Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 750: Trở lại Nhậm gia!
Nếu dựa vào sự phối hợp của nhóm Chu Dương, mạnh mẽ xông vào dễ như trở bàn tay.
Nhưng Chu Dương không muốn gây thêm rắc rối, nên anh bỏ qua ý định này.
“Thế này đi, tôi gọi cho người ở trong ra đón chúng tôi, được không?”
Chu Dương vừa nói vừa mở điện thoại di động lên, chuẩn bị liên lạc với Nhậm Thanh Thanh.
Sau khi biết Nhậm Thanh Thanh ngưỡng mộ Giang Yến, mà anh lại quen Giang Yến, nên hai bên trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Lần này anh gọi Nhậm Thanh Thanh để cô ra đón mình.
“Hừ, tên ranh, đừng có giở trò đấy.”
Bảo vệ nghe thấy Chu Dương nói xong cũng lấy điện thoại ra gọi, tuy vẫn giữ chặt phòng bị nhưng không làm gì thêm.
Chu Dương nhanh chóng kết nối điện thoại, nói là muốn trao đổi với Nhậm Thanh Thanh chút chuyện liên quan đến Giang Yến. Nhậm Thanh Thanh nghe thấy vậy nênrất cao hứng, muốn đích thân tới đón anh.
“Được rồi, một lát nữa sẽ có người tới. Các anh không cần dè chừng chúng tôi như vậy.”
Chu Dương huơ điện thoại, cười nói với bảo vệ.
Nhìn Chu Dương tự tin như vậy, song mấy người bảo vệ vẫn còn khá nghi ngờ.
Lúc trước, số người muốn vượt qua vòng bảo vệ để vào trong không hề ít, ví như bây giờ, một ngày cũng gặp tới vài người.
Nhưng những người đó khi nhìn thấy bảo vệ đều ảo não rời đi, nếu cưỡng ép lao vào sẽ bị bảo vệ đuổi ra ngoài, không thì đánh lộn ầm ĩ để nhân cơ hội lẻn vào trong.
Nhưng tới nay chưa ai thành công.
Hôm nay bảo vệ nhìn thấy xe Chu Dương, thấy xe anh định đi vào, nên mới ra chặn đầu.
Không ngờ có người bên trong ra đón Chu Dương.
Lần đầu tiên nhân viên bảo vệ nghe thấy lí do này.
“À, chúng tôi phải xem rốt cục ai là người đón anh.”
Mấy người bảo vệ vẫn còn nghi ngờ.
“Là Nhậm tiểu thư sống ở ngôi biệt thự trong cùng kia, chứ không phải ai khác.”
Chu Dương thản nhiên nói.
“Ha, là Nhậm tiểu thư ở biệt thự trong cùng sao? Anh xem lại bản thân đi..”
Tiểu đội trưởng nhóm bảo vệ đang định nói, nhưng chưa hết câu thì bị nhân viên đằng sau che miệng lại.
“Cậu làm gì vậy?”
Tiểu đội trưởng tức giận, đang yên đang lành tự nhiên bị bịt miệng, không coi tiểu đội trưởng anh ta ra sao cả.
“Đội trưởng, anh xem đó là ai?”
Mấy người bảo vệ kia vội vàng chỉ hướng người đang đi từ trong Bán Sơn Lan Uyển ra.
Tiểu đội trưởng nhìn một chút, sắc mặt biến đổi tức thì.
“Đó là Nhậm tiểu thư, sao cô ấy lại ra đây?”
Tiểu đội trưởng công tác ở Bán Sơn Lan Uyển đã mười mấy nắm, nhỡ rõ ràng những người sống trong này, thậm chí còn nhớ rõ vài người thân của chủ biệt thự.
Lúc này, bóng dáng đi từ trong ra kia không phải là Nhậm Thanh Thanh sao?
Đây chính là cháu gái của chủ tịch Nhậm, người được cưng chiều nhất cả Bán Sơn Lan Uyển.
Đột nhiên lời Chu Dương vừa nói xuất hiện trong đầu tiểu đội trường.
“Là Nhậm tiểu thư sống ở ngôi biệt thự trong cùng kia, chứ không phải ai khác.”
Chẳng lẽ anh ta nói thật.
Tiểu đội trưởng khó khăn lắm mới cử động miệng nổi, trơ mắt nhìn Nhậm Thanh Thanh đang bước tới cười tươi, cách chục m đã nhẹ nhàng chào hỏi Chu Dương.
“Chu tiên sinh, anh tới rồi.”
Nhậm Thanh Thanh rất vui vẻ. Nhìn thấy Chu Dương ở ngay lối vào Bán Sơn Lan Uyển, nghĩ tới việc được biết thêm về chị gái khóa trêи Giang Yến, trong lòng cô càng kϊƈɦ động, bước chân cũng nhanh hơn.
Còn tiểu đội trưởng đội bảo vệ từ sớm đã há hốc mồm không ngậm lại nổi.
Anh ta không ngờ Chu Dương lại nói thật.
Quả thật Nhậm tiểu thư ra đón bọn họ.
“Cái đó…”
Tiểu đội trưởng nhìn khỏe mạnh không bệnh tật, nhưng giọng nói lại run rẩy.
Một người quyền lực như này, tính tình thường không tốt.
Nếu bị họ ghi thù chuốc hận, thì chức vụ tiểu đội trưởng đội bảo vệ có thể bị xóa sổ trong nháy mắt.
Nên anh ta vội vàng tìm cách xin lỗi.
“Cái đó cái gì? Cô là ai đừng cản đường.”
Dù tiểu đội trưởng muốn xin lỗi, nhưng sơ ý thế nào lại thành ngăn cản Nhậm Thanh Thanh đi về phía Chu Dương.
Nhậm Thanh Thanh lập tức mất hứng, nhìn tiểu đội trưởng với sắc mặt không thiện cảm.
“Không sao, chúng ta đi.”
Chu Dương nhìn cũng thấy buồn cười, anh hiểu tâm lí người tiểu đội trưởng kia không có ý xấu, không đến nỗi phải mắng mỏ trách móc bọn họ.
Dẹp được mấy người bảo vệ, Chu Dương mỉm cười nhìn Nhậm Thanh Thanh, trong lòng khẽ thở dài.
Bây giờ xem ra, , nhờ có Giang Yến đứng giữa nên quan hệ giữa anh và Nhậm Thanh Thanh khá ổn.
Nhưng nghĩ đến những chuyện anh phải nói, những việc anh phải làm, Chu Dương thấy thật có lỗi với Nhậm Thanh Thanh.
Dù sao trong vấn đề này, cô là người vô tội nhất.
“Chúng ta vào trong trước đi.”
Chu Dương vứt bỏ mấy suy nghĩ rối rắm trong đầu, anh cười nói.
Dưới sự hướng dẫn của Nhậm Thanh Thanh, mọi người nhanh chóng đến căn biệt thư trong cùng của Bán Sơn Lan Uyển.
“Nhậm tiểu thư, thím Ngô còn ở nhà không?”
Vừa xuống xe, đi bộ tới cửa biệt thự, chưa kịp mở cửa, Chu Dương đã đột ngột hỏi như vậy.
Mấy người còn lại cũng lần lượt dừng lại.
Nhậm Thanh Thanh nhìn Chu Dương một cách nghi hoặc, không hiểu anh hỏi thím Ngô làm gì.
“Thím Ngô là giúp việc nhà chúng tôi, cả năm đều ở nhà chúng tôi.”
Song Nhậm Thanh Thanh vẫn hồn nhiên trả lời.
“Hả? Cả năm đều ở trong nhà sao?”
Chu Dương nhanh nhạy nắm được tin tức trong lời nói của Thanh Thanh.
Thím Ngô dù là giúp việc, nhưng dựa tuổi tác hơn bốn mươi của bà, chắc chắn bà không sống độc thân.
Nhưng cả năm bà đều ở trong biệt thự của Nhậm gia, ngược lại khiến Chu Dương thêm tự tin vào suy đoán của mình.
Chu Dương không nói gì thêm, cùng Nhậm Thanh Thanh vào trong biệt thự.
“Thím Ngô, có khách tới chơi, thím mau chuẩn bị chút đồ ăn nhé.”
Nhậm Thanh Thanh vừa vào bếp đã hô toáng lên, không giữ được chút hình tượng thục nữ nào.
“Khách?”
Thím Ngô nghe thấy tiếng động nên xuống tầng, lúc thấy Chu Dương, Bào Ca, Ngưu Xuyên và Tiểu Đao, bà hơi sững sờ một chút, đáy mắt thoáng vài tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ ban đầu, vội vàng đáp lời rồi đi ra bếp.
Sự biến hóa thái độ của thím Ngô chỉ trong tích tắc, nhưng bị Chu Dương nhạy bén thu gọn vào tầm mắt.
Hôm nay anh tới đây, mục đích là vì thím Ngô này, làm sao có thể không tập trung quan sát bà được.
Nhậm Thanh Thanh tâm tình kϊƈɦ động, vội kéo Chu Dương vào phòng khách, cuống quýt hỏi anh bao giờ cho cô đi gặp người chị khóa trêи Giang Yến.
