Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Giờ phút này, Trần Hoàng Thiên ôm quyết tâm muốn chết. Anh không sợ chết vì Dương Ninh Vân, anh chỉ sợ Dương Ninh Vân sẽ quên anh. Kiếp sau cô lại không nhớ ra anh nữa, nếu muốn gặp lại thì phải trải qua ba năm, cũng có thể hao phí nhiều thời gian hơn nữa mỏi khiển có rung động.
Anh cảm thấy mệt mỏi.
Trên con đường tình cảm này, anh thật sự rất mệt mỏi.
Anh không muốn chịu đựng thêm một lần nữa. Anh thầm nghĩ nếu kiếp sau gặp được cô, khi đó cô vẫn còn nhớ kiếp trước anh đã từng đối xử tốt và trả giá vì có nhiều thế nào. Sau đó cô lại cùng anh nổi tiếp cuộc tình kiếp trước.
Vậy nên, vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, anh không có mong ước gì cao xa, điều duy nhất mà anh hy vọng chính là cô sẽ nhớ kĩ về anh.
Về phương diện này thì anh thừa nhận bản thân ích kỷ. Anh không muốn người phụ nữ anh yêu sẽ quên đi mình.
Nói xong những lời cuối, anh cười thảm một tiếng rồi dùng hết sức lao về phía xe tải. Anh đột ngột bẻ lái, lao thẳng vào giữa xe tải và xe Panamera.
“Đừng mà!”
Cú phanh gấp khiến trận Dương Ninh Vân bị đập vào tay. Cả trán lẫn tay đều đau nhói, nhưng khi nghe thấy giọng Trần Hoàng Thiên truyền đến từ đầu dây bên kia, cô không để ý, ngược lại còn hít một hơi khi lạnh rồi kêu lên.
Giây tiếp theo!
Cô vừa cầm điện thoại vừa đẩy cửa xe ra. Cô bước xuống và kêu: “Trần Hoàng Thiên, anh mau đi đi! Lái xe đi ngay! Không được.”
Cô còn chưa nói hết câu.
Phanh!
Một tiếng động lớn truyền đến.
Cơ thể mềm mại của cô run lên, điện thoại trượt từ tay rồi rơi xuống đất. Khoảnh khắc xuống xe vừa đúng lúc cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xe Cayenne bị đâm văng ra xa tận mấy chục mét, rơi xuống đuôi xe của cô.
“Trần Hoàng Thiên!”
Cô gào lên một tiếng bi thảm.
Ầm!
Lại là một tiếng động lớn.
Chiếc xe tải nhỏ tự nhiên phát nổ, luồng nhiệt nóng bỏng ập vào mặt, suýt chút nữa hắt cô khỏi mặt đất.
“Hu hu… Trần Hoàng Thiên…”
Cô dùng tay cản luồng nhiệt, khóc không thành tiếng chạy lại gần chiếc xe Cayenne bị đâm.
Cửa kính xe vỡ vụn. Xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Trần Hoàng Thiên đều dính máu, hai mắt khép hờ, không biết còn sống hay đã chết.
“Trần Hoàng Thiên Anh sao rồi, Trần Hoàng Thiên…”
Cô vừa khóc vừa vươn tay vào lay lay mấy cái. Thấy Trần Hoàng Thiên không có phản ứng gì, cô càng khóc to hơn. Cô muốn kéo Trần Hoàng Thiên ra ngoài nhưng không đủ sức.
Vào lúc này, có vài chiếc xe dừng lại. Một số người chạy tới.
“Giúp tôi với. Xin hãy cứu chồng tôi Cầu xin mọi người giúp tôi.”
Dương Ninh Vân vừa khóc vừa cầu xin.
“Mọi người mau cứu người.”
Có một người trung niên hét lên. Rất nhanh sau đó có mười mấy người đàn ông đi đến, vật lộn một hồi mới kéo được Trần Hoàng Thiên ra khỏi chiếc xe Cayenne
“Mạch của chồng cô vẫn còn đập, anh ta chưa chết đầu. Một người đàn ông xem mạch cho Trần Hoàng Thiên nói.”
“Xe tôi hết xăng rồi. Làm ơn đưa chồng tôi đến bệnh viện, tôi xin mấy anh. Mấy anh muốn bao nhiêu tiền cũng được.” Dương Ninh Vân khẩn cầu.
Người đàn ông này cũng không nói nhiều. Anh ta gọi người đến giúp rồi khiêng Trần Hoàng Thiên lên chiếc xe Toyota. Dương Ninh Vân cũng vào theo và ngồi xuống, một đường thẳng tiến bệnh viện.
“Trần Hoàng Thiên, anh nhất định phải cố gắng. Anh nhất định phải cố gắng có biết không? Em không thể sống thiếu anh được, bố cũng không thể mất đi anh. Cả cái nhà này càng không thể không có anh. Bất kể thế nào anh cũng phải cố gắng cho em, bằng không, em cũng không thiết sống nữa.”
Dương Ninh Vân ôm Trần Hoàng Thiên vào lòng, vừa khóc vừa mấp máy đôi môi run rẩy.
Đến giờ phút này có mới hiểu được rằng, người đàn ông mà cô từng hận thấu xương bây giờ lại trở nên quan trọng với cô cỡ nào.
Thể cho nên, cô có cảm giác trời đất sụp đổ, cô đau lòng đến mức không thể nào thở được.
Cô cũng bắt đầu hối hận rằng trước kia không trân trọng người đàn ông vì cô mà có thể từ bỏ cả sinh mệnh này.
“Sao anh lại ngốc như vậy? Sao anh lại gạt em. Nếu sớm biết thứ anh lại không phải xe mười làm bánh, em thả chết đi cũng không để anh biến thành bộ dạng như vậy. Anh đã làm quá nhiều điều vì em, cũng đã trả giá quá nhiều. Là em có lỗi với anh…
Cô áp mặt vào khuôn mặt đầy máu của Trần Hoàng Thiên, khóc không thành tiếng
Trần Hoàng Thiên vẫn nghe được lời cô nói. Anh rất muốn an ủi cô nhưng cơ thể như bị tảng đã ngăn cản đè ép khiến anh không thể nhúc nhích, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không được.
Anh cực kì đau khổ!
Nghe thấy những lời bi thương của cô mà lại không thể dỗ dành cô, điều đó khiến anh càng thêm thống khổ!
Nhưng lúc này có người đang sướng đến phát rồ rồi.
“Không thể tin được! Thật sự không thể tin được! Không ngờ rằng thằng chó hoang Trần Hoàng Thiên lại lái xe Cayenne đâm thẳng vào xe tải. Dương Ninh Vân được nó cứu nhưng chính nó lại bị đâm đến không rõ sống chết Thực sự không thể tin được, ha ha ha!”
Ngụy Thiếu Hưng nhận điện thoại mà cười ra nước mắt.
“Thật à?”
Dương Chí Văn và đám người Chu Tử Hào vô cùng hưng phấn.
Cực kỳ chính xác.
Ngụy Thiếu Hưng gật đầu mạnh: “Người của tôi gọi điện thoại báo xe tải nhỏ đụng trúng Cayenne rồi phát nổ, Trần Hoàng Thiên được cứu ra từ xe Cayenne. Có người nói mạch vẫn đập nhưng mặt mũi đầy máu, bị tống vào viện rồi.”
“Ha ha ha!”
Đám người Dương Chí Văn nghe xong thì cười phá lên một cách khoái trá.
“Tôi muốn nó chết, kết quả này xem như trút giận được rồi.”
Mặc kệ cuối cùng nó có chết hay không thì ít ra tôi cũng hả giận rồi. Thằng đó không chết thì cũng tàn phế, còn khổ hơn là chết.” Chu Tử Hào cười đắc ý.
“Đúng đấy. Kết quả này quả tuyệt vời!”
Đám người Diệp Phùng cũng mừng rỡ vô cùng.
Aizz.
