Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
“May có Trần Hoàng Thiên thay mình chăm lo việc lặt vặt trong nhà, nếu không mình thật biết không nên làm gì bây giờ ”
Dương Ninh Vân vì lo lắng cho bố mà đầu óc rối loạn, nghĩ đến Trần Hoàng Thiên khóe môi lại cong lên vòng cung, trái tim lo lắng cũng bình tĩnh rất nhiều.
“Nói thật, Trần Hoàng Thiên thật sự khá tốt, là một khối ngọc tốt, trải qua ba năm mải giữa anh ấy đã hiện ra điểm sáng. Bổ thật có mắt nhìn, tìm cho mình một người đàn ông tốt.”
Trong lòng cô thầm nói, bất mãn với bố trong ba năm qua, giờ phút này tan thành mây khói, còn lại chính là tình yêu và bội phục ba.
Bởi cô nhận ra rằng bản thân bắt đầu ỷ lại vào người từng là phế vật, ít nhất hiện giờ trong mắt cô Trần Hoàng Thiên một chút cũng không hề khiến cô chán ghét, ngược lại không có anh bên người làm cô cảm thấy trống vắng.
“Có phải mình thích anh ấy không?”
Cô để tay lên ngực tự hỏi, khóe môi lần nữa cong lên.
“Chắc vậy.”
Cô bật cười, tâm trạng tốt lên rất nhiều, lái xe cũng trở nên chuyên tâm hơn.
“Hửm?”
Lúc này cô nhìn qua kính chiếu hậu, bỗng nhiên phát hiện có chiếc xe vận tải con tốc độ rất nhanh lao về phía xe cô, không khỏi lần cô cau mày, vội đánh tay lái, lái xe chạy sang đường xe bên phải, lúc này có mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lại không ngờ có thông qua kính chiếu hậu phát hiện chiếc xe tải con cũng chạy sang đường xe bên trái, đuổi theo Panamera của cô không rời.
Thấy thế cô lập tức đạp ga, kéo ra khoảng cách với chiếc xe tải con. Vì chứng thực chiếc xe tải con có phải muốn đâm cô hay không, cô lại lải Panamera qua đường xe bên trái.
Kết quả xe tải con cũng chạy sang đường trái.
“Thật muốn đâm mình sao?”
Cô nghi ngờ mãnh liệt nhưng không thể xác định đến cùng có phải hay không, vì vậy lại chạy xe sang đường bên phải. Chiếc xe tải con gắt gao bám theo phía sau Panamera, cô tăng tốc, xe tải con cũng tăng tốc theo.
“Xe tải con thật sự muốn đâm mình. Làm sao giờ? Mình nên làm gì giờ?”
Xác định có người muốn mưu sát bản thân, cô luống cuống tay chân, tay bắt đầu run rẩy, trong phút chốc đầu ong ong, vốn không biết hiện tại phải làm gì.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng trải qua chuyện này, có thể nói là không hề có kinh nghiệm xử lý nào.
Thế nhưng cũng may Panamera chạy nhanh hơn xe tải con, dưới tình trạng đạp hết ga, bảo trì tốc độ đều đều thì xe tải con không nghiền lên được, ngược lại để cô thoáng thở phào.
Cô theo bản năng lấy di động từ trong túi ra, lại theo bản năng gọi qua cho Trần Hoàng Thiên.
Rất nhanh di động truyền đến giọng của Trần Hoàng Thiên: “Vợ anh vừa tìm bác sĩ mới ra bệnh viện, đang chuẩn bị dẫn bác sĩ về nhà đây Em trước dùng có gấp, có tình trạng của ba anh sẽ bảo em ngay. Em đến công ty chưa?”
“Không có đâu Trần Hoàng Thiên, em em em… bị người ta theo dõi, có chiếc xe tải con đuổi theo em mãi, muốn đâm em.” Dương Ninh Vân căng thẳng nói, ánh mắt mỗi giây đều phải nghĩa kính chiếu hậu một cái
“Cái gì?”
Trần Hoàng Thiên kinh hãi, hỏi: “Xác định xe tải con muốn đâm em?”