Nhưng Chu Dương không muốn gây thêm rắc rối, nên anh bỏ qua ý định này.
“Thế này đi, tôi gọi cho người ở trong ra đón chúng tôi, được không?”
Chu Dương vừa nói vừa mở điện thoại di động lên, chuẩn bị liên lạc với Nhậm Thanh Thanh.
Sau khi biết Nhậm Thanh Thanh ngưỡng mộ Giang Yến, mà anh lại quen Giang Yến, nên hai bên trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Lần này anh gọi Nhậm Thanh Thanh để cô ra đón mình.
“Hừ, tên ranh, đừng có giở trò đấy.”
Bảo vệ nghe thấy Chu Dương nói xong cũng lấy điện thoại ra gọi, tuy vẫn giữ chặt phòng bị nhưng không làm gì thêm.
Chu Dương nhanh chóng kết nối điện thoại, nói là muốn trao đổi với Nhậm Thanh Thanh chút chuyện liên quan đến Giang Yến. Nhậm Thanh Thanh nghe thấy vậy nênrất cao hứng, muốn đích thân tới đón anh.
“Được rồi, một lát nữa sẽ có người tới. Các anh không cần dè chừng chúng tôi như vậy.”
Chu Dương huơ điện thoại, cười nói với bảo vệ.
Nhìn Chu Dương tự tin như vậy, song mấy người bảo vệ vẫn còn khá nghi ngờ.
Lúc trước, số người muốn vượt qua vòng bảo vệ để vào trong không hề ít, ví như bây giờ, một ngày cũng gặp tới vài người.
Nhưng những người đó khi nhìn thấy bảo vệ đều ảo não rời đi, nếu cưỡng ép lao vào sẽ bị bảo vệ đuổi ra ngoài, không thì đánh lộn ầm ĩ để nhân cơ hội lẻn vào trong.
Nhưng tới nay chưa ai thành công.
Hôm nay bảo vệ nhìn thấy xe Chu Dương, thấy xe anh định đi vào, nên mới ra chặn đầu.
Không ngờ có người bên trong ra đón Chu Dương.
Lần đầu tiên nhân viên bảo vệ nghe thấy lí do này.
“À, chúng tôi phải xem rốt cục ai là người đón anh.”
Mấy người bảo vệ vẫn còn nghi ngờ.
“Là Nhậm tiểu thư sống ở ngôi biệt thự trong cùng kia, chứ không phải ai khác.”
Chu Dương thản nhiên nói.
“Ha, là Nhậm tiểu thư ở biệt thự trong cùng sao? Anh xem lại bản thân đi..”
Tiểu đội trưởng nhóm bảo vệ đang định nói, nhưng chưa hết câu thì bị nhân viên đằng sau che miệng lại.
“Cậu làm gì vậy?”
Tiểu đội trưởng tức giận, đang yên đang lành tự nhiên bị bịt miệng, không coi tiểu đội trưởng anh ta ra sao cả.
“Đội trưởng, anh xem đó là ai?”
Mấy người bảo vệ kia vội vàng chỉ hướng người đang đi từ trong Bán Sơn Lan Uyển ra.
Tiểu đội trưởng nhìn một chút, sắc mặt biến đổi tức thì.
“Đó là Nhậm tiểu thư, sao cô ấy lại ra đây?”
Tiểu đội trưởng công tác ở Bán Sơn Lan Uyển đã mười mấy nắm, nhỡ rõ ràng những người sống trong này, thậm chí còn nhớ rõ vài người thân của chủ biệt thự.
Lúc này, bóng dáng đi từ trong ra kia không phải là Nhậm Thanh Thanh sao?
Đây chính là cháu gái của chủ tịch Nhậm, người được cưng chiều nhất cả Bán Sơn Lan Uyển.
Đột nhiên lời Chu Dương vừa nói xuất hiện trong đầu tiểu đội trường.
“Là Nhậm tiểu thư sống ở ngôi biệt thự trong cùng kia, chứ không phải ai khác.”
Chẳng lẽ anh ta nói thật.
Tiểu đội trưởng khó khăn lắm mới cử động miệng nổi, trơ mắt nhìn Nhậm Thanh Thanh đang bước tới cười tươi, cách chục m đã nhẹ nhàng chào hỏi Chu Dương.
“Chu tiên sinh, anh tới rồi.”
Nhậm Thanh Thanh rất vui vẻ. Nhìn thấy Chu Dương ở ngay lối vào Bán Sơn Lan Uyển, nghĩ tới việc được biết thêm về chị gái khóa trêи Giang Yến, trong lòng cô càng kϊƈɦ động, bước chân cũng nhanh hơn.
Còn tiểu đội trưởng đội bảo vệ từ sớm đã há hốc mồm không ngậm lại nổi.
Anh ta không ngờ Chu Dương lại nói thật.
Quả thật Nhậm tiểu thư ra đón bọn họ.
“Cái đó…”
Tiểu đội trưởng nhìn khỏe mạnh không bệnh tật, nhưng giọng nói lại run rẩy.
Một người quyền lực như này, tính tình thường không tốt.
Nếu bị họ ghi thù chuốc hận, thì chức vụ tiểu đội trưởng đội bảo vệ có thể bị xóa sổ trong nháy mắt.
Nên anh ta vội vàng tìm cách xin lỗi.
“Cái đó cái gì? Cô là ai đừng cản đường.”
Dù tiểu đội trưởng muốn xin lỗi, nhưng sơ ý thế nào lại thành ngăn cản Nhậm Thanh Thanh đi về phía Chu Dương.
Nhậm Thanh Thanh lập tức mất hứng, nhìn tiểu đội trưởng với sắc mặt không thiện cảm.
“Không sao, chúng ta đi.”
Chu Dương nhìn cũng thấy buồn cười, anh hiểu tâm lí người tiểu đội trưởng kia không có ý xấu, không đến nỗi phải mắng mỏ trách móc bọn họ.
Dẹp được mấy người bảo vệ, Chu Dương mỉm cười nhìn Nhậm Thanh Thanh, trong lòng khẽ thở dài.
Bây giờ xem ra, , nhờ có Giang Yến đứng giữa nên quan hệ giữa anh và Nhậm Thanh Thanh khá ổn.
Nhưng nghĩ đến những chuyện anh phải nói, những việc anh phải làm, Chu Dương thấy thật có lỗi với Nhậm Thanh Thanh.
Dù sao trong vấn đề này, cô là người vô tội nhất.
“Chúng ta vào trong trước đi.”
Chu Dương vứt bỏ mấy suy nghĩ rối rắm trong đầu, anh cười nói.
Dưới sự hướng dẫn của Nhậm Thanh Thanh, mọi người nhanh chóng đến căn biệt thư trong cùng của Bán Sơn Lan Uyển.
“Nhậm tiểu thư, thím Ngô còn ở nhà không?”
Vừa xuống xe, đi bộ tới cửa biệt thự, chưa kịp mở cửa, Chu Dương đã đột ngột hỏi như vậy.
Mấy người còn lại cũng lần lượt dừng lại.
Nhậm Thanh Thanh nhìn Chu Dương một cách nghi hoặc, không hiểu anh hỏi thím Ngô làm gì.
“Thím Ngô là giúp việc nhà chúng tôi, cả năm đều ở nhà chúng tôi.”
Song Nhậm Thanh Thanh vẫn hồn nhiên trả lời.
“Hả? Cả năm đều ở trong nhà sao?”
Chu Dương nhanh nhạy nắm được tin tức trong lời nói của Thanh Thanh.
Thím Ngô dù là giúp việc, nhưng dựa tuổi tác hơn bốn mươi của bà, chắc chắn bà không sống độc thân.
Nhưng cả năm bà đều ở trong biệt thự của Nhậm gia, ngược lại khiến Chu Dương thêm tự tin vào suy đoán của mình.
Chu Dương không nói gì thêm, cùng Nhậm Thanh Thanh vào trong biệt thự.
“Thím Ngô, có khách tới chơi, thím mau chuẩn bị chút đồ ăn nhé.”
Nhậm Thanh Thanh vừa vào bếp đã hô toáng lên, không giữ được chút hình tượng thục nữ nào.
“Khách?”
Thím Ngô nghe thấy tiếng động nên xuống tầng, lúc thấy Chu Dương, Bào Ca, Ngưu Xuyên và Tiểu Đao, bà hơi sững sờ một chút, đáy mắt thoáng vài tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ ban đầu, vội vàng đáp lời rồi đi ra bếp.
Sự biến hóa thái độ của thím Ngô chỉ trong tích tắc, nhưng bị Chu Dương nhạy bén thu gọn vào tầm mắt.
Hôm nay anh tới đây, mục đích là vì thím Ngô này, làm sao có thể không tập trung quan sát bà được.
Nhậm Thanh Thanh tâm tình kϊƈɦ động, vội kéo Chu Dương vào phòng khách, cuống quýt hỏi anh bao giờ cho cô đi gặp người chị khóa trêи Giang Yến.
Bình luận facebook