Chỉ có Ngụy Thiếu Hưng thở dài: “Tiếc rằng Dương Ninh Vân không chết ít nhiều gì vẫn chưa hoàn hảo.”
“Không sao đâu cậu Ngụy. Tương lai còn dài, còn rất nhiều cơ hội. Chí ít thì chẳng phải thẳng vô dụng Trần Hoàng Thiên kia bây giờ đã thật sự thành rác rưởi rồi hay sao?” Dương Chí Văn cười nói.
“Đúng, đúng!”
Mọi người lại cười to.
“Cậu Chu, còn số tiền mười tỷ này, có phải…” Dương Chí Văn cười hắc hắc, làm động tác tay.
“Có chứ, sẽ đưa cho anh. Anh hoàn thành nhiệm vụ tốt như vậy sao tôi có thể không đưa? Có điều phải chờ một thời gian, phòng việc cảnh sát thông qua con đường chuyển khoản mà điều tra tới chúng ta. Mấy tháng trước mới cho anh năm mươi tỷ tiền mặt rồi.” Chu Tử Hào nói.
“Vậy cậu Chu và cậu Ngụy không thể quỵt nợ đâu đấy. Đợi sóng gió qua đi rồi chuyển cho tôi nhé.” Dương Chí Văn cười nói.
“Nhất định rồi!”
Chu Tử Hào vỗ vai Dương Chí Văn, sau đó nói: “Ai về nhà nấy đi, đừng để họ điều tra chúng ta.”
Lúc này, Trần Hoàng Thiên đang được đưa vào phòng cấp cứu.
Dương Ninh Vân vì lo lắng nên ngồi trước cửa phòng cấp cứu gào khóc đến chết đi sống lại.
Sau đó đám người Dương Chấn Kỷ, Lý Tú Lam cũng nghe tin mà chạy tới.
“Ninh Vân, Trần Hoàng Thiên sao rồi?” Dương Chấn Kỷ hỏi với vẻ quan tâm. Hiện tại, giải trí Hoàng Gia và tập đoàn Cửu Đỉnh còn chưa bắt đầu lấy hàng, ông ta sợ Trần Hoàng Thiên chết rồi, hai khách hàng lớn này sẽ rút lui. Không thì ông ta cũng không tự mình chạy tới bệnh viện.
“Anh ấy bị thương nặng lắm. Suốt quãng đường không nói nổi câu nào. Bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu.” Dương Ninh Vân vừa lau nước mắt vừa trả lời.
“Tại sao lại thế? Sao lại như thế?”
Dương Chấn Kỷ sốt ruột y như kiến bò trên chảo nóng: “Hai năm trước, Bình Minh cũng vì thế mà biến thành người thực vật. Hai năm sau lại là Trần Hoàng Thiên. Đúng là gia môn bất hạnh!”
Lần này thì khác, lần này là mưu sát. “Trần Hoàng Thiên vì cứu cháu nên đã điều khiển xe Cayenne tông vào xe tải. Nếu không… người đang nằm trong phòng cấp cứu bây giờ chính là cháu.” Dương Ninh Vân nói.
“Cái gì?”
Lý Tú Lam sợ ngày người: “Xe Cayenne của mẹ bị nó lái đi đâm xe vận tải rồi à? Thế thì nát bét con xe của mẹ rồi còn đâu?”
“Mẹ, bây giờ là lúc nào rồi mà mẹ còn quan tâm đến xe cộ. Không có Trần Hoàng Thiên thì con đã chết rồi, mẹ có biết không? Dương Ninh Vân giận dữ nói.
Lý Tú Lam bĩu môi. Bà ta tiếc của thật nhưng cũng hiểu được rằng bảy giờ vì một chiếc xe mà trách tội Trần Hoàng Thiên thì đúng là không phù hợp.
Dù sao thì Cayenne đầu có quan trọng bằng tính mạng con gái. Có điều bà ta vẫn rất buồn bực: “Nếu thành người thực vật thì gia đình mình sao gánh nổi đây?”
Nói rồi bà ta trách Dương Ninh Vân: “Mẹ đã sớm bảo con là Trần Hoàng Thiên chỉ mang lại xui xẻo nhưng con cứ không tin. Giờ thì hay rồi, không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền thuốc của nhà chúng ta đây. Mẹ không có tiền đâu nhé, có gì thì bàn với ông con đi.”
“Mẹ! Mẹ đi đi! Mẹ lập tức đi ngay cho con! Con sợ Trần Hoàng Thiên nghe được lời mẹ nói thì anh ấy tức chết mất! Tiền thuốc men con sẽ trả! Không cần mẹ quan tâm!” Dương Ninh Vân phát điên lên mà quát.
“Đi thì đi! Mẹ thèm vào quan tâm nó ấy!”
Lý Tú Lam thở phì phò xoay người rời đi, vẫn không quên làu bàu trong miệng: “Tốt nhất là chết luôn đi! Thành người thực vật rồi lại liên lụy đến nhà mình!”
Dương Ninh Vân nghe xong chỉ muốn đập đầu tự tử cho rồi.
Sao mẹ có thể cư xử như vậy?
Đúng lúc này, di động của cô đột nhiên reo lên.
Ban đầu cô không muốn bắt máy nhưng thấy tổng giám đốc Phương gọi đến, cô đành hít sâu một hơi, nhận điện thoại
“Tổng giám đốc Dương, cậu Trần có đó không? Tôi có việc muốn tìm cậu ấy mà không liên lạc được. Cậu ấy có ở cạnh cô không?” Phương Thanh Vân hỏi.
“Trần Hoàng Thiên bị tai nạn xe, đang cấp cứu.” Dương Ninh Vân trả lời.
“Cái gì?” Phương Thanh Vân kinh hãi: “Chuyện xảy ra khi nào? Có nghiêm trọng không?”
Dương Ninh Vân kề vắn tắt mọi việc đã xảy ra với Phương Thanh Vân.
“Bây giờ tôi sẽ mang bác sĩ tới đó, nhân tiên gọi cảnh sát điều tra kỹ vụ này. Nhất định phải bắt được hung thủ phía sau, chém hắn thành ngàn mảnh.” Phương Thanh Vân nói.
Anh cảm thấy mệt mỏi.
Trên con đường tình cảm này, anh thật sự rất mệt mỏi.
Anh không muốn chịu đựng thêm một lần nữa. Anh thầm nghĩ nếu kiếp sau gặp được cô, khi đó cô vẫn còn nhớ kiếp trước anh đã từng đối xử tốt và trả giá vì có nhiều thế nào. Sau đó cô lại cùng anh nổi tiếp cuộc tình kiếp trước.
Vậy nên, vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, anh không có mong ước gì cao xa, điều duy nhất mà anh hy vọng chính là cô sẽ nhớ kĩ về anh.
Về phương diện này thì anh thừa nhận bản thân ích kỷ. Anh không muốn người phụ nữ anh yêu sẽ quên đi mình.
Nói xong những lời cuối, anh cười thảm một tiếng rồi dùng hết sức lao về phía xe tải. Anh đột ngột bẻ lái, lao thẳng vào giữa xe tải và xe Panamera.
“Đừng mà!”
Cú phanh gấp khiến trận Dương Ninh Vân bị đập vào tay. Cả trán lẫn tay đều đau nhói, nhưng khi nghe thấy giọng Trần Hoàng Thiên truyền đến từ đầu dây bên kia, cô không để ý, ngược lại còn hít một hơi khi lạnh rồi kêu lên.
Giây tiếp theo!
Cô vừa cầm điện thoại vừa đẩy cửa xe ra. Cô bước xuống và kêu: “Trần Hoàng Thiên, anh mau đi đi! Lái xe đi ngay! Không được.”
Cô còn chưa nói hết câu.
Phanh!
Một tiếng động lớn truyền đến.
