• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 761-762-763-764-765-766-767-768-769-770

Chương 761: Thẩm vấn (1)



Nhưng Hứa Du có thể đuổi đến kịp thời như vậy, chắc chắn đã sắp xếp người nằm vùng bên cạnh Nhậm Phong.

Nhậm Phong thật sự lo lắng Chu Dương không phải đối thủ của đám người Hứa Du, sau đó Hứa Du đạt được mục tiêu, sẽ còn gây ra chuyện gì với gia đình bọn họ nữa.

Dẫu sao chuyện thế này, mười mấy năm trước cũng không phải chưa từng xảy ra.

“Bố, không sao đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Nhậm Nam nhẹ nhàng vỗ lên lưng Nhậm Phong, muốn Nhậm Phong thả lỏng một chút.

“Mọi chuyện đều đã qua rồi sao? Không hề, mãi mãi cũng không trôi qua được, mặc dù cái tên Hứa Du kia không phải con cháu chi trưởng của Hứa gia, nhưng tốt xấu gì cũng là một tông sư võ giả, vẫn có thực lực không nhỏ ở Hứa gia, bây giờ cậu ta bị Chu Dương bắt giữ thì sẽ không thể tiếp tục liên hệ với bên phía Hứa gia, do đó Hứa gia nhất định sẽ nghi ngờ, phái người đến đây lần nữa, đến lúc đó người của Hứa gia có thể không chỉ đưa theo một tông sư võ giả đến đâu.”

Sắc mặt Nhậm Phong hơi khó coi, cũng không vui mừng vì chuyện Hứa Du bị Chu Dương bắt giữ.

Mà lời của Nhậm Phong, lại một lần nữa khiến Nhậm Nam trầm xuống.

Quả thật Hứa Du đã bị Chu Dương bắt giữ, nhưng đó dẫu sao cũng là một mình Hứa Du giao đấu với hai tông sư võ giả bên cạnh Chu Dương.

Hứa Du mất tích, việc liên hệ với bên phía Hứa gia sẽ đứt đoạn, nhất định Hứa gia sẽ nghi ngờ, sẽ phái người đến điều tra tung tích của Hứa Du.

Đến lúc đó, e rằng mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm.

Có điều Nhậm Nam cũng chỉ nhất thời lo nghĩ trong lòng, bà ấy quay đầu nhìn lên trêи tầng, đã không thấy bóng dáng Nhậm Thanh Thanh đâu nữa.

Bà đã mai danh ẩn tính ở biệt thự Nhậm gia, sống với thân phận thím Ngô – người giúp việc, sống cùng bố con Nhậm Phong và Nhậm Thanh Thanh, nhưng vẫn mãi không thể nhận nhau.

Đối với Nhậm Nam mà nói, đó là một nỗi đau to lớn.

Nhưng cũng chính vì sự sắp đặt lần này của Hứa gia mà Chu Dương đã phá vỡ bí mật này.

Tuy trước mắt, Nhậm Thanh Thanh sẽ khó mà tiếp nhận, nhưng vẫn tốt hơn là luôn che giấu.

Ít ra Nhậm Nam có thể trở về với đúng thân phận của mình, sống cuộc sống mẹ con bình thường với Nhậm Thanh Thanh.



Sau khi rời khỏi Bán Sơn Lan Uyển, nhóm người Chu Dương liền đi thẳng đến khách sạn Huy Hoàng.

Lúc này những nơi mà Chu Dương có thể đi rất có hạn.

Hoặc là đến biệt thự vịnh Lục Cảnh, hoặc là đến trụ sở chính công ty Danh Dương, hay nhà của Tạ Linh Ngọc, câu lạc bộ Silver Lake, hoặc khách sạn Huy Hoàng.

Nhưng dẫu sao mang theo đám người Hứa Du, thậm chí bên phía Hứa gia rất có thể sẽ tiếp tục phái người điều tra chuyện của Hứa Du,vì thế có nhiều nơi không thể đi.

Trong biệt thự vịnh Lục Cảnh có bà Chu và Tô Hiểu Manh nên không thích hợp, trụ sở chính công ty Danh Dương có quá nhiều người phức tạp thì càng không thích hợp, Chu Dương căn bản không muốn đến Tạ gia, còn về câu lạc bộ Silver Lake, anh bỗng chốc mang theo nhiều người đến như vậy thì hơi khó coi, hơn nữa rất dễ chuốc lấy phiền phức.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên đến khách sạn Huy Hoàng, xử lý đám người Hứa Du ở chỗ Hổ gia cũng khá ổn thỏa.

“Ha ha, không ngờ Chu Dương đã nhanh chóng bắt được đám người của Hứa gia như vậy, vết thương trêи người không sao chứ.”

Hổ gia nhìn thấy bốn người Chu Dương trở về, lập tức cao giọng cười lớn.

Chuyện xảy ra ở Bán Sơn Lan Uyển, Bào Ca đã nói với ông ấy.

Hổ gia hết sức lo lắng khi nhìn thấy khắp người Chu Dương đều là vết thương bầm tím.

Dù sao, Hổ gia vẫn rất xem trọng Chu Dương, nếu anh bị thương, để lại di chứng gì đó thì sẽ không hay lắm.

“Không đáng ngại, đều là vết thương ngoài da, bôi chút thuốc vài ngày là khỏi thôi.”

Chu Dương cười nói, cũng không để ý vết thương trêи người mình.

“Có điều, bây giờ tôi cần mượn chỗ này của Hổ gia, hỏi đám người Hứa gia này một số chuyện.”

“Yên tâm, tất cả tùy cậu, tôi sẽ giúp cậu trông chừng.”

Hổ gia vẫy tay, bảo người đưa Chu Dương đi sắp xếp đám người của Hứa Du.

Một phòng Vip nằm trong góc khuất nhất ở tầng ba khách sạn Huy Hoàng, căn phòng này, bình thường đều không mở cửa đón khách, nó là căn phòng Hổ gia dành cho bạn bè và những nhân vật quan trọng.

Lúc này trong căn phòng, Chu Dương ngồi ngay ngắn trêи ghế, Ngưu Xuyên ở bên cạnh, còn mười mấy người của Hứa Du đang ở trước mặt, vì bị trói chéo tay sau lưng, nên bọn họ không thể cử động.

“Chu Dương, tao khuyên mày tốt nhất hãy thả tao ra sớm một chút, nếu không đợi đến lúc phía Hứa gia phát giác ra điều khác thường, lúc đó cho dù bên cạnh mày có hai tông sư võ giả thì cũng không đấu lại được đâu!”

Mặc dù Hứa Du bị trói chéo tay, nhưng hắn hoàn toàn không chịu khuất phục, hắn trừng mắt nhìn Chu Dương, vẫn với vẻ uy hϊế͙p͙ như vậy, hơn nữa giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.

“Hứa gia có phát giác được điều khác thường, có phái người đến nữa hay không thì tôi không quan tâm, bây giờ tôi muốn hỏi anh vài chuyện, tốt nhất anh nên trả lời thành thật, nếu không e rằng anh sẽ không tránh khỏi chút nỗi đau da thịt đâu.”

Chu Dương hét lớn, trêи gương mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, nhiệt độ của cả căn phòng dường như giảm xuống một vài độ.

“Ha ha, Chu Dương, mày cũng xứng để đe dọa tao sao? Khinh!”

Bản chất Hứa Du rất kiên cường, căn bản không tình nguyện phối hợp, thậm chí còn nhổ nước bọt về phía Chu Dương.

“Anh Dương, để em.”

Chu Dương còn chưa phản ứng, Ngưu Xuyên đã không nhẫn nhịn được nữa, bước thẳng lên một bước, tát một bạt tai vào mặt Hứa Du.

“Bốp!”

Âm thanh bạt tai vang dội không ngừng vọng lại trong căn phòng.

Bên má phải của Hứa Du lập tức sưng đỏ lên, trêи mũi cũng không ngừng chảy máu, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Những người khác thấy vậy, cơ thể lần lượt run rẩy.

Bọn họ đều biết, Ngưu Xuyên là một tông sư võ giả.

Chỉ một bạt tai đã khiến Hứa Du – một tông sư võ giả biến thành bộ dạng này, nếu bạt tay đó đánh vào mặt bọn họ thì sao?

Mười mấy người kia căn bản không dám tưởng tượng, bọn họ không ngừng run lẩy bẩy, ánh mắt cũng lần lượt dịch chuyển, căn bản không dám nhìn Hứa Du.

“Mạnh miệng à? Còn dám bất kính với anh Dương sao, mày tưởng bản thân mày là ai chứ?”

Ngưu Xuyên lớn tiếng quát, vặn cổ tay, không đợi Hứa Du lên tiếng, thì một bạt tai nữa đã giáng xuống.

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Đánh xong liên tiếp ba bạt tai, Ngưu Xuyên mới chậm rãi lùi về.

Lúc này, khuôn mặt Hứa Du đã không còn nhìn rõ mặt người nữa, quả thật là một trời một vực so với dáng vẻ ban đầu.

Ngay cả Chu Dương nếu không cẩn thận phân biệt, cũng không nhận ra người này là Hứa Du.

Trêи mặt Hứa Du sưng vù lên, in hằn cả mảng đỏ, hơn nữa trêи mặt thậm chí đã rách một lớp da, lờ mờ có thể nhìn thấy mấy mạch máu nhỏ li ti, trông vô cùng thảm hại.

Đặc biệt là máu mũi Hứa Du không ngừng chảy ra, tạo thành một vũng máu nhỏ trêи mặt đất.

“Khụ khụ…”

Một tràng ho khan thở gấp kịch liệt, Hứa Du căn bản không chống đỡ nổi, ngã phịch trêи mặt đất, hơi thở cũng uể oải không thôi.

“Chu Dương, mày…”

“Hừ, Hứa Du, anh đừng quên, anh là kẻ thất bại, nếu anh còn dám hỗn láo, thì tôi sẽ cho anh nếm càng nhiều nỗi đau da thịt.”

“Có điều, nếu anh đã cứng đầu không muốn nói, vậy tôi sẽ hỏi người khác vậy.”

Nói xong, ánh mắt của Chu Dương từ từ quan sát gương mặt của mười mấy người khác, khuôn mặt đầy vẻ trầm tư, dường như đang tìm kiếm người mà lát nữa anh muốn chất vấn.



Chương 762: Thẩm vấn (2)



“Là cậu.”

Chu Dương nhìn thấy ánh mắt của một người không ngừng né tránh mình, hơn nữa gương mặt đã trắng bệch, lập tức đã chọn hắn.

Chu Dương nhớ ra người này hình như là một bán bộ tông sư võ giả, trong đám người Hứa Du có đủ sức mạnh để lọt vào top bốn, cũng coi như là người có thực lực chủ đạo, những thứ hắn hiểu biết cho dù không nhiều như Hứa Du, nhưng hẳn cũng không thua kém.

“Cậu tên là gì?”

Nghe thấy Chu Dương hỏi mình, quả thật Hứa Phi muốn cắn lưỡi tự tử.

Bản thân đã cố gắng né tránh, cố gắng cúi đầu thấp xuống chính là không muốn để Chu Dương để ý đến mình, hỏi mình vấn đề gì đó, thậm chí là ra tay với mình.

Nhưng Hứa Phi không ngờ, bất kể mình cúi thấp thế nào, trốn tránh ra sao, Chu Dương vẫn chọn mình.

Vừa nghĩ đến việc mình không trả lời câu hỏi của Chu Dương, rất có thể sẽ giống như Hứa Du, trong lòng Hứa Phi nhất thời lo sợ, tưởng như sắp khóc đến nơi.

Lúc này Hứa Phi vô cùng hối hận, hắn ở Hứa gia tuy không phải con cháu chi trưởng, nhưng tốt xấu gì cũng là con cháu chi thứ, hơn nữa tuổi còn trẻ đã là bán bộ tông sư võ giả, tương lai trong năm năm tới nhất định sẽ đột phá thăng cấp trở thành tông sư võ giả.

