông Hải bỗng phất lên, hơn nữa còn phát triển rất nhanh chóng.
Chu Dương khẽ nheo mắt, một tay gõ nhẹ lên bàn.
Rất nhiều chuyện không phải không có manh mối.
Lúc trước anh luôn cho rằng Nhậm Phong đứng về phía mình và công ty Danh Dương, nên ngay từ đầu góc độ suy nghĩ vấn đề đã sai rồi.
Nhưng bây giờ nếu xem Nhậm Phong là người bên Hứa Du thì mọi chuyện đều rõ ràng.
Rõ ràng tòa nhà Hằng Phong phòng bị rất nghiêm mật, thậm chí còn có Ngưu Xuyên và Tiểu Đao ở đó, nhưng lại để một người âm thầm đặt bức thư khuyên anh nhân nhượng vào trong cửa hàng của công ty Danh Dương.
Đây là chuyện không thể xảy ra.
Nhưng nếu nghĩ ngược lại, Nhậm Phong là người bên Hứa Du, mà người dưới tòa nhà Hằng Phong lại được Nhậm Phong chỉ bày mưu kế, vậy thì đừng nói chỉ là bỏ một bức thư vào, dù có mười bức thư, một trăm bức thư cũng dễ như trở bàn tay.
Nếu đúng như vậy thì đám bảo vệ bên tòa nhà Hằng Phong chỉ dùng để trang trí. Dù có Ngưu Xuyên và Tiểu Đao canh chừng ở đó và mười mấy người Hổ Gia sắp xếp thì cũng không thể bảo vệ tòa nhà Hằng Phong từ trong ra ngoài được.
Huống gì tên La Hải kia đã tham gia vào toàn bộ kế hoạch của Chu Dương ngay từ đâu. Nếu anh ta nói kế hoạch của anh cho Nhậm Phong, vậy thì người bên Hứa Du chắc chắn cũng biết hết tất cả.
Như vậy cũng có thể hiểu được tại sao quỹ đạo hoạt động của nhóm người Hứa Du đều nằm trong phạm vi một hai con đường gần tòa nhà Hằng Phong.
“Quả nhiên là như vậy à, xem ra sự phát triển của Nhậm Phong có liên quan rất lớn đến Hứa gia hoặc Hứa Du. Nhưng muốn biết rõ điều này vẫn phải làm rõ xem thím Ngô đó có phải là Nhậm Nam hay không.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, một đêm đã qua, trời lại sáng.
Chu Dương ngồi trước bàn sách cả đêm.
Đến khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi lên gương mặt anh, lúc này anh mới hoàn hồn.
“Có vẻ như sắp có chuyện để làm rồi.”
Sau một đêm suy nghĩ và phân tích, Chu Dương đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Chỉ cần anh làm theo suy nghĩ lúc này của mình thì dù Nhậm Phong và Hứa Du hợp tác làm gì đi nữa, anh cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Rướn người vươn vai, Chu Dương mở cửa ra thì thấy bà Chu đang bê bữa sáng lên chuẩn bị gõ cửa.
“Mẹ.”
Chu Dương cười nói.
“Chu Dương, con không sao chứ?”
Bà Chu ngây người nhìn Chu Dương mở cửa ra đứng trước mặt mình, thoáng kinh ngạc, sau đó là vui mừng và yên tâm, đôi mắt thoáng đã phủ một tầng sương mờ.
Tối qua, Chu Dương cả đêm không ra ngoài, cũng không phát ra tiếng động gì.
Bà Chu cũng lo lắng suốt đêm.
Dỗ Tô Hiểu Manh đi ngủ xong, bà Chu cứ đợi ở dưới tầng một, chỉ cần Chu Dương phát ra tiếng động trong phòng, bà sẽ phản ứng lại ngay.
Trời vừa sáng, bà Chu cũng đi chuẩn bị bữa sáng, đang định gõ cửa để bảo Chu Dương ra ngoài ăn sáng.
Bây giờ thấy Chu Dương tự mình bước ra, mọi lo lắng trong lòng bà cũng hoàn toàn biến mất.
“Mẹ, con không sao, chỉ muốn suy nghĩ một vài chuyện thôi, bây giờ con đã nghĩ ra rồi. Mẹ à, con đói rồi.”
Chu Dương khẽ cười nhìn bữa sáng trong tay bà Chu, cười toe toét như một đứa trẻ.
Lúc này bà Chu dường như được nhìn thấy Chu Dương lúc còn nhỏ, trong lòng trở nên ấm áp.
“Ừ, đây là bữa sáng mẹ làm cho con, đều là mấy món con thích ăn, con mau ăn đi.”
Bà Chu vội nói, vui vẻ đưa bữa sáng trêи tay cho Chu Dương.
Chương 749: Quay lại Bán Sơn Lan Uyển!
Hai ngày nhanh chóng trôi qua. Mùng bốn tháng giêng cũng là ngày các cửa hàng bắt đầu mở cửa trở lại.
Người trêи đường ngày càng nhiều, các cửa hàng trong tòa nhà Hằng Phong cũng lần lượt khai trương, chào đón một năm kinh doanh mới.
Nhóm Ngưu Xuyên vẫn phòng thủ ở tòa nhà Hằng Phong.
Nhưng hai ngày vừa rồi đều rất yên bình, nhóm Hứa Du không có động tĩnh nào.
Chu Dương đến tòa nhà từ sáng. Lúc nhận được điện thoại từ Bào Ca, anh đã ở trêи phòng làm việc trêи tầng mười bốn rồi.
“Anh Dương.”
Ngưu Xuyên thấy Chu Dương thì đứng dậy ngay, sắc mắt không có chút thả lỏng.
Dù hai ngày vừa rồi không có gì xảy ra, nhóm Hứa Du không đến gây chuyện.
Nhưng càng yên bình như vậy, Ngưu Xuyên càng lo lắng hơn.
Trời càng lặng thì gió bão lại càng lớn.
Nên cậu không dám khinh thường bỏ qua.
Ai biết dưới sự bình lặng kia sẽ là sóng gió lớn đến như nào.
“Ừ, vất cả cho cậu rồi.”
Chu Dương vỗ vai Ngưu Xuyên rồi nói.
Nói thật thì từ đầu năm, Ngưu Xuyên, Tiêu Đao và mấy chục người do Hổ gia bố trí đều túc trực ở tòa nhà Hằng Phong, hoàn toàn không có thời gian về nhà đón năm mới.
Nên vất vả là chuyện đương nhiên.
Trong phòng, cả Bào Ca, Ngưu Xuyên, Tiểu Đao và La Hải đều ở đây.
Thấy La Hải, mặt Chu Dương vẫn không có chút cảm xúc gì, nhưng thể hôm qua không có gì xảy ra. Mọi người như thường ngày lên tiếng chào hỏi nhau, sau đó ngồi xuống.
“Chu tiên sinh, không có chuyện nào phát sinh trong tòa Hằng Phong thời gian này, anh nói xem có phải bọn người kia không dám tới nữa không?”
La Hải nhìn Chu Dương nhíu mày hỏi, trong lời nói có chút thả lỏng.
Khi La Hải nói ra, Ngưu Xuyên, Bào Ca và Tiểu Đao đều cau mày nhìn phía La Hải, ánh mắt vô cùng nghi ngờ.
Chỉ có Chu Dương như biết rõ mọi chuyện, khuôn mặt anh lạnh tanh.
“La tiên sinh, chẳng lẽ chúng ta ở trong này không cần phòng bị sao? Nếu đây là ý của Nhậm lão gia, vậy thì chẳng phải chúng ta nên dọn dẹp rồi về nhà thôi sao?”
Chu Dương thờ ơ đáp trả.
Nghe thấy Chu Dương nói vậy, sự nghi ngờ trêи mặt Ngưu Xuyên, Bào Ca, Tiểu Đao càng rõ hơn.
Lời La Hải nói vừa rồi đã khiến bọn họ khá khó hiểu, nhưng lời của Chu Dương giờ nghe có khác ý La Hải lắm đâu?
Trái lại, La Hải nghe thấy vậy thì trêи mặt thoáng hoảng hốt, như thể rất bất ngờ trước lời nói của Chu Dương.
La Hải tưởng Chu Dương cố ý nói vậy, nhưng nhìn thần sắc bình tĩnh của anh, trong lòng anh ta đột nhiên sửng sốt.
“Chu tiên sinh, ý tôi không phải vậy, chỉ là thấy việc buôn bán trong tòa nhà đã hoạt động bình thường, nên nếu để nhiều người phòng thủ ở đây ngày đêm sẽ khiến khách hàng thấy bất an. Điều này sẽ ảnh hưởng không tốt đến tòa cao ốc.”
La Hải vội vàng giải thích.
Chu Dương khẽ mỉm cười, anh không bất ngờ trước phản ứng của La Hải
Dù sao mấy ngày trước anh cũng cân nhắc mọi tình huống có thể phát sinh.
Bây giờ, dù lời nói của La Hải khiến Chu Dương khá bất ngờ, nhưng sau khi nói xong, phản ứng của La Hải đúng như những gì anh dự đoán.
“Yên tâm, tôi sẽ không lơ là bỏ qua, nhưng chúng ta cần thay đổi chiến lược của mình ngay bây giờ.”
Chu Dương cười nói.
Lời anh nói trong nháy mắt thu hút sự chú ý của những người còn lại.
“Không biết sách lược của Chu tiên sinh là gì?”
La Hải vội vàng hỏi ngay, đáy mắt lộ rõ vẻ sốt ruột.
“À, cái này không nóng vội nói ngay được, Nhậm Phong lão gia hôm nay có tới đây không?”
Chu Dương lắc đầu, không nói gì nhiều mà chỉ hỏi về Nhậm Phong.
Mặc dù La Hải rất bất mãn với câu trả lời có như không của Chu Dương, nhưng vẫn phải kiếm chế cười nói.
“Chủ tịch Nhậm sáng nay đến rồi, hôm nay là ngày tòa nhà khai trương nên theo thông lệ, chủ tịch Nhậm phải đến mở cuộc họp hội đồng quản trị, giờ vẫn đang họp.”
“Hả? Vậy là Nhậm lão gia vẫn đang họp sao? Cũng hơi phiền toái đây.”
Chu Dương cau mày trầm giọng nói.
“Hử? Chu tiên sinh, phiền toái gì vậy?”
La Hải nghi hoặc hỏi.
“A, cũng không phải phiền toái gì lớn. Lúc trước ông Nhậm đưa tôi và Bào Ca đến Bán Sơn Lan Uyển một chuyến, hôm nay tôi định lên đó lần nữa để nói chuyện với tiểu thư Nhậm Thanh Thanh .”
Chu Dương do dự, song vẫn kể lại. Nói xong, anh mỉm cười nhìn Bào Ca.
“Thật không?”
La Hải vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ.
Anh ta biết chuyện Nhậm Phong đưa Chu Dương và Bào Ca tới Bán Sơn Lan Uyển, nhưng vế sau Chu Dương nói hôm nay lại tới để gặp Nhậm Thanh Thanh thì anh ta không hề hay biết.
“Chẳng lẽ Nhậm lão gia chưa nói với anh sao? Không sao, anh có thể hỏi lại ông ấy. Vậy chúng tôi sẽ tranh thủ đến Bán Sơn Lan Uyển trước, hôm nay đường khá tắc.”
Chu Dương vừa nói vừa đứng dậy, chỉnh sửa quần áo rồi gọi Bào Ca và Ngưu Xuyên, sau đó nhanh chóng rời đi.
Khi bọn họ đi rồi, La Hải mới kịp phản ứng, kêu lên một tiếng.
Anh ta muốn đuổi theo, nhưng đám người Chu Dương đã đi thang máy xuống rồi.
Vẻ mặt La Hải đầy nghi ngờ, anh ta vội về phòng, gọi tới điện thoại cá nhân của Nhậm Phong.
Lúc này trong phòng họp lớn ở tầng mười bốn tòa nhà, đang diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị.
Nhậm Phong ngồi vị trí chủ tịch, lắng nghe một quản lí cao cấp báo cáo.
Đột nhiên điện thoại ông ta vang lên.
Phải biết đây là số điện thoại cá nhân, không quá năm người biết.
Một khi tiếng chuông từ điện thoại này rung, bất kể chuyện gì Nhậm Phong cũng phải nghe máy.
“A lô.”
Nghe La Hải hỏi từ đầu dây bên kia, Nhậm Phong cau mày nghĩ ngợi, quả thật cũng có chuyện như vậy.
“Ừ, không sai, Thanh Thanh hâm mộ một chị gái khóa trêи, người đó quen Chu Dương. Không sao, để bọn họ tới, không có chuyện gì đâu.”
…
Chu Dương không hề biết La Hải đã liên lạc hỏi Nhậm Phong.
Lái xe mất một tiếng, bọn họ mới tới lối vào Bán Sơn Lan Uyển.
“Dừng lại, các anh là ai? Đây là Bán Sơn Lan Uyển, không có giấy thông hành thì không được vào.”
Nhóm Chu Dương vừa tới đã bị mấy người bảo vệ chạy ra vây quanh, ánh mắt nhìn bọn anh chằm chằm, đầy sự phòng bị.
Cả mấy cặp mắt trong xe đều nhìn Chu Dương.
Đến đây là do Chu Dương nói, bây giờ bị bảo vệ chặn thì đương nhiên cũng để anh giải quyết.
Chu Dương che trán, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Hôm đó cùng Nhậm Phong đi vào, dọc đường yên bình vô sự, anh tưởng khu này không có bảo vệ.
Nhưng suy nghĩ một hồi, khu biệt thự trong Bán Sơn Lan Uyển đều là những người giàu nổi tiếng cả nước ở, nếu không có thiết lập kỷ cương, lỡ bị trộm cướp hoặc xảy ra sự cố gì, thì đúng là kinh thiên động địa.
Bình luận facebook