Cơ thể mềm mại của cô run lên, điện thoại trượt từ tay rồi rơi xuống đất. Khoảnh khắc xuống xe vừa đúng lúc cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xe Cayenne bị đâm văng ra xa tận mấy chục mét, rơi xuống đuôi xe của cô.
“Trần Hoàng Thiên!”
Cô gào lên một tiếng bi thảm.
Ầm!
Lại là một tiếng động lớn.
Chiếc xe tải nhỏ tự nhiên phát nổ, luồng nhiệt nóng bỏng ập vào mặt, suýt chút nữa hắt cô khỏi mặt đất.
“Hu hu… Trần Hoàng Thiên…”
Cô dùng tay cản luồng nhiệt, khóc không thành tiếng chạy lại gần chiếc xe Cayenne bị đâm.
Cửa kính xe vỡ vụn. Xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Trần Hoàng Thiên đều dính máu, hai mắt khép hờ, không biết còn sống hay đã chết.
“Trần Hoàng Thiên Anh sao rồi, Trần Hoàng Thiên…”
Cô vừa khóc vừa vươn tay vào lay lay mấy cái. Thấy Trần Hoàng Thiên không có phản ứng gì, cô càng khóc to hơn. Cô muốn kéo Trần Hoàng Thiên ra ngoài nhưng không đủ sức.
Vào lúc này, có vài chiếc xe dừng lại. Một số người chạy tới.
“Giúp tôi với. Xin hãy cứu chồng tôi Cầu xin mọi người giúp tôi.”
Dương Ninh Vân vừa khóc vừa cầu xin.
“Mọi người mau cứu người.”
Có một người trung niên hét lên. Rất nhanh sau đó có mười mấy người đàn ông đi đến, vật lộn một hồi mới kéo được Trần Hoàng Thiên ra khỏi chiếc xe Cayenne
“Mạch của chồng cô vẫn còn đập, anh ta chưa chết đầu. Một người đàn ông xem mạch cho Trần Hoàng Thiên nói.”
“Xe tôi hết xăng rồi. Làm ơn đưa chồng tôi đến bệnh viện, tôi xin mấy anh. Mấy anh muốn bao nhiêu tiền cũng được.” Dương Ninh Vân khẩn cầu.
Người đàn ông này cũng không nói nhiều. Anh ta gọi người đến giúp rồi khiêng Trần Hoàng Thiên lên chiếc xe Toyota. Dương Ninh Vân cũng vào theo và ngồi xuống, một đường thẳng tiến bệnh viện.
“Trần Hoàng Thiên, anh nhất định phải cố gắng. Anh nhất định phải cố gắng có biết không? Em không thể sống thiếu anh được, bố cũng không thể mất đi anh. Cả cái nhà này càng không thể không có anh. Bất kể thế nào anh cũng phải cố gắng cho em, bằng không, em cũng không thiết sống nữa.”
Dương Ninh Vân ôm Trần Hoàng Thiên vào lòng, vừa khóc vừa mấp máy đôi môi run rẩy.
Đến giờ phút này có mới hiểu được rằng, người đàn ông mà cô từng hận thấu xương bây giờ lại trở nên quan trọng với cô cỡ nào.
Thể cho nên, cô có cảm giác trời đất sụp đổ, cô đau lòng đến mức không thể nào thở được.
Cô cũng bắt đầu hối hận rằng trước kia không trân trọng người đàn ông vì cô mà có thể từ bỏ cả sinh mệnh này.
“Sao anh lại ngốc như vậy? Sao anh lại gạt em. Nếu sớm biết thứ anh lại không phải xe mười làm bánh, em thả chết đi cũng không để anh biến thành bộ dạng như vậy. Anh đã làm quá nhiều điều vì em, cũng đã trả giá quá nhiều. Là em có lỗi với anh…
Cô áp mặt vào khuôn mặt đầy máu của Trần Hoàng Thiên, khóc không thành tiếng
Trần Hoàng Thiên vẫn nghe được lời cô nói. Anh rất muốn an ủi cô nhưng cơ thể như bị tảng đã ngăn cản đè ép khiến anh không thể nhúc nhích, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không được.
Anh cực kì đau khổ!
Nghe thấy những lời bi thương của cô mà lại không thể dỗ dành cô, điều đó khiến anh càng thêm thống khổ!
Nhưng lúc này có người đang sướng đến phát rồ rồi.
“Không thể tin được! Thật sự không thể tin được! Không ngờ rằng thằng chó hoang Trần Hoàng Thiên lại lái xe Cayenne đâm thẳng vào xe tải. Dương Ninh Vân được nó cứu nhưng chính nó lại bị đâm đến không rõ sống chết Thực sự không thể tin được, ha ha ha!”
Ngụy Thiếu Hưng nhận điện thoại mà cười ra nước mắt.
“Thật à?”
Dương Chí Văn và đám người Chu Tử Hào vô cùng hưng phấn.
Cực kỳ chính xác.
Ngụy Thiếu Hưng gật đầu mạnh: “Người của tôi gọi điện thoại báo xe tải nhỏ đụng trúng Cayenne rồi phát nổ, Trần Hoàng Thiên được cứu ra từ xe Cayenne. Có người nói mạch vẫn đập nhưng mặt mũi đầy máu, bị tống vào viện rồi.”
“Ha ha ha!”
Đám người Dương Chí Văn nghe xong thì cười phá lên một cách khoái trá.
“Tôi muốn nó chết, kết quả này xem như trút giận được rồi.”
Mặc kệ cuối cùng nó có chết hay không thì ít ra tôi cũng hả giận rồi. Thằng đó không chết thì cũng tàn phế, còn khổ hơn là chết.” Chu Tử Hào cười đắc ý.
“Đúng đấy. Kết quả này quả tuyệt vời!”
Đám người Diệp Phùng cũng mừng rỡ vô cùng.
Aizz.
Chỉ có Ngụy Thiếu Hưng thở dài: “Tiếc rằng Dương Ninh Vân không chết ít nhiều gì vẫn chưa hoàn hảo.”
“Không sao đâu cậu Ngụy. Tương lai còn dài, còn rất nhiều cơ hội. Chí ít thì chẳng phải thẳng vô dụng Trần Hoàng Thiên kia bây giờ đã thật sự thành rác rưởi rồi hay sao?” Dương Chí Văn cười nói.
“Đúng, đúng!”
Mọi người lại cười to.
“Cậu Chu, còn số tiền mười tỷ này, có phải…” Dương Chí Văn cười hắc hắc, làm động tác tay.
“Có chứ, sẽ đưa cho anh. Anh hoàn thành nhiệm vụ tốt như vậy sao tôi có thể không đưa? Có điều phải chờ một thời gian, phòng việc cảnh sát thông qua con đường chuyển khoản mà điều tra tới chúng ta. Mấy tháng trước mới cho anh năm mươi tỷ tiền mặt rồi.” Chu Tử Hào nói.
“Vậy cậu Chu và cậu Ngụy không thể quỵt nợ đâu đấy. Đợi sóng gió qua đi rồi chuyển cho tôi nhé.” Dương Chí Văn cười nói.
“Nhất định rồi!”
Chu Tử Hào vỗ vai Dương Chí Văn, sau đó nói: “Ai về nhà nấy đi, đừng để họ điều tra chúng ta.”
Lúc này, Trần Hoàng Thiên đang được đưa vào phòng cấp cứu.
Dương Ninh Vân vì lo lắng nên ngồi trước cửa phòng cấp cứu gào khóc đến chết đi sống lại.
Sau đó đám người Dương Chấn Kỷ, Lý Tú Lam cũng nghe tin mà chạy tới.
“Ninh Vân, Trần Hoàng Thiên sao rồi?” Dương Chấn Kỷ hỏi với vẻ quan tâm. Hiện tại, giải trí Hoàng Gia và tập đoàn Cửu Đỉnh còn chưa bắt đầu lấy hàng, ông ta sợ Trần Hoàng Thiên chết rồi, hai khách hàng lớn này sẽ rút lui. Không thì ông ta cũng không tự mình chạy tới bệnh viện.
“Anh ấy bị thương nặng lắm. Suốt quãng đường không nói nổi câu nào. Bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu.” Dương Ninh Vân vừa lau nước mắt vừa trả lời.
“Tại sao lại thế? Sao lại như thế?”
Dương Chấn Kỷ sốt ruột y như kiến bò trên chảo nóng: “Hai năm trước, Bình Minh cũng vì thế mà biến thành người thực vật. Hai năm sau lại là Trần Hoàng Thiên. Đúng là gia môn bất hạnh!”
Lần này thì khác, lần này là mưu sát. “Trần Hoàng Thiên vì cứu cháu nên đã điều khiển xe Cayenne tông vào xe tải. Nếu không… người đang nằm trong phòng cấp cứu bây giờ chính là cháu.” Dương Ninh Vân nói.
“Cái gì?”
Lý Tú Lam sợ ngày người: “Xe Cayenne của mẹ bị nó lái đi đâm xe vận tải rồi à? Thế thì nát bét con xe của mẹ rồi còn đâu?”
“Mẹ, bây giờ là lúc nào rồi mà mẹ còn quan tâm đến xe cộ. Không có Trần Hoàng Thiên thì con đã chết rồi, mẹ có biết không? Dương Ninh Vân giận dữ nói.
Lý Tú Lam bĩu môi. Bà ta tiếc của thật nhưng cũng hiểu được rằng bảy giờ vì một chiếc xe mà trách tội Trần Hoàng Thiên thì đúng là không phù hợp.
Dù sao thì Cayenne đầu có quan trọng bằng tính mạng con gái. Có điều bà ta vẫn rất buồn bực: “Nếu thành người thực vật thì gia đình mình sao gánh nổi đây?”
Nói rồi bà ta trách Dương Ninh Vân: “Mẹ đã sớm bảo con là Trần Hoàng Thiên chỉ mang lại xui xẻo nhưng con cứ không tin. Giờ thì hay rồi, không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền thuốc của nhà chúng ta đây. Mẹ không có tiền đâu nhé, có gì thì bàn với ông con đi.”
“Mẹ! Mẹ đi đi! Mẹ lập tức đi ngay cho con! Con sợ Trần Hoàng Thiên nghe được lời mẹ nói thì anh ấy tức chết mất! Tiền thuốc men con sẽ trả! Không cần mẹ quan tâm!” Dương Ninh Vân phát điên lên mà quát.
“Đi thì đi! Mẹ thèm vào quan tâm nó ấy!”
Lý Tú Lam thở phì phò xoay người rời đi, vẫn không quên làu bàu trong miệng: “Tốt nhất là chết luôn đi! Thành người thực vật rồi lại liên lụy đến nhà mình!”
Dương Ninh Vân nghe xong chỉ muốn đập đầu tự tử cho rồi.
Sao mẹ có thể cư xử như vậy?
Đúng lúc này, di động của cô đột nhiên reo lên.
Ban đầu cô không muốn bắt máy nhưng thấy tổng giám đốc Phương gọi đến, cô đành hít sâu một hơi, nhận điện thoại
“Tổng giám đốc Dương, cậu Trần có đó không? Tôi có việc muốn tìm cậu ấy mà không liên lạc được. Cậu ấy có ở cạnh cô không?” Phương Thanh Vân hỏi.
“Trần Hoàng Thiên bị tai nạn xe, đang cấp cứu.” Dương Ninh Vân trả lời.
“Cái gì?” Phương Thanh Vân kinh hãi: “Chuyện xảy ra khi nào? Có nghiêm trọng không?”
Dương Ninh Vân kề vắn tắt mọi việc đã xảy ra với Phương Thanh Vân.
“Bây giờ tôi sẽ mang bác sĩ tới đó, nhân tiên gọi cảnh sát điều tra kỹ vụ này. Nhất định phải bắt được hung thủ phía sau, chém hắn thành ngàn mảnh.” Phương Thanh Vân nói.
Bình luận facebook