Nhưng nghe nói lần này có chuyện hay, Hứa Phi không nhịn được liền xin Hứa Du đưa mình ra ngoài xem thử, tiện thể cũng để biểu diễn tài nghệ võ thuật của mình, luyện tập một chút.

Hứa Phi không ngờ, tất cả trước đó đều vô cùng thuận lợi.

Nhưng khi chiến đấu trực tiếp với Chu Dương ở biệt thự Nhậm gia thì bọn họ đã thua.

Hơn nữa còn là thua triệt để, liên lụy đến con cháu chi thứ như hắn, tông sư võ giả – Hứa Du cùng toàn bộ mười mấy người đều thua thảm hại.

“Tôi là Hứa Phi.”

Hứa Phi vội trả lời, hắn không muốn vì bất cứ lý do gì khiến Chu Dương tức giận, từ đó mà ra tay với mình.

Vì thế, Hứa Phi đã quyết định, chỉ cần hắn biết câu trả lời thì sẽ nói ra toàn bộ, không cần quan tâm đến những thứ khác.

Như vậy Chu Dương sẽ không thể ra tay với hắn.

“Hứa Phi, tên hay đấy.”

Chu Dương bật cười, từ ánh mắt đầu tiên nhìn Hứa Phi anh đã biết, đây nhất định là một người vô cùng quan trọng.

Bởi vì trước đây trêи đường đến khách sạn Huy Hoàng, ánh mắt của Hứa Du luôn chăm chăm nhìn Hứa Phi, hơn nữa trêи gương mặt tràn đầy phiền muộn và lo lắng.

Có thể khiến một tông sư võ giả có tâm trạng như vậy, tuyệt đối không phải người đơn giản, cho dù bản thân Hứa Phi là một bán bộ tông sư võ giả, cũng không thể khiến Hứa Du như vậy.

Vậy thì chỉ còn lại một khả năng.

Địa vị của Hứa Phi ở Hứa gia cao hơn Hứa Du, hơn nữa rất có thể là con cháu của Hứa gia, cho dù không phải là con cháu chi trưởng thì cũng là con cháu chi thứ vô cùng quan trọng.

Những thứ mà hắn biết nhất định sẽ không ít hơn Hứa Du.

“Hứa Phi, tôi hỏi cậu, viên ngọc mà các người nói rốt cuộc là cái gì?”

Chu Dương trầm giọng hỏi.

Hứa gia lại có thể vì một viên ngọc không ai cần trong buổi bán đấu giá ở Trường Sa, mà điều động nhiều người đến đối phó mình như vậy.

Thế thì viên ngọc này, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Chí ít cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của Chu Dương, trong đó rất có khả năng có bí mật gì đó không muốn người khác biết.

Đặc biệt hiện trường buổi bán đấu giá lúc đó, có một sân khấu khổng lồ đột nhiên xuất hiện, đến bây giờ Chu Dương cũng không tưởng tượng được, rốt cuộc đối phương đã dùng cách gì để làm được như vậy.

Nếu là khoa học kỹ thuật, muốn chống đỡ một sân khấu khổng lồ lơ lửng như vậy, thì cần có động lực không hề nhỏ.

Mà muốn dùng động lực lớn như vậy chắc chắn sẽ tạo ra âm thanh lớn.

Nhưng hiện trường lúc đó ngoài tiếng người nói chuyện, căn bản không có âm thanh máy móc nào khác.

Kết hợp tình hình lúc đó với viên ngọc bây giờ Hứa gia muốn có lại với nhau, Chu Dương cảm thấy mình có thể đã chạm đến một lĩnh vực vô cùng bí ẩn.

Lĩnh vực này người bình thường không hay biết, thậm chí là nhiều người ở hiện trường lúc đó cũng không biết đến.

Nếu không, nhiều người ở đó như vậy sao có thể không ai ra giá để giành viên ngọc này, mà lại để Chu Dương có được một cách dễ dàng như vậy.

“Thứ tôi biết cũng không nhiều, chỉ là nghe trưởng bối trong nhà nói viên ngọc đó liên quan đến một tư cách, còn cụ thể là tư cách gì, tôi cũng không biết.”

Hứa Phi cẩn thận dè dặt liếc nhìn Chu Dương, phát hiện sau khi mình nói xong sắc mặt Chu Dương không thay đổi quá lớn, trong lòng bỗng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Chu Dương không đánh hắn thì mọi chuyện đều dễ nói.

“Cậu không biết hay không muốn nói, không bằng lòng nói? Xuyên Tử.”

Hứa Phi còn chưa vui mừng được bao lâu, giọng nói của Chu Dương lại vang lên.

Tiếp sau đó Ngưu Xuyên chậm rãi đi đến trước mặt Hứa Phi, trừng mắt nhìn hắn, vung bàn tay lên, dường như giây tiếp theo sẽ đánh thật mạnh vào mặt hắn.

“Tôi thật sự không biết, tôi cũng chỉ nghe lén trưởng bối trong nhà nói chuyện, hình như có liên quan đến thế giới thần bí gì đó, nhưng sao tôi biết được là thế giới thần bí gì chứ, ngay cả trưởng bối trong nhà cũng không biết.”

Nhìn thấy Ngưu Xuyên sắp ra tay, Hứa Phi vội vàng nói ra hết những chuyện hắn biết liên quan đến viên ngọc.

Đây là chuyện của mấy tháng trước, lúc đó thỉnh thoảng hắn cũng đi qua phòng của bố mẹ hắn, nghe được bố mẹ ở trong phòng đang thảo luận về viên ngọc, chìa khóa của thế giới thần bí gì đó, là bằng chứng và là tư cách mà bọn họ nhất định phải nắm trong tay.

Có điều lúc đó Hứa Phi say rượu, toàn thân đều mơ hồ căn bản không nghe rõ những lời bố mẹ hắn nói.

Nhưng lần này Hứa Du ra ngoài, là nhận mệnh lệnh của gia chủ Hứa gia, đến tìm Chu Dương lấy viên ngọc.

Hứa Phi lập tức gắn kết lại viên ngọc trong lời nói của bố mẹ mà hắn đã nghe lén được, do đó hắn muốn cùng Hứa Du ra ngoài xem thử.

Sau khi Hứa Du nói xong, nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng vô cùng thảm hại.

“Tôi thật sự chỉ biết như vậy, những thứ khác tôi không biết gì cả, tôi thật sự không biết mà, đừng đánh tôi…”

Hứa Phi nói xong lập tức quỳ xuống, cúi đầu xuống đất không ngừng van xin.

Chu Dương nhìn bộ dạng của Hứa Phi, rồi lại phân tích tỉ mỉ lời hắn nói lúc nãy một lượt, cảm thấy Hứa Phi quả thật đã nói ra hết những gì hắn biết, anh lập tức ra hiệu với Ngưu Xuyên.

Ngưu Xuyên gật đầu, đương nhiên đã hiểu ý của Chu Dương, nhưng cánh tay đang giơ lên cao vẫn chưa thu lại.

“Tôi hỏi cậu, trong Hứa gia của các người, có bao nhiêu người đạt tới cảnh giới tông sư võ giả?”

Ngưu Xuyên nghiêm giọng hỏi, giọng điệu vang vọng như gõ chuông, khiến mọi người đều khϊế͙p͙ sợ.

Đương nhiên Hứa Phi cũng bị dọa sợ chết khϊế͙p͙, cộng thêm bàn tay to lớn kia vẫn luôn giơ trêи đỉnh đầu, hắn căn bản không dám che giấu điều gì.

Người thuộc cảnh giới tông sư võ giả đã được coi là cao thủ vô cùng mạnh mẽ, ở bên ngoài cũng rất khó gặp.

Thông thường, một tông sư võ giả đủ để trở thành một phần chống đỡ của một gia tộc hạng nhất.

Mặc dù Hứa gia là gia tộc ẩn dật, có tông sư võ giả tồn tại nhưng cũng không nhiều lắm.

“Cụ thể thì tôi cũng không biết, nhưng chắc là hơn mười người, không đến hai mươi người.”

Hứa Phi vội nói.

Người hắn biết có gần mười ba người, cộng thêm một vài trưởng lão và vệ sĩ của gia tộc, có thể có khoảng hai mươi người.

“Điều tôi nói đều là thật, tuyệt đối không lừa anh.”



Chương 763: Thẩm vấn (3)



Chu Dương khẽ gật đầu, đương nhiên anh biết Hứa Phi không dám nói dối.

Nhưng cho dù là gia tộc ẩn dật Hứa gia, có lẽ cũng không dễ dàng có được nhiều tông sư võ giả như vậy.

Những điều Hứa Phi nói, Chu Dương không tin tưởng hoàn toàn.

Trong một gia tộc ẩn dật rốt cuộc có bao nhiêu tông sư võ giả,nhất định không thể biết được qua vẻ bề ngoài và gia tộc cũng không dễ dàng nói cho đám con cháu biết có bao nhiêu tông sư võ giả trong gia tộc.

Chu Dương đoán, e rằng toàn bộ Hứa gia cũng chỉ có gia chủ mới biết rõ rốt cuộc gia tộc có bao nhiêu tông sư võ giả.

Về phần những điều người khác biết, chẳng qua chỉ là những gì gia chủ muốn để cho họ biết mà thôi, hoàn toàn không chắc chắn.

“Hứa Phi, tôi lại hỏi cậu, Hứa gia rốt cuộc ở đâu?”

Ánh mắt Chu Dương sáng rực, nhìn Hứa Phi chằm chằm.

Đây là chuyện vô cùng nhạy cảm, liên quan đến vấn đề then chốt của gia tộc ẩn dật.

Vấn đề như vậy, ở một gia tộc ẩn dật như Hứa gia nhất định yêu cầu rất nghiêm khắc.

Thậm chí, rất có thể một khi trong gia tộc có người tiết lộ vị trí của gia tộc sẽ bị diệt khẩu.

Có điều, Hứa gia là gia tộc ẩn dật đầu tiên Chu Dương biết đến, cũng là gia tộc ẩn dật đầu tiên anh tiếp xúc, việc này có ý nghĩa rất quan trọng với Chu Dương.

Dẫu sao, Đông Hải xuất hiện một gia tộc ẩn dật đầu tiên, có thể sẽ có cái thứ hai, vậy thì cả nước sẽ có bao nhiêu gia tộc ẩn dật?

Mặc dù trong giai đoạn này, Chu Dương có thể không tiếp cận được bọn họ, nhưng mục tiêu cuối cùng của Chu Dương là trở lại Chu gia, với vị thế của Chu gia thì việc va chạm với những gia tộc ẩn dật như vậy là điều khó tránh khỏi.

Hơn nữa, Chu Dương đoán trêи đường anh trở lại Chu gia chắc chắn sẽ gặp sự tập kϊƈɦ từ gia tộc ẩn dật.

“Cái gì, anh… chuyện này tôi thật sự không biết, tôi không thể nói, nói ra tôi sẽ chết chắc, cho dù anh đánh tôi thế nào tôi cũng không nói được.”

Hứa Phi trừng mắt nhìn Chu Dương, vẻ mặt không thể tin được.

Hắn không ngờ Chu Dương sẽ hỏi như vậy.

Hứa Phi đương nhiên biết vị trí của Hứa gia, nhưng hắn không thể nói, dù chỉ một chữ hay bất kì thông tin hữu ích nào cũng không thể tiết lộ.

Bằng không, theo quy tắc của gia tộc, bất cứ ai tiết lộ vị trí của gia tộc đều sẽ bị xử lý.

Cách xử lý thế nào, lúc nhỏ Hứa Phi đã được chứng kiến một lần, khi ấy có kẻ tiết lộ vị trí của Hứa gia, bị người của Hứa gia bắt được, liền bị giết chết ở từ đường gia tộc.

Từ đó Hứa Phi luôn khắc sâu quy tắc nghiêm khắc này của gia tộc trong tâm trí.

Vậy nên lúc này khi nghe câu hỏi của Chu Dương, Hứa Phi sợ đến hồn bay phách lạc.

Một khi hắn nói ra, dù bây giờ hắn đang ở trong tay Chu Dương thì thứ chờ đón hắn cuối cùng vẫn là cái chết.

Hứa Phi không muốn chết, thà giống Hứa Du bị tông sư võ giả Ngưu Xuyên đánh còn hơn là chết.

Chu Dương không nói gì, biểu hiện của Hứa Phi đúng như dự đoán của anh.

Hứa gia là gia tộc ẩn dật, vậy nên vị trí chính xác của gia tộc tất nhiên là một nơi cực kỳ bí mật, không dễ gì để người khác biết.

Chỉ là, Chu Dương không ngờ rằng, quy tắc của Hứa gia nghiêm khắc đến vậy, thực sự sẽ giết chết người tiết lộ vị trí của gia tộc.

Nhìn tình trạng của Hứa Phi lúc này, chắc chắn hắn đã tận mắt chứng kiến việc gia tộc giết chết người để lộ vị trí gia tộc.

Vì vậy Hứa Phi mới nhất quyết không nói, thà bị Ngưu Xuyên đánh như Hứa Du còn hơn.

Chu Dương cũng không thực sự muốn biết vị trí của Hứa gia, có quy tắc nghiêm khắc như vậy, cho dù có hỏi thế nào bọn nhất định sẽ không nói ra.

Có điều, những thông tin vừa có được cũng đã đủ.

Chu Dương đã có được vài manh mối liên quan đến chuyện Hứa gia nôn nóng muốn có được viên ngọc đó.

Bằng chứng về cảnh giới thần bí, tư cách.

Còn cả thực lực của Hứa gia, có ít nhất hơn mười tông sư võ giả.

Đây là một lực lượng mà lúc này anh hoàn toàn không thể đánh bại được.

Nếu như Hứa gia có đủ tham vọng với viên ngọc này, nhất định phải lấy nó bằng được, có lẽ Chu Dương thực sự không giữ nổi.

Tuy nhiên trước nay Chu Dương chưa bao giờ là người dễ dàng khuất phục.

Chiến đấu mới là chân lý.

Bây giờ Chu Dương không có cách, không có nghĩa là về sau cũng không có.

Ít nhất, khoảng thời gian Hứa gia nhận ra đã mất liên lạc với Hứa Du và phái người đi tìm hắn cũng đủ để Chu Dương chuẩn bị vài thứ.

Sau đó, Chu Dương lại tìm mấy người nữa hỏi vài câu hỏi thông thường.

Cơ bản toàn là trong thời gian này họ làm thế nào, thông qua thủ đoạn gì lấy được cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương, từng hợp tác với ai.

Thấy những câu hỏi của Chu Dương đều là những câu hỏi cơ bản, không hề có vấn đề đặc biệt quan trọng nào, mấy người bị hỏi đều trả lời tường tận, ít nhất như vậy họ cũng không bị đánh giống Hứa Du.



Hai giờ sau, Chu Dương và Ngưu Xuyên mới bước ra khỏi phòng.

Mười người đó đều bị Ngưu Xuyên trói chặt, tạm thời nhốt ở đó.

“Đi, chúng ta đi tìm Hổ gia, lần này, có thể sẽ cần ông ấy giúp.”

Chu Dương mỉm cười, cảm thấy mình đột nhiên trở thành người quan trọng trong mắt một gia tộc ẩn dật,cũng hơi bất ngờ, ngoài ra còn có chút đắc ý.

Dẫu sao, người khác có lẽ chưa từng nhận được cách đối đãi như vậy.

“Chu Dương, thế nào rồi? Hỏi được kha khá rồi chứ?”

Hổ gia vẫy tay bảo Chu Dương ngồi xuống, cười hỏi.

Hổ gia cung cấp cho Chu Dương một phòng Vip, để anh và Ngưu Xuyên tự mình vào tra hỏi, cũng không sắp xếp ai khác vào cùng, đây chính là sự tôn trọng của Hổ gia với Chu Dương.

Chu Dương biết rõ điều này, nên anh có cảm tình rất tốt với Hổ gia.

Ít nhất, Hổ gia phân định mọi chuyện rất rõ ràng, biết chuyện gì có thể can thiệp, chuyện gì không nên nhúng tay vào.

“Hỏi được khá nhiều rồi, trước mắt cũng không có phiền phức gì, chúng ta bắt đám Hứa Du đi thì liên lạc giữa Hứa Du với Hứa gia sẽ bị cắt đứt, đợi tới khi Hứa gia phát hiện ra, nhất định sẽ cho người tới điều tra, tôi lo lúc ấy sẽ khá rắc rối.”

Chu Dương lắc đầu, bất lực nói.

Không phải Chu Dương kể khổ với Hổ gia, mà thực sự đây là lần đầu tiên Chu Dương gặp phải chuyện này, không biết nên làm thế nào.

Chu Dương có kinh nghiệm đối phó với gia tộc hạng nhất và gia tộc hạng hai.

Thế nhưng lần này là đối đầu trực tiếp với một gia tộc ẩn dật, Chu Dương không những chẳng có chút kinh nghiệm nào, mà còn chưa hiểu rõ về Hứa gia, chỉ biết nửa vời, hoàn toàn không rõ thực lực của Hứa gia như thế nào.

Trong hoàn cảnh như vậy, Chu Dương hơi luống cuống, hoang mang không biết làm sao cũng là điều bình thường.



Chương 764: Lại đến câu lạc bộ Silver Lake



“Ha ha, đúng là gặp phiền phức rồi, mặc dù cậu bắt được Hứa Du, nhưng dù sao Hứa gia cũng là một gia tộc ẩn dật, tông sư võ giả trong gia tộc đó tuyệt đối không ít, nếu Hứa gia thực sự ra tay, cho dù tôi giúp cậu, cũng khó mà chống đỡ nổi.”

Hổ gia cũng cười gượng.

Hổ gia cũng đồng cảm với tình hình Chu Dương gặp phải, dù sao, chuyện xảy ra năm đó, bây giờ nhớ lại, trong lòng Hổ gia vẫn còn run rẩy.

Gia tộc ẩn dật chắc chắn là thế lực người bình thường không thể tưởng tượng nổi, sợ rằng ngay cả gia tộc hạng nhất ở trước mặt gia tộc ẩn dật cũng chỉ như hoa trong gương trăng trong nước, chạm nhẹ là vỡ tan.

“Có điều tôi cũng không thể nản lòng, bây giờ đã biết được vì sao Hứa gia gây phiền phức cho tôi, tôi sẽ tranh thủ nghĩ cách trong khoảng thời gian Hứa gia phát hiện ra điều bất thường, phái người đến đây.”

Chu Dương nhìn Hổ gia, cười nói.

“Có điều, tới lúc đó nếu tôi cần Hổ gia giúp đỡ, hi vọng Hổ gia có thể ra tay tương trợ, dù là trợ giúp chút thanh thế cũng được rồi.”

“Ha ha, Chu Dương, cậu yên tâm, chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi, đến khi ấy, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Thời gian này cậu cố gắng chuẩn bị kỹ càng nhất có thể, tôi sẽ giúp cậu để ý chuyện ở Đông Hải, có thay đổi gì tôi bảo Bào Ca đến báo cho cậu.”

Hổ gia cười sảng kɧօáϊ.



Tạm biệt Hổ gia, Chu Dương và Ngưu Xuyên rời khỏi khách sạn Huy Hoàng.

Chu Dương cũng nhờ Hổ gia phái người đi chăm sóc mười mấy người kia, không để họ chết đói là được.

Lúc Chu Dương quay về vịnh Lục Cảnh thì trời cũng đã muộn.

Bà Chu và Tô Hiểu Manh bận rộn cả buổi chiều chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.

Lúc Chu Dương về nhà, bữa tối vừa mới chuẩn bị được một nửa.

“Anh Chu Dương, anh về rồi, ôi, anh Chu Dương, anh sao vậy, anh bị thương rồi à?”

Tô Hiểu Manh nghe thấy tiếng động, biết ngay là Chu Dương đã về, lập tức chạy ra đón anh.

Nhưng khi Tô Hiểu Manh nhìn thấy trêи người anh đầy vết bầm tím, liền sững sờ tại chỗ.

Ngay sau đó, hai mắt Tô Hiểu Manh đỏ ửng, không nghĩ ngợi gì nhào thẳng vào lòng Chu Dương, ôm chặt lấy anh, nhìn vết thương trêи cánh tay Chu Dương, cô vô cùng đau lòng khóc nấc lên.

Bà Chu ở trong bếp nghe thấy tiếng la hét của Tô Hiểu Manh cũng vội vã chạy ra.

Thấy vết thương trêи người Chu Dương, mắt bà Chu cũng đỏ hoe, mặc dù không khóc nhưng vành mắt cũng ươn ướt.

“Chu Dương à, con sao vậy? Đánh nhau với ai à? Con bị sao rồi, có đau không?”

Bà Chu vội vàng kéo Chu Dương ngồi xuống ghế sofa, cẩn thận kiểm tra vết thương trêи người Chu Dương.

Chẳng mấy chốc, bà Chu và Tô Hiểu Manh đều thấy rõ những vết thương trêи người Chu Dương.

Không chỉ trêи cánh tay, trước ngực, sau lưng thậm chí chân cũng có.

Xem ra Chu Dương vừa trải qua một trận chiến rất ác liệt.

Bỗng chốc hai người phụ nữ không kìm được nước mắt.

Một lớn một nhỏ, một người nắm tay Chu Dương, một người nhào vào lòng Chu Dương, ai không biết còn tưởng Chu Dương sắp chết đến nơi.

“Mẹ, Hiểu Manh, con không sao, chỉ bị thương ngoài da, không phải đau lòng đến mức đó đâu.”

Chu Dương bất lực trợn mắt.

Chu Dương không ngờ, khi bà Chu và Tô Hiểu Manh nhìn thấy những vết thương trêи người anh, họ lại có phản ứng lớn đến vậy.

“Chu Dương, con làm gì ở bên ngoài, mẹ cũng mặc kệ, nhưng con cẩn thận chút có được không, trêи người nhiều vết thương như vậy…”

Nhìn vết thương của Chu Dương, bà Chu không nhịn được mà rơi lệ, cho dù Chu Dương giải thích đi giải thích lại, bà vẫn không kiềm chế được.

Chu Dương cũng hết cách, đành để bà Chu khóc, chỉ cần bà khóc xong mới có thể từ từ nói chuyện.

“Mẹ à, con không sao, con đói quá, mọi người nấu cơm rồi đúng không, mau đi ăn cơm nào.”

Có điều, bà Chu khóc gần mười phút Chu Dương không nhẫn nhịn nổi nữa, vội chuyển dời sự chú ý của bà Chu.

“Ôi trời, đồ ăn sắp chín rồi, Hiểu Manh, nhanh lên nào!”

Quả nhiên nghe thấy Chu Dương nói vậy, bà Chu lập tức nhớ đến món ăn đang nấu trong bếp, nhanh chóng kéo Tô Hiểu Manh vào.

Nhìn hai người trở lại phòng bếp, Chu Dương thở phào nhẹ nhõm.

Anh không ngờ hai người phụ nữ lại đa sầu đa cảm đến vậy, nhưng nhìn lại mấy vết thương trêи người mình Chu Dương cũng cảm thấy không ổn, phải nhanh chóng làm vết thương lành lại, nếu không lúc ra đường có khi anh sẽ bị xem là thanh niên hư đốn mất.

Vì Chu Dương bị thương nên lần này anh được nhận đãi ngộ như hoàng đế.

Ngay cả ăn cơm cũng được Tô Hiểu Manh đút từng miếng một.

Chu Dương muốn tự mình ăn thì lại bị bà Chu cương quyết phản đối.

Sau bữa tối, Chu Dương bôi thuốc dưới sự giám sát của bà Chu, rồi trở về phòng với ánh nhìn chăm chú của hai người phụ nữ.

“Ôi!”

Vừa trở về phòng đóng cửa lại Chu Dương khẽ rêи lên.

Ban nãy bôi thuốc, Tô Hiểu Manh cứ muốn đụng tay vào, không biết nặng nhẹ, bây giờ Chu Dương cảm thấy đau nhức ở chỗ Tô Hiểu Manh vừa bôi thuốc.

Chu Dương nằm trêи giường lại nghĩ đến chuyện của Hứa gia.

“Viên ngọc này rốt cuộc là thứ gì?”

Anh lấy viên ngọc ra để ở trước mặt, cẩn thận xem xét nhưng thấy viên ngọc này vô cùng bình thường, hoàn toàn không phát hiện ra điều gì đặc biệt.

Nguyên nhân Hứa gia muốn có được viên ngọc này, theo những gì Hứa Phi nói thì nó có liên quan đến một thế giới thần bí và tư cách để vào trong thế giới thần bí đó.

Bây giờ Chu Dương vẫn chưa hiểu, lời nói của Hứa Phi có ý gì.

Lại còn thế giới thần bí?

Đây cũng không phải là tiểu thuyết giả tưởng, động một tí là lôi mấy chuyện huyền bí ra.

Dù sao Chu Dương sống hơn hai mươi năm cũng chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ thế giới thần bí nào.

“Xem ra phải đi hỏi Trần Thế Hào mới được.”

Chu Dương lẩm bẩm.

Lúc trước ở Tương Tây, là Trần Thế Hào đưa Chu Dương đến trang viên đó tham gia buổi bán đấu giá.

Vì vậy, ít nhất Trần Thế Hào sẽ biết vài chuyện mà Chu Dương không biết, có thể Trần Thế Hào cũng có chút manh mối về viên ngọc này.

“Ngày mai đến câu lạc bộ Silver Lake hỏi thử, hôm nay nên nghỉ ngơi một đêm, trêи người vẫn còn cảm thấy đau.”

Chu Dương chạm nhẹ vào vết thương trêи cơ thể, không suy nghĩ nữa, liền ngủ thϊế͙p͙ đi.

Một đêm yên giấc.

Sáng sớm hôm sau Chu Dương thức dậy.

Tắm rửa và ăn bữa sáng do bà Chu chuẩn bị xong liền vội vàng đến câu lạc bộ Silver Lake.

Tuy nhiên Chu Dương không biết rằng, câu lạc bộ Silver Lake giờ phút này đang vô cùng náo nhiệt.

Câu lạc bộ Silver Lake.

Trong phòng Vip ở tầng hai, lúc này đang có bốn người.

Nếu Chu Dương ở đây, anh nhất định sẽ nhận ra mấy người này, bởi họ đều là người quen.

Lý Minh Phong, Thái Hùng, Đinh Phàm, Tôn Kiệt.

Bốn người đang ngồi cùng nhau, khuôn mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ căm hận.



Chương 765: Người quen?



“Mẹ kiếp, ở trong nhà thời gian này đã phải chịu bao nhiêu ấm ức, tất cả là tại cái tên Chu Dương đó.”

Lý Minh Phong đấm nắm tay xuống mặt bàn, trong đáy mắt đầy sự tức giận.

Khi những người khác nghe thấy vậy, tất cả cũng đều lần lượt thể hiện bộ dạng đó.

“Ai nói không phải chứ? Lần trước tôi phải chịu thua thiệt dưới tay Chu Dương. Sau khi về nhà, tôi còn bị các vị trưởng bối dạy dỗ một trận.”

“Nhưng ai biết Chu Dương có quan hệ sâu sắc như vậy với Trần Thế Hào chứ.”

“Ha ha, xuất thân của Chu Dương tuy đơn giản nhưng cũng không đơn giản. Chưa nói đến những thứ khác, hiện giờ công ty Danh Dương đang có đà phát triển mạnh mẽ. Theo đánh giá của một số cơ quan, trong vòng sáu tháng tới, quy mô của công ty Danh Dương sẽ không ngừng tăng lên, thêm vào đó, Chu Dương có quan hệ rất tốt với Tô gia. Ngay cả thiếu gia Tô gia, Tô Vỹ cũng thường xuyên theo sau ᘻôиɠ Chu Dương.”



Nhiều người lần lượt nói về tình hình gần đây của mình, nhưng Tôn Kiệt lại kể về tình hình của Chu Dương.

Dù sao, tuy rằng Lý Minh Phong ghét Chu Dương, nhưng có thể bọn họ không biết nhiều về tình hình của Chu Dương.

Ngay cả khi họ biết được một số chuyện từ miệng người khác, nhưng làm sao có thể so được với người vẫn luôn theo dõi Chu Dương như Tôn Kiệt chứ.

Cho đến giờ Tôn Kiệt vẫn còn nhớ lần Rocket Girls đến Đông Hải biểu diễn, hắn đưa gái đi xem buổi biểu diễn, ở lối vào cung thể thao, hắn đã bị người đại diện của Rocket Girls chế nhạo và làm mất thể diện.

Đặc biệt là Chu Dương, anh hoàn toàn không coi Tôn Kiệt ra gì.

Điều này khiến Tôn Kiệt không thể nguôi ngoai trong suốt một thời gian dài.

Đối với việc Rocket Girls bị ám sát trong buổi biểu diễn, Tôn Kiệt cười nhạt, trong lòng cảm thấy tiếc nuối vì không giết được người phụ nữ đó và cũng không lấy được mạng của Chu Dương.

“Hừ, thiếu gia của Tô gia, tên Tô Vỹ đó hả? Cái tên yếu xìu đó thì có bản lĩnh gì chứ.”

“Phải đó, Tô gia cũng chỉ có thể oai phong được vài năm nữa thôi. Thực lực của Tô gia hiện giờ căn bản không xứng với địa vị gia tộc hạng nhất.”

“Mọi người nói xem, Chu Dương có tới đây nữa không. Chúng ta ở đây, hắn sẽ không đến gây phiền phức chứ?”

“Hừ, chúng ta không kiếm hắn gây chuyện đã là tốt lắm rồi. Nếu hắn dám đến làm phiền chúng ta, cho dù đây là câu lạc bộ Silver Lake, tôi cũng phải khiến cho hắn không được yên thân.”



“Trời ơi, tên hung thần đó lại đến rồi kìa.”

“Tên hung thần nào?”

“Chính là Chu Dương đó.”

“Chu Dương là ai?”

“Chuyện này mà cậu không biết à? Chính là người đã khiến Lý Minh Phong, Thái Hùng, Đinh Phàm chịu tổn thất lớn ở đây, hiện giờ trong câu lạc bộ Silver Lake này không ai dám dây vào hắn.”

“Thật là đáng sợ, nhưng hình như vừa rồi tôi đã nhìn thấy Lý Minh Phong, Thái Hùng, còn có cả Đinh Phàm nữa cũng đều ở đây, sao không thấy họ ra mặt nhỉ?”



Đột nhiên, bên ngoài phòng Vip có tiếng động.

Thái Hùng vốn định nổi giận, nhưng khi nghe những người bên ngoài đang bàn tán xôn xao, hắn chợt im lặng.

Trong toàn bộ căn phòng Vip, bầu không khí hừng hực muốn tìm Chu Dương tính sổ vừa xong lập tức đông lại.

Cả bốn người đều yên lặng, ngay cả động tác uống nước cũng nhỏ hơn rất nhiều.

“Mọi người nói xem, Chu Dương đến đây làm gì? Lẽ nào hắn biết hôm nay chúng ta tới đây nên muốn kiếm chuyện?”

Lý Minh Phong nuốt nước bọt, khẽ hỏi.

Trong bốn người ở đây, Lý Minh Phong cảm thấy mình là người tệ nhất, không chỉ bị Chu Dương dạy dỗ một trận nên thân mà còn bị anh tống tiền năm mươi triệu.

“Không biết, tốt hơn hết hắn đừng nên tới tìm chúng ta, nếu không hôm nay chắc chắn tôi sẽ khiến hắn phải lãnh đủ!”

“Phải đó, không sai!”

Thái Hùng và Đinh Phàm nói một cách đay nghiến.



Phòng họp trêи tầng ba.

Chu Dương đã nói sơ qua với Trần Thế Hào về sự việc trêи đường tới đây.

Điều mà Chu Dương cần biết bây giờ là rốt cuộc viên ngọc bán đấu giá tại Trường Sa mà anh đã giành được có tác dụng gì.

Còn thế giới thần bí gì đó mà Hứa Phi nói đến, Chu Dương cũng không coi trọng.

“Đã xử lý xong chuyện bên chỗ Hứa gia chưa?”

Trần Thế Hào nhấp một ngụm trà, nhìn thấy vết sẹo trêи người Chu Dương, khẽ cười nói.

Trêи người Chu Dương có thương tích, đương nhiên là đã giao đấu với người khác.

Mà gần đây, những người có thể khiến Chu Dương ra tay, e là chỉ có đám người Hứa gia thôi.

Lúc này Chu Dương có thể toàn vẹn ngồi ở trước mặt Trần Thế Hào như thế này, ông liền biết ngay anh đã xử lý xong đám người Hứa gia đó rồi.

“Ừ, trong đám người Hứa gia phái tới lần này có một người là tông sư võ giả, không trở thành mối uy hϊế͙p͙ với tôi. Có điều, lần sau người mà Hứa gia phái đi, e rằng sẽ không dễ đối phó như vậy.”

Chu Dương lắc đầu, có chút bất lực.

“Yên tâm đi, dù sao cậu cũng là người thừa kế của Chu gia cho dù là Hứa gia, cũng không dám thực sự làm gì cậu. Hơn nữa, còn có tôi ở đây, và cả một vài thế lực của Chu gia, cậu đừng có xem thường sức ảnh hưởng của Chu gia ở trong nước.”

Trần Thế Hào nói khẽ, không nói nhiều lời.

“Viên ngọc lần này cậu đang nói đến là cái gì?”

“Đây, chính là món đồ này. Cái này là trước đây ông đưa tôi đến buổi đấu giá ở Trường Sa, tôi đã đấu giá thành công. Lúc đó cũng không tốn nhiều tiền lắm, khoảng hơn hai triệu nhân dân tệ. Cái mà Hứa gia đang tìm chắc là cái này, vậy nên chỉ riêng thu mua tám cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương, họ đã chấp nhận chi không dưới năm trăm triệu.”

Chu Dương lấy viên ngọc ra, đưa cho Trần Thế Hào để ông ấy xem xét.

Nếu có ai có thể giải quyết được sự nghi hoặc của Chu Dương lúc này, thì chỉ có Trần Thế Hào mà thôi.

Trần Thế Hào cầm lấy viên ngọc và xem xét nó cẩn thận.

Ông ấy có chút ấn tượng với viên ngọc này. Hình như Chu Dương đã bỏ ra hơn hai triệu để mua nó, nhưng ông cũng không để tâm lắm, chỉ là ông không thể ngờ Hứa gia lại vì viên ngọc này mà nhắm đến Chu Dương.

Trần Thế Hào soi xét gần ba phút đồng hồ, nhưng vẫn không nhìn ra được bên trong có điều gì khác lạ.

“Tôi không nhìn ra. Viên ngọc này trông thì có vẻ giống như các viên ngọc bình thường khác, không có chỗ nào đặc biệt cả.”

Trần Thế Hào đưa lại viên ngọc cho Chu Dương và lắc đầu bất lực.

“Tuy nhiên, nếu cậu thực sự muốn khám phá nguồn gốc và tác dụng của viên ngọc này, có lẽ tôi có thể giới thiệu cho cậu một người.”

Trần Thế Hào suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nói.

Chu Dương cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú, liền hỏi ngay lập tức.

“Là ai vậy?”

“Người này, thật ra cậu đã từng tiếp xúc với cô ấy, nhưng chưa từng gặp mặt. Đây là danh thϊế͙p͙ của cô ấy.”

Trần Thế Hào cười nói rồi lấy ra một tấm danh thϊế͙p͙.

Chu Dương cầm lấy danh thϊế͙p͙, nhìn thấy tên trêи đó, không nghĩ ngợi gì, nhưng vừa nhìn thấy chức vị của đối phương thì hơi sửng sốt, đồng tử co rút lại.

Thuỷ Băng Nguyệt, tổng giám đốc của Thuý Hồ Cư.

Lúc này, Chu Dương mới nhớ tới những chuyện trước đây ở Thuý Hồ Cư.

Dự án hoạt chất làm trắng của công ty Danh Dương là buổi lễ ra mắt được tổ chức tại Thuý Hồ Cư, lúc đó bà chủ của Thuý Hồ Cư đã tặng họ một món quà nhỏ và mời họ dùng một bữa ăn thịnh soạn.

Đây chắc chắn là một trải nghiệm khó quên đối với Chu Dương, người chưa từng được hưởng cuộc sống giàu sang vào thời điểm đó.

Chỉ là Chu Dương không ngờ rằng Trần Thế Hào lại quen biết bà chủ của Thuý Hồ Cư. Hơn nữa xem ra ngay cả Trần Thế Hào cũng không thể phân biệt được viên ngọc này, mà Thủy Băng Nguyệt lại có thể nhìn ra thứ gì đó.

“Ông Trần? Cô Thủy Băng Nguyệt này cũng là người của Chu gia sao?”



Chương 766: Trở lại Thúy Hồ Cư



Trước kia, trong buổi lễ ra mắt dự án hoạt chất làm trắng da được tổ chức tại Thúy Hồ Cư, chủ nhân của Thúy Hồ Cư đã tặng một phần quà nhỏ cho Chu Dương, mời bọn họ ăn bữa cơm.

Lúc đó Chu Dương còn thắc mắc, mình vốn không quen biết người của Thúy Hồ Cư, tại sao chủ nhân của Thúy Hồ Cư lại lịch sự như vậy.

Tuy nhiên, thời gian trôi qua, Chu Dương đã dần dần quên đi chuyện này.

Không ngờ rằng, hôm nay đến chỗ của Trần Thế Hào, lại có một bất ngờ ngoài ý muốn.

Chu Dương cảm thấy kỳ lạ, nếu Thủy Băng Nguyệt của Thúy Hồ Cư là người của Chu gia, lẽ nào Thủy Băng Nguyệt cũng đã sớm biết thân phận người thừa kế của Chu gia của anh rồi sao?

Thế nhưng, lúc đó tại sao cô ấy không đến gặp mình?

“Cô ấy là người của Chu gia, nhưng cũng không phải người của Chu gia, chuyện này thật ra rất phức tạp, không thể giải thích rõ ràng trong chốc lát, nhưng đợi cậu đi gặp cô ấy thì cậu sẽ hiểu toàn bộ thôi.”

Trần Thế Hào dường như đang hồi tưởng lại điều gì đó, trêи mặt nở nụ cười.

Nụ cười này là về một hoài niệm từng trải qua.

Tuy nhiên nó khiến Chu Dương không ngừng suy nghĩ, Trần Thế Hào và Thủy Băng Nguyệt sớm đã quen biết nhau, hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng khá tốt.

“Vậy tôi đi chào hỏi cô ấy.”

Từ biệt Trần Thế Hào, Chu Dương rời khỏi câu lạc bộ Silver Lake, đi đến Thúy Hồ Cư.

Lúc này, bốn người trong phòng Vip ở câu lạc bộ Silver Lake đột nhiên thở phào nhẹ nhõm khi nghe Chu Dương rời đi.

Bọn họ cũng không biết tại sao lại có một cảm giác sợ hãi khi nghe đến tên của Chu Dương.

Họ không dám nhớ lại chuyện ở đây lúc trước.

Đùa sao, bọn họ là ai chứ?

Người của Lý gia, Thái gia, Đinh gia và Tôn gia, nhóm của Thái gia và Lý gia kém nhất cũng đứng đầu trong số những gia tộc hạng hai.

Từ trước đến nay chỉ có người khác sợ bọn họ, chứ họ chưa sợ ai bao giờ.

“Đáng ghét, tên Chu Dương này, đừng bao giờ rơi vào tay tôi, bằng không tôi nhất định sẽ không tha cho hắn!”



Chu Dương không biết những người trong phòng Vip của câu lạc bộ Silver Lake kia là ai, nói những gì, lúc này anh lái xe mất gần một tiếng mới đến Thúy Hồ Cư.

Thúy Hồ Cư là một khách sạn năm sao, mặc dù khách sạn lớn năm sao ở Đông Hải rất nhiều, nhưng tổng hợp lại để so sánh thì Thúy Hồ Cư là một khách sạn năm sao cao cấp nhất trêи khắp Đông Hải.

So với khách sạn lớn như Huy Hoàng, Thúy Hồ Cư có một ý nghĩa rất quan trọng trong lòng những người dân ở Đông Hải.

Thậm chí, vài đơn vị sẽ tổ chức một số nghi lễ và yến tiệc tại đây.

Lúc Chu Dương đến Thúy Hồ Cư, vẫn có xe chạy tới chạy lui, tiếng người ồn ào.

Trước cổng khách sạn Thúy Hồ Cư, những chiếc xe sang trọng không ngừng lướt qua.

Còn chiếc BMW Chu Dương đang lái chỉ là một chiếc xe bình thường mà anh mượn Thẩm Bích Quân dùng tạm một thời gian.

Đi vào Thúy Hồ Cư, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc bên trong, Chu Dương ngẩn ngơ một hồi.

Nhớ lại buổi lễ ra mắt dự án hoạt chất làm trắng da của công ty Danh Dương được tổ chức ở đây, từng cảnh tượng vẫn hiện ra ngay trước mắt.

Thế mà chớp mắt, đã hết nửa năm rồi.

Chu Dương cũng không còn là người thanh niên non nớt khi đó nữa.

“Chào cô, xin hỏi tổng giám đốc của các cô có đây không?”

Chu Dương đến quầy lễ tân, hỏi thẳng.

Vừa dứt lời, hai nhân viên ở quầy lễ tân đột nhiên sững sờ, ánh mắt nhìn Chu Dương như đang nhìn một kẻ ngốc.

Tổng giám đốc của Thúy Hồ Cư là ai chứ, đó là người có thân phận cao quý.

Thậm chí, rất nhiều nhân viên trong Thúy Hồ Cư đều chưa từng gặp tổng giám đốc.

Nhưng bây giờ, lại có người đến hỏi tổng giám đốc ở đây không.

Cho dù có ở đây, lẽ nào anh còn muốn làm gì.

“Anh hỏi cái này làm gì? Anh nghĩ rằng tổng giám đốc của chúng tôi là ai?”

Một cô lễ tân liếc nhìn Chu Dương, lãnh đạm nói, không quan tâm đến anh.

Mặc dù Chu Dương khá ưa nhìn, nhưng quần áo trêи người rất bình thường, không phải hàng hiệu, trông giống một người bình thường.

Cô lễ tân mỗi ngày đều nhìn thấy không biết bao nhiêu người bình thường như vậy.

Thậm chí, cô ta cũng gặp khá nhiều những người thành đạt.

Thế nhưng chưa ai đến đây, đứng trước quầy lễ tân của Thúy Hồ Cư thẳng thừng hỏi tổng giám đốc đang ở đâu.

Muốn làm gì?

Sao không tự soi lại mình xem, một người bình thường có thể gặp được tổng giám đốc của Thúy Hồ Cư sao?

Chu Dương cũng hơi sững sờ, đương nhiên anh hiểu, hình như cô lễ tân này không có cảm tình với anh.

Nhưng Chu Dương cũng không quan tâm lắm, hôm nay anh đến tìm Thủy Băng Nguyệt, vậy thì chắc chắn phải gặp được đối phương.

“Có người giới thiệu tôi đến tìm tổng giám đốc của các cô hỏi chút chuyện, phiền cô thông báo một tiếng.”

Đáng lẽ ra Chu Dương có thể gọi điện thoại, nhưng trêи danh thϊế͙p͙ Trần Thế Hào đưa cho anh, lại không có số điện thoại của Thủy Băng Nguyệt, mà Trần Thế Hào cũng không biết số điện thoại của cô ấy.

Cho nên Chu Dương muốn gọi điện cho Thủy Băng Nguyệt cũng không được.

Nếu không Chu Dương đã chẳng cần phải phiền phức thế này, nếu gọi điện thoại từ chỗ Trần Thế Hào thì Thủy Băng Nguyệt chắc chắn sẽ cho người đợi ở đây.

“Hừ, anh nói thông báo là thông báo sao, anh có biết rằng, tổng giám đốc của chúng tôi bận rộn cả ngày, đâu có rảnh để gặp một số người không liên quan.”

Cô lễ tân trợn mắt nhìn Chu Dương, khinh thường nói.

Những người giống Chu Dương không tìm ra lý do đàng hoàng, tìm bừa một cái cớ để được đi vào trong, cô ta gặp đầy rồi, nhưng hầu hết đều phải trốn đi vì bị cô ta khinh thường.

Nhưng người ở trước mặt, hình như khá kiên nhẫn, cho dù cô ta có phẫn nộ ra sao, đối phương cũng không thay đổi.

Điều này khiến cô lễ tân bỗng nhiên khó chịu, tâm trạng cũng bắt đầu không vui.

“Chuyện gì vậy?”

Lúc này, một giọng nói nghiêm khắc đột ngột vang lên, sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc nghiêm chỉnh bước tới, nhìn Chu Dương và cô lễ tân, cau mày hỏi.

“Giám đốc Quách, người này đòi gặp tổng giám đốc của chúng ta hỏi chút chuyện, nói anh ta thế nào cũng không được, cứ đứng đây gây chuyện.”

Cô lễ tân nhìn người đi tới, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, vội vàng giải thích.

Quách Sơn nhíu mày, nhìn Chu Dương với ánh mắt cảnh giác.

“Thưa anh, tổng giám đốc của chúng tôi rất bận, không phải ai cũng có thể gặp được, nếu như anh không có việc gì khác, mời anh đừng làm phiền công việc của chúng tôi.”

Quách Sơn là người có tuổi đời làm việc mấy chục năm, kinh nghiệm đối nhân xử thế rất khéo léo.

Ông ta không biết Chu Dương tìm tổng giám đốc của bọn họ, rốt cuộc có chuyện gì.

Tuy nhiên có một điều, đó là không thể gặp tổng giám đốc thông qua cách hỏi thăm như vậy.

Mà Quách Sơn rõ ràng có thể tìm bảo vệ đuổi Chu Dương ra ngoài, thế nhưng ông ta vẫn bình thản cười nói với Chu Dương.

Dù sao, nơi này là Thúy Hồ Cư, một khi xảy ra xung đột, thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đối với các khách hàng khác và cả Thúy Hồ Cư.



Chương 767: Thủy Băng Nguyệt



“Haiz.”

Chu Dương hơi bất lực, những người này đều quá cứng nhắc, anh đến tìm Thủy Băng Nguyệt có chút chuyện thật mà.

“Đúng rồi, đây là danh thϊế͙p͙ của tổng giám đốc các người, nếu có số điện thoại, tôi căn bản không cần làm phiền các người rồi.”

Chu Dương bất lực, đành lấy ra danh thϊế͙p͙ của Thủy Băng Nguyệt, anh muốn thử xem sao.

Dù sao, danh thϊế͙p͙ của một số nhân vật lớn thường là tấm vé thông hành để gặp họ.

Chu Dương không biết tấm danh thϊế͙p͙ này có tác dụng không, nhưng thay vì nảy sinh xung đột với đám nhân viên ở đây, tốt hơn nên thử một chút, dù sao cũng không có tổn thất gì.

Sau khi Chu Dương lấy tấm danh thϊế͙p͙ của Thủy Băng Nguyệt ra, giám đốc Quách và cô lễ tân đều nhìn Chu Dương với ánh mắt kinh ngạc.

“Anh có danh thϊế͙p͙ của tổng giám đốc chúng tôi sao?”

Giám đốc Quách ngạc nhiên, dè dặt cầm lấy tấm danh thϊế͙p͙ từ tay Chu Dương, nhìn cẩn thận, xác nhận đúng là danh thϊế͙p͙ của Thủy Băng Nguyệt, thái độ lập tức thay đổi.

“Xin hỏi tên tuổi của tiên sinh là gì?”