“Xác định và khẳng định. Em chạy đường xe nào nó chạy theo đường ấy, em tăng tốc nó cũng tăng tốc, đuổi theo em không rời.” Dương Ninh Vân nói.
“Bây giờ em ở đường nào?” Trần Hoàng Thiên vội hỏi.
“Em ở đường công nghiệp, đoạn đường cách công ty khoảng mười kilomet.” Dương Ninh Vân trả lời.
“Vậy em trăm nghìn lần đừng dừng lại, dừng lại là đâm vào ngay. Em tăng tốc chạy theo đường công nghiệp luôn, mặc kệ đèn xanh đèn đỏ, chạy đến đường cao tốc thì dựa vào tính năng của Panamera đủ để ném văng xe tải con ra xa, sau đó xuống đường cao tốc, anh đến cửa ra đường cao tốc đợi em.” Trần Hoàng Thiên gấp gáp chỉ cách cho cô.
“Nhưng… nhưng đồng hồ xăng lúc em ra của không lâu đã báo hết, chỉ sợ chạy nửa đường cao tốc là hết xăng rồi.” Dương Ninh Vân tính đủ chạy đến công ty, đợi tan tầm lại đi đổ xăng, ai ngờ xảy ra việc này.
“Hôm qua anh mới đổ đẩy xăng mà, sao hết xăng rồi?” Trần Hoàng Thiên ngạc nhiên.
“Em… em cũng không biết.” Dương Ninh Vân rất sợ hãi, sắp bật khóc: “Trần Hoàng Thiên, em nên làm gì giờ? Ngùng là không ngừng được, xăng lại gần hết. Em đến cùng nên làm gì đây.”
“Vợ em bình tĩnh trước, chuyên tâm lái xe, đi hết đường công nghiệp thì vào đường nông nghiệp, anh ở đường nông nghiệp hội họp với em. Đừng cúp điện thoại, có chuyện gì gọi anh ngay.” Trần Hoàng Thiên cũng gấp sắp điên, vội nói với bác sĩ: “Vợ tôi trên đường xảy ra chút chuyện, tôi phải chạy tới cứu cô ấy. Tôi báo địa chỉ nhà cho anh, anh lái xe qua đó, tôi trả gấp trăm lần cho anh được không bác sĩ?”
“Cậu đưa địa chỉ cho tôi, không cần trả gấp trăm lần, bao nhiêu tiền thì trả cho tôi bấy nhiêu là được.” Bác sĩ nói.
Trần Hoàng Thiên nói tiếng cảm ơn rồi báo địa chỉ cho bác sĩ, sau đó hết sức lo lắng lên chiếc Cayenne, nhanh như chớp chạy về hướng đường nông nghiệp.
…
Lúc này, bên trong phòng bài bạc.
“Chí Văn, người anh sắp xếp không được. Người tôi phải đi đường công nghiệp quan sát vừa gọi điện bảo tôi, nói không đụng trúng mà còn bị Dương Ninh Vân phát hiện, tăng tốc trốn xe vận tải. Mấu chốt là người của tôi nói lái xe là nữ, bên trong xe không còn ai khác, không có mặt thẳng chó hoang Trần Hoàng Thiên.” Ngụy Thiếu Hưng bắt máy xong ảo não nói.
“Mẹ nó, thằng chó hoang đó hôm nay sao không đưa Dương Ninh Vân đi làm? Chẳng phải thời gian trước mỗi ngày đều đưa sao?” Dương Chí Văn cũng rất buồn bực.
“Vậy có muốn dừng hẳn kế hoạch không?” Diệp Phùng yếu ớt hỏi.
“Không thể dừng hẳn.” Dương Chí Văn nói: “Bây giờ dừng hẳn, nếu gã kia bị bắt sống khai tôi ra, tôi tiêu đời ngay.”
“Ngày hôm qua cậu Chu nghĩ rất chu đáo, cho tôi một quả bom, tôi lên giấu dưới đầu xe vận tải, chỉ cần va chạm sẽ khởi động cái nút kịp nổ bom, như vậy chết không đối chứng, ai cũng không thể tra tới trên đầu tôi.”
