• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chàng rể kim quy (3 Viewers)

  • Chap-14

Chương 14: Đuổi ra ngoài




Diệp Sở Thiến nhìn thấy nội dung trên danh sách, ngập ngừng một lúc, ánh mắt liền lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trần Tuấn Sinh dưới sân khấu đã thoải mái dựa vào lưng ghế, hai tay đặt lên chân và trông thật tự tin.

“Linh Ngọc, em yên tâm, danh sách lần này, nhất định là có tên chúng ta……”

Trần Tuấn Sinh còn không quên tiếp tục khoe khoang với Tạ Linh Ngọc, chỉ có điều lời của hắn ta chưa nói xong, Diệp Sở Thiến đã nói ra tên công ty đó:

“Công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ.”

Diệp Sở Thiến vừa nói dứt lời, cả căn phòng lập tức như muốn nổ tung.

Tạ Linh Ngọc còn nghĩ rằng mình nghe nhầm, đợi sau khi xác nhận lại nhiều lần xong cũng vui mừng nhảy cẫng lên.

Ngay sau đó, hai tay cô áp chặt vào ngực, mặt đỏ bừng bừng, hai mắt ướt đẫm vì những giọt nước mắt.

Cô không thể ngờ được rằng công ty mình lại trúng thầu.

Công ty đã trúng được dự án này, e rằng đến ngân hàng có lẽ cũng sẽ xin cô vay vốn của họ!

Nhưng khi cô quay lại nhìn những người khác, mặt cô đột nhiên sững lại.

Các công ty khác có mặt ở đây đều biết rõ về nhau. Mọi người đều biết rằng công ty Tuấn Phát thực sự có thực lực nhất. Nếu họ trúng thầu, mọi người cũng sẽ chẳng lấy làm lạ.

Nhưng bây giờ, một công ty chuẩn bị phá sản là Duyệt Kỷ đã trực tiếp đánh bại tất cả các đối thủ cạnh tranh và giành được gói thầu, điều đó thật sự rất khó tin!

“Có nhầm không vậy, Duyệt Kỷ là công ty nào, làm sao có thể so sánh với chúng tôi được?”

“Đúng rồi, một công ty chuẩn bị phá sản lại trúng thầu sao? Đằng sau đó chắc chắn có điều gì đó mờ ám?”

Lúc này, đại diện của nhiều công ty, bao gồm Trần Tuấn Sinh trong lòng đều căm phẫn và đứng bật dậy, hung hăng chỉ mặt người đang đứng trên sân khấu là Diệp Sở Thiến, kêu la đòi giải thích.

Nhưng Trần Tuấn Sinh lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng, mặt đờ đẫn nhìn về phía trước bằng đôi mắt ngơ ngác.

Hắn không phải thật sự muốn sau khi lấy được dự án này sẽ đưa cho Tạ Linh Ngọc mà chỉ muốn dùng nó để dụ dỗ Tạ Linh Ngọc, đùa giỡn với cô ta là đủ rồi. Còn về dự án này, hắn tất nhiên là muốn giữ lại cho riêng mình, bởi vì lợi nhuận từ đó là quá lớn.

Nhưng có nằm mơ hắn cũng không ngờ, người có được tư cách hợp tác của dự án này hóa ra lại là Tạ Linh Ngọc!

Tạ Linh Ngọc nhìn phản ứng của những người này, trong lòng cũng bắt đầu có chút nghi ngờ.

Vừa rồi cô quá xúc động, nhất thời không nghĩ ra rõ ràng được đạo lý ở trong đó.

Lúc này khi bình tĩnh lại, cô mới nghi ngờ, công ty Danh Dương tại sao lại có thể chọn công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ?

“Mẹ nó! Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Trần Tuấn Sinh mặt lạnh như tiền, từ từ đứng dậy.

“Xin hỏi vị tiên sinh này, anh có vấn đề gì không?”

Diệp Sở Thiến nhìn thấu hết biểu hiện của tất cả mọi người thông qua con mắt tinh tường của mình, trong lòng có chút xao động, hình như nghĩ ra được cái gì đó rồi.

“Tôi muốn biết ai là người quyết định danh sách trúng thầu cuối cùng? Rốt cục công ty Tuấn Phát của chúng tôi có gì thua kém? Chúng tôi cần một lời giải thích!”

Có sự tiên phong của Trần Tuấn Sinh, những người khác cũng lần lượt đứng lên, đòi công ty Danh Dương công bố hết toàn bộ thư mời đấu thầu.

Diệp Sở Thiến lạnh lùng nói: “Chọn ai là người hợp tác thì đó là quyền tự do của công ty Danh Dương chúng tôi, anh không có quyền chất vấn, càng không có quyền can thiệp!”

Trần Tuấn Sinh lập tức cứng họng.

Đúng rồi, người ta muốn hợp tác với ai thì hợp tác, không hợp tác với mình thì cũng là quyền tự do của họ, mình có thể nói được gì cơ chứ?”

Trần Tuấn Sinh chợt đổi chủ ý, liền nói với Tạ Linh Ngọc: “Linh Ngọc, công ty em về cơ bản là không có thực lực để hợp tác với bọn họ, chi bằng trao lại tư cách hợp tác này lại cho anh đi! Sau khi em nhường tư cách này cho anh, anh sẽ nghĩ cách để tạo một số cơ hội hợp tác, như thế em cũng không cần lo lắng về việc bản thân không đủ thực lực rồi!”

Tạ Linh Ngọc lắc đầu, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi quyết định tự mình làm!”

“Linh Ngọc, em đừng có mất lý trí thế chứ, nếu em không làm được thì có thể sẽ chẳng có gì cả! Chi bằng nhường lại cho anh, anh giúp em kiếm tiền, như thế em có thể kiếm được lợi nhuận rất cao, hơn nữa lại chẳng gặp bất kỳ nguy hiểm nào.”

Trần Tuấn Sinh nói rồi ôm nhẹ vào bờ vai Tạ Linh Ngọc có chút xúc động.

Nếu như để Duyệt Kỷ nắm bắt được cơ hội lần này, thì kế hoạch dụ dỗ Tạ Linh Ngọc của hắn ta sẽ xôi hỏng bỏng không.

Quan trọng nhất vẫn là bản thân sẽ mất đi cơ hội ngon ăn.

Đây là điều mà Trần Tuấn Sinh dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể chấp nhận được.

“Trần Tuấn Sinh, anh buông tôi ra!”

Tạ Linh Ngọc bị Trần Tuấn Sinh ôm có chút đau, nhíu mày quát lên.

Trần Tuấn Sinh tức giận nói: “Tạ Linh Ngọc! Cô đừng có mà không biết điều! Tư cách hợp tác lần này vốn dĩ là của tôi! Có phải cô dùng thủ đoạn gì nên mới cướp tay trên được như vậy có đúng ko?”

Trần Tuấn Sinh đột nhiên không kiềm chế được làm cho nhiều người đều nhìn về phía hắn ta.

Việc này xảy ra quá đột ngột, ai cũng không thể ngờ được rằng sau khi có kết quả thì Trần Tuấn Sinh lại có thể làm
chuyện mất mặt này.

Chu Dương ngồi ở phía sau, nhìn rõ được vẻ mặt đau đớn của Tạ Linh Ngọc, lập tức không thể ở yên được nữa.

Anh lập tức quát lên: "Dừng tay lại! Ở đây là công ty Danh Dương, Trần Tuấn Sinh anh định làm gì? Bảo vệ đâu, lôi anh ta ra!”

Dứt lời Chu Dương xông đến trước mặt Trần Tuấn Sinh, nắm lấy cổ áo anh ta và lôi ra.

“Linh Ngọc, em không sao chứ?”

Chu Dương khẽ cau mày nhìn Tạ Linh Ngọc, lúc đấy biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy thật là khó coi, rõ ràng cũng không nghĩ được rằng Trần Tuấn Sinh lại làm như thế.

“Khốn kiếp, Chu Dương, mày là cái thá gì? Một nhân viên tép riu lại dám đối xử với tao như vậy? Mày không muốn làm nữa rồi ư?”

Bị Chu Dương kéo một cách thô lỗ và đấm vào ngực, Trần Tuấn Sinh giờ rất khó chịu.

“Anh Trần, Chu Dương là nhân viên của công ty Danh Dương chúng tôi, anh ấy có được làm tiếp hay không còn chưa đến lượt anh lên tiếng, anh dám động tay động chân với đối tác của công ty Danh Dương chúng tôi là muốn làm gì đây?”

Diệp Sở Thiến biết Chu Dương không muốn để lộ ra thân phận, thế là lặng lẽ rời khỏi bàn chủ tịch, ban đầu nhìn Chu Dương một hồi, sau đó nhìn Trần Tuấn Sinh một cách hờ hững.

Cùng với hành động của Diệp Sở Thiến, bảo vệ trong phòng cũng lập tức chú ý để mắt tới Trần Tuấn Sinh.

“Nếu như anh Trần đã có ý kiến với công ty Danh Dương chúng tôi như vậy, xin mời anh rời khỏi đây. Người đâu, tiễn khách.”

Diệp Sở Thiến vừa nói dứt lời, bảy tám nhân viên bảo vệ lập tức vây chặt lấy Trần Tuấn Sinh, người nào người đấy mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm anh ta.

“Khốn nạn, mày chẳng qua là một tên nhân viên quèn mà dám nói với tao như vậy, có tin là tao xử mày luôn không…”

Trần Tuấn Sinh làm sao chịu nổi cơn tức giận này, lập tức muốn phản đòn.

Nhưng hắn ta vẫn chưa nói xong, tiếng của Diệp Sở Thiến lại vang lên lạnh lùng: “Người đâu, lôi tên khốn này ra ngoài!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom