Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1220
CHƯƠNG 1220
“Anh không có quyền được biết, nhiệm vụ bây giờ của tôi là lấy mạng các người.” Dứt lời, người thanh niên quát một tiếng thật to, thanh trường thương trong tay chuyển động, đột nhiên đâm về phía Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ không có biểu cảm gì, hai chân di nhẹ, khẽ khàng né tránh đòn này của cậu ta.
Đôi mắt người thanh niên ánh lên vẻ kỳ dị, nhìn xoáy vào Trần Xuân Độ, giọng điệu hết sức sâu xa: “Không ngờ rằng, mấy năm qua đi vẫn còn có kỳ ngộ.”
“Kỳ ngộ của tao, toàn vì mày mà có.” Trần Xuân Độ nói, ngay sau đó dao găm Long Nha bỗng nhiên xuất hiện trong tay anh, Trần Xuân Độ quơ dao găm Long Nha, hét to: “Chết đi!”
Dao găm Long Nha đâm về phía người thanh niên một cách điên cuồng, cả quá trình nhanh như chớp, ngay cả Tô Loan Loan cũng hoàn toàn không thấy rõ! Cô chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh!
“Keng!”
Tốc độ của Trần Xuân Độ nhanh như chớp, người thanh niên cũng không chút kém cạnh, hai mắt cậu ta co rụt lại, ngay sau đó bỗng điều khiển cây trường thương, một tiếng thanh thúy vang lên, một kích như lóe điện này của Trần Xuân Độ bị người thanh niên chặn lại.
“Ầm!”
Một âm thanh như tiếng sấm vang trời xuất hiện, cây trường thương trong tay người thanh niên bỗng nhiên xé rách không khí đâm về phía Trần Xuân Độ, tiếng đó, chỉ có âm thanh với vận tốc siêu việt mới có thể tạo tiếng như vậy!
“Leng keng leng keng!”
Hai người giao chiến không ngừng, Tô Loan Loan cách đó không xa giãy dụa đứng dậy, nhìn hai người, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đây là… Năng lực thật sự của Long Vương ư?
Cho dù Tô Loan Loan chỉ đứng xem mà cũng cảm thấy tim đập nhanh.
Ngay khi cuộc chiến của hai người bước vào giai đoạn cam go, biểu cảm của Tô Loan Loan bỗng đơ ra một giây, cô nhìn Trần Xuân Độ, đột nhiên quát to: “Cẩn thận, ám khí có độc!”
Tô Loan Loan vừa dứt lời, bàn tay còn lại giấu sau lưng của người thanh niên bỗng cùng lúc đó ném mạnh về phía Trần Xuân Độ!
Một con dao găm tập kích bắn mạnh ra, đầu của dao găm giống với cây trường thương, cũng có chất lỏng màu tím nhạt!
Hai mắt Trần Xuân Độ đông lại, dù cho Tô Loan Loan có nhắc nhở anh, thế nhưng tốc độ của người thanh niên này quá nhanh, làm anh đột nhiên không kịp phòng bị hay trốn tránh!
Trần Xuân Độ di chuyển con dao Long Nha trong tay, chặn lại đòn này!
“Keng!”
Ám khí đánh vào cây dao găm Long Nha, thay đổi phương hướng, sượt qua mặt Trần Xuân Độ!
Trên mặt Trần Xuân Độ bỗng xuất hiện một vệt máu.
Người thanh niên thấy vết máu này, rốt cuộc khóe miệng cũng nhếch lên thành một nụ cười: “Ngày chết của anh, cuối cùng cũng đến rồi.”
“Lần trước để anh may mắn chạy thoát, lần này thì đừng hòng.”
“Đây là chất kịch độc do tôi đích thân điều chế, gần như là không có thuốc nào chữa được, chỉ trong vài tiếng nữa, anh sẽ từ từ kiệt sức mà chết.” Người thanh niên cười khẩy, nói: “Chẳng bao lâu anh sẽ được trải nghiệm cảm giác từ một cường giả biến thành người thường trói gà không chặt.”
Sắc mặt Trần Xuân Độ thay đổi, trên thực tế, không cần người thanh niên lên tiếng, anh đã cảm thấy sức lực trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất.
“Arghhh…” Trần Xuân Độ cắn răng, chỉ trong nháy mắt, dường như anh đã dùng hết sức lực toàn thân, tung ra một đòn mạnh nhất!
“Anh không có quyền được biết, nhiệm vụ bây giờ của tôi là lấy mạng các người.” Dứt lời, người thanh niên quát một tiếng thật to, thanh trường thương trong tay chuyển động, đột nhiên đâm về phía Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ không có biểu cảm gì, hai chân di nhẹ, khẽ khàng né tránh đòn này của cậu ta.
Đôi mắt người thanh niên ánh lên vẻ kỳ dị, nhìn xoáy vào Trần Xuân Độ, giọng điệu hết sức sâu xa: “Không ngờ rằng, mấy năm qua đi vẫn còn có kỳ ngộ.”
“Kỳ ngộ của tao, toàn vì mày mà có.” Trần Xuân Độ nói, ngay sau đó dao găm Long Nha bỗng nhiên xuất hiện trong tay anh, Trần Xuân Độ quơ dao găm Long Nha, hét to: “Chết đi!”
Dao găm Long Nha đâm về phía người thanh niên một cách điên cuồng, cả quá trình nhanh như chớp, ngay cả Tô Loan Loan cũng hoàn toàn không thấy rõ! Cô chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh!
“Keng!”
Tốc độ của Trần Xuân Độ nhanh như chớp, người thanh niên cũng không chút kém cạnh, hai mắt cậu ta co rụt lại, ngay sau đó bỗng điều khiển cây trường thương, một tiếng thanh thúy vang lên, một kích như lóe điện này của Trần Xuân Độ bị người thanh niên chặn lại.
“Ầm!”
Một âm thanh như tiếng sấm vang trời xuất hiện, cây trường thương trong tay người thanh niên bỗng nhiên xé rách không khí đâm về phía Trần Xuân Độ, tiếng đó, chỉ có âm thanh với vận tốc siêu việt mới có thể tạo tiếng như vậy!
“Leng keng leng keng!”
Hai người giao chiến không ngừng, Tô Loan Loan cách đó không xa giãy dụa đứng dậy, nhìn hai người, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đây là… Năng lực thật sự của Long Vương ư?
Cho dù Tô Loan Loan chỉ đứng xem mà cũng cảm thấy tim đập nhanh.
Ngay khi cuộc chiến của hai người bước vào giai đoạn cam go, biểu cảm của Tô Loan Loan bỗng đơ ra một giây, cô nhìn Trần Xuân Độ, đột nhiên quát to: “Cẩn thận, ám khí có độc!”
Tô Loan Loan vừa dứt lời, bàn tay còn lại giấu sau lưng của người thanh niên bỗng cùng lúc đó ném mạnh về phía Trần Xuân Độ!
Một con dao găm tập kích bắn mạnh ra, đầu của dao găm giống với cây trường thương, cũng có chất lỏng màu tím nhạt!
Hai mắt Trần Xuân Độ đông lại, dù cho Tô Loan Loan có nhắc nhở anh, thế nhưng tốc độ của người thanh niên này quá nhanh, làm anh đột nhiên không kịp phòng bị hay trốn tránh!
Trần Xuân Độ di chuyển con dao Long Nha trong tay, chặn lại đòn này!
“Keng!”
Ám khí đánh vào cây dao găm Long Nha, thay đổi phương hướng, sượt qua mặt Trần Xuân Độ!
Trên mặt Trần Xuân Độ bỗng xuất hiện một vệt máu.
Người thanh niên thấy vết máu này, rốt cuộc khóe miệng cũng nhếch lên thành một nụ cười: “Ngày chết của anh, cuối cùng cũng đến rồi.”
“Lần trước để anh may mắn chạy thoát, lần này thì đừng hòng.”
“Đây là chất kịch độc do tôi đích thân điều chế, gần như là không có thuốc nào chữa được, chỉ trong vài tiếng nữa, anh sẽ từ từ kiệt sức mà chết.” Người thanh niên cười khẩy, nói: “Chẳng bao lâu anh sẽ được trải nghiệm cảm giác từ một cường giả biến thành người thường trói gà không chặt.”
Sắc mặt Trần Xuân Độ thay đổi, trên thực tế, không cần người thanh niên lên tiếng, anh đã cảm thấy sức lực trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất.
“Arghhh…” Trần Xuân Độ cắn răng, chỉ trong nháy mắt, dường như anh đã dùng hết sức lực toàn thân, tung ra một đòn mạnh nhất!
Bình luận facebook