Quách Sơn cẩn thận trả tấm danh thϊế͙p͙ lại cho Chu Dương, mặc dù ông ta cố gắng che giấu sự ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt của ông ta lại không thể nào giấu được.

Lúc này Quách Sơn cũng không dám coi thường người trước mặt.

Trước đó ông ta còn tưởng người này quấy rối ở đây, với ý nghĩ viển vông.

Thế nhưng ông ta không ngờ rằng, Chu Dương lại có danh thϊế͙p͙ của tổng giám đốc.

Phải biết rằng, tổng giám đốc của Thúy Hồ Cư có năng lực không tầm thường, mỗi ngày đều có vô số người muốn tạo quan hệ với Thủy Băng Nguyệt.

Thế nhưng về cơ bản, trong số mười ngàn người, cũng rất ít người có thể gặp được tổng giám đốc.

Nhưng có một điều, hễ có người cầm được danh thϊế͙p͙ của tổng giám đốc, đều có thể trực tiếp gặp mặt cô ấy.

Đây là quy tắc của Thủy Băng Nguyệt, dựa vào kinh nghiệm làm việc ở Thúy Hồ Cư, Quách Sơn đương nhiên biết rõ.

Nhưng cũng vì điều này, số lượng danh thϊế͙p͙ của Thủy Băng Nguyệt rất hiếm, hơn nữa rất ít khi đưa cho người khác, một khi gửi cho người khác, thì có nghĩa đối phương là người rất có địa vị và thân phận ở Đông Hải, chí ít cũng cùng tầng lớp với Thủy Băng Nguyệt.

Lẽ nào người trước mặt là người cùng đẳng cấp với tổng giám đốc Thủy Băng Nguyệt?

Trong lòng Quách Sơn không ngừng hoài nghi.

“Tôi họ Chu, tôi có thể gặp tổng giám đốc của các người với tấm danh thϊế͙p͙ này không?”

Chu Dương cười nói, nhìn thấy biểu cảm thay đổi của hai cô lễ tân và giám đốc Quách.

Bây giờ xem ra, tấm danh thϊế͙p͙ này rõ ràng có tác dụng, ít nhất, để bọn họ biết anh không phải đến kiếm chuyện.

“Được, nếu anh có danh thϊế͙p͙ của tổng giám đốc chúng tôi, đương nhiên có thể đến gặp tổng giám đốc, mời anh qua đây.”

Quách Sơn vội càng cười nói, đưa Chu Dương lên tầng ba của Thúy Hồ Cư.

Thúy Hồ Cư tổng cộng có sáu tầng, mà phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng ba.

Bây giờ, Thủy Băng Nguyệt đang làm việc trong văn phòng.

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, đánh thức Thủy Băng Nguyệt đang làm việc.

“Vào đi.”

Thủy Băng Nguyệt đặt bút xuống, khẽ cười.

Quách Sơn đẩy cửa, đi thẳng vào trong, đến trước mặt Thủy Băng Nguyệt.

“Tổng giám đốc, bên ngoài có một vị khách cầm danh thϊế͙p͙ của cô nói rằng đến tìm cô.”

Quách Sơn cúi đầu, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Thủy Băng Nguyệt, kính cẩn đưa tấm danh thϊế͙p͙ cho Thủy Băng Nguyệt.

“Hở?”

Thủy Băng Nguyệt ngạc nhiên nhìn tấm danh thϊế͙p͙ trong tay Quách Sơn, sau khi nhận lấy, không khỏi băn khoăn là ai đang tìm mình.

“Bảo cậu ta vào đi.”

Thủy Băng Nguyệt cười nhạt.

Tuy không biết rốt cuộc là ai, nhưng đã cầm danh thϊế͙p͙ đến tìm mình, vậy thì gặp mặt, cũng không có gì đáng ngại.

“Vâng.”

Quách Sơn quay ra ngoài cửa, mời Chu Dương vào, còn ông ta phải tiếp tục làm việc.

Chu Dương chỉnh sửa quần áo, thản nhiên bước vào trong.

Vừa vào phòng làm việc, Chu Dương nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi sau bàn làm việc bên trái.

Người phụ nữ còn trẻ, trông như mới ngoài hai ngươi, không lớn hơn Chu Dương.

Nước da trắng nõn, mái tóc bồng bềnh, đôi môi tô điểm, làm người khác rung động.

Tuy Chu Dương đã từng gặp không ít người phụ nữ đẹp, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thủy Băng Nguyệt, cũng vô cùng sửng sốt.

“Tôi không nhớ mình từng đưa danh thϊế͙p͙ cho cậu.”

Thủy Băng Nguyệt nhìn Chu Dương, mỉm cười.

Lúc Thủy Băng Nguyệt nhìn Chu Dương, trong lòng vẫn còn kinh ngạc.

Đương nhiênThủy Băng Nguyệt có ấn tượng với Chu Dương, lúc đầu khi Chu Dương tổ chức lễ ra mắt dự án hoạt chất làm trắng da của công ty Danh Dương ở Thúy Hồ Cư, cô ấy còn cho người qua tặng một phần quà nhỏ.

Thủy Băng Nguyệt đương nhiên cũng biết thân phận thật sự của Chu Dương.

Người thừa kế của Chu gia.

Mà Thủy Băng Nguyệt cũng không nhớ mình đưa danh thϊế͙p͙ cho Chu Dương khi nào, thế nhưng bây giờ Chu Dương đã cầm danh thϊế͙p͙ của mình qua đây, vậy tức là tấm danh thϊế͙p͙ này do người khác đưa cho anh.

Ở Đông Hải, mặc dù danh thϊế͙p͙ của Thủy Băng Nguyệt không phải là thứ đồ quá hiếm và giá trị, nhưng người có được nó thật sự rất ít.

Mà người có thể đưa cho Chu Dương dễ dàng như vậy, Thủy Băng Nguyệt nghĩ ngợi một hồi, cũng chỉ có một người.

“Danh thϊế͙p͙ này quả thực không phải là của tôi, mà do Trần Thế Hào của câu lạc bộ Silver Lake đưa cho.”

Chu Dương cười nói, anh nhìn Thủy Băng Nguyệt, trong lòng có phần kinh ngạc.

Trước đây anh luôn nghĩ rằng chủ nhân của Thúy Hồ Cư là một người đàn ông trung niên có uy tín, nếu không làm sao có thể kinh doanh Thúy Hồ Cư thành công như vậy.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Thủy Băng Nguyệt, Chu Dương mới biết mình đã sai.

Thủy Băng Nguyệt không chỉ là một người phụ nữ, hơn nữa còn trẻ đẹp như vậy.

Trong ấn tượng của Chu Dương, chỉ có Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân mới có thể so sánh với Thủy Băng Nguyệt.

“Quả nhiên là ông ấy, nói thật, tôi không ngờ cậu sẽ đến đây tìm tôi, xem ra Trần Thế Hào đã nói với cậu một số chuyện?”

Thủy Băng Nguyệt ngầm gật đầu, sau đó cười nhạt nhìn Chu Dương.

Nếu như Quách Sơn ở đây lúc này, chắc chắn sẽ kinh ngạc.

Trong trí nhớ của Quách Sơn, trước giờ ông ta chưa từng thấy Thủy Băng Nguyệt mỉm cười, cho dù trước mặt một số nhân vật lớn, Thủy Băng Nguyệt cũng giữ bộ dạng lạnh lùng, giống như tên của cô ấy, lạnh như băng.

Nhưng bây giờ, khi đối diện với Chu Dương, Thủy Băng Nguyệt lại mỉm cười, hơn nữa còn chủ động cười.

“Ngồi đi, nói thật, giữa chúng ta cũng không xa lạ gì, tôi đã biết cậu từ trước.”

Thủy Băng Nguyệt cười nói.

“Ừ, tôi biết rồi, tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn món quà Thủy tổng tặng lần trước.”

Chu Dương ngồi xuống, cười đáp lại.

Không biết lại sao, anh luôn cảm thấy rất thân mật khi đối diện với Thủy Băng Nguyệt.

Giống như anh quen biết cô từ lâu, Chu Dương dường như cảm nhận được cảm giác người thân từ Thủy Băng Nguyệt.

Điều này khiến Chu Dương rất kinh ngạc.



Chương 768: Tác dụng của viên ngọc



Người nhà của Chu Dương, ngoài bà Chu đang ở vịnh Lục Cảnh thì e rằng chỉ có gia chủ hiện tại của Chu gia.

Lẽ nào Thủy Băng Nguyệt này là em gái của gia chủ Chu gia sao?

Nhưng cô ấy họ Thủy chứ có phải họ Chu đâu.

Nhưng quan trọng nhất bây giờ là hỏi Thủy Băng Nguyệt về chuyện liên quan đến viên ngọc, những cái khác để sau.

“Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, không biết Trần Thế Hào bảo cậu đến tìm tôi là vì chuyện gì. Trần Thế Hào có thể giúp cậu giải quyết mấy chuyện bình thường mà nhỉ? Lẽ nào gặp phải chuyện gì không xử lý được sao?”

Thủy Băng Nguyệt cười nói, dường như ở trước mặt cô ấy, chuyện Trần Thế Hào khó giải quyết đều chỉ như một miếng bánh, không cần phải để ý nhiều.

“Ừ, chuyện là thế này…”

Sau đó Chu Dương kể lại những chuyện liên quan đến Hứa gia gần đây.

Dù sao Thủy Băng Nguyệt cũng là Trần Thế Hào giới thiệu, hơn nữa còn có quan hệ với Chu gia.

Thế nên Chu Dương không hề lo lắng có chuyện xấu.

“Viên ngọc? Viên ngọc gì?”

Thủy Băng Nguyệt nghe xong mọi chuyện, nhanh chóng nắm được tin tức quan trọng nhất trong đó, cô ấy lập tức hỏi, giọng điệu hơi gấp gáp.

“Là viên ngọc này.”

Chu Dương lấy viên ngọc ra đặt lên bàn.

Từ giọng điệu của Thủy Băng Nguyệt, Chu Dương lờ mờ cảm thấy có lẽ cô ấy biết được gì đó.

Thế nên khi thấy Thủy Băng Nguyệt cầm lấy viên ngọc, vẻ mặt Chu Dương tràn đầy mong đợi, hi vọng Thủy Băng Nguyệt có thể cho anh thông tin hữu ích.

“Quả nhiên là cái này!”

Thủy Băng Nguyệt xoa viên ngọc, mấy phút sau mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt lộ vẻ bất ngờ.

Nhưng ánh mắt cô ấy nhìn Chu Dương trở nên ôn hòa hơn như đang nhìn một người có quan hệ rất thân thiết.

Ánh mắt này khiến Chu Dương hơi sững sờ.

Anh không biết tại sao Thủy Băng Nguyệt đột nhiên nhìn anh với ánh mắt đó.

Chu Dương có thể chắc chắn trước đó anh chưa từng gặp Thủy Băng Nguyệt, giữa hai người không có mối quan hệ thân thiết nào.

“Thủy tổng, cô biết viên ngọc này là gì sao?”

Chu Dương hiếu kì hỏi.

“Cậu không nên gọi tôi là Thủy tổng.”

Nhưng khi nghe Chu Dương gọi cô ấy như vậy, Thủy Băng Nguyệt trợn mắt nhìn Chu Dương, nhỏ giọng nói.

Câu nói của cô ấy khiến Chu Dương sửng sốt.

Không nên gọi cô ấy là Thủy tổng?

Vậy chứ nên gọi là gì?

Dường như biết Chu Dương đang nghĩ gì, Thủy Băng Nguyệt khẽ cười, nở nụ cười dịu dàng.

“Thật ra tôi là chị của cậu.”

Rầm!

Thủy Băng Nguyệt vừa dứt lời, Chu Dương cảm thấy trong đầu anh như có tiếng nổ vang, âm thanh cứ văng vẳng bên tai anh.

Chị?

Sao có thể chứ?

Khuôn mặt Chu Dương đầy vẻ ngạc nhiên, bất ngờ và không dám tin những gì cô ấy nói.

Từ nhỏ Chu Dương và mẹ sống nương tựa vào nhau, chưa từng xuất hiện người thân nào khác.

Không dễ gì xuất hiện một ông bố, còn là gia chủ Chu gia trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, điều này đã làm cho cuộc sống của Chu Dương thay đổi đến long trời lở đất rồi.

Mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một người chị.

Thế giới này xảy ra chuyện gì vậy?

Lẽ nào bây giờ đang thịnh hành trào lưu nhận người thân à?

Nhưng tại sao đều chạy đến nhận anh là người thân?

“Sao vậy? Không tin à?”

Thủy Băng Nguyệt bật cười khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Dương

“Cậu không tin cũng là chuyện thường tình, thật ra tôi cũng mới biết chuyện này thôi. Nhưng chẳng ảnh hưởng gì, với những người như chúng ta, các mối quan hệ cá nhân chẳng còn quan trọng nữa rồi.”

Thủy Băng Nguyệt khẽ cười nói, nhẹ vuốt mái tóc dài, lập tức trở nên mê hoặc lòng người.

Lúc này Chu Dương cũng nhìn đến nỗi say mê.

“Rốt cuộc là sao? Tại sao tôi không hiểu gì thế?”

Chu Dương sắc bén nắm bắt được thông tin mấu chốt trong lời nói của Thủy Băng Nguyệt.

Với những người như chúng ta, các mối quan hệ cá nhân ở đời đã không còn quan trọng nữa rồi.

Những người như chúng ta là người nào?

Chu Dương lập tức kϊƈɦ động, anh nghĩ hình như anh sắp biết được một bí mật mà trước đây chưa từng biết, một thế giới chưa từng xuất hiện trước mặt anh.

“Viên ngọc này không chỉ là viên ngọc đơn giản bình thường, nó là một chiếc chìa khóa mở ra một thế giới thần bí.”

“Thế giới thần bí này là một thế giới nhỏ, chỉ có những người sở hữu viên ngọc này mới có thể bước vào thế giới đó.”

Dứt lời, Thủy Băng Nguyệt cũng lấy ra một viên ngọc từ trong ngực mình.

Mặc dù không giống hoàn toàn với viên ngọc của Chu Dương nhưng Chu Dương lại cảm giác hai viên ngọc này là một thể.

Giống hai viên ngọc được lấy ra từ một viên ngọc lớn.

“Viên ngọc này của tôi cũng là chìa khóa của thế giới nhỏ, mà tôi là người đến từ thế giới đó.”

Thủy Băng Nguyệt khẽ cười.

Chu Dương sửng sốt, anh không biết rốt cuộc thế giới nhỏ mà Thủy Băng Nguyệt nói là gì.

Thủy Băng Nguyệt nói cô ấy đến từ thế giới nhỏ, nhưng tại sao lại nói cô ấy là chị mình?

Cũng không thể dựa vào viên ngọc này mà nói vậy chứ.

Huống gì viên ngọc này là Chu Dương có được từ buổi đấu giá, Chu Dương hoàn toàn không biết chủ nhân của nó là ai.

“Nhưng tôi có được viên ngọc này từ một buổi đấu giá, tôi không biết chủ nhân ban đầu của nó là ai!”

Chu Dương trầm giọng nói.

Anh phải làm rõ chuyện này, rốt cuộc Thủy Băng Nguyệt nói rằng cô ấy là chị gái của anh vì đó là sự thậthay chỉ vì viên ngọc này.

Nếu chỉ vì viên ngọc này thì Chu Dương phải nói rõ ràng, làm rõ quan hệ của hai người.

Dù sao Chu Dương không muốn vô duyên vô cớ có thêm một người chị.

“Chuyện này không quan trọng, ai là người sở hữu viên ngọc này thì sẽ có tư cách bước vào thế giới nhỏ, tôi nghĩ đây có lẽ là lí do Hứa gia gây phiền phức cho cậu, nguyên nhân chủ yếu là muốn đoạt lấy viên ngọc này từ cậu.”

Thủy Băng Nguyệt cười nói.

“Hơn nữa có viên ngọc này rồi, cậu không chỉ có thể vào được thế giới nhỏ mọi lúc, mà còn có thể xem được một ít sách quý.”

“Sách quý?”

Chu Dương hỏi.

“Không sai, như cậu nghĩ đấy, sách quý liên quan đến võ thuật, nên biết thế giới này không hề đơn giản…”

Chu Dương cũng có cảm nhận cơ bản về thế giới nhỏ qua lời giới thiệu của Thủy Băng Nguyệt.

Thế giới nhỏ cũng như tên gọi là một không gian độc lập không thuộc về thế giới tục thế, không rõ diện tích và vị trí cụ thể.

Nhưng trong nước chỉ có một lối vào duy nhất để ra vào thế giới đó.

Nơi đó chính là Thần Nông Giá.

Thần Nông Giá!

Chu Dương khẽ chấn động, anh biết không nhiều nhưng tất cả tin tức anh biết đều cho thấy bí ẩn của Thần Nông Giá.

Thần Nông Giá nằm ở phía Bắc tỉnh Tương Tây, diện tích không lớn nhưng nằm trong rừng sâu núi thẳm, quanh năm sương mù dày đặc. Dù là người hay động vật một khi bước vào đó đều rất dễ bị lạc, cứ quanh quẩn trong màn sương mù cho đến chết.



Chương 769: Gọi là chị



Hơn nữa trong Thần Nông Giá thường xuất hiện hiện tượng và động vật kì lạ.

Động vật trong Thần Nông Giá cơ bản đều có màu trắng không giống với động vật bên ngoài.

Rất nhiều nhà khoa học muốn đi sâu vào Thần Nông Giá tìm kiếm bí mật nhưng chẳng tìm được gì.

Chu Dương không ngờ Thần Nông Giá bí ẩn như vậy lại là cổng ra vào của thế giới nhỏ.

Thế giới nhỏ y như một thế giới hoàn toàn mới, nhưng người bên trong không khác người cổ đại lắm, cũng không có quan hệ nhiều với thế giới bên ngoài. Về cơ bản, cứ mười năm sẽ phái người ra ngoài để tiếp xúc với người bên ngoài.

“Nói như vậy tôi có được viên ngọc này thì có thể bước vào thế giới nhỏ từ Thần Nông Giá sao?”

Chu Dương hỏi.

“Không sai, nếu cậu muốn đi vào trong thế giới nhỏ thì tôi có thể dẫn cậu theo, nhưng một viên ngọc chỉ có thể để một người đi vào.”

Thủy Băng Nguyệt cười nói.

“Còn rất nhiều chuyện không thể nói rõ trong thời gian ngắn, sắp đến trưa rồi, chúng ta hãy tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.”

Thủy Băng Nguyệt đứng dậy, lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.

Chu Dương sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, vội vàng đi theo cô.

Mặc dù Thúy Hồ Cư là khách sạn năm sao cao cấp nhất ở Đông Hải nhưng dù sao Thủy Băng Nguyệt là tổng giám đốc, nếu ăn trưa ở đây sẽ rất bất tiện.

Thế nên Chu Dương và Thủy Băng Nguyệt mới tìm một quán café yên tĩnh.

Hai người đặt một phòng Vip, gọi thêm hai cốc cafe và một ít đồ ngọt sau đó ngồi xuống.

Thời gian trôi qua, bầu không khí hơi trầm lặng.

Chu Dương không nói gì, Thủy Băng Nguyệt cũng vậy.

“Lẽ nào cậu định im lặng mãi vậy,không có gì muốn hỏi tôi sao?”

Thấy Chu Dương im lặng, Thủy Băng Nguyệt cười nói.

Thật ra có thể gặp được Chu Dương, Thủy Băng Nguyệt vẫn rất vui.

Dù sao hai người cũng là chị em.

“Cô nói cô là chị tôi nhưng tôi không có chị gái.”

Chu Dương ngẩng đầu nhìn Thủy Băng Nguyệt, nghiêm túc nói.

Đây không phải là chuyện có thể đùa được.

Sống hơn hai mươi năm, Chu Dương chưa bao giờ có anh chị em, thậm chí Trần Thế Hào cũng chưa từng nói với anh về chuyện anh chị em gì đó.

Nhưng bây giờ bỗng dưng xuất hiện thêm một người chị, Chu Dương hơi khó chấp nhận.

“Ha ha, cậu không biết cũng bình thường, thật ra tôi đúng là chị gái của cậu nhưng chúng ta là chị em cùng cha khác mẹ.”

Thủy Băng Nguyệt khẽ cười, dịu dàng nhìn Chu Dương.

“Cùng cha khác mẹ?”

Chu Dương ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, thời còn trẻ bố gặp được mẹ cậu nhưng vì mối quan hệ với Chu gia nên ông ấy đành phải tạm buông bỏ tình cảm đó, quay về Chu gia gánh vác trách nhiệm của mình. Lúc đó bố hoàn toàn không biết mẹ cậu đã có cậu.”

Thủy Băng Nguyệt chậm rãi kể vài chuyện.

Lúc này Chu Dương mới có một chút ấn tượng với người bố xa lạ kia.

Lúc còn trẻ, bố gặp mẹ ở Đông Hải, hai người bí mật yêu đương, nhưng vì Chu gia nên mối quan hệ này của hai người phải kết thúc.

Ông Chu quay về Chu gia ở thủ đô kế thừa sản nghiệp Chu gia.

Nhưng lúc này bà Chu mới phát hiện mình có thai, cũng vì không nỡ nên bà cố chấp sinh Chu Dương.

Những chuyện này sau này ông Chu mới cho người điều tra ra.

“Vậy mẹ cô đâu?”

Nói đến đây, Chu Dương gần như đã hiểu mọi chuyện.

Thủy Băng Nguyệt quả thật là chị của anh, nhưng hai người là chị em cùng cha khác mẹ.

Mẹ của Thủy Băng Nguyệt – Thủy Nhu Dịch là con gái của Thủy gia ở thủ đô, là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng khi ông Chu quay lại Chu gia.

“Mẹ tôi đã qua đời rồi.”

Vẻ mặt Thủy Băng Nguyệt bỗng chốc trở nên u ám.

“Tôi xin lỗi, tôi không biết…”

Chu Dương vội nói, anh không ngờ mẹ của Thủy Băng Nguyệt không còn nữa.

Chẳng trách ông Chu có thể phái người liên lạc với đứa con riêng của ông ấy.

Nếu Thủy Nhu Dịch còn sống, có một người vợ danh chính ngôn thuận ở đây thì chắc chắn sẽ ngăn cản ông.

“Thật ra tôi đã biết đến cậu từ lâu, mẹ tôi cũng vậy nhưng chúng tôi không có ý định tìm đến cậu.”

Thủy Băng Nguyệt nhẹ giọng nói.

Nhưng lúc này Chu Dương cũng phản ứng lại.

Thủy Băng Nguyệt nghĩ lúc ông Chu về lại thủ đô, bà Chu phát hiện mình đã có thai.

Nói cách khác lúc ông Chu về lại thủ đô vẫn chưa kết hôn với con gái của Thủy gia, Chu Dương đã nằm trong bụng bà Chu rồi.

Theo lý mà nói sao cũng là Chu Dương ra đời trước, anh là anh trai mới đúng.

Nhưng tại sao Thủy Băng Nguyệt lại nói cô mới là chị?

“Này, không đúng, như cô nói thì tôi nên là anh mới đúng chứ, sao lại trở thành em trai rồi?”

Chu Dương hỏi lại ngay.

Đây là vấn đề nguyên tắc, nếu không vô duyên vô cớ anh lại thấp vế hơn Thủy Băng Nguyệt, đó không phải là phong cách của Chu Dương.

“Hừ, cậu đừng để ý đến chi tiết nhỏ này.”

Thủy Băng Nguyệt sửng sốt, cô không ngờ Chu Dương sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời chưa chuẩn bị, vẻ mặt hơi hoảng loạn.

Vừa lúc vẻ hoảng loạn đó bị Chu Dương nhìn thấy, lòng thầm hiểu.

Con nhóc Thủy Băng Nguyệt này đang giả vờ, cố ý nói mình là chị chỉ vì muốn giả vờ ra vẻ trưởng bối trước mặt Chu Dương.

“Cô lừa tôi? Cô mới là em gái!”

Chu Dương thẳng thắn, thái độ rất kiên quyết.

“Cậu nói bậy bạ gì vậy, tôi mới là chị.”

Thủy Băng Nguyệt cắn chặt môi nhìn Chu Dương, vẻ mặt không phục.

Chu Dương sửng sốt, anh không biết tại sao Thủy Băng Nguyệt cố chấp cho mình là chị ngay cả khi bị anh vạch trần.

Vốn dĩ Chu Dương còn muốn nói tiếp với cô, nhưng vừa nghĩ đến mẹ Thủy Băng Nguyệt đã mất, cô nhóc này cũng rất đáng thương nên anh bỏ qua suy nghĩ đó.

“Được rồi, cô nói cô là chị thì cô là chị.”

Chu Dương chỉ có thể phụ họa theo nói.

“Ha ha, tôi là chị, em trai ngoan gọi chị nghe xem nào.”

Thấy Chu Dương mềm lòng, Thủy Băng Nguyệt đắc ý cười vội vàng giục Chu Dương gọi chị.

Dáng vẻ làm nũng này thật đáng yêu.

Chu Dương thấy cũng không kiềm được tim đập mạnh.

Nếu không phải biết Thủy Băng Nguyệt là em gái mình, e rằng Chu Dương cũng không kiềm được rung động, sinh ra ý nghĩ khác với cô.

“Chị…”

Bị Thủy Băng Nguyệt làm nũng đến không còn cách nào khác, Chu Dương đành khẽ gọi một tiếng chị.

Nghe thấy Chu Dương gọi “Chị”, vẻ mặt tươi cười vừa rồi của Thủy Băng Nguyệt bỗng sửng sốt, sau đó hai mắt lập tức đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, dường như giây kế tiếp cô sẽ khóc nức nở.

Cảnh tượng này khiến Chu Dương trở tay không kịp.

Anh không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thủy Băng Nguyệt bảo anh gọi cô là chị, anh cũng gọi theo yêu cầu của Thủy Băng Nguyệt nhưng gọi xong thì cô lại khóc.

Chuyện gì vậy chứ?



Chương 770: Đưa Thủy Băng Nguyệt về nhà



“Ôi, em khóc gì vậy?”

Chu Dương luống cuống tay chân, lần đầu đối mặt với một người có thể là em gái mình, lần đầu tiên Chu Dương cảm thấy bản thân ngu ngốc như vậy, đến dỗ con gái cũng không dỗ nổi.

“Hu hu, lần đầu tiên nghe được người khác gọi em là chị, em rất kϊƈɦ động.”

Thời khắc này, Thủy Băng Nguyệt đâu còn khí thế của tổng giám đốc Thúy Hồ Cư, rõ ràng giống như một cô gái nhỏ, trước mặt người thân mới lộ ra tình cảm chân thật nhất.

“Được rồi, nếu em thích, thì sau này anh vẫn cứ gọi em là chị là được rồi.”

Chu Dương vỗ nhè nhẹ lên bả vai Thủy Băng Nguyệt, nhỏ giọng an ủi.

Trước mắt, điều anh có thể làm được chỉ có vậy thôi.

Thủy Băng Nguyệt là bà chủ của Thúy Hồ Cư, không cần Chu Dương giúp đỡ trong sự nghiệp.

Về phần gia đình, Thủy Băng Nguyệt là con gái vợ chính thức của bố anh, dĩ nhiên là có được sự công nhận của toàn bộ Chu gia, so với người con riêng như anh, không biết tốt hơn bao nhiêu lần, càng không cần Chu Dương quan tâm.

Có điều, tiếc nuối duy nhất là mẹ của Thủy Băng Nguyệt đã sớm qua đời, khiến cô thiếu thốn rất nhiều tình yêu thương của mẹ, cô có một khát vọng vô cùng mãnh liệt đối với sự quan tâm của người thân.

Chu Dương xuất hiện ở thời điểm này, đúng lúc đã cho Thủy Băng Nguyệt một nơi thổ lộ tình cảm, khiến cô có thể không cần giữ kín, mà bộc bạch được suy nghĩ trong lòng với Chu Dương, giải phóng tình cảm đã đè nén mình nhiêu năm nay.

“Ừ….”

Vài phút qua đi, Thủy Băng Nguyệt mới từ từ bình tĩnh lại, chỉ là nước mắt trêи mặt và hốc mắt đỏ hồng đều nói lên rằng vừa nãy cô đã trải qua điều gì.

“Em vẫn luôn ở Đông Hải sao?”

Trước đó Thủy Băng Nguyệt giới thiệu cho Chu Dương một chút tình hình của Chu gia, bây giờ Chu Dương cũng muốn hỏi thăm tình hình của Thủy Băng Nguyệt.

Dù sao tình hình của Chu gia mà Thủy Băng Nguyệt giới thiệu có thể không hoàn toàn đúng.

Bất kể là cố ý hay vô tình, Chu Dương cho rằng một cô gái chắc chắn không thể nắm chắc chuyện toàn gia tộc một cách đầy đủ.

Hơn nữa, gia chủ Chu gia hiện nay chỉ có một người con gái là Thủy Băng Nguyệt được mọi người thừa nhận, ông ấy không có con nối dõi.

Một gia chủ của gia tộc siêu lớn mạnh mà không có con nối dõi sẽ ra sao, vốn dĩ không cần Chu Dương phải nói. Đây là cách nhanh chóng, thuận tiện, trực tiếp và dễ dàng nhất đối với những chi thứ để trở thành gia chủ, trở thành chi trưởng.

Vì vậy, Chu Dương căn bản không cần nghĩ nhiều, hơi động não chút là có thể tưởng tượng được, trước mắt cuộc chiến ai làm gia chủ, trở thành chi trưởng ở Chu gia nhất định đang diễn ra vô cùng sôi nổi.

Lúc này Thủy Băng Nguyệt đến Đông Hải, có lẽ vì muốn tránh xa khỏi vòng xoáy rắc rối.

Chu Dương không biết là chủ ý của ai, nhưng rất có khả năng chính là chủ ý của người bố anh chưa từng gặp mặt đó.

Hơn nữa ông Chu cũng đã nói cho Thủy Băng Nguyệt biết sự tồn tại của Chu Dương, có lẽ cũng có suy nghĩ muốn để Chu Dương chăm sóc người em gái cùng cha khác mẹ này.

“Phù!”

Thở phào một hơi, Chu Dương hơi bất lực.

Vốn dĩ anh muốn tích góp đủ sức mạnh, sau đó mạnh mẽ trở về Chu gia.

Nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện khó khăn hơn tưởng tượng của anh nhiều.

Rất có khả năng sự cản trở đến từ nội bộ Chu gia mới là lớn nhất.

So với việc để con riêng như anh trở về Chu gia kế thừa vị trí gia chủ, những con cái của chi thứ kia nhất định mong anh biến mất hoặc là từ bỏ việc trở về Chu gia.

“Đúng rồi, khi em đến Đông Hải, bố bảo em nếu có thời gian và có cơ hội thì đi thăm mẹ anh một chút.”

Thủy Băng Nguyệt dụi mắt, bình phục tâm tình, nhẹ nhàng nói.

Chu Dương nghe thấy cũng hơi sửng sốt, trong lòng hơi trầm tư, chậm rãi gật đầu đồng ý.

Dù sao thì đây cũng là ý của ông Chu, Chu Dương đúng là đã từng trách bố mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, rất nhiều chuyện không thể theo ý mình.

Chu Dương có thể hiểu được cách làm của bố, cũng không có ý phản đối việc đưa Thủy Băng Nguyệt muốn đi gặp mẹ mình.

“Được, lúc nào? Để anh sắp xếp cho em.”

Chu Dương cười nói, nếu trong lòng đã nhận cô em gái này thì dĩ nhiên phải chăm sóc cô ấy thật tốt.

Phương pháp để có thể chăm sóc một cách tối đa chính là để mẹ anh cũng biết đến sự tồn tại và thân phận của Thủy Băng Nguyệt.

Tuy nói Thủy Băng Nguyệt là con gái của đại tiểu thư Thủy gia, nhưng với tính cách của bà Chu, nhất định sẽ coi Thủy Băng Nguyệt như con của mình.

“Ngay hôm nay được không?”

Vẻ mặt Thủy Băng Nguyệt mong chờ hỏi.

Lúc này, cô đâu còn chút khí thế nào của bà chủ Thúy Hồ Cư, rõ ràng là mềm yếu như một cô gái nhỏ.

Chu Dương khẽ cười xoa đầu Thủy Băng Nguyệt, liên tục gật đầu.

Hai giờ sau, Chu Dương lái xe dẫn Thủy Băng Nguyệt tới trước cửa vịnh Lục Cảnh.

Nhưng khi gần đến nhà, Thủy Băng Nguyệt lại hối hận muốn rút lui.

Thủy Băng Nguyệt không biết nên đối mặt với mẹ Chu Dương như thế nào.

Dù sao nếu lúc đầu không có chuyện kết thông gia giữa Chu gia và Thủy gia, thì người ở bên bố mình sẽ là mẹ của Chu Dương.

Trong lòng Thủy Băng Nguyệt vô cùng thấp thỏm, cô không biết sau khi bà Chu nhìn thấy mình, biết được thân phận của mình, sẽ có phản ứng thế nào, liệu có ghét mình hay đuổi mình ra ngoài không.

“Sao vậy? Sợ rồi à?”

Chu Dương nhận ra sự ngập ngừng của Thủy Băng Nguyệt, khẽ cười hỏi.

“Ừ, anh nói xem liệu mẹ anh có ghét em không, dù sao thì mẹ em…”

Thủy Băng Nguyệt nhỏ giọng thấp thỏm nói.

“Yên tâm đi, mẹ của anh, bà ấy nhất định sẽ không ghét em đâu, ngược lại bà ấy vẫn luôn muốn có một đứa con gái, chỉ tiếc rằng anh là một thằng con trai, không thể nào thỏa mãn nguyện vọng của bà, nếu em xuất hiện thì bà ấy nhất định sẽ vô cùng vui mừng.”

Chu Dương động viên Thủy Băng Nguyệt.

Lúc này, bất kể thế nào, anh cũng phải dẫn Thủy Băng Nguyệt về nhà để mẹ biết.

“Ừ.”

Hai người cứ như vậy chậm rãi đi đến cửa biệt thự.

“Mẹ, con về rồi.”

Mở cửa lớn ra, Chu Dương gọi to một tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng động không nhỏ trong biệt thự, nhìn về phía phòng khách, anh lập tức nhìn thấy mấy người phụ nữ đều ở đây.

Thẩm Bích Quân, Tô Hiểu Manh, Liễu Tuyết, Tạ Linh Ngọc và Trần Hân.

Những người ở buổi tối giao thừa hôm đó, hôm nay lại tụ tập đông đủ ở đây.

Trong lòng Chu Dương sững sờ, anh không biết tại sao những người này lại xuất hiện ở đây.

Chẳng lẽ bọn họ đều không cần đi làm, không bận những việc khác sao?

“Anh Chu Dương.”

Tô Hiểu Manh xông đến đầu tiên, ôm lấy cánh tay Chu Dương, nhìn Chu Dương cười tít mắt.

Nhưng ngay sau đó, Tô Hiểu Manh ngây ngẩn cả người, bởi vì cô phát hiện sau lưng Chu Dương có một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người đứng đó nhìn mình.

Trong chớp mắt, mặt Tô Hiểu Manh đỏ bừng lên, vội vàng buông cánh tay Chu Dương, cúi đầu xuống, căn bản không dám nhìn người ta.

“Ngại chết đi được, ngại chết đi được, sao anh Chu Dương lại dẫn một người phụ nữ về nhà, đúng là phiền chết mất.”

Trong lòng không ngừng mắng mỏ, Tô Hiểu manh vẫn cẩn thận từng chút liếc trộm người phụ nữ kia.

Đúng là rất xinh đẹp, giống chị Linh Ngọc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom