• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chàng Rể Đào Hoa (5 Viewers)

  • Chương 99

Ngoài phòng cấp cứu, Dương Ninh Vân chắp tay trước ngực, lặng lẽ cầu nguyện. Đương nhiên cô mong Tôn Hoàng Chánh có thể cứu Trần Hoàng Thiên về. Dù anh trở thành người thực vật như ba cô thì ít nhiều gì cô vẫn thấy dễ chịu. ít nhất là anh không rời khỏi cô đúng không?


Cô từng trải qua sinh ly tử biệt nên biết tầm quan trọng của Trần Hoàng Thiên với mình. Dù Trần Hoàng Thiên trở thành người thực vật thì cô cũng sẽ không vứt bỏ anh, sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc anh. ít ra bây giờ cô nghĩ thế.


Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, Phương Thanh Vân và Tôn Hoàng Chánh đi ra. “Tổng giám đốc Phương, Tôn thần ý, cứu được Trần Hoàng Thiên không?” Dương Ninh Vân rề rà đi tới, cuống cuồng hoảng sợ hỏi.


Khóe môi Phương Thanh Vân cong lên, khẽ gật đầu: “Tôn thần y có y thuật nghịch thiên. Ông ấy đã ra tay thì há có lý nào lại không cứu về được.” “Tổng giám đốc Dương yên tâm. Tôn thần y nói tối đa là ba ngày sau cậu Trần có thể vui vẻ như trước kia rồi.” “Có thật không?”


Dương Ninh Vân vừa mừng vừa sợ, quả thực không thể tin được vào tai mình.


Vết thương của Trần Hoàng Thiên nặng như thế, toàn thân có mấy chục chỗ bị gãy xương, còn nghiêm trọng nhiều hơn bổ có năm đó nhiều. Cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là Trần Hoàng Thiên trở thành người thực vật giống bố cổ, cũng đã chuẩn bị tinh thần rằng Trần Hoàng Thiên sẽ khôi phục ý thức nhưng sẽ bị liệt, sống trên giường không thể tự lo liệu.


Nhưng có thể nào cô cũng không ngờ kết quả lại là trong vòng ba ngày là Trần Hoàng Thiên có thể vui vẻ trở lại.


Cô không dám nghĩ tới kết quả này, cũng là kết quả cô mong muốn được nhìn thấy nhất.


Ngay cả Dương Chấn Kỷ mặt cũng đầy nghi ngờ.


Y thuật có cao minh tới đâu cũng sẽ không nghịch thiên như thế chứ? “Có thật vậy không thì chủ tịch Dương có thể để bác sỹ tới khám một chút. Họ sẽ cho ông câu trả lời có uy tín nhất. Phương Thanh Vân cười nói. “Ừ!” Dương Ninh Vân gật đầu như giã tỏi, nửa tin nửa ngờ gọi bác sỹ tới. “Kỳ tích! Đây đúng là kỳ tích đó!”


Vài bác sỹ nổi tiếng đầy quyền uy tiến hành kiểm tra cho Trần Hoàng Thiên xong cũng đều khâm phục lia lịa. “Ông đúng là thần y, có thể dùng châm cứu để điều trị cho người bị thương nặng như thế, khiến người bệnh trở lại bình thường. Chỗ xuất huyết não cũng được thông rồi. Hơn nữa xương cốt và phủ tạng bị thương cũng từ từ bình phục. Khoảng ba ngày là bệnh nhân có thể bình phục bình thường. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi thật không thể tin được trên đời này lại có thần y có y thuật cao minh như ông!” Một bác sĩ chỉ nhiệm chỉ ước gì có thể bài


Tôn Hoàng Chánh làm thầy Dương Ninh Vân nghe thể thi quỳ xuống trước Tôn Hoàng Chánh nhưng bị ông ta và Phương Thanh Vân kéo lên. “Tổng giám đốc Phương, Tôn thần y, thật sự cảm ơn hai người. Tôi không biết phải bảo đáp hai người thế nào.” Dương Ninh Vân vui mừng quá mà ứa nước mắt.


Hỏi han xong, Phương Thanh Vân nói: “Cậu Trần đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, có thể đưa về nhà điều trị. Bệnh viện là nơi người lẫn lộn, sợ hung thủ sau màn sẽ gây bất lợi cho cậu Trần.” “Ừ u!” Dương Ninh Vân trịnh trọng gật đầu, sau đó hỏi: “Tôn thần y, ông có thể ở nhà tôi chờ chồng tôi tỉnh lại không? Tiện thể khám giúp bố tôi xem. Ông ấy đã trở thành người thực vật hơn một năm. Muốn thù lao bao nhiêu thì ông cứ ra giả, tôi sẽ thỏa mãn ông!”


Tôn Hoàng Chánh cười nói: “Tổng giám đốc Phương đã đưa thù lao rồi, không cần đưa nữa. Tôi sẽ tới nhà cô chờ chồng cô tỉnh lại, tiện thể khám cho ba cô.” “Tạ ơn Tôn thần y! Tạ ơn tổng giám đốc Phương!” Dương Ninh Vân cảm ơn một hồi.


Sau đó Phương Thanh Vân gọi người tới chuyển Trần Hoàng Thiên tử bệnh viện về nhà Dương Ninh Vân.


Sau đó Tôn Hoàng Chánh lại đi khám cho Dương Thiên Mạnh, nói: “Tình hình ba cô hơi phức tạp. Trong thời gian ngắn vẫn chưa thể tỉnh lại. Tôi kể cho cô một đơn thuốc, ba ngày một thang. Một năm sau có thể mở miệng nói chuyện bình thường. Hai năm sau chắc có thể xuống giường đi lại.”


Dương Ninh Vân kích động, lại cảm ơn thêm một lần. “Cái gì? Ông nội, ông không nói đùa với cháu chứ? Đồ bỏ đi Trần Hoàng Thiên kia có thể khôi phục bình thường vào ba ngày sau á?”


Dương Chấn Kỷ về lại nhà lớn, nói rõ tình hình xong thì tâm trạng tốt đẹp của Dương Chí Văn lập tức trở nên u ám. “Đúng” Dương Chấn Kỷ gật đầu: “Hơn nữa chủ hai của cháu một năm sau cũng có thể mở miệng nói chuyện. Hai năm sau là có thể xuống giường đi lại. Tôn thần y đó đúng là lợi hại thật!” “Không thể nào!”


Toàn thân Dương Chí Văn lập tức khó chịu: “Tôn thần y đáng chết này. Sao ông ta có thể tức chết cháu! Tức chết cháu!” “Vô liêm si!” Dương Chấn Kỷ vỗ bàn nói: “Trần Hoàng Thiên có thể được cứu sống là chuyện tốt, ít nhất Ninh Vân sẽ không suy sụp tinh thần. ít nhất giải trí Hoàng Gia và tập đoàn Cửu Đình cũng sẽ không thay người hợp tác. Ông hỏi cháu, cháu mong Trần Hoàng Thiên chết đi như thế là có mục đích gì?” “Hay là đúng như Ninh Vân nói, vụ án mưu sát này có liên quan tới cháu?” “Oan quá ông nội!” Dương Chí Văn vội la lên: “Người phụ nữ ngốc nghếch qua quýt Dương Ninh Vân kia nghi ngờ cháu, sao ông cũng có thể nghi ngờ cháu chủ ông nội? Cháu là hạng người như vậy ạ?” “Mong là không phải!” Dương Chấn Kỷ thở hồng hộc nói: “Ông không quan tâm chuyện ồn ào giữa các cháu nhưng chỉ giới hạn ở cãi nhau ồn ảo thôi. Nếu dám vạch kế hoạch tìm cách giết người thì chắc chắn ông không tha cho cháu!”


Tuy ông ta tin tưởng Dương Chí Văn không dám làm thế nhưng vẫn tiêm một mũi dự phòng để tránh thắng nhóc này nóng đầu nhất thời, đi lên con đường phạm tội. “Ông nội yên tâm, cháu bảo đảm sẽ không có ý nghĩ như thế!” Dương Chí Văn thề son sắt. “Như thế thì được, lui ra đi. Thấy dáng vẻ chỉ mong sao Trần Hoàng Thiên chết như cháu ông sẽ phiền!” Dương Chấn Kỷ quát lớn.


Dương Chí Văn buồn bực về lại phòng, gọi điện thoại cho Chu Tử Hào, nói hết tình hình cho gã ta. “Số phận của thằng nhóc này đúng là tốt quá nhỉ?”


Chu Tử Hào hơi không dám tin. “Còn không phải sao!” Dương Chí Văn thở hổn hển nói: “Không diệt trừ được đồ bỏ đó còn rước lấy toàn bực mình, đúng là tức chết tôi “Ha ha ha.” Chu Tử Hào cười, nói: “Không lâu trước đây anh Thạch vừa gọi điện cho tôi. Anh ấy đang ở Nhật Bản, đã gặp mặt sư huynh của Quách sư phụ rồi.” “Anh đoán xem Quách sư phụ ở Nhật Bản trâu bò thế nào?” “Trâu bò?” Dương Chí Văn rất ngạc nhiên. “Quách sư phụ là thế lực lớn nhất Nhật Bản, võ sư ở Đằng Thanh xã. Đằng Thanh xã này vô cùng trâu bỏ, thể lực bao trùm các nước khu vực Đông Nam, cùng với hội Thiên Minh, tổ Thiên Sát châu Mỹ, đoàn từ thần Tây Âu có danh xưng là bốn thế lực lớn quốc tế.” Chu Tử Hào nói. “Trâu bỏ thế cơ à?” Dương Chí Văn khiếp sợ không thôi.” “Ừ” Chu Tử Hào nói tiếp: “Phó sư phụ tuy không tính là trâu bò nhất ở Đằng Thanh xã nhưng cũng có vị trí riêng ở đó. Ông ta ngồi trước hàng nghìn võ sư kêu la là phải trả thù cho Quách sư phụ” “Theo lời anh Thạch nói thì không bao lâu nữa Đảng Thanh xã sẽ có hành động lớn, diệt trừ tận tốc Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hổ, tiện thể giải quyết luôn Trần Hoàng Thiên. Anh chờ xem kịch vui là được, chỉ là chuyện trong mấy ngày này thôi.” “Ha ha ha! Vậy tôi sẽ chờ xem kịch vui! Xem đồ bỏ đi đó chết như thế nào!” Dương Chí Văn vui mừng không thôi.” “Giữ bí mật tuyệt đối, đừng để lộ ra biết không?” Chu


Tử Hào dặn dò. “Chắc chắn tôi sẽ không để lộ ra nùa chữ!” Dương Chí Văn trả lời đầy kiên định.


Sáng sớm ba ngày sau.


Dương Ninh Vân nằm sấp bên giường, ôm tay Trần Hoàng Thiên ngủ.


Ba ngày này cô không đi làm, vẫn canh giữ cạnh Trần Hoàng Thiên, mệt thì gối lên tay anh ngủ. Cô muốn bù đắp món nợ mình nợ Trần Hoàng Thiên.


Cô đang ngủ say thì bỗng tay Trần Hoàng Thiên nhúc nhích.


Có thể tiếng động hơi lớn nên Dương Ninh Vân ngồi bật dậy, vô thức gọi một tiếng: “Trần Hoàng Thiên?”


Sau đó, cô thấy tay Trần Hoàng Thiên lại nhúc nhích.


Thấy thế, Dương Ninh Vân mừng rỡ: “Trần Hoàng Thiên, anh có thể nghe thấy tiếng em nói không?”


Mí mắt Trần Hoàng Thiên động đậy, từ từ mở mắt ra, tầm mắt rơi vào người Dương Ninh Vân, mấp máy môi nói: “Vo?” “Hu hu…”


Dương Ninh Vân khó kiềm chế tâm trạng vui vẻ, che miệng khóc lên.


Trần Hoàng Thiên thấy cô khóc thì lập tức luống cuống, không để ý điều gì mà vội vàng ngồi dậy, an ủi cô: “Vợ, đừng khóc ”


Không chờ anh nói hết lời, Dương Ninh Vân nhào vào lòng anh, vừa khóc vừa đấm khẽ lên lưng anh trách cứ: “Chẳng phải em bảo anh dừng lại à? Anh còn đâm qua. Anh có biết sau khi anh gặp chuyện không may em bất lực bao nhiêu, khổ sở bao nhiêu, đau lòng bao nhiêu không?” “Ai bảo anh không nghe lời, ai bảo anh không nghe lời, ai bảo anh không nghe lời…


Cô đấm khẽ từng đấm lên lưng Trần Hoàng Thiên. “Ha ha!”


Cảm nhận thấy đau đớn nhỏ xíu, Trần Hoàng Thiên vui vẻ ôm chặt Dương Ninh Vân.


Cái ôm này có thể khiến anh cảm nhận rõ ràng Dương Ninh Vân là người thật, cũng có thể cảm nhận được mềm mại và ấm áp trước ngực mình, có thể chắc chắn mình không chết. Anh lập tức vui mừng vô cùng: “Thật tốt quá vợ, anh không chết. Anh còn sống. Anh không cần chờ kiếp sau. Kiếp này anh lại có thể ở bên vợ tiếp, thật sự là quá tốt!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom