Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1221
CHƯƠNG 1221
Con dao găm Long Nha trong tay Trần Xuân Độ bắn ra trong giây phút đó, tốc độ đạt mức tối đa!
“Phụt!”
Con dao găm Long Nha hóa thành tàn ảnh, trong một giây đó, lập lòe ba bốn lần giữa không trung, ở giây tiếp theo, cơ thể người thanh niên bỗng run lên, hai mắt cậu ta trừng lớn, lồng ngực xuất hiện một cái lỗ máu.
Có như thế nào thì người thanh niên cũng không ngờ rằng, ngay vào thời khắc mình buông lỏng cảnh giác nhất, vậy mà Trần Xuân Độ lại bộc phát năng lượng và tốc độ khủng khiếp như vậy.
Trần Xuân Độ đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt người thanh niên, túm lấy cổ áo cậu ta, nhìn gương mặt ngạc nhiên tái nhợt của cậu ta, nhả từng chữ từng chữ hỏi cậu ta: “Đến tột cùng là ai sai khiến mày làm vậy?”
Trần Xuân Độ chưa bao giờ nghĩ rằng, mình nổi danh ở nước ngoài, kết quả một ngày nọ, vậy mà còn gặp được kỳ phùng địch thủ ở nước C!
Người thanh niên nhìn về phía Trần Xuân Độ, gương mặt lộ ra một nụ cười thảm, hơi thở cậu ta bỗng yếu dần: “Nghĩ cho kĩ đi, năm đó, đến tột cùng anh đã… Tin tưởng người nào nhất…”
Ầm!
Đầu Trần Xuân Độ nổ uỳnh một tiếng, cơ thể anh run rẩy kịch liệt, trước mặt anh đột nhiên hiện ra một gương mặt già nua đầy hiền từ!
“Không thể nào… Là ông ấy!” Trần Xuân Độ nghiến răng quát lớn.
Sắc mặt người thanh niên càng thêm nhợt nhạt: “Tôi ấn nấp đến bây giờ, để tìm đối thủ nên mới tái xuất giang hồ một lần nữa, có chết cũng không hối tiếc…”
Người thanh niên vừa dứt lời, tay cậu ta móc ra một chiếc huân chương từ trong túi.
Trần Xuân Độ cúi đầu, cầm lấy huân chương, như sấm nổ bên tai.
Năm đó ở nước C, anh cũng nhận được một chiếc huân chương…
Hồi ức năm xưa không ngừng hiện về, hai mắt Trần Xuân Độ dần dần bị một màu đỏ máu dữ tợn thay thế!
Trần Xuân Độ cúi đầu thật sâu, cách đó không xa, Tô Loan Loan chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, vậy mà lòng cô lại cảm thấy hơi sợ hãi, nhiệt độ trong không khí nhanh chóng giảm xuống, Trần Xuân Độ làm cô cảm giác như chìm vào hầm băng.
Nếu người thanh niên ở đây… Chắc chắn sẽ ngạc nhiên, đây là… Cơn giận của Rồng!
Người thân của Long Vương phiêu bạt khắp chốn, đến nay Long Vương vẫn chưa thể tìm được, đêm mưa đó, suýt chút nữa Long Vương đã lọt vào cuộc giết chóc cả nhà đẫm máu, thế nhưng… Tất cả đều là do người anh tín nhiệm nhất!
Điều này làm cho Long Vương không biết nên tin và hiểu như thế nào!
Long Vương ngẩng đầu, hai mắt đỏ tươi như máu, giống như cái nhìn của mãnh thú!
“Ầm ầm ầm…”
Sàn nhà nứt ra ầm ầm, Trần Xuân Độ đột nhiên quay đầu, nhảy xuống từ ô cửa sổ sát đất bị đánh nát!
“Đừng!”
Lê Kim Huyên vừa định nhào qua đã bị Tô Loan Loan ôm chặt!
Chờ đến khi hai người tới, đã phát hiện Trần Xuân Độ mất tung mất tích.
……
Một nơi ở thành phố T.
Trong một chiếc xe Santana phổ thông có một người đàn ông kéo thấp vành mũ ngồi ở ghế sau, một tiếng vang thanh thúy, bật lửa trong tay bùng lên một ngọn lửa nhỏ.
Con dao găm Long Nha trong tay Trần Xuân Độ bắn ra trong giây phút đó, tốc độ đạt mức tối đa!
“Phụt!”
Con dao găm Long Nha hóa thành tàn ảnh, trong một giây đó, lập lòe ba bốn lần giữa không trung, ở giây tiếp theo, cơ thể người thanh niên bỗng run lên, hai mắt cậu ta trừng lớn, lồng ngực xuất hiện một cái lỗ máu.
Có như thế nào thì người thanh niên cũng không ngờ rằng, ngay vào thời khắc mình buông lỏng cảnh giác nhất, vậy mà Trần Xuân Độ lại bộc phát năng lượng và tốc độ khủng khiếp như vậy.
Trần Xuân Độ đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt người thanh niên, túm lấy cổ áo cậu ta, nhìn gương mặt ngạc nhiên tái nhợt của cậu ta, nhả từng chữ từng chữ hỏi cậu ta: “Đến tột cùng là ai sai khiến mày làm vậy?”
Trần Xuân Độ chưa bao giờ nghĩ rằng, mình nổi danh ở nước ngoài, kết quả một ngày nọ, vậy mà còn gặp được kỳ phùng địch thủ ở nước C!
Người thanh niên nhìn về phía Trần Xuân Độ, gương mặt lộ ra một nụ cười thảm, hơi thở cậu ta bỗng yếu dần: “Nghĩ cho kĩ đi, năm đó, đến tột cùng anh đã… Tin tưởng người nào nhất…”
Ầm!
Đầu Trần Xuân Độ nổ uỳnh một tiếng, cơ thể anh run rẩy kịch liệt, trước mặt anh đột nhiên hiện ra một gương mặt già nua đầy hiền từ!
“Không thể nào… Là ông ấy!” Trần Xuân Độ nghiến răng quát lớn.
Sắc mặt người thanh niên càng thêm nhợt nhạt: “Tôi ấn nấp đến bây giờ, để tìm đối thủ nên mới tái xuất giang hồ một lần nữa, có chết cũng không hối tiếc…”
Người thanh niên vừa dứt lời, tay cậu ta móc ra một chiếc huân chương từ trong túi.
Trần Xuân Độ cúi đầu, cầm lấy huân chương, như sấm nổ bên tai.
Năm đó ở nước C, anh cũng nhận được một chiếc huân chương…
Hồi ức năm xưa không ngừng hiện về, hai mắt Trần Xuân Độ dần dần bị một màu đỏ máu dữ tợn thay thế!
Trần Xuân Độ cúi đầu thật sâu, cách đó không xa, Tô Loan Loan chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, vậy mà lòng cô lại cảm thấy hơi sợ hãi, nhiệt độ trong không khí nhanh chóng giảm xuống, Trần Xuân Độ làm cô cảm giác như chìm vào hầm băng.
Nếu người thanh niên ở đây… Chắc chắn sẽ ngạc nhiên, đây là… Cơn giận của Rồng!
Người thân của Long Vương phiêu bạt khắp chốn, đến nay Long Vương vẫn chưa thể tìm được, đêm mưa đó, suýt chút nữa Long Vương đã lọt vào cuộc giết chóc cả nhà đẫm máu, thế nhưng… Tất cả đều là do người anh tín nhiệm nhất!
Điều này làm cho Long Vương không biết nên tin và hiểu như thế nào!
Long Vương ngẩng đầu, hai mắt đỏ tươi như máu, giống như cái nhìn của mãnh thú!
“Ầm ầm ầm…”
Sàn nhà nứt ra ầm ầm, Trần Xuân Độ đột nhiên quay đầu, nhảy xuống từ ô cửa sổ sát đất bị đánh nát!
“Đừng!”
Lê Kim Huyên vừa định nhào qua đã bị Tô Loan Loan ôm chặt!
Chờ đến khi hai người tới, đã phát hiện Trần Xuân Độ mất tung mất tích.
……
Một nơi ở thành phố T.
Trong một chiếc xe Santana phổ thông có một người đàn ông kéo thấp vành mũ ngồi ở ghế sau, một tiếng vang thanh thúy, bật lửa trong tay bùng lên một ngọn lửa nhỏ.
Bình luận facebook