“Nhưng vấn đề là Dương Ninh Vân lái Panamera, tốc độ nhanh hơn xe vận tải. Không đâm trúng được!” Ngụy Thiếu Hưng nói.
“Ha ha!” Dương Chí Văn cười nói: “Cậu Ngụy đừng kích động, tối hôm qua tôi lén hút xăng xe Dương Ninh Vân, xe của cô ta rất nhanh sẽ hết xăng không dừng lại cũng khó. Nếu dừng lại, ầm một tiếng, cô ta lên trời.
“Được đó Chí Văn, thằng nhóc anh nghĩ chu đáo hơn cả tôi.” Chu Tử Hào vỗ bả vai Dương Chí Văn nói
“Trước kia tôi hay trộm xăng đoàn xe ở công ty, với tôi mà nói là chút kỹ xảo thôi.” Dương Chí Văn cười khà khà nói.
“Ha ha ha!”
Mọi người đều bị chọc cười.
“Chúng tôi ở đây chậm rãi đợi tin Dương Ninh Vân chết. Tôi nghe Đường Hinh Dao nói thằng phế vật Trần Hoàng Thiên Tuấn chết nhà họ Dương không đi là vì nhớ thương Dương Ninh Vân. Một khi Dương Ninh Vân chết thì có thể nó sẽ đi theo cô ta, không cần chúng ta ra tay!” Diệp Phùng cười nói.
“Cậu nói rất đúng. Thằng chó hoang đó thèm muốn thân thể của Dương Ninh Vân, mặt dày mày dạn ở nhà chú hai tôi, đánh chửi thể nào cũng không đi. Dương Ninh Vân vừa chết, nó ít nhất cũng phun máu cao ba thước, không chết cũng sụp đổ. Có lẽ làm nó sống trong đau đớn võ tận cảng làm chúng ta hả giận hơn.” Dương Chí Văn nói.
“Đúng!”
Mọi người tỏ vẻ đồng ý, sau đó tiếp tục chơi bài.
Lúc này Trần Hoàng Thiên đã tiến vào đường nông nghiệp.
“Trần Hoàng Thiên, xe sắp hết xăng rồi, tốc độ xe đang dần giảm xuống, xe tải con cách em ngày càng gần. Giờ làm sao hả Trần Hoàng Thiên?”
Bên trong di động truyền đến giọng Dương Ninh Vân kinh hoảng bối rối.
“Anh vào đường nông nghiệp rồi, vợ bình tĩnh, đừng hoảng loạn. Anh sẽ không để em có việc gì!” Trần Hoàng Thiên cắn răng, dẫm chân ga đến cùng.
Trên thực tế anh cũng rất hoảng hốt, sợ không kịp nên chạy xe gần hết mức anh có thể khống chế được.
“Trần Hoàng Thiên, có phải anh muốn đâm xe tải con không?” Dương Ninh Vân bỗng nhiên hỏi.
Sau đó cô nói thêm: “Nếu đúng vậy thì anh đừng đến. Anh trả giả vì em quá nhiều, em không muốn anh mạo hiểm nữa. Em dứt khoát dừng lại để gã đảm đi. Trần Hoàng Thiên, anh đừng đến.”
“Đừng mà vợ!”
Trần Hoàng Thiên vội vàng hô: “Anh đúng là muốn đâm xe tải con nhưng anh lái xe vận tải lớn, sẽ không sao. Xin em tin tưởng anh, bình tĩnh, trăm nghìn lần đừng dừng lại.”
Trên thực tế anh lái Cayenne, anh vốn muốn chặn một chiếc xe vận tải lớn nhưng xe Dương Ninh Vân đang giảm tắc độ, hiển nhiên không kịp đổi sang xe vận tải.
“Hu hu…”
Dương Ninh Vân bật khóc vốn không biết nên làm gì giờ.
“Vợ đừng khóc, vừa rồi anh đổi chiếc xe vận tải lớn mười tám bánh, lát nữa chặn ngang đường, tách em và xe tải nhỏ ra. Gã ta phát hiện không đâm được em sẽ thắng lại, dù đâm trúng anh cũng chẳng sao, xe mười tám bánh mà.” Trần Hoàng Thiên an ủi.
Nghe nói là xe mười tám bánh thì Dương Ninh Vân cũng yên tâm hơn, dặn dò nói “Vậy anh nhất định phải cẩn thận đó Trần Hoàng Thiên, em nói cho anh biết, em đã không thể không có anh đấy anh biết chưa? Vì em, vì con của chúng ta trong tương lai, anh nhất định phải chú ý an toàn, biết không?”
“Anh biết rồi vợ.” Giọng Trần Hoàng Thiên trở nên nghẹn ngào: “Anh nhất định sẽ chú ý an toàn Vì em, vì con của chúng ta trong tương lai, anh tuyệt đối sẽ không có việc gì. Mong vợ yên tâm.”
Lúc dứt lời, người luôn kiên cường như anh cũng không khỏi rơi xuống hai hàng nước mắt.
Ba năm.
Trả giá suốt ba năm.
Cuối cùng cũng đả động cô, cuối cùng cũng giành được niềm vui của cô, cuối cùng nhìn thấy ảnh rạng đông của những ngày tháng tốt đẹp giữa mình và cô.
Nhưng mà bản thân rất có thể phải vĩnh viễn rời khỏi cô.
Nói thật anh rất không cam lòng, nhưng một chút cũng không hối hận, không có bất kỳ do dự hay lùi bước.
Vì cô, anh nguyện ý trả giá bằng tất cả.
Bao gồm cả tính mạng quý giá.
Vì vậy anh lau nước mắt, hiện lên một nụ cười. Đột ngột anh nhìn qua kính chắn gió, nhìn thấy chiếc Panamera của Dương Ninh Vân.
Cũng đúng lúc này di động truyền đến giọng của Dương Ninh Vân.
“Anh gạt em! Anh lái mẹ nó là Cayennel Không phải xe mười tám bánh! Anh gạt em! Anh dừng lại! Anh mau dừng lại!”
Dương Ninh Vân vì lo lắng cho bố mà đầu óc rối loạn, nghĩ đến Trần Hoàng Thiên khóe môi lại cong lên vòng cung, trái tim lo lắng cũng bình tĩnh rất nhiều.
“Nói thật, Trần Hoàng Thiên thật sự khá tốt, là một khối ngọc tốt, trải qua ba năm mải giữa anh ấy đã hiện ra điểm sáng. Bổ thật có mắt nhìn, tìm cho mình một người đàn ông tốt.”
Trong lòng cô thầm nói, bất mãn với bố trong ba năm qua, giờ phút này tan thành mây khói, còn lại chính là tình yêu và bội phục ba.
Bởi cô nhận ra rằng bản thân bắt đầu ỷ lại vào người từng là phế vật, ít nhất hiện giờ trong mắt cô Trần Hoàng Thiên một chút cũng không hề khiến cô chán ghét, ngược lại không có anh bên người làm cô cảm thấy trống vắng.
“Có phải mình thích anh ấy không?”
Cô để tay lên ngực tự hỏi, khóe môi lần nữa cong lên.
“Chắc vậy.”
Cô bật cười, tâm trạng tốt lên rất nhiều, lái xe cũng trở nên chuyên tâm hơn.
“Hửm?”
Lúc này cô nhìn qua kính chiếu hậu, bỗng nhiên phát hiện có chiếc xe vận tải con tốc độ rất nhanh lao về phía xe cô, không khỏi lần cô cau mày, vội đánh tay lái, lái xe chạy sang đường xe bên phải, lúc này có mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lại không ngờ có thông qua kính chiếu hậu phát hiện chiếc xe tải con cũng chạy sang đường xe bên trái, đuổi theo Panamera của cô không rời.
Thấy thế cô lập tức đạp ga, kéo ra khoảng cách với chiếc xe tải con. Vì chứng thực chiếc xe tải con có phải muốn đâm cô hay không, cô lại lải Panamera qua đường xe bên trái.
Kết quả xe tải con cũng chạy sang đường trái.
“Thật muốn đâm mình sao?”
Cô nghi ngờ mãnh liệt nhưng không thể xác định đến cùng có phải hay không, vì vậy lại chạy xe sang đường bên phải. Chiếc xe tải con gắt gao bám theo phía sau Panamera, cô tăng tốc, xe tải con cũng tăng tốc theo.
“Xe tải con thật sự muốn đâm mình. Làm sao giờ? Mình nên làm gì giờ?”
Xác định có người muốn mưu sát bản thân, cô luống cuống tay chân, tay bắt đầu run rẩy, trong phút chốc đầu ong ong, vốn không biết hiện tại phải làm gì.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng trải qua chuyện này, có thể nói là không hề có kinh nghiệm xử lý nào.
Thế nhưng cũng may Panamera chạy nhanh hơn xe tải con, dưới tình trạng đạp hết ga, bảo trì tốc độ đều đều thì xe tải con không nghiền lên được, ngược lại để cô thoáng thở phào.
Cô theo bản năng lấy di động từ trong túi ra, lại theo bản năng gọi qua cho Trần Hoàng Thiên.
Rất nhanh di động truyền đến giọng của Trần Hoàng Thiên: “Vợ anh vừa tìm bác sĩ mới ra bệnh viện, đang chuẩn bị dẫn bác sĩ về nhà đây Em trước dùng có gấp, có tình trạng của ba anh sẽ bảo em ngay. Em đến công ty chưa?”
“Không có đâu Trần Hoàng Thiên, em em em… bị người ta theo dõi, có chiếc xe tải con đuổi theo em mãi, muốn đâm em.” Dương Ninh Vân căng thẳng nói, ánh mắt mỗi giây đều phải nghĩa kính chiếu hậu một cái
“Cái gì?”
Trần Hoàng Thiên kinh hãi, hỏi: “Xác định xe tải con muốn đâm em?”
“Xác định và khẳng định. Em chạy đường xe nào nó chạy theo đường ấy, em tăng tốc nó cũng tăng tốc, đuổi theo em không rời.” Dương Ninh Vân nói.
“Bây giờ em ở đường nào?” Trần Hoàng Thiên vội hỏi.
“Em ở đường công nghiệp, đoạn đường cách công ty khoảng mười kilomet.” Dương Ninh Vân trả lời.
“Vậy em trăm nghìn lần đừng dừng lại, dừng lại là đâm vào ngay. Em tăng tốc chạy theo đường công nghiệp luôn, mặc kệ đèn xanh đèn đỏ, chạy đến đường cao tốc thì dựa vào tính năng của Panamera đủ để ném văng xe tải con ra xa, sau đó xuống đường cao tốc, anh đến cửa ra đường cao tốc đợi em.” Trần Hoàng Thiên gấp gáp chỉ cách cho cô.
“Nhưng… nhưng đồng hồ xăng lúc em ra của không lâu đã báo hết, chỉ sợ chạy nửa đường cao tốc là hết xăng rồi.” Dương Ninh Vân tính đủ chạy đến công ty, đợi tan tầm lại đi đổ xăng, ai ngờ xảy ra việc này.
“Hôm qua anh mới đổ đẩy xăng mà, sao hết xăng rồi?” Trần Hoàng Thiên ngạc nhiên.
“Em… em cũng không biết.” Dương Ninh Vân rất sợ hãi, sắp bật khóc: “Trần Hoàng Thiên, em nên làm gì giờ? Ngùng là không ngừng được, xăng lại gần hết. Em đến cùng nên làm gì đây.”
“Vợ em bình tĩnh trước, chuyên tâm lái xe, đi hết đường công nghiệp thì vào đường nông nghiệp, anh ở đường nông nghiệp hội họp với em. Đừng cúp điện thoại, có chuyện gì gọi anh ngay.” Trần Hoàng Thiên cũng gấp sắp điên, vội nói với bác sĩ: “Vợ tôi trên đường xảy ra chút chuyện, tôi phải chạy tới cứu cô ấy. Tôi báo địa chỉ nhà cho anh, anh lái xe qua đó, tôi trả gấp trăm lần cho anh được không bác sĩ?”
“Cậu đưa địa chỉ cho tôi, không cần trả gấp trăm lần, bao nhiêu tiền thì trả cho tôi bấy nhiêu là được.” Bác sĩ nói.
Trần Hoàng Thiên nói tiếng cảm ơn rồi báo địa chỉ cho bác sĩ, sau đó hết sức lo lắng lên chiếc Cayenne, nhanh như chớp chạy về hướng đường nông nghiệp.
…
Lúc này, bên trong phòng bài bạc.
“Chí Văn, người anh sắp xếp không được. Người tôi phải đi đường công nghiệp quan sát vừa gọi điện bảo tôi, nói không đụng trúng mà còn bị Dương Ninh Vân phát hiện, tăng tốc trốn xe vận tải. Mấu chốt là người của tôi nói lái xe là nữ, bên trong xe không còn ai khác, không có mặt thẳng chó hoang Trần Hoàng Thiên.” Ngụy Thiếu Hưng bắt máy xong ảo não nói.
“Mẹ nó, thằng chó hoang đó hôm nay sao không đưa Dương Ninh Vân đi làm? Chẳng phải thời gian trước mỗi ngày đều đưa sao?” Dương Chí Văn cũng rất buồn bực.
“Vậy có muốn dừng hẳn kế hoạch không?” Diệp Phùng yếu ớt hỏi.
“Không thể dừng hẳn.” Dương Chí Văn nói: “Bây giờ dừng hẳn, nếu gã kia bị bắt sống khai tôi ra, tôi tiêu đời ngay.”
“Ngày hôm qua cậu Chu nghĩ rất chu đáo, cho tôi một quả bom, tôi lên giấu dưới đầu xe vận tải, chỉ cần va chạm sẽ khởi động cái nút kịp nổ bom, như vậy chết không đối chứng, ai cũng không thể tra tới trên đầu tôi.”
“Nhưng vấn đề là Dương Ninh Vân lái Panamera, tốc độ nhanh hơn xe vận tải. Không đâm trúng được!” Ngụy Thiếu Hưng nói.
“Ha ha!” Dương Chí Văn cười nói: “Cậu Ngụy đừng kích động, tối hôm qua tôi lén hút xăng xe Dương Ninh Vân, xe của cô ta rất nhanh sẽ hết xăng không dừng lại cũng khó. Nếu dừng lại, ầm một tiếng, cô ta lên trời.
“Được đó Chí Văn, thằng nhóc anh nghĩ chu đáo hơn cả tôi.” Chu Tử Hào vỗ bả vai Dương Chí Văn nói
“Trước kia tôi hay trộm xăng đoàn xe ở công ty, với tôi mà nói là chút kỹ xảo thôi.” Dương Chí Văn cười khà khà nói.
“Ha ha ha!”
Mọi người đều bị chọc cười.
“Chúng tôi ở đây chậm rãi đợi tin Dương Ninh Vân chết. Tôi nghe Đường Hinh Dao nói thằng phế vật Trần Hoàng Thiên Tuấn chết nhà họ Dương không đi là vì nhớ thương Dương Ninh Vân. Một khi Dương Ninh Vân chết thì có thể nó sẽ đi theo cô ta, không cần chúng ta ra tay!” Diệp Phùng cười nói.
“Cậu nói rất đúng. Thằng chó hoang đó thèm muốn thân thể của Dương Ninh Vân, mặt dày mày dạn ở nhà chú hai tôi, đánh chửi thể nào cũng không đi. Dương Ninh Vân vừa chết, nó ít nhất cũng phun máu cao ba thước, không chết cũng sụp đổ. Có lẽ làm nó sống trong đau đớn võ tận cảng làm chúng ta hả giận hơn.” Dương Chí Văn nói.
“Đúng!”
Mọi người tỏ vẻ đồng ý, sau đó tiếp tục chơi bài.
Lúc này Trần Hoàng Thiên đã tiến vào đường nông nghiệp.
“Trần Hoàng Thiên, xe sắp hết xăng rồi, tốc độ xe đang dần giảm xuống, xe tải con cách em ngày càng gần. Giờ làm sao hả Trần Hoàng Thiên?”
Bên trong di động truyền đến giọng Dương Ninh Vân kinh hoảng bối rối.
“Anh vào đường nông nghiệp rồi, vợ bình tĩnh, đừng hoảng loạn. Anh sẽ không để em có việc gì!” Trần Hoàng Thiên cắn răng, dẫm chân ga đến cùng.
Trên thực tế anh cũng rất hoảng hốt, sợ không kịp nên chạy xe gần hết mức anh có thể khống chế được.
“Trần Hoàng Thiên, có phải anh muốn đâm xe tải con không?” Dương Ninh Vân bỗng nhiên hỏi.
Sau đó cô nói thêm: “Nếu đúng vậy thì anh đừng đến. Anh trả giả vì em quá nhiều, em không muốn anh mạo hiểm nữa. Em dứt khoát dừng lại để gã đảm đi. Trần Hoàng Thiên, anh đừng đến.”
“Đừng mà vợ!”
Trần Hoàng Thiên vội vàng hô: “Anh đúng là muốn đâm xe tải con nhưng anh lái xe vận tải lớn, sẽ không sao. Xin em tin tưởng anh, bình tĩnh, trăm nghìn lần đừng dừng lại.”
Trên thực tế anh lái Cayenne, anh vốn muốn chặn một chiếc xe vận tải lớn nhưng xe Dương Ninh Vân đang giảm tắc độ, hiển nhiên không kịp đổi sang xe vận tải.
“Hu hu…”
Dương Ninh Vân bật khóc vốn không biết nên làm gì giờ.
“Vợ đừng khóc, vừa rồi anh đổi chiếc xe vận tải lớn mười tám bánh, lát nữa chặn ngang đường, tách em và xe tải nhỏ ra. Gã ta phát hiện không đâm được em sẽ thắng lại, dù đâm trúng anh cũng chẳng sao, xe mười tám bánh mà.” Trần Hoàng Thiên an ủi.
Nghe nói là xe mười tám bánh thì Dương Ninh Vân cũng yên tâm hơn, dặn dò nói “Vậy anh nhất định phải cẩn thận đó Trần Hoàng Thiên, em nói cho anh biết, em đã không thể không có anh đấy anh biết chưa? Vì em, vì con của chúng ta trong tương lai, anh nhất định phải chú ý an toàn, biết không?”
“Anh biết rồi vợ.” Giọng Trần Hoàng Thiên trở nên nghẹn ngào: “Anh nhất định sẽ chú ý an toàn Vì em, vì con của chúng ta trong tương lai, anh tuyệt đối sẽ không có việc gì. Mong vợ yên tâm.”
Lúc dứt lời, người luôn kiên cường như anh cũng không khỏi rơi xuống hai hàng nước mắt.
Ba năm.
Trả giá suốt ba năm.
Cuối cùng cũng đả động cô, cuối cùng cũng giành được niềm vui của cô, cuối cùng nhìn thấy ảnh rạng đông của những ngày tháng tốt đẹp giữa mình và cô.
Nhưng mà bản thân rất có thể phải vĩnh viễn rời khỏi cô.
Nói thật anh rất không cam lòng, nhưng một chút cũng không hối hận, không có bất kỳ do dự hay lùi bước.
Vì cô, anh nguyện ý trả giá bằng tất cả.
Bao gồm cả tính mạng quý giá.
Vì vậy anh lau nước mắt, hiện lên một nụ cười. Đột ngột anh nhìn qua kính chắn gió, nhìn thấy chiếc Panamera của Dương Ninh Vân.
Cũng đúng lúc này di động truyền đến giọng của Dương Ninh Vân.
“Anh gạt em! Anh lái mẹ nó là Cayennel Không phải xe mười tám bánh! Anh gạt em! Anh dừng lại! Anh mau dừng lại!”
Bình luận facebook